[Truyện Teen] - Làng quê, Thành phố, Tôi và Em

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 20
- Cháy... cháy rồi...
Tôi vùng chạy xuống bếp, miệng la ông ổng. Đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt tôi là làn khói xám xịt bay lên um tùm trên cái chảo, còn Ngọc Mai đang ở bên cạnh, luống cuống không biểt làm thế nào.
- Tắt bếp đi.
Tôi nói là vậy chứ vừa dứt lời, khi mà nàng còn chưa kịp làm gì thì tôi đã nhào đến tắt bếp, túm lấy cái chảo thả ngay vào chậu rửa rồi bật nước xuống xối xả.
"Xèo..." kế đến là bầu khói đen um bốc lên, như để phô diễn ra độ "khét" của nó như thế nào.
- Ô hô. Biết nấu nhê. - tôi liếc ngang sang nhìn nàng, cười châm chọc.
- Xì, - nàng vẫn làm bộ bĩu môi - ai ngờ nó khó thế.
- Thế mà làm như siêu đầu bếp không bằng.
- Hê hê, phải tỏ ra nguy hiểm tí chứ.
- Thế giờ tính sao đây?
- Tớ với cậu ra mua lại đi.
- Nãy không để ý à? Người ta dọn hàng về rồi còn gì.
- Thế làm dứ lào giờ?
- Có mỗi món thịt áp được tớ đề cao thì cậu cho em nó đi bụi rồi. Giờ chịu thôi.
"Cạch...", tôi nhìn ra, cái nồi cơm điện vừa tạch lên chế độ giữ ấm, theo thói quen tôi vớ lấy cái thìa nhựa thò vào xới cơm lên. Như lóe ra ý tưởng, tôi mỉm cười.
- Mai.
- Ơi?
- Muốn gỡ gạc lại không?
- Gỡ kiểu gì?
- Cọ rửa sạch sẽ cái sanh kia đi...
- Hử? Cái gì cơ?
- À... ý tớ là cái chảo kia kìa. Đi cọ đi, rồi tớ chế cho mà ăn.
- Chế cái gì?
- Cứ cọ đi, thắc mắc làm giề?
- Thế sao cậu nấu mà không cọ đi?
- Cậu làm nó cháy thì tự khắc phục đi chứ.
- Xời, nói thế rồi mà chẳng chịu động não ga - lăng lên gì cả.
- Hê, ngu gì mà chịu thiệt.
...
- Nầy. Xong rồi đấy.
- Ô kê.
-...
- Gì đấy? Sao không lên trên nhà đi?
- Đứng đây xem cậu định làm gì.
- Thôi, lên nhà đi chứ đứng đây anh em xuống tinh thần, không quẩy được.
Ngọc Mai liếc ngang nhìn tôi một phát rồi đủng đỉnh đi lên nhà trên.
Lát sau, tôi kệ nệ bưng một chảo tỏa khói thơm phức leo lên nhà. Ngọc Mai đang ngồi ôm gối trên ghế, vừa thấy bóng tôi là nàng nhón chân nhảy ngay ra hóng hớt. Cúi xuống nhìn cái chảo rồi lại nheo mắt đưa ánh nhìn hướng lên tôi tỏ vẻ khó hiểu. Rồi cầm đôi đũa trong chảo lên chọt chọt xuống như để thám hiểm xem thành phần món của tôi gồn ngững gì vậy.
- Tưởng gì, hóa ra rang cơm. Liệu có ăn được không đây nhể?
- Yên tâm. Không chết được đâu mà lo, cùng lắm chỉ đau bụng đau dạ thôi.
- Hừ… - cô nàng đặt đũa xuống – trông không có triển vọng lắm, chưa tin tưởng được.
- Ờ… ít ra trông nó không cháy bên ngoài, hề…
Vừa dứt lời, i rằng nàng trao cho tôi cái lườm “thân thiện” nhất từ trước cho đến giờ. Dù một phần cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng tôi cũng không tránh khỏi rùng mình. Chê một cô gái nấu ăn tệ ngay trước mặt cô ấy thì chẳng khác nào tự sát. Nhưng may cho tôi, lườm một tẹo rồi nàng cũng quay lại ghế ngồi tiếp.
- Ơ, không ăn à?
- Chả đói.
Liền đó là tiếng bụng réo ọc ạch vang lên khe khẽ, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để cho tôi nghe thấy. Và tôi biết chắc rằng, nó không phải của tôi.
Mặc dù mím miệng lại chố nén tiếng cười nhưng những tiếng phì phì phát ra nơi hai lỗ mũi cũng để cho nàng biết. Tôi trông ra, chỉ thấy nàng hơi cúi đầu nhìn xuống, mặt đỏ ửng.
- Thôi ra chén đê, không phải ngại.
- Haizz… - nàng thở dài – thôi được rồi, nể công cậu mời chào, để tớ ăn ủng hộ vậy.
Tôi định trêu vụ bụng réo hồi nãy nhưng sợ có người tự ái nên lại thôi. Lặng lẽ cười một mình.
- Ây dà, ngon phết nhể. – một nữ thanh niên đang mút thìa chia sẻ.
- Hờ, thế vừa có người chê đối để còn giề.
- Tại nhìn bề ngoài trông nó không đẹp mắt mà.
- Thế chưa nghe câu “đừng xem mặt mà bắt hình dong” à?
- Hề hề, xoli xoli…
Chợt nhìn lên bên rìa mép nàng còn một hột cơm đọng trên ấy.
- Mép cậu còn dính cơm kìa.
Ngọc Mai còn chưa kịp nói gì thì tôi đã đưa tay lên phía đôi bờ môi ấy, hang động ấy không hiểu sao làm nàng khẽ ngạc nghiên thoáng chốc rồi nhẹ nhàng khép đôi mắt lại. Hiểu ý, tôi cố gắng làm thật nhanh. Khẽ co ngón tay lại, gồng lên và búng thật mạnh.
“chách…”
- Ái da – nàng choàng mở mắt, sờ tay lên má – cậu làm cái gì thế?
- Thì có cơm tớ búng bỏ đi chứ sao.
- Tớ tưởng cậu nhặt rồi vứt đi chứ.
- Èo, ăn xong toàn nước dãi, nghĩ gì mà bảo tớ cầm?
- Đồ… - chẳng nói hết câu, nàng đẩy tôi một cái rồi chạy lên tầng trên.
Ngơ ngác chẳng hiểu chuyền gì xảy ra nữa, đặt một ánh nhìn khó hiểu về phía cậu thang. Tự nhiên đang lành giúp người còn bị giận mà không hiểu nguyên nhân do đâu.
Vẫn giữ cái trạng thái đấy cho đến khi tiếng còi xe máy ngoài sân kéo tôi quay lại, hơi giật mình rồi đưa mắt nhìn ra, là anh Vĩnh, em trai của anh Sang nhà bác Vượng hôm nay có đám cưới, anh hơn tôi hai tuổi, hiện giờ đã nghỉ học và đang đi làm ở dưới Hà Nội, cũng tương đối ít khi về quê. Tôi với anh thân với nhau từ nhỏ, anh em con chú con bác mà coi nhau nào khác gì anh em ruột. Trong làng, vóc dáng của anh từ nhỏ đến lớn luôn phát triển vượt trội hơn so với bạn bè cũng trang lứa, nên lúc bé lôi cũng lây luôn cái bản tính hổ báo ấy, lúc nào cũng yên tâm vì phía sau mình có một sự bảo kê vô cùng vững chắc.
Gần nửa năm nay anh đi làm, bởi vậy giờ anh em mới được gặp nhau, chẳng thể giấu nổi một nụ cười rạng rỡ nở trên môi của.
- Thằng đầu to, mầy không định mời anh mầy vào à mà cứ đứng đấy nhe xỉ ra cười thế? – anh gạt chân chống xe đứng khoanh tay nhìn tôi.
- Đâu, em nào có ý ấy, anh vào trong nhà xơi nước.
- Có thế chứ.
Mời anh ngồi xuống ghế xong là mắt tôi tăm ngay ra chỗ bát đũa vừa ăn chưa kịp đi rửa, anh biết ý cười tôi một cái rồi lên tiếng:
- Cứ đi rửa đi, anh ngồi đợi ở đây được.
- Vâng, thế anh cho em ít thời gian ạ.
- Ờ.
Chờ có thế là tôi vớ luôn đống ấy ù té chạy xuống bếp, rửa vội.
.
- Dạo này thằng em nhìn trống trững trạc hơn rồi nhỉ, ầy còn nuôi cả râu rồi cơ à?
- Đâu có đâu anh, cái này là nó tự mọc chứ em đâu có muốn.
Tôi nhìn lại anh, nó về trững trạc tôi bao giờ bằng anh được. Vào đời có hai, ba năm mà trông anh già dặn hơn bao nhiêu, tôi cảm tưởng như đang ngồi trước mặt một người đàn ông tam tuần, đã bươn trải qua mọi thăng trầm của cuộc sống ngoài xã hội, những thứ mà tôi thực sự choáng ngợp, khó thể nào mà thích ứng được.
- Trông anh mầy đẹp trai quá hay sao mà ngơ ra nhìn suốt thế?
- Dạ… tại lâu không gặp nên em mới vậy thôi – tôi gai đầ - trông anh dạo này khác quá.
- Ừ, ha ha… trong đám cưới ai cũng bảo nhìn trông phong trần hơn.
- Cũng đúng mà anh.
- Mà rình mãi không thấy mầy đâu cả, hỏi mẹ mầy mới biết, lựa lúc rảnh rảnh phóng đến đây đây.
- Tại em ngủ dậy muộn nên mới thế.
- Ờ mà thấy bảo mầy mấy hôm trước bị xăm con rết trên đầu đúng không?
- Dạ…?
- Qua đây anh xem nào.
Tôi lại gần anh nghiêng nghiêng, cúi đầu cho anh xem. Bới tóc tôi ra, anh Vĩnh gật gù:
- Thằng nào xăm đây khá phết. Mầy cho anh xin cái địa chỉ của nó cái nào.
- Em xin anh, chỉ là sự cố thôi ạ. Anh đừng làm to chuyện.
- Ha ha… Đùa mày tí thôi, giờ anh hiền lắm rồi, không như xưa nữa đâu.
- Thế mà làm em cứ tưởng…
Tôi sợ như vậy căn bản là do từ trước những lần năm cấp một cấp hai. Thời ấy, tôi vẫn nhỏ con lắm, bắt đầu từ năm lớp mười mới phát triển muộn nên giờ to cao hơn hẳn. Ngày ấy, đã nhỏ con thì chớ. Ông trời lại phú cho cá vẻ mặt trông lì lợm nữa nên hay bị ăn đòn, người hay giải vây cho tôi không ai khác chính là anh Vĩnh, nhưng không phải anh có thể theo tôi được cả ngày. Hồi cấp hai, năm tôi lớp tám, anh vừa ra trường, mấy thằng ngày trước đánh tôi lại gọi tôi ra sân sau lấy khăn đỏ bịt bặt rồ cầm áo khoác trùm đầu đánh tôi tới tấp. Mấy thằng bạn tôi chạy ra đến nơi cũng là lúc tôi nằm đo sàn chẳng còn biết gì nữa. Nhưng thằng cận Tuấn Anh đã kịp nhận ra một thằng trong số ấy, tôi được dìu ngay vào một phòng học cạnh đó để bọn nó tiến hành công tác hồi sức.
- Mấy thằng chó đánh thâm thật, không đánh vào mặt, toàn vào ngực với sườn. – Thằng Lich dấp nước cái khăn đỏ, vừa lau cho tôi vừa nói.
- Vậy cho người khác đỡ nhận ra. – giọng thằng Linh béo kế tiếp.
- Biết bọn ấy là bọn nào không? – hình như là thằng Nhật hỏi.
- Bọn thằng Sâm khóa trên chứ bọn nào – lần này là Tuấn Anh nó lên tiếng – tao nhìn rõ lắm, cái kiểu chạy thọt thọt của nó không lẫn vào đâu được.
- Thế giờ làm sao đây?
- Nhật nó đi về gọi anh Vĩnh rồi, bọn này tưởng anh em mình không nhận ra nên chắc vẫn chưa trốn đâu.
Y rằng như lời thằng đeo kính ấy, giờ ra chơi tiếp theo đã thấy một bọn bị lôi ra đứng trước mặt tôi, ngay trên đúng chỗ mà tôi vừa bị đánh.
- Giờ mày thích tự xử hay để anh? - anh Vĩnh nhìn tôi hỏi.
- Em cũng muốn tự xử lắm nhưng giờ trông em thế này đâu làm gì được, thôi anh quyết hộ em.
Nghe đến thế là mấy thằng ôn kia mặt xanh như tàu lá chuối, nhìn tôi với vẻ hối hận. Tiếc thật, muộn mất rồi.
Thằng Sâm là thằng đầu tiên ăn đập, theo lời mấy thằng còn lại thì nó là chủ mưu của vụ này. Vậy nên nó được ưu tiên trước. Anh Vĩnh nhào tới, kê luôn cái đầu gối vào cằm nó. Cu cậu tóe cả máu mồm ngã ngược về phía sau, trong khi nó chưa kịp làm gì thêm thì đã thấy chân anh ấy ngay trước mặt, anh cứ nhằm vào ngực với bụng nó mà đạp đá túi bụi, làm thằng Sâm kêu lên thảm thiết.
- Hự... á... em xin anh... em biết em sai rồi... hự... anh tha cho em...
- Tha này... xin này... mày đấm em bố mà có nghĩ đến cảnh này chưa con?... mày này...
Một tẹo sau là nó nằm im re, vai rung rung như đang khóc vậy. Anh Vĩnh lại khều thằng khác ra và tiếp tục. Cứ thế lần lượt từng cháu lên thớt một.
Cũng sau vụ ấy, miệng truyền tai, chẳng còn thằng nào dám sinh sự với thằng nhỏ con trông lì lợm này nữa.
...
Trở về với hiện tại, tôi nhìn về phía anh, cười hỏi.
- Anh giờ mả bỏ được đấm đá á? Đùa em không đấy?
- Mầy nghĩ anh nói phét à? Giờ ra xã hội rồi, phải kìm lại. Đâu phải truyện gì cũng giải quyết bằng nắm đấm đâu. Không chừng lại mang vạ vào thân ấy.
- À... nghe người nhớn vãi.
Có tiếng bước chân từ cầu thang. Anh Vĩnh nhìn ra, tôi thừa biết ai đang xuống rồi. Tí sau là Ngọc Mai thò mặt ra, thấy anh Vĩnh nàng hơi giật mình rồi cúi đầu chào.
- Dạ chào... - nhìn tôi cầu cứu.
- Đây là anh Vĩnh, con nhà bác Vượng tớ.
- Dạ chào anh ạ.
- Ừ - anh mỉm cười - cô bé này là...?
- Dạ, đây là Ngọc Mai con gái bạn của bố em. Mới đến nhà em ở nhờ.
- Uầy, xinh gái thế này, nhất chú mày rồi.
- Anh cứ đùa.
- Cơ mà...
- Sao vậy anh? - tôi ngạc nhiên hỏi.
- Trông cô bé này quen quen ấy, hình như anh gặp đâu rồi ấy.
-...?
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 21
- Ơ... hai người quen nhau rồi á? - tôi ngạc nhiên, hết nhìn anh Vĩnh rồi lại đến Ngọc Mai.
- Không phải... - anh Vĩnh nghiêng đầu, đăm chiêu suy nghĩ - quen thì có lẽ là không, nhưng mà hình như là anh từng gặp ở đâu rồi ấy. Cảm giác mang máng thôi, anh không nhớ chính xác được.
- Uầy, chắc trêu chứ. - rồi tôi vỗ vai Ngọc Mai - còn cậu, nhớ không?
- Ơ... - có vẻ nàng hơi giật mình, rồi im lặng suy nghĩ một lát xong nở một nụ cười tươi rói - hì, anh thấy em quen mà anh còn chả nhớ, thế sao em nhớ được.
- Cụng đúng nhỉ... ừm, xem nào... - tôi trầm ngâm - a, em biết rồi.
- Mầy biết gì cơ? - anh Vĩnh nhìn tôi khó hiểu.
- Biết vì sao anh trông Ngọc Mai quen quen mà không nhớ ra được rồi.
- Cậu chắc chứ? - nàng dò hỏi.
- Chắc mà.
- Chắc với lép gì? Nói luôn ra anh mầy nghe nào.
Xem chừng chắc anh Vĩnh có vẻ sốt ruột lắm đây, tôi gãi đầu cười cười:
- Thì đơn giản thôi mà, anh làm ở Hà Nội, trước lúc chưa đến đây tạm trú thì nữ thanh niên này cũng sinh sống ở đấy, nên em đoán có thể do hai người gặp lướt qua nhau rồi mà không nhớ thôi, hì hì...
- Nhưng sao anh nhớ mà... ơ, em tên gì nhỉ?
- Em tên Mai ạ.
- Ừ đấy, nếu gặp nhau sao chỉ có anh nhớ mà Mai nó lại không nhớ?
- Xời... Anh thì, máu dê cao tia con gái nhà người ta chứ ai thèm tia anh mà nhớ.
- Thằng mặt giặc, mầy bảo gì cơ?
- Ấy, anh bình tĩnh, đấy là giả thiết của thằng em thôi mà.
- Đùa, nhưng mà... - anh nhìn sang Ngọc Mai rồi quay về phía tôi - xinh thế này, cũng có thể lắm.
Kế đó là ba anh em ngồi chém gió với nhau cả buổi tối, hết chuyện trên trời lại lia xuống dưới đất. Nhưng kiểu giữa hai người tôi là cầu nối ấy, nên toàn nói về những chuyện xoay quanh thằng cu Nghĩa này. Được cái ông anh dại gái có bao nhiêu chuyện xấu của thằng em đem ra buôn hết. Nào thì vụ trèo trộm nhãn bị chủ nhà đuổi, tụt xuống rách đũng toang hoác ra, nào thì nướng khoai sọ còn sống ăn xong ngứa hết họng phải đưa ra trạm xá, còn cả vụ lớp 6 xem phim ma xong phải đem cái chậu xuống gầm giường vì hốt không dám đi đái. Cuối cùng anh chốt hạ một câu xanh rờn:
- Thằng này ngoài ma ra, chả sợ gì.
- Thế hả anh? - Nàng cười thích thú.
- À, sau cái vụ ấy còn sợ chó nữa. Hề hề.
Mặt nàng nhìn biến sắc sau khi nghe câu nói ấy, ngập ngừng hỏi lại:
- Dạ... vụ gì ạ?
-Đợt ấy mùa hè, anh đi đến nhà người họ hàng nên không ở nhà, chẳng biết ông kễnh này trêu đùa thế nào để chó dại nó cắn cho, tưởng chết rồi đấy. May mà qua được, về sau nó gặp chó sợ hơn gặp bố.
Tôi cười trừ, chẳng để ý Ngọc Mai dần dà cúi gằm mặt xuống từ bao giờ. Chuông điện thoại kêu, anh Vĩnh bắt máy đi ra ngoài nói chuyện.
- Cậu sao vậy?
- ...
- Ngọc Mai.
Nghe gọi tận tên, nàng giật mình đánh thót một cái, nhưng vẫn không ngoảnh mặt lên.
- Sao vậy?
- Tớ hỏi cậu câu ấy mới đúng, cậu sao thế?
- À không... không có chuyện gì đâu... uhm... tớ lên phòng trước nhé...
Nói rồi nàng đứng phắt dậy và rảo bước thật nhanh, mặc dù chỉ thoáng lướt qua, nhưng cũng đủ để cho tôi nhìn thấy. Một đôi mắt đỏ au, lấm tấm những hạt nước mắt.
Chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi lặng người đơ luôn tại chỗ, ngơ ngác đến buồn cười.
Không, chắc có con gì bay vào hay sao thôi, trước giờ nàng có mấy khi mít ướt đâu.
Nghĩ vậy tôi vững tâm hơn hẳn, cũng không để ý lắm nữa.
- Mầy sao vậy? - anh Vĩnh tắt điện thoại, bước vào trong nhà.
- Chả hiểu sao...
- Hiểu cái gì cơ?
- Mà thôi ạ, em cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa.
- Giờ đến anh mầy cũng bắt đầu khó hiểu rồi.
- Dạ?
- Mà thôi anh về đây, ông Sang ông ấy vừa gọi. Mai nhớ đến nhé.
- Em sẽ cố.
- Cố cố cái đầu mầy, ông ấy vừa bảo rồi, mai không thấy mầy ông ấy đến cắt tiết.
Anh Vĩnh vừa nói vừa làm dấu kết liễu ở cổ, nhìn mà tôi hơi rùng mình, ai chứ anh Sang thì dễ lắm. Ở trong họ, anh ấy nóng tính có tiếng rồi.
Một lúc sau thì mẹ tôi với cái Hạnh cũng về.
- Chị Mai ăn gì chưa? - nó đặt cốc nước xuống bàn, hất hàm hỏi tôi.
- Mầy không sợ tao đói à mà không hỏi tao?
- Xời, ông lại không chế được gì để ăn cơ? Súp-bơ Nghĩa mà đói thì ai mà no được.
- Vãi luyện, hiểu nhau nhể.
- Thế chị ấy ăn chưa?
- Mầy nghĩ tao ăn được trong khi chị gái mày không ăn gì à?
- Thế thì bảo là chị í ăn rồi, bày đặt hỏi vặn lại làm giề? Dài dòng.
Nói rồi nó leo ngay lên tầng, con gái gì mà nói chuyện với anh trai cứ như chém chả.
- Tối ăn gì thế Nghĩa?
- Dạ... à, món sở trường của con trai mẹ đấy.
- Lại cơm rang à?
- Uây, con nói bậy sao mẹ đoán được thế?
- Thì mầy nấu được gì ngoài cái ấy đâu.
- Èo... mấy cái khác con làm cũng ngon mà.
- Ờ ngon, ngon mà chả ai dám ăn. Sao không mua đồ về mà nấu?
- Lúc đầu kế hoạch cũng thế. Nhưng vì một số sự cố bất ngờ nên phá sản luôn ạ.
- Sự cố gì?
- Thôi, con nghĩ mẹ không muốn nghe đâu. Hì.
Dứt lời tôi cũng nhót luôn lên phòng. Dừng mắt ở chỗ cái điện thoại, nhìn nó ngơ ngác mà không biết phải làm gì. Một lúc sau tôi cũng bước đến. Dứt cái dây sạc khỏi điện thoại, cầm nó trên tay mà phân vân các kiểu. Chẳng biết có nên nhắn tin xin lỗi Hoàng Yến không? Không xin lỗi thì thấy áy náy, nhưng xin lỗi thì tôi chẳng nghĩ cho mình được một cái cớ nào cho nó hợp lý cả.
Dần dà cuối cùng cũng đi đến kết luận, tôi đã phải tự ngưỡng mộ về sự thông minh và sáng suốt của mình. Chốt hạ, tôi sẽ nhắn tin đến cho nàng, nhưng mà là hỏi bài tập, rồi có gì lựa lời nói chuyện tiếp.
Đầu nghĩ là viết luôn, hai ngón cái tôi lả lướt khuơ trên bàn phím.
- Yến ơi, cái bài ba trong mấy bài thầy Dũng hóa cho về nhà làm thế nào vậy?
Bấm gửi rồi tôi lặng lẽ ngồi đợi, vài phút trôi qua, cái điện thoại vẫn nằm im ỉm ở góc giường.
Chờ mãi, đợi mãi cuối cùng cả nửa tiếng sau mới có tin nhắn được gửi đến.
- Cậu làm thế này, vì đề bài có cho cái kia nên dẫn đến thế nọ. Rồi ta làm thế này,...
Tôi chẳng thể nào mà nhớ hết để kể ra được, căn bản lúc ấy chỉ để ý là nàng trả lời lại tin nhắn của mình, chứ hơi đâu mà quan tâm nội dung bài giải ấy. Một phần cũng lâu quá rồi, chỉ nhớ mang máng nào là Fe với cả Ag gì gì ấy.
Chưa kịp trả lời mà máy tôi lại rung thêm lần nữa.
- Xin lỗi cậu nhé, tại tớ cũng đang mắc cái bài ấy nên làm hơi lâu.
- Không sao đâu, phải cảm ơn cậu mới đúng chứ.
- Đâu có gì đâu.
Vậy là nàng không giận gì tôi thật rồi, thế mà vừa rồi làm bối rối gần chết.
Đang hí hửng thì một tin nhắn nữa lại đến.
- Mà cậu là ai thế?
Giữa cơn vui mà bỗng chốc tôi há mồm ra ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 22
- Ơ, tớ đây.
- Tớ nào?
- Nghĩa đây mà.
- Tớ đâu quen ai tên Nghĩa đâu.
- Phải đây là số Hoàng Yến không thế?
- Đúng rồi.
- Vậy sao lại không biết tớ?
- Xời, quen biết gì mà gọi không thèm thưa, nhắn tin chẳng thèm trả lời vậy?
Ra vậy, tôi hiểu rồi. Suy cho cùng vẫn là nàng giận hôm trước tôi không trả lời tin nhắn.
Lúc ấy, trong thoáng chốc mà tôi suy nghĩ thật nhiều. Vừa cảm thấy có lỗi, vừa không biết để xoay xở, giải thích ra làm sao.
Nhưng nghĩ lại mà nói thì mối quan hệ của bọn tôi bây giờ cũng đâu đủ để khiến cho Hoàng Yến giận lên tôi. Suy cho cùng cũng chỉ là bạn bè nhắn tin cho nhau mà không trả lời thôi.
- Tớ xin lỗi, tại mấy hôm nay dây sạc tớ bị hỏng, không sạc được điện thoại, cho nên...
Nhắn xong đọc lại mà tôi thấy cái lý do nó chuối chuối sao ấy, nhưng mà thôi kệ, thế còn hơn nói ra sự thật là tôi đọc xong liền quẳng luôn ra góc giường.
- Có chắc vậy không đấy? - Hoàng Yến có vẻ nghi hoặc, hỏi lại.
- Chắc mà.
Bấm gửi đi mà chẳng hiểu sao mồ hôi tôi ứa ra lấm tấm trên trán.
- Được rồi, tớ tạm tin.
Nghe tới đây, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cảm tưởng như là mình vừa làm chuyện gì đó rất sai trái vậy.
Thế mới phần nào nói lên một phần bản chất của một thanh niên chết nhát gái như tôi, giờ thi thoảng nhớ lại nhiều chuyện ngày trước đôi lúc cứ cười hềnh hệch chẳng biết sao mình lại thế.
Mà thôi, quay lại buổi tối hôm ấy. Mất một tràng giải thích để thêm phần khẳng định lời nói dối của mình là sự thật. Nói chuyện cùng với Hoàng Yến thêm một lúc tôi cũng biết ý cáo từ trước. Để cho nàng tiếp tục làm bài tập.
Nằm xoay xoay cái điện thoại trên tay. Tôi nhớ lại khoảng thời gian lúc đầu giờ tối, vẫn băn khoăn về biểu cảm của Ngọc Mai khi ấy. Nhìn lên dãy số dài trên màn hình, mà tôi lại thở dài ngao ngán chẳng biết nên làm sao.
Nhớ lại chuyện cũ, lúc nói chuyện với tay Tuấn. Nghĩ cho cùng dù cho hai đứa ở cùng nhà, thì có thêm số của Ngọc Mai vẫn tiện cho việc liên lạc hơn. Vậy nên khi nàng trổ tài nữ công gia chánh dưới bếp. Tôi thấy điện thoại nàng để trên bàn nên liền cầm lên.
Đúng là máy của con gái có khác, vừa vào đập ngay vào mắt là cái giao diện toàn màu hồng, lại còn điểm thêm vài cái biểu tượng kẹo mút, gấu bông các kiểu cho thêm phần nữ tính. Cầm một lúc rồi bấm gọi vào số của tôi, lạ cái là nàng đã có số tôi từ bao giờ mà còn lưu là Nghĩa Ngờ Nghệch mới đau chứ. Bực bực tôi vào đổi luôn tên ấy thành đầu số tổng đài của nhà mạng. Mục đích cũng để đùa nàng cho vui. Nhưng giờ không biết có hợp lúc không nữa. Thôi cứ thử xem vậy.
- Hệ thống nhận được yêu cầu kích hoạt dịch vụ LeuLeu trên thuê bao của quý khách, để xác nhận vui lòng soạn tin Yes gửi lại vào đầu số này. Sau đó, kể từ ngày hôm sau quý khách sẽ nhận được những thông tin thời sự nóng hổi nhất. Cước dịch vụ: 30000d/ngày. Trân trọng.
Thời ấy nhắn tin toàn teencode. Cho nên lạch cạch mấy cái nút một hồi tôi mới viết xong. Kiểm tra lại một lượt rồi tôi gửi luôn.
Một lúc sau.
- Trừ thế này để chết người à, giời đất?
Nghe thấy tiếng tru tréo bên phòng bên mà tôi bấm bụng cười. Lòng cũng yên tâm hơn vì nghe giọng điệu ấy chắc hẳn lại quay lại là Ngọc Mai của mọi ngày rồi.
Máy tôi lại rung lên chập nữa, mở ra xem, chỉ vỏn vẹn một tin nhắn ngắn cũn cỡn từ số của nàng.
"No"
Có vẻ biết sợ rồi đây, không dám xác nhận dịch vụ. Hê hê.
"Xin lỗi, cú pháp của quý khách chưa được xác nhận. Xin vui lòng kiểm tra lại."
Đến đây chắc có người đang hoang mang rồi. Tôi thích chí ra trò.
Rồi tiếp theo nào là "huy" nào là "off", lại còn "xoa" với cả "tu choi" các kiểu con đà điểu lần lượt trôi đến máy tôi. Và lần nào nàng cũng nhận được một tin nhắn y hệt cái tôi vừa gửi. Sau đó chắc nàng hết cách rồi, không thấy nhắn gì nữa.
Đang cười tự mãn trên giường, tôi giật mình khi nghe thấy tiếng người ngoài ban công, dường như đang nói chuyện.
- A lô, em chào chị ạ. Chị ơi chị cho em hỏi...
Thôi xong, nghe đến đây là tôi xác định được ai đang nói chuyện với ai rồi. Rón rén tôi ra cửa phòng mình nhẹ nhàng đóng lại rồi chốt trong luôn. Nhìn vào, may là cái cửa còn lại của phòng hướng ra ban công vẫn còn khép. Tôi khom khom người khe khẽ cài lại cái then cửa rồi lui vào giường, ngồi nín thở chờ đợi.
Y như rằng vài giây sau là có luôn mấy tiếng đập cửa dồn dập ngoài ban công.
- Ai thế? - tôi gọi vọng ra.
- Đồ khốn, mở cửa mau.
- A Mai à? Có chuyện gì vậy?
- Không phải giả lớ, có mở không thì bảo?
- Ngu gì. Mở để sư tử Hà Đông ăn thịt à?
- Á à... lại còn dám so sánh tầm bậy nữa. Nhanh lên, không chụy đạp cửa vào bây giờ.
- Ngon thì đạp đi xem nào.
"Ầm","rầm... rầm..."
Mẹ ơi. Làm thật hả giời? Tôi nhào đến đè ngay vào cửa cho tiếng đập nó đỡ to.
- Này, cậu làm gì thế?
- Biết rồi còn hỏi. Muốn tự mở hay để mẹ cậu lên đây?
- Ớ đừng – tôi nghe ngóng - không đạp nữa à?
- Không. Đau chân ồi.
- Sức trâu sức bò cũng đau à?
- Này nhá, đừng thấy người ta lành mà bắt nạt.
- Úi xời, lành sành ra mỡ.
- ...
- ...
Sao đột nhiên im lặng vậy? Vừa còn cãi nhau rôm rả mà.
- Sa...
- Nghĩa này. - câu mà tôi đang định hỏi bị cắt ngay lập tức.
- Ờ, sao?
- Lên sân sau tầng trên nói chuyện được không?
- Ớ hờ hờ, cứng rắn không xong, quay lòng dụ dỗ à? Tớ không dễ bị mắc lừ...
- Tớ sẽ lên trước đợi.
Lại một lần nữa tôi bị cắt lời, hai lần liên tiếp. Tôi tự hỏi không biết điều gì khiến cho Ngọc Mai có vẻ vội vã như vậy.
Hay là nàng vẫn định lừa tôi nhỉ?
Sau một lúc đắn đo, tôi mới dám hé cánh cửa phía cầu thang và đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Không có ai. Nhảng bước chân đến phòng cái Hạnh thò mặt vào xem.
- Uề...
Nó giật mình đến nỗi đánh rơi cả quyển sách xuống bàn.
- Đồ đểu. Thập thò làm giật hết cả nảy.
- Mày mà cũng biết giật mình cơ?
Rồi tôi đảo mắt quanh phòng một lượt như để chắc chắn là nàng đang không ở đây.
Dường như biết ý của tôi, con Hạnh te quay ra, hất hàm về phía lối cầu thang.
- Lên đi, không chị ấy chờ.
Tôi nheo mắt trao cho nó một ánh nhìn kiểu khó hiểu, rồi nhún vai đi lên tầng trên. Vừa đưa người ra ngoài sân thượng, đã thấy nàng đứng vịn vào bên mép tường, trông như đang nhìn về phía xa xa. Gió đêm nâng lên rồi khé tinh nghich vuốt mái tóc nàng bay bồng bềnh, dù tối nhưng tôi vẫn nhìn ra được cái màu hung đỏ “bẩm sinh” của nàng.
Nào nào, lại định hóa thân tiếp hay sao đây? Tôi cất lời:
- Có chuyện gì mà lôi kéo tớ lên đây vậy?
- A – nàng hơi giật mình – Nghĩa, cậu lên rồi à?
- Ừ. Có chuyện gì thế? – tôi lặp lại câu hỏi hồi nãy.
Nàng hít vào một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, nhìn tôi ra vẻ đắn đo:
- Bắt đầu sao giờ nhỉ? Uhm... thật ra có một chuyện xảy ra với tớ vào ngày trước, có thể nói nó khá sốc và khó có thể nào mà nhạt phai đi được. Nó gắn sâu vào tiềm thức đến nỗi mỗi lần nhắc đến là tớ lại rùng mình nhớ lại ngay.
- Liên quan gì đến chó à?
- Hả? Ơ… ừ…chó, chó dại.
- Đừng bảo xong cũng sợ chó như tớ nhá.
- À, không. Tớ không sợ nhưng cái kỉ niệm ấy luôn ám ảnh tớ.
Thảo nào mà lúc anh Vĩnh nói đến chó dại nàng lại có biểu hiện như vậy. Ẩn sau mỗi hoàn cảnh, luôn có những câu chuyện riêng.
- Vậy đó là chuyện cậu muốn kể với tớ à?
- Ừm, nhưng chưa hết đâu.
- Vậy cậy nói tiếp đi. Tớ vẫn nghe mà.
- Thật ra chuyện ấy ngoài tớ ra còn ảnh hưởng đến một người bạn khác của tớ.
- Có cả người khác cơ à? Cậu ấy có sao không?
- Tớ thì chịu hậu quả về mặt tinh thần, còn cậu ấy cá tinh thần lẫn thể xác.
- Oài… oài… nghe ma mị vậy?
- Thật mà.
- Thế vấn đề của cậu giờ là gì?
- Thật ra… tớ bị áy náy với cậy ấy í, tớ là người lôi vào mà.
- Chuyện xảy ra lâu chưa?
- Khoảng mười năm về trước.
- Mười năm? Đừng nói là cái thằng đầu đất lọt vào mắt xanh của cậu đấy nhá.
- Ừ… cậu ấy đấy.
- Thế thì áy náy làm gì, nó co người yêu rồi còn.
- Kể cả thế thì cũng…
- Thôi bỏ đi, cái kí ức đấy nó ám ảnh cậu cả chục năm là quá nhiều rồi. giờ gạt nó ra rìa đi. Mình sống cho hiện tại với tương lai nữa, chứ đâu phải nguyên quá khứ. Nếu tớ là cái thằng ấy chắc cũng không chấp nhặt gì đâu, chuyện qua lâu rồi. mà chắc gì đạ là lỗi của cậu.
- Nếu là cậu, cậu bỏ qua thật à?
- Ừ, cái gì qua rồi thì cứ cho nó qua đi.
- Cái Hạnh đoán chuẩn thật. Nghe vậy tớ yên tâm rồi.
- Mà này, nó đã có người trong mộng, cậu trao tình cảm cho nó đã là quá lãng phí rồi, giờ lại còn lo mấy chuyện này nữa làm gì.
- Cậu không hiêu được đâu.
- Vậy thôi tớ xuống nhà đây, cậu cũng đi ngủ đi, đêm rồi. Sương rơi bây giờ đấy.
- Ừ - nàng đáp nhỏ nhẹ - à mà khoan…
- Gì…
Tôi vừa ngoái cổ lại đã đấy Ngọc Mai lao đến, tay lăm lăm nắm đấy tung một đòn về phía tôi. Phản xạ cực nhanh, tôi nghiêng mình né được đòn tất sát ấy trong chừng gang tấc. Chắc lại nhớ lại vụ hồ nãy đây mà. Thừa lúc nàng còn chưa kịp ra đòn tiếp, tôi vọt lẹ xuống tầng. Cứ chạy bốn bước một, không dám nhìn lại. Vừa được gắn cho cái mác chuyên gia tư vấn mà giờ đã bị hành hung rồi. Tới phòng, tôi lao vào ngay, đóng sầm cửa lại. Về đến hang ổ mà vẫn tim đập chân run, chưa hoàn hồn.
- Đồ khốn, có ngon thì đừng chạy.
- Có ngu mới không chạy, bần tăng ăn chay niệm phật, thịt ăn không được trường sinh bất lão đâu mà Bạch Cốt thí chủ cứ rình.
- Á à… mai thánh tăng khắc được ước.
- Ô kê, mai.
Xong là tôi xà ngay vào cái giường thân yêu mà ngủ.
“Kệ, vớ vẩn cho đi bộ, sợ gì.”
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 23
- Sao mà trông mày thảm hại thế này? - thằng Nam lớp trưởng vứt cái cặp xách nặng trịch xuống ghế, hất hàm hỏi tôi đang nằm dài ra bàn.
- Không, tại hơi mệt. - tôi đáp rồi giấu mặt xuống khuỷu tay, nhì về phía bàn hai người con gái ấy.
Sao con gái nói chuyện với nhau nhiều thế nhể? Nãy giờ cứ thấy họ chụm đầu vào nhau, thỉnh thoảng cười khúc khích.
"Rầm"
Tôi choàng giật mình. Ngáo ngơ nhìn sang phía bên cạnh. Thằng Huy vừa giã cái cặp xuống bàn, thở dài ngao ngán.
- Nặng vãi. - thấy sự chú ý của tôi, nó liếc xuống – nhìn gì?
- Trông đáng yêu thì nhìn thôi. Được không?
Nó phì cười:
- Cái đồ… chỉ được cái nói đúng thôi, nỡm ạ.
Nói xong thằng bựa ấy còn điểm thêm cái nháy mắt mới dị chứ.
- Á đùa. Mới sáng ra mà đã trao gửi yêu thương cho nhau thế này rồi cơ à mấy con bệnh? – thằng Trường làm bộ nhăn mặt sau pha bộc lộ cảm xúc của thằng Huy rồi bảo nó – mà sao mày ngồi đây? Ra ngoài.
Chả là trong mỗi lớp của trường tôi đều có bốn dãy bàn ghế, hai dãy ở giữa thì kê cạnh nhau còn hai dãy bên cạnh thì được kê sát vào tường. Bàn bọn tôi ở giữa cho nên tính từ ngoài cửa vào thì đầu tiên là thanh niên Nam lớp trưởng, rồi đến tôi, xong là thằng Trường với thằng Huy.
- Tao ngồi đây kệ tao.
- Cô đặt mày ngồi đấy đâu. Ra cho tao vào.
- Tao chả biết, đi sớm được ngồi trong, đi sau ngồi ngoài.
- Mày lại sợ thầy cô giáo đi qua kiểm tra chép bài chứ gì?
Thằng Huy không trả lời, nhưng nụ cười trên môi nó đã trả lời tất cả.
- Thôi ra đi.
- Không.
- Có ra không?
- Không mể.
- Hai thằng mày có thôi đi không? Đây là trường cấp ba, chứ đâu phải tiểu học, tranh nhau như hai thằng trẻ con. – Đau tai trước màn tranh cãi ấy, tôi buộc phải lên tiếng.
Có vẻ cũng như tôi, thằng Trường không muốn nghe tranh cãi nữa. Nó bỏ cặp ỉu xìu ngồi xuống, còn thằng Huy quay qua tôi, nở một nụ cười bán nước.
- Mày đểu lắm con ạ. – tôi lắc đầu, cười ngao ngán.
- Thôi, đấy là t nêu ý kiến thôi. Để anh em trong bàn vui vẻ đáp ứng thì, hề… đi ăn xôi đê. Tao bao.
- Nghe được đấy. – thằng Trường sang mắt lên, vui vẻ hào hứng ngay lại được.
- Nam giáo đầu đi không? – Tôi quay sang hỏi.
- Thôi, tao với bí thư đi họp giờ. – nói rồi nó đứng dậy gọi Hoàng Yến bí thư đi ra ngoài.
Thằng Huy nhìn theo, vuốt cằm.
- Chẹp chẹp… nhìn đi với nhau tình tứ nhể.
- Làm sao?
- Chắc bọn nó sắp bồ kết nhau rồi – nó quay sang hỏi thằng Trường - phải không bạn?
- Mày nhìn mặt tao giống đang quan tâm không?
- Thế mày nghĩ mặt tao giống như đang quan tâm mày quan tâm hay không à?
Hai bố trẻ này lại thế, nói chuyện được tí lại cắn nhau như chó với mèo. Mà cái thể loại hay cãi nhau lại cứ thích nói chuyện rồi đấu đá nhau nữa. Nhưng chẳng biết sao mà chúng nó càng hoạch họe nhau lại càng thân. Thế mới lạ chứ, một thằng thì suốt ngày liên tha liên thiên, thằng còn lại thì cạy chả được mồm, vậy mà cứ chơi với nhau được.
- Chúng mày có định đi ăn nữa không? Còn mười lăm phút thôi đấy.
- Thì đi. Tại thằng này chứ.
- Có mà tại mày thì có.
- Ông cho hai thằng mày trận giờ. Đi nhanh lên. – tôi nhìn thằng Huy – mày trả mày với thằng Trường thôi, tao rủ hai người khác nên tao trả.
- Ây gu. Kinh nhề, thế rủ đi cùng đi.
Tôi đưa mắt ám chỉ về phía bàn Hoàng Yến với Ngọc Mai.
- Ờ thế để bọn tao ra trước đặt, chứ con gái sao trèo tường ra được. Có gái xinh đi cùng, ăn ngon hơn là cái chắc, mà lại còn ăn xôi nữa chứ.
- Thằng bựa.
Hai thằng nó kéo nhau ra ngoài, còn tôi lò dò lên phía bàn hai nàng.
- Hai cậu ơi… - tôi hơi làm méo giọng mình đi một tí.
Đúng như dự đoán, với cái kiểu lanh chanh của mình, Ngọc Mai nhanh nhảu thưa ngay lập tức.
- Ơi… - đang ngọt xớt, quay qua thấy tôi – Muốn gì? - _ -
Trông cái ánh nhìn lăm le mà nổi hết da gà.
- Không chỉ là tại hạ rảnh rỗi định mời nhị vị cô nương đi ăn xôi thôi.
Hoàng Yến thì híp mắt lại cười, còn Ngọc Mai thì ra chiều vẫn chưa ưng ý thì phải, nhìn thôi, bĩu môi đáp:
- Xời chị em tớ đang bàn nhau giảm cân. Đừng có mà dụ dỗ.
- Ầy… - tôi nháy mắt – tớ bao mà.
- Thế thì đi. – nàng quay sang cô bạn bên cạnh nãy giờ bị cướp lời chưa nói được câu nào – đi đi Yến đi. Mấy khi được mời.
"- Giảm cân đây á?" - tôi nghĩ thầm trong bụng.
Hoàng Yến nghiêng đầu đắn đo, xem chừng chắc cũng đồng ý rồi. Tôi hí hửng mừng thầm trong bụng. Sắp được ăn sáng cùng người đẹp rồi.
Nhưng đời đâu như là mơ, đúng lúc Hoàng Yến chuẩn bị đưa ra quyết định, thì thanh niên anh họ của nàng lại từ đâu đi tới. Chắc lại định cưa Ngọc Mai đây mà. Cái thằng... chả đến lúc nào, đến ngay lúc này.
- A, có lẽ tớ không đi được rồi, có mấy bài hóa qua làm chưa xong. - Hoàng Yến lúng túng phân bua, thấy ánh mắt nghi hoặc của tôi thì lằng lặng nhìn ra chỗ khác.
Nãy vừa đồng ý nên Ngọc Mai cũng chẳng thể từ chối mà đứng dậy bước đi trong cái nhìn đầy tiếc nuối của thằng Tuấn.
"Ông mày còn đang tiếc hùi hụi đây."
Nghĩ trong bụng như vậy mà tôi đi ra ngoài cửa lớp. Không quên ném cho thằng anh họ phá đám kia một cái lườm sắc lạnh.
- Thôi đi đê, tớ đói ồi. - Ngọc Mai đặt hai tay vào lưng, đẩy tôi ra ngoài.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 24:
Từng cơn gió nhẹ thổi xào xạc khẽ khàng đung đưa đám lá khô trên nền vỉa hè. Thỉnh thoảng lại có vài chiếc lá khác rời cây đung đưa xuống nhập hội chung vui cùng đám bạn. Nắng đã trải dài trên con đường trước mặt. Tôi khẽ ngước nhìn lên, mặt trời cũng đã lên từ từ, nhưng những ánh nắng va vào người tôi cũng chẳng được oi ả như hồi đầu năm. Những đám mây lưa thưa, rải rác cách xa nhau , nên trả lại xung quanh một phông nền xanh biếc, bầu trời nhìn từ đây cảm tưởng cũng cao hơn so với bình thường.
- Haizzz...
Một tiếng thở dài đỏng đảnh kéo tôi trở lại.
- Sao thế?
- Trông cái mặt kìa. Đi ăn với người ta mà tỏ ra chán nản thế là sao?
- Ơ... - tôi gãi đầu - Trông tớ vậy hả, xin lỗi nhé.
- Có vẻ Yến đi mới thích, còn Mai chả quan trọng nhở?
- Đâu có. Tớ mời cả hai mà. Ai đi cũng đều vui mà.
- Xí, trông chả giống tẹo nào.
- Thôi, đến nơi rồi kìa. - tôi nói rồi chỉ về phía thằng Huy đang vẫy vẫy gọi - sang ăn thôi.
Nói rồi tôi kéo tay nàng sang nhâp hội. Đến nơi đã thấy năm hộp xôi bày trên bàn.
- Sao lâu thế? - rồi nó ngó nghiêng nhìn đằng sau tôi - tao tưởng mày gọi hai bạn con gái theo mà?
- À, Yến bận làm bài tập. Không ra được.
- Thế nên mới có người đang tiếc đứt ruột đây. - Ngọc Mai vừa nói vừa liếc xéo sang tôi.
- Ha ha, cậu vui tính thật. - thế rồi nó chạy ra kéo ghế mời nàng ngồi xuống - thôi, bỏ chuyện ấy đi, ăn đi nào.
- Ây dà... ga lăng phết nhầ - nàng khều tay tôi - nhìn bạn mà học hỏi.
- Xồi ôi, có tay tự đi mà kéo, chờ ai?
Đang mở nắp hộp để ăn thì điện thoại tôi khẽ rung lên trong túi.
Hoàng Yến à?
Không, là thằng Phi.
"- Đan Mạch thằng con trai mất nết, đi ăn sáng chả rủ bố. Tí vào cầm thêm hộp vào không nát đòn."
May quá, sẵn đang không biết giải quyết thế nào về một hộp còn thừa kia.
- Này.
Nghe thằng Huy gọi, ba đứa bọn tôi buông thìa ngẩng lên.
- Gì thế?
- Đố cả bàn biết, "dog" nghĩa là gì?
- Gì cơ? - tôi hỏi lại.
- Dog nghĩa là gì?
- Nghĩa là chó.
Nói buông mồm xong tôi mới biết là mình bị hớ, nhìn ra thì hai thằng ôn đang đập bàn, co cẳng cười khanh khách. Ngọc Mai cũng bụm miệng lại mà cười. Tôi lườm thằng Huy:
- Mày chơi tao đúng không?
- Haha, đâu ai chơi gì bạn đâu. Tớ hỏi thật mà. - nó huých tay thằng Trường - đúng không mày?
- Ờ. Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
- Chúng mày được. - tôi hậm hực... nhưng vẫn xúc xôi ăn ngon lành.
- Nhìn cái mặt kìa. Vậy sao ăn nổi. - Ngọc Mai nhìn tôi khúc khích.
- Thôi ăn đê kẻo mất năng suất.
Y lời, đứa nào đứa đấy xúc lia lịa, chả nói với nhau câu nào nữa.

...
Tiết học cuối.
- Cả sáng nay sao mặt mày nghệt ra thế? - được hôm ngồi gần tôi thằng Huy hỏi han nhiều ra phết.
- Do mày chứ thế nào.
- Mịa, vẫn tức vụ hồi sáng à?
- Chứ sao nữa.
- Thằng... đàn ông con trai mà giận dai như nịt.
- Đan mạch có con gái phải khác chứ.
- Nhì nhà nhì nhằng.
Đang dở cuộc nói chuyện thì:
- Anh Huy!!! Anh Nghĩa!!!
Giọng thầy Thành ở trên bục giảng làm hai thằng bọn tôi giật mình ngơ ngác nhìn lên bảng, đáp theo cảm tính.
- Dạ?
- Nói chuyện gì mà oang oang lên thế?
- Dạ... không ạ.
- Anh Huy nay chán nói chuyện với anh Trường à mà quay ra buôn với anh Nghĩa vậy?
- Dạ... bọn em...
- Không nói nhiều... cầm vở lên đây.
Thế là hai thằng lách người, lò dò lên bảng
Rồi tiu nghỉu ra về, mỗi thằng một nỗi niềm riêng. Nó thì lo vì lười chép bài, tôi thì ngại vì khi lén nhìn ra, Hoàng Yến đang nhìn tôi không hài long cho lắm.
Một lúc sau, có vẻ thầy đã xem xong. Gấp hai quyển vở lại, đưa cho thằng Tú ngồi bàn đầu cầm xuống trả cho bọn tôi.
- Tài thật, không hiểu sao mà chúng nó miệng thì nói chuyện mà vẫn chép được bài. – câu nhận xét của thầy làm mấy đứa trong lớp cười khúc khích.
- Chuyện. Bọn em đang hỏi bài nhau mà thầy. – thằng Huy nhận vở từ tay thằng Tú, ngóng lên hóng hớt.
- Thế thằng nào hỏi thằng nào?
- Nghĩa nó hỏi em mà thầy.
- Giỏi. thế mà người ta chép đủ, anh thì thiếu mấy đoạn là sao?
- Cái ấy là… là…
- Là ngồi xuống, không nói chuyện nữa không là tôi ghi vào sổ đầu bài đấy.
- Dạ, thôi em ngoan mà thầy…
Cho chừa cái tội liên thiên. Cú ngồi im thì chả ngồi lại cứ thích nói nhiều.
Một lúc sau là trống hết giờ cũng đã điểm đang xếp xách vở vào lại cặp thì thằng Huy khều khề tôi.
- Gì?
- Tí chiều viết hộ tao cái đơn xin nghỉ học.
- Mày đi đâu?
- Đi Đại Lải.
- Cứ thế mà đi à?
- Yên tâm. – nó vỗ vào cái cặp đang đeo trên người – trong này đủ hết rồi.
- Mày mang lắm tiền thế á?
- Điên, quần áo đấy. Chứ tiền to gần này có mà đi buôn thuốc phiện à?
- Thì tao biết đâu được.
- Thế giúp được tao không?
- Thôi mày bảo thằng đệ mày ấy, tao ngại viết mấy cái ấy lắm.
- Vậy mày viết hộ tao nhé, được không? – nó khoác vai thằng Trường tỏ ra thân thiện nhất có thể.
- Yên tâm, cứ tin tưởng ở tao.
Thế là cu cậu tót thằng ra ngoài cửa, chẳng để ý sau lưng có một nụ cười nham hiểm trao cho nó. Tất nhiên, không phải tôi.
- Mày định làm gì thế?
- Làm gì là làm gì? Bạn nhờ thì mình giúp chứ sao. Thôi về đi.
Nói xong nó cũng xách cặp lên và phắn
Tôi nhìn theo, lắc đầu cười trừ.
- Có ra nhanh lên không? Đứng ở đấy cười khềnh khệch gì đấy.
Ngọc Mai từ đằng sau lớp. Đu lên cái bậu tường, bấu vào hai cái thanh sắt của song cửa sổ. Chu mỏ vào gọi lớn.
- Ờ ờ… ra gay đây. – tôi vơ vội sách vở vào nhảy ngay ra ngoài.
Lấy xe xong đạp một mạch về nhà, ăn uống tắm rửa ngủ nghỉ cho nhanh chiều còn đi học thêm hai ca hóa với toán trên trường.
.
Sáng nắng mát mà trưa nắng rát, may mà có cái ô hồng che không thì chắc tôi cứ gọi là rám hết làn da bánh mật. Chẳng hiểu sao có nhứng đứa mặc thì toàn áo cộc quần cộc mà chẳng bao giờ đen, nhìn lại mình thì chỉ có đen hơn chứ đâu có lúc nào trắng lên được. Được như Ngọc Mai có phải là tốt không. Mấy đứa con gái đồng trang đồng lứa thì cứ như là ninja không bằng, trang bị tận rang tận tóc, đầu đội mũ, miệng bịt khẩu trang, người mặc áo dài, chân còn mang cả bít tất, tay còn có cả ô. Trong nàng thì vẫn mặc áo ngắn tay thoải mái mà da dẻ cứ như trứng gà bóc, trông chả khác mấy cô quảng cáo kem dưỡng da tí nào cả.
Đến lớp thì tôi thấy mấy đứa đang chụm đầu vào một tờ giấy trên bàn giáo viên mà khúc khích cười. Tôi lò dò lên xem thử, nhưng vì nhiều đứa xem quá nên tôi chỉ đọc được mấu chữ to to nổi bật
“Đơn xin nghỉ học”
Thế thì có gì mà cười nhỉ? Tôi lại quay về chỗ mình, nửa đường thấy thằng Trường đang ngồi cười cười nhìn lên tên ấy, tôi mới chực nhớ ra.
Lẽ nào là cái đơn này nó viết hộ thằng Huy?
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 25:
Thế là tôi bỏ cặp vào chỗ của mình rồi chờ vãn vãn người là quay lại bàn giáo viên cầm tờ đơn ấy lên để đọc. Lướt qua từng dòng chữ mà tôi thấy lạnh hết cả gáy, còn kèm theo buồn cười nữa mới ảo diệu chứ? Đọc xong tôi đi về chỗ, cố bấm bụng nhịn cười. Thằng Trường chống cằm nhìn theo tôi từ lúc tôi rời bàn giáo viên đến khi về đến tận chỗ.
- Mày đang đùa tao đúng không?
- Đùa gì? – nó nhún vai. – tao đâu đùa gì đâu.
- Không đùa mà viết đơn xin nghỉ học lấy lý do bị táo bón à?
- Có sao đâu. Vui mà.
Nó cười hềnh hệch. Nhìn cái mặt ấy tôi cũng phá ra mà cười. Trông cứ như hai thằng đao.
- Chắc đây là lần đầu tiên trong lịch sử trường Yên Lạc có cái đơn này mất mày ạ.
- Đâu chỉ có trường.- nó ưỡn ngực – mày có thấy học sinh nào trong cả nước xin nghỉ học vì bị táo bón chưa?
- Ờ. Haha. Lần đâu trong cả nước luôn. Cơ mà mày không sợ à?
- Sợ gì?
- Phản ứng của các thầy ấy đấy.
- Mày yên tâm, thầy Dũng dễ tính mà. Thầy Thành có căng nhưng cũng cho qua thôi.
Quả đúng như lời nó nói. Giờ hóa, thầy Dũng đọc xong nhắm tịt mắt lại mà cười. Cứ lúc cái lại:
- Thằng này khá.
Thầy còn cầm đọc lên trước cả lớp khiến cho mấy đứa chưa được đọc cười toét hết cả mắt. mấy đứa đọc rồi cũng không vì thế mà nhịn được cười.
Nhưng đấy là về phía thầy Dũng, còn thầy Thành thì chúng tôi chẳng thể biết đươc. Vì khi đọc xong, thầy Dũng đã lấy tờ đơn ấy cật luôn vào trong cặp mình để mà cầm đi rồi. Thế là tiết toàn trôi qua cũng vẫn bình thường như bao tiết toán khác.
- Mấy thanh niên nhà ta liều đó nha. - Ngọc Mai vỗ đánh “bộp” cái vào lưng tôi rồi cười lớn.
- Phải gọi là quá liều luôn. – Hoàng Yến đạp xe bên cạnh cũng lên tiếng hưởng ứng.
Hôm nay, không giống những hôm khác. Mấy thằng bạn tôi được nghỉ nên không đi cùng, thay vào đó là Hoàng Yến, lớp trưởng cũ của tôi đồng hành trên đường về.
- Đâu tớ có làm gì đâu. Do thằng Trường nó viết đấy.
- Cái cậu trai mà lầm lầm lì lì đấy á? – Hoàng Yến hỏi.
- Đúng rồi đấy. chính nó.
- Trông cậu ta trầm trầm như thế mà – cô nàng ngồi sau xe tôi thắc mắc – được hay đang đổ tội cho người ta thế?
- Tin hay không tùy cậu.
- Thế thì là đúng như tớ bảo rồi. Con trai con lứa gì mà tệ thật đấy Yến ạ.
- Cái gì cơ á?
Trông thấy vẻ mặt cáu bẳn của tôi, Hoàng Yến phì cười.
- Thôi, Mai đùa cậu đấy, lái đi kìa, không cả lại ngã.
Mặt trời cũng chỉ lấp ló sau mấy đám mây đằng xa, chiều nhạt nhòa và mát mẻ, ven bên vỉa hè chỗ sân bóng, có vài người đã bắt đầu dọn quán ra để bán nước buổi tối rồi.
“Nắng chiều phủ kín trên vai
Đi cùng người mến, đường dài ngắn hơn.”
Thật vậy, chẳng mấy mà hai xe mỗi cái rẽ đi một hướng, kèm theo những lời chào lời tạm biệt.
Đến tối.
Đang làm mấy bàn toán thì Ngọc Mai gõ cửa phòng tôi.
- Gì thế người đẹp? – tôi nhìn lại, nàng mặc một cái áo phông cộc tay nhưng lại có mũ đằng sau trùm lên đầu, trông ngầu ra phết – gì mà trông như Quách Thành Danh thế này?
- Hì, trông ngộ nhể, bạn tớ nó tặng đắy, trông nó cụng buồn cười nên chỉ mặc ở nhà thôi chứ không dám mặc ra ngoài.
- Ơ có gì đâu, nhìn đẹp mà.
- Thật í hả.
- Nói sao nhể? Nhìn thật ra nó không phải là đẹp – thấy nàng hơi cau mày – nhưng mà trông cá tính mà.
- Thế là vẫn thích đúng ong?
- Quyền của cậu mặc mà, tớ thích hay không đâu liên quan gì?
- Hì hề… biết được à?
- Cơ mà gọi tớ ra đây có chuyện gì?
- Ra ban công hóng gió.
Tôi tiến lại, đặt tay lên trán nàng, nhếch mép cười hỏi han:
- Hôm nay bị sao thế ấm đầu à mà phát biếu câu nghe khác lạ vậy? Ngày thường trông cậu đâu có vẻ nào giống như nghệ sĩ hòa mình vào thiên nhiên vậy đâu.
Nghe tôi nói vậy nàng mỉm cười nhẹ nhàng thò tay vào túi áo, rút ra cái điện thoại của mình rồi đưa cho tôi.
- Bạn cậu đang tán tớ này?
- Đứa nào? Thằng Trường hay thằng Huy?
- Chả phải.
- Thế bọn thằng Lịch à?
- Cũng không nốt.
- Thế ai?
- Không đoán được à?
- Cậu nói chung chung vậy sao đoán được.
- Cậu í bải cậu í tên Tuấn.
- Ơ? Tuấn à, Tuấn nào nhỉ?
- Học A3 ấy mể.
Đúng lúc tôi nghĩ ra cũng là lúc nàng nói. Thế là cu cậu tiến công rồi cơ à? Cơ mà xin số được ai cơ nhỉ? Mà còn cái quan trọng nhất, sao lại là bạn tôi chứ? Mới chỉ biết nhau qua qua thôi mà?
- Thằng ấy nó bảo nó là bạn tớ à?
- Ủa? không phải vậy hả?
- Không. – tôi chống cằm vào thành ban công suy nghĩ – Nay có ai xin số cậu không?
- Ơ… có.
- Ai?
- Hoàng Yến, xin lúc bọn mình đi ăn sang vào.
- Vậy là hiểu rồi.
- Hiểu cái đầu cậu. Tớ đâu đã hiểu gì mà…
- Thì là thế này…
Thế là tôi kể hết mọi chuyện tôi biết cho nàng, vừa kể vừa khuâ chân múa tay minh họa, mà tôi cũng chẳng biết mấy cái ấy có cần thiết không nữa.
Tôi chốt hạ:
- Thế mà nó lại bảo nó là bạn mình mới buồn cười chứ? Nhỡ chẳng may bị…
Tôi nói lấp lửng rồi quay sang nhìn nàng, tỏ vẻ sợ sệt.
Đáp hành động ấy bằng một cái lườm đầy sát khí về phía tôi, Ngọc Mai nghiến răng nót rành rọt từng chữ:
- Vậy… là… ý… gì…? Hử…?
- A…à làm gì có gì? Cậu đừng nóng tính.
- Cứ cẩn thận.
Nó xong câu là người đẹp ấy quay ngoắt đi vào trong phòng.
Buổi sáng hôm sau, cứ ngỡ là không sao. Cơ mà đang học thì thằng Huy bị thầy Thành gọi ra ngoài. Nhìn mặt cu cậu đến tội. Không biết chuyện gì đang xảy ra với mình cả, ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài. Sau một lúc nó lại lò dò xin cô giáo vào lớp rồi kéo thằng Trường ra. Thôi xong, lại có biến rồi.
Ngóng hồi lâu thì hai thanh niên cũng đi vào.
Giờ ra chơi, tôi mới quay sang hỏi.
- Sao? Có chuyện gì thế? Chúng mày có bị sao không?
- Suýt. – thằng Trường thở hắt ra.
- Nói cụ thể đi xem nào.
- Thì thầy ấy gọi ra. – thằng Huy trả lời luôn - hỏi tao ai viết, tao bảo tao nhờ nó. Rồi ông ấy bảo vào gọi nó ra. Ông ấy hỏi sao nó lại viết như thế. Nó còn trả lời “em viết cho vui” mới sợ chứ.
- Rồi sao nữa? – tôi hối thúc.
- Ông ấy bảo là cái tội ấy bị đình chỉ học, nhưng đây là lần đầu không biết nên ông ấy tha. Sau đừng tái diễn nữa. – nó quay ra thằng Trường – thế mày viết cái gì đấy?
- Mày vẫn chưa biết à? – tôi hỏi nó.
- Ông ấy chỉ bảo viết như thế, như thế… chứ tao có biết gì đâu.
- Nó viết đơn xin nghỉ học cho mày, lấy lý do... mày bị táo bón.
- Vãi! – nó thốt lên rồi quay ra thằng Trường – con lạy bố, bố ăn cái gì mà bố viết đơn như thế vậy?
- Tao nói rồi mệ. tao viết cho vui. Haha.
- Thôi em giai ạ - tôi vỗ vai thằng Trường – sau đừng có thế nữa, qua anh bảo rồi.
Nó nhìn tôi nở nụ cười tươi rói:
- Làm đếch gì có lần sau nữa, chừa rồi. Được tha xong ngu gì mà lặp lại.
Đúng là nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 26
- Yến ơi, làm người yêu tớ nhé…
Không được, thế thì bình thường quá.
- Hoàng Yến, cậu có biết là từ khi bên cậu. Mọi thứ xung quanh, tớ đều cảm thấy dường như trở nên ngọt ngào nhất…
Cũng không, nghe sến sẩm quá.
- Hoàng Yến à. Tớ...
Sao khó nói thế này hả trời?
Tôi khẽ đấm đấm vào trán mình rồi nằm vật xuống giường. Cũng quen nhau lâu rồi, thân thì chắc cũng thân rồi. Mà sao tôi vẫn chẳng dám ngỏ lời yêu với nàng. Lần nào cũng định nói, nhưng mà rốt cục vẫn chẳng dám.
- Nghĩa ơi, dậy đi học đê
Ngọc Mai gõ cửa phòng tôi, gọi với vào bằng giọng ngái ngủ.
Hay là hỏi Ngọc Mai? Liệu có nên không nhỉ? Đằng nào cậu ấy cũng biết, chắc hỏi cũng được. Huống hồ, Ngọc Mai cũng chơi thân với Hoàng Yến rồi. Cộng thêm con gái với con gái, dễ hiểu nhau hơn. Có lẽ tôi nên hỏi hơn.

- Gì cơ? Dạy cậu tỏ tình á?
- Suỵt... be bé thôi, bọn nó nghe thấy bây giờ.
Có vẻ nghe loáng thoáng thấy gì đó. Thằng Nhật quay lại hỏi:
- Có chuyện gì mà thầm thì to nhỏ thế hai bạn trẻ.
Cái thằng chuyên hóng hớt có khác, nói bé thế mà cũng lọt vào tai nó được.
- Thôi tí lên lớp nói tiếp nhé.
- Ừm...
...
Tôi ngồi phịch xuống ghế, thằng Trường, thằng Huy còn chưa đến. Hai thanh niên này tí lại tranh nhau chỗ cho xem.
- Đây... có hỏi gì hỏi đê. - Ngọc Mai ngồi xuống đấm nhẹ vào vai tôi.
- Thì đấy... hỏi gì đâu. Chỉ là muốn cậu tư vấn để tỏ tình với Yến thôi.
- Giờ lại muốn nói lời yêu à? Hi hê.
- Thì nghĩ chắc tình cảm nó chín muồi rồi, nên cũng định… hì hì
- Nói thật thì... tớ cũng không biết đâu, cơ mà con gái muốn nghe lời cậu nói thật lòng cơ. Cho nên cứ theo lời trái tim mách bảo mà tương vào, kiểu gì Yến cũng kết đứ đừ cho mà xem.
- Cậu nói thế thì chung chung quá.
- Chứ sao nữa, nghĩ ta đây là chuyên gia à?
- Hì. Thôi cảm ơn nhé, tớ sẽ suy nghĩ.
- Ừa, tự tin lên.
Trong thoáng chốc tự nhiên khuôn mặt của Ngọc Mai trở nên buồn bã, như có cái gì ấy nghẹn ngào mà không nói nên lời. Khi nhận ra cái nhìn của tôi thì nàng bối rối quay đi chỗ khác, ngượng ngùng hỏi tôi:
- Cậu... nhìn gì vậy?
- Có vẻ như... cậu có tâm sự gì buồn à?
- Uhm... không đâu có.
- Cứ nói thật đi. Chẳng lẽ...
- Chẳng lẽ sao? vội- Nàng vội cướp lời.
- Cậu không vui khi tớ ngỏ lời với Yến à?
- Ơ ơ... hâm à? Làm gì có chuyện ấy.
Tôi gãi đầu:
- Lại tưởng mỹ nhân như cậu lại có ý gì với tớ nữa.
- Mơ đi cưng. Plè... – rồi nàng bật cười.
- Vậy thì cái vẻ mặt hồi nãy là do đâu?
- Chỉ là... - nàng lại trầm xuống – cuối cùng cậu đã dám thổ lộ ra, còn tớ thì...
- Mới nghĩ đến thôi chứ đạ dám nói đâu mà.
- Xí, thế mà có người ảo tưởng. Nghĩ mình có ý với người ta mới sợ chứ.
- Ha ha... thì tại không biết mà.
- Cậu thì có bao giờ biết cái gì đâu.
- Hì... Thế còn cậu?
- Còn tớ là sao?
- Không định thổ lộ à?
- Đâu có tia hi vọng nào đâu mà thổ lộ.
- Biết được à?
- Biết được mà.
- ...
- Thôi nhé. Tớ về đây, không Yến thấy thì thầm to nhỏ lại ghen cho.
Tôi mỉm cười nhìn theo nàng quay đi, có vẻ cô gái này đeo trong mình khá nhiều tâm sự. Mặc dù đã kể cho tôi biết, nhưng tôi cảm giác như những thứ tôi biết còn thiếu gì đó ấy.
Sau này, nhiều khi tôi ước lúc ấy có thể biết được tôi thiếu những gì. Giá như tôi hiểu được, thì chắc là tôi đã không bỏ phí quá nhiều thời gian để giờ ôm tiếc nuối rồi.
Có những thứ mà khi bạn sở hữu, bạn không biết rằng mình đang có nó. Để đến lúc nó tuột khỏi tầm tay, bạn mới biết giá trị của nó với mình quan trọng như thế nào. Thì có lẽ lúc ấy cũng đã quá muộn màng rồi. E là chỉ còn có sự hối hận đang chờ đợi bạn mà thôi.
Quay lại lúc ấy, trong khi đang suy nghĩ xem tôi có nên hay không nên ngỏ lời với Hoàng Yến. Thì thằng Trường đã đến từ lúc nào mà tôi chẳng để ý.
- Đùa, mày như ma thế? Đến chả có tiếng động gì cả.
- Cứ phải tạo tiếng động mới được coi là đã đến rồi à?
- Nó cũng kiểu kiểu ấy mới được.
Cũng vừa lúc ấy thằng Huy cũng hớt ha hớt hải chạy vào như chó đuổi.
- Mày vội làm gì? Chạy cũng có tranh được chỗ nữa đâu. – thằng Trường khoanh tay nhìn nó cười cười.
- Chúng mày… - nó chống tay cuống đầu gối, thở không ra hơi – chúng mày không biết… tao vừa thấy gì đâu…
Tôi nhăn mặt nhìn nó:
- Mày mà không nói thì đến bố tao cũng chẳng biết.
- Để… tao còn thở…
- Mày thấy có ai không cho mày thở không?
- Thôi… tao nói đã… không thì hết nóng…
- Thế thì nhanh lên, tao không đợi được.
Nó nghỉ một lúc như để lấy hơi, rồi kể:
- Tao đi học cùng bạn. Vừa đến cổng trường nhày xuống thì gặp một cảnh…
- Cảnh gì? – hai thằng tôi đồng thanh.
- Lớp trưởng đèo bí thư trên xe. Trông tình cảm lắm.
- Thật á?
- Chẳng lẽ bố cập tốc chạy vào đây để lừa hai đứa chúng mày à? Kia chúng nó vào rồi kìa.
Nó nói rồi chỉ tay ra ngoài cửa lớp. Tôi nhìn theo, hai anh chị cán bộ lớp cũng vừa vào tới. lén trao cho nhau một ánh nhìn thoáng chốc rồi ai về chỗ người nấy.
Khi nhìn về chỗ ngồi, nó có vẻ chột dạ. Cũng phải thôi, đi vào lướp mà thấy ba thằng ngồi cùng bàn đều hướng lên mình một ánh mắt giao xảo, khác với thường ngày thì ai chẳng giật mình. Lại còn nhếch mép cười đểu nữa chứ.
Cu cậu chẳng hiểu chuyện gì đang xả ra, đặt cặp xuống ghế, nhìn bọn tôi dò hỏi:
- Bọn mày nhìn gì thế?
- Nhìn mày. – ba thằng cùng đồng thanh.
- Bộ mặt tao có dính nhọ nồi à?
- Làm gì có. Mà có thì bí thư đã nhắc rồi. – tôi đùa cợt.
- Mày nói gì? Tao… không hiểu.
- Thôi giả lớ làm gì. – thằng Huy chen vào giữa – anh em bọn tao nhìn thấy hết rồi.
- Nhìn cái gì cơ? Tao chả hiểu bọn mày đang nói gì cả. sao lại có bí thư ở đây.
Nghe vậy, thằng Huy khẽ thở dài:
- Haizz… thế thì phải cho cả lớp xem bằng chứng rồi.
Nó rồi nó móc điện thoại trong túi ra, khẽ đưa dập dình lướt qua. Dù hơi nhanh nhưng tôi cũng nhìn được trên màn hình cảm ứng to đùng của con nokia X6 (thời ấy thế là lớn rồi) bức ảnh của cặp đôi đi trên một chiếc xe đạp. Nhìn từ đằng sau, chẳng khó để có thể nhận ra đó là hai nhân vật chính trong chủ để mà bọn tôi đang đề cập đến.
- M… mày lấy cái này… ở đâu?
- Ơ, sao phải lấy nhể? – thằng Huy thản nhiên – do tao chụp mà, mày xem cái áo trong ảnh chả là cái mày đang mặc là gì? Lạ nhể, như Mai với thằng Nghĩa này chúng nó ở một nhà thì mới đèo nhau đi chứ. Còn hai bạn, mỗi người nhà một đằng, mà lại đi cùng nhau đi học. Thế là sao nhỉ?
- Còn gì nữa, - thằng Trường giờ mới lên tiếng – chắc có uẩn khúc gì rồi.
- C…cái này… - trông thằng Nam ấp úng chằng nói nên lời đến mà buồn cười.
Thằng Huy bấm bấm gì trên mặt màn hình rồi vuốt cằm xuýt xoa:
- Chết thật. mình chụp ảnh đẹp quá.
- Đâu đưa tao xem nào. – tôi nói rồi phóng tay chộp lấy cái điện thoại, hết nhìn vào ảnh rồi nhìn lên thằng Nam – thế này đâu nhầm được nữa. Mà sao hàng quan trọng như vầy mà giờ mày mới cho bọn tao biết thế?
- Bất ngờ bao giờ cũng vui mà.
- Được…
“pực”
Tôi còn đang định nói thêm, nhưng vèo một cái. Tôi chằng còn cầm điện thoại nữa, mà nó đang trên tay thằng lớp trưởng rồi.
- Này thì hàng quan trọng. – nó vừa nói vừa lướt ngón tay trên cái máy ấy, rồi để xuống mặt bàn – thế là xong.
Thôi thế là đi tong rồi…
Tôi mới chỉ nghĩ đến đấy, thì thằng Huy đã vươn tới. Nhìn thằng Nam với đôi mắt long lanh đầy giả tạo.
- Tao rất lấy làm tiếc.
Trong khi cả thằng Nam và hai thằng bọn tôi còn đang lớ ngớ chưa hiểu gì thì nghe thấy tiếng nói vọng xuống từ bàn trên :
- Gì thế Huy ?
Là Vân Anh, một trong những bà tám lớn của lớp. Nó giơ điến thoại lên, nhìn thằng Huy hỏi. Thằng Huy không trả lời, chỉ cười,với lấy cái điện thoại rồi ngồi xuống.
Cũng chẳng đợi lâu, một lúc sau là bà cô kia cũng tự tìm ra được câu trả lời trên màn hình điện thoại mình.
- Hô hô, chúng mày ơi có hàng nóng.
Trông thấy nó vẫy, bọn cái Hạnh, cái Hường xung quang xúm lại xem. Bà tám Oanh từ dưới lớp nghe thấy cũng loi choi chạy lên hóng hớt.
Chụm đầu vào một hồi. Cả đám ấy chả ai bảo ai, ngoi lên nhìn thằng Nam mà cười.
Khỏi phải nó trông cu cậu lúc ấy thé nào. Nhìn mặt nghệt ra, như thằng phải tội.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 27
- Nay có học sinh mới chuyển đến lớp đấy.
- Đùa à? Giữa năm học mà chuyển đến làm gì?
- Tao không biết, cô bảo thế.
Dứt lời, thằng Nam liền đi ra ngoài lớp, có lẽ là lấy sổ đầu bài.
Hết kì một đến nơi rồi mà còn có học sinh chuyển lớp đến à? Cũng chẳng sao, thêm người thêm vui.
Trong tiết sinh hoạt, cũng như hôm mà Hoàng Yến chuyển đến, và cả Ngọc Mai nữa. Hôm nay cũng có hai học sinh chuyển đến, một nam một nữ. Nhìn áo đồng phục mùa đông của họ, đây là học sinh của Yên Lạc 2.
Qua màn chào hỏi gọi là thủ tục thì tôi mới biết tay con trai lên Luân, còn cô gái kia tên Linh. Vì mới chuyển đến, không có nhiều thời gian, nên hai người bọn họ được xếp ngồi bàn cuối, ngay sau bàn tôi.
Ấn tượng đầu của tôi với họ, trông có vẻ ăn chơi và khó gần.
Có lẽ đúng, vì cả buổi sáng ấy, ngoài mấy câu lúc giới thiệu thì tuyệt nhiên chẳng nghe thấy lời nào cất lên từ hai người họ cả. Mặt cứ cau có sao ấy.
Mấy hôm sau, ba thằng bọn tôi ra ăn xôi ngoài cổng trường, do mải tếu táo nhau mà không nghe thấy tiếng trống vào lớp, nên nhìn đồng hồ thấy bảy giờ năm phút mới nháo nhào để chạy vào.
- Các cậu học lớp tớ phải không?
Bọn tôi ngoảnh lại, là cô nàng Linh vừa chuyển đến, đang chống chân trên xe đạp nhìn về phía mấy thằng tôi. Có vẻ cũng đi học muộn.
- Cậu là Linh nhỉ? – thằng Huy hỏi.
- Ừ.
- Đi học muộn hả?
- Ư...Ừ… - cô nàng gượng gạo đáp rồi tủm tỉm cười.
- Đưa xe đây tớ cất cho, còn vào học.
Nói rồi nó tiến đến dắt xe vào hàng xôi gửi, vì ăn quen rồi cũng chẳng khó gì.
- Bây giờ thế này nhá. – thằng Huy vỗ vai tôi – tao với thằng Trường này trèo tường vào. Còn mày với Linh đi vào bằng cổng trước. Lấy lý do xe hỏng.
- Sao lại là tao?
- Thằng Trường cù lần thì nó không mở được mồm rồi, tao thì có đi xe bao giờ đâu, lúc ra về toàn đi bộ ra trước, ông nào ông ấy nhớ mặt hết rồi, không nói phét được.
Xong là nó chay đi thẳng, bỏ lại tôi và cô nàng lạ lẫm kia ở lại. Thôi đành vậy, chứ sao nỡ bỏ câu ấy một mình mà chạy đi.
- Đi thôi, muộn rồi.
Vừa vào đến cổng đang định gọi với vào thì đã thấy bóng dáng bác bảo vệ già già, hiền hiền đang nhìn ra.
- Bác ơi.
- Gì thế? Đi học muộn à?
- Vâng. Bác mở cổng cho cháu vào với ạ.
- Tiết sau nhá. – ông bác đáp tỉnh bơ.
- Thôi mà bác, cháu mới đi muộn có mấy phút, mà còn do xe cháu nó hỏng nên phải đi bộ đấy ạ. Bác thương cảm cho cháu với.
- Có thật không? – bác nhìn lại dò hỏi.
- Thật ạ, cháu chạy cấp tốc mới đến được đấy ạ, bác cho cháu vào với không thì tí cháu bị ghi nghỉ tiết mất.
- Chờ tí.
Xong bác ấy đi vào phòng bảo vệ, hình như là lấy chìa khóa. Cô nàng Linh kê đầu gần vai tôi thủ thỉ:
- Nói điêu giỏi ghê nha.
- Ơ… à có gì đâu.
Vẫn vậy, ngoài hai cô nàng kia ra thì tôi vẫn chưa thể nào nói chuyện vô tư với một cô gái nào khác cả. Y như hồi lớp mười.
“xoạch…cạch…”
- Không có lần sau đâu đấy.
- Vâng. Cháu cảm ơn bác.
- Ơ, tưởng con bé này là con bé tóc đỏ chứ. – bác nhìn Linh rồi hỏi tôi.
- Không phải đâu ạ.
- Thằng này trông thế mà khá.
Mặc dù biết bác nghĩ gì, nhưng tôi chỉ cười trừ rồi mau chóng chạy về phía lớp mình vì không đủ thời gian cho việc giải thích nữa, cô nàng kia cũng hớt hải chạy theo.
Tiết sinh của cô Quang, cô dễ tính nên bọn tôi cũng xin được. Vào đến nơi đã thấy hai thằng kia ngồi sẵn trên bàn rồi.
Giờ ra chơi ngay sau đó, Linh vươn người lên bàn tôi chỉ về phía Ngọc Mai hỏi:
- Tóc đỏ kia hả?
Tôi chỉ gật đầu kèm theo tiếng “Ừm…” nhẹ.
- Xinh gái đấy.

Một cái tát nhẹ vào lưng làm tôi giật mình.
- Ngày mai cậu rảnh không? – Ngọc Mai hỏi rồi tì tay vào ban công, nhìn về phía xa xa.
- Mai chủ nhật, ngày mùa cũng chửa đến, có làm gì đâu mà chả rảnh.
- Thế dạy tớ đi xe đạp được không?
Tôi nhìn ra Ngọc Mai khó hiểu. Nàng vẫn đưa mắt ra xa.
- Sao lại muốn tập xe bây giờ?
- Thì cậu sắp tiến đến vơi Hoàng Yến rồi, tớ nghĩ ngồi trên xe cậu cũng ít nhiều làm mối quan hệ của các cậu bị ảnh hưởng chon nên mới muốn học.
- Đấy chỉ là ý định thôi mà. Với lại chắc gì cậu ấy đã chấp nhận tớ.
- Không đâu, tin tớ đi. Dám cá là cậu ấy có tình cảm với cậu.
- Kệ. Dù gì tớ vẫn sẽ chở cậu đi. – tôi trả lời dứt khoát.
Nàng không nói gì nữa, khù khì cười rồi vỗ vai tôi đánh “đét” một cái.
- Có khí khái, không trọng sắc khinh bạn đấy mệ.
- Nhưng mà này, tớ phải… tỏ tình sao giờ?
- Vẫn lăn tăn vụ ấy à, cứ nghe tớ đi, có sao thì nói vậy thôi. Không cần vòng vo rườm rà.
- Không. Ý tớ là về thời gian và địa điểm ấy, chứ tớ nghĩ tớ hẹn cậu ấy tối đi đâu được đâu, mà tớ cũng không muốn ngỏ lời qua tin nhắn.
- Xem nào… - nàng nghiêng đầu suy tư – hay mai cậu hẹn cậu ấy trước lúc về ở lại lớp thêm một tí, rồi thử xem. Lấy lý do chỉ bài hộ ấy.
- Ý kiến hay đấy, cảm ơn Mai nha.
- Không có gì. Giúp người xả thân chở mình đi học thì cũng đáng mà.
Ngay tối hôm ấy, theo lời Ngọc Mai tôi tin nhắn đến số của Hoàng Yến, xin cho mình một cuộc hẹn. Và thật vui, nàng đã đồng ý.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm. Lao vào tắm xong rồi soi gương và thử tạo cho mình những kiểu đầu trông oách nhất. Nhưng trông không được khả quan nên tôi lại quay lại với kiểu thường ngày, một phần cũng vì cái Hạnh đang ở ngoài đập cửa, rú inh ỏi. Ngọc Mai trông thấy thế chỉ tủm tỉm cười.
Sau một hồi xem xét lựa chọn quần áo nữa thì mọi thứ đã xong xuôi. Tôi ra soi gương nhìn ngắm rồi chợt thấy… tôi vẫn chẳng khác ngày thường là bao cả.
- Nay trông bảnh thế. – Ngọc Mai leo lên xe, không quên gửi tôi một lời nhận xét.
- Chuyện, tớ mà lại.
- Cần nước hoa không? Trẫm cho mượn.
- Không. Ai lại làm thế, mà cậu cụng chơi nước hoa cơ à?
- Ừ, nước hoa xịt phòng ấy. Hê hê.
- Bậy nào, ai dùng cái ấy bao giờ.
- Thôi đi đê cả muộn.
Trên đường đi, tôi không khỏi thôi nghĩ ngợi về những gì mình chuẩn bị nói. Bởi vậy mà tôi với Ngọc Mai chẳng nói chuyện với nhau được gì nhiều. Nàng chắc cũng biết ý nên cũng không trêu đùa tôi gì cả. Chỉ lặng lẽ thủ thỉ:
- Tự tin lên, không sao đâu.
- Haizz… mong là vậy.
Cả buổi học, tôi chẳng thể nào chú ý vào một môn nào sất. Nhìn lên bảng mà tâm trí cứ trôi dạt về đâu ấy. Mà phải nỗi là cứ khi nào mong thời gian chạy qua nhanh thì nó lại bò chậm nhất có thể. Tôi thề đó là năm tiết học lâu nhất trong cái năm ấy.
Càng về cuối buổi, mấy thằng bạn tôi như kiểu hết nhựa sống, nằm bò cả ra bàn. Thì tôi lại cảm thấy sung sức lạ thường, trông không tỏ ra mệt mỏi tẹo nào cả. Tuy vậy, nhưng xen kẽ vào đó tôi cứ cảm thấy hồi hộp thế nào ấy.
Cuối cùng, tiếng trống cũng điểm lên. Lần đầu tiên mà nó làm cho tôi giật mình.
Cả lớp ra về, chỉ còn tôi và Hoàng Yến ngồi lại.
- Bài nào làm khó cậu vậy? – nàng vừa nói vừa xách cặp đi về chỗ tôi, khẽ vuốt lóc mái, mỉm cười.
- À cái này… - tôi lớ ngớ giở quyển sách toán ra.
- Tớ tưởng cậu hỏi môn lý cơ mà?
- À ừ… tớ nhầm, môn lý. – vừa nói tôi vừa lục lọi cập mình tìm quyển sách ấy mà chả thấy nó đâu cả.
- Dồi ôi… đầu óc để đâu đấy? Sách trên mặt bàn kia kìa.
- A chết… nhầm nhầm… – tôi cầm nó lên, lòng ngóng chẳng biết giở trang nào cả.
- Trông cậu hôm nay lạ lắm nhá. Rốt cục có chuyện gì vậy.
Tôi đặt quyển sách xuống bàn, nhìn xuống đất, gãi đầu:
- Th…thật ra, tớ… không có chuyện gì đâu…
- Vậy thôi, tớ về nhé.
- Đừng…
Tôi với tay ra nắm lấy cổ tay kéo nàng quay trở lại. Có vẻ hơi bất ngờ mà nàng luýnh quýnh suýt ngã, khiến tôi phải giữ lại. Hai ánh mắt bối rối gặp nhau. Và tôi nghĩ, mình không thể đợi để nói ra nữa.
- Cậu làm người yêu tớ nhé…
Hoàng Yến sững người lại nhìn tôi, khuôn mặt bỗng ửng đỏ, ánh mắt toát lên một vẻ ngạc nhiên khó tả.
 
Top