[Truyện Teen] - Làng quê, Thành phố, Tôi và Em

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 11
- Ngồi chắc nhé, tớ đi đây.
Tôi cúi xuống đạp xe, vì hơi vội nên làm Hoàng Yến bất ngờ mất thăng bằng hơi ngả về phía sau, một tay lái xe mình, một tay cầm vào giữa tay lái xe của nàng để cngd đi hai xe một lúc.
- Cậu đi được không thế?
- Đi được không là sao?
- Thì vừa đi vừa dắt xe thế này, lại còn lai cả tớ - nàng ngập ngừng – hay để tớ sang xe tớ, cậu đi đi không muộn học rồi.
- Đừng. Cậu ngồi đấy đi. Tớ đi được. – tôi quả quyết.
Bình thường ở nhà tôi cũng thỉnh thoảng bị lâm vào cảnh một mình đi hai xe nên với tôi việc này không thành vấn đề gì cả, cho nên chở thêm nàng chắc cũng không sao.
- Cho tớ xuống đi, tớ gọi bố mẹ tớ ra đón được mà. – nàng ngập ngừng một chút – bảy giờ hơn rồi, cậu muộn rồi đấy.
- Bảy giờ thì bảy giờ, tớ không yên tâm nếu để cậu như thế này mà đi đâu. Cho nên cậu bám chắc vào đấy.
Chắc thấy thái độ cương quyết của ấy, nàng cũng không nói thêm gì nữa. Lặng thinh mà bám lấy yên xe tôi.
- Cảm ơn Nghĩa nhé, tớ ngại quá.
Nghe thấy nàng thỏ thẻ bên tai mà sao tự nhiên tôi ước con đường này dài mãi, để tôi luôn được ở cạnh bên và đi cùng nàng. Nhưng mà thôi đạp xe mãi thì… đói lắm, sáng tôi còn chưa kịp ăn gì.
- Đến chỗ ngã tư huyện kia cậu rẽ phải nhé, tớ đến chỗ hiệu thuốc mẹ tớ thôi.
- Nhà cậu bán thuốc à? Tớ cũng đang định lai cậu vào trong bệnh viện huyện.
- Ừ. Mẹ tớ bán thuốc ở đấy.
- Giờ tớ mới biết đấy.
- Cậu thì học cùng cả năm có bao giờ hỏi han gì tớ đâu mà biết.
Câu nói của nàng làm tôi hơi chột dạ, đúng thật là tôi chẳng làm gì được ngoại trừ việc nhìn từ xa và không nói một lời nào.
Nắng đã lên cao gần bằng con sào, đường xá cũng đông người qua lại hơn. Chốc chốc lại có người nhìn về phía bọn tôi. Cái chân của Hoàng Yến không lộ quá để thoáng qua ai nhìn cũng biết bị đau, nên hẳn thật là lạ khi thấy hai cô cậu học sinh đi trên cùng một xe và dắt theo một xe khác không ai ngồi mà bánh xe vẫn còn nguyên hơi.
Cũng vì quá vội cho nên tôi vẫn diện luôn cái áo thun mặc ở nhà chứ không kịp thay áo sơ mi như hằng ngày, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt với người làm tôi hơi nhăn mặt. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi khẽ ngẩng đầu lên như thể chờ đợi một vành ô che ngang trán, mà chẳng thấy đâu.
Chúng tôi dừng xe trước một quầy thuốc ven đường, tôi xuống trước, khẽ dìu Hoàng Yến đi tập tễnh đến ô tủ kính ngay ở ngoài, bên trong hình như không có ai.
- Mẹ ơi. – giọng nàng phát ra yếu ớt.
Một lúc sau, bên ô cửa nhỏ phía góc nhà xuất hiện một người phụ nữ trung niên, bà hơi nhíu mày ngạc nhiên, có vẻ như không hiểu chuyện gì mà con gái của bà không đến trường giờ này mà lại ra đây. Rồi bà chuyển sang nhìn tôi làm tôi hơi lạnh gáy, tránh né bằng cách lơ đễnh nhìn xuống mấy lô thuốc dưới mặt tủ kính.
- Sao con không đến trường mà lại ra đây giờ này? – bà nhìn con gái mình thắc mắc.
- Con bị ngã, không hiểu bị sao mà chân con đau lắm không đạp xe được nữa.
Nghe thấy thế, mẹ nàng lại chuyển cặp mắt sắc lạnh nhìn về tôi:
- Bọn thanh niên con trai các cháu thật là… tham gia giao thông thì phải đi cẩn thận chứ. Sao lại thành ra tai nạn thế này?
Tôi ngớ người. Lắp bắp:
- Ơ không… cháu…
- Thôi, bác hiểu rồi. Thôi thì cũng đã chở con gái bác về đây thì bác cũng không trách gì đâu.
Không hiểu sao mẹ nàng lại soạn ra ngay một kịch bản… trái sự thật như thế. Tôi gãi đầu nhìn về phía Hoàng Yến thì nàng đang tủm tỉm cười.
- Mẹ ơi mẹ nhầm rồi. Đây là Trung Nghĩa, bạn cùng lớp với con – nàng đưa tay về phía tôi – con bị người ta quyệt xe vào, may nhờ bạn ấy nhìn thấy nên mua về đấy ạ.
Phải mất một lúc hơi ngơ ngác, mẹ nàng mới quay ra nhìn tôi.
- Cái cu này thật là… sao không nói sớm? Làm bác trách oan rồi. Mà hai đứa vào trong đi.
.
Tôi và Hoàng Yến ngồi xuống ghế, mẹ nàng nhấc chân con gái đặt vào đùi mình xem xét.
- Để mẹ đi lấy thuốc.
Nói rồi bà đứng dậy đi ra chỗ tủ thuốc tìm kiếm.
Tôi ngồi đấy nhìn nàng, thoáng thấy ánh mắt của tôi, nàng bối rối. Vội cầm lấy ấm nước lên rót mời tôi.
- Nghĩa uống nước nhé!
Đưa tay ra đón lấy, tôi khẽ gật đầu:
- Tớ xin.
- Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
- Ừ, hì…
Tự nhiên một hình ảnh Hoàng Yến vui tươi, gần gũi lại hiện về bên tôi như dạo trước. Cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Trên lớp và ngoài lớp giờ sẽ không còn cô bạn lớp trưởng nghiêm nghị nữa, sẽ chỉ có Hoàng Yến như giờ thôi.
- Hoàng Yến này.
- Cứ gọi tớ là Yến thôi.
- Không, thích gọi kiểu kia hơn.
- Hì, có chuyện gì thế?
- Ừ thì… sao cậu lại xin xuống a tám thế?
- Ờm… xem nào… - nàng đưa cặp mắt lém lỉnh nhìn tôi – nhớ cậu đấy.
- … - tôi há hốc, không nói được lời gì.
Nàng mỉm cười.
- Tớ đùa thôi. Chả là gần đây tớ học thêm nhà thầy Thành dạy toán ấy, thấy thầy dạy dễ hiểu, nên xin vào lớp mình, vừa học trên lớp vừa học thêm luôn cho tiện.
- À… ra thế - tôi gãi đầu – cơ mà hôm đấy cậu có tâm sự gì đúng không?
- Sao cậu hỏi vậy?
- Tại thấy cậu nhìn lên chỗ tớ, tớ chào không thấy bảo gì.
- Ơ… cái ấy… à, cái chỗ tớ nhìn ra lớp a sáu qua chỗ cậu… nên là… chứ không phải tớ nhìn cậu mà không chào đâu…
- Không, tớ không băn khoăn cái ấy, chỉ không hiểu sao cậu lại trông thẫn thờ vậy thôi, hóa ra cũng nhớ lớp.
- Hì hì…
- Cơ mà sao năm nay cậu không làm trong ban cán sự nữa thế?
- Ờm… xem nào… - làm vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu, nàng trả lời – chắc là do tớ không thích.
- Sao lại không thích? Năm ngoái cậu làm cả năm mà.
- Thì đấy… vì làm cả năm nên tớ biết, chẳng được thoải mái cho lắm. Mà năm nay cô Hằng chủ nhiệm nên cũng hơi sợ, thấy cô khó tính ấy.
- Ừ, cô Hằng thì kh…
Tôi giật nảy người, nay tiết cô Hằng đầu tiên. Giờ là bảy rưỡi hơn rồi, lai Hoàng Yến về mà tôi vẫn là cà ở đây. Đi nhanh không đứng ngoài mất.
Nghĩ vậy, tôi vội đứng dậy.
- Chết… tớ phải đi đây không muộn mất rồi.
- Ơ… ừ…
Chào xong mẹ nàng là tôi phóng thẳng xe đến trường, đạp nhanh như chưa từng được đạp. Trong lòng vừa mừng vừa sợ, mừng vì giúp đưa được Hoàng Yến về nhà, ít nhiều nàng sẽ có thiện cảm hơn với tôi. Còn sợ thì bởi vì môn của cô chủ nhiệm mà nửa buổi mới đến. Không biết sẽ bị xử thế nào đây.
Lao xe vào trong lán, chẳng kịp gạt chân trống mà chỉ thả nó dừa vào gốc cây bàng gần đó, tôi chạy ù vào trong lớp. May thay, nhìn thấy điệu bộ hớt hải của tôi, cô Hằng hình như cũng không muốn làm khó nữa, cô không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu cho tôi vào. Đi qua chỗ thằng Phi mắt trâu với thằng Luật.
- Đi muộn thế.
- Ừ, bận tí.
Liếc nhanh xuống chỗ của Ngọc Mai, cũng nhận ra được ánh mắt khó hiểu của nàng. Hẳn rồi, chắc nghĩ sao lại chỉ có mình tôi đến lớp, mà lại giờ này mới vào nữa.
- Phù…
Đặt người xuống ghế, lúc này tôi mới nhận ra mình đang mệt và cần được thở.
- Mày may đấy?
- Hử? – là cu cậu ngồi gần tôi.
- Nãy cái gái kia đi muộn bị cô xả cho một tràng. – nó nhìn xuống Ngọc Mai – mày thì không bị gì.
- Ơ thế á?
- Ừ, mà thôi, không nói nữa không lại ăn phốt. Cô này khó tính kiểu gì ấy.
- Ừm, tao cũng sợ sợ.
Thế là nửa buổi học lý cũng qua đi mà cô Hằng không đoái hoài trách móc gì tôi cả.
Trống ra chơi vang lên, đang cất quyển sách để ra đá cầu cùng bọn thằng Phi, thì:
- Nghĩa! Lên đây cố hỏi cái này.
“Thôi chết tôi rồi.”
Gãi đầu đứng dậy, thằng bạn ngồi gần làm bộ vỗ vỗ vào thắt lưng tôi an ủi:
- Đi mạnh giỏi.
Chẳng có tâm trí mà đôi co với nó nữa, tôi lề mề đi lên bảng, chỗ cạnh bàn giáo viên. Có vẻ đợi tôi lên lâu hay sao mà trông cô hơi khó chịu làm tôi càng sợ hơn.
- Dạ… cô gọi em có gì không ạ?
Trầm ngâm một lúc, cô mới quay sang tôi:
- Hoàng yến bị nặng không em?
Khỏi phải nói tôi bất ngờ ra sao, cứ gọi là trơ ra như tượng, đến khi cô Hằng hỏi lần thứ hai tôi mới gãi đầu trả lời:
- D…dạ… Yến hình như bị bong gân hay trệch khớp hay sao ấy cô ạ…
- Em là người lai Yến về à?
- Dạ… vâng.
- Vậy tại sao lại không biết bạn ấy bị gì? – cô hơi trừng mắt.
Tôi hơi run. Ngập ngừng suy nghĩ có nên nói là sợ muộn nên vội đi không? Mà mẹ Yến cũng đã nói là Yến bị sao đâu, nhìn qua thì tôi đoán bị vậy thôi, đâu cần cô giáo phải cáu tôi như thế.
Đang chuẩn bị phân trần thì cô Hằng lên tiếng.
- Lúc cậu chưa đến, Yến đã nhờ mẹ cô ấy gọi điện cho tôi xin phép cho cậu – vừa nói cô vừa dọn đống sách vở với giáo án trên bàn cho vào trong cặp – không có cuộc gọi ấy buổi hôm nay cậu đứng ngoài rồi.
Nói rồi cô đi ra ngoài, tôi lặng lẽ đi về chỗ, khẽ mỉm cười mà mừng rơn trong bụng, thầm cám ơn sự lo xa của Hoàng Yến. Nàng thật là chu đáo.
Hạ bàn tọa xuống ghế mà tôi nhẹ cả người.
- Tươi thế này chắc không bị mắng rồi nhỉ?
Quay lại đằng sau, Ngọc Mai đang chống hai tay vào cằm tít mắt nhìn tôi.
- Ừ… không bị gì? Còn cậu?
- Bao nhiêu tội quy hết lên đầu, nào thì đi muộn, nào thì con gái mà không có giờ giấc, nào thì không chấp hành nội quy nhà trường.
- Ơ, có mỗi đi học muộn thôi mà sao lắm tội vậy?
- Còn cái này nữa nè. – vừa nói nàng vừa cầm một lọn tóc lên phe phẩy trước mặt.
Hiểu được mọi chuyện, tôi “à” lên một tiếng:
- Phải rồi, thấy bảo săp tới trường cấm học sinh được nhuộm tóc mà.
- Cô cũng nói vậy. – trông nàng xìu hẳn xuống.
- Mà sao cậu lại nhuộm tóc thế?
- Trông đẹp không?
- Ừ đẹp – tôi gãi đầu – nhưng mà đâu được phép.
- Đây đâu phải nhuộm đâu, tóc tớ từ bé đã thế rồi.
- Ơ thế cậu là con lai à?
- Cứ là con lai mới được tóc thế này à? Người Việt trăm phần trăm đấy đại ca à.
- Điêu. – tôi hừ mũi – một con lai hai nhuộm.
- Không tin thì thôi.
Tôi đăm chiêu suy nghĩ, không phải người nước ngoài mà tóc lại màu đen á. Lạ nhỉ, hay là…
- Cậu bị bệnh à?
- Bệnh gì?
- Ung thư hay máu trắng gì gì ấy, thế mới tóc khác người chứ…
- Ơ ơ, đập cho cái bây giờ, tự nhiên đang khỏe mạnh trù ẻo là sao? Hả?
Đi kèm với từ “Hả?” ấy là một cái véo tai đau điếng.
- Ai…ui…. Bỏ ra, đau đau…
- Cho chừa, to đầu nói năng linh tinh.
Úp lòng bàn tay xoa xoa vào cái tai đang đau tấy, tôi đã được biết thêm một tuyệt chiêu tất sát của Ngọc Mai sau những pha húc thần thánh. Con gái gì mà vũ lực thế không biết.
- Thế giờ định tính sao với quả đâu này? – tôi nhìn mái tóc nàng hỏi, tay vẫn chưa rời được tai.
- Cũng chẳng biết, cậu góp ý đi.
- Tớ đâu biết gì đâu mà góp ý.
- Thì thấy giờ đẹp hơn hay đoạn nhuộm đen đẹp hơn?
- Trời ạ… thì ra cái góp ý của cậu là thế… Đúng là đồ con gái, chỉ lo làm đẹp.
- Cái giề… con gái đẹp cũng chỉ để cho con trai ngắm thôi đấy, chẳng lẽ con gái tự ngắm nhau à?
- Thì cũng đâu phải thằng con trai nào cũng thích ngắm con gái đâu.
Ngọc Mai nhìn tôi khó hiểu, tôi trả lời bằng cách nhìn sang thằng bên cạnh mình, nó lại đang viết nguệch ngoạc trên giấy. Dường như thấy lạnh gáy, quay ra thấy tôi đang nhìn, nó nheo mắt:
- Nhìn gì tao?
- Không, làm gì làm đi.
Quay sang Ngọc Mai, tôi nhún vai:
- Thấy chưa? Nó đâu có nhìn cậu. Thằng này thích nhìn trai.
- Thôi, đùa quá ngta lại giận cho.
- Ừ, thôi.
- Mà Hoàng Yến đâu? Sao không đi với cậu?
Tôi đem tường thuật lại câu chuyện vừa xảy ra cho Ngọc Mai nghe.
- Thế chắc cậu ấy lo cho cậu nên bảo mẹ gọi cho cô đấy.
Tôi gãi đầu cười:
- Tớ cũng đoán vậy.
- Sướng nha.
- Hì, cũng nhờ cậu cả.
- Thế cảm ơn đê. - nàng tít mắt.
- Đợi dịp đã.
- Nhớ đấy.
Nói rồi nàng cáo từ về chỗ, trống vào giờ cũng vừa điểm.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 12
Tối hôm ấy, ngồi vào bàn học mà đầu óc tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ. Hơn chín rưỡi là đã cất sách vở, tắt đèn lên giường nằm gác tay lên trán.
Đeo cái tai nghe vào, từng sóng nhạc chạy qua đầu làm tôi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Nghe nhac trong bóng tối cũng thú vị lắm chứ.
Đang man mác suy nghĩ thì giai điệu bên tai tôi chợt ngừng lại kèm theo tiếng rung "è... è...". Quơ tay với lấy cái điện thoại, tôi hơi nheo mắt lại khi màn hình được bật lên vì chói. Tin nhắn từ số lạ.
- Nghĩa ngủ chưa?
Chẳng buồn trả lời, tôi bỏ qua một bên, nghe nhạc tiếp.Gọi tôi bằng tên thế này, ắt hẳn không phải mấy thằng bạn tôi rồi.
Đang thiu thiu ngủ, lại một tràng rung nữa làm tôi giật mình mở mắt.
- Ngủ ngon nhé!
Khó thể nào bơ được nữa, không có lẽ cả đêm này mình mất ngủ mất.
Nghĩ vậy tôi chạy sang phòng Ngọc Mai với cái Hạnh.
- Mai ơi!
- Gì đấy?
- Biết số đuôi 198 của ai không?
- Đuôi 198 á? Thế đầu số là gì?
- 0164. – tôi xem điện thoại rồi trả lời.
- Tớ biết rồi.
- Thật không?
- Thật mà, biết chắc luôn.
- Nói đi.
- Đây là số của Viettel trăm phần trăm luôn.
Nói xong nàng bụm miệng cười khúc khích.
Khỏi phải nói tôi cảm thấy hụt hẫng ra sao. Lúc ấy mặt tôi cứ phải gọi là như thế này ().
- Thế hỏi làm gì đấy? – cứ phải chọc tôi trước xong mới hỏi thăm được.
- Chả bảo. – nói xong đi thẳng về phòng.
Nằm im một lúc cũng chẳng buồn để bụng nữa, tính nàng cứ suốt như vậy mà. Lúc nào chẳng thế.
Lại cầm cái điện thoại lên, chần chừ một lúc rồi nhắn tin trả lời lại:
- Ừ Nghĩa đây. Ai thế?
(thật ra là “uk, Ngkia day.aj tek” ngày ấy vẫn dùng teencode)
Một lúc sau, đèn màn hình lại sang lên. Bật tin nhắn ra, vỏn vẹn hai chữ:
“Đoán xem. “
- Biết ai đâu mà đoán.
- Cố đoán xem.
- Ơ, đã bảo không biết rồi mà. Không nói thì thôi nhé.
- Tớ muốn cảm ơn mà, làm dữ thế.
- Ơn giề?
- Ây da... Thế nay đằng ấy lai ai về thế?
- ...
Một lần nữa những gì xảy ra trong hôm nay lại được hồi tưởng lại trong đầu tôi. Và tôi chẳng thể nào ngớ đến mức mà không biết ai đang nói chuyện với mình.
- Sao cậu lại biết số tớ?
- Cái ấy dễ thôi mà. Hi hi.
- Nãy tớ không biết nên nếu có mạo phạm gì thì cho tớ xin lỗi.
- Các cụ bảo không biết không có tội mà.
- Hì. May quá.
- Đấy là các cụ bảo thôi, không phải tớ.
"Hể”
- Tớ đùa thôi mà, cảm ơn không hết sao trách cậu được.
- Thế cậu chưa ngủ à?
- Tớ ôn qua bài thôi, chắc mấy hôm nữa không đi học được. Chân với cẳng, tệ quá cơ.
- Thế thì buồn lắm nhỉ. – tôi ái ngại.
- Lại ôm cả bộ conan ra tu thôi.
- Ừ! Thế cũng khuây khỏa đầu óc.
- Nếu lúc nào cậu rảnh thì nói chuyện với tớ được không, cũng không thể cả ngày ngồi cắm đầu vào mấy quyển truyện tranh không thôi được.
Hơi sững người, thật sự tôi không biết phải trả lời ra sao cả. Một lời đề nghị hết sức bất ngờ và quá đỗi ngọt ngào với tôi.
Lặng thinh nhìn vào màn hình điện thoại mà ngón tay tôi chẳng viết được gì.
“È… è…”
- Cậu ngủ rồi à?

“È… è…”
- Nghĩa ơi!
Không để Hoàng Yến Phải đợi thêm một chút nào nữa. Ngón tay tôi đưa thoăn thoắt trên mặt phím.
- Bất cứ lúc nào cậu cần người nói chuyện. Luôn có tớ ở đây.
- Cảm ơn Nghĩa nhá. Thôi muộn rồi. Ngủ đi. Chúc cậu ngủ ngon nha.
- Ừ! Chúc Yến ngủ ngon. Bye.
- Pjpj…
Được người đẹp chúc ngủ ngon, có mơ… ác mộng cũng thấy đáng. Hê hê
Kiểu này ngủ ngon phải biết. Tôi bật quạt rồi kéo cái chăn đắp. Mặt phe phởn nằm ngủ.
Mấy ngày hôm sau, sáng tôi vẫn học bình thường chiều thì nhởn nhơ chơi, tối thì nhắn tin nói chuyện với Hoàng Yến, cũng tùy hôm mà nhắn ít hay nhiều. Tôi cũng không để ý, với tôi nói chuyện được với nàng như thế này là thỏa lòng khát khao và ước ao lắm rồi.
Mặt khác tôi chở Ngọc Mai đi học cũng được thoải mái hơn, nên thi thoảng trông tôi cũng mừng ra mặt.
Nhưng ông trời chẳng nói trước cho ai điều gì, chỉ thầm lặng sắp đặt cho mọi chuyện xảy ra.
Buổi sáng ấy, vì yên tâm hôm trước hỏi Hoàng Yến thì nàng vẫn nói là chưa thể đến lớp được, nên tôi vẫn chở Ngọc Mai đến trường mà chẳng mảy may lo lắng gì. Đưa thẳng nào vào trong lán xe cho gần lớp đỡ phải đi bộ. Nào ngờ khi hai đứa chúng tôi vừa quay ra thì gặp ngay cô lớp trưởng cũ của tôi đang đưa xe vào cất. Hai, ba đôi mắt chĩa thẳng về phía nhau.
Ban đầu là ngạc nhiên.
Kế đến là sững sờ.
Cuối cùng là những cái lảng tránh ngơ ngác.
Và từ đầu đến cuối đều lặng thinh, không ai nói với ai câu nào.
Hoàng Yến đi vào lớp mà không trao cho tôi một cái nhìn nào. Ngọc Mai thì gửi tôi một ánh mắt ái ngại rồi cũng đi luôn. Tôi cũng đành lững thững vào theo.
Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, đang cắm mặt xuống đất mà đi. Khi ngẩng lên tôi lại đang đi giữa 2 người bọn họ từ khi nào. Tự nhiên đi giữa hai “hót gơn” của lớp làm tôi bất giác hơi rùng mình, nhất là khi hình như được các đại ca thị trấn trao cho ánh nhìn “trìu mến” vì cái tội… thích chơi trội.
Chưa dừng lại ở đấy, khi vào trong lớp, cả lũ trong lớp lại ồ lên. Đúng như cái ngày mà hai nàng cùng nhau đi vào lớp trong buổi học đầu tiên. Nhưng cái khác tôi nghĩ chắc là đổ dồn về tôi nhiều hơn, cũng phải thôi. Tự nhiên hôm nay đi học lại có hai đại mỹ nhân kè kè cạnh bên. Thằng nào thằng ấy ganh tị ra trò. Còn thằng Phi, chắc chưa bao giờ tôi nhìn thấy đôi mắt nó tròn như bây giờ.
Bọn tôi chẳng dại mà đứng đấy đối diện với mọi người. Nhanh chóng đi về chỗ của mình để chuẩn bị vào lớp.
- Nay chơi trội đấy mày.
- Mày không hiểu đâu, đừng ở đấy mà đoán bừa. – tôi ngoảnh sang bên cạnh nói rồi cúi xuống mở cặp lấy sách vở chuẩn bị cho tiết cô Hằng.
- Tao chẳng quan tâm lắm.
Tôi chống tay lên trán mà đau đầu suy nghĩ. Sao nay Hoàng Yến lại đi học nhỉ? Hôm qua nàng nói với tôi là vẫn đau cơ mà. Hay là sáng nay chân nàng đỡ rồi nên mới quyết định đi học. Tôi chẳng thể tìm cho mình được một câu trả lời thỏa đáng cho sự cố này. Bao ngày qua tưởng chừng như chúng tôi gần lại với nhau được một chút mà howsc một cái, cảm chừng như khoảng cách giữa hai đứa lại càng thêm xa rồi.
Một khi đã đen… là nó phải đen toàn tập.
Thật vậy.
Trong khi chuyện đầu giờ sáng còn chưa nguôi ngoai thì cuối giờ, cô giáo lại ban ơn cho tôi một phốt nữa.
- Giờ lớp có vẻ thân nhau rồi nhỉ. Vậy nên cô sẽ tiến hành chuyển chỗ ngồi cho phù hợp với từng bạn.
Và kế tiếp là:
- Bạn Tú lên bàn đầu ngồi cùng bạn Hường.
- Bạn Hoàng Yến bí thư chuyển sang dãy ngoài kia ngồi bàn 3 sau bàn bạn Bình với Linh.
- Mạnh xuống ngồi cùng bạn Minh.
Và còn một số chỗ nữa, tôi chẳng đểy ý những chỗ mới mà cô sắp xếp, cho đến khi:
- Bạn Hoàng Yến với bạn Ngọc Mai chuyển lên bàn trống trên này ngồi đi.
Tôi ngớ người trước lời cô trên bảng. Ngơ ngác một lúc, tôi mới định thần lại, quay ra nhìn hai cô gái. Cả hai đều ôm cặp hướng lên chỗ ngồi mới. Ngọc Mai vô tư bước đi, còn Hoàng Yến vẫn giữ vẻ điềm đạm hàng ngày.
Nhìn thấy vậy, tôi đã yên tâm phần nào hơn.
Nghĩ lại thì là do tôi làm quá lên, chứ thực ra bọn tôi vẫn chỉ là bạn. Chỉ nói chuyện nhiều thân hơn thôi chứ đâu có nảy sinh tình cảm gì đâu. Cái tội ảo tưởng nó thế đấy. Tưởng tượng nó phê pha gần nào thì hụt hẫng tiều tạ gần ấy.
Nhưng lúc ấy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn. Chống cằm, tự thưởng cho mình một nụ cười, tôi đưa ánh mắt của mình thả ra ngoài cửa sổ. Mấy gợn gió cuốn chút bụi và vài chiếc lá nhẹ bay tà tà mặt đấy. Nó như thổi vào, trao cho lòng tôi một niềm vui nhẹ nhàng.
"Gió thu về rồi."
- Nghĩa!
- Ơ... dạ...? - tôi vội nhìn vào vì tên mình vừa bị cô giáo nhắc đến.
- Cậu làm gì mà trong khi tôi xắp sếp chỗ mà cười nhởn nhơ vậy?
- Sáng nay nó được lộc nên giờ cười phấn khởi đấy cô - thằng Huy ngồi bàn trên hí hửng định kể lể thành tích của tôi ra.
Ai dè, cô cũng chẳng buồn hỏi.
- Tôi không biết lộc lợi gì, nhưng đừng mất tập trung trong giờ của tôi. - cô ngừng một lúc rồi tiếp lời - cậu Nghĩa và cậu Trường đứng dậy.
Tôi thì đứng sẵn rồi. Nghe cô nhắc, thanh niên khù khờ kia mới từ từ đứng lên.
- Hai cậu cao hơn mấy bạn phía sau. Chuyển xuống bàn cuối dãy giữa này, bàn Hạnh chuyển lên đây thay. - rồi cô nhìn về phía thằng Huy đang tiu nghỉu như mèo đứt đuôi - cậu cao thế này sao ngồi bàn đầu vậy?
- Em bị cận mà cô. -nó ngơ ngác.
- Đừng lừa tôi - cô dứt khoát - cầm cặp xuống ngồi bàn cuối cạnh cậu Trường đi nhanh lên.
Vậy là thằng bé cúi cúi cắp cặp xuống bàn tôi. Chẳng biết nó đùa cô hay cận thật. Nhưng nhìn mặt nó vẫn tươi tỉnh, chẳng buồn tí ti nào.
Vậy là buổi học kết thúc với việc ba thằng tôi chuyển đến bàn cuối cùng thanh niên lớp trưởng.
Tôi cũng thích chỗ này vì ngồi đây được ngắm Hoàng Yến mà không phải ngoái cổ lại.
"Đúng là trong cái rủi nó có cái xui... nhầm, cái may. Hihe"
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap13
Sau buổi học ấy, tôi đã không còn phải chờ cả lớp đi hết mới dắt xe ra về như trước. Giờ người tôi giấu nhất đã không giấu được nữa, nên tôi cũng chẳng buồn giấu ai cả.
Đứng ở lán thì tôi thấy Hoàng Yến vẫn điềm đạm lẳng lặng lấy xe ra. Nhìn cổ chân trái của nàng, vẫn còn một ít băng gạc trắng được cuốn vào đấy. Có vẻ nàng chưa khỏi hẳn. Tôi định hỏi thăm, nhưng chẳng hiểu sao lại thôi.
Đến tối, đang ngồi ở bàn học, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc..."
- Cứ vào đi, cửa không khóa.
"Cốc cốc..."
- hmph...
Tôi đẩy cái ghế ra sau, miễn cưỡng đứng dậy. Tiến về phía có tiễng gõ.
Xoạch...
- Woà... - một bóng đen nhảy ra.
Hơi giật mình, tôi lùi lại hai bước, rồi trấn tĩnh lại. Là Ngọc Mai, đang nhe móng vuốt ra dọa.
- Sợ chưa kìa... hí hí.
Tôi hơi nhíu mày vì bị chọc quê.
- Cậu có chuyện gì thế.
Có vẻ thấy tôi không hài lòng, nàng ta xìu ngay xuống.
- Này! - kèm theo đó là cái phất tay, một gói gì đó được hú về phía tôi.
- Gì đấy? - tôi đưa tay lên chụp được.
- Đồ bồi thường thiệt hại.
Nói rồi nàng đi về phòng cái Hạnh khép cửa lại.
Tôi nhìn xuống tay mình. Là một phong alpenliebe.
"Cái đồ mê kẹo."
Tôi đặt nó ở đầu giường mình rồi quay lại bàn học.
Ngồi niệm mấy trang công thức hóa học mà mắt tôi cứ ríu lại. Chỉ chực sụp xuống.
Nằm vật ra giường, cầm điện thoại lên định nói chuyện gì đó với Hoàng Yến nhưng tôi lại thôi. Đặt nó ở trên trán mình rồi ngủ thiếp đi.
Chẳng biết lâu hay chóng. Có tin nhắn đến, điện thoại nó rung trực diện vào trán làm tôi giật mình thức giấc.
Khó khăn mở mắt, nhìn xem là ai.
"H.Yến"
Thêm một pha giật mình nữa, tôi ngồi bật gậy. Nhìn vào điện thoại, cố định hình xem đây là giấc mơ hay thực tại.
Tỉnh hẳn cơn buồn ngủ, tôi mở tin nhắn ra.
- Ôi. Nghỉ dài dài bỏ bê kiến thức quá, hôm nay học tới số luôn. Nghĩa ngủ chưa?
Khỏi phải nó tôi sướng dạ thế nào, không có vẻ gì là nàng giận tôi cả. Vẫn là Hoàng Yến tôi đã nói chuyện trong suốt những ngày qua.
Trong khi tôi còn đang vui sướng mà không biết trả lời ra sao, thì máy tôi lại rung lên một chập nữa.
- Chắc ngủ rồi à, cho tớ xin lỗi nhé.
- Ơ không. Tớ chưa ngủ.
- Thế mà cứ tưởng tớ đang làm phiền cậu.
- Làm gì có. Sao lại phiền được.
- Hì, cũng tại có một đống bài vở, mãi tớ mới xong.
- Mà chân cậu khỏi hẳn chưa? Sao tớ vẫn thấy có quấn băng? - đột nhiên tôi nhớ lại hình ảnh lúc sáng.
- Ơ cậu thấy á? Thì tại nó đỡ nhiều rồi, tớ đã có thể đi lại được, nên muốn đến lớp, chứ ở nhà chán lắm.
- À... ra thế... cơ mà sao không cho tớ biết? Hôm qua hỏi cậu vẫn bảo chưa đi được mà.
- Ờm... xem nào... chỉ là định cho cậu bất ngờ thôi. Ai dè tớ mới là người bị làm cho bất ngờ.
Lặng người lại. Nghe như nàng đang nhắc khéo tôi vậy, cầm điện thoại trước mặt mà tôi cứ ngơ ra, không biết trả lời ra làm sao cả.
- Lúc đầu còn không hiểu, sau mới biết cậu với Mai ở cùng nhà.
- Ai nói cậu biết thế? - chắc hẳn vẻ ngơ ngác xuật hiện rõ mồn một trên mặt tôi lúc này.
- Mai chứ ai.
- À... thế có nói xấu gì tớ không vậy?
- Nhiều lắm. Hihi.
- Là những gì thế?
- Mà thôi, hỏi han vậy thôi. Tớ không nói đâu. Bí mật.
- Nói đi mà...
- Không mệ. Thôi ngủ i, tớ buồn ngủ rồi.
- Thế ngủ ngon nhá. Bai Yến.
- Cậu cũng ngủ ngon. Pjpj.
Đi ra nhà vệ sinh mà tôi cứ cười tủm tỉm, lòng sướng rơn. Không ngờ tôi vẫn được nói chuyện vui vẻ với nàng như vậy.
- Eo uôi... trông cái mặt phởn nhìn khiếp chưa. - Ngọc Mai đứng ở cửa phòng nàng với cái Hạnh khoanh tay nhìn tôi mà nguýt dài.
- Ớ... cái gì mà khiếp?
- Đúng rồi, sao chị nói là khiếp vậy? - cái Hạnh trong phòng nói vọng ra - đấy gọi là tởm lợm.
Tôi tiến vào phòng, cầm cái gối choang vào đầu nó.
- Này thì tởm.
- Ai ui...
Hả hê nhìn nó, Ngọc Mai vẫn đứng cửa nhìn anh em tôi mà lắc đầu cười.
- Ngủ ngon nhé Mai. -ra tôi trao cho nàng nụ cười thân thiện khi đi ra.
Dường như hơi bất ngờ trước câu nói ấy của tôi. Nàng hơi sững người lại.
- Hì. - nở một nụ cười tỏa nắng trao cho tôi kèm theo tiếng cảm ơn nhẹ nhàng, rồi nàng đi vào trong.
Chẳng hiểu sao, mỗi lần trông thấy nụ cười tươi rói ấy. Trong tôi dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm khó tả. Nằm xuống giường, hơi nhăn mặt vì gáy vừa đập vào cái gì đó cộm cộm. Hóa ra là phong kẹo mà Ngọc Mai vừa cho tôi.
Quái lạ. Nếu đã giải thích giúp tôi rồi thì sao phải "đền bù" nhỉ.
Kệ. Ăn cái đã... Ngon phết.
.
Sau đợt học hè ấy là đến những ngày tập quân sự dai dẳng.
Và sau cái hôm đó, tôi chẳng còn sợ gặp ai khi chở Ngọc Mai trên xe nữa.
- Đi mua gậy chứ? - nàng vỗ vai hỏi tôi.
- Mua làm gì, đoạn tớ ra bụi tre chặt cho, cầm vừa tay, lại còn đa dạng mẫu mã.
- Thôi. Cây nó đang sống, mình ra chặt tội nó lắm.
- Nhưng mà cầm gậy kia nhẹ tênh ra, không thích.
- Tập thôi mà đánh nhau đâu mà. Nha... nha...
Theo cùng với mấy cái "nha" nà nàng mím môi, tròn xoe mắt gật gật như con lật đật. Trông thấy điệu bộ ấy mà tôi mỉm cười. Chẳng hiểu sao mà tự nhiên muốn xoa đầu nàng. Haha.
- Tôi được rồi, vào cầm hai cái mũ cối ra đây để chuẩn bị đi, thằng Lịch với thằng Khoa bọn nó đến bây giờ đấy.
- Dét sơ.
Một lúc sau, cả bọn đã tụ tập đủ lên đường. Vì không phải học chính thằng Linh béo, Tuấn Anh với thằng Nhật cũng không vội quá nên đi cùng luôn.
Đến cổng trường thì cơ man nào là gậy kín bên hai gốc cây. Bọn học sinh chúng tôi thì đang bủa vây xung quanh để hỏi mua. Tôi cũng cúi xuống xem.
- Bao nhiêu cái đây cô?
- Năm nhìn một cây em ơi.
- Thế mười nghìn mua được hai cái không ạ?
- Ơ... ừ... được được.
Ngọc Mai phì cười, vỗ nhẹ vào vai tôi.
Thằng Linh cầm cái gậy mới mua, quơ quơ.
- Bọn mày thấy tao giống tôn ngộ không không. Hehe.
- Giống lắm. - tôi khoanh tay nhìn nó gật gù - nhưng mà giống king kong ấy.
- Ông cho mày một phát thì cái mặt mày thành kinh dị ngay.
Thằng Tuấn Anh nhìn thằng Linh xua tay.
- Thôi, ra mua lựu đạn kìa, nhanh không muộn.
- Năm nay học lựu đạn à? - thằng Nhật hỏi.
- Không biết giống trong đột kích không nhỉ? - tôi hỏi rồi làm dáng ném lựu (phờ giai in dờ hô).
- Chắc giống đấy. Ra xem đê. - thằng Khoa sản hí hửng.
- Ra mua lựu đạn Mai ơi. – tôi gọi với lại.
- Ừ.
Đến nơi, tôi thấy thằng Nhật đang cầm một khúc gỗ trên tay, tròn tròn.
- Cái gì đấy con giai?
- Lựu văn đạn.
Tôi nhìn lại tay nó, chán nản:
- Sao trông như cái chày giã cua thế này?
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 14
Đợt học quân sự chỉ kéo dài một tuần, rồi bị rút ngắn xuống còn năm hôm. Sẽ chẳng có gì để nói nếu như không có cái ngày thứ tư đen tối ấy. Mà chờ đã, cũng chẳng thể nói nó đen tối được. Đứng ở một phương diện khác có thể coi nó là may mắn cơ.
Chuyện là thế này.
Hôm ấy, là hôm tập ném lựu đạn, mấy thằng ở lớp trong đó có cả tôi, cũng vì hàng ngày luyện trong haft life với đột kích. Nên cái nội dung này chẳng làm khó bọn tôi được. Tập một lần lấy lệ rồi thằng nào thằng ấy nhởn nhơ ra ngồi chơi chém gió hết.
Ngồi được một lúc là tôi buồn đi bóp cổ nhà máy nước. Vào wc một lúc đi ra, mấy thằng kia thì một túm đang đứng làm gì đó, số còn lại vẫn ngồi.
Tôi tiến đến chỗ chúng nó ngồi, hất hàm hỏi:
- Bọn kia đang làm gì thế?
Còn chưa kịp nghe câu trả lời thì lại có tiếng nói kéo sự chú ý của tôi đi chỗ khác.
- Nghĩa ơi!
Ngoảnh đầu nhìn ra, là Ngọc Mai đang đứng cùng Hoàng Yến vẫy tay gọi tôi. Hêhê, ai chứ Yến gọi thì chẳng cần biết chuyện gì, cứ chạy ra đã.
Nào ngờ, tôi mừng thầm chẳng được lâu.Trong đầu chỉ tơ tưởng đến người đẹp phía trước mà không hề để ý xung quanh xem điều gì đang chờ đợi tôi.
Và “…”, còn không nghe rõ là gì. Tôi choáng váng đầu óc rồi ngã vật ra đất, lịm dần đi.Tiếng nhốn nháo xung quanh. Có nhiều ngườigọitên tôi. Rồi nhỏ dần... nhỏ dần...
.
.
Mở mắt ra, những gì tôi nhìn thấy toàn là màu trắng, nheo mắt lại cho đỡ lóa. Đảo ánh nhìn xung quanh rồi dừng lại ở chai nước với ống dây lòng thòng ngay trên đầu. Bệnh viện. Ai mang tôi vào đây thế này? Nói mới để ý, mùi thuốc bốc lên nồng nặc quá.
Tay tôi hình như có gì đè lên thì phải, hơi nặng nặng. Cố gắng gồng nhổm đầu lên. Tôi như đơ lại khi nhìn thấy một người con gái đang gục đầu ngủ trên tay mình.
Hoàng Yến trông thật đẹp lúc này, nếu nói Ngọc Mai mang một vẻ đẹp ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng và rất đỗi trẻ con. Thì Hoàng Yến lại mang một sự sắc sảo tinh tế trong từng góc cạnh khuôn mặt, nét đẹp có một cái gì đó trưởng thành hòa lẫn trong đó.
Và bây giờ, khuôn mặt kiều diễm đó đang kê lên tay tôi mà ngủ ngon lành, còn tôi cứ thẫn thờ mà nhìn, mà ngắm.
Định ngồi hẳn dậy, bất chợt đầu tôi nhói đau, theo phản xạ, tôi đưa tay lên đầu, không kìm được một tiếng kêu:
- Ouch…
Tiếng kêu ấy khá to kèm theo cái cựa người của tôi không thể không làm nàng thức giấc. Hơi bối rối, rồi nàng rất nhanh chỉnh đốn lại đầu tóc.
- Cẩu tỉnh lâu chưa?
- Cũng mới thôi. – tôi hơn nhăn mặt vì cơn đau vẫn còn – sao đầu tớ lại cuốn băng thế này?
- Mọi người lo gần chết, cậu bị lựu đạn quăng trúng đầu.
- Cái chày gỗ ấy á? - tôi ngạc nhiên.
- Đúng rồi.
- Sao lại như vậy? Tớ không hiểu gì cả.
Hoàng Yến ngồi xuống kể lại chotôi nghelại mọi chuyện. Theo lời nàng thì mấy thằng lớp tôi rảnh rỗi sinh nông nổi, hay còn gọi là nhàn cư vi bất thiện. Đang ngồi yên ổn, lại đua nhau ra thi nhau quăng lựu đạn xem thằng nào xa hơn. Mặc dù chúng nó đã tia được chỗ ít người nhưng không lường trước được tôisẽ chạy qua. Trong khi đó Ngọc Maibàn với Hoàng Yến rủ nhau gọi tôi sang dạy động tác, con gái học mấy cái này thường khó hơn. Nhưng tôi đoán chắc là Ngọc Mai lại định giúp đỡ gắn kết tôi với nàng đây.
- Mà sao có mỗi tớ với cậu ở đây thế?
- Mẹ cậu vừa về được khoảng hai đến ba tiếng, để chuẩn bị cơm nước đem lên đây. Ngọc Mai thì đi mua đồ rồi... - nàng hơi ngừng lại một chút - c... còn tớ Mai nhờ ở lại trông cậu.Tại bình thường ở nhà ngủ trưa suốt, với lại đây yên ắng với mát mẻ quá. Nên...nên...
- Ngủ gật à? - tôi mỉm cười.
- Tớ xin lỗi nhé, lại để cho cậu nhìn thấy cái hình ảnh ấy.
Nàng nói có phần lắp bắp, khuôn mặt yêu kiều đỏ ửng trông thật dễ thương.
- Không có sao đâu, cậu đừng bận tâm.
- Cậu nằm đấy đi, tớ gọt hoa quả cho.
Đầu cuốn băng bên ngoài mà bên trong thấy phê lòi ra, vui vui khó tả. Nàng ở lại trông tôi cơ đấy, còn chăm sóc nữa chứ, nghe cứ như trong phim hàn xẻng vậy. Tâm hồn tôi cứ như đang ở trên chín tầng mây ấy. Đưa mắt đảo một vòng quanh phòng. Phòng bệnh này khá nhỏ, chỉ có bốn giường thôi. Nhưng duy nhất giường tôi là có bệnh nhân nằm. Tôi nhìn ra phía cái lưng đang cúi cúi gọt hoa quả ở góc giường. Vậy là đồng nghĩa giờ tôi đang trong này với Hoàng Yến, chỉ hai chúng tôi thôi. Bất giác nhìn ra ngoài cửa phòng, tôi chợt sững người khi ở đó đang có một bóng đen đang nghiêng người nhìn vào phía chúng tôi nãy giờ. Là Ngọc Mai.
Có vẻ như thấy bị tôi phát hiện, nàng giật mình bối rối rồi khẽ khàng mở cửa phòng đi vào. Chắc là nàng cũng đã đứng được một lúc rồi, nhưng muốn tạo điệu kiện cho tôi với Hoàng Yến thôi.
- Cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy trong người sao rồi?
- Hơi đau nhưng cũng đỡ rồi. Cảm ơn cậu.
Cùng lúc ấy thì Hoàng Yến cũng chìa đĩa hoa quả ra chỗ chúng tôi.
- Mai lên rồi à? – Khẽ đặt xuống, nàng nhìn về phía tôi – Cậu làm miếng táo cho khỏe này.
Mới tỉnh dậy, còn chưa lại sức, tôi định nói “Cảm ơn, nhưng bây giờ tớ chưa muốn ăn” nhưng nghĩ lại thấy nó kì kì nên nhận lậy và gặm luôn một tẹo.
Ngồi nói chuyện một lúc thì Hoàng Yến cáo từ ra về.
- Cũng muộn rồi, hai cậu ở lại đi. Tớ xin phép nhá.
- Cậu về luôn à? - tôi tiếc nuối nhìn lên.
- Yến ở lại chơi lúc đã. - Ngọc Mai cũng níu nàng lại.
- Thôi, tớ về cả mẹ tớ mong. Nghĩa tỉnh dậy là tớ yên tâm rồi, tớ còn đến thăm nữa mà.
- Thế về cẩn thận nhé.
- Ừ. Hì.
Nàng đã khuất bóng sau ô cửa kính một lúc lâu. Mà tôi vẫn nhìn theo, miệng nở một nụ cười khó tả.
Ngọc Mai trông thấy bộ dạng ấy của tôi mà nguýt dài.
- Uầy.... Cất cái mặt ấy đuê, phởn vừa thôi, đồ rốn lồi.
- L... lồi cái nồi. - tôi đỏ mặt.
- Hê. Lêu lêu...
Nói xong nàng đi về phía cuối giường. Đang nằm nên tôi không ngóc đầu lên xem được. Chỉ nghe có tiếng sột soạt, lách cách.
- Cậu nghịch gì đấy.
- Nghịch giề. Đang cất bát đũa vào tủ này đây.
- Mà cậu ở đây từ sáng đến giờ à?
- Ừ, tớ với Yến. Mẹ cậu cũng ở đây chỉ vừa về chuẩn bị cơm thôi.
- Yến cũng ở từ chưa đến giờ á?
- Ừ, không thấy nãy ra cậu ấy cầm mũ cối ấy à?
- Tớ không để ý. Mà trưa cậu ấy không về không sợ bị mắng sao nhỉ.
- Tớ có hỏi rồi. Bố cậu ấy làm ở Bắc Ninh, cuối tuần mới về. Còn mẹ cậu ấy thì ở lại quầy thuốc qua trưa.
- Thế cậu ấy chắc buồn nhỉ.
- Uầy... lo cho nàng cơ đấy.
Nói rồi Ngọc Mai tiến về phía giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Chúc mừng cậu nhé.
- Vỡ đầu chúc mừng cái nỗi gì trời. ()
- Không, tớ nói về cái khác.
- Tớ không hiểu. - tôi gắng gượng nhổm dậy vớ lấy cốc nước lọc.
- Theo suy nghĩ của tớ thì. - nàng làm bộ sờ trán suy nghĩ - Yến thích cậu.
- Phụt...
Cả ngụm nước đang uống dở của tôi được bung hết ra ngoài. May là chỉ rơi xuống sàn.
- Cậu nói cái gì cơ?
- Tớ nói là Yến thích cậu.
- Đùa à...?
- Thật mể.
- Sao cậu lại nói vậy.
- Thế chẳng lẽ tự nhiên cậu ấy đến đây trông cậu à?
- Chắc do trước cậu ấy ngã xe được tớ lai về thôi.
- Thế cậu có biết lúc cậu hôn mê cậu ấy khóc thế nào không?
- Kh... khóc á? - tôi tròn xoe mắt.
- Ừ. Chẳng phải tự nhiên mà thế đâu.
Liệu có đúng là như vậy không? Những ngày vừa qua, cũng có đôi lúc tôi cảm thấy hình như nàng có ý với mình thật. Nhưng cái cảm giác đó đã được dập tắt cái hôm mà tôi và Ngọc Mai gặp nàng ở lán xe. Thế mà bây giờ cái cảm giác ấy lại đươc Ngọc Mai châm lên le lói trong tôi.
- Thế cậu có khóc không? - tự nhiên tôi lại hỏi nàng một câu chẳng liên quan là mấy.
- Hề. - nở một nụ cười khả ố, nàng nhìn tôi hỏi - Trông tớ có giống người sẽ khóc vì lo cho cậu không?
Tôi liếc ngang:
- Trông để đểu đểu thế kia chắc là không rồi.
- Nói ai đểu cơ? Muốn ong? Sút chết giờ.
- Thách đấy. Đừng tưởng đang bị trọng thương mà bắt nạt nhá.
- Á à, còn dám thách chụy cơ đấy. Cưng tới số rồi.
Nói rồi Ngọc Mai hằm hằm tiến tới. Thôi, chọc vào tổ kiến lửa, pha này đi tong thật rồi. Trông nàng chẳng có ý gì là sẽ nương tay cả. Cựa còn khó sao đánh nhau được trời.
May sao, khi tôi chuẩn bị ăn tẩn. Thì cửa phòng hé mở ra, mẹ tôi với cái Hạnh đi vào. Ngọc Mai khựng ngay lại quay ra cười chào mẹ tôi rồi quay lại phía giường. Lườm tôi với bộ mặt nhăn như khỉ.
- Dậy lâu chưa Nghĩa?
- Con cũng vừa tỉnh tầm nửa tiếng thôi ạ.
-Ừ, cháo mẹ nấu đây này.
- Vâng. Con cảm ơn ạ.
Xong mẹ tôi ra nói gì đó với Ngọc Mai và cái Hạnh. Một lúc sau hai chị em ra chào tôi rồi đưa nhau về. Còn mẹ tôi thì ở lại.
Tối hôm ấy, chẳng thể nào mà tôi ngủ được. Phần vì đầu nó cứ điếng điếng, phần thì suy nghĩ về chuyện mà Ngọc Mai nói hồi chiều. Liệu có thật không? Chuyện Hoàng Yến thích tôi?
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 15
Gần sáng mới chợp được mắt mà tôi cũng chẳng được ngủ lâu. Đang nằm mơ màng thì có nhiều tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài len vào giường đánh động làm tôi thức giấc.
Tỉnh dậy được mấy phút thấy trên mặt tủ cá nhân có một cạp lồng gì đó đang nghi ngút khói. Rồi mấy bóng trắng đi vào.
- Bệnh nhân Trần Trung Nghĩa?
Tôi khẽ giơ tay lên:
- Dạ... Cháu ạ.
- Thấy đầu đỡ đau chưa?
- Cũng đỡ rồi ạ.
- Đỡ hay không để chú xem đã.
Nói rồi chú ấy, hình như là bác sĩ trưởng khoa hay sao ấy. Đến quan sát vết thương trên đầu tôi. Rồi quay sang hỏi cô y tá bên cạnh:
- Nhập viện hôm qua đúng không?
- Đúng rồi anh.
- Thể trạng vẫn yếu, thôi để mai thay băng - nói rồi nhìn tôi, tiếp lời - cố gắng ăn uống nghỉ ngơi cho khỏe nhá chiến sĩ.
- Vâng. Cháu cảm ơn ạ.
Xong thì chú ấy lại gọi hội sang phòng khác. Vừa đi xong thì mẹ tôi bước vào.
- Mẹ đi đâu đấy ạ?
- Bác sĩ vào khám bảo người nhà ra ngoài mà.
- À.
- Dậy rồi thì ăn miếng cháo đi đã này.
- Tí đã mẹ, con đã đánh răng rửa mặt gì đâu ạ.
- Khăn mặt mẹ dấp nước rồi cứ thế mà lau thôi. Còn răng thì đầu quấn băng, đi loạng choạng va vào đâu thì bỏ bố.
- Thôi mẹ, ai lại thế, hôi mồm chết. Mà con bị ở đầu chứ ở chân đâu ạ.
- Không được đi, không thấy bác sĩ bảo thể trạng còn yếu à?
- Nhưng mà... A, hay mẹ cầm hộ con cái chậu vào đây, con lấy cốc nước rồi hành sự luôn ở đây cũng được ạ.
Nghe cũng hợp lý nên mẹ tôi xuôi xị ngay.
- Ừ, để mẹ đi lấy.
Xong xuôi, tôi cũng quay ra nã được gần hết số cháo mẹ tôi mua về. Vừa ăn vừa hỏi chuyện.
- Nay mẹ không lên lớp à mẹ?
- Không, mẹ nhờ cô Uyên trông lớp hộ buổi sáng. Chứ không ai ở đây với mày?
- Mẹ bảo Mai hay cái Hạnh cụng được mà.
- Hai đứa nó đâu có ở nhà, Hạnh đi học trên lớp, còn Mai thì nay đi học quân sự buổi cuối.
- À nhê... con quên mất đấy.
- Mà chẳng biết chúng mày học hành thế nào mà choang nhau toác hết cả đầu. Hay là thù hằn với ai từ trước?
- Ầy, không. Tai nạn mà mẹ. Chứ con lành thế này đâu dám gây thù chuốc oán với ai đâu mẹ.
- Gớm. Lành sành ra mỡ.
- Thật mà. (Chớp chớp).
- Thế thì tốt. Đưa cạp lồng đây để mẹ đi rửa.
Tôi lại đặt lưng xuống, đánh một giấc ngon lành.
Bỗng Hoàng Yến từ đâu tiến về phía này, cầm tay kéo tôi đứng dậy và đưa tôi đi. Theo vừa qua ngưỡng cửa thì mọi thứ xung quanh tự nhiên sáng lóa lên rồi hòa lẫn vào nhau thành một màu trắng mênh mông, rồi thoáng chốc, cả một vườn hoa trải ra như một tấm thảm bao phủ lấy miền không gian rộng lớn ấy. Hoàng Yến quay lại nhìn tôi, mỉm cười rồi kéo tay tôi đi tiếp.
- Cậu đưa tớ đi đâu thế?
Nhưng nàng chẳng trả lời mà cứ kéo tay tôi đi tiếp. Nhìn về phía cuối con đường này vẫn hun hút, chẳng thấy điểm cuối đâu. Thôi kệ, đi với nàng thì đi đâu tôi cũng theo. Đang chạy tiếp thì một giai điệu phát lên, cứ ngỡ là nhạc dạo khi chúng tôi cùng bước lên thánh đường. Nhưng không, nhạc này không phải cái bài ấy, mà còn có gì đó... quen quen.
Tôi choàng mở mắt dậy, quơ tay với lấy cái điện thoại đang reo inh ỏi.
- Alo mẹ ạ?
- Ừ, dậy chưa?
- Con vừa dậy thôi ạ.
- Ừ, ở đấy một mình đừng nghịch gì. Có gì thì gọi cô y tá nhé. Mẹ về chuẩn bị bữa chưa, chút nữa mẹ mang lên nhé.
- Vâng.
Bật nhạc rồi bỏ điện thoại sang cạnh bên, tôi lại nằm xuống, phòng này có mỗi mình tôi nên yên ắng quá, được một lúc thiu thiu thì nhận được tin nhắn của Ngọc Mai.
- Bệnh nhân, tình hình sao rồi?
- Vẫn còn thở, học vui không?
- Cũng vui, lớp mình đang chuẩn bị thi nè.
- Nằm ở đây chán quá.
- Tí bọn tớ qua. Thôi tập đây , nói chuyện sau nhé.
Bọn tớ? Thế là có Hoàng Yến rồi. Hê hê.
Một lúc lâu lâu sau, mẹ tôi chở cái Hạnh đến xách theo cơ của tôi. Thật ra thì tôi cũng ý kiến là mua luôn ở ngoài cổng ấy cho gần đỡ phải đi lại, nhưng mẹ tôi vốn tính cẩn thận, sợ thằng con công tử bột này ăn đồ không an toàn nên phải đích thân nấu.
- Ớ chị Mai chưa về đây à sếp?
- Sao mày lại hỏi tao? Tao có biết đâu.
Anh giai thì tóe cả máu đầu mà nó vào thăm nó chỉ săm soi chị Mai của nó, thế mới đáng buồn chứ.
Nó ngồi xuống giường cạnh giường tôi, vừa đặt cạp lồng thức ăn và lấy từ khay đựng thức ăn ra, vừa nói:
- Thì tại sáng chị Mai có bảo là học xong vào đây luôn, em không phải chờ cơm mể.
- Thế thì chắc là chưa tan.
Mẹ tôi đặt túi hoa quả xuống tủ cạnh ấy rồi chỉ vào một cái cạp lồng khác.
- Mẹ dặn Mai rồi, đây là suất của con bé. Con cứ ăn đi.
- Hm... thế để con đợi Mai về ăn cùng luôn. Đằng nào con cũng chưa đói.
- Để tí nguội thức ăn cho.
- Nhưng bây giờ con không muốn ăn, cũng chẳng ăn được nhiều đâu mờ.
- Ừ, thôi được rồi. - mẹ tôi xuôi xị.
Tôi quay sang cái Hạnh.
- Cô cất hộ anh nhé.
- Ừa...
Cũng nói chuyện qua qua được vài câu, thì ngoài hành lang tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi về phía này. Cửa vờ mở ra cả lớp tôi ùa vào chật kín phòng. Hơi choáng ngợp trước sự đông đảo này, tôi cứ nhìn cả bọn chăm chăm mà không nói được gì, theo cuối là cô Hằng chủ nhiệm.
- Cháu chào cô...
- Cháu chào bác...
- Nghĩa...
- Chào em...
- Bla... bla...
Sau cũng vẫn là cô giáo lên tiếng.
- Cả lớp. Trật tự, không được gây ồn – Quay sang mẹ tôi – Em chào chị ạ, em là cô giáo chủ nhiệm của Nghĩa. Hôm qua, trong lúc học chẳng may xảy ra tai nạn. Nay cả lớp đến thăm Nghĩa luôn.
- Cảm ơn cô, quý hóa quá. Các cháu ngồi chơi đi.
Thế là cả phòng vang lên tiếng cười rôm rả. Tất nhiên không thể thiếu màn xin lỗi của thanh niên Mạnh, thủ phạm vẽ sẹo lên đầu tôi. Trên mọi phương diện mà xét nó đều là vô tình nhưng tôi cũng không trách gì cả.
Có lẽ mẹ tôi nhận ra vẻ e dè của cả bọn khi có sự hiện diện của người lớn nên cũng hiểu ý gọi cô Hằng ra ngoài nói chuyện. Đồng thời cũng bảo cái Hạnh chạy đi đâu đó.
Đúng như dự đoán, tiếng nói cười nhiều và thoải mái hơn hẳn.
- Cho tôi xin lỗi nhá ông. - thằng Mạnh nhìn tôi mà nói giọng khẩn thiết.
- Biết rồi, khổ lắm. Lỗi của tôi nữa chứ. Ông chẳng may thôi mà.
- Thôi, hai thằng mày bỏ chuyện ấy đi - thằng Phi nhảy vào, chìa điện thoại ra trước tôi.
Tôi nhìn nó khó hiểu.
- Mầy định nói chuyện gì?
Nó đá lông mày mấy cái.
- Ghi số điện thoại em gái mày vào đây cho tao.
- Nó năm nay mới lớp chín, chưa được dùng máy đâu.
- Mày lại giấu em gái chứ gì.
- Tùy mày, tin hay không cũng được.
Hoàng Yến bí thư (lớp tôi có 2 Hoàng Yến nhé) hình như nhìn thằng Phi không hài lòng.
- Ông vào thăm bạn ông hay là vào xin số thế?
- Ừ thì... - nó gãi đầu - thăm vẫn thăm , chơi vẫn chơi mà. Nhưng xin được số vẫn là tốt nhất. Lấy động lực cho những lần thăm tiếp theo.
Tôi và cả bọn phá ra cười. Thằng này cả trong lớp lẫn ngoài lớp lúc nào cũng khiến mọi người cười lên được.
Ngồi chơi thêm một lúc, cô và cả lớp cũng cáo từ ra về sau khi tặng tôi một món quà đặc trưng là cân đường hộp sữa. Và tất nhiên, Hoàng Yến cùng Ngọc Mai thì ở lại. Chẳng để ý, hai cô nàng này đã thân với nhau từ bao giờ.
- Cháu cũng học cùng lớp với Nghĩa nhà cô à?
- Vâng ạ.
- Trông cháu quen quen ấy, hình như cô cháu mình gặp nhau từ trước rồi đúng không? Hôm qua cô thấy ngờ ngợ nhưng mải để ý chuyện của Nghĩa nên cô quên không hỏi.
- Dạ, năm trước ấy cô, hôm họp phụ huynh kì hai cháu và mấy bạn nữ khác trong lớp có đi phục vụ nước uống ạ.
- Ô thế là năm trước cũng học cùng nhau rồi à?
- Lớp trưởng lớp cũ của con đấy mẹ.
- Cái bạn lớp trưởng mà được giáo viên chủ nhiệm khen nức nở về tác phong và tinh thần học tập đấy đây à? - mẹ tôi trầm trồ.
- Cô quá khen, cháu ngại.
- Đúng thì khen thôi cháu, cô thẳng tính lắm, sai là cô chê ngay. Nhưng thằng Nghĩa đây này, chẳng khen vào đâu được.
Lại cái điệp khúc kiểu ấy, với mẹ tôi, chẳng lúc nào hơn được nhân vật thần thánh là con nhà người ta cả. Chỉ có điều lần này nhân vật ấy được cụ thể hóa thành Hoàng Yến mà thôi.
- Thôi cháu ở đây nhé, giờ cô phải đi lên lớp rồi.
- Vâng ạ.
.
- Ơ, Ngọc Mai đâu rồi Yến?
- Tớ cũng không rõ.
Vừa đó thì cửa phòng mở ra, Ngọc Mai và cái Hạnh bước vào. Trên tay nàng đang xách một hộp cơm.
- Em chào chị ạ.
- Chào em.
Tôi nhìn ra Ngọc Mai, ngạc nhiên:
- Tớ tưởng mẹ tớ bảo cậu là bà nấu cả cơm của cậu rồi mà. Sao cậu lại mua tiếp vậy?
- Cái này á - nàng giơ túi nilon lên - đâu phải của tớ.
Tôi còn chưa nói được gì thì nàng tiế về phía Hoàng Yến và chìa tay ra.
- Trưa nay cậu ở đây ăn luôn với bọn tớ nhé.
-...
Hay quá Mai ơi. (*¯︶¯*)
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 16
Chiều hôm ấy, mấy thằng bạn tôi mới rủ nhau đến thăm. Đang ăn hoa quả thì thằng Linh béo dẫn đầu đàn mở cửa bước vào, trông nó khom khom xách túi đường với hộp sữa đến là buồn cười. Nó đi trước, người nào mà không biết chắc tưởng nó đi một mình, vì tuyệt nhiên không thấy ai ngoài nó cả. Nó nhìn tôi, hất hàm gật gù hỏi:
- Mày dậy rồi à?
- Từ hôm qua rồi bố trẻ, bạn bè quê cốt gì giờ mới vác mặt đến. - tôi hầm hừ.
- Ai bảo mày thế? - thằng Lịch nhảy ra - qua bọn bố bỏ cả lớp để chạy đến đây canh xác mày đấy.
- Tỉnh thì đếch tỉnh, giờ lại xỏ xiên. - thằng Tuấn Anh ló đầu ra thêm vào.
Được cái phòng vắng bệnh nhân nên đóng cửa lại mấy thằng chém gió thả ga mà không sợ làm phiền người khác.
- Khổ thân, con giai bố làm gì để thằng khác nó headshot thế này? Thằng Nhật nhìn tôi xuýt xoa.
- Đen thôi. - tôi hất nhẹ tay nó ra.
- Đen gì. Cái này là do ăn ở. - thằng Khoa xỏ xiên.
Đúng mấy thằng bạn thân gặp nhau có khác, nói chuyện một lúc là chửi nhau om xiên lên cả.
- Hay bây giờ anh em mình ra bắn đột kích nhỉ? - thằng Linh đề nghị.
- Ờ đúng rồi. - thằng Lịch hùa theo - mấy hôm nay học quân sự nên không trốn được. Chiều thì chả có lý do gì. Nay được dịp đi thăm thằng bệnh này đi đê.
Ngọc Mai ngạc nhiên:
- Sao đến thăm mà các cậu lại bỏ đi vậy?
- Ôi xời Mai ơi. - thằng Nhật giảng giải - với bọn tớ, tình anh em đâu thể đong đếm bằng số thời gian đi thăm viện được. Bạn bè đến với nhau bằng tấm lòng mà.
- Thôi phắn đi, tấm lòng của bọn mày tao hiểu thấu rồi.
- Đấy, - nó nhìn về Ngọc Mai - huống hồ nó vẫn còn sống thế này cơ mà.
Nàng cũng không nói gì nữa, cả tháng qua cũng biết tính tình bọn nó ra sao rồi. Nói là vậy thôi, chứ tôi và nàng cũng không trách cứ gì cả. Thế là cả bọn rủ nhau ra về.
Tuy nhiên, đi ra đến cửa lại lũ lượt kéo nhau quay lại.
- Đi đi. - tôi xùy tay.
Cái mặt ú nụ của thằng Linh béo cuời lên nham hiểm.
- Bọn tao có động lực rồi.
Tôi còi đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì một lúc sau, cửa phòng mở ra, cái Hạnh và Hoàng Yến không biết rủ nhau đi đâu từ trước bước vào phòng.
Tôi nhìn ra hai người đi vào, cười khẩy.
- Ra đây là động lực của chúng mày.
Cái Hạnh hình như nghe thấy nhìn tôi đăm chiêu.
- Lão nói gì vậy?
- Không! Không có gì đâu.
- Đồ chập cheng.
Và rồi xong, mấy thằng bạn đểu của tôi nán ở lại đến chiều tối. Thăm thì thăm, nhưng tuyệt nhiên chẳng còn thằng nào đếm xỉa đến cái người cần được thăm cả.
.
Tối hôm ấy, chắc là hôm mà tôi được mọi người tới thăm bệnh nhiều nhất, ngày thì bạn bè, tối thì họ hàng, người ra vào cứ phải gọi là nườm nượp, bên nội có, đằng ngoại cũng có, may mà còn ba cái giường trống cạnh bên không thì chắng biết ngồi đâu cho hết.
Đến, mỗi vị cho một ít xiền gọi là dưỡng bệnh. Người nhà quê mà, mẹ tôi luôn tâm niệm "của vay là của lo, của cho là của nợ" nên bà luôn để ý xem ai cho tôi, để có dịp thì cho lại.
Tối hôm ấy, bác sĩ đến dặn tôi sáng mai dậy sớm sớm để thay băng, nên mọi người cũng biết ý ra về sớm hơn. Qua chín rưỡi chỉ còn tôi với mẹ tôi ở lại. Còn Ngọc Mai về với cái Hạnh từ lâu rồi.
- Nhất mày đấy Nghĩa.
- Dạ?
- Nằm viện mà có hai cô bạn gái kè kè cạnh bên săn sóc thế này có muốn ở trong này mãi nhể.
- Đ... âu ạ. - tôi nóng gáy, lắp bắp trả lời.
- Không phải chối. Mai thì nó ở cùng nhà với mày đã đành rồi. Nhưng còn cái Yến?
- T... thì tại... tại trước có lần bạn ấy ngã xe nên con đưa về thôi.
- Đấy, vì thế nên nó mới thích mày.
- Làm gì có ạ, thôi con ngủ đây. Mai còn dậy sớm.
- Đào hoa khổ lắm con trai ạ, nhớ xác định tình cảm của mình cho thật kĩ, không là mất hết đấy.
-... - trùm chăn kín đầu mà tiếng nói của mẹ tôi vẫn len lỏi vào, rành rọt từng chữ.
- Nghe chưa Nghĩa.
- Vâng ạ.
.
Cả tuần nằm viện của tôi trôi qua ngon nghẻ. Tổng quan xem qua thì cũng không có gì khó khăn với tôi, ngoại trừ một việc. Vì nó mà mấy ngày đầu Hoàng Yến đến thăm tôi phấn khởi bao nhiêu, thì những hôm sau lại ngại ngùng, rụt rè mấy nhiêu.
Chả là bị như vậy nên không được gội đầu, tắm rửa. Tắm thì tôi vẫn rón rén được, cơ mà gội đầu thì chịu chết, vừa không được vừa không dám.
.
- Mẹ ơi.
- Gì?
- Tí nữa mẹ gội hộ con cái đầu nhá.
- Mầy dở à? Đầu thế kia mà bảo gội.
- Nhưng mà con ngứa lắm, trông nó bẩn bẩn nữa.
- Để yến đấy, mầy mầ gội, nước hay xà phòng vào, mầy lại được ăn cơm trong viện cả tháng.
Nghe dọa thế là tôi tịt luôn, không dám ho he nữa, gì chứ nằm ở đây thì ngán lắm rồi. Cứ rốn mãi, cuối cùng vào một ngày đẹp trời, nhìn vào gương trong khu vệ sinh, tôi thoáng bàng hoàng khi thấy mình đang sở hữu trên đầu một quả tóc bóng loáng và suôn mượt trên từng xentimet.
Trời mùa hè mà năm sáu hôm không gội là biết kết quả ngay. Đưa tay lên vuốt để cảm nhận độ bết trên các kẽ tay. Lúc này tôi mới chắc cú là sự thật. Thế là cả ngày luôn trong hình dạng cuộn chăn lên toàn thân. Chỉ chừa cái mặt đẹp trai ra ngoài. Cũng may là Hoàng Yến bận việc gì đó nên không đến được.
Cuối cùng, mong chờ mãi cũng tới ngày xuất viện. Tưởng đâu là xong, ai dè về nhà bị mẹ tôi cấm túc ba hôm chẳng được đi đâu. Thế là đi tong mấy ngày nghỉ học để các thầy cô đi du lịch.
.
- Mai ơi...
- Đây... đây... chờ tí, tớ buộc dây giày. - nàng thưa mà quýnh hết cả lên.
Mới buổi đầu tiên đã bắt phải đợi rồi.
- Mày khỏi hẳn chưa con giai? - thằng Lịch nhìn tôi hỏi thăm.
Thằng Khoa cũng chen vào phụ họa:
- Ờ, có gì thì nghỉ đi. Tao lai Mai đi cho. Hê hê.
- Hai đứa mày yên tâm, bố vẫn kham được.
- Thôi mày kham em Yến thôi. Kham Mai nữa làm gì?
- Ấy, đừng hiểu nhầm. Tao chỉ là không tin tưởng vào khả năng kham của bọn mày thôi.
- Mày được.
Vừa đó là Ngọc Mai ra đến nơi, trèo lên xe bấu hai tay vào vai tôi.
- Đi đuê.
- Cậu làm gì lâu thế?
- Tớ đi giày thôi mà.
- Sao không đi dép ấy?
- Trưa về nắng, cháy chân chết.
- Uầy, chăm kĩ vậy?
- Hê, người ta là con gái đẹp mể.
- Thế sao không đi mấy cái giày cho chân vào cái là được luôn ấy?
- Tớ thích đi loại này hơn.
Tôi mỉm cười.
- Ừ, trông cụng đẹp đẹp.
- Đẹp thật không?
- Không biết.
- Nói đi... nói đi... - kèm theo mỗi cái "nói đi..." là mấy cái bấm bấm của nàng vào lưng tôi.
- Đẹp thật mà.
- Hê hê, có thế chứ.
.
Chẳng vui vẻ được bao lâu, khi đi đến khu dân cư. Thằng Lịch khẽ huých nhẹ tay tôi, chỉ lên phía trước. Nhìn theo hướng ngón tay nó, sững người khi đấy là Hoàng Yến, nàng đang ngồi sau xe một người con trai nào ấy. Từng cử chỉ, lời nói tỏ ra rất ư là thân mật, gần gũi. Tôi nghe thấy lòng mình trầm xuống, từng vòng đạp xe bỗng trở nên nặng nệ hơn từ lúc nào.
Thằng Lịch thấy vậy đến gần tôi vỗ vai.
- Tao nghĩ mày khó mà kham nữa rồi.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 17
Tôi nghĩ mình chẳng còn có thể nói lên gì nữa, cảm giác như lòng mình thắt lại, nỗi đau ê chề bủa vây tâm trí. Thì ra cái cảm giác mà trông thấy người mình thích đang nói cười vui vẻ với thằng con trai khác nó đau như vậy sao. Trên khóe môi tôi nở lên một nụ cười đắng.
Tôi giảm tốc lại, vòng đạp xe như trùng hơn, cố gắng đi thật chậm để họ đi trước, không biết là chúng tôi đang đi ngay phía sau.Thằng Lịch, thằng Khoa với Ngọc Mai cũng đều hiểu cả nên không ai lên tiếng gì trước bộ dạng đó của tôi. Chỉ lặng lẽ đi theo mà thôi.
.
Yên trí là Hoàng Yến đã đi vào trong lớp. Tôi mới cho xe vào trong lán. Khi đi gần đến nơi, thì gặp thanh niên vừa lai nàng đi ngược lại, không biết do tôi nhìn nhầm hay không mà khi đi qua, nó nhìn về phía tôi mà khẽ cười. Giận sôi máu, nhưng tôi chẳng tỏ chút thái độ nào cả, lặng lẽ cho xe vào trong lán rồi tiến về phía lớp học.
- Nghĩa…
Tôi ngoảnh lại, nhìn Ngọc Mai đang đứng dưới gốc cây ôm cặp sách trước ngực, nhìn tôi tỏ vẻ quan ngại.
- Gì thế? – hơi cau mày, tôi hỏi – sao cậu không vào lớp đi?
- Cậu… - Khẽ chớp mắt, nàng đưa sang nhìn quay lại tôi – Cậu không sao chứ?
- Sao là sao? – Tính tôi vậy rồi, không muốn bộc lộ nhiều cảm xúc ra ngoài, cũng không muốn cho ai biết tâm trạng mình ra sao cả, và lúc này không phải ngoại lệ. Tôi giả vờ như không biết Ngọc Mai đang nói gì cả.
Có vẻ nàng hiểu ra, gặng hỏi tiếp:
- Từ lúc nhìn thấy cậu ấy lúc sáng, xong rồi cậu lạ lắm. Cậu có sao không?
- Đâu có sao đâu. – tôi vẫn cứng đầu – chuyện bình thường thôi mà.
- Cậu chắc chứ?
- Ừ! – tôi cố mỉm cười – chắc là đi nhờ xe thôi, không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo.
- Vậy tớ yên tâm rồi, đi vào lớp đi, còn ra tập trung nữa.
- Ừ! Đi thôi cả hết ghế.
Nói là vậy, nhưng tôi nào có thể cho qua chuyện ấy được, nó cứ vang vảng trong đầu tôi một cách khó chịu. Hoàng Yến trước giờ ít hay đi chung xe với ai lắm, đặc biệt là con trai. Nhưng tôi đâu thể làm gì được, thậm chí tôi nghĩ mình còn chẳng đủ tư cách để cố gắng can thiệp vào.
Đã vậy tập trung còn chẳng còn ghế mà ngồi. "Một khi đã đen là đen toàn tập.". Hai đứa vào lớp thì còn đúng một cái. Nhường cho nàng, tôi đành ở lại trong lớp.
- Mày không ra tập trung à? - thằng Trường xoay xoay cái ghế nhựa, hất hàm hỏi tôi.
- Không, hết ghế rồi còn đâu.
- Tao khuyên mày nên ra đi. - nó đặt cái ghế trên bàn, khoanh tay trên ấy nhìn về phía tôi. - năm ngoái tao cũng bỏ tập trung, trốn trong lớp, bị thầy Phúc Sinh cho ăn một phốt rồi.
- Thế à...? - tôi đăm chiêu, phân vân suy nghĩ.
- Căn bản mày đi muộn. Chúng nó cầm hộ nhau, với cả lớp khác hết sang mượn nữa.
- Vậy tao phải làm sao bây giờ?
- Hay Nghĩa cầm ghế đi - Ngọc Mai chìa ra cho tôi - tớ mới đến học chắc không sao đâu.
- Sao vậy được.
- Được mà.
- Không! - tôi đáp dứt khoát.
Tôi với nàng còn đang cãi nhau thì đã thấy thằng Trường giơ ghế ra trước mặt tôi.
- Cầm lấy.
- Thế còn mày? - tôi nhìn nó ngạc nhiên.
- Lớp khác thiếu, sang lớp mình mượn. Thì mình thiếu, mình cũng sang lớp khác mượn thôi... Đi nhanh lên đang chuẩn bị rồi.
Nói rồi nó rảo bước ra cửa, tôi và Ngọc Mai đi theo, đến hành lang, đã thấy nó đang gọi với lấy ai đó.
- Ê... Cóc... cóc...
Tức thì một thanh niên cũng đang cầm ghế trên tay xoay xoay, quay lại.
- Gì mày?
-Trong lớp còn ghế không tao mượn cái.
- Để tao xem.
Nói rồi cậu ta đi vào trong lớp, ra là học a chín hàng xóm. Tôi và Ngọc Mai vẫn đứng đó chờ đợi.
- Còn một cái nứt nứt thôi, mấy cái kia nát lắm không ngồi được đâu.
- Cũng được, méo mó có hơn không.
- Ừ. Nhanh lên không muộn mày.
Bọn tôi đi nhanh về phía sân nhà a ba, thoáng nhìn qua chỗ cạnh gốc cây lộc vừng ở bồn hoa trước mặt. Tôi thấy Hoàng Yến cầm hai cái ghế đứng như chờ ai đó. Tôi lảng ngay sang chỗ khác.
- Chạy đi, muộn rồi kìa. - chả biết muộn thật hay không, tôi giục cả bọn. Có lẽ, tôi không muốn nhìn thấy nàng và hắn ta bên nhau.
Ngồi tập trung mà với tôi cứ như không, tâm trí tôi hoàn toàn chỉ có hình ảnh của Hoàng Yến với tay đó hồi sáng.
Muốn tránh cũng chẳng tránh được, vào đến lớp là tôi với nàng đụng mặt nhau ngay, nở một nụ cười trên môi. Nàng hỏi tôi:
- Cậu khỏi hẳn chưa?
- Tớ đỡ rồi. - tôi đáp bâng quơ, mắt nhìn lơ đễnh ra chỗ khác.
- Xin lỗi cậu nha, mấy hôm cuối không vào thăm cậu được.
- Không sao đâu...- tôi thở dài - tớ hơi mệt, tớ về chỗ nhé.
- Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. - nói rồi nàng lách người sang một bên nhường lối cho tôi lầm lũi đi vào.
Về đến chỗ tôi nằm vật ra bàn, có khi mệt thật. Thấy đầu tôi đau như búa bổ.
Đang mê man thì có một bàn tay luồn vào sờ lên trán tôi. Mát rượi.
- Sao thế? Ốm à?
Tôi ngước lên, rồi lắc đầu.
- Không phải đâu Mai.
Nàng ngồi xuống cái ghế của bàn phía trước, ngồi đối diện với tôi, nhìn đăm chiêu.
- Thế này mà cậu nói không sao à?
- Cậu đang nói về chuyện gì vậy?
- Đến giờ mà cậu vẫn phủ nhận sao? Chuyện gì thì cậu là người hiểu rõ nhất chứ.
-... - tôi không nói gì, lặng lẽ cúi đầu xuống.
- Cậu không coi tớ là bạn à?
- Không phải thế?
"Ngược lại cơ Mai ạ. Cậu là người con gái đầu tiên mà tớ chơi cùng, cũng là người con gái đầu tiên mà tớ thân như vậy.".
- Vậy sao không chia sẻ với tớ?
- Tớ sợ làm phiền cậu.
- Vậy thì đừng coi tớ là bạn luôn đi.
- Đấy không phải ý của tớ.
- Nghe này, chưa chắc những gì cậu thấy là tất cả sự thật đâu. Cho nên đừng vội kết luận gì cả.
- Tớ đâu kết luận gì.
- Nhìn cậu tớ hiểu hết rồi, sao mà giấu được. Bây giờ mới có thế mà cậu đã vậy rồi. Nếu Hoàng Yến công khai yêu người khác thật thì cậu sẽ ra sao?
-... - dường như có gì đó chặn phía trong cổ họng tôi lại, chẳng thể nào nói lên được lời nào.
Có vẻ hiểu được suy nghĩ của tôi, nàng từ tốn nói tiếp:
- Đấy là tớ nói vậy thôi, chứ tin tớ đi. Linh cảm của con gái đúng lắm. Tớ dám chắc Hoàng Yến có tình cảm với cậu.
- Cái gì cơ?
Tôi còn chưa kịp nói gì, bỗng giật mình vì câu nói của ai đó cất lên, nhìn sang, là thằng Trường đang hóng chuyện nãy giờ. Vội quay mắt nhìn cả lớp xung quanh, yên chí là không có ai chú ý, tôi nhìn lại nó.
- Mày nghe lỏm à.
- Lỏm cái gì? Tại nói chuyện to thế, nó cứ vào tai tao. - thằng bé co hai vai lên biện minh.
- Khỏi phải ngụy biện, tao nói to hay không tự tao biết.
- Sao mày sửng cồ lên vậy?
- Ai bảo mày chối làm gì. Nghe lâu chưa?
- Ít thôi.
- Ít là gần nào?
- Từ đầu đến giờ. - nó đáp tỉnh bơ.
- Thế mà ít à bố trẻ?
- Xời... bỏ đi, quan trọng là tao không làm lộ ra là được chứ gì?
Câu nó nói cũng là lời tôi định dặn nó lúc này.
Vậy giờ lại thêm môt nhân vật nữa biết, cũng may nó không phải người lắm chuyện.
Hi vọng đây cũng là người cuối cùng.
.
Chiều lộng gió, tôi ra ngoài ban công ngồi nghe nhạc, đưa mắt nhìn xa xăm về phía chân trời.
- Sao trông thẫn thờ vậy?
Tôi ngoảnh lại, Ngọc Mai đặt cốc nước xuống bệ cửa sổ tiến đến cạnh tôi. Khẽ nhìn nàng rồi tôi lại lảng đi chỗ khác.
- Vẫn suy nghĩ chuyện hồi sáng ngày à.
- ... ừ.
- Thôi, cậu đừng kết luộn vội làm gì. Đã biết chắc đâu.
- Thì vẫn nghĩ là thế, nhưng tớ không dẹp được hình ảnh ban sáng ra khỏi đầu.
- Ừ... cũng phải. - nàng trầm tư.
Chiều dần qua, gió thu cũng miên man thổi nhiều hơn, khẽ nâng mái tóc hung đỏ của nàng bồng bềnh bay lên. Thấy ánh mắt của tôi, nàng thẹn thùng cúng xuống. Tôi cũng bất giác quay mặt đi, cười mỉm.
Có vẻ nỗi buồn trong tôi đã vơi đi phần nào rồi.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 18
- Mai này.
- Hử?
- ... về người cậu thích đấy, cậu ta có biết tình cảm của cậu không?
- Không. - nàng lắc đầu im lặng, rồi bật cười - đồ ngốc ấy sao mà biết được.
- Thế sao cậu không nói ra?
- Hắn có người hắn thích rồi.
- Kể cả vậy, cậu vẫn nên nói ra chứ.
- Cậu nghĩ vậy à? Uhm... nhưng mà thôi, tớ không nghĩ là nó thành công đâu.
- Không thử sao biết được.
Im lặng một lúc, nàng thở hắt ra rồi nhìn thẳng vào tôi.
- Vậy giờ, nếu cậu là hắn, cậu có thích tớ không?
Tôi sững người trước câu hỏi quá đỗi bất ngờ ấy, băn khoăn cả phút mà tôi chẳng tìm đâu ra được câu trả lời cho thỏa đáng, chỉ mấp máy trên khóe môi.
- T... tớ...
Nàng nhún vai:
- Vậy nên tớ mới bảo là khó nói.
Đúng vậy thật, nếu hai người đang yêu nhau, nếu bạn là người biết nghĩ, chắc hẳn không bao giờ bạn muốn là người thứ ba phá đám cả. Tôi tin Ngọc Mai cũng vậy.
Đợi đã, nếu nói vậy, giả sử như Hoàng Yến và tay đó thích nhau thật, đồng nghĩa với việc tôi sẽ là người thứ ba chia rẽ tình cảm sao?
- Lúc cậu biết người ta thích người khác, cậu cảm thấy sao? - tôi gãi đầu hỏi nàng.
- Như cậu thôi, cũng buồn lắm chứ.
- Vậy à?
- Tớ nói rồi, có nhiều cách để yêu một người lắm. Yêu một người là mong cho người ấy được hạnh phúc. Vậy nên thay vì đau buồn, cậu có thể giúp được người ta tìm thấy hạnh phúc, lúc ấy cũng giống như cậu đang yêu thôi. Vả lại, cậu đã biết chắc hai người ấy thích nhau đâu mà.
Nói rồi nàng đi vào trong. Tôi nhìn theo.
- Đi đâu thế?
- Uống nước, làm một tràng khô hết cả miệng.
- ...
- Mà đang bật bài gì nghe du dương thế?
- À... suteki da ne của Rikki.
- Nhạc dơ ban phải không? Cậu hay nghe thể loại này à?
- Cũng không hẳn, bài nào tớ thấy hay thì nghe thôi. Còn cậu?
- Tớ thì hay nghe của TVXQ với Suju
Hì.
- Hàn quốc tớ nghe mỗi Big Bang thôi.
- Hì, cậu thử nghe của TVXQ ấy, thích cho mà xem. Mà nhạc chuông của cậu là bài gì thế? Bài nhạc hoa ấy?
- Khi cô đơn em nhớ ai của Trương Đông Lương. Hay không?
- Hay. Tí bắn sang đây.
Cứ thế, câu chuyện xoay quanh các ộp ba làm tôi quên bẵng đi luôn nỗi buồn ấy. Có vẻ như Ngọc Mai luôn biết cách làm cho tôi cảm thấy vui vẻ hơn trong những lúc như thế này. Chẳng hiểu sao mà nàng có thể kéo tôi từ chuyện này sang chuyện khác một cách tài tình như vậy, để rồi bất chợt tôi nhìn lại, thấy nỗi buồn trong tim đã lẩn đi đâu từ lúc nào mất rồi.
"Cảm ơn nhé."
.
Bẵng đi mấy ngày không nói chuyện với Hoàng Yến nữa, một phần do tôi ngại phần khác do đợt thi khảo sát lần một cũng đang cận kề, nên cũng không muốn làm phiền nàng.
Cơ mà thỉnh thoảng, tôi vẫn gặp hai người họ đi bên nhau một cách gần gũi, mới đầu còn khó chịu, nhưng sau thì tôi cũng chẳng còn chú ý nữa. Dù gì thì bọn tôi cũng chỉ là bạn... hơi thân một tí, thôi đành quay về cái thời ngồi nhìn từ xa thôi. Dần dà gặp nhau đi với nhau chưa đủ còn kéo cả nhau vào trong lớp mới được.
Ấy là hôm nó đi vào chỗ của nàng, rồi chỉ chỏ vào vở nàng xong nói gì đó như đang giảng giải.
"Ra vậy, chắc dân học giỏi đây mà, giảng được bài cho Hoàng Yến thì mình làm sao có cửa đú lại chứ.".
Nhưng nhìn lại, sao thằng đó bảo bài cho nàng mà mắt cứ "tia" về Ngọc Mai nhỉ? Đúng thật, tôi để ý mấy lần, cứ hễ nó đang nhìn mà bị Ngọc Mai phát hiện là nó lảng ngay sang chỗ khác, rồi y rằng lúc sau nó lại quay lại mà nhìn nàng tiếp. Hoàng Yến thì có vẻ đang cúi xuống làm bài nên không nhận ra. Chẳng lẽ... thằng này có máu họ sở định bắt cá hai tay à?
Giận sôi máu, không ngờ nàng lại cặp với một người như vậy. Tôi đứng bật dậy, tiến lên bàn trên ấy cầm tay Ngọc Mai kéo nàng ra ngoài, tiến về phía cửa lớp trong sự ngỡ ngàng của hai người bọn họ. Tôi không quên ném về phía thằng sở khanh kia một cái nhìn tức giận.
- Đi đâu vậy Nghĩa?
- Cậu cứ ra ngoài này đi đã. - tôi đáp, mặt vẫn không ngoảnh lại.
Đưa nàng chạy hẳn ra chỗ góc ngoài sân thể dục mới dừng lại, hình như tôi kéo mạnh quá, dứt tay ra cái là nàng đưa cổ tay lên xoa xoa. Cách đấy không xa, một tốp học sinh của một lớp nào đó đang đi ra sân đưa mắt nhìn về phía bọn tôi.
- Cậu biết đúng không?
- Ơ... biết gì cơ? - có vẻ chưa hiểu, nàng nhìn tôi hỏi lại.
- Về việc thằng đó nhìn cậu ấy.
- Um... tớ có biết.
- Vậy sao cậu không nói gì?
- Thôi... - nàng ngập ngừng - bạn của Yến, nên tớ cũng kệ.
- Haizz...
Hai đứa đều im lặng, nhìn về phía xa, trầm ngâm không nói với nhau thêm câu nào.
Hôm nay trời vắng gió, thay vào đó là cái lắng oi ả xả xuống mặt đất, khiến tôi chỉ chực cởi ra cái áo khoác đồng phục ra khỏi người.
Một lúc sau, tiếng trống trường vào giờ ngay lập tức kéo tôi và nàng quay chở lại lớp học. Vào đến nơi tôi để ý thấy thằng kia không còn ở trong lớp mình nữa, Hoàng Yến hình như vẫn đang làm bài tập, cứ cặm cụi viết viết ra vở.
Nào ngờ vừa đặt mông xuống bàn thằng Huy đã oang oang lên:
- Ây da, hai anh chị cầm tay nhau đi ra ngoài làm gì mà giờ mới vào thế. - vừa nói nó vừa làm bộ đưa tay lên rồi lấy tay kia miết miết.
Nó nói khá to, Ngọc Mai chống cằm ngượng ngùng nhìn ra ngoài, Hoàng Yến thì tôi không dám chắc vì vẫn thấy nàngviết đang viết khá đều tay, còn lại phần lớn lớp đang nhìn về phía tôi với vẻ soi mói.
- Nói linh tinh. Ông sút chết cha mày giờ.
- Uây kinh! Có tí men gái vào hổ báo với anh em voãi.
Xong là nó cười cười rồi im lìm ngồi xuống không nói gì nữa. Tôi cũng xuôi xị ngay.
- Có chuyện gì thế? - thằng Trường quay sang phía tôi hỏi thầm.
Nhìn nó chẳng buồn giấu, tôi mang mọi chuyện ra kể hết cho nó nghe. Tất nhiên là nhỏ nhẹ và thì thầm nhất có thể, tôi không nghĩ là mình muốn cho ai biết thêm chuyện này nữa...
.
Kết thúc buổi học, tôi lề mề cất sách vở rồi dủng dẳng bước ra ngoài, ý định là chờ cho Hoàng Yến lấy xe trước rồi mới về.
Nào ngờ ra đến lán, tôi sửng sốt và phát hoảng thật sự khi ngó quanh lán xe, lia hẳn sang hai gian bên cạnh, tuyệt nhiên không thấy xe đạp của mình đâu. Quái lạ, sáng ngày đến tôi còn dựa nó vào chỗ gốc cây bàng mà giờ đi đâu mất tiêu. Phải mất một lúc bấn loạn, tôi mới khẳng định được xe mình đã bị mất.
"Ra báo bảo vệ ngay còn kịp.".
Nghĩ vậy, tôi lao ngay ra ngoài cổng.
Nhưng chỉ nhón được hai bước là một giọng nói lạ níu tôi lại.
- Đằng này.
Đưa mắt nhìn ra, hơi cau mày vì tôi thấy thằng sở khanh ấy đang cưỡi trên con thiết xích thố của tôi ở gốc cây phượng phía góc sân.
Tôi tiến lại, cục cằn hất hàm hỏi nó:
- Sao mày lại lấy xe tao?
- Bất đắc dĩ thôi mà. Hê hê...
Nhìn cái điệu cười ấy tôi chỉ muốn lao vào tương cho nó vài phát.
- Mày muốn gì?
Nó xắn tay áo rồi đi đến chỗ tôi.
- Tôi chỉ muốn có một cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông thôi.
- Chậc... tưởng gì, được thôi. - tôi lườm nó, hai bàn tay nắm chặt.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 19
- Ấy đừng manh động, cậu hiểu nhầm rồi. - nó thốt lên khi nhìn thấy sắc mặt tôi lúc ấy.
Tôi đứng khựng lại, nhìn nó khó hiểu.
- Không phải mày muốn nói chuyện sao? Vào đi.
- Tôi nói là cậu nhầm rồi mà.
Thằng sở khanh này trông thế mà nhát thật, nó vừa nói vừa thụt lùi ngay lại.
"Hay nó trông mình cơ lực quá nó sợ nhỉ?".
- Sao tao tưởng mày xắn tay áo định đánh nhau cơ mà?
- Thế mới nói cậu hiểu nhầm, tại trời nóng quá tôi vén lên, nói chuyện cho thoải mái thôi.
- Nói bắng mồm chứ đâu bằng tay?
- Có thế cậu không tin, nhưng nói chuyện với tôi xong, cậu sẽ hiểu ra tất cả.
- Được rồi. Nhưng trước hết, cho xin cái xe cái.
- À đây, xin lỗi nhé. Tại muốn gặp riêng cậu nên phải thế này.
Tôi chẳng buồn nghe lắm, leo lên gác-ba-ga xe, co chân lên, một tay ôm gối, một tay bấu vào cái cột bóng rổ. An tọa xong tôi ra dấu cho nó.
- Có thể bắt đầu được rồi đấy.
- Tôi tên Tuấn, học mười một a ba trường mình...(biết ngay mà, dân học giỏi...) ... và tôi là ... của Hoàng Yến...
Mải suy nghĩ cái dòng trong ngoặc đơn kia nên tôi không kịp nghe rõ lời nó nói.
- Là gì cơ?
- Anh họ...
"Xoành..." "huỵch..."
Chưa yên vị chỗ ngồi được bao lâu, câu nói của thằng ấy… nhầm, của cậu ta làm tôi giật mình mất thăng bằng cả người với xe đổ chổng kềnh xuống đất, cùi chỏ gõ bị giập một phát đau điếng, răng tí thì mài trên nền bê tông. Hắn đưa tay ra đỡ tôi đang lồm cồm bò dậy.
- Ấy chết… đừng xúc động quá thế chứ ông bạn…
- Hơi bối rối… thông cảm. – tôi trả lời, xoa xoa cái khuỷu tay đang rỉ ít máu ra ngoài.
- Để tôi lấy băng gâu dán cho.
- Thôi. – tôi xua tay – cứ kệ nó đoạn nó khô miệng là được thôi, tôi quen rồi.
Trèo lại lên xe, rút kinh nghiệm không dám ngồi dáng cũ nữa, phải lấy hai chân chống xuống dưới đất, khoanh tay đặt lên yên xe mà nghe tiếp.
- Cậu nghĩ rằng bọn tôi đang hẹn hò phải không?
- Ừ... cơ mà không… đâu liên quan gì đến tôi mà nghĩ với chả ngợi.
- Chắc không?
- ... chắc.
- Thế chắc nó đoán nhầm rồi.
- Gì cơ?
- À không, không có gì.
Tôi không giấu tổi vẻ khó hiểu, nhìn nó săm soi.
- Vậy rốt cục cậu hẹn tôi ra đây là có việc gì? Chắc không phải chỉ để thanh minh hai người là anh em họ chứ?
- Tất nhiên là có rồi.
- Vậy nói nhanh đi, tôi còn về, trưa rồi.
Nó nhìn ra chố gốc cây phượng một hồi như thể suy nghĩ, rồi bất ngờ quay lại tôi.
- Cậu với Hà Mai thích nhau à?
Tôi giật mình, đúng điếng cả người. Dự là nếu không rút kinh nghiệm từ pha trước, có lẽ lần hai tôi lại ngã nằm đo sàn rồi.
- Không. Hỏi chuyện gì kì cục vậy?
- Cậu chắc chứ? – Nó gặng hỏi.
- Tin hay không thì tùy. – tôi đáp với giọng không quan tâm.
Mất một hai giây định thần lại. Kế đến là nó nhào đến, hai tay túm lấy tay tôi, đôi mắt nó long lanh lên, tròn xoe, chớp chớp…
Không thể nào ngừng khiếp hãi trước hành động đậm chất... gay lọ đó. Tôi vội vàng rụt tay lại, nhảy ngược về phía sau.
- Mày làm cái quái gì vậy? - tôi thảng thốt nhìn nó.
- Ấy, cậu bình tĩnh đi, tôi không có ý gì cả.
- Thế mó chân mó tay nhau làm gì?
- Chỉ là tôi mừng quá thôi. - rồi nó lại nhìn tôi bằng ánh mắt lấm lét - Cậu có thể giúp tôi được không?
- Chuyện gì vậy?
- Thật ra... - nó gãi đầu lắp bắt - tôi... thích Hà Mai.
- …
Ra là như vậy, câu trả lời của cậu ta vừa giải tỏa hết những gì còn khúc mắc trong suy nghĩ của tôi. Đó là lý do của nụ cười hôm nào khi nhìn thấy bọn tôi đi ngược chiều mà tôi lầm tưởng là cười đểu, là nguyên nhân của cái nhìn sáng nay mà tôi cho là sở khanh. Vậy mà tôi nào có biết, cứ nghĩ oan cho người xấu. Có vẻ tôi lầm to rồi, nghĩ lại bao chuyện đó mà tôi bật cười lên thành tiếng.
- Cậu cười gì vậy?
- Không, chỉ là tí chuyện vụn vặt thôi. Cậu đừng bận tâm.
- Vậy… cậu cho tôi xin số của Hà Mai được không?
- Uhm... nói sao nhỉ... cái này Ngọc Mai chưa đồng ý thì tôi nghĩ tôi cho nó hơi kì.
- Xời... nếu cậu ấy đồng ý tôi đã xin thẳng cô ấy luôn rồi, vì ngại nên mới nhờ cậu mà.
- Nhưng mà tôi cũng đâu có số của cậu ấy.
- Có vẻ lời tôi nói cậu vẫn chưa tin thì phải. Nếu được tôi rất mong sự giúp đỡ từ cậu.
- Tôi nói điêu làm gì. Hai đứa ngày chỉ mỗi đi học với ở nhà, lúc nào cũng thấy mặt nhau thì cần gì phải điện thoại.
- Hai người ở cùng nhà cơ á? Chắc họ hàng con chú con bác à? Ghen tị vãi.
- Không. - tôi lắc đầu - bố bọn tôi là bạn với nhau thôi.
- Hể... - mặt cu cậu nghệt ra ngay lập tức - cậu đùa tôi đấy à?
- Thoải mái đi. Bọn này chỉ là bạn bè thôi. – chẳng cần nói tôi cũng biết cậu ta đang nghĩ cái gì trong đầu.
- Vậy là tôi yên tâm rồi. Thôi, nay tâm sự thế thôi đã, cậu về đi cả trưa.
- Thế thôi, tôi cũng xin phép.
- Cảm ơn nhé.
Nói rồi tôi đạp xe đi luôn, trong lòng buồn vui khó tả. Tự nhiên cảm thấy mình có lỗi vì đã nghĩ oan cho Hoàng Yến mặc dù tôi còn chưa là gì của nàng cả. Trút một gánh nặng trong tâm trí, vẫn an tâm nàng là hoa chưa chủ. Chắc đoạn phải chủ động nhắn tin lại thôi, mấy hôm trước đọc tin nhắn nàng gửi mà không cả trả lời, giờ nghĩ sao mà áy náy quá.
Về nhà ăn cơm xong là tôi lên phòng đánh một giấc dài mới dậy, mở mắt ra trời đã nhá nhem tối. Uể oải bước ra ngoài, một không khí vắng tanh bao trùm. Xuống nhà thấy Ngọc Mai đang xem tivi một mình, trên mặt bàn uống nước là một phong alpenliebe đã được bóc dở.
- Hơ... dậy rồi đấy à?
- Oáp... cả nhà tớ đâu rồi?
- Đi ăn cỗ hết ồi.
À ừ nhỉ, nay anh Sang nhà bác Vượng cưới vợ, hôm trước anh hón mãi đi bê cháp hộ mà bị tôi từ chối vì sợ mất duyên. Ham ngủ quá mà quên mất.
- Mẹ cậu vừa gọi điện cho tớ bảo cậu dậy thì vào đấy. - nàng vừa nói vừa bóc cái kẹo mới rồi cho vào trong miệng, mắt không rời cái tivi. - bảo gọi cho cậu thì thuê bao.
Nói mới nhớ, sau lần thấy Hoàng Yến và tay Tuấn ấy đi với nhau, tôi hình như cũng không nói chuyện với nàng mấy nữa, đâm ra ít quan tâm đến điện thoại hơn, trừ những lúc nghe nhạc. Chắc để lâu quá sụt nguồn luôn rồi.
- Thôi, muộn thế này rồi đâu còn mâm nào nữa, với lại không vào bưng bê gì cứ thế đến ăn thế thì ngại lắm.
- Thế ăn cơm nhà hử? - nàng hỏi tôi, giọng tự nhiên phấn khích lạ thường.
- Ừ, không đi ăn cỗ mệ. Chẳng ăn ở nhà nữa thì ăn ở đâu? Ở làng đâu có quán xá gì.
Nghe thế là cô nàng đứng phắt dậy, đẩy tôi xuống ghế:
- Nầy, ngồi đây - dúi vào tay tôi chỗ kẹo trên bàn - ăn đê, để moa đi nấu cơm choa.
- Ơ. – tôi đưa mắt xuống tay mình rồi lại nhìn lên nàng - Có nấu được không thế?
- Yên tâm! Người ta là chiên gia rồi.
- Thế chiên gà nấu đi. Tớ ngồi chơi.
- Chơi cái giề, ra chở tớ đi mua đồ ăn đã.
- Èo... - tôi nhăn mặt - ra ngay đầu ngõ có rồi mà.
- Nhanh ên. - nàng ra chiều đỏng đảnh - không cắt suất bây giờ.
Tôi miễn cưỡng đứng dậy, lí nhí trong miệng.
- Ỉ biết nấu mà oai à?
Nào ngờ, hình như Ngọc Mai nghe thấy, quay phắt lại phía tôi, lườm.
- Nói gì á?
- À, tớ bảo tí đi mua khoai à?
- Hừ... Liệu cái thần hồn.
Một lúc sau, hai đứa về nhà cùng với mấy túi đồ ăn trên tay, tất nhiên là tay tôi. Chả hiểu sao tài xế là tôi, mà xách đồ cũng ưu tiên cho tôi nốt.
- Cần tớ giúp gì nữa không? - đặt đống túi đồ xuống bàn bếp ga, tôi quay sang hỏi nàng.
- Không. Lên xem tivi tiếp đi, cậu hết giá trị lợi dụng rồi. Hê hê...
Thế là tôi lại lên nằm dài ra ghế, ngậm kẹo, xem phim hoạt hình tiếp.
.
Nửa tiếng sau, mùi thịt bị cháy bay lên tỏa hương khắp trên nhà.
 
Top