[Truyện Teen] - Làng quê, Thành phố, Tôi và Em

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Last Updated 24-07-2017 at 20:37
Chuyện kể về một thằng đần thối luôn lạc lối trong tình yêu...
.
Danh sách chap:
.
Chap 88:
https://vozforum.org/showpost.php?p=121855597&postcount=492
.
Chap 87:
https://vozforum.org/showpost.php?p=121316061&postcount=483
.
Chap 86:
https://vozforum.org/showpost.php?p=120872573&postcount=478
.
Chap 85:
https://vozforum.org/showpost.php?p=118916829&postcount=448
.
Chap 84:
https://vozforum.org/showpost.php?p=118516409&postcount=421
.
Chap 83:
https://vozforum.org/showpost.php?p=118208137&postcount=384
.
Chap 82:
https://vozforum.org/showpost.php?p=117976829&postcount=363
.
Chap 81:
https://vozforum.org/showpost.php?p=117828705&postcount=354
.
Chap 80:
https://vozforum.org/showpost.php?p=117498913&postcount=329
.
Chap 79:
https://vozforum.org/showpost.php?p=117110985&postcount=317
.
Chap 78:
https://vozforum.org/showpost.php?p=116719345&postcount=308
.
Chap 77:
https://vozforum.org/showpost.php?p=116391225&postcount=302
.
Chap 76:
https://vozforum.org/showpost.php?p=115737025&postcount=290
.
Chap 75:
https://vozforum.org/showpost.php?p=115412661&postcount=283
.
Chap 74:
https://vozforum.org/showpost.php?p=114996001&postcount=279
.
Chap 73:
https://vozforum.org/showpost.php?p=114622161&postcount=275
.
Chap 72:
https://vozforum.org/showpost.php?p=114380749&postcount=271
.
Chap 71:
https://vozforum.org/showpost.php?p=113945473&postcount=262
.
Chap 70:
https://vozforum.org/showpost.php?p=113625829&postcount=259
.
Chap 69:
https://vozforum.org/showpost.php?p=113416117&postcount=255
.
Chap 68:
https://vozforum.org/showpost.php?p=112981293&postcount=251
.
Chap 67:
https://vozforum.org/showpost.php?p=111558973&postcount=243
.
Chap 66:
https://vozforum.org/showpost.php?p=109909049&postcount=238
.
Chap 65:
https://vozforum.org/showpost.php?p=108332457&postcount=232
.
Chap 64:
https://vozforum.org/showpost.php?p=107846761&postcount=230
.
Chap 63:
https://vozforum.org/showpost.php?p=107623273&postcount=226
.
Chap 62:
https://vozforum.org/showpost.php?p=107233065&postcount=223
.
Chap 61:
https://vozforum.org/showpost.php?p=106854189&postcount=221
.
Chap 60:
https://vozforum.org/showpost.php?p=106364365&postcount=216
.
Chap 59:
https://vozforum.org/showpost.php?p=106076793&postcount=210
.
Chap 58:
https://vozforum.org/showpost.php?p=105532265&postcount=200
.
Chap 57:
https://vozforum.org/showpost.php?p=105297197&postcount=196
.
Chap 56:
https://vozforum.org/showpost.php?p=105100929&postcount=190
.
Chap 55:
https://vozforum.org/showpost.php?p=104819205&postcount=178
.
Chap 54:
https://vozforum.org/showpost.php?p=104811258&postcount=176
.
Chap 53:
https://vozforum.org/showpost.php?p=104381770&postcount=166
.
Chap 52:
https://vozforum.org/showpost.php?p=103995986&postcount=158
.
Chap 51:
https://vozforum.org/showpost.php?p=103792577&postcount=149
.
Chap 50:
https://vozforum.org/showpost.php?p=103475782&postcount=138
.
Chap 49:
https://vozforum.org/showpost.php?p=103418050&postcount=128
.
Chap 48:
https://vozforum.org/showpost.php?p=103207194&postcount=119
.
Chap 47:
https://vozforum.org/showpost.php?p=102836838&postcount=114
.
Chap 46:
https://vozforum.org/showpost.php?p=102573342&postcount=108
.
Chap 45:
https://vozforum.org/showpost.php?p=102302473&postcount=98
.
Chap 44:
https://vozforum.org/showpost.php?p=101900902&postcount=93
.
Chap 43:
https://vozforum.org/showpost.php?p=101508758&postcount=74
.
Chap 42:
https://vozforum.org/showpost.php?p=101244993&postcount=65
.
Chap 41:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100894058&postcount=61
.
Chap 40:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100759534&postcount=51
.
Chap 39.5b:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100759494&postcount=50
.
Chap 39.5a:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100759413&postcount=49
.
Chap 39
https://vozforum.org/showpost.php?p=100759354&postcount=48
.
Chap 38:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100759266&postcount=47
.
Chap 37:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100759210&postcount=46
.
Chap 36:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100759158&postcount=45
.
Chap 35:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100759114&postcount=44
.
Chap 34:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100759086&postcount=43
.
Chap 33:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100758941&postcount=42
.
Chap 32:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100758754&postcount=41
.
Chap 31:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100758714&postcount=40
.
Chap 30:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100758670&postcount=39
.
Chap 29:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100690509&postcount=34
.
Chap 28:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685718&postcount=31
.
Chap 27:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685625&postcount=30
.
Chap 26:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685598&postcount=29
.
Chap 25:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685526&postcount=28
.
Chap 24:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685497&postcount=27
.
Chap 23:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685462&postcount=26
.
Chap 22:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685434&postcount=25
.
Chap 21:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685386&postcount=24
.
Chap 20:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685358&postcount=23
.
Chap 19:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685314&postcount=22
.
Chap 18.5:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685286&postcount=21
.
Chap 18:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685253&postcount=20
.
Chap 17:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685217&postcount=19
.
Chap 16:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100685181&postcount=18
.
Chap 15:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100661662&postcount=15
.
Chap 14:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100661662&postcount=15
.
Chap 13:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100661614&postcount=14
.
Chap 12:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100661482&postcount=13
.
Chap 11:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100661417&postcount=12
.
Chap 10:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100661213&postcount=11
.
Chap 9:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100661006&postcount=10
.
Chap 8:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100660926&postcount=9
.
Chap 7:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100660886&postcount=8
.
Chap 6:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100660810&postcount=7
.
Chap 5:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100660718&postcount=6
.
Chap 4:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100660641&postcount=5
.
Chap 3:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100660605&postcount=4
.
Chap 2:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100660578&postcount=3
.
Chap 1:
https://vozforum.org/showpost.php?p=100660477&postcount=2
.
:sexy:

Chuyện kể về một thằng đần thối luôn lạc lối trong tình yêu...
.
Danh sách chap:
.
Chap 88:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=492
.
Chap 87:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=483
.
Chap 86:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=478
.
Chap 85:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=448
.
Chap 84:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=421
.
Chap 83:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=384
.
Chap 82:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=363
.
Chap 81:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=354
.
Chap 80:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=329
.
Chap 79:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=317
.
Chap 78:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=308
.
Chap 77:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=302
.
Chap 76:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=290
.
Chap 75:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=283
.
Chap 74:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=279
.
Chap 73:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=275
.
Chap 72:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=271
.
Chap 71:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=262
.
Chap 70:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=259
.
Chap 69:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=255
.
Chap 68:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=251
.
Chap 67:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=243
.
Chap 66:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=238
.
Chap 65:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=232
.
Chap 64:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=230
.
Chap 63:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=226
.
Chap 62:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=223
.
Chap 61:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=221
.
Chap 60:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=216
.
Chap 59:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=210
.
Chap 58:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=200
.
Chap 57:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=196
.
Chap 56:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=190
.
Chap 55:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=178
.
Chap 54:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=176
.
Chap 53:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=166
.
Chap 52:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=158
.
Chap 51:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=149
.
Chap 50:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=138
.
Chap 49:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=128
.
Chap 48:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=119
.
Chap 47:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=114
.
Chap 46:
https://vozforum.org/showpost.php?p...&postcount=108
.
Chap 45:
https://vozforum.org/showpost.php?p...3&postcount=98
.
Chap 44:
https://vozforum.org/showpost.php?p...2&postcount=93
.
Chap 43:
https://vozforum.org/showpost.php?p...8&postcount=74
.
Chap 42:
https://vozforum.org/showpost.php?p...3&postcount=65
.
Chap 41:
https://vozforum.org/showpost.php?p...8&postcount=61
.
Chap 40:
https://vozforum.org/showpost.php?p...4&postcount=51
.
Chap 39.5b:
https://vozforum.org/showpost.php?p...4&postcount=50
.
Chap 39.5a:
https://vozforum.org/showpost.php?p...3&postcount=49
.
Chap 39
https://vozforum.org/showpost.php?p...4&postcount=48
.
Chap 38:
https://vozforum.org/showpost.php?p...6&postcount=47
.
Chap 37:
https://vozforum.org/showpost.php?p...0&postcount=46
.
Chap 36:
https://vozforum.org/showpost.php?p...8&postcount=45
.
Chap 35:
https://vozforum.org/showpost.php?p...4&postcount=44
.
Chap 34:
https://vozforum.org/showpost.php?p...6&postcount=43
.
Chap 33:
https://vozforum.org/showpost.php?p...1&postcount=42
.
Chap 32:
https://vozforum.org/showpost.php?p...4&postcount=41
.
Chap 31:
https://vozforum.org/showpost.php?p...4&postcount=40
.
Chap 30:
https://vozforum.org/showpost.php?p...0&postcount=39
.
Chap 29:
https://vozforum.org/showpost.php?p...9&postcount=34
.
Chap 28:
https://vozforum.org/showpost.php?p...8&postcount=31
.
Chap 27:
https://vozforum.org/showpost.php?p...5&postcount=30
.
Chap 26:
https://vozforum.org/showpost.php?p...8&postcount=29
.
Chap 25:
https://vozforum.org/showpost.php?p...6&postcount=28
.
Chap 24:
https://vozforum.org/showpost.php?p...7&postcount=27
.
Chap 23:
https://vozforum.org/showpost.php?p...2&postcount=26
.
Chap 22:
https://vozforum.org/showpost.php?p...4&postcount=25
.
Chap 21:
https://vozforum.org/showpost.php?p...6&postcount=24
.
Chap 20:
https://vozforum.org/showpost.php?p...8&postcount=23
.
Chap 19:
https://vozforum.org/showpost.php?p...4&postcount=22
.
Chap 18.5:
https://vozforum.org/showpost.php?p...6&postcount=21
.
Chap 18:
https://vozforum.org/showpost.php?p...3&postcount=20
.
Chap 17:
https://vozforum.org/showpost.php?p...7&postcount=19
.
Chap 16:
https://vozforum.org/showpost.php?p...1&postcount=18
.
Chap 15:
https://vozforum.org/showpost.php?p...2&postcount=15
.
Chap 14:
https://vozforum.org/showpost.php?p...2&postcount=15
.
Chap 13:
https://vozforum.org/showpost.php?p...4&postcount=14
.
Chap 12:
https://vozforum.org/showpost.php?p...2&postcount=13
.
Chap 11:
https://vozforum.org/showpost.php?p...7&postcount=12
.
Chap 10:
https://vozforum.org/showpost.php?p...3&postcount=11
.
Chap 9:
https://vozforum.org/showpost.php?p...6&postcount=10
.
Chap 8:
https://vozforum.org/showpost.php?p...26&postcount=9
.
Chap 7:
https://vozforum.org/showpost.php?p...86&postcount=8
.
Chap 6:
https://vozforum.org/showpost.php?p...10&postcount=7
.
Chap 5:
https://vozforum.org/showpost.php?p...18&postcount=6
.
Chap 4:
https://vozforum.org/showpost.php?p...41&postcount=5
.
Chap 3:
https://vozforum.org/showpost.php?p...05&postcount=4
.
Chap 2:
https://vozforum.org/showpost.php?p...78&postcount=3
.
Chap 1:
https://vozforum.org/showpost.php?p...77&postcount=2
.
:sexy:
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 1
Ánh nắng chói chang của buổi chiều mùa hè cũng đã dịu dần trên những ngọn cây đằng xa. Lại sắp qua một ngày nữa, tôi chán nản thu dây câu ra về. Trời đã xế chiều, từng cơn gió nhẹ cũng thổi nhiều hơn như để làm dịu đi những gì mà mặt trời đã để lại. Tiếng xào xạc qua từng tán lá của hàng cây bên đường vang lên thật thanh bình.
Quê tôi, ngôi làng nhỏ bé của một huyện nông thôn. Quanh năm ở đây mọi người cũng trồng trọt chăn nuôi như bao làng quê khác. Bao đời nay, từ mảnh đất này, từng thế hệ nối nhau cùng chung sống và phát triển.
Mặt trời đang xuống, cái bóng dưới chân tôi cũng đang dài dần và dập dình theo mỗi bước đi. Mải suy nghĩ đã đến cổng nhà tôi từ lúc nào, đang bước vào bỗng đâu có một bóng người từ trong nhà chạy ra đâm sầm vào người tôi một cái đau điếng.
Khó thở thật đấy. Húc gì mà đau thế, giữa lồng ngực.
- Mày hả Hạnh? Ặc... Đi đứng không nhìn đường à?
Tôi lồm cồm bò dậy. Trong đầu đinh ninh là em gái mình. Định nạt cho nó một trận. Con gái gì mà...
-Hơ...Em...Cậu là ai?
Tôi nhìn xuống, là một cô gái với mái tóc màu hung đỏ xõa ra sau cú ngã. Có vẻ cô gái đó cũng không đau lắm, nên liền đứng dậy phủi quần áo luôn. Giờ tôi mới kịp nhìn kĩ, đứng trước tôi là một thiếu nữ với làn da trắng như trứng gà bóc, hiếm được thấy ở ngôi làng này. Bên cạnh đó, cô nàng này còn sở hữu một khuôn mặt khá khả ái, thật sự rất xinh, có lẽ đứng top trong những cô gái tôi từng gặp luôn. Nàng diện một chiếc áo thun hồng có in hình một cậu gấu bông phía trước. Một nét đẹp pha lẫn với chút gì đó vẻ kiêu kì và tinh nghịch. Cứ thế tôi ngơ người ra mà ngạc nhiên nhìn nàng.
Bất ngờ thật, không phải em tôi. Mà bất ngờ hơn khi nhìn kĩ thì Đúng thật cô gái đó tôi chưa gặp bao giờ. Cũng có thể là bạn của em tôi, nhưng sao trông có nét gì đó trưởng thành hơn.
Cô gái đó bỗng đưa mắt về phía tôi. Làm tôi bất thần giấu đi ánh nhìn như soi mói nãy giờ.
-Này!
-À! Ừ?-tôi hơi giật mình.
-Cậu không sao chứ Nghĩa?
"Sao lại xưng hô bạn bè với mình nhỉ? "- tôi thắc mắc vì vẫn nghĩ cô gái đó là bạn em gái mình.
-Tớ không sao. Còn cậu?
-Hơi bẩn quần áo tí thôi, ủa quên mất, tớ đi ra đây cái đã.
-Ừ! Chào c...
Chẳng thấy cô ấy đâu nữa. "Đi nhanh thế húc vào mình là phải, không khéo lại va vào ai nữa cho xem.". Tôi gác cái cần câu vào tường rồi đi vào trong nhà
Mẹ tôi đang nấu ăn trong bếp, thơm thật đấy. Tôi tiến đến tủ lạnh lấy ra một chai nước. Vừa xoay nắp uống vừa hỏi với vào trong:
-Hạnh có bạn đến chơi à mẹ?
-Bạn nào con?
-Con vừa thấy ngoài cổng đấy.
Nói xong tôi đưa chai nước lên miệng uống. Mẹ "À" một tiếng rồi trả lời:
-Con bé là con của bạn bố con, sẽ ở cùng nhà chúng ta từ hôm nay...
Phụt.....suýt thì tôi sặc nước rồi...Có phải tôi nghe nhầm không nhỉ?
-Mẹ bảo sao cơ ạ?
-Một người bạn của bố con trên thành phố do chuyển công tác. Nên mới gửi nhờ con gái vào nhà mình. Chắc cũng trong thời gian dài đấy. Con bé bằng tuổi con thôi . Hai đứa làm quen với nhau chưa?
-Ơ.. dạ... Cũng quen một tí rồi ạ.
Bất giác tôi đưa tay sờ vào chỗ ngực vừa đau. Ơ, nhưng mà...thế là tôi sẽ ở cùng nhà với một cô gái bằng tuổi sao?
-Mẹ ơi!
-Sao thế?
-Sao lại là nhà mình?
-Ý con là sao?
-Sao cậu ấy không chuyển đến nhà người quen nào ấy mà lại về đây? Vừa lạ người, lạ chỗ lại còn chuyển trường nữa.
-Mẹ cũng không rõ. Hồi chiều bố con bé có nói là nó nhất quyết đòi về đây. Mà ông ấy bạn với bố con, đã đến tận nơi nhờ mình rồi bố mẹ sao từ chối được. Với lại con bé cũng ngoan ngoãn lễ phép lắm, phụ mẹ nấu đồ ăn suốt đấy, nãy nhà hết dầu ăn nên mẹ nhờ nó đi mua giúp rồi.
-Vâng.
Thảo nào hớt ha hớt hải như vậy. Còn chả thèm nhìn đường. Không biết va thêm vào ai nữa không.
-Mà Nghĩa nè.
-Dạ?
-Con bé mới về lạ nhà, có gì con liệu cư xử với bạn nhé.
-Vâng. Con biết rồi.
Đáp xong tôi lặng lẽ leo lên phòng. Vừa đến nơi là tôi ngả ngay vào cái giường thân yêu.
-hm...chắc đủ để chợp mắt đây.
Nằm im một lúc là tôi chìm luôn vào một giấc ngủ say.
********
Đang mơ màng thì:
-Nghĩa ơi! Nghĩa!
-Dạ.._tôi thưa với giọng ngái ngủ.
-Xuống đây nhanh, mẹ có chuyện gấp.
Giọng mẹ nghe có vẻ nghiêm trọng. Tôi nhổm ngay dậy rồi chạy xuống phòng dưới. Vừa đến nơi tôi đã hỏi:
-Có chuyện gì thế mẹ.
-Con bé.....nó vẫn chưa về.
Trời đất, tôi liếc nhìn đồng hồ, được một tiếng rồi sao? Cửa hàng tạp hóa đâu xa quá đâu. Tôi chạy nhanh ra ngoài xách vội cái xe đạp phóng đi, không quên nói với lại:
-Mẹ cứ ở nhà đi con sẽ đi tìm.
Tôi đạp xe ra đến cửa hàng bách hóa nhanh nhất có thể. Không kịp dựng xe, tôi chạy thẳng vào trong. Hỏi lớn:
-Bác ơi! Hồi chiều đến giờ có cô gái tóc hung hung nào ra đây mua đồ không ạ?
-Để bác nhớ xem nào.
-Nhanh lên bác.
-Đừng có hối, à...có nhưng nó về từ lúc lâu trước rồi.
Một tiếng? Nghĩa là cũng về đươc lâu rồi. Sao không thấy về nhà nhỉ. Chậc, đi đâu không biết. Nhưng mà, sao chỉ trách cậu ấy vậy. Nhỡ cậu ấy xảy ra chuyện gì thì sao?
-Cháu chào bác.
Dựng xe lên, tôi lại phóng đi.
Có chuyện gì đây. Nhỡ đâu có thế nào thì sao mà ăn nói với bố cậu ấy được.
Chắc phải gọi cậu ấy thôi. Tôi lấy hơi và cất tiếng gọi:
-...
Tôi đã biết tên cậu ấy đâu. Chết tiệt, sao tôi quên chuyện này được nhỉ.
Ngoặt vào một con đường nhỏ gần đó. Tôi vừa đi vừa đảo mắt tìm. Trời chưa tối, nhưng cũng không đủ sáng để tôi nhìn được rõ. Cậu ở đâu rồi?
Tôi đạp một hồi lâu, mắt vẫn dảo dác nhìn quanh. Hơi nheo mắt lại nhìn cho kĩ.
Phía trước có bóng người.
-Này bạn gì ơi?
Nghe thấy tiếng tôi, người đó liền quay lại.
Giây phút ấy.
Tại con đường ấy.
Cô gái tôi đang đi tìm, tay đang ôm chai simply nhìn tôi và nở nụ cười rạng rỡ. Chẳng hiểu sao trông thấy nụ cười đó, bao nhiêu câu tôi định mắng, định quát đều đi đâu hết.
-Sao cậu không về còn đi đâu thế?
Không đáp lại câu hỏi của tôi , cậu ấy đi vòng ra và ngồi lên sau xe thôi. Khẽ thủ thỉ:
-Cậu...chở tớ nhé..
-Ơ.... Ừ...
May là cậu ấy vẫn chưa đi đâu xa. Không thì thật là khó lường trước hậu quả.
Cả hai đi cùng nhau trong im lặng.
-Sao mua xong đồ rồi cậu không về?
-Tại...tớ...
-Cứ nói đi, tớ nghe mà.
-Ừm....tớ....quên đường về.
-Ơ. Đường đi dễ mà, với lại cậu đi ra được đấy thôi.
-Tại tớ mới đến sao nhớ rõ được.
-Khó hiểu nhỉ....Thế sao cậu còn đi?
-Thì tớ mới đến nên muốn giúp đỡ mẹ cậu nhiều thất có thế. Nào ngờ...
Thánh hậu đậu đây rồi. Nhưng được cái tốt bụng, không để cho sự im lặng trở lại. Tôi bông đùa:
-Cậu cầm tinh con trâu à?
-Sao hỏi tớ vậy?
-Tại húc tớ đau quá.
-Á à...Này thì húc này.
Chỉ kịp nghe như vậy. "Bốp". Nó giống như một cái búa giáng vào lưng tôi.
-Ai...Ui.....Lại giở thói trâu bò rồi.
-Hứ! Gọi người ta là trâu. Bất lịch sự.
-Xin lỗi nha. Hì hì._tôi cười trừ.
-Hứ...
Bầu trời giờ cũng chỉ còn loang lổ ánh tà dương. Về nhanh không tối mất.
Như chợt nhớ ra điều gì đó. Tôi hỏi:
-Này cậu.
-Ơi.
-Tên cậu là gì?
-Tớ tên Mai, Hà Ngọc Mai.
-Tên đẹp nhỉ.
-Cậu quá khen. Hì.
-Mình làm bạn nhé?
-Tất nhiên rồi.
Tôi hít một hơi thật sảng khoái rồi dõng dạc nói:
-Tớ là Trần Trung Nghĩa, mong được giúp đỡ.
-Hi. Tớ biết mà !!!
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap2.
Gấp lại quyển sánh giáo khoa trước mặt. Cũng mười một giờ khuya rồi. Lặng lẽ rời bàn học và tiến về phía giường.
-Hmph...
Lại một ngày nữa trôi qua. Bao nhiêu lộn xộn nhưng cũng đâu vào đấy cả.
Gác tay lên trán nằm suy nghĩ, thật sự tôi chưa thể nào tin được là có một cô gái đang ở trong nhà của mình.
*******
Sáu rưỡi tối.
-Cả nhà xuống ăn cơm nào!
Nghe tiếng mẹ gọi, tôi với điều khiển tắt cái tivi. Đi qua cầu thang, em gái tôi cũng vừa xuống.
-Ê! Thanh niên._nó gọi.
Tôi hất hàm:
-Sao?
-Có chị gì mới đến ở đúng không?
-Ừ!_tôi đáp gọn lỏn.
-Xinh nhỉ. Anh tán được đấy.
-Nói linh tinh. Muốn ăn đấm không._Tôi nắm tay lại và giơ lên dọa.
-Eo uây! Ngại kìa.
Nó nheo mắt, bĩu môi trêu tôi rồi nhảy tót vào bàn ăn. Lúc nào cũng thế, lanh cha lanh chanh. Luôn thích trêu tôi, mà toàn trêu cho tức mới hay chứ. Mấy lần bị nạt còn chưa chừa. Đến là chịu.
Vừa ngồi vào bàn đã nghe nó mè nheo với mẹ tôi:
-Thôi cho con ngồi trong đi mà.
-Ngồi ngoài xới cơm cho quen đi, con gái lớn rồi nhỏ gì nữa đâu.
-Thôi mà mẹ.
-Mẹ bảo ra ngồi thì ra đi, lớn rồi phải tự giác chứ._tôi ở ngoài chêm vào.
-Nhanh lên! Hay muốn cắt cơm.
-Vâng ạ...
Nó miễn cưỡng ngồi ra ngoài. Không quên trao về phía tôi một ánh mắt "trìu mến". Đáp lại ngoài bằng một nụ cười thật tươi, tôi còn điểm thêm mấy cái đá mày "thân thiện".
-Mọi chuyện ổn chứ Nghĩa?_là bố tôi, ông vừa vào và ngồi xuống ghế.
-Mọi chuyện gì ạ?
-Về Mai ấy. Hai đứa làm quen nhau chưa?
-Cũng sơ sơ rồi bố ạ.
-Anh Nghĩa sắp tán chị ấy rồi bố ạ._con bé Hạnh nó lại được dịp trên chọc tôi.
Bố nghiêm mặt lại:
-Bạn ở cùng nhà, liệu mà cư xử đừng để bên ngoài người ta nghĩ con lợi dụng nó để tiếp cận con bé.
Tôi vội phân giải:
-Hạnh nó trêu con đấy bố ạ. Mẹ cũng dặn con rồi, với lại...
-Với lại sao?-À thì... Sao bạn ấy thích con được ạ...
Sao có thể nói ra được là tôi.... đang thích một cô bạn cùng lớp được cơ chứ.
Cùng lúc đó, Ngọc Mai cũng vừa từ trên tầng xuống và đi vào.
-Cháu chào hai bác.
Mẹ tôi cũng vừa ngồi xuống:
-Đông đủ rồi, cả nhà ăn cơm nào.
**********
Tôi khẽ chuyển mình, vẫn trằn trọc không tài nào ngủ được cả. Đêm nay trăng khá sáng. Thay vì nằm mà chẳng ngủ được có lẽ tôi nên lên ngắm trăng thì hơn.
Nghĩ là làm, tôi nhẹ nhàng mở cửa và đi lên tầng trên, gió đêm hè mát thật, từng cơn miên man thổi nối tiếp nhau. Ra đến sân sau trên tầng chợt khựng lại, vì tôi thấy một bóng người đang đứng ở cuối sân. Mái tóc xõa dài tung bay theo từng hơi gió.
Tầm này đâu ai còn thức, lẽ nào là...
Một dòng điện chạy xẹt qua sống lưng làm tôi khẽ rùng mình. Chưa bao giờ tôi thấy sợ như lúc này. Cảm giác sợ thật khó nói thành lời.
Tôi cất lên giọng run run:
-A....Ai đ...đấ...yyy..... ?
Cái bóng đó vẫn đứng im.
-Ai đ...đấy?
Lần này, "nó" từ từ quay lại, rồi nhanh như cắt giơ hai tay lên và nhảy về phía thôi.
Giây phút kinh hoàng đó, tôi sợ đến nỗi không còn đứng vững được nữa, hai chân tôi khuỵu xuống, hai tay ôm đầu hãi hùng.
-Ủ uây! Sợ cơ đấy.
Sao giọng nói này nghe quen quen. Tôi hé mở mắt ra. Là Ngọc Mai. Đúng cậu ấy rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ.
Cố nén sự tức giận để khỏi phát ra một tiếng hét trong đêm. Trong khi đó cậu ấy cứ đứng nhìn tôi. Phải mãi một lúc lâu, tôi mới lấy lại được bình tĩnh để nói thành lời:
-Cậu làm gì ở đây giờ này?
-Tớ á? Đang tích tụ âm hàn khí của đêm trăng thanh tịnh để rũ bỏ lốt người, rồi biến thân thành ma sói.
Cậu ấy vừa nói vừa cười khúc khích. Vừa nãy tôi sợ như thế nào hẳn cậu ấy cũng phải biết. Sao lại trêu tôi tiếp được chứ?
-Này! Đừng đùa như vậy. Không vui chút nào đâu._Tôi nói như gắt lên.
Ngọc Mai bỗng im lặng lại, cậu ấy không nói gì nữa. Không khí được trả về sự yên ắng vốn có.
-Tớ xin lỗi nhé...
Nói xong cậu ấy lặng lẽ ngoảnh mặt đi, hướng lên bầu trời đêm. Mặc dù ánh trăng không được rõ lắm. Nhưng tôi vẫn thoáng trông thấy vẻ đượm buồn trên đôi mắt đó. Có lẽ tôi hơi quá lời rồi.
Xa xa, từng hàng cây mập mờ bay theo gió. Khẽ tiến lên đứng cạnh Ngọc Mai. Tôi gặng hỏi:
-Cậu.... nhớ nhà hả?
-hmph... ừ! Tại…tớ... chưa quen.
-Có chuyện gì cần giúp cứ nói với tớ, đừng ngại.
-Hì... Cảm ơn cậu.
-Mà Mai này!
-Ừ! Sao thế?
-Uhm... tớ không có ý gì đâu, nhưng sao... cậu lại đến nhà tớ?_có vẻ câu trả lời của mẹ hồi chiều vẫn chưa giúp tôi rũ bỏ được niềm thắc mắc này.
-À... thì tớ... tớ có lý do riêng... có thể nói là bí mật._câu trả lời khá là lúng túng.
-Nếu không phiền có thể cho tớ biết được không?
Ngọc Mai im lặng suy nghĩ, có vẻ như cậu ấy đang đắn đo. Cũng đúng thôi, đến ở cùng nhà với một chàng trai mà mình chưa quen từ bé đến giờ, chắc hẳn không phải quyết định dễ để dàng đưa ra. Bởi vậy sẽ phải có một lý do đủ lớn để giúp cậu ấy quyết định được việc này.
-Vì cậu đấy!
-!!!
V..vì... tôi? Là vì tôi? Nhưng tại sao? Tôi đâu có biết cậu ấy trước đó. Chỉ mới quen nhau được mấy tiếng đồng hồ, sao có thể như vậy được?
Giây phút đó, hàng tá câu hỏi bủa vây quanh tôi, những câu hỏi mà tôi không thể nào tự đưa ra được cho mình câu trả lời thỏa đáng được.
-C...cậu đang đùa tớ đúng không?
-Tất nhiên rồi!
-!!!!
-Hê hê! Đừng nói có người tin là thật nhé.
-Đ...Đâu...đâu có...tớ...tớ...
-Thôi đi. Tớ biết tỏng rồi, trả lời bối rối như vầy giấu được ai.
-T...Thật mà... tớ nói thật đấy...
-Thôi tớ đi ngủ đây, cho cậu ở lại tranh luận với đêm.
Nói rồi cậu ấy tiến về phía cầu thang và đi thẳng vào trong. Nhưng đột nhiên quay lại.
-Này!
-Ơ! Sao?
-Đó cũng không hẳn là nói đùa đâu. Mà cậu cũng ngủ sớm đi, còn dưỡng sức cho ngày mai.
Càng lúc, cô nàng này càng làm tôi khó hiểu.
Mà chờ đã."dưỡng sức..."? "Cho ngày mai..."?
-!!!
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 3
Hừng đông đã ló rạng từ phía chân trời xa. Một cơn gió nhẹ thôi qua, trên những tán cây, từng chiếc lá cũng rung rinh cựa mình vào ngày mới.
-Nhanh lên, sao con trai gì mà lề mề quá thể vậy?
Tôi thở dài một cách não nề.
Vừa ăn cơm mà vừa nghe nguýt dài thế này thì ai nuốt cho nổi đây.

Nửa tiếng trước....
-zzzzz....
-Uây!
-.zzzz.....
-Uây! Uây!
-.zzzz.....
-Nghĩa.... dậy đi...
-Ứm...._tôi miễn cưỡng mở mắt ra, mà nó cứ nhíu cả lại._gì đấy?
-Dậy trước đi đã.
Dụi mắt mấy cái cho tỉnh, tôi đưa mắt nhìn người đang đứng trước mình_là Ngọc Mai.
-Có gì gọi sớm thế?.. đang ngủ... Hơ.. hớ...oápppp..... hờmmmm....
Mới dậy quên cả giữ kẽ, tôi ngáp dài một cái rất chi là thoải mái, ngoác mồm max tầm, quên cả lấy tay che lại. Đến lúc sực nhớ ra thì ôi thôi, người con gái đứng trước mặt tôi đã bụm miệng cười từ lúc nào.
-hahaha...
Đỏ mặt tía tai, tôi chẳng biết làm gì ngoài cúi sầm mặt xuống.
-M..Mai chưa thấy gì chứ?
-Tớ chưa thấy gì đâu. Hí hí..
Kiểu này không thấy mới lạ. Nay ngày gì thế không biết? Mới sáng ra hết bị gọi dậy lại đến chuyện này.
-Đ..Đừng nói... mế ai nhé!_tôi lí nhí.
-Sao cơ?
-Cậu đừng nói với ai. Được không?
-Thế thì phải ngoan!_cô nàng cười ranh mãnh.
-…..!
-Thôi , dậy đi nào ông tướng. tớ có chuyện nhờ cậu đây.
-Ơ…. Chuyện gì thế?
-Tớ muốn nhờ cậu đưa đến trường học để xem qua thôi. Ngày kia là bắt đầu đi học rồi.
-Ngày kia? Vậy là cậu…..?
-Ừ! Tớ xin vào trường của cậu.
-Vậy à?
-Ừ mà chuẩn bị dần đi, tớ xuống chờ trước.


Xỏ dép vào chân, tôi lững thững bước ra
-Xì! Rõ là lâu….
-Cứ từ từ rồi khoai nó khắc nhừ. Có đi xem trường thôi. Không việc gì phải vội.
Đúng y như lời, tôi bước đi với tốc độ có thể nói là từ từ nhất có thể, phía cuối con đường, tức là ngoài cổng, một cái xe đạp và một cô nàng ngồi phía sau xe chống cằm lên yên xe, phồng miệng phụng phịu chờ đợi. Ai bảo gọi người ta dậy rõ là sớm. Cho chừa.
Ra đến nơi, tôi mới nhận ra ngơ ngác hỏi:
-Sao cậu đi xe tớ? Xe cái Trang kia lấy mà đi.
-Tớ đi cùng xe với cậu luôn mà. Hì
-Ớ hớ...Sao lại thế?
-Thì... tớ.. không biết đi xe đạp.
-Oắt?_tôi sửng sốt_cậu đùa tớ à?
-Không. Tớ nói nghiêm túc mà. Hì.
Tôi còn đang chưa biết nói gì thì mẹ ở trong nhà nói vọng ra:
-Thôi đi cùng thì lai bạn luôn đi có sao đâu.
Đành vậy, tôi leo lên xe đạp một cách khá là miễn cưỡng. có vè Ngọc Mai cũng thấy vẻ mặt đó của tôi nên cũng hơi e dè hỏi:
-Cậu….không sao….chứ?_trông nàng khá đăm chiêu.
-Không! Tớ không sao._tôi đáp cùng với một nụ cười nửa miệng thoải mái.
-Hi. Vậy mình đi nhé.
-Ừm!
-Cháu chào bác.
-Con đi đây mẹ ạ.
-Ừ. Hai đứa đi_mẹ quay sang tôi_đi đường lai bạn cẩn thận đấy.
Thế là hai người một xe ì ạch lên đường. Nói vậy thôi, chứ xe chạy khá bon. Thong thả trên con đường làng, thỉnh thoảng những tia nắm đâm chéo từ trên tán cây xuống mặt đường. Thư thái thật, không khí trong lành buổi sớm luôn đem lại cho tôi sự thoải mái và cảm giác lâng lâng khó tả. Hít một hơi dài sảng khoái, tôi nói với về phía sau:
-Cậu thấy sáng sớm ở quê thế nào?
-Tớ á? Có nhiều cảm xúc lắm. hì, nhưng không biết miêu tả, nói ra như thế nào nữa._thoáng một chút rồi cậu ấy nói tiếp_Nhưng giờ, tớ thấy rất là bình yên.
Phải vậy chứ, đó là những gì đơn giản nhất mà làng quê có thể mang lại. Không giống như thành phố đông đúc, nơi mà con người từ mọi nơi đều tìm đến chật vật với cuộc sống mưu sinh ồn ào, náo nhiệt.
Quê tôi, không có những bờ cát dài cùng những hàng dừa xanh với mặt biển lăn tăn gợn sóng, không có những đồi núi trùng điệp ngát mắt với màu xanh um của cây rừng, cũng chẳng có danh lam thắng cảnh gì để ai ai cũng biết đến. Nhưng cho đến giờ, dù đi nhiều nơi nhưng tôi chưa tìm được ở đâu có những nét riêng như là ở quê mình. Tôi cũng chẳng nói lên được những nét đó là gì, chỉ biết là nó rất riêng vậy thôi.
Một lúc sau là chúng tôi ra đến đường lớn. Giờ tôi mới nhớ là tôi không mang theo mũ nón gì cả. Mặt trời lên cao rồi, đang bắt đầu phả ánh nắng xuống, lại một nỗi là hai bên vệ đường không có cây cối gì cả. Từng giọt nắng rót xuống người mà tôi thấy oải quá. Nắng cuối hè mà vẫn rát thật, rát tê tái.
Mà có phải mình tôi đâu, còn thêm một cô gái đằng sau hứng chịu cùng nữa chứ. Tôi là con trai mà đã thấy như vầy, không hiểu Ngọc Mai thấy thế nào. Tự nhiên tôi lại suy nghĩ không biết nắng ở quê với nắng ở thành phố có khác gì nhau không.
Đang miên man suy nghĩ cho quên cái nắng, bỗng tôi thấy từ lưng lên đến đầu mình hình như không còn thấy có nắng nữa. Hơi ngước lên tôi mới thấy cái vành ô ngay trên đầu. Ngoảnh lại phía sau lưng, Ngọc Mai trao cho tôi một nụ cười tỏa nắng, tôi cũng cười lại nhằm cảm ơn.
-Cậu đem cả ô đi à?
-Ừ. Hì.
-Sao lúc đi tớ không nhìn thấy nhỉ?
-Hờ. Lúc đó có người biết phải chở tớ, mặt đần ra có biết gì đâu.
-Ơ…hì…_tôi gãi đầu lúng túng trả lời.
-Mà sao lúc đấy cậu phản ứng như thế?_giọng cô nàng như thỏ thẻ_Tớ làm cậu không vui à?
-Ơ không… Cậu đừng nghĩ như vậy… Chỉ là….
-Là sao?
-Tớ….tớ….
-Chưa chở con gái bao giờ?
Tôi đỏ mặt tía tai, điều Ngọc Mai vừa nói lại trúng ngay vào tim đen của tôi.
-Ô. Có vẻ tớ đoán bậy mà đúng rồi.
Tôi hoàn toàn cảm nhận được có tí gì đó như châm chọc trong câu nói ấy. Nhưng tôi không thấy giận hay gì đại loại như vậy, mà khá là….ngại ngùng. Cũng chẳng hiểu sao tội lại như vậy. Tôi nhát gái, ai cũng biết, từ người thân đến bạn bè. Nếu có ai đó lấy nó ra để nói chuyện với tôi hẳn là tôi phát điên lên rồi. Nhưng bây giờ lại không thế. Tôi chỉ đơn giản là…im lặng.
-Cơ mà hôm qua cậu chở tớ rồi mà.
Đúng rồi nhỉ. Vậy mà không hiểu tôi vẫn ngại gì nữa.
Sau một tiếng thở dài lặng thầm tôi lại nhìn lên phía trước và đạp xe tiếp. Đã đến khu dân cư từ lúc nào.
Đột nhiên ánh mắt tôi dừng lại ở góc cuối con đường. Nơi đó, một bóng hình, một tà áo trắng, một…..con người……quen thuộc.
Láo liên đưa mắt nhìn xung quanh, như tìm được nơi chú ý. Tôi quẹo vào một ngõ nhỏ gần đó. Có vẻ như nhận ra điều gì đó khác thường từ tôi, Ngọc Mai kéo vạt áo tôi thủ thỉ:
-Nghĩa! Có chuyện gì thế?_cậu ấy đưa mắt nhìn vào trong ngõ rồi quay lại phía tôi_ Đât là ngõ cụt mà.
-Cậu…cậu có thể ở trong này một lúc được không? Tớ….có chút việc.
-Ơ? Chuyện gì thế?
-Thì …tớ….._thoáng bối rối, rồi tôi nói như van lơn_ cậu cứ ở lại đây đi, tớ sẽ giải thích sau.
Dường như nhận ra vẻ mặt của thôi, cậu ấy cũng không gặng hỏi nữa, ngập ngừng nói:
-Đi…..nhanh nha.
-…..Ừ….Nhớ chờ tớ đấy….Tẹo không thấy là cạch luôn._tôi nói rồi quay đi.
Lúc đó, tôi thấy Ngọc Mai hơi sững người lại sau câu nói ấy. Khi đạp được một lúc tôi mới đoán được. Hẳn rồi, nói chuyện với con gái thành phố, mà dùng ngôn từ địa phương, lại còn sực mùi trẻ con như thế người ta không ngớ người ra mới lạ.
“-Chắc tí mình phải giải thích thôi.”_tôi nhủ thầm.
Phía trước tôi là một cô gái trạc tuổi đang đi bộ bên lề đường, tôi chỉ đạp xe nhẹ nhàng cách nàng một đoạn. Nguyễn Nhung Hoàng Yến, sáng nay nàng mặc áo thun trắng cùng với quần jean, bên trên một chiếc mũ màu tím khẽ ôm lấy mái tóc dài xõa bồng bềnh của nàng. Đó là bạn học cùng lớp với tôi cả hai năm trước, người mà từ lâu đã len lỏi vào trong trái tim của tôi, chiếm một vị trí rất đặc biệt ở trong đó. Với tôi, nàng là một người con gái toàn diện, một người bạn tốt bụng, một học sinh giỏi giang, một lớp trưởng gương mẫu và trên hết là người đầu tiên làm tôi mê mẩn từ trước đến giờ.
Cũng bởi vì tính hay nhát của tôi mà chưa một lần nào tôi dám ngỏ lời nói chuyện với nàng cả. Trong lớp, ngoài lúc tôi cũng chỉ như bây giờ, cũng chỉ dám đứng từ xa mà ngắm nhìn. Từ cử chỉ nhẹ nhành của nàng dù là nhỏ nhất cũng làm cho tim tôi xao xuyến. Nàng với tôi gần như là hai phạm trù đối lập của con người vậy.
Đang theo dòng cảm xúc mà suy nghĩ, thì một cơn gió nhẹ thổi đến, tôi cảm nhận được ngay một mùi thơm đặc biệt, nó lờ mờ hòa quện vào gió. Gió thổi từ đằng trước về, vậy nó là của Hoàng Yến rồi, một mùi thơm nhẹ nhàng mà đánh thức mọi giác quan của người khác, người khác là thằng tôi đây.
Một cơn gió khá mạnh thổi đến, nó tinh nghịch khẽ thổi hất chiếc mũ mà bạn tôi đang đeo bay lên rồi dập dềnh bay về phía…..tôi.
Chỉ trong một tích tắc, tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì nàng đã quay người về hướng cái mũ bay đi, tất nhiên thấy không chỉ cái mũ, mà còn thêm cả một thằng con trai trên một chiếc xe đạp mặt đần ra đang ngơ ngác nhìn về phía mình.
Im lặng…….

Vội tránh ánh mắt đó của Hoàng Yến, tôi cúi xuống nhặt chiếc mũ lên rồi đến chỗ nàng với bộ dạng cực kì thê thảm.
-M…ũ….của cậu này_tôi lí nhí.
-Cậu là….._tôi ngại không dám nhìn mặt nàng, chắc nàng vừa nói vừa nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên lắm.
-Tớ….. ấy à? Tớ là……
-Trung Nghĩa đúng không?
Nghe đến tên mình tôi đưa mắt ra nhìn nàng, không ngờ nàng nhớ ra tên tôi.
À mà đâu, Hoàng Yến là lớp trưởng mà, lại còn học cùng cả năm rồi. Không biết mới lạ. Không hiểu tôi bị gì thế này, gặp gái cứ bị đần ra ấy.
-Phải Nghĩa không?_một câu nói kéo tôi quay về với hiện tại.
-Ư..Ừ……_tôi gãi đầu trả lời đánh trống lảng quay sang chỗ khác.
-Cậu đi đâu thế?
-À..Tớ chở cô…._đến đây mới nhớ ra mình bị hớ, chẳng lẽ nói là “tớ chở một cô gái đi xem trường” nhỡ cậu ấy cho rằng tôi vs Ngọc Mai yêu nhau mất. Vậy sau này sao cho tôi cơ hội được.
-Cậu đi đâu cơ?_lại một lần nữa câu nói của ẻm lại với tay lên trên dòng suy nghĩ kéo tôi xuống.
-À…tớ đi chở Conan tập mới về ấy mà….haha…..
Tôi phục mình thật, không ngờ thằng đần có lúc giỏi lên muôn phần như vậy.
-Cậu cũng đọc Conan á?
-Ừ! Tớ nghiền lắm. hì.
-Uây! Thế là mình giống nhau rồi, cậu đọc lâu chưa?
-Hình như là từ lớp năm hay sáu gì đấy.
-Ôi giống tớ thế. Ngày ấy tớ hay đọc lắm, mặc dù không hiểu được nhiều cho lắm. Hi, mà cậu thích nhân vật nào nhất?
-Tớ à? Ừm….chắc là Kid.
-Uầy, sao cậu không thích Conan ấy?
-Tớ cũng không rõ... còn cậu?
-Tớ thích Ai.
-Ơ phải nói ra chứ. Hỏi vậy sao tớ biết được.
-…..!_Hoàng yến nhìn tôi, nét mặt khó hiểu.
-Thì cậu thích nhân vật nào phải nói ra chứ. Sao lại hỏi lại tớ là “tớ thích ai?”?
Tôi nào biết được, có trách thì trách tiếng việt nó quá phong phú thôi. À không, trách tôi cũng được, sao dễ như vậy mà không nghĩ ra cơ chứ?
Y rằng, sau một lát suy nghĩ, Hoàng Yến như nghĩ ra điều gì đó_tất nhiên rồi, điều-mà-ai-cũng-biết-là-điều-gì-đấy,à không ai fan Conan thôi. Nàng cứ tủm tỉm, cố nén tiếng cười lớn.
Khỏi phải nói tôi lúc đó như thế nào, mặt đã đần lại còn đần thêm.
-Ý tớ là Haibara ấy mà_vẫn như có tiếng cười trong câu nói đó.
-Ừ! Tớ mới vừa nghĩ ra thôi.
-Cậu vui tính thật đấy._gắp từ “vui tính” ra cho từ “đần” vào hợp biết bao.
-…haha….._tôi gãi đầu cười trừ_mà cậu đi đâu vậy?
-Tớ đang đi đến nhà bác tớ ấy mà.
Hạnh phúc là vậy đấy. Đôi khi nó chỉ là cái gì đó vô tình thoáng qua mà để lại cho ta bao nhiêu cảm xúc mà khi nhớ lại thì làm cho trái tìm này bừng lên một niềm vui khó tả.
Lần đầu tiên tôi được đứng cùng nàng thoải mái như vậy.
Lần đầu tiên tôi được nói chuyện với nàng.
Lần đầu tiên tôi được nàng khen, dù nó không hẳn là khen.
Và cũng là lần đầu tiên tôi dám mơ ước đến một tương lai sang lạng của tôi và người con gái ấy.
Tôi chỉ muốn mãi được đứng ở đấy, mãi được nói chuyện thân mật với nàng như vậy, điềm mà hai năm qua tôi chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 4
Dù rất muốn nhưng cuối cùng cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng đến hồi kết. Nhưng kể cả như vậy, kết quả cũng đã đi khá xa so với nhũng gì tôi mong ước ban đầu, là chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ phía sau. Đằng này còn được đứng gần nói chuyện. âu cũng là viên mãn rồi.
- Vậy thôi tớ vào nhà bác tớ đây. Chào cậu.
- Ừ chào.
Và rồi Yến yêu kiều quay đi. Tôi vẫn đứng như chôn chân ở đấy, dõi mắt theo, lòng rộ lên một cảm giác tiếc nuối khó tả.
Nhưng chỉ được vài bước là nàng ngoảnh lại phía tôi.
- Nghĩa!
- Ơ… ừ… tớ đây.
- Cho tớ… xin lại cái mũ.
Lúc này mới nhớ ra là tôi vẫn cầm nó trên nay nãy giờ mà chưa đưa.
- Xin… xin lỗi. Tớ vô ý quá.
- Không sao đâu. Hì - Hoàng Yến vừa nói vừa khẽ phủ tí bụi trên vành mũ - Cơn gió quỷ quái thật.
- Haha! - tôi gãi đầu.
“Cơn gió đó, nó đâu có quỷ quái như lời ai. Tôi còn phải cám ơn nó nhiều cơ. Nhờ nó mà tôi có thể có lý do để một lần được nói chuyện với cô gái mà tôi hằng yêu mến. Để rồi tôi biết rằng cô ấy không giống như vẻ kiêu kì mà tôi luôn tưởng tượng ra.”
Bóng dáng nàng đã khuất cuối đường.
Sực nhớ Ngọc Mai vẫn đang đợi tôi ở ngõ nhỏ đằng sau. Tôi vội quay xe về. Nãy giờ cũng lâu lắm rồi, chắc cô nàng cũng đang sốt ruột ngồi đợi đây. Có lẽ còn đang giận tôi vì bắt cậu ấy đợi lâu cơ.
Nhưng trái lại với những gì tôi nghĩ, khi đến nơi trông Ngọc Mai không thấy có vẻ gì là giận cả.
Nhưng cũng không ngoại trừ khả năng cậu ấy đang giả vờ để bạt tôi một trận. Có thể lắm.
- Xin lỗi... Bắt cậu phải chờ lâu rồi.
- Hì. Không sao đâu.
- Cậu không giận tớ chứ?
- Sao lại giận? Cậu nói là cậu sẽ quay lại mà. - nàng tít mắt.
Như trút được nỗi lo trong lòng mình, tôi hỏi:
- Mình đi tiếp chứ?
- Ừ. Hì.
Và thế là vòng xe lại quay.
- Nghĩa này.
- Hử? - tôi nói với về phía sau.
- Cậu… giải thích đi chứ.
- A… Ừ nhể…
Trong khi tôi còn chưa biết nên trả lời với Mai như thế nào cho thỏa đáng thì, có vẻ nàng khẽ nhổm lên rồi thỏ thẻ vào tai tôi.
- Bạn gái cậu đúng không? - gần, rất gần. Câu hỏi đó nó gần đến mức mà tôi cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy ngay má.
- Sao cậu lại biết?... Ơ không… sao câu lại hỏi như vậy? - một lần nữa tôi lại thêm tía tai đỏ mặt.
- Hê hê! Tớ có thò ra nhìn mà. Trông bộ dạng của ai đó cứ ngồ ngộ thế nào ấy.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì nàng lại tiếp lời:
- Có vẻ cậu thích đơn phương thì phải. Đừng lấy làm lạ, trông thái độ của cậu là tớ đoán được rồi, rụt rè, hình như quan tâm cô ấy lắm. Nhưng có vẻ vẫn chỉ là tình cảm từ một phía.
- Vậy là cậu biết hết rồi còn gì. - tôi thở dài ngao ngán.
- Tớ sẽ không nói với ai đâu.
- Trông tớ có vẻ thảm hại nhỉ.
- Không phải đâu. Tớ lại thích con trai như vậy hơn, ngại ngùng như vậy thích mới trân thành. Chứ suốt ngày tỏ ra quan tâm quá mức rồi đeo bám con gái cả ngày mới làm họ bực tức.
- Thật vậy hả? Sao cậu biết?
- Đấy gọi là kinh nghiệm thực tiễn. Mà nè…
- Sao vậy?
- Nếu cậu muốn giấu không cho bạn ấy thì đừng tỏ ra thái độ như vậy, lộ hết đấy.
- Tớ không hiểu cho lắm.
- Nếu một chàng trai ngại giao tiếp với bạn khác giới mà lại luôn luôn dành một sự quan tâm đặc biệt cho một cô gái. Ai cũng hiểu ra nội tình mà thôi.
- À ừ… tớ hiểu rồi.
- Cậu thích bạn ấy lâu chưa?
- À… từ đầu năm ngoái ấy. - tôi gãi đầu gãi tai.
- Đầu năm thích luôn hả?
- Ừ… thấy tớ thích lâu không? - tôi đã có phần thoải mái hơn .
- Xì… lâu sao bằng tớ được.
- Cậu cũng thích ai đó à?
- Hì. Có chứ.
- Ơ mà tại sao cậu lại kể với tớ?
- Ngốc, mình là bạn mà. Với lại tớ cũng biết chuyện của cậu rồi đấy thôi.
- Ừ, đúng rồi… cơ mà…
- Cơ mà sao?
- Đừng gọi tớ là ngốc… nghe nó cứ thế nào ấy…
- Được thôi, xem nào… Nghĩa đần đần có vẻ hợp hơn nhỉ… hihi
- Này nhé, đừng tự tiện đặt biết danh cho tớ.
- Ơ hay. Không thích sến sẩm tớ mới gọi kiểu suồng sã thôi, ngốc thành đần mà.
- Cơ mà tớ không thích. - tôi giận dỗi.
- Cơ mà nhận đi cho tớ vui. Cơ mà đến ngã tư rồi, cơ mà nhìn đường đi kìa.
Đi thẳng qua cái ngã tư này một đoạn là đến trường tôi. Liếc nhìn hai bên, sáng mùa hè nên đường khá là vắng, chỉ có mấy bóng người chắc vừa tập thể dục đang ngồi hóng mát dưới những gốc cây hai bên vỉa hè.
Nhìn qua sân vận động, đã thấy mấy đứa nhóc chừng cấp hai đang đá bóng với nhau. Mấy ông kễnh này cũng rảnh thật, nắng thì đang lên mà còn rủ nhau ra đây mà đá. Trông qua thì chắc chia là hai đội, một bên mặc áo, còn bên kia thì cởi trần. Các tuyển thủ thi thoảng lại thay nhau hô hoán, xen lẫn cả chửi bới, cứ nhao nhao lên inh om cả một vùng.
Xa xa phía cuối đường cũng đã thấy hai cây báng súng quen thuộc. Càng đến gần, mới thấy được vẻ sừng sững của chúng như thế nào, từ thân cây cho đến cành và những tán lá, um tùm mà dịu mát. Giữa hai gốc cây, cổng trường lấp ló cũng rõ dần để tôi thấy từng viên gách ốp quen thuộc mà hai tháng rồi, giờ tôi mới lại được nhìn lại.
Dừng xe lại, ngước nhìn lên hàng chữ trên mái vòm của ô cổng chính mà tôi lẩm nhẩm đọc trong đầu:
TRƯỜNG THPT YÊN LẠC.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 5
Ngôi trường cấp ba của tôi tọa lạc trên một mảnh đất cạnh con đường đôi xuyên suốt huyện và cách xa khu dân cư. Khuôn viên khá rộng so với những ngôi trường hàng xóm xung quanh. Nhìn từ xa chỉ thấy những mái nhà tầng và nhưng tán lá cổ thụ nhấp nhô đang xen lẫn nhau.
Cùng với gần năm mươi năm lịch sử hình thành, xây dựng và phát triển. Trường của chúng tôi luôn phấn đấu đồng thời cũng đứng đầu trong việc giáo dục và các đợt thi đua dạy tốt học tốt của những trường trung học phổ thông trong địa bàn huyện.
Cũng chính vì vậy, dù cho học không tốt và không đóng góp được gì cho trường. Tuy nhiên ít nhiều tôi cũng cảm nhận được một niềm tự hào ở trong mình. Một niềm tự hào le lói không đủ nói thành lời.
Về chương trình đào tạo trường tôi chia lớp ra làm bốn ban chính A, B, C và D. Thường thì gần như không có khóa nào trước giờ có ban B cả, vì số học sinh đăng kí không đủ lớp. Còn lại thì ban A chiếm số lượng áp đảo, chỉ chừa lại ít đất cho hai ban còn lại dụng... người.
Riêng về ban A thì lớp chia theo trình độ học. A càng lớn thì học càng kém, và ngược lại. Trong mỗi năm học, nhà trường lại tổ chức thi khảo sát bốn lần, năm nào cứng thì lên năm lần. Điểm chia trung bình của những lần thi đó sẽ là cơ sở để nhà trường phân lớp cho bạn vào năm sau.
Sao phải giải thích rõ như vậy làm gì? Xin thưa vì đó là lý do cho vấn đề tôi quan ngại nhất bây giờ. Đó là về lớp trưởng của tôi, Hoàng Yến. Năm ngoái nàng cũng luôn trong top đứng đầu của lớp. Liệu rằng năm nay, năm lớp mười một này, tôi còn được học cùng lớp với nàng nữa không? Khi mà những lần thi trước, tôi làm bài quá đỗi hời hợt, chỉ viết qua loa vài câu, xong còn đâu thời gian là ngồi vẽ nhăng nhít vào tờ đề. Chắc mẩm năm nay tụt "lên" A cao nhất.
Dừng dòng suy nghĩ ở đó. Quay trở lại với thực tại, tôi và Ngọc Mai vẫn đang dừng xe ở ngoài cổng nhìn vào trong.
Có tiếng gió nhẹ khẽ xào xạc từng tán lá.
-Trường cậu to nhỉ_cô gái bên cạnh tôi trầm trồ._To hơn trường cũ của tớ nhiều.

-Hì, đất rộng mà. Mà đừng gọi là trường tớ nữa, cậu cũng xin vào rồi mà.

-Ừ. Của chúng mình. Hề._nàng nháy mắt.

-Chúng mình gì? Giờ vào hay không đây?

-Xì, tớ biết cậu là hoa có chủ rồi._nói rồi đứng đằng sau để hai tay vào lưng tôi đẩy về phía trước_Chúng mình vào đi.

-Ừ thì đi._tôi nói với vẻ miễn cưỡng vì bị đẩy từ phía sau.
Nhìn qua khe cổng vào, sân trường rải rác lá vàng rơi trên nền gạch. Thi thoảng lại điểm thêm một vài chiếc lá lập lờ trên cây rụng xuống. Cũng chưa có dịp đến trường lúc vắng vẻ như thế này. Khác quá, khác hoàn toàn những buổi sáng những ngày trong năm học. Lúc nào cũng có tiếng cười nói văng vẳng.
Cũng chính ở vạch trắng trước cổng này. Lúc tan trường ra về, ai ai cũng đua nhau chen chúc xô đẩy, nhưng tuyệt nhiên không đứa nào dám lấn vạch cả. Chỉ khi nào bác bảo vệ đưa tay ra hiệu, hay chỉ là một cái hất hàm đầy vẻ...nạnh nùng. Thì "cuộc đua công thức một bắt đầu"_y lời thằng bạn tôi.
Sau lúc đó thì cơ man nào là xe đạp ùa ra đường như ong vỡ tổ_ngày ấy chỉ có xe đạp thôi, không nhiều xe điện như hiện nay_. Ra khỏi cổng trường, kẻ rẽ trái, người quẹo phải, kẻ chen nhau ra về, người ở lại chờ tất cả về vãn rồi mới lên xe thẳng tiến. Nháo nhác cả lên.
Tôi thì nhà không xa để phải ở lại trường qua trưa, cũng không gần để thư thả chờ mọi người về bớt. Nên hiển nhiên, cuộc đời xô đẩy tôi vào vòng chen lấn._ngày ấy cứ nghĩ như vậy đã kinh khủng rồi, giờ đi xe buýt Hà Nội lúc cao điểm mới biết như thế nào là tắc đường thật sự.
-Hai đứa kia đi đâu thế?
Tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, là một trong ba bác bảo vệ, không tiếp xúc nhiều nhưng tôi quý bác này nhất trong hội. Có lẽ trong ba người, bác lớn tuổi nhất, khuôn mặt phúc hậu và ánh mắt hiền lành luôn để cho người đối diện có thiện cảm từ cái nhìn đầu tiên.
-Cháu chào bác ạ!_thấy Ngọc Mai vẫn đứng đó tôi mới ra hiệu cho nàng.

-Cháu chào bác._nàng biết ý nên nhanh nhảu cúi đầu chào luôn.

-Hai đứa đi đâu đấy?_bác lặp lại câu hỏi hồi nãy.

-Dạ, bạn cháu_tôi chỉ vào Ngọc Mai_ bạn ấy mới từ chỗ khác chuyển đến. Giờ xin vào trường mình. Nên cháu dẫn bạn ấy đến giới thiệu qua ạ.
Có lẽ thấy vẻ lễ phép của tôi, bác cũng không gặng hỏi gì nữa. Nở một nụ cười hiền hậu bác nói với tôi:
-Vậy đưa bạn đi thăm đi. Xe để đây bác trông cho, đỡ phải dắt.

-Cháu cảm ơn, vậy bác để ý giúp cháu với ạ.
Thế là tôi dắt xe vào ngách nhỏ trước phòng bảo vệ, Ngọc Mai lẽo đẽo đi sau.
Xong xuôi khi chúng tôi quay ra, bác cười rồi bảo:
-Trông hai đứa đẹp đôi phết đấy.

-Ơ. Bọn cháu không có._tôi lúng túng phân bua.

-Thôi không phải giấu. Bác nhìn là bác biết rồi.

-Không phải mà bác...
Tôi nói rồi cầm tay Ngọc Mai kéo đi thật nhanh về phía trong để trốn tránh sự hiểu lầm này, nhưng vẫn nghe loáng thoáng được tiếng bác ấy phía sau:
-Bọn trẻ bây giờ...
Mới đi được một đoạn.
-Nghĩa... Nghĩa...._giọng Ngọc Mai phát ra nhỏ nhẹ nhưng gấp gáp.

-..._tôi ngoảnh lại.

-Tay tớ hơi đau._nàng nói rồi chỉ vào cổ tay trái mà tôi đang cầm chặt nãy giờ.

-A, chết._tôi buông vội tay ra lúng túng_Tớ xin lỗi.
Đưa ánh nhìn lên Ngọc Mai. Tôi thoáng bối rối, không hiểu nàng bị ảnh hưởng câu trêu đùa của bác bảo vệ hay sao mà khuôn mặt kiều diễm đã đỏ ửng từ bao giờ, điệu bộ trông cực kì...đáng yêu.
Phải nói rằng, giây phút ấy, nếu trong lòng tôi không có xẵn bóng hình Hoàng Yến thì chắc tôi xác định rồi.
Sau một khoảng lặng, hai đứa chỉ nhìn nhau khoonh nói một lời nào.
Tôi quyết định đưa Ngọc Mai quay ra chỗ bàn tròn trước cổng và ngồi xuống.
-Bác bảo vệ kia trông hiền nhỉ._có vẻ như nàng đã trở về trạng thái bình thường.

-Ừ. Bác ấy lành mà. Lành nhất trong số ba người trong hội đấy.

-Tận 3 người à? Mà phải thôi, trường rộng mà. Hì hì. Lúc đầu tớ cứ tưởng là thầy giáo cơ, đang định thưa thầy thì thấy cậu gọi là bác. Hề
Thảo nào mà nãy tôi phải giục mới chào được, hóa ra là như vậy. Mà cũng đúng thôi, nhìn bác ấy như thế nghĩ vậy cũng đúng.
Đang ngồi thì Ngọc Mai như phát hiện ra thứ gì đó. Nàng reo lên khe khẽ:
-Ôi. Đẹp thế! ~~
Nói đoạn rồi chạy ra phía khu bồn hoa trước mặt.
Khu này nằm bên tay trái khi đi từ cổng vào. Được đôn cao hơn so với mặt sân. Bên trên trồng cây cỏ các kiểu.
Cô bạn tôi đang với với lấy một bông hoa ở trong ấy. Màu tím tím, tôi cũng không biết là hoa gì. Ngắt xong, nàng liền đưa tay ra làm vài bông nữa. Tôi đang định bảo thôi thì ở phía khác, một người đàn ông trung niên vóc dáng hơi gầy với trang phục áo trắng quần đen sơ vin giản dị quen thuộc đang tiến đến phía nàng.
Thoáng biết đó là ai rồi, giờ có ra cũng không kịp nữa. Nên tôi đành ở lại mà ngóng.
Người ấy lại gần lên tiếng, cô nàng kia lúng túng cúi đầu chào rồi họ nói với nhau chuyện gì đó. Chắc Ngọc Mai đang phân bua là mới đến không biết đây mà. Chốc chốc lại đưa tay lên đầu gãi gãi. Một lúc sau cô nàng nói rồi chỉ tay về hướng tôi. Người đó nhìn theo. Từ xa tôi kính cẩn cúi đầu chào lại. Họ nói chuyện thêm một chút rồi cậu ấy cũng được thả, chạy về phía tôi như về phía ánh sáng.
-Phù... sợ thật._vừa nói nàng vừa đưa tay lên, điệu bộ như lau mồ hôi.

-Cho chừa, ai bảo không hỏi cứ ton ton chạy ra ngắt.

-Hì, may mà bác ấy cũng dễ tính.

-Ơ.. bác nào?

-Thì bác bảo vệ kia kìa._vừa nói nàng vừa chỉ vào người ấy. Bóng vừa khuất sau khu nhà tầng.

-Thế cậu bị hỏi những gì?

-Tớ đang ngắt mấy bông hoa này này thì bác ấy ra hỏi sao lại phá hoa ở trường, tớ mới bảo là tớ mới đến không biết nên hái, bác hỏi ai đưa đến, xong tớ chỉ ra phía cậu. Bác ấy dặn sau này đừng như thế nữa thôi. Xong tha bổng cho tớ luôn. Hê hê.

-Bảo vệ cái đầu cậu_tôi dí nhẹ ngón tay vào trán nàng_thầy Phan Văn Quánh hiệu trưởng đấy.

-Hả??? Cái gì cơ??_khuôn mặt mèo con long lanh tròn xoe mắt nhìn tôi. Ngạc nhiên khôn tả.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 6
Cuộc sống này, luôn cho người ta một cái vỏ bọc, gọi là vẻ bên ngoài. Nếu như ai đó gặp bạn lần đầu, cái vỏ bọc đó sẽ làm người ta cố gắng từ đó mà nhìn rồi luận ra con người bạn như thế nào. Cuộc sống của bạn ra làm sao. Bạn ở đâu, bạn làm gì.
Nhưng tất nhiên là vẻ bên ngoài chỉ là vẻ bên ngoài, không chỉ dựa vào nó mà có thể biết hết được về người khác, có người biết được ít, có người hiểu được nhiều. Và trên hết, có người sai ngay từ đầu, cũng như ai kia nhìn bác bảo vệ trông ra thầy giáo, lúc gặp thầy giáo lại tưởng bác bảo vệ.
Lan man vậy thôi, lúc đó thì tôi vẫn cươi như nắc nẻ. Chả để ý rằng người con gái phía trước khuôn mặt chuyển sang màu gấc từ bao giờ.
Một lúc sau, nàng khẽ ngồi xuống ghế. Không nói gì.
Tôi cũng nhận ra được vẻ quá trớn không cần thiết của mình nên cũng ngồi xuống, tay đan chống mũi, nhìn nàng quan ngại.
Im lặng.
Gió vẫn vờn từng tán lá dập dình lặng lẽ, nhẹ nhàng thổi, nhẹ nhàng bay.
Sau một hồi lâu mà Ngọc Mai vẫn trầm tư suy nghĩ, kông có vẻ gì là muốn tham quan tiếp cả, chỉ lặng im cúi đầu vân vê từng cánh hoa tim tím trên tay. Có phải do tôi phải ứng thái quá không nhỉ?
Đang không biết mở lời trước ra sao. Thì cậu ấy ngước nhìn tôi với một ánh mắt buồn vô hạn.
Giá như có ai hiểu được lúc đó thâm tâm tôi trào lên một cảm giác tội lỗi như thế nào.
-Chắc cậu thấy tớ giống một con bé ngốc nghếch lắm nhỉ._Ngọc Mai xì mặt, nói với vẻ giận hờn trách móc.
-Không, sao cậu lại nghĩ vậy?_tôi bối rối phân bua.
-Còn chối nữa. Nãy cậu chẳng cười tớ đấy sao?
-Thì đấy... là... tại vì...
Chẳng thể tiếp tục thanh minh cho mình được câu nào nữa. Tôi lí nha lí nhí:
-Tớ... xin lỗi...
Rồi im lặng.
Lúc này tôi mới nhận ra. Tôi tự hỏi không biết có phải do mình ít tiếp xúc với con gái hay không, mà tôi thấy cô bạn mới này quá đỗi khó hiểu. Khi thì nhanh nhảu láu táu như trẻ con cười đùa vô tư lự. Lúc thì đa sầu đa cảm như một người lớn mang tâm sự mà lại dễ bị tổn thương. Chẳng biết đâu mà lần.
Ngẫm lại thấy ý kiến "phụ nữ là giống loài khó kiểu nhất hành tinh". Âu cũng đúng thật.
-Thế giờ sao đây?_nàng nhìn tôi lên tiếng.
-Sao là sao?
-Thế xem trường tiếp hay về, sao cậu ngơ ngác ra thế?
-Thế hết giận tớ rồi à?
-Ai dư sức thừa hơi đâu mà giận cậu. Hứ.
Và tôi đứng dậy đi trước, nàng đi sau, tay vẫn cầm mấy bông hoa nãy vừa chôm được.
Bên cạnh là khoảng sân rộng để học sinh trong trường kê ghế ngồi tập trung vào sáng thứ 2 hàng tuần. Phải cái trường nhiều cây cối nhưng tuyệt nhiên không có được mấy tán là soi bóng xuống chỗ học sinh ngồi. Mùa đông rét không còn đỡ. Chứ mùa hè thì chết đòn, mấy em cấp một còn có mũ canô mà đội, còn mình thì..
Vừa đi tôi vừa bolo bala, nào thì đây là 2 tòa hiệu bộ, kia là mấy tòa để dạy học, nơi gửi xe các khối.
-Ơ này?
-Sao thế Mai?
-Trong mấy tòa nhà, sao tự nhiên có hai tòa nhà một tòa dài hơn, một tòa cao hơn mấy tòa khác thế nhỉ?
-Đâu?_tôi đáp cụt lủn.
-Kia, tòa cao là tòa ngay bên trái cổng mình đi vào, còn tòa nhà dài là tòa nhà có bục sân khấu với cái mái chìa ra ngoài ghi dòng chữ đấy.
-Bên kia là tòa nhà ba tầng vừa được xây gần đây. Còn bên kia là tòa nhà cho khối mười hai học hàng năm.
-Là cứ đến lớp mười hai thì phải sang ấy học á?
-Đúng rồi. Trước giờ toàn thế.
-Nhỡ thừa hay thiếu thì sao?
-Chả biết được năm nào cũng vừa zin.
Ô mà sân kê gạch mới rồi này. Màu đỏ với vàng xen nhau nhìn đẹp ra phết, thảo nào nãy giờ là lạ không thấy mấy cái bồn bé bé quanh gốc cây đâu.
Tôi nhìn về phía tòa nhà đó, đọc lại từng dòng chữ trắng trên nền xanh, mà hàng tuần ngồi ghế nhựa dưới sân tôi đã thuộc làu làu:
“HỌC ĐỂ BIẾT, HỌC ĐỂ LÀM, HỌC ĐỂ CÙNG CHUNG SỐNG, HỌC ĐỂ TỰ KHẲNG ĐỊNH MÌNH”
Không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn lên dòng chữ ấy tôi lại tự thấy tự mặc cảm về mình. Rồi lại lặng lẽ cúi đầu xuống, nó không dành cho tôi thì phải.
-Giờ mình đi đâu đây?_câu nói của Ngọc Mai kéo tôi về thực tại.
-Ờ thì…_tôi quay lại phía sau._Ớ…
Không thể thốt ra được câu nào nữa, tôi sững người lại trước cảnh tượng hãi hung trước mắt. Thật sự rất đỗi kinh hoàng. Đẹp quá.
Bông hoa tím tôi nhìn hồi này giờ đã nằm trên mái tóc của nàng từ lúc nào, tôn thêm lên vẻ tươi tắn của thiếu nữ tuổi mười bảy (bẻ gãy ngà voi).
Một cảm giác khó tả len lỏi trong tâm trí tôi, phải nói là say đắm trước nét đẹp của người con gái trước mắt, cái cảm giác đó khó thể nào cưỡng lại được. Lúc nãy đã khó xử rồi, giờ lại còn khó xử hơn, khi mà tôi hoàn toàn bị hớp hồn bởi đôi mắt long lanh và khuôn mặt rạng ngời ấy.
-Này nha, tớ nhìn thấy đấy._nàng hơi nheo mắt nhưng không tỏ ra khó chịu gì cả.
Như chợt tỉnh khỏi cơn mê, tôi lấy lại tỉnh táo ngay lập tức, không dám nhìn vào đôi mắt ấy nữa.
-À…Còn…sân bóng nữa, cậu muốn xem không?
-Có chứ. Mất công đến tận đây rồi mà._nàng cười mỉm.
-A..Thế…mình đi thôi._Tôi gãi đầu.
-Hì, người ta biết người ta đẹp mờ. Nhưng mà không ngờ ai kia ngớ người ra luôn.
-Trông như rồ hoa mướp._tôi lẩm bẩm bông đùa.
-Cái gì á?_cô nàng nguýt dài.
Tôi lấp liếm ngay:
-Ơ xó ai nói gì đâu.
-Liệu thận thồn. Hừ. Thấy người đẹp mắt sáng quắc ra còn sĩ diện.
Đúng thât, phải nói là giây phút đó khi nhìn Ngọc Mai. Tôi không thể tìm ra được hình ảnh bất kì người con gái nào khác trong đầu cả, kể cả người con gái tôi yêu, Hoàng Yến. Thật thất vọng về bản thân. Bình thường tôi lúc nào cũng trầm tính, ít nói, vậy nên tôi luôn tự gắn cho mình một tâm hồn cứng rắn, một cốt cách thanh cao.
Nói xa hoa vậy thôi, chứ thật ra đơn giản mà nói là tôi không dễ bị con gái hút hồn bằng vẻ bề ngoài. Nhưng hôm nay, tận hai lần đứng như trời trồng đã làm tôi lung lay suy nghĩ đó. Không hiểu sao lại có thể như vậy. Do tôi chưa thực sự tiếp xúc nhiều với ai khác như Ngọc Mai, hay là cậu ấy có điều gì đó thực sự khác biệt.
-Đây là lán xe lớp mười một thường để_tôi nói rồi chỉ vào khu mái tôn trước mặt_chắc năm nay bọn mình cũng gửi xe ở đây.
-Ôi rộng thế_cô nàng trầm trồ_liệu có để xe hết không cậu?
-Có chứ, trường bao nhiêu học sinh cơ mà. Quanh đây có khu dân cư nào đâu, anh em đồng môn toàn đi xe đạp cả. Vào trong năm ấy, còn để xe chìa hết ra ngoài cơ.
-Uầy. Thế thì cũng đông nhỉ_cô bạn tôi gật gù.
-Cậu thấy cái cây cổ thụ già già đằng kia không?
Cô nàng nhìn về phía tay tôi chỉ:
-Ừ. Tớ thấy.
-Mấy ông kễnh đi muộn không cho xe vào trong toàn đâm vào gốc cây ấy để. Thế là bị bảo vệ ra bê xe xếp chồng hết lên nhau thành đống cao vút. Hê hê.
-Vui tính ghê nhỉ._nàng cũng tủm tỉm.
-Còn sân bóng ngoài này là chỗ để học các tiết thể dục với đầu năm học quân sự.
-To quá.
Ở giữa sân là sân bóng với hai khung thành sừng sững. Khung bên gần cổng thì đã bị hỏng và được thay bằng cột gỗ. Bên trái sân là hàng cây giáp dãy tường cao cạnh phía ngoài là con đường đôi. Bên phải là khu nhà ở cho giáo viên.
-Thế nào? Xem xong rồi đấy. Có khúc mắc gì không?
-Có._ậu ấy nhìn xung quanh - mình ra kia ngồi đi.
Cô nàng lại chạy lon ton ra một chiếc ghế đá dưới tán cây phượng gần khu bồn hoa. Tôi ngồi xuống, ngay trước mặt là phòng học số mười chín mà tôi học năm ngoái.
-Cậu hỏi đi.
-Thế cô bạn hồi nãy là ai?
Tôi thoáng bối rối. Là khúc mắc về chuyện này sao?
- Ờ... thì là... người... tớ thích...
-Cái đấy thì tớ biết rồi ông nội. Ý tớ là thông tin khác ấy.
-À._tôi gãi đầu_bạn ấy tên Hoàng Yến, năm ngoái học cùng lớp với tớ, làm lớp trưởng.
- Con gái làm lớp trưởng chắc dữ lắm nhỉ.
- Không. Lành lắm. - tôi cười, thoáng nhớ về những ngày của năm học trước, tủm tỉm.
- Ây da cái mặt kìa, nhìn bựa thế.
- Bựa cái đầu cậu.
- Thế cậu thích bạn ấy có những ai biết vậy?
- Có mấy thằng bạn cùng làng và thêm cậu nữa thôi.
- Thế à? - Ngọc Mai làm nụ cười nham hiểm - Tớ hiểu rồi.
- Bộ dạng này là sao? Cậu có âm mưu gì à?
- Không có gì đâu. - Nàng đứng dậy - ta về thôi.
Tôi cũng đứng dậy. Ra lấy xe, chào bác bảo về rồi đi về.
Nắng giờ còn to hơn hồi nãy nữa. Bên trên chiếu xuống và mặt đường bê tông phả lên ngùn ngụt.
Bỗng có làn hơi ấm tỏa vào bên tai tôi từng từ:
-Trưa nay, hai phong kẹo alpenliebe nếu không muốn tớ cho cả nhà biết.
Khẽ rùng mình. Trời đang nắng như đổ lửa mà tôi thấy lạnh toát.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 7
- Nghĩa ơi!
Là thằng Linh với thằng Khoa đang đợi tôi ngoài cổng. Chờ lâu quá nên í ới gọi vào.
- Đây ra đây.
- Nhanh lên bố trẻ. – thằng Khoa cau mày – Con sắp muộn học rồi.
Tôi quài tay ra sau nắn thử bánh xe xem còn đủ hơi hay không. Thản nhiên:
- Bố đi bây giờ, mầy không phải vội.
- Ông tương chết bầm mầy giờ. Mầ…
Tự nhiên thằng Khoa im bặt, tẹo sau thấy cái Hạnh nhà tôi dắt xe đi ra:
- Em chào hai anh!
- Ừ, đi học hả em, đi mình à? Lên xe anh đèo cho. – trong khi thằng Khoa vẫn á khẩu thì thằng Lịch xán lại ngay.
- Ơ… Em học cùng trường với mọi người đâu mà.
- Ừ lớp 9 nhỉ. Anh quên mất. Thế định thi trường nào chưa em?
- Em thì em định thi Yên Lạc nhưng sợ không vào được.
- Sợ gì… Không hiểu chỗ nào sang anh kèm cho.
- Thế thì còn gì bằng ạ. Hì hì. Nhưng em không sang đâu.
Nghe xong mặt cu cậu méo xệch, trông như thằng phải tội.
- Thôi mầy đi đi không muộn. – thương thằng bạn, tôi phải lên lời.
Cái Hạnh liếc tôi một cái rồi lên xe:
- Em chào hai anh em đi.
- Ơ, tao không là anh mầy à mà mầy không chào?
- Thích thế đấy. – rồi nó khẽ lườm tôi – ông lai chị Mai tôi đi cẩn thận.
- Biết rồi.
Thằng Lịch ra khều nhẹ vào tai tôi thì thầm:
- Em gái mầy càng lớn càng xinh, để chừa cho tao suất em rể nhá.
- Mơ đi con giai. Mầy thấy ai đem trứng cho ác bao giờ chưa? – tôi quay ra thằng Khoa – tỉnh mà xuống dưới trần đi thằng đệ, trên ấy cao lắm.
Nó vừa rung mình vừa “Hừ” cái, chép miệng:
- Xinh thế. Nghĩa ơi, anh nhớ giữ nhà em cho em nhá, đừng hở ra cho ai cả.
- Đan Mạch. Chúng mầy làm tao nổi hết da gà. Cứ thế này hôm sau tao không cho đến gọi tao đâu.
- Mầy làm như phúc phận lắm không bằng, Đã thế hôm sau bọn tao đếch gọi nữa.
- Hai đứa mầy nhớ nhá?
- Bọn tao nhớ đấy. – chẳng thằng nào bảo thằng nào đồng thanh oai ra phết.
- Tí chúng mày khắc biết.
Cái con Hạnh không biết cho hai thằng này ăn gì nữa? Mà ở nhà tôi nào có thấy nó luyên bùa, luyện ngải đâu.
Chẳng biết nhận nhau bao giờ mà “chị Mai tôi” nghe ngọt xớt như thế nữa.
Mà nhắc mới nhớ, sao Ngọc Mai lâu vậy? Chuẩn bị đi học đến nơi rồi mà không biết còn đủng đỉnh làm gì nữa.
- Mai ơi! Làm gì đấy? – tôi gọi lớn vào trong.
Không nghe thấy tiếng đáp, nhưng nhìn vào cửa nhà tôi đã thấy nàng đang ôm cặp lí nhí chào mẹ tôi.
- Mai nào thế mầy?
- Bị ngớ à? Không đi cả muộn bây giờ.
Hai thằng chúng nó ra lay lay tôi y như lay người đang hôn mê… đứng vậy.
Chẳng nói gì tôi hất hàm vào phía bậc hè nhà mình.
Y như dự đoán, hai ông tướng nhìn theo và đơ ngay tức thì.
Theo hướng nhìn vào, một cô nữ sinh đang ngồi buộc giây dày, trông Ngọc Mai mặc đồng phục học sinh trững trạc hơn nhiều so với những bộ đồ hàng ngày. Thay vì đáng yêu của một cô nhóc tinh nghịch thì nay nàng đã bỏ ra và khoác lên mình một vẻ đẹp xinh tươi trong sáng của một cô nàng học sinh hiền dịu. Mái tóc hung đỏ được cột cao về phía sau ôm lấy khuôn mặt kiều diễm của nàng.
- Đi chứ Nghĩa? Ơ mà hai bạn này là...
- Không phải bận tâm, không phải bọn nó đến gọi mình đi học đâu, vừa xác nhận rồi. – tôi lạnh lùng đáp và lên xe đi.
- Ơ Nghĩa. Bọn ta… à bọn tớ đến gọi cậu đi học mà. – thằng Lịch ba hoa chống chế.
- Nãy hình như tao có nghe là…
Thằng Khoa cắt lời tôi ngay tức khắc:
- Hiểu nhầm thôi mà… hiểu nhầm thôi...
Trông điệu bộ ấy Ngọc Mai khẽ cười:
- Hì. Tớ mới đến nhà Nghĩa nương tựa một thời gian, có gì mong hai cậu giúp đỡ.
- Sao cơ? Cậu ở cùng nhà với thằng ch… - thấy tôi hơi trừng mắt thằng Khoa sửa ngay - ở với Nghĩa đây á?
- Ừ đúng rồi.
Thằng Khoa làm bộ than thở:
- Thế là giao trứng cho ác thật rồi.
- Sao nước chảy chỗ trũng thế hả giời? – thằng Lich chêm ngay vào.
- Thôi ở lại đấy mà khóc than, tao với Mai đi trước.
- Ấy… Bọn tớ đến rủ mà.
- Không cần biện minh, những gì cần nhớ tao nhớ hết rồi. – tôi nói rồi đạp thẳng, thai thằng lóc cóc chay theo.
Đi trên đường gặp mấy đứa loai choai, đứa nào cũng nhìn về phía bốn người bọn tôi chằm chằm, tôi biết những ánh mắt đều hướng về cô gái ngồi sau tôi hết. Ngọc Mai cũng biết điều đó nên lát sau đeo vội cái băng khẩu lên. Tôi đoán hành động ấy để lại không ít sự hụt hẫng lên những thằng con trai xung quanh, nhất là hai thằng bạn đang kè kè đi cạnh tôi đây.
- Ơ, cơ mà tớ chưa biết tên hai cậu đâu đấy.
- Tớ tên là Lịch, Lịch trong lịch lãm, lịch thiệp, lịch sự ấy.
- Bóc lịch nữa. – tôi đá đểu.
- Mầy không phải thọc gậy bánh xe nhá.
Ngọc Mai cười khúc khích.
- Còn tớ là Khoa.
Thằng Lịch quay sang:
- Khoa của khoa sản. haha…
- Tao không có giới thiệu kiểu phim tàu như mày nhá. – thằng Khoa sửng cồ.
- Thôi nhận đi. Khoa sản. Tao thấy cũng hay mà. – thằng Lịch còn chưa buông tha.
Cảm giác vừa đi vừa nói chuyện đi nhanh hơn bình thường thì phải, chẳng mấy mà đoàn xe chúng tôi đã đến cổng trường.
- Nghĩa ơi cho tớ xuống. - Ngọc Mai giật giật vạt áo tôi.
- Ơ xuống giờ làm gì? Tí xuống lán xe thì vào luôn thể đỡ phải đi bộ xa.
Khẽ nghé vào tai tôi, nàng thủ thỉ:
- Chẳng may Hoàng Yến thấy lại không tốt cho cậu đâu.
Ừ nhỉ. Tôi quên khuấy đi mất chuyện đấy. May mà nàng nhắc.
- Cảm ơn cậu nhé!
- Hì! – nàng tít mắt.
Nhắc đến lại thêm buồn, chyện đời lại xảy ra đúng như tôi lo ngại. Năm nay tôi nhảy một phát từ lớp a sáu xuống tận a tám. Hoàng Yến vẫn ở lại. Vậy là không còn cô lớp trưởng nghiêm nghị mang vẻ đáng yêu luôn quản thúc bọn tôi hàng ngày nữa. Lớp mới bạn mới, lại phải tập thích nghi.
Cất xe xong đi vào tôi thất thiểu đi vào lớp với vẻ chán chường.
Vì đi muộn nên lớp giờ đã khá đông người. Nhìn mãi mới thấy có một chỗ trống ở gần cuối. Trên bàn có một cậu trai đang ngủ.
- Tôi ngồi đây được không? - tôi gõ gõ vào vai thanh niên ấy.
- Ừ. - khẽ nheo đôi mắt lên nhìn tôi, cậu ta trả lời xong rồi lại gục đầu xuống bàn tiếp.
Chắc cũng lạ lớp như mình. Chẳng hiểu sao tôi cũng bắt chước theo gục xuống.
"Bộp" có bàn tay đặt mạnh lên vai tôi.
- Cũng bị xô đẩy xuống đây à thằng em?
"Giọng nói này là..."
Nghĩ vậy tôi quay ra, đúng thật thằng
Phi mắt trâu đây mà. Có cả thằng Luật tóp nữa. Chúng nó nhìn tôi cười cười.
- Ơ thế hai thằng mày cũng...
- Có vẻ thầy cô mấy lớp này quý anh em mình hơn. - thằng Luật ra chiều an ủi.
- Tao thì học đâu cũng được, có điều phải có gái xinh xúc tác. Tao học nó mới vào. - thằng Phi cười nham nhở.
- Chém gió. - tôi phản bác ngay.
- Thế gần cả một năm học trước ngồi gần em Hoàng Yến. Sao mà học vẫn ngu? Phải không Nghĩa?
Nghe thằng Luật hỏi mà tôi cảm thấy lòng mình khẽ trầm xuống. Tôi đã cố quên chuyện này đi rồi mà. Sao tự nhiên...
Thoáng buồn, tôi đưa mắt nhìn lơ đãng, đáp theo cảm tính:
- Ừ...
Còn thằng Phi thì cự cãi:
- Đấy là mày không biết thôi. Chứ... em Yến rằng thì là mà xinh quá nên... phản tác dụng.
- Thôi con lạy bố, bố không phải chém. Mà vào lớp rồi kìa.
Giờ sinh hoạt đầu tiên của năm giáo viên chủ nhiệm cũng không có phổ biến gì nhiều. Mở đầu là màn chào hỏi, cô cầm danh sách đọc đến tên ai thì đứng dậy cho cả lớp biết mặt. Cũng bởi vậy mà tôi mới biết đồng chí ngồi cạnh tôi tên Trường, chuyển từ a năm xuống.
Như một phản xạ, tôi nhìn về hướng cửa phòng a sáu, phòng mà năm trước tôi còn học.
Bất chợt, Hoàng Yến của tôi đang ôm cặp ra ngoài cửa lớp, cúi đầu chào rồi quay đi.
Mới đầu buổi học, sao nàng đã về rồi? Có việc bận gì à? Hay là nàng không được khỏe?
Thoáng trong tích tắc mà bao suy nghĩ hoang mang bủa vây lấy tôi.
Có ai đó khẽ lay vai tôi:
- Làm gì đấy cô nhắc mày kìa.
Tôi nhìn lên bàn giáo viên, cô nghiêm mặt nhìn tôi rồi nói:
- Mặc dù đây chỉ là buổi sinh hoạt, chưa phải buổi học chính thức. Nhưng cô muốn ai cũng phải nghiêm túc, người nói phải có người nghe.
Tôi xấu hổ gãi đầu, đứng lên lí nhí:
- Em xin lỗi cô ạ.
- Thôi, từ sau chú ý vào.
Tôi ngồi xuống và cúi gằm mặt, không dám nhìn ai.
Thấy giọng cô tiếp lời:
- Giờ thì đảm bảo kỉ cương cho lớp, cô sẽ tiến hành bầu ban cán sự.
Nói là ban cán sự nhưng sau hôm ấy tôi mới biết là thật ra chỉ có lớp trưởng với bí thư, như kiểu cặp đôi lớp trưởng với quản ca hồi bé.
- Nhưng trước tiên, cô muốn giới thiệu với lớp hai bạn mới chuyển đến. - tôi nhìn lên, thấy cô nói vọng ra ngoài hành lang - các em vào đi.
Hai bóng hồng bước vào, cả lớp ồ lên. Tôi còn nghe thấy giọng thằng Phi ồm ồm:
- Âu siết!
Còn tôi, giây phút ấy nhìn chằm chằm lên bảng, trơ ra như tượng đá.
- Chào các bạn, tớ tên là Hà Ngọc Mai.Tớ mới chuyển đến trường mình. Mong được giúp đỡ.
- Chào các bạn, tớ là Nguyễn Nhung Hoàng Yến, học sinh trường Yên Lạc mình, tớ mới chuyển từ a sáu sang. Mong được các bạn chiếu cố.
Ở dưới nhao nhao hết cả lên.
- Ối gái xinh anh em ơi.
- Hót gơn... hót hơn...
- Hai em đều xinh thế này biết chọn ai đây giờ... - ông tướng nào đấy làm bộ khóc tỉ tê.
Thằng Phi còn đứng phắt dậy hô hào.
Thằng Luật cũng đang oang oang nói.
Còn tôi...
... vẫn bất động...
... nhìn chăm chăm lên bảng...
... và tự hỏi...
- Có phải tôi đang mơ không?
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 8
Tôi nhìn lên hai người con gái ấy.
Họ cũng nhìn tôi.
Trên đời quả là lắm chuyện trùng hợp.
Đến khi cả hai vâng dạ đi về chỗ còn trống trong lớp theo lời cô giáo thì tôi vẫn trơ ra như phỗng đưa mắt lên trên bảng. Một lúc sau mới tự khẳng định được nó là sự thật, mừng rơn. Nếu không có ai ở đấy chắc hẳn tôi đã nhảy cẫng lên rồi.
Cả lớp vẫn còn dư chấn sau sự xuất hiện của hai người đẹp, vẫn nhao nhao cả lên. Tôi nhìn ra chỗ Hoàng Yến, chợt thấy nàng cũng đang nhìn về phía tôi. Gãi đầu, gật chào nàng, cũng không biết nàng có nhìn tôi thật không mà không thấy nàng có phản ứng gì. Tôi cũng không để tâm. Với tôi, được học cùng nàng là vui rồi. Trông ra ngoài cửa mà lòng tôi tự nhiên trào lên một cảm giác hạnh phúc. Giờ mới để ý, cu cậu ngồi gần tôi đang cắm cúi làm gì đấy trên tờ giấy.
Nói cũng mới nhớ, nãy Mai và Yến vào mặc dù tôi đần người ra nhưng chẳng thấy nó có phản ứng, cũng không thấy nói gì.
Hay thằng này nguy hiểm theo kiểu nhìn lặng lẽ rồi vạch ra kế hoạch tán tỉnh nhỉ? Thế thì đúng là lầm lì xì ra khói luôn rồi. Liệu nó chấm Hoàng Yến hay Ngọc Mai nhỉ?
Liếc nhìn ra mảnh giấy nó đang chăm chú vào, tôi thở phào nhẹ nhõm khi nó đang ngồi vẽ trên giấy, loằng ngoằng chẳng nhìn ra hình gì.
- Ông đang làm gì đấy?
Nó quay ra nhìn tôi, tôi nhìn xuống phía mảnh giấy.
- À… Tao rảnh tay ngồi nghịch thôi.
Ừ, tao mày luôn cho gần gũi. Chứ gọi kiểu kia nó hơi xa lạ.
- Ờ thế, mày đang vẽ gì đấy?
- Đếch biết. – nó tỉnh bơ.
- Mày vẽ sao mày lại không biết?
- Thì tao đã nói là đang rảnh mà.
- Sao lại rảnh? Tao thấy cả lớp đang rôm rả thế này mà.
- À. Vụ hai cô gái mới đến đấy à? – nó hỏi mặt vẫn cắm vào tờ giấy.
- Ừ. Thế mà không nhìn à? Xinh lắm đấy.
- Xinh thì làm gì được, nhìn mãi đâu có làm cho người ta thích mày được. Có khi ngược lại, mày lại làm người ta khó chịu ấy. Tao thì nhìn qua cho biết mặt là được rồi.
Thằng này lập dị thế. Có chơi được không đây. Hay là…
Tôi nhìn nó nghi vấn. Trông thấy ánh mắt là lạ của tôi, nó phủi tay.
- Mày yên tâm, tao đếch phải gay đâu mà.
- … sao mày biết hay vậy?
- Nhiều người hỏi tao rồi. Tao bảo tao không thích, bọn bạn cứ bảo nhìn như thế mới giống đàn ông con trai. Thích thì bảo là thích, không thích thì bảo là không thích, thế mới gọi là…
- Là gì?
- Tao chêm vào thôi, không nói nữa, để im tao vẽ.
- Vẽ xấu như cú mà còn hăng.
Quay ra đảo mắt một vòng thấy Ngọc Mai đang chống cắm nhìn ra ngoài. Không ngờ cô nàng này lại xin vào lớp này học. Trông thấy tôi nhìn cũng quay ra cười đáp lễ.

Trống ra về vang lên. Tôi cất sách vở rồi xách cặp ra ngoài. Đi về phía lán xe. Đang dắt con thiết xích thố đi ra thì có tiếng hét lên từ đằng sau:
- Bắt thằng ôn đấy lại.
Không kịp để tôi ngoảnh lại, hai thằng con trai ra giữ chặt hai bên tay tôi làm cái xe đạp đổ kềnh ra đất. Là thằng Lịch với thằng Linh. Hai thằng chúng nó kéo tôi xềnh xệch ra chỗ hai cái cột bóng rổ.
- Bỏ tao ra. Chúng mày làm gì như đánh ghen tranh chồng thế này? – tôi la oai oái.
Giờ ra về nên ở ngoài lán xe đông đúc toàn là học sinh, thấy tôi bị túm như vậy lúc đầu ai nấy cũng tưởng đánh nhau. Xong mới vỡ lẽ là mấy thằng bạn đang trêu đùa. Nên đều ra về hết lượt cả.
- Hết người rồi thả ra cho bố mầy về.
- Ai bảo số mày đỏ làm gì. – thằng Linh béo hì mũi – dám cho hot girl ở cùng nhà.
- Mẹ tao cho chứ.
Thằng Tuấn Anh đi ra giơ tay búng cái “chách” vào chán tôi:
- Nín. Mày không biết mày ở cùng với gái xinh là đang xúc phạm bọn cô đơn chúng tao à?
Đau…
- Cái Đan Mạch, bố mày cũng đã có người yêu đâu.
- Mày chả có em Hoàng Yến đấy gì.
- Yến có yêu tao đâu mà Yến.
- Vậy sao mày yêu Yến mà Mai lại đến ở nhà mày?
- Mày hỏi liên quan vãi ra.
- Không nói nhiều, anh em đâu xử đẹp nó.
Nhìn thằng Linh béo xắn tay áo lên mồ hôi tôi vã ra như tắm. Nó nện cho một đòn chắc chết quá.
Lũ nó vênh mặt bước đến gần. Rồi nhanh như cắt cả bọn bốn thằng lao vào cù tôi.
Bị trói hai tay vào cột bóng rổ nên tôi không kháng cự gì được, cứ gọi là giãy đành đạch.
- Á…ha ha… bỏ… bỏ ông ra… ha ha… bố mà á… ra được thì á há… chúng mày cứ… há ha…
- Thôi thôi thế đủ rồi. - Ngọc Mai nhảy ra can ngăn.
Tức thì bốn thằng ôn răm rắp nghe lời, tha cho tôi lúc ấy đang lả ra vì... cười. Xong Ngọc Mai vòng ra sau cởi trói cho tôi.
Xoa xoa chỗ tay đau vì bị vải thít nãy giờ, tôi quay ra phía nàng:
- Cậu cầm đầu bọn này à?
- Không. - nàng phân bua - tan học tớ tìm cậu, nhưng không thấy. May quá gặp Lịch nên nhờ đi tìm cậu bảo cậu tí hẵng về. Nhưng không ngờ bị tra tấn dã man thế này. - nói rồi nàng bụm miệng cười.
- Đấy, bọn tao có ý tốt thôi. - thằng Lịch xen vào.
Còn thằng Linh hừ mũi:
- Chứ á, nách mầy hôi rình, cù xong thối cả tay. - vừa nói nó vừa làm bộ chùi chùi vào áo tôi.
- Thằng bựa này. - tôi du nó ra - còn thằng Nhật đâu.
- Nó ở ngoài trông xe. - thằng Tuấn Anh chỉ ra phía cổng. Mà thôi anh em mình ra không nó đợi. Hai bạn trẻ nhanh lên nhá, thằng kia cấm làm gì bậy bạ.
- Bố biết rồi.
Nói xong tôi tiến về phía con thiết xích thổ đang chổng kềnh nãy giờ.
- Có chuyện gì thế Mai?
Phụ tôi nhặt cái cặp lên, nàng trả lời:
- Thì cậu chở tớ, sợ cậu bị để ý nên tớ mới bảo ở lại thôi.
- À vậy mà không để ý, cảm ơn cậu nhé.
- Ừ. - nàng leo lên xe - đi thôi không các bạn ấy đợi.
Ra đến cổng thấy chúng nó ở chỗ bàn tròn nên tôi ra hiệu về luôn.
- Thằng Nghĩa tốt số vãi lúa. - thanh niên Nhật tia thấy tôi là hót lên ngay lập tức - có người đẹp thế này ở cùng nhà.
- Cậu quá khen.
Tôi ngoảnh đầu lại.
- Chúng mầy có thôi đi được không?
Nó không trả lời, quay sang Ngọc Mai.
- Mai này.
- Ơi?
- Cẩn thận nhá, mấy thằng tên Nghĩa mất dạy lắm. Cẩn thận hôm nào trái gió giở trời nó lại trái giới giở trò.
Thằng này lại giở trò đâm sau lưng chiến sĩ. Câu trêu ghẹo của nó khiến cô nàng sau xe tôi khẽ bật cười thành tiếng.
- Đừng nghĩ tao như mày. - tôi nạt mà mặt nó vẫn cứ câng câng.
Bốn cu cậu kia cũng đạp nhoi lên kịp ngang hàng với xe tôi. Vậy là sáu thằng có mặt đông đủ cả.
Nói qua về hội bạn của tôi, toàn mấy thằng cùng làng chơi với nhau từ thời cởi chuồng tắm ao đến giờ, bạn bè xem nhau như ruột thịt. Hồi bé cứ thằng nào dám bụp đứa nào trong hội là y rằng cả sáu đứa quây lại đục cho thằng kia đen mồm tím mắt thì thôi. Có lần cao hứng cả lũ từng rủ nhau cắt máu ăn thề kết nghĩa huynh đệ cơ mà, theo kiểu kiếm hiệp có phúc cùng hưởng, hoạn nạn cùng chịu. Ra bãi đất trống, đặt bát nước trước mặt, thằng nào thằng nấy quỳ xuống khấn như trong phim. Phải nối đến đoạn cắt máu thì nhìn con dao cứ thằng này đùn thằng kia, chẳng đứa nào dám.
- Thằng Linh béo to nhất, lắm máu cắt trước đi. - thằng Lịch lên tiếng.
Tức thì cả bọn tôi nhao nhau hưởng ứng theo. Làm cho thằng Linh tím tái hết mặt mày.
- Nghĩa mày cắt trước tao đi. - nó nói như van lơn, mặt mếu mếu. Mà thật chứ, mấy ông nào béo mà nếu trông buồn cười cực.
- Không, tao gầy thế này, làm gì lắm máu bằng mày. -tôi chối đây đẩy.
- Khoa, hộ tao.
-Tao cũng gầy.
- Nhật...
- Không...
Nhìn vẻ mặt thằng còn lại nó cũng đủ biết kết quả câu hỏi của nó như thế nào, huống hồ còn là thằng đầu têu đưa ra chủ ý.
Thằng Linh mặt mày tái mét, tay run run cầm con dao con đưa lên.
Thấy lâu thằng Lịch thúc giục:
- Nhanh lên xong cho mày làm đại ca.
Câu nói của thằng lịch có tác dụng ngay. Lúc bé hay xem phim chưởng nhiều. Cùng một hội mà được làm đại ca là oai lắm. Mấy thằng bọn tôi, cả thằng Lịch cũng muốn ôm chức đại ca về mình. Nhưng nếu thằng Linh nó dám cắt tay rồi, không cho nó không được.
Về phần thằng Linh béo, thích chí. Thế là nó đưa dao lên một cách dứt khoát.
Nhưng nó cũng không cứng được lâu. Khi lưỡi thép lạnh toát của con dao kề vào tay nó lại xìu xuống. Còn lũ chúng tôi vẫn nhìn nó chờ đợi.
- Hay là không cắt nữa cả đau. Tao có cách khác.
Bọn tôi mắt sáng quắc lên:
- Cách gì?
- Cắn.
- Cắn tay á?
- Ừ. - nó gật gật.
- Sao mày biết đỡ đau.
- Xem phim Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài ấy. (Bản cũ của Lương Tiểu Băng và La Chí Tường)
- Thế thì sao?
- Chỗ cuối con Đài chả cắn tay lấy máu viết lên bia mộ à.
- Nó khóc đấy không đau là gì?
- Chúng mày ngu thế, nó khóc thương thằng Bá đấy.
- Ừ đúng nhỉ.
- Cắn xong nó còn lấy ngón đấy viết được thì là không đau rồi.
- Thế cắn đi.
Nó "ừ" một tiếng rồi đưa ngón tay vào miệng, kê răng chọn ít thịt rồi lấy lực cắn thật mạnh.
Sau pha đấy, bọn tôi im tịt vụ cắt máu ăn thề.
Và tiếng rú của thằng Linh béo đã đi vào tiềm thức của chúng tôi mãi sau này, nhiều khi nhớ lại mà giật mình kinh hãi.
Theo cảm giác nhớ lại hồi bé làm hàng tá kí ức ùa về. Tôi bất giác cười hềnh hệch khiến thằng Tuấn Anh đi cùng trông thấy, vẻ mặt nó lăn tăn khó hiểu.
Bỗng...
"Xì... Đoàng..."
Cảm giác Ngọc Mai khẽ giật mình, tay nàng đưa ra túm chặt vạt áo tôi.
Nhoài người lại, thấy thằng Linh mặt mày bí xị.
- Chậc... Lại nổ lốp rồi. Đen vãi... - giọng nó chát chúa vang lên.
 

leodasu

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
122
Reaction score
0
Chap 9
- Tại mày nặng quá đấy. Khổ thân cái xe. - thằng Khoa vừa nói vừa tiến lên, cố nhích thêm vào bóng râm của tán cây xuống mặt đường để tránh cái nắng oi ả.
Tấp vào một quán sửa xe ven đường để thay xăm và lốp cho con cào cào của thằng Linh. Cả lũ bâu chụm vào một gốc cây để trú nắng.
Nhìn hết lượt cả thảy bọn tôi, Ngọc Mai nhún vai:
- Yên ắng quá. Các cậu nói chuyện gì cho rôm rả đi.
Bọn tôi không ai bảo ai. Thằng nào thằng ấy lắc đầu quầy quậy.
- Chịu thôi, nắng le lưỡi thế này, mệt lắm.
Tuy vậy, cô nàng lanh chanh kia vẫn không bỏ cuộc.
- Mà các cậu trong trường học ở lớp nào thế?
Trái với trước lần này có tác dụng ngay. Mấy thằng được gái hỏi chuyện cứ nhao nhao lên bibo, chả bù hồi nãy cạy không được mồm.
- Tớ là Nhật này. Tớ học a năm.
- Tớ với thằng này - thằng Lịch vừa nói vừa chỉ thằng Khoa - bọn tớ học a bốn.
- Còn lại hai thằng tớ học a hai. - Tuấn Anh nói mắt nhìn về Linh béo đang theo dõi ông bác sửa xe hành nghề trên cái bánh sau của nó.
- Uây... toàn lớp trên nhỉ.
- Đúng rồi. Ai như thằng Nghĩa. Học dốt.. hê hê... tận a tám.
Nghe thằng Nhật đùa cợt tôi hơi cau mày. Nếu là bình thường hẳn là tôi sẽ nện cho nó một trận rồi. Nhưng nay trong cái rủi có cái may lại được học tiếp với Hoàng Yến. Lòng tôi cứ vui vui khó tả. Đâm ra dễ tính, chẳng so đo với nó luôn.
Còn Ngọc Mai thì làm bộ húng hắng ho:
- E hèm. Tớ học cùng lớp với Nghĩa đấy. - nàng quay qua tôi làm giọng nài nỉ - thôi Nghĩa ơ mình đi về đi, cậu này cậu í miệt thị lớp dưới nè.
Vừa nói nàng vừa đỏng đảnh kéo kéo tay tôi ra chiềnbu chuẩn bị lên xe ra về.
- Đúng rồi đấy. Thằng này như vậy là không được. - tôi chêm ngay vào.
Cu cậu mặt nghệt ra.
- Tớ đâu có biết. Ơ...
Với một người tích tụ hết tinh hoa của dại gái và sĩ gái như nó. Thì thằng Nhật cũng chẳng biết làm gì hơn trong tình cảnh này. Nó á khẩu rồi ngậm tăm đứng như trời trồng. Này thì cái tội hay đâm sau lưng chiến sĩ.
Ngọc Mai khẽ cười, đắc ý nhìn tôi.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại tôi reo lên trong cặp sách.
Giở máy ra xem, tôi thấy màn hình sáng lên dòng chữ "Hạnh Te đang gọi".
- Dông xê ố! - sẵn đang oai với thằng Nhật, tôi vênh mặt lên nói chuyện kiểu bố đời, giọng oang oang.
Đang định xổ thêm vài câu nữa chọc tức con em gái. Thì đầu dây bên kia một giọng nói hét lên như té nước vào mặt tôi:
- Dố dố cái đầu mày. Đi đâu mà giờ còn chưa về, hả?
Giật mình mới biết đang nói chuyện với ai. Tôi xìu ngay xuống.
- Dạ mẹ ạ? Sao mẹ lại dùng số cái Hạnh thế?
- Tao dùng số nào kệ tao. Hỏi lại, đi đâu mà còn chưa về?
- Tại thằng Linh xe nó hỏng nên bọn con đợi với nó ạ.
- Bảo mấy đứa kia rồi về, bọn mày con trai nên khỏe hơn. Chứ nắng thế này sao Mai nó chịu được.
- Nhưng mà mẹ...
- Không nhưng, về luôn.
- Vâng.
Tôi thở dài tắt máy, đưa mắt nhìn hết một lượt chúng nó. Thằng Khoa hỏi:
- Mẹ mày à cu? Bảo gì thế?
- Mẹ tao gọi về cả... - tôi đưa mắt nhìn Ngọc Mai mà lấp lửng câu nói.
- Thôi mày với Mai về đi kẻo nắng. Bọn tao ở lại đợi nó.
- Vậy liệu có ổn không?
- Được mà.
- Thế thôi tao về trước vậy.
Nói xong tôi ra dắt xe ra, đợi Ngọc Mai lên rồi về. Mấy thằng kia chào nàng rối rít.
Hai ba hôm nay, gần như tôi đã thích nghi với sự xuất hiện cuả một thành viên mới trong nhà của mình. Tập quen và coi Ngọc Mai như một cô em gái mới về nhà vậy. Đã có một đứa lanh chanh nghịch ngợm rồi, thêm một cũng không khó gì. Mà chưa cần tôi nghĩ, hai bà cô cũng xem nhau như tỉ muội rồi, nhiều khi bị cho ra rìa tôi cũng bực.
- Đang nghĩ gì mà vui thế? - Ngọc Mai chợt hỏi.
- À... Có chuyện gì đâu. - mải suy nghĩ nên tôi trả lời hơi bất ngờ.
- Được học với bổn cô nương nên vui hả?
- Ơ... Ừ đúng rồi.
- Nếu được vậy tớ mừng lắm, - nàng hơi dừng lời một tí - nhưng tớ không thích nghe nói dối đâu.
- S... sao cậu lại bảo thế?
- Chắc cậu vui vì được học với cô lớp trưởng cũ của cậu chứ gì?
- Ơ... đâu phải... Cơ mà sao cậu lại xin xuống lớp tớ? - tôi thoáng đổi chủ đề ngay.
- Người ta thích đấy, sao không?
- Sao lại thích? Cậu học cao hơn được mà.
- Tở bảo tớ thích mà.
- Chả hiểu cậu luôn.
- Cơ mà sao bạn Yến của cậu không làm trong ban cán sự nhỉ?
- Ừ, cô Hằng còn chỉ đích danh mà lại từ chối.
- Với lại bí thư lớp cũng tên là Hoàng Yến mới ảo diệu chứ, khác mỗi chữ "Nhung".
- Công nhận ảo diệu. Ha.
- Cẩn thận nay mai nhầm bồ.
- Làm gì có chuyện đấy, bồ bịch gì... mà Mai này...
- Ừ. Sao thế?
- Nói thế nào bây giờ nhể? C... cậu nghĩ tớ có cơ hội với Yến không?
- Có đấy, cố lên, tớ ủng hộ. - nói rồi nàng vỗ vỗ vào vai tôi như động viên.
- Nhưng tớ sợ lắm.
- Sợ gì?
- Yến không thích tớ.
- Cậu cứ im lìm như vậy thì sao cậu ấy biết cậu như thế nào để mà thích cậu.
- Nhưng nếu cậu ấy thích ai rồi thì sao?
- Vậy thì làm như tớ đây nè... Luôn ủng hộ và giúp đỡ cậu ấy tiến đến với người cậu ấy thích.
- Sao lại thế? Không phải là cố gắng tiến đến với cậu ấy à?
- Nếu Yến nghĩ người đem lại hạnh phúc cho Yến không phải cậu, thì cậu nên giúp cậu ấy đến được với người mà cậu ấy cho là xứng đáng
- ... - tôi không nói được gì.
- Yêu một người là mong người ấy được hạnh phúc, vì vậy...ơ này... cậu có nghe không đấy?
- Ơ, có mà, cậu nói tiếp đi, vì vậy gì?
- Vì vậy có rất nhiều cách để yêu một người.
Dường như tôi cảm nhận được một vẻ gì đó mùi mẫn chứa đựng trong câu nói ấy.
Tuy bình thường Ngọc Mai luôn là một cô gái lanh chanh, tinh nghịch. Nhưng những khi nói về chuyện tình cảm, nàng luôn thể hiện mình là một người rất tâm lý cùng với sự suy nghĩ chín chắn. Tuy nhiên tôi luôn lờ mờ mường tượng ra được đằng sau đó là cả một tấm màn che phủ, một bầu trời bí mật mà nàng không muốn chia sẻ cho bất cứ ai.
Dẫu vậy không biết từ bao giờ tôi đã tin tưởng và chia sẻ chuyện tình cảm với nàng nhờ tư vấn. Cũng chẳng hiểu sao tôi và nàng lại thân với nhau nhanh như vậy được. Nhưng dù thế, tôi vẫn chẳng thể là nơi cho nàng trút bao niềm tâm sự mà có vẻ đang làm nàng đau đầu nặng óc được.
- Mai cũng yêu ai đó đơn phương à? - tôi bẽn lẽn hỏi.
- Um... - nàng trầm ngâm như trốn tránh.
Tôi cũng không dám gặng hỏi nữa, quay ra đạp xe mà mắt nhìn lơ đãng trên đường.
- Tớ cũng đang thích một người.
Nghe trong lúc không để ý nên tôi hơi giật mình.
- Nếu cậu thấy phiền thì thôi, tớ cũng không muốn tò mò quá đâu.
Có vẻ Ngọc Mai hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng nàng vẫn quay lại và không lảng tránh câu hỏi kia của tôi như trước.
- Cậu ấy tớ quen từ gần mười năm trước...- "Cậu ấy"? Vậy là cũng bằng tuổi bọn mình à? - không hiểu sao tôi lại đột ngột cắt lời nàng - Ây... tớ xin lỗi, cậu nói tiếp đi.
- Hì, không sao đâu, chắc cũng yêu người cùng tuổi như cậu nên sốt sắng hỏi chứ gì?
Tôi gật đầu lia lịa, từ cổ họng khẽ phát ra một tiếng "ừm" nhẹ.
- Cùng cảnh, cùng yêu người bằng tuổi và cùng là tình cảm đơn phương. Chỉ khác là... - nàng chợt ngừng lại đầy ẩn ý.
- Khác cái gì? - tôi hỏi theo phản ứng.
- À không... chỉ là nàng của cậu hình như chưa yêu ai... Ừm... còn chàng của tớ thì... chậc... đã phải lòng người ta rồi. Hì.
Mặc dù có tiếng cười nhưng tôi vẫn cảm nhận được vị đắng còn lắng đọng đằng sau câu nói ấy.
Cũng phải thôi, giờ Hoàng Yến mà yêu ai khác chắc tôi cũng buồn. Gần mười năm trước thì chắc cũng là tình đầu, gieo cho bao hi vọng, để rồi chỉ lặng lẽ trông ngóng từ xa, về một người mà mình khó có thể nào với tới. Chắc hẳn Ngọc Mai cũng khổ tâm lắm.
Tự nhiên, trong người tôi trào dâng một cảm giác khó tả, có cái gì đó như lòng trắc ẩn hòa trộn cùng với nỗi cảm thông.
Thình lình một cơn gió ùa qua làm cho vành ô trên đầu tôi hơi trao đảo. Đột nhiên tôi nảy lên một ý tưởng.
- Chiều cậu có bận gì không?- Tớ không. Sao thế?
- Thế thì đi với tớ.
- Đi đâu cơ?
- Đi câu cá.
Cô nàng nhổm dậy vỗ hai tai vào vai thôi làm cái xe loạng choạng.
- Thật chứ?
 
Top