[Tư vấn] Gặp lại người mình từng nghĩ không bao giờ với tới. Nên tiếp tục không?

BehindTheBlueEyes

New Member
Joined
Oct 3, 2017
Messages
136
Reaction score
2
Last Updated 27-02-2019 at 13:10
Mình xin anh em vài lời khuyên. Trước đó xin kể câu chuyện của mình:

Thời đó là năm 2014, mình đang học đại học ở Đà Nẵng. Phòng trọ của mình ở tít phía cuối xóm, phía trước mặt là dãy trọ nhà hàng xóm quay lưng về phía xóm mình, nói chung là xưa nay chẳng qua lại gì với bên đó, thậm chí là ghét nhau. Cho nên mấy năm đại học mình chưa bao giờ thèm để ý xem bên đó có gì. Cho đến một ngày...

Đó là một ngày trời mưa gió. À mưa thôi, gió đéo đáng kể, nhưng cứ viết thế cho nó thấm đẫm văn chương, mình ra trước hiên nhà đứng cởi trần tắm mưa. Lúc đó trời tầm chạng vạng tối, đang ngửa mặt lên trời hứng mưa thì tự nhiên thấy khung cửa sổ lầu 2 xóm trọ hàng xóm sáng đèn (lâu lắm rồi mới thấy cái phòng đó sáng đèn, hình như vừa có người chuyển tới ở) và mình phát hiện ra có một con nhỏ đang đứng thẩn thơ ngắm mưa ở đó. Rất lạ, chưa gặp bao giờ. Mình vẫn nhớ lúc đó tim mình đánh thịch một cái hơi bị to.

Con nhỏ có mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt đừng hỏi độ dễ thương, thần thái thì lạnh lùng như mưa ngoài cửa sổ. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy con nhỏ, mình đã tưởng tượng ra cảnh đám cưới giữa mình với nhỏ trong sự mừng vui của quan viên hai họ. Mình sẽ phun mưa dọc lối vào hội trường em nhé? Thiệt luôn, lúc đó bị sét đánh thực sự.

Con nhỏ hình như mới chuyển tới, mình chưa bao giờ gặp, hình như là sinh viên mới. Từ hôm đó mình có thói quen hay ngước lên cái cửa sổ hướng 2h đó để nhìn. Thỉnh thoảng thấy con nhỏ ra đứng ngắm cảnh lúc chiều tà. Lúc thì cầm ly trà đứng uống, lúc thì cầm cuốn sách ngồi đọc. Nhìn con nhỏ khí chất tiểu thư lắm, lạnh lùng và có vẻ cũng chảnh nữa. Một thời gian mình bị tương tư nhẹ.Có ngày ngồi ngoài cổng canh xem con nhỏ đi học buổi nào, mấy giờ mà toàn xịt, chưa lần nào thấy con nhỏ ở chỗ nào khác ngoài cái cửa sổ. Có lúc quẫn chí định chạy qua bển hỏi mấy thằng hàng xóm info của nhỏ, mà nhớ ra hai xóm xưa nay nước sông không phạm nước giếng nên thôi. Với cả ở đây còn lâu mà, thể nào cũng gặp được nhỏ ngoài đường.Mình nghĩ thế nên không vội.

Có một hôm tối muộn, đang làm đồ án căng thẳng quá nên mình lấy cây đàn ra hiên ngồi đánh giải lao tí. Đang vừa đánh vừa nghêu ngao hát thì tự nhiên thấy lạnh lạnh sóng lưng, ngước mặt nhìn lên theo thói quen thì tự nhiên thấy con nhỏ ở khung cửa sổ hướng 2h đang lặng lẽ đứng nhìn mình lúc nào không hay. Bị phát hiện cái con nhỏ hơi lúng túng. Xong mình đưa tay lên chào. Con nhỏ chào lại. Cười một cái xong đóng cửa sổ đi vào trong. Lần đầu tiên thấy "người lạnh lùng" cười, mẹ ơi, xinh không chịu nổi.

Kể từ lần đó mình lại càng tương tư nhỏ hơn. Rồi cũng một vài lần thấy nhỏ ngoài đường nhưng chẳng dám bắt chuyện vì tính khá nhút nhát. Cứ lẳng lặng đi phía sau quan sát nhỏ thôi. Với cả cũng nghĩ thời gian còn nhiều mà.
Ai ngờ đùng một cái con nhỏ biến mất. Hỏi ra thì mới biết là nhỏ chuyển phòng rồi. Huhu. Lúc đó buồn bã chả muốn làm gì. Cái phòng trước kia con nhỏ ở cũng đã có người mới. Cái cửa sổ trước kia con nhỏ hay ra đứng nhìn chiều buông cũng vẫn sáng đèn nhưng người nào đó không phải là nhỏ nữa. Cảm giác một cái gì đó vốn đã thân quen với cuộc sống của mình đột nhiên biến mất hụt hẫng lắm. Tiếc ngẩn ngơ.

Mãi đến tận 4 năm sau. Lúc này mình vào SG làm việc rồi. Thời gian quá lâu và tuổi cũng đã nhiều để mà nhớ đến một đứa con gái xa lạ mình từng cảm nắng vẩn vơ. Nhưng hôm chuyển sang nhà trọ mới cách đây tầm gần 1 năm, đập vào mắt mình khung cảnh y chang như ngày trước. Cũng 2 dãy nhà sát nhau, cũng cái phòng tầng 2 quay lưng về phòng mình, cũng cái cửa sổ hướng 2h, bất giác nhớ đến cái con nhỏ đó, lúc đó cũng đang FA nên cảm xúc tự nhiên ùa về, xong rồi lên facebook viết một cái stt kể về chuyện ngày xưa có đứa con gái bên cửa sổ làm mình cảm nắng. Viết cho vui để lưu giữ kỷ niệm thế thôi chứ chả có ý gì. Dân tình vào đọc rồi like, comment rầm rộ, bảo đéo ngờ mình viết hay thế. Ờ thì viết bằng cảm xúc thực mà bảo sao chả hay.

Đời này đúng là cả tỷ chuyện tình cờ không thể nào hiểu nổi. Hôm đó vừa mới đi làm về, nghe đt kêu ting một cái thông báo có người vừa like cái stt đó của mình (lúc này đã là mấy tháng sau). Mình tự hỏi thế éo nào mà cái stt của cả mấy tháng trước mà vẫn có đứa like được nhỉ. Bấm vào xem thì đó là của một người không phải là bạn bè trên fb. Ơ, thằng ất ơ nào đây nhỉ? Bấm vào cái nick đó. Bấm tiếp vào cái avatar rồi ngã ngửa. Cái mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương, nụ cười xinh như búp bê chẳng thể lẫn vào đâu được. Chính là con nhỏ mình cảm nắng ngày trước. Mình bất ngờ thật sự.

Choáng váng mất một phút. Không suy nghĩ gì cả, mình nhắn liền cho nhỏ một cái tin. Một lúc sau thấy nhỏ rep, và câu chuyện bắt đầu từ đó.



Hỏi ra mới biết lý do con nhỏ biết cái stt này của mình mà vào like. Hóa ra trong số những đứa like và cmt cái stt đó, có một đứa vô tình là bạn của con nhỏ. Tất nhiên đứa đó không biết là mình đang viết về con nhỏ, một hôm 2 đứa đi uống cf, ngồi kể chuyện vu vơ thì đứa kia kể có anh này viết cái stt hay lắm, tao đọc thấy sao mà giống mày thế. Cái con nhỏ vào xem thì mới biết đó chính là mình.

Ngồi kể về mấy chuyện ngày trước, kể về mình đã cảm nắng con nhỏ như thế nào, vô tư không giấu ghiếm. Con nhỏ nói chuyện cởi mở và dễ thương lắm, khác với một đứa lạnh lùng và chảnh chọe mà mình vẫn hình dung. Con nhỏ bảo tại em bị cận nhưng không thích đeo kính, đi ngoài đường chẳng nhận ra ai nên người ta bảo chảnh. Xong rồi nhỏ đề thêm một câu “Chứ thật ra trái tim của em ấm áp lắm đấy, biết chưa”. Nghe xong mà muốn rụng tim. Tất nhiên là thời gian trôi qua đã lâu rồi, mình cũng chẳng còn trẻ trâu nữa, nên sự cảm nắng ngày nào cũng đã không còn, chỉ đơn giản giống như gặp lại một người bạn cũ mình từng rất quý. Vậy thôi.

Lại bẵng đi tầm 2 tháng sau. 2 tháng không nói chuyện với nhỏ nữa. Lý do là lúc đó mình đang khủng hoảng nhiều thứ, không muốn nói chuyện với ai, kể cả nhỏ. Thế rồi một ngày nhỏ nhắn tin, lúc đó mình đang ở Vũng Tàu làm việc, ngủ sớm nên sáng hôm sau mới nhắn lại.





Kể từ đó mình với nhỏ chăm nhắn tin với nhau hơn. Đa số là toàn nhỏ chủ động nhắn tin trước. Có lúc thì thế này:



Có lúc đang ngồi làm việc thì tự nhiên nhỏ nhắn tin hỏi:

- Anh có muốn xem văn phòng làm việc của em không?
- Có
- Kệ anh.
- Ơ.
- Anh muốn xem ảnh hay video?
- Cả 2. Quay cả mặt em vào nữa nhá.
- Hoy. Ngại lắm.
- Nhanh nào.

Thế là nhỏ cũng quay phòng làm việc của nhỏ cho mình xem, cả mặt nhỏ nữa. Xong nhỏ hỏi:

- Thấy em khác gì lúc xưa không?
- Chả khác gì cả. Vẫn xinh.
- Hừ. Anh phải nói là xinh hơn chứ. Nói dối cũng được mà ><

Cứ thế, những cuộc nói chuyện giữa mình và nhỏ trở nên dày đặc hơn. Thực sự thời gian đó mình đang khủng hoảng về sự nghiệp, sức khỏe và gia đình nên rất chán đời, nhỏ xuất hiện như một vị cứu tinh thổi cơn gió mát lành vào tâm hồn khô khốc của mình. Ngày xưa nhỏ đứng bên cửa sổ, đẹp long lanh như một giọt sương để mà ngắm nhìn , thì bây giờ nhỏ như một cơn mưa thu nhè nhẹ để đắm mình trong đó rửa ráy chút bụi trần.

Rồi tự nhiên một ngày nhỏ lại nhắn tin:

- Em sắp vào SG.
- Làm gì?
- Làm gì kệ người ta.

Cái con nhỏ này bình thường nói chuyện rất ngoan mà thỉnh thoảng lại nổi cơn hâm hâm như vậy đó. Nên mình mặc kệ. Nhỏ nhắn tiếp:

- Em vào SG gặp khách hàng tiện thể đi chơi, chắc lâu đó.
- Ờ. Vào nhớ gọi anh nhá.
- Hơm. Gọi anh làm gì?
- Thì thôi.
- Hihi. Để em suy nghĩ đã.
- Suy nghĩ nhanh kẻo anh đổi ý bây giờ : ))
- Anh phải để em làm giá tí chứ ^^
- Thế đã có ai đón chưa?
- Dạ rồi.
- Thế đã có chỗ ở chưa?
- Dạ em ở với chị.
- Chị nào, có người yêu chưa?
- Chị bạn em, có người yêu rồi ><
- Chán nhở.
- ><

Như để chứng minh cho lời nói của mình, hôm sau nhỏ gửi qua cho mình tấm hình chụp vé máy bay kèm theo dòng chữ “Nè, anh tin chưa?” Mình đến chết cười với con nhỏ này. Đi làm rồi mà cứ như trẻ con. Hình ảnh “người lạnh lung” ngày xưa mình tưởng tượng về nhỏ chính thức sụp đổ : ))

Thế rồi nhỏ vào SG, mình hẹn nhỏ đi cf tiện thể xem bóng đá luôn. Đợt đó là trận bán kết lượt về AFF Cup giữa VN và Phillipine. Nhớ hôm đó nhỏ mặc chiếc váy đen xẻ hông kết hợp với đôi dép lê hình con mèo, một phong cách thời trang thật là vãi chưởng : ))Nhưng nhỏ xinh cực, da trắng thôi rồi, mắt đen tuyền, tóc ngắn buộc cao nhìn rất khỏe khoắn. Đi vào quán café làm tất cả phải ngước nhìn. Tự nhiên mình cũng thơm lây : )):beauty:

Buổi gặp đầu tiên chủ yếu coi bóng đá là chính. Cũng nhờ thế mà bớt ngại ngùng. Lúc nghỉ giữa hiệp mới tranh thủ nói chuyện được tí. Lần đầu tiên mình gặp nhỏ ngoài đời, tự nhiên nghĩ, mình đang gặp crush cũ ư, một đứa mà ngày trước mình cứ thấy nó ở xa xôi chẳng bao giờ với tới được, thế mà bây giờ đang ngồi ngay trước mặt mình đây, cảm giác ấy thật sự là khó tả. Ngồi kể về mấy kỷ niệm ngày xưa ở xóm trọ nhà bác Phong mà cười ngặt nghẽo. Nhỏ bảo hồi trước nhỏ phải chuyển trọ là bởi vì mấy anh trong xóm tán tỉnh nhỏ nhiều quá, chịu không nổi nên nhỏ phải đi. Mình bảo “Làm anh buồn mất một hôm”. Nhỏ nheo mắt cười “Một hôm thôi hả ^^”. Mình chả nói gì.:byebye:

Xong nhỏ chống cằm nhìn mình chăm chú:

- Trông anh xinh ghê.
- Điên. Anh chỉ đẹp trai chứ ko xinh.
- Mà kể cho anh nghe một bí mật nè. Nghe hông?
- Kể đi.
- Thực ra em là người dân tộc đấy. Em là người Kor chứ không phải người Kinh.

Mình tròn mắt mất mấy giây.

- Hả? Người dân tộc mà trắng và xinh được như em hả, không tin. Với cả làm gì có dân tộc nào tên là Kor.
- Không tin hả. Anh lên mạng search đi.

Mình lên mạng sợt thì quả thực có người dân tộc Kor thật. Nhìn mặt nhỏ rất nghiêm túc, không phải giống như đang đùa. Nhỏ còn bảo nhờ người dân tộc được cộng nhiều điểm nên thi đại học mới đậu đấy chứ em học ngu lắm. Mình càng tin là thật.

Xong trận chở nhỏ về. Tối đó nhỏ nhắn tin “Anh đúng là đồ ngốc, nói cái gì cũng tin : ))”, làm mình tức sôi máu. Cái con nhỏ này đúng không biết đâu mà lần.:canny:

Mấy ngày sau nhỏ bận việc với khách hàng, mình cũng bận nên không gặp nhau nữa. Một hôm thấy nhỏ đăng một cái story có vẻ mệt mệt với chán chán, mình nhắn qua:

- Đi xả xì chét tí không?
- Giờ hả anh?
- Uh, giờ chứ bao giờ.
- Nhưng em sắp đến deadline rồi, sợ không kịp mất.
- Kệ mọe deadline mấy tiếng đi. Chuẩn bị đi 20p nữa anh qua đón.
- Dạ.

Mình chạy qua rồi gọi cho nhỏ. Nhỏ bước ra làm mình rụng tim mất mấy giây. Một chiếc váy hoa, một đôi giày búp bê, tóc kẹp ngang tai cute lạc lối. Mình bảo lần sau đừng mặc váy nữa. Nhỏ chau mày hỏi tại sao. Cười cười bảo, tại anh khó thở quá. Nhỏ đỏ mặt đấm nhẹ vào vai mình mấy cái rồi giục đi thôi anh.

Hôm đó SG trời nắng chan chát. Mình có việc đi giao cho khách mấy đơn hàng nên bảo nhỏ đi theo luôn rồi đi xem phim. Chạy phải cả tiếng ngoài đường, thấy cũng thương nhỏ, trời nắng thế mà chả than lấy một lời. Mà cái xe của mình đâu phải bình thường. Con wave sản xuất từ thời nhà Tống, cái đặt chân phía sau bị thiếu mất một cái nên ai ngồi sau xe mình đều khổ lắm. Sau này con nhỏ nói với mình, anh có biết cái gì em nhớ nhất ở SG không, chính là cái đặt chân xe của anh ấy, ngồi phía sau mà em vừa mỏi vừa buồn cười thôi rồi : ))

Đi xem phim xong ra về, lúc đi xuống thang cuốn con nhỏ hỏi mình:

- Anh có biết cái tua rua này làm gì không?

Nhỏ chỉ xuống cái tua rua màu đen như mấy cọng chổi thò ra sát mép dưới thang cuốn. Mình lắc đầu chịu thua, nhỏ mới bảo:

- Cái này người ta thiết kế để khi xuống thang cuốn có thể chùi giày được nè.

Nói xong nhỏ thò giày vô mấy cái tua rua đó làm mẫu. Mình cũng thò vô làm theo, ờ quả thật là chùi được giày thật mặc dù cũng chả ăn thua chi. Mấy đứa học sinh đi cùng thang cuốn với mình cũng thò vô thử xong gật gù như phát hiện ra chân lý mới.

Xuống hết thang cuốn, đợi mấy đứa học sinh đi khuất, nhỏ mới bật cười ngặt nghẽo. Mình đứng thộn mặt ra bảo thần kinh à. Nhỏ vừa cười vừa chùi nước mắt:

- Anh đúng là cái đồ ngốc nhất trên đời.
- Hơ?
- Bộ anh nghĩ cái đó dùng để chùi giày thật à?
- (lúc này mặt mình ngu như Mr.Bean)
- Người gì đâu mà nói gì cũng tin.hihi
:canny::canny::canny:
Ngày tạm biệt nhỏ, mình tặng nhỏ một cái áo thun có in hình một đứa con gái tóc ngắn anime. Lúc sắp lên máy bay, nhỏ nhắn cho mình một tin, không phải là tin nhắn fb nữa là mà tin nhắn điện thoại, xin được trích nguyên văn:

“Anh ơi, em về lại ĐN lạnh lẽo đây. Cảm ơn anh rất nhèo, về tất cả, mong anh luôn vui vẻ và nice như hiện tại nha, hẹn gặp anh vào một ngày đẹp trời. P/s: rất rất rất vui vì được quen và gặp anh :D, bye bye chàng trai :*”

Về đến ĐN, nhỏ lại nhắn tin cho mình: “Em về ĐN rồi anh nha. Mưa lắm. huhu”


Viết dài ghê, còn nhiều nữa nhưng mệt quá hẻm kể nữa :D Thực sự là lâu lắm rồi mới gặp một đứa con gái thú vị và cho mình nhiều cảm xúc như vậy, mà lại là đứa ngày xưa mình tương tư bên cửa sổ mới chết chứ. Có lẽ mình với nhỏ có duyên mà cũng vô duyên. Nói vô duyên là bởi mình gặp nhỏ muộn quá. Giá mà sớm hơn vài năm, lúc mình chưa vào SG thì có lẽ mối quan hệ này sẽ tiến xa hơn. Và mình cũng ko có ý định về ĐN, mà nhỏ cũng ko muốn vào SG, thực ra là mẹ nhỏ không muốn. Khoảng cách thực sự là một thử thách lớn mặc dù mình vẫn ra ĐN thường xuyên và nhỏ cũng vào SG thường xuyên.

Nhỏ vẫn hay nhắn tin với mình, bất cứ stt nào của mình nhỏ cũng like. Còn mình hiện tại chỉ giữ chừng mực với nhỏ. Không biết có phải là nhỏ thích mình không? Mà nếu như nhỏ thích mình thật thì mình có nên tiến xa với mối quan hệ này không?

Update 1: Gặp lại ở Đà Nẵng

Update 2: Một lần nghe nhỏ khóc

Update 3: Chuyện đi giao hàng

Update 4: Ra Đà Nẵng lần 2. Trái đất thật tròn

Bonus: Loài sinh vật tên Uyên phức tạp vkl

Update 5: Mission complete

Last Updated 24-02-2019 at 23:33
Mình xin anh em vài lời khuyên. Trước đó xin kể câu chuyện của mình:

Thời đó là năm 2014, mình đang học đại học ở Đà Nẵng. Phòng trọ của mình ở tít phía cuối xóm, phía trước mặt là dãy trọ nhà hàng xóm quay lưng về phía xóm mình, nói chung là xưa nay chẳng qua lại gì với bên đó, thậm chí là ghét nhau. Cho nên mấy năm đại học mình chưa bao giờ thèm để ý xem bên đó có gì. Cho đến một ngày...

Đó là một ngày trời mưa gió. À mưa thôi, gió đéo đáng kể, nhưng cứ viết thế cho nó thấm đẫm văn chương, mình ra trước hiên nhà đứng cởi trần tắm mưa. Lúc đó trời tầm chạng vạng tối, đang ngửa mặt lên trời hứng mưa thì tự nhiên thấy khung cửa sổ lầu 2 xóm trọ hàng xóm sáng đèn (lâu lắm rồi mới thấy cái phòng đó sáng đèn, hình như vừa có người chuyển tới ở) và mình phát hiện ra có một con nhỏ đang đứng thẩn thơ ngắm mưa ở đó. Rất lạ, chưa gặp bao giờ. Mình vẫn nhớ lúc đó tim mình đánh thịch một cái hơi bị to.

Con nhỏ có mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt đừng hỏi độ dễ thương, thần thái thì lạnh lùng như mưa ngoài cửa sổ. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy con nhỏ, mình đã tưởng tượng ra cảnh đám cưới giữa mình với nhỏ trong sự mừng vui của quan viên hai họ. Mình sẽ phun mưa dọc lối vào hội trường em nhé? Thiệt luôn, lúc đó bị sét đánh thực sự.

Con nhỏ hình như mới chuyển tới, mình chưa bao giờ gặp, hình như là sinh viên mới. Từ hôm đó mình có thói quen hay ngước lên cái cửa sổ hướng 2h đó để nhìn. Thỉnh thoảng thấy con nhỏ ra đứng ngắm cảnh lúc chiều tà. Lúc thì cầm ly trà đứng uống, lúc thì cầm cuốn sách ngồi đọc. Nhìn con nhỏ khí chất tiểu thư lắm, lạnh lùng và có vẻ cũng chảnh nữa. Một thời gian mình bị tương tư nhẹ.Có ngày ngồi ngoài cổng canh xem con nhỏ đi học buổi nào, mấy giờ mà toàn xịt, chưa lần nào thấy con nhỏ ở chỗ nào khác ngoài cái cửa sổ. Có lúc quẫn chí định chạy qua bển hỏi mấy thằng hàng xóm info của nhỏ, mà nhớ ra hai xóm xưa nay nước sông không phạm nước giếng nên thôi. Với cả ở đây còn lâu mà, thể nào cũng gặp được nhỏ ngoài đường.Mình nghĩ thế nên không vội.

Có một hôm tối muộn, đang làm đồ án căng thẳng quá nên mình lấy cây đàn ra hiên ngồi đánh giải lao tí. Đang vừa đánh vừa nghêu ngao hát thì tự nhiên thấy lạnh lạnh sóng lưng, ngước mặt nhìn lên theo thói quen thì tự nhiên thấy con nhỏ ở khung cửa sổ hướng 2h đang lặng lẽ đứng nhìn mình lúc nào không hay. Bị phát hiện cái con nhỏ hơi lúng túng. Xong mình đưa tay lên chào. Con nhỏ chào lại. Cười một cái xong đóng cửa sổ đi vào trong. Lần đầu tiên thấy "người lạnh lùng" cười, mẹ ơi, xinh không chịu nổi.

Kể từ lần đó mình lại càng tương tư nhỏ hơn. Rồi cũng một vài lần thấy nhỏ ngoài đường nhưng chẳng dám bắt chuyện vì tính khá nhút nhát. Cứ lẳng lặng đi phía sau quan sát nhỏ thôi. Với cả cũng nghĩ thời gian còn nhiều mà.
Ai ngờ đùng một cái con nhỏ biến mất. Hỏi ra thì mới biết là nhỏ chuyển phòng rồi. Huhu. Lúc đó buồn bã chả muốn làm gì. Cái phòng trước kia con nhỏ ở cũng đã có người mới. Cái cửa sổ trước kia con nhỏ hay ra đứng nhìn chiều buông cũng vẫn sáng đèn nhưng người nào đó không phải là nhỏ nữa. Cảm giác một cái gì đó vốn đã thân quen với cuộc sống của mình đột nhiên biến mất hụt hẫng lắm. Tiếc ngẩn ngơ.

Mãi đến tận 4 năm sau. Lúc này mình vào SG làm việc rồi. Thời gian quá lâu và tuổi cũng đã nhiều để mà nhớ đến một đứa con gái xa lạ mình từng cảm nắng vẩn vơ. Nhưng hôm chuyển sang nhà trọ mới cách đây tầm gần 1 năm, đập vào mắt mình khung cảnh y chang như ngày trước. Cũng 2 dãy nhà sát nhau, cũng cái phòng tầng 2 quay lưng về phòng mình, cũng cái cửa sổ hướng 2h, bất giác nhớ đến cái con nhỏ đó, lúc đó cũng đang FA nên cảm xúc tự nhiên ùa về, xong rồi lên facebook viết một cái stt kể về chuyện ngày xưa có đứa con gái bên cửa sổ làm mình cảm nắng. Viết cho vui để lưu giữ kỷ niệm thế thôi chứ chả có ý gì. Dân tình vào đọc rồi like, comment rầm rộ, bảo đéo ngờ mình viết hay thế. Ờ thì viết bằng cảm xúc thực mà bảo sao chả hay.

Đời này đúng là cả tỷ chuyện tình cờ không thể nào hiểu nổi. Hôm đó vừa mới đi làm về, nghe đt kêu ting một cái thông báo có người vừa like cái stt đó của mình (lúc này đã là mấy tháng sau). Mình tự hỏi thế éo nào mà cái stt của cả mấy tháng trước mà vẫn có đứa like được nhỉ. Bấm vào xem thì đó là của một người không phải là bạn bè trên fb. Ơ, thằng ất ơ nào đây nhỉ? Bấm vào cái nick đó. Bấm tiếp vào cái avatar rồi ngã ngửa. Cái mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương, nụ cười xinh như búp bê chẳng thể lẫn vào đâu được. Chính là con nhỏ mình cảm nắng ngày trước. Mình bất ngờ thật sự.

Choáng váng mất một phút. Không suy nghĩ gì cả, mình nhắn liền cho nhỏ một cái tin. Một lúc sau thấy nhỏ rep, và câu chuyện bắt đầu từ đó.



Hỏi ra mới biết lý do con nhỏ biết cái stt này của mình mà vào like. Hóa ra trong số những đứa like và cmt cái stt đó, có một đứa vô tình là bạn của con nhỏ. Tất nhiên đứa đó không biết là mình đang viết về con nhỏ, một hôm 2 đứa đi uống cf, ngồi kể chuyện vu vơ thì đứa kia kể có anh này viết cái stt hay lắm, tao đọc thấy sao mà giống mày thế. Cái con nhỏ vào xem thì mới biết đó chính là mình.

Ngồi kể về mấy chuyện ngày trước, kể về mình đã cảm nắng con nhỏ như thế nào, vô tư không giấu ghiếm. Con nhỏ nói chuyện cởi mở và dễ thương lắm, khác với một đứa lạnh lùng và chảnh chọe mà mình vẫn hình dung. Con nhỏ bảo tại em bị cận nhưng không thích đeo kính, đi ngoài đường chẳng nhận ra ai nên người ta bảo chảnh. Xong rồi nhỏ đề thêm một câu “Chứ thật ra trái tim của em ấm áp lắm đấy, biết chưa”. Nghe xong mà muốn rụng tim. Tất nhiên là thời gian trôi qua đã lâu rồi, mình cũng chẳng còn trẻ trâu nữa, nên sự cảm nắng ngày nào cũng đã không còn, chỉ đơn giản giống như gặp lại một người bạn cũ mình từng rất quý. Vậy thôi.

Lại bẵng đi tầm 2 tháng sau. 2 tháng không nói chuyện với nhỏ nữa. Lý do là lúc đó mình đang khủng hoảng nhiều thứ, không muốn nói chuyện với ai, kể cả nhỏ. Thế rồi một ngày nhỏ nhắn tin, lúc đó mình đang ở Vũng Tàu làm việc, ngủ sớm nên sáng hôm sau mới nhắn lại.





Kể từ đó mình với nhỏ chăm nhắn tin với nhau hơn. Đa số là toàn nhỏ chủ động nhắn tin trước. Có lúc thì thế này:



Có lúc đang ngồi làm việc thì tự nhiên nhỏ nhắn tin hỏi:

- Anh có muốn xem văn phòng làm việc của em không?
- Có
- Kệ anh.
- Ơ.
- Anh muốn xem ảnh hay video?
- Cả 2. Quay cả mặt em vào nữa nhá.
- Hoy. Ngại lắm.
- Nhanh nào.

Thế là nhỏ cũng quay phòng làm việc của nhỏ cho mình xem, cả mặt nhỏ nữa. Xong nhỏ hỏi:

- Thấy em khác gì lúc xưa không?
- Chả khác gì cả. Vẫn xinh.
- Hừ. Anh phải nói là xinh hơn chứ. Nói dối cũng được mà ><

Cứ thế, những cuộc nói chuyện giữa mình và nhỏ trở nên dày đặc hơn. Thực sự thời gian đó mình đang khủng hoảng về sự nghiệp, sức khỏe và gia đình nên rất chán đời, nhỏ xuất hiện như một vị cứu tinh thổi cơn gió mát lành vào tâm hồn khô khốc của mình. Ngày xưa nhỏ đứng bên cửa sổ, đẹp long lanh như một giọt sương để mà ngắm nhìn , thì bây giờ nhỏ như một cơn mưa thu nhè nhẹ để đắm mình trong đó rửa ráy chút bụi trần.

Rồi tự nhiên một ngày nhỏ lại nhắn tin:

- Em sắp vào SG.
- Làm gì?
- Làm gì kệ người ta.

Cái con nhỏ này bình thường nói chuyện rất ngoan mà thỉnh thoảng lại nổi cơn hâm hâm như vậy đó. Nên mình mặc kệ. Nhỏ nhắn tiếp:

- Em vào SG gặp khách hàng tiện thể đi chơi, chắc lâu đó.
- Ờ. Vào nhớ gọi anh nhá.
- Hơm. Gọi anh làm gì?
- Thì thôi.
- Hihi. Để em suy nghĩ đã.
- Suy nghĩ nhanh kẻo anh đổi ý bây giờ : ))
- Anh phải để em làm giá tí chứ ^^
- Thế đã có ai đón chưa?
- Dạ rồi.
- Thế đã có chỗ ở chưa?
- Dạ em ở với chị.
- Chị nào, có người yêu chưa?
- Chị bạn em, có người yêu rồi ><
- Chán nhở.
- ><

Như để chứng minh cho lời nói của mình, hôm sau nhỏ gửi qua cho mình tấm hình chụp vé máy bay kèm theo dòng chữ “Nè, anh tin chưa?” Mình đến chết cười với con nhỏ này. Đi làm rồi mà cứ như trẻ con. Hình ảnh “người lạnh lung” ngày xưa mình tưởng tượng về nhỏ chính thức sụp đổ : ))

Thế rồi nhỏ vào SG, mình hẹn nhỏ đi cf tiện thể xem bóng đá luôn. Đợt đó là trận bán kết lượt về AFF Cup giữa VN và Phillipine. Nhớ hôm đó nhỏ mặc chiếc váy đen xẻ hông kết hợp với đôi dép lê hình con mèo, một phong cách thời trang thật là vãi chưởng : ))Nhưng nhỏ xinh cực, da trắng thôi rồi, mắt đen tuyền, tóc ngắn buộc cao nhìn rất khỏe khoắn. Đi vào quán café làm tất cả phải ngước nhìn. Tự nhiên mình cũng thơm lây : )):beauty:

Buổi gặp đầu tiên chủ yếu coi bóng đá là chính. Cũng nhờ thế mà bớt ngại ngùng. Lúc nghỉ giữa hiệp mới tranh thủ nói chuyện được tí. Lần đầu tiên mình gặp nhỏ ngoài đời, tự nhiên nghĩ, mình đang gặp crush cũ ư, một đứa mà ngày trước mình cứ thấy nó ở xa xôi chẳng bao giờ với tới được, thế mà bây giờ đang ngồi ngay trước mặt mình đây, cảm giác ấy thật sự là khó tả. Ngồi kể về mấy kỷ niệm ngày xưa ở xóm trọ nhà bác Phong mà cười ngặt nghẽo. Nhỏ bảo hồi trước nhỏ phải chuyển trọ là bởi vì mấy anh trong xóm tán tỉnh nhỏ nhiều quá, chịu không nổi nên nhỏ phải đi. Mình bảo “Làm anh buồn mất một hôm”. Nhỏ nheo mắt cười “Một hôm thôi hả ^^”. Mình chả nói gì.:byebye:

Xong nhỏ chống cằm nhìn mình chăm chú:

- Trông anh xinh ghê.
- Điên. Anh chỉ đẹp trai chứ ko xinh.
- Mà kể cho anh nghe một bí mật nè. Nghe hông?
- Kể đi.
- Thực ra em là người dân tộc đấy. Em là người Kor chứ không phải người Kinh.

Mình tròn mắt mất mấy giây.

- Hả? Người dân tộc mà trắng và xinh được như em hả, không tin. Với cả làm gì có dân tộc nào tên là Kor.
- Không tin hả. Anh lên mạng search đi.

Mình lên mạng sợt thì quả thực có người dân tộc Kor thật. Nhìn mặt nhỏ rất nghiêm túc, không phải giống như đang đùa. Nhỏ còn bảo nhờ người dân tộc được cộng nhiều điểm nên thi đại học mới đậu đấy chứ em học ngu lắm. Mình càng tin là thật.

Xong trận chở nhỏ về. Tối đó nhỏ nhắn tin “Anh đúng là đồ ngốc, nói cái gì cũng tin : ))”, làm mình tức sôi máu. Cái con nhỏ này đúng không biết đâu mà lần.:canny:

Mấy ngày sau nhỏ bận việc với khách hàng, mình cũng bận nên không gặp nhau nữa. Một hôm thấy nhỏ đăng một cái story có vẻ mệt mệt với chán chán, mình nhắn qua:

- Đi xả xì chét tí không?
- Giờ hả anh?
- Uh, giờ chứ bao giờ.
- Nhưng em sắp đến deadline rồi, sợ không kịp mất.
- Kệ mọe deadline mấy tiếng đi. Chuẩn bị đi 20p nữa anh qua đón.
- Dạ.

Mình chạy qua rồi gọi cho nhỏ. Nhỏ bước ra làm mình rụng tim mất mấy giây. Một chiếc váy hoa, một đôi giày búp bê, tóc kẹp ngang tai cute lạc lối. Mình bảo lần sau đừng mặc váy nữa. Nhỏ chau mày hỏi tại sao. Cười cười bảo, tại anh khó thở quá. Nhỏ đỏ mặt đấm nhẹ vào vai mình mấy cái rồi giục đi thôi anh.

Hôm đó SG trời nắng chan chát. Mình có việc đi giao cho khách mấy đơn hàng nên bảo nhỏ đi theo luôn rồi đi xem phim. Chạy phải cả tiếng ngoài đường, thấy cũng thương nhỏ, trời nắng thế mà chả than lấy một lời. Mà cái xe của mình đâu phải bình thường. Con wave sản xuất từ thời nhà Tống, cái đặt chân phía sau bị thiếu mất một cái nên ai ngồi sau xe mình đều khổ lắm. Sau này con nhỏ nói với mình, anh có biết cái gì em nhớ nhất ở SG không, chính là cái đặt chân xe của anh ấy, ngồi phía sau mà em vừa mỏi vừa buồn cười thôi rồi : ))

Đi xem phim xong ra về, lúc đi xuống thang cuốn con nhỏ hỏi mình:

- Anh có biết cái tua rua này làm gì không?

Nhỏ chỉ xuống cái tua rua màu đen như mấy cọng chổi thò ra sát mép dưới thang cuốn. Mình lắc đầu chịu thua, nhỏ mới bảo:

- Cái này người ta thiết kế để khi xuống thang cuốn có thể chùi giày được nè.

Nói xong nhỏ thò giày vô mấy cái tua rua đó làm mẫu. Mình cũng thò vô làm theo, ờ quả thật là chùi được giày thật mặc dù cũng chả ăn thua chi. Mấy đứa học sinh đi cùng thang cuốn với mình cũng thò vô thử xong gật gù như phát hiện ra chân lý mới.

Xuống hết thang cuốn, đợi mấy đứa học sinh đi khuất, nhỏ mới bật cười ngặt nghẽo. Mình đứng thộn mặt ra bảo thần kinh à. Nhỏ vừa cười vừa chùi nước mắt:

- Anh đúng là cái đồ ngốc nhất trên đời.
- Hơ?
- Bộ anh nghĩ cái đó dùng để chùi giày thật à?
- (lúc này mặt mình ngu như Mr.Bean)
- Người gì đâu mà nói gì cũng tin.hihi
:canny::canny::canny:
Ngày tạm biệt nhỏ, mình tặng nhỏ một cái áo thun có in hình một đứa con gái tóc ngắn anime. Lúc sắp lên máy bay, nhỏ nhắn cho mình một tin, không phải là tin nhắn fb nữa là mà tin nhắn điện thoại, xin được trích nguyên văn:

“Anh ơi, em về lại ĐN lạnh lẽo đây. Cảm ơn anh rất nhèo, về tất cả, mong anh luôn vui vẻ và nice như hiện tại nha, hẹn gặp anh vào một ngày đẹp trời. P/s: rất rất rất vui vì được quen và gặp anh :D, bye bye chàng trai :*”

Về đến ĐN, nhỏ lại nhắn tin cho mình: “Em về ĐN rồi anh nha. Mưa lắm. huhu”


Viết dài ghê, còn nhiều nữa nhưng mệt quá hẻm kể nữa :D Thực sự là lâu lắm rồi mới gặp một đứa con gái thú vị và cho mình nhiều cảm xúc như vậy, mà lại là đứa ngày xưa mình tương tư bên cửa sổ mới chết chứ. Có lẽ mình với nhỏ có duyên mà cũng vô duyên. Nói vô duyên là bởi mình gặp nhỏ muộn quá. Giá mà sớm hơn vài năm, lúc mình chưa vào SG thì có lẽ mối quan hệ này sẽ tiến xa hơn. Và mình cũng ko có ý định về ĐN, mà nhỏ cũng ko muốn vào SG, thực ra là mẹ nhỏ không muốn. Khoảng cách thực sự là một thử thách lớn mặc dù mình vẫn ra ĐN thường xuyên và nhỏ cũng vào SG thường xuyên.

Nhỏ vẫn hay nhắn tin với mình, bất cứ stt nào của mình nhỏ cũng like. Còn mình hiện tại chỉ giữ chừng mực với nhỏ. Không biết có phải là nhỏ thích mình không? Mà nếu như nhỏ thích mình thật thì mình có nên tiến xa với mối quan hệ này không?

Update 1: Gặp lại ở Đà Nẵng

Update 2: Một lần nghe nhỏ khóc

Update 3: Chuyện đi giao hàng

Update 4: Ra Đà Nẵng lần 2. Trái đất thật tròn

Last Updated 19-02-2019 at 16:27
Mình xin anh em vài lời khuyên. Trước đó xin kể câu chuyện của mình:

Thời đó là năm 2014, mình đang học đại học ở Đà Nẵng. Phòng trọ của mình ở tít phía cuối xóm, phía trước mặt là dãy trọ nhà hàng xóm quay lưng về phía xóm mình, nói chung là xưa nay chẳng qua lại gì với bên đó, thậm chí là ghét nhau. Cho nên mấy năm đại học mình chưa bao giờ thèm để ý xem bên đó có gì. Cho đến một ngày...

Đó là một ngày trời mưa gió. À mưa thôi, gió đéo đáng kể, nhưng cứ viết thế cho nó thấm đẫm văn chương, mình ra trước hiên nhà đứng cởi trần tắm mưa. Lúc đó trời tầm chạng vạng tối, đang ngửa mặt lên trời hứng mưa thì tự nhiên thấy khung cửa sổ lầu 2 xóm trọ hàng xóm sáng đèn (lâu lắm rồi mới thấy cái phòng đó sáng đèn, hình như vừa có người chuyển tới ở) và mình phát hiện ra có một con nhỏ đang đứng thẩn thơ ngắm mưa ở đó. Rất lạ, chưa gặp bao giờ. Mình vẫn nhớ lúc đó tim mình đánh thịch một cái hơi bị to.

Con nhỏ có mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt đừng hỏi độ dễ thương, thần thái thì lạnh lùng như mưa ngoài cửa sổ. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy con nhỏ, mình đã tưởng tượng ra cảnh đám cưới giữa mình với nhỏ trong sự mừng vui của quan viên hai họ. Mình sẽ phun mưa dọc lối vào hội trường em nhé? Thiệt luôn, lúc đó bị sét đánh thực sự.

Con nhỏ hình như mới chuyển tới, mình chưa bao giờ gặp, hình như là sinh viên mới. Từ hôm đó mình có thói quen hay ngước lên cái cửa sổ hướng 2h đó để nhìn. Thỉnh thoảng thấy con nhỏ ra đứng ngắm cảnh lúc chiều tà. Lúc thì cầm ly trà đứng uống, lúc thì cầm cuốn sách ngồi đọc. Nhìn con nhỏ khí chất tiểu thư lắm, lạnh lùng và có vẻ cũng chảnh nữa. Một thời gian mình bị tương tư nhẹ.Có ngày ngồi ngoài cổng canh xem con nhỏ đi học buổi nào, mấy giờ mà toàn xịt, chưa lần nào thấy con nhỏ ở chỗ nào khác ngoài cái cửa sổ. Có lúc quẫn chí định chạy qua bển hỏi mấy thằng hàng xóm info của nhỏ, mà nhớ ra hai xóm xưa nay nước sông không phạm nước giếng nên thôi. Với cả ở đây còn lâu mà, thể nào cũng gặp được nhỏ ngoài đường.Mình nghĩ thế nên không vội.

Có một hôm tối muộn, đang làm đồ án căng thẳng quá nên mình lấy cây đàn ra hiên ngồi đánh giải lao tí. Đang vừa đánh vừa nghêu ngao hát thì tự nhiên thấy lạnh lạnh sóng lưng, ngước mặt nhìn lên theo thói quen thì tự nhiên thấy con nhỏ ở khung cửa sổ hướng 2h đang lặng lẽ đứng nhìn mình lúc nào không hay. Bị phát hiện cái con nhỏ hơi lúng túng. Xong mình đưa tay lên chào. Con nhỏ chào lại. Cười một cái xong đóng cửa sổ đi vào trong. Lần đầu tiên thấy "người lạnh lùng" cười, mẹ ơi, xinh không chịu nổi.

Kể từ lần đó mình lại càng tương tư nhỏ hơn. Rồi cũng một vài lần thấy nhỏ ngoài đường nhưng chẳng dám bắt chuyện vì tính khá nhút nhát. Cứ lẳng lặng đi phía sau quan sát nhỏ thôi. Với cả cũng nghĩ thời gian còn nhiều mà.
Ai ngờ đùng một cái con nhỏ biến mất. Hỏi ra thì mới biết là nhỏ chuyển phòng rồi. Huhu. Lúc đó buồn bã chả muốn làm gì. Cái phòng trước kia con nhỏ ở cũng đã có người mới. Cái cửa sổ trước kia con nhỏ hay ra đứng nhìn chiều buông cũng vẫn sáng đèn nhưng người nào đó không phải là nhỏ nữa. Cảm giác một cái gì đó vốn đã thân quen với cuộc sống của mình đột nhiên biến mất hụt hẫng lắm. Tiếc ngẩn ngơ.

Mãi đến tận 4 năm sau. Lúc này mình vào SG làm việc rồi. Thời gian quá lâu và tuổi cũng đã nhiều để mà nhớ đến một đứa con gái xa lạ mình từng cảm nắng vẩn vơ. Nhưng hôm chuyển sang nhà trọ mới cách đây tầm gần 1 năm, đập vào mắt mình khung cảnh y chang như ngày trước. Cũng 2 dãy nhà sát nhau, cũng cái phòng tầng 2 quay lưng về phòng mình, cũng cái cửa sổ hướng 2h, bất giác nhớ đến cái con nhỏ đó, lúc đó cũng đang FA nên cảm xúc tự nhiên ùa về, xong rồi lên facebook viết một cái stt kể về chuyện ngày xưa có đứa con gái bên cửa sổ làm mình cảm nắng. Viết cho vui để lưu giữ kỷ niệm thế thôi chứ chả có ý gì. Dân tình vào đọc rồi like, comment rầm rộ, bảo đéo ngờ mình viết hay thế. Ờ thì viết bằng cảm xúc thực mà bảo sao chả hay.

Đời này đúng là cả tỷ chuyện tình cờ không thể nào hiểu nổi. Hôm đó vừa mới đi làm về, nghe đt kêu ting một cái thông báo có người vừa like cái stt đó của mình (lúc này đã là mấy tháng sau). Mình tự hỏi thế éo nào mà cái stt của cả mấy tháng trước mà vẫn có đứa like được nhỉ. Bấm vào xem thì đó là của một người không phải là bạn bè trên fb. Ơ, thằng ất ơ nào đây nhỉ? Bấm vào cái nick đó. Bấm tiếp vào cái avatar rồi ngã ngửa. Cái mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương, nụ cười xinh như búp bê chẳng thể lẫn vào đâu được. Chính là con nhỏ mình cảm nắng ngày trước. Mình bất ngờ thật sự.

Choáng váng mất một phút. Không suy nghĩ gì cả, mình nhắn liền cho nhỏ một cái tin. Một lúc sau thấy nhỏ rep, và câu chuyện bắt đầu từ đó.



Hỏi ra mới biết lý do con nhỏ biết cái stt này của mình mà vào like. Hóa ra trong số những đứa like và cmt cái stt đó, có một đứa vô tình là bạn của con nhỏ. Tất nhiên đứa đó không biết là mình đang viết về con nhỏ, một hôm 2 đứa đi uống cf, ngồi kể chuyện vu vơ thì đứa kia kể có anh này viết cái stt hay lắm, tao đọc thấy sao mà giống mày thế. Cái con nhỏ vào xem thì mới biết đó chính là mình.

Ngồi kể về mấy chuyện ngày trước, kể về mình đã cảm nắng con nhỏ như thế nào, vô tư không giấu ghiếm. Con nhỏ nói chuyện cởi mở và dễ thương lắm, khác với một đứa lạnh lùng và chảnh chọe mà mình vẫn hình dung. Con nhỏ bảo tại em bị cận nhưng không thích đeo kính, đi ngoài đường chẳng nhận ra ai nên người ta bảo chảnh. Xong rồi nhỏ đề thêm một câu “Chứ thật ra trái tim của em ấm áp lắm đấy, biết chưa”. Nghe xong mà muốn rụng tim. Tất nhiên là thời gian trôi qua đã lâu rồi, mình cũng chẳng còn trẻ trâu nữa, nên sự cảm nắng ngày nào cũng đã không còn, chỉ đơn giản giống như gặp lại một người bạn cũ mình từng rất quý. Vậy thôi.

Lại bẵng đi tầm 2 tháng sau. 2 tháng không nói chuyện với nhỏ nữa. Lý do là lúc đó mình đang khủng hoảng nhiều thứ, không muốn nói chuyện với ai, kể cả nhỏ. Thế rồi một ngày nhỏ nhắn tin, lúc đó mình đang ở Vũng Tàu làm việc, ngủ sớm nên sáng hôm sau mới nhắn lại.





Kể từ đó mình với nhỏ chăm nhắn tin với nhau hơn. Đa số là toàn nhỏ chủ động nhắn tin trước. Có lúc thì thế này:



Có lúc đang ngồi làm việc thì tự nhiên nhỏ nhắn tin hỏi:

- Anh có muốn xem văn phòng làm việc của em không?
- Có
- Kệ anh.
- Ơ.
- Anh muốn xem ảnh hay video?
- Cả 2. Quay cả mặt em vào nữa nhá.
- Hoy. Ngại lắm.
- Nhanh nào.

Thế là nhỏ cũng quay phòng làm việc của nhỏ cho mình xem, cả mặt nhỏ nữa. Xong nhỏ hỏi:

- Thấy em khác gì lúc xưa không?
- Chả khác gì cả. Vẫn xinh.
- Hừ. Anh phải nói là xinh hơn chứ. Nói dối cũng được mà ><

Cứ thế, những cuộc nói chuyện giữa mình và nhỏ trở nên dày đặc hơn. Thực sự thời gian đó mình đang khủng hoảng về sự nghiệp, sức khỏe và gia đình nên rất chán đời, nhỏ xuất hiện như một vị cứu tinh thổi cơn gió mát lành vào tâm hồn khô khốc của mình. Ngày xưa nhỏ đứng bên cửa sổ, đẹp long lanh như một giọt sương để mà ngắm nhìn , thì bây giờ nhỏ như một cơn mưa thu nhè nhẹ để đắm mình trong đó rửa ráy chút bụi trần.

Rồi tự nhiên một ngày nhỏ lại nhắn tin:

- Em sắp vào SG.
- Làm gì?
- Làm gì kệ người ta.

Cái con nhỏ này bình thường nói chuyện rất ngoan mà thỉnh thoảng lại nổi cơn hâm hâm như vậy đó. Nên mình mặc kệ. Nhỏ nhắn tiếp:

- Em vào SG gặp khách hàng tiện thể đi chơi, chắc lâu đó.
- Ờ. Vào nhớ gọi anh nhá.
- Hơm. Gọi anh làm gì?
- Thì thôi.
- Hihi. Để em suy nghĩ đã.
- Suy nghĩ nhanh kẻo anh đổi ý bây giờ : ))
- Anh phải để em làm giá tí chứ ^^
- Thế đã có ai đón chưa?
- Dạ rồi.
- Thế đã có chỗ ở chưa?
- Dạ em ở với chị.
- Chị nào, có người yêu chưa?
- Chị bạn em, có người yêu rồi ><
- Chán nhở.
- ><

Như để chứng minh cho lời nói của mình, hôm sau nhỏ gửi qua cho mình tấm hình chụp vé máy bay kèm theo dòng chữ “Nè, anh tin chưa?” Mình đến chết cười với con nhỏ này. Đi làm rồi mà cứ như trẻ con. Hình ảnh “người lạnh lung” ngày xưa mình tưởng tượng về nhỏ chính thức sụp đổ : ))

Thế rồi nhỏ vào SG, mình hẹn nhỏ đi cf tiện thể xem bóng đá luôn. Đợt đó là trận bán kết lượt về AFF Cup giữa VN và Phillipine. Nhớ hôm đó nhỏ mặc chiếc váy đen xẻ hông kết hợp với đôi dép lê hình con mèo, một phong cách thời trang thật là vãi chưởng : ))Nhưng nhỏ xinh cực, da trắng thôi rồi, mắt đen tuyền, tóc ngắn buộc cao nhìn rất khỏe khoắn. Đi vào quán café làm tất cả phải ngước nhìn. Tự nhiên mình cũng thơm lây : )):beauty:

Buổi gặp đầu tiên chủ yếu coi bóng đá là chính. Cũng nhờ thế mà bớt ngại ngùng. Lúc nghỉ giữa hiệp mới tranh thủ nói chuyện được tí. Lần đầu tiên mình gặp nhỏ ngoài đời, tự nhiên nghĩ, mình đang gặp crush cũ ư, một đứa mà ngày trước mình cứ thấy nó ở xa xôi chẳng bao giờ với tới được, thế mà bây giờ đang ngồi ngay trước mặt mình đây, cảm giác ấy thật sự là khó tả. Ngồi kể về mấy kỷ niệm ngày xưa ở xóm trọ nhà bác Phong mà cười ngặt nghẽo. Nhỏ bảo hồi trước nhỏ phải chuyển trọ là bởi vì mấy anh trong xóm tán tỉnh nhỏ nhiều quá, chịu không nổi nên nhỏ phải đi. Mình bảo “Làm anh buồn mất một hôm”. Nhỏ nheo mắt cười “Một hôm thôi hả ^^”. Mình chả nói gì.:byebye:

Xong nhỏ chống cằm nhìn mình chăm chú:

- Trông anh xinh ghê.
- Điên. Anh chỉ đẹp trai chứ ko xinh.
- Mà kể cho anh nghe một bí mật nè. Nghe hông?
- Kể đi.
- Thực ra em là người dân tộc đấy. Em là người Kor chứ không phải người Kinh.

Mình tròn mắt mất mấy giây.

- Hả? Người dân tộc mà trắng và xinh được như em hả, không tin. Với cả làm gì có dân tộc nào tên là Kor.
- Không tin hả. Anh lên mạng search đi.

Mình lên mạng sợt thì quả thực có người dân tộc Kor thật. Nhìn mặt nhỏ rất nghiêm túc, không phải giống như đang đùa. Nhỏ còn bảo nhờ người dân tộc được cộng nhiều điểm nên thi đại học mới đậu đấy chứ em học ngu lắm. Mình càng tin là thật.

Xong trận chở nhỏ về. Tối đó nhỏ nhắn tin “Anh đúng là đồ ngốc, nói cái gì cũng tin : ))”, làm mình tức sôi máu. Cái con nhỏ này đúng không biết đâu mà lần.:canny:

Mấy ngày sau nhỏ bận việc với khách hàng, mình cũng bận nên không gặp nhau nữa. Một hôm thấy nhỏ đăng một cái story có vẻ mệt mệt với chán chán, mình nhắn qua:

- Đi xả xì chét tí không?
- Giờ hả anh?
- Uh, giờ chứ bao giờ.
- Nhưng em sắp đến deadline rồi, sợ không kịp mất.
- Kệ mọe deadline mấy tiếng đi. Chuẩn bị đi 20p nữa anh qua đón.
- Dạ.

Mình chạy qua rồi gọi cho nhỏ. Nhỏ bước ra làm mình rụng tim mất mấy giây. Một chiếc váy hoa, một đôi giày búp bê, tóc kẹp ngang tai cute lạc lối. Mình bảo lần sau đừng mặc váy nữa. Nhỏ chau mày hỏi tại sao. Cười cười bảo, tại anh khó thở quá. Nhỏ đỏ mặt đấm nhẹ vào vai mình mấy cái rồi giục đi thôi anh.

Hôm đó SG trời nắng chan chát. Mình có việc đi giao cho khách mấy đơn hàng nên bảo nhỏ đi theo luôn rồi đi xem phim. Chạy phải cả tiếng ngoài đường, thấy cũng thương nhỏ, trời nắng thế mà chả than lấy một lời. Mà cái xe của mình đâu phải bình thường. Con wave sản xuất từ thời nhà Tống, cái đặt chân phía sau bị thiếu mất một cái nên ai ngồi sau xe mình đều khổ lắm. Sau này con nhỏ nói với mình, anh có biết cái gì em nhớ nhất ở SG không, chính là cái đặt chân xe của anh ấy, ngồi phía sau mà em vừa mỏi vừa buồn cười thôi rồi : ))

Đi xem phim xong ra về, lúc đi xuống thang cuốn con nhỏ hỏi mình:

- Anh có biết cái tua rua này làm gì không?

Nhỏ chỉ xuống cái tua rua màu đen như mấy cọng chổi thò ra sát mép dưới thang cuốn. Mình lắc đầu chịu thua, nhỏ mới bảo:

- Cái này người ta thiết kế để khi xuống thang cuốn có thể chùi giày được nè.

Nói xong nhỏ thò giày vô mấy cái tua rua đó làm mẫu. Mình cũng thò vô làm theo, ờ quả thật là chùi được giày thật mặc dù cũng chả ăn thua chi. Mấy đứa học sinh đi cùng thang cuốn với mình cũng thò vô thử xong gật gù như phát hiện ra chân lý mới.

Xuống hết thang cuốn, đợi mấy đứa học sinh đi khuất, nhỏ mới bật cười ngặt nghẽo. Mình đứng thộn mặt ra bảo thần kinh à. Nhỏ vừa cười vừa chùi nước mắt:

- Anh đúng là cái đồ ngốc nhất trên đời.
- Hơ?
- Bộ anh nghĩ cái đó dùng để chùi giày thật à?
- (lúc này mặt mình ngu như Mr.Bean)
- Người gì đâu mà nói gì cũng tin.hihi
:canny::canny::canny:
Ngày tạm biệt nhỏ, mình tặng nhỏ một cái áo thun có in hình một đứa con gái tóc ngắn anime. Lúc sắp lên máy bay, nhỏ nhắn cho mình một tin, không phải là tin nhắn fb nữa là mà tin nhắn điện thoại, xin được trích nguyên văn:

“Anh ơi, em về lại ĐN lạnh lẽo đây. Cảm ơn anh rất nhèo, về tất cả, mong anh luôn vui vẻ và nice như hiện tại nha, hẹn gặp anh vào một ngày đẹp trời. P/s: rất rất rất vui vì được quen và gặp anh :D, bye bye chàng trai :*”

Về đến ĐN, nhỏ lại nhắn tin cho mình: “Em về ĐN rồi anh nha. Mưa lắm. huhu”


Viết dài ghê, còn nhiều nữa nhưng mệt quá hẻm kể nữa :D Thực sự là lâu lắm rồi mới gặp một đứa con gái thú vị và cho mình nhiều cảm xúc như vậy, mà lại là đứa ngày xưa mình tương tư bên cửa sổ mới chết chứ. Có lẽ mình với nhỏ có duyên mà cũng vô duyên. Nói vô duyên là bởi mình gặp nhỏ muộn quá. Giá mà sớm hơn vài năm, lúc mình chưa vào SG thì có lẽ mối quan hệ này sẽ tiến xa hơn. Và mình cũng ko có ý định về ĐN, mà nhỏ cũng ko muốn vào SG, thực ra là mẹ nhỏ không muốn. Khoảng cách thực sự là một thử thách lớn mặc dù mình vẫn ra ĐN thường xuyên và nhỏ cũng vào SG thường xuyên.

Nhỏ vẫn hay nhắn tin với mình, bất cứ stt nào của mình nhỏ cũng like. Còn mình hiện tại chỉ giữ chừng mực với nhỏ. Không biết có phải là nhỏ thích mình không? Mà nếu như nhỏ thích mình thật thì mình có nên tiến xa với mối quan hệ này không?

Update 1: Gặp lại ở Đà Nẵng

Update 2: Một lần nghe nhỏ khóc

Update 3: Chuyện đi giao hàng

Last Updated 16-02-2019 at 10:09
Mình xin anh em vài lời khuyên. Trước đó xin kể câu chuyện của mình:

Thời đó là năm 2014, mình đang học đại học ở Đà Nẵng. Phòng trọ của mình ở tít phía cuối xóm, phía trước mặt là dãy trọ nhà hàng xóm quay lưng về phía xóm mình, nói chung là xưa nay chẳng qua lại gì với bên đó, thậm chí là ghét nhau. Cho nên mấy năm đại học mình chưa bao giờ thèm để ý xem bên đó có gì. Cho đến một ngày...

Đó là một ngày trời mưa gió. À mưa thôi, gió đéo đáng kể, nhưng cứ viết thế cho nó thấm đẫm văn chương, mình ra trước hiên nhà đứng cởi trần tắm mưa. Lúc đó trời tầm chạng vạng tối, đang ngửa mặt lên trời hứng mưa thì tự nhiên thấy khung cửa sổ lầu 2 xóm trọ hàng xóm sáng đèn (lâu lắm rồi mới thấy cái phòng đó sáng đèn, hình như vừa có người chuyển tới ở) và mình phát hiện ra có một con nhỏ đang đứng thẩn thơ ngắm mưa ở đó. Rất lạ, chưa gặp bao giờ. Mình vẫn nhớ lúc đó tim mình đánh thịch một cái hơi bị to.

Con nhỏ có mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt đừng hỏi độ dễ thương, thần thái thì lạnh lùng như mưa ngoài cửa sổ. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy con nhỏ, mình đã tưởng tượng ra cảnh đám cưới giữa mình với nhỏ trong sự mừng vui của quan viên hai họ. Mình sẽ phun mưa dọc lối vào hội trường em nhé? Thiệt luôn, lúc đó bị sét đánh thực sự.

Con nhỏ hình như mới chuyển tới, mình chưa bao giờ gặp, hình như là sinh viên mới. Từ hôm đó mình có thói quen hay ngước lên cái cửa sổ hướng 2h đó để nhìn. Thỉnh thoảng thấy con nhỏ ra đứng ngắm cảnh lúc chiều tà. Lúc thì cầm ly trà đứng uống, lúc thì cầm cuốn sách ngồi đọc. Nhìn con nhỏ khí chất tiểu thư lắm, lạnh lùng và có vẻ cũng chảnh nữa. Một thời gian mình bị tương tư nhẹ.Có ngày ngồi ngoài cổng canh xem con nhỏ đi học buổi nào, mấy giờ mà toàn xịt, chưa lần nào thấy con nhỏ ở chỗ nào khác ngoài cái cửa sổ. Có lúc quẫn chí định chạy qua bển hỏi mấy thằng hàng xóm info của nhỏ, mà nhớ ra hai xóm xưa nay nước sông không phạm nước giếng nên thôi. Với cả ở đây còn lâu mà, thể nào cũng gặp được nhỏ ngoài đường.Mình nghĩ thế nên không vội.

Có một hôm tối muộn, đang làm đồ án căng thẳng quá nên mình lấy cây đàn ra hiên ngồi đánh giải lao tí. Đang vừa đánh vừa nghêu ngao hát thì tự nhiên thấy lạnh lạnh sóng lưng, ngước mặt nhìn lên theo thói quen thì tự nhiên thấy con nhỏ ở khung cửa sổ hướng 2h đang lặng lẽ đứng nhìn mình lúc nào không hay. Bị phát hiện cái con nhỏ hơi lúng túng. Xong mình đưa tay lên chào. Con nhỏ chào lại. Cười một cái xong đóng cửa sổ đi vào trong. Lần đầu tiên thấy "người lạnh lùng" cười, mẹ ơi, xinh không chịu nổi.

Kể từ lần đó mình lại càng tương tư nhỏ hơn. Rồi cũng một vài lần thấy nhỏ ngoài đường nhưng chẳng dám bắt chuyện vì tính khá nhút nhát. Cứ lẳng lặng đi phía sau quan sát nhỏ thôi. Với cả cũng nghĩ thời gian còn nhiều mà.
Ai ngờ đùng một cái con nhỏ biến mất. Hỏi ra thì mới biết là nhỏ chuyển phòng rồi. Huhu. Lúc đó buồn bã chả muốn làm gì. Cái phòng trước kia con nhỏ ở cũng đã có người mới. Cái cửa sổ trước kia con nhỏ hay ra đứng nhìn chiều buông cũng vẫn sáng đèn nhưng người nào đó không phải là nhỏ nữa. Cảm giác một cái gì đó vốn đã thân quen với cuộc sống của mình đột nhiên biến mất hụt hẫng lắm. Tiếc ngẩn ngơ.

Mãi đến tận 4 năm sau. Lúc này mình vào SG làm việc rồi. Thời gian quá lâu và tuổi cũng đã nhiều để mà nhớ đến một đứa con gái xa lạ mình từng cảm nắng vẩn vơ. Nhưng hôm chuyển sang nhà trọ mới cách đây tầm gần 1 năm, đập vào mắt mình khung cảnh y chang như ngày trước. Cũng 2 dãy nhà sát nhau, cũng cái phòng tầng 2 quay lưng về phòng mình, cũng cái cửa sổ hướng 2h, bất giác nhớ đến cái con nhỏ đó, lúc đó cũng đang FA nên cảm xúc tự nhiên ùa về, xong rồi lên facebook viết một cái stt kể về chuyện ngày xưa có đứa con gái bên cửa sổ làm mình cảm nắng. Viết cho vui để lưu giữ kỷ niệm thế thôi chứ chả có ý gì. Dân tình vào đọc rồi like, comment rầm rộ, bảo đéo ngờ mình viết hay thế. Ờ thì viết bằng cảm xúc thực mà bảo sao chả hay.

Đời này đúng là cả tỷ chuyện tình cờ không thể nào hiểu nổi. Hôm đó vừa mới đi làm về, nghe đt kêu ting một cái thông báo có người vừa like cái stt đó của mình (lúc này đã là mấy tháng sau). Mình tự hỏi thế éo nào mà cái stt của cả mấy tháng trước mà vẫn có đứa like được nhỉ. Bấm vào xem thì đó là của một người không phải là bạn bè trên fb. Ơ, thằng ất ơ nào đây nhỉ? Bấm vào cái nick đó. Bấm tiếp vào cái avatar rồi ngã ngửa. Cái mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương, nụ cười xinh như búp bê chẳng thể lẫn vào đâu được. Chính là con nhỏ mình cảm nắng ngày trước. Mình bất ngờ thật sự.

Choáng váng mất một phút. Không suy nghĩ gì cả, mình nhắn liền cho nhỏ một cái tin. Một lúc sau thấy nhỏ rep, và câu chuyện bắt đầu từ đó.



Hỏi ra mới biết lý do con nhỏ biết cái stt này của mình mà vào like. Hóa ra trong số những đứa like và cmt cái stt đó, có một đứa vô tình là bạn của con nhỏ. Tất nhiên đứa đó không biết là mình đang viết về con nhỏ, một hôm 2 đứa đi uống cf, ngồi kể chuyện vu vơ thì đứa kia kể có anh này viết cái stt hay lắm, tao đọc thấy sao mà giống mày thế. Cái con nhỏ vào xem thì mới biết đó chính là mình.

Ngồi kể về mấy chuyện ngày trước, kể về mình đã cảm nắng con nhỏ như thế nào, vô tư không giấu ghiếm. Con nhỏ nói chuyện cởi mở và dễ thương lắm, khác với một đứa lạnh lùng và chảnh chọe mà mình vẫn hình dung. Con nhỏ bảo tại em bị cận nhưng không thích đeo kính, đi ngoài đường chẳng nhận ra ai nên người ta bảo chảnh. Xong rồi nhỏ đề thêm một câu “Chứ thật ra trái tim của em ấm áp lắm đấy, biết chưa”. Nghe xong mà muốn rụng tim. Tất nhiên là thời gian trôi qua đã lâu rồi, mình cũng chẳng còn trẻ trâu nữa, nên sự cảm nắng ngày nào cũng đã không còn, chỉ đơn giản giống như gặp lại một người bạn cũ mình từng rất quý. Vậy thôi.

Lại bẵng đi tầm 2 tháng sau. 2 tháng không nói chuyện với nhỏ nữa. Lý do là lúc đó mình đang khủng hoảng nhiều thứ, không muốn nói chuyện với ai, kể cả nhỏ. Thế rồi một ngày nhỏ nhắn tin, lúc đó mình đang ở Vũng Tàu làm việc, ngủ sớm nên sáng hôm sau mới nhắn lại.





Kể từ đó mình với nhỏ chăm nhắn tin với nhau hơn. Đa số là toàn nhỏ chủ động nhắn tin trước. Có lúc thì thế này:



Có lúc đang ngồi làm việc thì tự nhiên nhỏ nhắn tin hỏi:

- Anh có muốn xem văn phòng làm việc của em không?
- Có
- Kệ anh.
- Ơ.
- Anh muốn xem ảnh hay video?
- Cả 2. Quay cả mặt em vào nữa nhá.
- Hoy. Ngại lắm.
- Nhanh nào.

Thế là nhỏ cũng quay phòng làm việc của nhỏ cho mình xem, cả mặt nhỏ nữa. Xong nhỏ hỏi:

- Thấy em khác gì lúc xưa không?
- Chả khác gì cả. Vẫn xinh.
- Hừ. Anh phải nói là xinh hơn chứ. Nói dối cũng được mà ><

Cứ thế, những cuộc nói chuyện giữa mình và nhỏ trở nên dày đặc hơn. Thực sự thời gian đó mình đang khủng hoảng về sự nghiệp, sức khỏe và gia đình nên rất chán đời, nhỏ xuất hiện như một vị cứu tinh thổi cơn gió mát lành vào tâm hồn khô khốc của mình. Ngày xưa nhỏ đứng bên cửa sổ, đẹp long lanh như một giọt sương để mà ngắm nhìn , thì bây giờ nhỏ như một cơn mưa thu nhè nhẹ để đắm mình trong đó rửa ráy chút bụi trần.

Rồi tự nhiên một ngày nhỏ lại nhắn tin:

- Em sắp vào SG.
- Làm gì?
- Làm gì kệ người ta.

Cái con nhỏ này bình thường nói chuyện rất ngoan mà thỉnh thoảng lại nổi cơn hâm hâm như vậy đó. Nên mình mặc kệ. Nhỏ nhắn tiếp:

- Em vào SG gặp khách hàng tiện thể đi chơi, chắc lâu đó.
- Ờ. Vào nhớ gọi anh nhá.
- Hơm. Gọi anh làm gì?
- Thì thôi.
- Hihi. Để em suy nghĩ đã.
- Suy nghĩ nhanh kẻo anh đổi ý bây giờ : ))
- Anh phải để em làm giá tí chứ ^^
- Thế đã có ai đón chưa?
- Dạ rồi.
- Thế đã có chỗ ở chưa?
- Dạ em ở với chị.
- Chị nào, có người yêu chưa?
- Chị bạn em, có người yêu rồi ><
- Chán nhở.
- ><

Như để chứng minh cho lời nói của mình, hôm sau nhỏ gửi qua cho mình tấm hình chụp vé máy bay kèm theo dòng chữ “Nè, anh tin chưa?” Mình đến chết cười với con nhỏ này. Đi làm rồi mà cứ như trẻ con. Hình ảnh “người lạnh lung” ngày xưa mình tưởng tượng về nhỏ chính thức sụp đổ : ))

Thế rồi nhỏ vào SG, mình hẹn nhỏ đi cf tiện thể xem bóng đá luôn. Đợt đó là trận bán kết lượt về AFF Cup giữa VN và Phillipine. Nhớ hôm đó nhỏ mặc chiếc váy đen xẻ hông kết hợp với đôi dép lê hình con mèo, một phong cách thời trang thật là vãi chưởng : ))Nhưng nhỏ xinh cực, da trắng thôi rồi, mắt đen tuyền, tóc ngắn buộc cao nhìn rất khỏe khoắn. Đi vào quán café làm tất cả phải ngước nhìn. Tự nhiên mình cũng thơm lây : )):beauty:

Buổi gặp đầu tiên chủ yếu coi bóng đá là chính. Cũng nhờ thế mà bớt ngại ngùng. Lúc nghỉ giữa hiệp mới tranh thủ nói chuyện được tí. Lần đầu tiên mình gặp nhỏ ngoài đời, tự nhiên nghĩ, mình đang gặp crush cũ ư, một đứa mà ngày trước mình cứ thấy nó ở xa xôi chẳng bao giờ với tới được, thế mà bây giờ đang ngồi ngay trước mặt mình đây, cảm giác ấy thật sự là khó tả. Ngồi kể về mấy kỷ niệm ngày xưa ở xóm trọ nhà bác Phong mà cười ngặt nghẽo. Nhỏ bảo hồi trước nhỏ phải chuyển trọ là bởi vì mấy anh trong xóm tán tỉnh nhỏ nhiều quá, chịu không nổi nên nhỏ phải đi. Mình bảo “Làm anh buồn mất một hôm”. Nhỏ nheo mắt cười “Một hôm thôi hả ^^”. Mình chả nói gì.:byebye:

Xong nhỏ chống cằm nhìn mình chăm chú:

- Trông anh xinh ghê.
- Điên. Anh chỉ đẹp trai chứ ko xinh.
- Mà kể cho anh nghe một bí mật nè. Nghe hông?
- Kể đi.
- Thực ra em là người dân tộc đấy. Em là người Kor chứ không phải người Kinh.

Mình tròn mắt mất mấy giây.

- Hả? Người dân tộc mà trắng và xinh được như em hả, không tin. Với cả làm gì có dân tộc nào tên là Kor.
- Không tin hả. Anh lên mạng search đi.

Mình lên mạng sợt thì quả thực có người dân tộc Kor thật. Nhìn mặt nhỏ rất nghiêm túc, không phải giống như đang đùa. Nhỏ còn bảo nhờ người dân tộc được cộng nhiều điểm nên thi đại học mới đậu đấy chứ em học ngu lắm. Mình càng tin là thật.

Xong trận chở nhỏ về. Tối đó nhỏ nhắn tin “Anh đúng là đồ ngốc, nói cái gì cũng tin : ))”, làm mình tức sôi máu. Cái con nhỏ này đúng không biết đâu mà lần.:canny:

Mấy ngày sau nhỏ bận việc với khách hàng, mình cũng bận nên không gặp nhau nữa. Một hôm thấy nhỏ đăng một cái story có vẻ mệt mệt với chán chán, mình nhắn qua:

- Đi xả xì chét tí không?
- Giờ hả anh?
- Uh, giờ chứ bao giờ.
- Nhưng em sắp đến deadline rồi, sợ không kịp mất.
- Kệ mọe deadline mấy tiếng đi. Chuẩn bị đi 20p nữa anh qua đón.
- Dạ.

Mình chạy qua rồi gọi cho nhỏ. Nhỏ bước ra làm mình rụng tim mất mấy giây. Một chiếc váy hoa, một đôi giày búp bê, tóc kẹp ngang tai cute lạc lối. Mình bảo lần sau đừng mặc váy nữa. Nhỏ chau mày hỏi tại sao. Cười cười bảo, tại anh khó thở quá. Nhỏ đỏ mặt đấm nhẹ vào vai mình mấy cái rồi giục đi thôi anh.

Hôm đó SG trời nắng chan chát. Mình có việc đi giao cho khách mấy đơn hàng nên bảo nhỏ đi theo luôn rồi đi xem phim. Chạy phải cả tiếng ngoài đường, thấy cũng thương nhỏ, trời nắng thế mà chả than lấy một lời. Mà cái xe của mình đâu phải bình thường. Con wave sản xuất từ thời nhà Tống, cái đặt chân phía sau bị thiếu mất một cái nên ai ngồi sau xe mình đều khổ lắm. Sau này con nhỏ nói với mình, anh có biết cái gì em nhớ nhất ở SG không, chính là cái đặt chân xe của anh ấy, ngồi phía sau mà em vừa mỏi vừa buồn cười thôi rồi : ))

Đi xem phim xong ra về, lúc đi xuống thang cuốn con nhỏ hỏi mình:

- Anh có biết cái tua rua này làm gì không?

Nhỏ chỉ xuống cái tua rua màu đen như mấy cọng chổi thò ra sát mép dưới thang cuốn. Mình lắc đầu chịu thua, nhỏ mới bảo:

- Cái này người ta thiết kế để khi xuống thang cuốn có thể chùi giày được nè.

Nói xong nhỏ thò giày vô mấy cái tua rua đó làm mẫu. Mình cũng thò vô làm theo, ờ quả thật là chùi được giày thật mặc dù cũng chả ăn thua chi. Mấy đứa học sinh đi cùng thang cuốn với mình cũng thò vô thử xong gật gù như phát hiện ra chân lý mới.

Xuống hết thang cuốn, đợi mấy đứa học sinh đi khuất, nhỏ mới bật cười ngặt nghẽo. Mình đứng thộn mặt ra bảo thần kinh à. Nhỏ vừa cười vừa chùi nước mắt:

- Anh đúng là cái đồ ngốc nhất trên đời.
- Hơ?
- Bộ anh nghĩ cái đó dùng để chùi giày thật à?
- (lúc này mặt mình ngu như Mr.Bean)
- Người gì đâu mà nói gì cũng tin.hihi
:canny::canny::canny:
Ngày tạm biệt nhỏ, mình tặng nhỏ một cái áo thun có in hình một đứa con gái tóc ngắn anime. Lúc sắp lên máy bay, nhỏ nhắn cho mình một tin, không phải là tin nhắn fb nữa là mà tin nhắn điện thoại, xin được trích nguyên văn:

“Anh ơi, em về lại ĐN lạnh lẽo đây. Cảm ơn anh rất nhèo, về tất cả, mong anh luôn vui vẻ và nice như hiện tại nha, hẹn gặp anh vào một ngày đẹp trời. P/s: rất rất rất vui vì được quen và gặp anh :D, bye bye chàng trai :*”

Về đến ĐN, nhỏ lại nhắn tin cho mình: “Em về ĐN rồi anh nha. Mưa lắm. huhu”


Viết dài ghê, còn nhiều nữa nhưng mệt quá hẻm kể nữa :D Thực sự là lâu lắm rồi mới gặp một đứa con gái thú vị và cho mình nhiều cảm xúc như vậy, mà lại là đứa ngày xưa mình tương tư bên cửa sổ mới chết chứ. Có lẽ mình với nhỏ có duyên mà cũng vô duyên. Nói vô duyên là bởi mình gặp nhỏ muộn quá. Giá mà sớm hơn vài năm, lúc mình chưa vào SG thì có lẽ mối quan hệ này sẽ tiến xa hơn. Và mình cũng ko có ý định về ĐN, mà nhỏ cũng ko muốn vào SG, thực ra là mẹ nhỏ không muốn. Khoảng cách thực sự là một thử thách lớn mặc dù mình vẫn ra ĐN thường xuyên và nhỏ cũng vào SG thường xuyên.

Nhỏ vẫn hay nhắn tin với mình, bất cứ stt nào của mình nhỏ cũng like. Còn mình hiện tại chỉ giữ chừng mực với nhỏ. Không biết có phải là nhỏ thích mình không? Mà nếu như nhỏ thích mình thật thì mình có nên tiến xa với mối quan hệ này không?

Update 1: Gặp lại ở Đà Nẵng

Update 2: Một lần nghe nhỏ khóc

Last Updated 14-02-2019 at 23:34
Mình xin anh em vài lời khuyên. Trước đó xin kể câu chuyện của mình:

Thời đó là năm 2014, mình đang học đại học ở Đà Nẵng. Phòng trọ của mình ở tít phía cuối xóm, phía trước mặt là dãy trọ nhà hàng xóm quay lưng về phía xóm mình, nói chung là xưa nay chẳng qua lại gì với bên đó, thậm chí là ghét nhau. Cho nên mấy năm đại học mình chưa bao giờ thèm để ý xem bên đó có gì. Cho đến một ngày...

Đó là một ngày trời mưa gió. À mưa thôi, gió đéo đáng kể, nhưng cứ viết thế cho nó thấm đẫm văn chương, mình ra trước hiên nhà đứng cởi trần tắm mưa. Lúc đó trời tầm chạng vạng tối, đang ngửa mặt lên trời hứng mưa thì tự nhiên thấy khung cửa sổ lầu 2 xóm trọ hàng xóm sáng đèn (lâu lắm rồi mới thấy cái phòng đó sáng đèn, hình như vừa có người chuyển tới ở) và mình phát hiện ra có một con nhỏ đang đứng thẩn thơ ngắm mưa ở đó. Rất lạ, chưa gặp bao giờ. Mình vẫn nhớ lúc đó tim mình đánh thịch một cái hơi bị to.

Con nhỏ có mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt đừng hỏi độ dễ thương, thần thái thì lạnh lùng như mưa ngoài cửa sổ. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy con nhỏ, mình đã tưởng tượng ra cảnh đám cưới giữa mình với nhỏ trong sự mừng vui của quan viên hai họ. Mình sẽ phun mưa dọc lối vào hội trường em nhé? Thiệt luôn, lúc đó bị sét đánh thực sự.

Con nhỏ hình như mới chuyển tới, mình chưa bao giờ gặp, hình như là sinh viên mới. Từ hôm đó mình có thói quen hay ngước lên cái cửa sổ hướng 2h đó để nhìn. Thỉnh thoảng thấy con nhỏ ra đứng ngắm cảnh lúc chiều tà. Lúc thì cầm ly trà đứng uống, lúc thì cầm cuốn sách ngồi đọc. Nhìn con nhỏ khí chất tiểu thư lắm, lạnh lùng và có vẻ cũng chảnh nữa. Một thời gian mình bị tương tư nhẹ.Có ngày ngồi ngoài cổng canh xem con nhỏ đi học buổi nào, mấy giờ mà toàn xịt, chưa lần nào thấy con nhỏ ở chỗ nào khác ngoài cái cửa sổ. Có lúc quẫn chí định chạy qua bển hỏi mấy thằng hàng xóm info của nhỏ, mà nhớ ra hai xóm xưa nay nước sông không phạm nước giếng nên thôi. Với cả ở đây còn lâu mà, thể nào cũng gặp được nhỏ ngoài đường.Mình nghĩ thế nên không vội.

Có một hôm tối muộn, đang làm đồ án căng thẳng quá nên mình lấy cây đàn ra hiên ngồi đánh giải lao tí. Đang vừa đánh vừa nghêu ngao hát thì tự nhiên thấy lạnh lạnh sóng lưng, ngước mặt nhìn lên theo thói quen thì tự nhiên thấy con nhỏ ở khung cửa sổ hướng 2h đang lặng lẽ đứng nhìn mình lúc nào không hay. Bị phát hiện cái con nhỏ hơi lúng túng. Xong mình đưa tay lên chào. Con nhỏ chào lại. Cười một cái xong đóng cửa sổ đi vào trong. Lần đầu tiên thấy "người lạnh lùng" cười, mẹ ơi, xinh không chịu nổi.

Kể từ lần đó mình lại càng tương tư nhỏ hơn. Rồi cũng một vài lần thấy nhỏ ngoài đường nhưng chẳng dám bắt chuyện vì tính khá nhút nhát. Cứ lẳng lặng đi phía sau quan sát nhỏ thôi. Với cả cũng nghĩ thời gian còn nhiều mà.
Ai ngờ đùng một cái con nhỏ biến mất. Hỏi ra thì mới biết là nhỏ chuyển phòng rồi. Huhu. Lúc đó buồn bã chả muốn làm gì. Cái phòng trước kia con nhỏ ở cũng đã có người mới. Cái cửa sổ trước kia con nhỏ hay ra đứng nhìn chiều buông cũng vẫn sáng đèn nhưng người nào đó không phải là nhỏ nữa. Cảm giác một cái gì đó vốn đã thân quen với cuộc sống của mình đột nhiên biến mất hụt hẫng lắm. Tiếc ngẩn ngơ.

Mãi đến tận 4 năm sau. Lúc này mình vào SG làm việc rồi. Thời gian quá lâu và tuổi cũng đã nhiều để mà nhớ đến một đứa con gái xa lạ mình từng cảm nắng vẩn vơ. Nhưng hôm chuyển sang nhà trọ mới cách đây tầm gần 1 năm, đập vào mắt mình khung cảnh y chang như ngày trước. Cũng 2 dãy nhà sát nhau, cũng cái phòng tầng 2 quay lưng về phòng mình, cũng cái cửa sổ hướng 2h, bất giác nhớ đến cái con nhỏ đó, lúc đó cũng đang FA nên cảm xúc tự nhiên ùa về, xong rồi lên facebook viết một cái stt kể về chuyện ngày xưa có đứa con gái bên cửa sổ làm mình cảm nắng. Viết cho vui để lưu giữ kỷ niệm thế thôi chứ chả có ý gì. Dân tình vào đọc rồi like, comment rầm rộ, bảo đéo ngờ mình viết hay thế. Ờ thì viết bằng cảm xúc thực mà bảo sao chả hay.

Đời này đúng là cả tỷ chuyện tình cờ không thể nào hiểu nổi. Hôm đó vừa mới đi làm về, nghe đt kêu ting một cái thông báo có người vừa like cái stt đó của mình (lúc này đã là mấy tháng sau). Mình tự hỏi thế éo nào mà cái stt của cả mấy tháng trước mà vẫn có đứa like được nhỉ. Bấm vào xem thì đó là của một người không phải là bạn bè trên fb. Ơ, thằng ất ơ nào đây nhỉ? Bấm vào cái nick đó. Bấm tiếp vào cái avatar rồi ngã ngửa. Cái mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương, nụ cười xinh như búp bê chẳng thể lẫn vào đâu được. Chính là con nhỏ mình cảm nắng ngày trước. Mình bất ngờ thật sự.

Choáng váng mất một phút. Không suy nghĩ gì cả, mình nhắn liền cho nhỏ một cái tin. Một lúc sau thấy nhỏ rep, và câu chuyện bắt đầu từ đó.



Hỏi ra mới biết lý do con nhỏ biết cái stt này của mình mà vào like. Hóa ra trong số những đứa like và cmt cái stt đó, có một đứa vô tình là bạn của con nhỏ. Tất nhiên đứa đó không biết là mình đang viết về con nhỏ, một hôm 2 đứa đi uống cf, ngồi kể chuyện vu vơ thì đứa kia kể có anh này viết cái stt hay lắm, tao đọc thấy sao mà giống mày thế. Cái con nhỏ vào xem thì mới biết đó chính là mình.

Ngồi kể về mấy chuyện ngày trước, kể về mình đã cảm nắng con nhỏ như thế nào, vô tư không giấu ghiếm. Con nhỏ nói chuyện cởi mở và dễ thương lắm, khác với một đứa lạnh lùng và chảnh chọe mà mình vẫn hình dung. Con nhỏ bảo tại em bị cận nhưng không thích đeo kính, đi ngoài đường chẳng nhận ra ai nên người ta bảo chảnh. Xong rồi nhỏ đề thêm một câu “Chứ thật ra trái tim của em ấm áp lắm đấy, biết chưa”. Nghe xong mà muốn rụng tim. Tất nhiên là thời gian trôi qua đã lâu rồi, mình cũng chẳng còn trẻ trâu nữa, nên sự cảm nắng ngày nào cũng đã không còn, chỉ đơn giản giống như gặp lại một người bạn cũ mình từng rất quý. Vậy thôi.

Lại bẵng đi tầm 2 tháng sau. 2 tháng không nói chuyện với nhỏ nữa. Lý do là lúc đó mình đang khủng hoảng nhiều thứ, không muốn nói chuyện với ai, kể cả nhỏ. Thế rồi một ngày nhỏ nhắn tin, lúc đó mình đang ở Vũng Tàu làm việc, ngủ sớm nên sáng hôm sau mới nhắn lại.





Kể từ đó mình với nhỏ chăm nhắn tin với nhau hơn. Đa số là toàn nhỏ chủ động nhắn tin trước. Có lúc thì thế này:



Có lúc đang ngồi làm việc thì tự nhiên nhỏ nhắn tin hỏi:

- Anh có muốn xem văn phòng làm việc của em không?
- Có
- Kệ anh.
- Ơ.
- Anh muốn xem ảnh hay video?
- Cả 2. Quay cả mặt em vào nữa nhá.
- Hoy. Ngại lắm.
- Nhanh nào.

Thế là nhỏ cũng quay phòng làm việc của nhỏ cho mình xem, cả mặt nhỏ nữa. Xong nhỏ hỏi:

- Thấy em khác gì lúc xưa không?
- Chả khác gì cả. Vẫn xinh.
- Hừ. Anh phải nói là xinh hơn chứ. Nói dối cũng được mà ><

Cứ thế, những cuộc nói chuyện giữa mình và nhỏ trở nên dày đặc hơn. Thực sự thời gian đó mình đang khủng hoảng về sự nghiệp, sức khỏe và gia đình nên rất chán đời, nhỏ xuất hiện như một vị cứu tinh thổi cơn gió mát lành vào tâm hồn khô khốc của mình. Ngày xưa nhỏ đứng bên cửa sổ, đẹp long lanh như một giọt sương để mà ngắm nhìn , thì bây giờ nhỏ như một cơn mưa thu nhè nhẹ để đắm mình trong đó rửa ráy chút bụi trần.

Rồi tự nhiên một ngày nhỏ lại nhắn tin:

- Em sắp vào SG.
- Làm gì?
- Làm gì kệ người ta.

Cái con nhỏ này bình thường nói chuyện rất ngoan mà thỉnh thoảng lại nổi cơn hâm hâm như vậy đó. Nên mình mặc kệ. Nhỏ nhắn tiếp:

- Em vào SG gặp khách hàng tiện thể đi chơi, chắc lâu đó.
- Ờ. Vào nhớ gọi anh nhá.
- Hơm. Gọi anh làm gì?
- Thì thôi.
- Hihi. Để em suy nghĩ đã.
- Suy nghĩ nhanh kẻo anh đổi ý bây giờ : ))
- Anh phải để em làm giá tí chứ ^^
- Thế đã có ai đón chưa?
- Dạ rồi.
- Thế đã có chỗ ở chưa?
- Dạ em ở với chị.
- Chị nào, có người yêu chưa?
- Chị bạn em, có người yêu rồi ><
- Chán nhở.
- ><

Như để chứng minh cho lời nói của mình, hôm sau nhỏ gửi qua cho mình tấm hình chụp vé máy bay kèm theo dòng chữ “Nè, anh tin chưa?” Mình đến chết cười với con nhỏ này. Đi làm rồi mà cứ như trẻ con. Hình ảnh “người lạnh lung” ngày xưa mình tưởng tượng về nhỏ chính thức sụp đổ : ))

Thế rồi nhỏ vào SG, mình hẹn nhỏ đi cf tiện thể xem bóng đá luôn. Đợt đó là trận bán kết lượt về AFF Cup giữa VN và Phillipine. Nhớ hôm đó nhỏ mặc chiếc váy đen xẻ hông kết hợp với đôi dép lê hình con mèo, một phong cách thời trang thật là vãi chưởng : ))Nhưng nhỏ xinh cực, da trắng thôi rồi, mắt đen tuyền, tóc ngắn buộc cao nhìn rất khỏe khoắn. Đi vào quán café làm tất cả phải ngước nhìn. Tự nhiên mình cũng thơm lây : )):beauty:

Buổi gặp đầu tiên chủ yếu coi bóng đá là chính. Cũng nhờ thế mà bớt ngại ngùng. Lúc nghỉ giữa hiệp mới tranh thủ nói chuyện được tí. Lần đầu tiên mình gặp nhỏ ngoài đời, tự nhiên nghĩ, mình đang gặp crush cũ ư, một đứa mà ngày trước mình cứ thấy nó ở xa xôi chẳng bao giờ với tới được, thế mà bây giờ đang ngồi ngay trước mặt mình đây, cảm giác ấy thật sự là khó tả. Ngồi kể về mấy kỷ niệm ngày xưa ở xóm trọ nhà bác Phong mà cười ngặt nghẽo. Nhỏ bảo hồi trước nhỏ phải chuyển trọ là bởi vì mấy anh trong xóm tán tỉnh nhỏ nhiều quá, chịu không nổi nên nhỏ phải đi. Mình bảo “Làm anh buồn mất một hôm”. Nhỏ nheo mắt cười “Một hôm thôi hả ^^”. Mình chả nói gì.:byebye:

Xong nhỏ chống cằm nhìn mình chăm chú:

- Trông anh xinh ghê.
- Điên. Anh chỉ đẹp trai chứ ko xinh.
- Mà kể cho anh nghe một bí mật nè. Nghe hông?
- Kể đi.
- Thực ra em là người dân tộc đấy. Em là người Kor chứ không phải người Kinh.

Mình tròn mắt mất mấy giây.

- Hả? Người dân tộc mà trắng và xinh được như em hả, không tin. Với cả làm gì có dân tộc nào tên là Kor.
- Không tin hả. Anh lên mạng search đi.

Mình lên mạng sợt thì quả thực có người dân tộc Kor thật. Nhìn mặt nhỏ rất nghiêm túc, không phải giống như đang đùa. Nhỏ còn bảo nhờ người dân tộc được cộng nhiều điểm nên thi đại học mới đậu đấy chứ em học ngu lắm. Mình càng tin là thật.

Xong trận chở nhỏ về. Tối đó nhỏ nhắn tin “Anh đúng là đồ ngốc, nói cái gì cũng tin : ))”, làm mình tức sôi máu. Cái con nhỏ này đúng không biết đâu mà lần.:canny:

Mấy ngày sau nhỏ bận việc với khách hàng, mình cũng bận nên không gặp nhau nữa. Một hôm thấy nhỏ đăng một cái story có vẻ mệt mệt với chán chán, mình nhắn qua:

- Đi xả xì chét tí không?
- Giờ hả anh?
- Uh, giờ chứ bao giờ.
- Nhưng em sắp đến deadline rồi, sợ không kịp mất.
- Kệ mọe deadline mấy tiếng đi. Chuẩn bị đi 20p nữa anh qua đón.
- Dạ.

Mình chạy qua rồi gọi cho nhỏ. Nhỏ bước ra làm mình rụng tim mất mấy giây. Một chiếc váy hoa, một đôi giày búp bê, tóc kẹp ngang tai cute lạc lối. Mình bảo lần sau đừng mặc váy nữa. Nhỏ chau mày hỏi tại sao. Cười cười bảo, tại anh khó thở quá. Nhỏ đỏ mặt đấm nhẹ vào vai mình mấy cái rồi giục đi thôi anh.

Hôm đó SG trời nắng chan chát. Mình có việc đi giao cho khách mấy đơn hàng nên bảo nhỏ đi theo luôn rồi đi xem phim. Chạy phải cả tiếng ngoài đường, thấy cũng thương nhỏ, trời nắng thế mà chả than lấy một lời. Mà cái xe của mình đâu phải bình thường. Con wave sản xuất từ thời nhà Tống, cái đặt chân phía sau bị thiếu mất một cái nên ai ngồi sau xe mình đều khổ lắm. Sau này con nhỏ nói với mình, anh có biết cái gì em nhớ nhất ở SG không, chính là cái đặt chân xe của anh ấy, ngồi phía sau mà em vừa mỏi vừa buồn cười thôi rồi : ))

Đi xem phim xong ra về, lúc đi xuống thang cuốn con nhỏ hỏi mình:

- Anh có biết cái tua rua này làm gì không?

Nhỏ chỉ xuống cái tua rua màu đen như mấy cọng chổi thò ra sát mép dưới thang cuốn. Mình lắc đầu chịu thua, nhỏ mới bảo:

- Cái này người ta thiết kế để khi xuống thang cuốn có thể chùi giày được nè.

Nói xong nhỏ thò giày vô mấy cái tua rua đó làm mẫu. Mình cũng thò vô làm theo, ờ quả thật là chùi được giày thật mặc dù cũng chả ăn thua chi. Mấy đứa học sinh đi cùng thang cuốn với mình cũng thò vô thử xong gật gù như phát hiện ra chân lý mới.

Xuống hết thang cuốn, đợi mấy đứa học sinh đi khuất, nhỏ mới bật cười ngặt nghẽo. Mình đứng thộn mặt ra bảo thần kinh à. Nhỏ vừa cười vừa chùi nước mắt:

- Anh đúng là cái đồ ngốc nhất trên đời.
- Hơ?
- Bộ anh nghĩ cái đó dùng để chùi giày thật à?
- (lúc này mặt mình ngu như Mr.Bean)
- Người gì đâu mà nói gì cũng tin.hihi
:canny::canny::canny:
Ngày tạm biệt nhỏ, mình tặng nhỏ một cái áo thun có in hình một đứa con gái tóc ngắn anime. Lúc sắp lên máy bay, nhỏ nhắn cho mình một tin, không phải là tin nhắn fb nữa là mà tin nhắn điện thoại, xin được trích nguyên văn:

“Anh ơi, em về lại ĐN lạnh lẽo đây. Cảm ơn anh rất nhèo, về tất cả, mong anh luôn vui vẻ và nice như hiện tại nha, hẹn gặp anh vào một ngày đẹp trời. P/s: rất rất rất vui vì được quen và gặp anh :D, bye bye chàng trai :*”

Về đến ĐN, nhỏ lại nhắn tin cho mình: “Em về ĐN rồi anh nha. Mưa lắm. huhu”


Viết dài ghê, còn nhiều nữa nhưng mệt quá hẻm kể nữa :D Thực sự là lâu lắm rồi mới gặp một đứa con gái thú vị và cho mình nhiều cảm xúc như vậy, mà lại là đứa ngày xưa mình tương tư bên cửa sổ mới chết chứ. Có lẽ mình với nhỏ có duyên mà cũng vô duyên. Nói vô duyên là bởi mình gặp nhỏ muộn quá. Giá mà sớm hơn vài năm, lúc mình chưa vào SG thì có lẽ mối quan hệ này sẽ tiến xa hơn. Và mình cũng ko có ý định về ĐN, mà nhỏ cũng ko muốn vào SG, thực ra là mẹ nhỏ không muốn. Khoảng cách thực sự là một thử thách lớn mặc dù mình vẫn ra ĐN thường xuyên và nhỏ cũng vào SG thường xuyên.

Nhỏ vẫn hay nhắn tin với mình, bất cứ stt nào của mình nhỏ cũng like. Còn mình hiện tại chỉ giữ chừng mực với nhỏ. Không biết có phải là nhỏ thích mình không? Mà nếu như nhỏ thích mình thật thì mình có nên tiến xa với mối quan hệ này không?

Update 1: Gặp lại ở Đà Nẵng

Last Updated 13-02-2019 at 23:34
Mình xin anh em vài lời khuyên. Trước đó xin kể câu chuyện của mình:

Thời đó là năm 2014, mình đang học đại học ở Đà Nẵng. Phòng trọ của mình ở tít phía cuối xóm, phía trước mặt là dãy trọ nhà hàng xóm quay lưng về phía xóm mình, nói chung là xưa nay chẳng qua lại gì với bên đó, thậm chí là ghét nhau. Cho nên mấy năm đại học mình chưa bao giờ thèm để ý xem bên đó có gì. Cho đến một ngày...

Đó là một ngày trời mưa gió. À mưa thôi, gió đéo đáng kể, nhưng cứ viết thế cho nó thấm đẫm văn chương, mình ra trước hiên nhà đứng cởi trần tắm mưa. Lúc đó trời tầm chạng vạng tối, đang ngửa mặt lên trời hứng mưa thì tự nhiên thấy khung cửa sổ lầu 2 xóm trọ hàng xóm sáng đèn (lâu lắm rồi mới thấy cái phòng đó sáng đèn, hình như vừa có người chuyển tới ở) và mình phát hiện ra có một con nhỏ đang đứng thẩn thơ ngắm mưa ở đó. Rất lạ, chưa gặp bao giờ. Mình vẫn nhớ lúc đó tim mình đánh thịch một cái hơi bị to.

Con nhỏ có mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt đừng hỏi độ dễ thương, thần thái thì lạnh lùng như mưa ngoài cửa sổ. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy con nhỏ, mình đã tưởng tượng ra cảnh đám cưới giữa mình với nhỏ trong sự mừng vui của quan viên hai họ. Mình sẽ phun mưa dọc lối vào hội trường em nhé? Thiệt luôn, lúc đó bị sét đánh thực sự.

Con nhỏ hình như mới chuyển tới, mình chưa bao giờ gặp, hình như là sinh viên mới. Từ hôm đó mình có thói quen hay ngước lên cái cửa sổ hướng 2h đó để nhìn. Thỉnh thoảng thấy con nhỏ ra đứng ngắm cảnh lúc chiều tà. Lúc thì cầm ly trà đứng uống, lúc thì cầm cuốn sách ngồi đọc. Nhìn con nhỏ khí chất tiểu thư lắm, lạnh lùng và có vẻ cũng chảnh nữa. Một thời gian mình bị tương tư nhẹ.Có ngày ngồi ngoài cổng canh xem con nhỏ đi học buổi nào, mấy giờ mà toàn xịt, chưa lần nào thấy con nhỏ ở chỗ nào khác ngoài cái cửa sổ. Có lúc quẫn chí định chạy qua bển hỏi mấy thằng hàng xóm info của nhỏ, mà nhớ ra hai xóm xưa nay nước sông không phạm nước giếng nên thôi. Với cả ở đây còn lâu mà, thể nào cũng gặp được nhỏ ngoài đường.Mình nghĩ thế nên không vội.

Có một hôm tối muộn, đang làm đồ án căng thẳng quá nên mình lấy cây đàn ra hiên ngồi đánh giải lao tí. Đang vừa đánh vừa nghêu ngao hát thì tự nhiên thấy lạnh lạnh sóng lưng, ngước mặt nhìn lên theo thói quen thì tự nhiên thấy con nhỏ ở khung cửa sổ hướng 2h đang lặng lẽ đứng nhìn mình lúc nào không hay. Bị phát hiện cái con nhỏ hơi lúng túng. Xong mình đưa tay lên chào. Con nhỏ chào lại. Cười một cái xong đóng cửa sổ đi vào trong. Lần đầu tiên thấy "người lạnh lùng" cười, mẹ ơi, xinh không chịu nổi.

Kể từ lần đó mình lại càng tương tư nhỏ hơn. Rồi cũng một vài lần thấy nhỏ ngoài đường nhưng chẳng dám bắt chuyện vì tính khá nhút nhát. Cứ lẳng lặng đi phía sau quan sát nhỏ thôi. Với cả cũng nghĩ thời gian còn nhiều mà.
Ai ngờ đùng một cái con nhỏ biến mất. Hỏi ra thì mới biết là nhỏ chuyển phòng rồi. Huhu. Lúc đó buồn bã chả muốn làm gì. Cái phòng trước kia con nhỏ ở cũng đã có người mới. Cái cửa sổ trước kia con nhỏ hay ra đứng nhìn chiều buông cũng vẫn sáng đèn nhưng người nào đó không phải là nhỏ nữa. Cảm giác một cái gì đó vốn đã thân quen với cuộc sống của mình đột nhiên biến mất hụt hẫng lắm. Tiếc ngẩn ngơ.

Mãi đến tận 4 năm sau. Lúc này mình vào SG làm việc rồi. Thời gian quá lâu và tuổi cũng đã nhiều để mà nhớ đến một đứa con gái xa lạ mình từng cảm nắng vẩn vơ. Nhưng hôm chuyển sang nhà trọ mới cách đây tầm gần 1 năm, đập vào mắt mình khung cảnh y chang như ngày trước. Cũng 2 dãy nhà sát nhau, cũng cái phòng tầng 2 quay lưng về phòng mình, cũng cái cửa sổ hướng 2h, bất giác nhớ đến cái con nhỏ đó, lúc đó cũng đang FA nên cảm xúc tự nhiên ùa về, xong rồi lên facebook viết một cái stt kể về chuyện ngày xưa có đứa con gái bên cửa sổ làm mình cảm nắng. Viết cho vui để lưu giữ kỷ niệm thế thôi chứ chả có ý gì. Dân tình vào đọc rồi like, comment rầm rộ, bảo đéo ngờ mình viết hay thế. Ờ thì viết bằng cảm xúc thực mà bảo sao chả hay.

Đời này đúng là cả tỷ chuyện tình cờ không thể nào hiểu nổi. Hôm đó vừa mới đi làm về, nghe đt kêu ting một cái thông báo có người vừa like cái stt đó của mình (lúc này đã là mấy tháng sau). Mình tự hỏi thế éo nào mà cái stt của cả mấy tháng trước mà vẫn có đứa like được nhỉ. Bấm vào xem thì đó là của một người không phải là bạn bè trên fb. Ơ, thằng ất ơ nào đây nhỉ? Bấm vào cái nick đó. Bấm tiếp vào cái avatar rồi ngã ngửa. Cái mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương, nụ cười xinh như búp bê chẳng thể lẫn vào đâu được. Chính là con nhỏ mình cảm nắng ngày trước. Mình bất ngờ thật sự.

Choáng váng mất một phút. Không suy nghĩ gì cả, mình nhắn liền cho nhỏ một cái tin. Một lúc sau thấy nhỏ rep, và câu chuyện bắt đầu từ đó.



Hỏi ra mới biết lý do con nhỏ biết cái stt này của mình mà vào like. Hóa ra trong số những đứa like và cmt cái stt đó, có một đứa vô tình là bạn của con nhỏ. Tất nhiên đứa đó không biết là mình đang viết về con nhỏ, một hôm 2 đứa đi uống cf, ngồi kể chuyện vu vơ thì đứa kia kể có anh này viết cái stt hay lắm, tao đọc thấy sao mà giống mày thế. Cái con nhỏ vào xem thì mới biết đó chính là mình.

Ngồi kể về mấy chuyện ngày trước, kể về mình đã cảm nắng con nhỏ như thế nào, vô tư không giấu ghiếm. Con nhỏ nói chuyện cởi mở và dễ thương lắm, khác với một đứa lạnh lùng và chảnh chọe mà mình vẫn hình dung. Con nhỏ bảo tại em bị cận nhưng không thích đeo kính, đi ngoài đường chẳng nhận ra ai nên người ta bảo chảnh. Xong rồi nhỏ đề thêm một câu “Chứ thật ra trái tim của em ấm áp lắm đấy, biết chưa”. Nghe xong mà muốn rụng tim. Tất nhiên là thời gian trôi qua đã lâu rồi, mình cũng chẳng còn trẻ trâu nữa, nên sự cảm nắng ngày nào cũng đã không còn, chỉ đơn giản giống như gặp lại một người bạn cũ mình từng rất quý. Vậy thôi.

Lại bẵng đi tầm 2 tháng sau. 2 tháng không nói chuyện với nhỏ nữa. Lý do là lúc đó mình đang khủng hoảng nhiều thứ, không muốn nói chuyện với ai, kể cả nhỏ. Thế rồi một ngày nhỏ nhắn tin, lúc đó mình đang ở Vũng Tàu làm việc, ngủ sớm nên sáng hôm sau mới nhắn lại.





Kể từ đó mình với nhỏ chăm nhắn tin với nhau hơn. Đa số là toàn nhỏ chủ động nhắn tin trước. Có lúc thì thế này:



Có lúc đang ngồi làm việc thì tự nhiên nhỏ nhắn tin hỏi:

- Anh có muốn xem văn phòng làm việc của em không?
- Có
- Kệ anh.
- Ơ.
- Anh muốn xem ảnh hay video?
- Cả 2. Quay cả mặt em vào nữa nhá.
- Hoy. Ngại lắm.
- Nhanh nào.

Thế là nhỏ cũng quay phòng làm việc của nhỏ cho mình xem, cả mặt nhỏ nữa. Xong nhỏ hỏi:

- Thấy em khác gì lúc xưa không?
- Chả khác gì cả. Vẫn xinh.
- Hừ. Anh phải nói là xinh hơn chứ. Nói dối cũng được mà ><

Cứ thế, những cuộc nói chuyện giữa mình và nhỏ trở nên dày đặc hơn. Thực sự thời gian đó mình đang khủng hoảng về sự nghiệp, sức khỏe và gia đình nên rất chán đời, nhỏ xuất hiện như một vị cứu tinh thổi cơn gió mát lành vào tâm hồn khô khốc của mình. Ngày xưa nhỏ đứng bên cửa sổ, đẹp long lanh như một giọt sương để mà ngắm nhìn , thì bây giờ nhỏ như một cơn mưa thu nhè nhẹ để đắm mình trong đó rửa ráy chút bụi trần.

Rồi tự nhiên một ngày nhỏ lại nhắn tin:

- Em sắp vào SG.
- Làm gì?
- Làm gì kệ người ta.

Cái con nhỏ này bình thường nói chuyện rất ngoan mà thỉnh thoảng lại nổi cơn hâm hâm như vậy đó. Nên mình mặc kệ. Nhỏ nhắn tiếp:

- Em vào SG gặp khách hàng tiện thể đi chơi, chắc lâu đó.
- Ờ. Vào nhớ gọi anh nhá.
- Hơm. Gọi anh làm gì?
- Thì thôi.
- Hihi. Để em suy nghĩ đã.
- Suy nghĩ nhanh kẻo anh đổi ý bây giờ : ))
- Anh phải để em làm giá tí chứ ^^
- Thế đã có ai đón chưa?
- Dạ rồi.
- Thế đã có chỗ ở chưa?
- Dạ em ở với chị.
- Chị nào, có người yêu chưa?
- Chị bạn em, có người yêu rồi ><
- Chán nhở.
- ><

Như để chứng minh cho lời nói của mình, hôm sau nhỏ gửi qua cho mình tấm hình chụp vé máy bay kèm theo dòng chữ “Nè, anh tin chưa?” Mình đến chết cười với con nhỏ này. Đi làm rồi mà cứ như trẻ con. Hình ảnh “người lạnh lung” ngày xưa mình tưởng tượng về nhỏ chính thức sụp đổ : ))

Thế rồi nhỏ vào SG, mình hẹn nhỏ đi cf tiện thể xem bóng đá luôn. Đợt đó là trận bán kết lượt về AFF Cup giữa VN và Phillipine. Nhớ hôm đó nhỏ mặc chiếc váy đen xẻ hông kết hợp với đôi dép lê hình con mèo, một phong cách thời trang thật là vãi chưởng : ))Nhưng nhỏ xinh cực, da trắng thôi rồi, mắt đen tuyền, tóc ngắn buộc cao nhìn rất khỏe khoắn. Đi vào quán café làm tất cả phải ngước nhìn. Tự nhiên mình cũng thơm lây : )):beauty:

Buổi gặp đầu tiên chủ yếu coi bóng đá là chính. Cũng nhờ thế mà bớt ngại ngùng. Lúc nghỉ giữa hiệp mới tranh thủ nói chuyện được tí. Lần đầu tiên mình gặp nhỏ ngoài đời, tự nhiên nghĩ, mình đang gặp crush cũ ư, một đứa mà ngày trước mình cứ thấy nó ở xa xôi chẳng bao giờ với tới được, thế mà bây giờ đang ngồi ngay trước mặt mình đây, cảm giác ấy thật sự là khó tả. Ngồi kể về mấy kỷ niệm ngày xưa ở xóm trọ nhà bác Phong mà cười ngặt nghẽo. Nhỏ bảo hồi trước nhỏ phải chuyển trọ là bởi vì mấy anh trong xóm tán tỉnh nhỏ nhiều quá, chịu không nổi nên nhỏ phải đi. Mình bảo “Làm anh buồn mất một hôm”. Nhỏ nheo mắt cười “Một hôm thôi hả ^^”. Mình chả nói gì.:byebye:

Xong nhỏ chống cằm nhìn mình chăm chú:

- Trông anh xinh ghê.
- Điên. Anh chỉ đẹp trai chứ ko xinh.
- Mà kể cho anh nghe một bí mật nè. Nghe hông?
- Kể đi.
- Thực ra em là người dân tộc đấy. Em là người Kor chứ không phải người Kinh.

Mình tròn mắt mất mấy giây.

- Hả? Người dân tộc mà trắng và xinh được như em hả, không tin. Với cả làm gì có dân tộc nào tên là Kor.
- Không tin hả. Anh lên mạng search đi.

Mình lên mạng sợt thì quả thực có người dân tộc Kor thật. Nhìn mặt nhỏ rất nghiêm túc, không phải giống như đang đùa. Nhỏ còn bảo nhờ người dân tộc được cộng nhiều điểm nên thi đại học mới đậu đấy chứ em học ngu lắm. Mình càng tin là thật.

Xong trận chở nhỏ về. Tối đó nhỏ nhắn tin “Anh đúng là đồ ngốc, nói cái gì cũng tin : ))”, làm mình tức sôi máu. Cái con nhỏ này đúng không biết đâu mà lần.:canny:

Mấy ngày sau nhỏ bận việc với khách hàng, mình cũng bận nên không gặp nhau nữa. Một hôm thấy nhỏ đăng một cái story có vẻ mệt mệt với chán chán, mình nhắn qua:

- Đi xả xì chét tí không?
- Giờ hả anh?
- Uh, giờ chứ bao giờ.
- Nhưng em sắp đến deadline rồi, sợ không kịp mất.
- Kệ mọe deadline mấy tiếng đi. Chuẩn bị đi 20p nữa anh qua đón.
- Dạ.

Mình chạy qua rồi gọi cho nhỏ. Nhỏ bước ra làm mình rụng tim mất mấy giây. Một chiếc váy hoa, một đôi giày búp bê, tóc kẹp ngang tai cute lạc lối. Mình bảo lần sau đừng mặc váy nữa. Nhỏ chau mày hỏi tại sao. Cười cười bảo, tại anh khó thở quá. Nhỏ đỏ mặt đấm nhẹ vào vai mình mấy cái rồi giục đi thôi anh.

Hôm đó SG trời nắng chan chát. Mình có việc đi giao cho khách mấy đơn hàng nên bảo nhỏ đi theo luôn rồi đi xem phim. Chạy phải cả tiếng ngoài đường, thấy cũng thương nhỏ, trời nắng thế mà chả than lấy một lời. Mà cái xe của mình đâu phải bình thường. Con wave sản xuất từ thời nhà Tống, cái đặt chân phía sau bị thiếu mất một cái nên ai ngồi sau xe mình đều khổ lắm. Sau này con nhỏ nói với mình, anh có biết cái gì em nhớ nhất ở SG không, chính là cái đặt chân xe của anh ấy, ngồi phía sau mà em vừa mỏi vừa buồn cười thôi rồi : ))

Đi xem phim xong ra về, lúc đi xuống thang cuốn con nhỏ hỏi mình:

- Anh có biết cái tua rua này làm gì không?

Nhỏ chỉ xuống cái tua rua màu đen như mấy cọng chổi thò ra sát mép dưới thang cuốn. Mình lắc đầu chịu thua, nhỏ mới bảo:

- Cái này người ta thiết kế để khi xuống thang cuốn có thể chùi giày được nè.

Nói xong nhỏ thò giày vô mấy cái tua rua đó làm mẫu. Mình cũng thò vô làm theo, ờ quả thật là chùi được giày thật mặc dù cũng chả ăn thua chi. Mấy đứa học sinh đi cùng thang cuốn với mình cũng thò vô thử xong gật gù như phát hiện ra chân lý mới.

Xuống hết thang cuốn, đợi mấy đứa học sinh đi khuất, nhỏ mới bật cười ngặt nghẽo. Mình đứng thộn mặt ra bảo thần kinh à. Nhỏ vừa cười vừa chùi nước mắt:

- Anh đúng là cái đồ ngốc nhất trên đời.
- Hơ?
- Bộ anh nghĩ cái đó dùng để chùi giày thật à?
- (lúc này mặt mình ngu như Mr.Bean)
- Người gì đâu mà nói gì cũng tin.hihi
:canny::canny::canny:
Ngày tạm biệt nhỏ, mình tặng nhỏ một cái áo thun có in hình một đứa con gái tóc ngắn anime. Lúc sắp lên máy bay, nhỏ nhắn cho mình một tin, không phải là tin nhắn fb nữa là mà tin nhắn điện thoại, xin được trích nguyên văn:

“Anh ơi, em về lại ĐN lạnh lẽo đây. Cảm ơn anh rất nhèo, về tất cả, mong anh luôn vui vẻ và nice như hiện tại nha, hẹn gặp anh vào một ngày đẹp trời. P/s: rất rất rất vui vì được quen và gặp anh :D, bye bye chàng trai :*”

Về đến ĐN, nhỏ lại nhắn tin cho mình: “Em về ĐN rồi anh nha. Mưa lắm. huhu”


Viết dài ghê, còn nhiều nữa nhưng mệt quá hẻm kể nữa :D Thực sự là lâu lắm rồi mới gặp một đứa con gái thú vị và cho mình nhiều cảm xúc như vậy, mà lại là đứa ngày xưa mình tương tư bên cửa sổ mới chết chứ. Có lẽ mình với nhỏ có duyên mà cũng vô duyên. Nói vô duyên là bởi mình gặp nhỏ muộn quá. Giá mà sớm hơn vài năm, lúc mình chưa vào SG thì có lẽ mối quan hệ này sẽ tiến xa hơn. Và mình cũng ko có ý định về ĐN, mà nhỏ cũng ko muốn vào SG, thực ra là mẹ nhỏ không muốn. Khoảng cách thực sự là một thử thách lớn mặc dù mình vẫn ra ĐN thường xuyên và nhỏ cũng vào SG thường xuyên.

Nhỏ vẫn hay nhắn tin với mình, bất cứ stt nào của mình nhỏ cũng like. Còn mình hiện tại chỉ giữ chừng mực với nhỏ. Không biết có phải là nhỏ thích mình không? Mà nếu như nhỏ thích mình thật thì mình có nên tiến xa với mối quan hệ này không?

Update 1: Gặp lại ở Đà Nẵng

Mình xin anh em vài lời khuyên. Trước đó xin kể câu chuyện của mình:

Thời đó là năm 2014, mình đang học đại học ở Đà Nẵng. Phòng trọ của mình ở tít phía cuối xóm, phía trước mặt là dãy trọ nhà hàng xóm quay lưng về phía xóm mình, nói chung là xưa nay chẳng qua lại gì với bên đó, thậm chí là ghét nhau. Cho nên mấy năm đại học mình chưa bao giờ thèm để ý xem bên đó có gì. Cho đến một ngày...

Đó là một ngày trời mưa gió. À mưa thôi, gió đéo đáng kể, nhưng cứ viết thế cho nó thấm đẫm văn chương, mình ra trước hiên nhà đứng cởi trần tắm mưa. Lúc đó trời tầm chạng vạng tối, đang ngửa mặt lên trời hứng mưa thì tự nhiên thấy khung cửa sổ lầu 2 xóm trọ hàng xóm sáng đèn (lâu lắm rồi mới thấy cái phòng đó sáng đèn, hình như vừa có người chuyển tới ở) và mình phát hiện ra có một con nhỏ đang đứng thẩn thơ ngắm mưa ở đó. Rất lạ, chưa gặp bao giờ. Mình vẫn nhớ lúc đó tim mình đánh thịch một cái hơi bị to.

Con nhỏ có mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt đừng hỏi độ dễ thương, thần thái thì lạnh lùng như mưa ngoài cửa sổ. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy con nhỏ, mình đã tưởng tượng ra cảnh đám cưới giữa mình với nhỏ trong sự mừng vui của quan viên hai họ. Mình sẽ phun mưa dọc lối vào hội trường em nhé? Thiệt luôn, lúc đó bị sét đánh thực sự.

Con nhỏ hình như mới chuyển tới, mình chưa bao giờ gặp, hình như là sinh viên mới. Từ hôm đó mình có thói quen hay ngước lên cái cửa sổ hướng 2h đó để nhìn. Thỉnh thoảng thấy con nhỏ ra đứng ngắm cảnh lúc chiều tà. Lúc thì cầm ly trà đứng uống, lúc thì cầm cuốn sách ngồi đọc. Nhìn con nhỏ khí chất tiểu thư lắm, lạnh lùng và có vẻ cũng chảnh nữa. Một thời gian mình bị tương tư nhẹ.Có ngày ngồi ngoài cổng canh xem con nhỏ đi học buổi nào, mấy giờ mà toàn xịt, chưa lần nào thấy con nhỏ ở chỗ nào khác ngoài cái cửa sổ. Có lúc quẫn chí định chạy qua bển hỏi mấy thằng hàng xóm info của nhỏ, mà nhớ ra hai xóm xưa nay nước sông không phạm nước giếng nên thôi. Với cả ở đây còn lâu mà, thể nào cũng gặp được nhỏ ngoài đường.Mình nghĩ thế nên không vội.

Có một hôm tối muộn, đang làm đồ án căng thẳng quá nên mình lấy cây đàn ra hiên ngồi đánh giải lao tí. Đang vừa đánh vừa nghêu ngao hát thì tự nhiên thấy lạnh lạnh sóng lưng, ngước mặt nhìn lên theo thói quen thì tự nhiên thấy con nhỏ ở khung cửa sổ hướng 2h đang lặng lẽ đứng nhìn mình lúc nào không hay. Bị phát hiện cái con nhỏ hơi lúng túng. Xong mình đưa tay lên chào. Con nhỏ chào lại. Cười một cái xong đóng cửa sổ đi vào trong. Lần đầu tiên thấy "người lạnh lùng" cười, mẹ ơi, xinh không chịu nổi.

Kể từ lần đó mình lại càng tương tư nhỏ hơn. Rồi cũng một vài lần thấy nhỏ ngoài đường nhưng chẳng dám bắt chuyện vì tính khá nhút nhát. Cứ lẳng lặng đi phía sau quan sát nhỏ thôi. Với cả cũng nghĩ thời gian còn nhiều mà.
Ai ngờ đùng một cái con nhỏ biến mất. Hỏi ra thì mới biết là nhỏ chuyển phòng rồi. Huhu. Lúc đó buồn bã chả muốn làm gì. Cái phòng trước kia con nhỏ ở cũng đã có người mới. Cái cửa sổ trước kia con nhỏ hay ra đứng nhìn chiều buông cũng vẫn sáng đèn nhưng người nào đó không phải là nhỏ nữa. Cảm giác một cái gì đó vốn đã thân quen với cuộc sống của mình đột nhiên biến mất hụt hẫng lắm. Tiếc ngẩn ngơ.

Mãi đến tận 4 năm sau. Lúc này mình vào SG làm việc rồi. Thời gian quá lâu và tuổi cũng đã nhiều để mà nhớ đến một đứa con gái xa lạ mình từng cảm nắng vẩn vơ. Nhưng hôm chuyển sang nhà trọ mới cách đây tầm gần 1 năm, đập vào mắt mình khung cảnh y chang như ngày trước. Cũng 2 dãy nhà sát nhau, cũng cái phòng tầng 2 quay lưng về phòng mình, cũng cái cửa sổ hướng 2h, bất giác nhớ đến cái con nhỏ đó, lúc đó cũng đang FA nên cảm xúc tự nhiên ùa về, xong rồi lên facebook viết một cái stt kể về chuyện ngày xưa có đứa con gái bên cửa sổ làm mình cảm nắng. Viết cho vui để lưu giữ kỷ niệm thế thôi chứ chả có ý gì. Dân tình vào đọc rồi like, comment rầm rộ, bảo đéo ngờ mình viết hay thế. Ờ thì viết bằng cảm xúc thực mà bảo sao chả hay.

Đời này đúng là cả tỷ chuyện tình cờ không thể nào hiểu nổi. Hôm đó vừa mới đi làm về, nghe đt kêu ting một cái thông báo có người vừa like cái stt đó của mình (lúc này đã là mấy tháng sau). Mình tự hỏi thế éo nào mà cái stt của cả mấy tháng trước mà vẫn có đứa like được nhỉ. Bấm vào xem thì đó là của một người không phải là bạn bè trên fb. Ơ, thằng ất ơ nào đây nhỉ? Bấm vào cái nick đó. Bấm tiếp vào cái avatar rồi ngã ngửa. Cái mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương, nụ cười xinh như búp bê chẳng thể lẫn vào đâu được. Chính là con nhỏ mình cảm nắng ngày trước. Mình bất ngờ thật sự.

Choáng váng mất một phút. Không suy nghĩ gì cả, mình nhắn liền cho nhỏ một cái tin. Một lúc sau thấy nhỏ rep, và câu chuyện bắt đầu từ đó.



Hỏi ra mới biết lý do con nhỏ biết cái stt này của mình mà vào like. Hóa ra trong số những đứa like và cmt cái stt đó, có một đứa vô tình là bạn của con nhỏ. Tất nhiên đứa đó không biết là mình đang viết về con nhỏ, một hôm 2 đứa đi uống cf, ngồi kể chuyện vu vơ thì đứa kia kể có anh này viết cái stt hay lắm, tao đọc thấy sao mà giống mày thế. Cái con nhỏ vào xem thì mới biết đó chính là mình.

Ngồi kể về mấy chuyện ngày trước, kể về mình đã cảm nắng con nhỏ như thế nào, vô tư không giấu ghiếm. Con nhỏ nói chuyện cởi mở và dễ thương lắm, khác với một đứa lạnh lùng và chảnh chọe mà mình vẫn hình dung. Con nhỏ bảo tại em bị cận nhưng không thích đeo kính, đi ngoài đường chẳng nhận ra ai nên người ta bảo chảnh. Xong rồi nhỏ đề thêm một câu “Chứ thật ra trái tim của em ấm áp lắm đấy, biết chưa”. Nghe xong mà muốn rụng tim. Tất nhiên là thời gian trôi qua đã lâu rồi, mình cũng chẳng còn trẻ trâu nữa, nên sự cảm nắng ngày nào cũng đã không còn, chỉ đơn giản giống như gặp lại một người bạn cũ mình từng rất quý. Vậy thôi.

Lại bẵng đi tầm 2 tháng sau. 2 tháng không nói chuyện với nhỏ nữa. Lý do là lúc đó mình đang khủng hoảng nhiều thứ, không muốn nói chuyện với ai, kể cả nhỏ. Thế rồi một ngày nhỏ nhắn tin, lúc đó mình đang ở Vũng Tàu làm việc, ngủ sớm nên sáng hôm sau mới nhắn lại.





Kể từ đó mình với nhỏ chăm nhắn tin với nhau hơn. Đa số là toàn nhỏ chủ động nhắn tin trước. Có lúc thì thế này:



Có lúc đang ngồi làm việc thì tự nhiên nhỏ nhắn tin hỏi:

- Anh có muốn xem văn phòng làm việc của em không?
- Có
- Kệ anh.
- Ơ.
- Anh muốn xem ảnh hay video?
- Cả 2. Quay cả mặt em vào nữa nhá.
- Hoy. Ngại lắm.
- Nhanh nào.

Thế là nhỏ cũng quay phòng làm việc của nhỏ cho mình xem, cả mặt nhỏ nữa. Xong nhỏ hỏi:

- Thấy em khác gì lúc xưa không?
- Chả khác gì cả. Vẫn xinh.
- Hừ. Anh phải nói là xinh hơn chứ. Nói dối cũng được mà ><

Cứ thế, những cuộc nói chuyện giữa mình và nhỏ trở nên dày đặc hơn. Thực sự thời gian đó mình đang khủng hoảng về sự nghiệp, sức khỏe và gia đình nên rất chán đời, nhỏ xuất hiện như một vị cứu tinh thổi cơn gió mát lành vào tâm hồn khô khốc của mình. Ngày xưa nhỏ đứng bên cửa sổ, đẹp long lanh như một giọt sương để mà ngắm nhìn , thì bây giờ nhỏ như một cơn mưa thu nhè nhẹ để đắm mình trong đó rửa ráy chút bụi trần.

Rồi tự nhiên một ngày nhỏ lại nhắn tin:

- Em sắp vào SG.
- Làm gì?
- Làm gì kệ người ta.

Cái con nhỏ này bình thường nói chuyện rất ngoan mà thỉnh thoảng lại nổi cơn hâm hâm như vậy đó. Nên mình mặc kệ. Nhỏ nhắn tiếp:

- Em vào SG gặp khách hàng tiện thể đi chơi, chắc lâu đó.
- Ờ. Vào nhớ gọi anh nhá.
- Hơm. Gọi anh làm gì?
- Thì thôi.
- Hihi. Để em suy nghĩ đã.
- Suy nghĩ nhanh kẻo anh đổi ý bây giờ : ))
- Anh phải để em làm giá tí chứ ^^
- Thế đã có ai đón chưa?
- Dạ rồi.
- Thế đã có chỗ ở chưa?
- Dạ em ở với chị.
- Chị nào, có người yêu chưa?
- Chị bạn em, có người yêu rồi ><
- Chán nhở.
- ><

Như để chứng minh cho lời nói của mình, hôm sau nhỏ gửi qua cho mình tấm hình chụp vé máy bay kèm theo dòng chữ “Nè, anh tin chưa?” Mình đến chết cười với con nhỏ này. Đi làm rồi mà cứ như trẻ con. Hình ảnh “người lạnh lung” ngày xưa mình tưởng tượng về nhỏ chính thức sụp đổ : ))

Thế rồi nhỏ vào SG, mình hẹn nhỏ đi cf tiện thể xem bóng đá luôn. Đợt đó là trận bán kết lượt về AFF Cup giữa VN và Phillipine. Nhớ hôm đó nhỏ mặc chiếc váy đen xẻ hông kết hợp với đôi dép lê hình con mèo, một phong cách thời trang thật là vãi chưởng : ))Nhưng nhỏ xinh cực, da trắng thôi rồi, mắt đen tuyền, tóc ngắn buộc cao nhìn rất khỏe khoắn. Đi vào quán café làm tất cả phải ngước nhìn. Tự nhiên mình cũng thơm lây : )):beauty:

Buổi gặp đầu tiên chủ yếu coi bóng đá là chính. Cũng nhờ thế mà bớt ngại ngùng. Lúc nghỉ giữa hiệp mới tranh thủ nói chuyện được tí. Lần đầu tiên mình gặp nhỏ ngoài đời, tự nhiên nghĩ, mình đang gặp crush cũ ư, một đứa mà ngày trước mình cứ thấy nó ở xa xôi chẳng bao giờ với tới được, thế mà bây giờ đang ngồi ngay trước mặt mình đây, cảm giác ấy thật sự là khó tả. Ngồi kể về mấy kỷ niệm ngày xưa ở xóm trọ nhà bác Phong mà cười ngặt nghẽo. Nhỏ bảo hồi trước nhỏ phải chuyển trọ là bởi vì mấy anh trong xóm tán tỉnh nhỏ nhiều quá, chịu không nổi nên nhỏ phải đi. Mình bảo “Làm anh buồn mất một hôm”. Nhỏ nheo mắt cười “Một hôm thôi hả ^^”. Mình chả nói gì.:byebye:

Xong nhỏ chống cằm nhìn mình chăm chú:

- Trông anh xinh ghê.
- Điên. Anh chỉ đẹp trai chứ ko xinh.
- Mà kể cho anh nghe một bí mật nè. Nghe hông?
- Kể đi.
- Thực ra em là người dân tộc đấy. Em là người Kor chứ không phải người Kinh.

Mình tròn mắt mất mấy giây.

- Hả? Người dân tộc mà trắng và xinh được như em hả, không tin. Với cả làm gì có dân tộc nào tên là Kor.
- Không tin hả. Anh lên mạng search đi.

Mình lên mạng sợt thì quả thực có người dân tộc Kor thật. Nhìn mặt nhỏ rất nghiêm túc, không phải giống như đang đùa. Nhỏ còn bảo nhờ người dân tộc được cộng nhiều điểm nên thi đại học mới đậu đấy chứ em học ngu lắm. Mình càng tin là thật.

Xong trận chở nhỏ về. Tối đó nhỏ nhắn tin “Anh đúng là đồ ngốc, nói cái gì cũng tin : ))”, làm mình tức sôi máu. Cái con nhỏ này đúng không biết đâu mà lần.:canny:

Mấy ngày sau nhỏ bận việc với khách hàng, mình cũng bận nên không gặp nhau nữa. Một hôm thấy nhỏ đăng một cái story có vẻ mệt mệt với chán chán, mình nhắn qua:

- Đi xả xì chét tí không?
- Giờ hả anh?
- Uh, giờ chứ bao giờ.
- Nhưng em sắp đến deadline rồi, sợ không kịp mất.
- Kệ mọe deadline mấy tiếng đi. Chuẩn bị đi 20p nữa anh qua đón.
- Dạ.

Mình chạy qua rồi gọi cho nhỏ. Nhỏ bước ra làm mình rụng tim mất mấy giây. Một chiếc váy hoa, một đôi giày búp bê, tóc kẹp ngang tai cute lạc lối. Mình bảo lần sau đừng mặc váy nữa. Nhỏ chau mày hỏi tại sao. Cười cười bảo, tại anh khó thở quá. Nhỏ đỏ mặt đấm nhẹ vào vai mình mấy cái rồi giục đi thôi anh.

Hôm đó SG trời nắng chan chát. Mình có việc đi giao cho khách mấy đơn hàng nên bảo nhỏ đi theo luôn rồi đi xem phim. Chạy phải cả tiếng ngoài đường, thấy cũng thương nhỏ, trời nắng thế mà chả than lấy một lời. Mà cái xe của mình đâu phải bình thường. Con wave sản xuất từ thời nhà Tống, cái đặt chân phía sau bị thiếu mất một cái nên ai ngồi sau xe mình đều khổ lắm. Sau này con nhỏ nói với mình, anh có biết cái gì em nhớ nhất ở SG không, chính là cái đặt chân xe của anh ấy, ngồi phía sau mà em vừa mỏi vừa buồn cười thôi rồi : ))

Đi xem phim xong ra về, lúc đi xuống thang cuốn con nhỏ hỏi mình:

- Anh có biết cái tua rua này làm gì không?

Nhỏ chỉ xuống cái tua rua màu đen như mấy cọng chổi thò ra sát mép dưới thang cuốn. Mình lắc đầu chịu thua, nhỏ mới bảo:

- Cái này người ta thiết kế để khi xuống thang cuốn có thể chùi giày được nè.

Nói xong nhỏ thò giày vô mấy cái tua rua đó làm mẫu. Mình cũng thò vô làm theo, ờ quả thật là chùi được giày thật mặc dù cũng chả ăn thua chi. Mấy đứa học sinh đi cùng thang cuốn với mình cũng thò vô thử xong gật gù như phát hiện ra chân lý mới.

Xuống hết thang cuốn, đợi mấy đứa học sinh đi khuất, nhỏ mới bật cười ngặt nghẽo. Mình đứng thộn mặt ra bảo thần kinh à. Nhỏ vừa cười vừa chùi nước mắt:

- Anh đúng là cái đồ ngốc nhất trên đời.
- Hơ?
- Bộ anh nghĩ cái đó dùng để chùi giày thật à?
- (lúc này mặt mình ngu như Mr.Bean)
- Người gì đâu mà nói gì cũng tin.hihi
:canny::canny::canny:
Ngày tạm biệt nhỏ, mình tặng nhỏ một cái áo thun có in hình một đứa con gái tóc ngắn anime. Lúc sắp lên máy bay, nhỏ nhắn cho mình một tin, không phải là tin nhắn fb nữa là mà tin nhắn điện thoại, xin được trích nguyên văn:

“Anh ơi, em về lại ĐN lạnh lẽo đây. Cảm ơn anh rất nhèo, về tất cả, mong anh luôn vui vẻ và nice như hiện tại nha, hẹn gặp anh vào một ngày đẹp trời. P/s: rất rất rất vui vì được quen và gặp anh :D, bye bye chàng trai :*”

Về đến ĐN, nhỏ lại nhắn tin cho mình: “Em về ĐN rồi anh nha. Mưa lắm. huhu”


Viết dài ghê, còn nhiều nữa nhưng mệt quá hẻm kể nữa :D Thực sự là lâu lắm rồi mới gặp một đứa con gái thú vị và cho mình nhiều cảm xúc như vậy, mà lại là đứa ngày xưa mình tương tư bên cửa sổ mới chết chứ. Có lẽ mình với nhỏ có duyên mà cũng vô duyên. Nói vô duyên là bởi mình gặp nhỏ muộn quá. Giá mà sớm hơn vài năm, lúc mình chưa vào SG thì có lẽ mối quan hệ này sẽ tiến xa hơn. Và mình cũng ko có ý định về ĐN, mà nhỏ cũng ko muốn vào SG, thực ra là mẹ nhỏ không muốn. Khoảng cách thực sự là một thử thách lớn mặc dù mình vẫn ra ĐN thường xuyên và nhỏ cũng vào SG thường xuyên.

Nhỏ vẫn hay nhắn tin với mình, bất cứ stt nào của mình nhỏ cũng like. Còn mình hiện tại chỉ giữ chừng mực với nhỏ. Không biết có phải là nhỏ thích mình không? Mà nếu như nhỏ thích mình thật thì mình có nên tiến xa với mối quan hệ này không?
 

bttung92

New Member
Joined
Feb 11, 2019
Messages
33
Reaction score
0
Công việc thì có thể kiếm đc , nhưng mà cái duyên cái số và người đem lại cảm xúc thì ko dễ mà kiếm .

Theo tôi nếu bạn đã có duyên với cô bé ấy thì nên theo đuổi tới cùng , tạm thời có thể cứ ở sg , hằng ngày nt quan tâm các kiểu . Một khi đã biết rõ tình cảm của nàng dành cho bạn . Thì cứ mạnh dạn chuyển việc về ĐN để có thể gần nhau .
 

spiderman051090

New Member
Joined
Sep 29, 2017
Messages
54
Reaction score
0
Nếu thớt có tcam thì cứ tiến tới. K dễ để tìm 1 người như vậy trong đời đâu
 

pomps

New Member
Joined
Sep 27, 2017
Messages
719
Reaction score
0
Chẳng có lý do gì để mà không tiếp tục. Chuyện SG hay ĐN, chuyển việc, ý thích của mẹ gái... cũng không phải là vấn đề cần nghĩ đến vào lúc này. Vẫn có cơ hội gặp nhau thường xuyên thì vẫn OK. Khi nào tình cảm chín mùi thì tính tiếp các chuyện khác.
 

BehindTheBlueEyes

New Member
Joined
Oct 3, 2017
Messages
136
Reaction score
2
bttung92 said:
Công việc thì có thể kiếm đc , nhưng mà cái duyên cái số và người đem lại cảm xúc thì ko dễ mà kiếm .

Theo tôi nếu bạn đã có duyên với cô bé ấy thì nên theo đuổi tới cùng , tạm thời có thể cứ ở sg , hằng ngày nt quan tâm các kiểu . Một khi đã biết rõ tình cảm của nàng dành cho bạn . Thì cứ mạnh dạn chuyển việc về ĐN để có thể gần nhau .
Mình thì thích nhỏ rồi và cũng đoán là nhỏ có tình cảm với mình. Nhưng vấn đề là yêu xa mình không có kinh nghiệm. Thấy ai yêu xa gần như cũng chắc chắn chia tay nên thà dừng trước khi tình cảm nó lớn cho đỡ đau. Còn chuyện về ĐN thì mình chưa bao giờ nghĩ tới và có lẽ cũng khó xảy ra vì công việc của mình về ĐN thì gần như chả có gì để làm.

Nhưng mà thật sự gặp được người hợp với mình như vậy thật không dễ dàng gì. Ai da :pudency:
 

kilia002

New Member
Joined
Apr 12, 2018
Messages
1,062
Reaction score
1
qúa rõ là nhỏ thích thím rồi. tìm hiểu một thời gian nữa đi. nếu được có thể cưới luôn đó thím ak. (phải tìm hiểu nhiều) duyên số ko đợi ai bao giờ.
 

huyyturtle

New Member
Joined
Nov 25, 2017
Messages
568
Reaction score
2
BehindTheBlueEyes said:
Nhưng mà thật sự gặp được người hợp với mình như vậy thật không dễ dàng gì. Ai da :pudency:
Câu trả lời đây rồi còn gì :)
Được gửi từ iPhone 8 Plus - vozForums
 

BehindTheBlueEyes

New Member
Joined
Oct 3, 2017
Messages
136
Reaction score
2
spiderman051090 said:
Nếu thớt có tcam thì cứ tiến tới. K dễ để tìm 1 người như vậy trong đời đâu
pomps said:
Chẳng có lý do gì để mà không tiếp tục. Chuyện SG hay ĐN, chuyển việc, ý thích của mẹ gái... cũng không phải là vấn đề cần nghĩ đến vào lúc này. Vẫn có cơ hội gặp nhau thường xuyên thì vẫn OK. Khi nào tình cảm chín mùi thì tính tiếp các chuyện khác.
kilia002 said:
qúa rõ là nhỏ thích thím rồi. tìm hiểu một thời gian nữa đi. nếu được có thể cưới luôn đó thím ak. (phải tìm hiểu nhiều) duyên số ko đợi ai bao giờ.
huyyturtle said:
Câu trả lời đây rồi còn gì :)

Được gửi từ iPhone 8 Plus - vozForums
Cảm xúc thì muốn yêu rồi các bác ạ, lý trí thì bảo khác. Kiểu mình sẽ ko ra ĐN, nhỏ thì chắc chắn cũng ko vào SG. Biết rằng yêu rồi khó mà đến được cuối con đường thấy nó khó chịu lắm :pudency: Với cả yêu xa nữa, tháng gặp được có 1 lần thì mần ăn gì được :D Bác nào từng trong hoàn cảnh này rồi cho em chút kinh nghiệm đi.
 
Top