OigRd

New Member
Joined
Jan 17, 2024
Messages
1
Reaction score
0
Một buổi chiều của những ngày cuối đông, như vẫn thường lệ nó ung dung trên chiếc Future đời tống của ông già truyền lại theo những nhịp ga đều đặn để vào tua trực tối ở bệnh viện. Giờ này là đỉnh điểm của kẹt xe, ai cũng hối hả, ai cũng vội vàng hòa vào dòng người về nhà cho kịp giờ cơm chiều - giờ đoàn tụ. Phải mất hơn 30 phút nó mới mò vào tới cổng khoa Hồi sức. Chào các ac trong tua trước 1 vòng rồi khoác vội chiếc áo blouse cũ kĩ mà còn dính ít mực lem từ cái thời ngồi trên ghế giảng đường. Đảo đảo vài vòng cả khoa để kiểm tra tình hình bệnh, nó bị giật mình trước giường bệnh đang đứng là 1 cô bé chắc tầm khoảng 2 mấy - na ná tuổi thằng e trai ở nhà, e nằm im bất động mắt nhắm hờ với mái tóc tô màu vàng hoe, có nét lai lai với người tây. Đôi vai gầy để lộ ra chiếc xương quai xanh mà ng ta hay gọi đó là tiểu chuẩn của nét đẹp, tuy nhiên trên e chắc có lẽ là do sự thiếu dinh dưỡng lâu ngày khi mắc bệnh. Trên chiếc miệng bé bé xinh xinh vẫn là cái ống nội khí quản quen thuộc với bất kì BN nào vào hồi sức. Nó vội tò mò lật xem kĩ từng trang hồ sơ- và rồi đập thẳng vào mắt nó là nền Lupus ban đỏ biến chứng đa cơ quan, siêu âm có tim giảm động hầu như các thành thất trái, giãn 4 buồng tim + EF thấp, một tình trạng khá nặng và hiếm thấy khi em chỉ mới 22.

Những ngày tiếp theo, e có chiều hướng cải thiện hơn, tỉnh hơn, và rồi được cai máy và rút ống nội khí quản. Những âm thanh đầu tiên phát ra từ cái miệng xinh ấy không trọn vẹn thành tiếng làm nó phải đoán mò đoán non khá nhiều, mỗi ngày trôi qua nó đều lướt nhìn tình trạng của e 1 lần rồi mới bắt đầu công việc của mình. Có hôm e đã bắt đầu ns chuyện được, nó cũng kịp nghe vài mẩu chuyện về e , về gia đình của e và đứa con mới sinh chưa được 1 tháng và đặc biệt là những giấc mơ còn dang dở.

Đúng theo dự đoán, vài ngày sau e được luân chuyển đến khoa bệnh nhẹ hơn cho gia đình tiện chăm sóc, chia tay e mà lòng nhẹ nhàng vui mừng đến lạ. Cuối cùng e cũng thoát được Hồi sức.

Bẵng vài ngày trôi qua,nó lại tiếp tục vùi đầu vào guồng quay công việc của mình. Một buổi sáng sài gòn se lạnh, nó bước vào khoa với 1 tâm trạng ngáy ngủ do đêm qua không đủ giấc vì đi làm về khá khuya. Rồi chợt bừng tỉnh khi cái hình bóng quen thuộc đấy, k lẫn đâu được - e lại được đưa xuống lại vị trí giường hồi sức cũ với tình trạng khá nặng và phải đặt ống lại thở máy và dùng vận mạch liều cao, tình trạng nặng không kém như lần đầu vào khoa. Lúc này, cả khoa ai cũng bị đè nặng 1 áp lực vô hình là phải cứu e bằng mọi giá. Như nghe được lời thỉnh cầu của mọi người, có lẽ ông trời đã thấy hiểu và ban cho e 1 phép màu để tiếp tục chống chọi lại những cơn khó thở dày vò nhiều lần mỗi ngày – mà mỗi BN trải qua đều cảm giác như sắp chết. Và cứ như thế, với những nỗ lực phi thường e được cai máy thở, được rút ống và tập nói lại như xưa. Nó lại có dịp trò chuyện với e bên giường bệnh với những dự định đang ấp ủ sau ra viện, và 1 trong những câu nói nó vẫn nhớ như in trong đầu khi e gắng thều thào từng chữ:

A..a ơi, cho e được ..ra việnn về nhà với…. con em lần cuối được ….không a. Em nhớ con…. quá!

Từng cầu từng chữ như thắt vào tim nó - nhói thật, hỡi ôi căn bệnh quái ác lại chọn đến em cơ chứ. Suy ngẫm một hồi lâu nó cũng chỉ biết an ủi

Ráng lên e, phải khỏe thì mới ra viện được. Tình trạng của e hiện khá nặng. Không ai dám cho về cả.

Rồi lỡ khi về e lại trở nặng hơn thì sao, lúc đó vào lại không kịp đâu, mình phải ráng trụ để sống cho tương lai, cho con của e nữa chứ !

Nghe những lời động viên của nó, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi trên khóe mắt, càng lúc càng nhiều đến nỗi ướt đẫm 1 bên ra giường - e không nói gì , chỉ nằm 1 chỗ lặng im –lặng im - nhìn vào 1 khoảng không vô định.

Một ngày tháng 1 của năm mới, hôm nay nó ung dung bước vào khoa -đến trước giờ giao ban hẵn 10 phút - 10 phút nghe ít ỏi nhưng thực ra là cả 1 quá trình đấy, chỉ cần chậm 1 phút thôi là bạn có thể mắc kẹt giữa hàng trăm chiếc xe nối đuôi nhau mà có lúc vận tốc chưa tới 5km/h đâu đấy. Khoa hôm nay im ắng lạ thường, đảo 1 vòng quen thuộc, nó như chết lặng, tay chân cứng đờ khi thấy cái giường bệnh ấy- giường e nằm đã được quấn khăn phủ, e vẫn nằm đó vẫn hình dáng đó vẫn đôi tay xinh xắn đó, vẫn là đôi chân trắng ngần bị phù to do quá tải dịch đó - Tuy nhiên hôm nay có 1 điều thật tồi tệ.. là …e đã ngưng thở, đã mất mạch từ hơn 1 tiếng trước, mặc cho ekip bác sĩ, điều dưỡng tua trực đã thay nhau cấp cứu liên tục đến nỗi ai cũng mồ hôi chảy nhẹp đổ xuống hết cả tấm ra giường - đua nhau với tử thần để kéo e về lại với thực tại.

Đầu óc nó lúc đó trống rỗng, một cảm giác bất lực xen lẫn thương xót đến vô cùng mà k có từ có thể diễn tả được. Và thế là e đã vĩnh viễn nằm lại tuổi 22 – cái tuổi mà biết bao nhiều hoài bão, còn cả cuộc đời phía trước đang dang dở, nghiệt ngã thay lại là trong cái nơi mà ng ta còn chưa kịp nhìn gia đình, thấy chồng, thấy con được lần cuối, một cảm giác đau đớn đến tận cùng.

Dẫu rằng trước đến nay, nó đã trải qua biết bao nhiêu câu chuyện , biết bao nhiêu sự ra đi của nhiều người, từ già cho tới trẻ - nhưng có lẽ - e là người để lại cho nó nhiều ấn tượng nhất, về 1 cô bé mạnh mẽ, đầy tình thương và nghị lực.

Ai biết trước được cuộc đời này sẽ ra sao, cứ mơ về 70 hay 80 hay 100 năm cuộc đời thì hiện tại cũng phải bước tiếp, hãy phấn đấu với đời với những giấc mơ còn giang dở trước để không phải hối tiếc.

Ông trời vốn dĩ đã không công bằng, và cuộc sống này thật vô thường! Chúc e ở thế giới bên kia tìm được cuộc sống đúng nghĩa cho riêng mình
 
Top