baygiolamsao
New Member
- Joined
- Sep 29, 2017
- Messages
- 663
- Reaction score
- 0
Last Updated 11-11-2019 at 22:37
Một mùa đông nữa lại về, mùa đông của sự cô đơn và tuyệt vọng.
Dkm nó, cái cuộc đời này ruốt cuộc là thế éo nào, bao nhiêu năm qua, bao nhiêu mùa đông đi qua, đến bây giờ khi hiện tại lúc này, nó và bàn tay buốt giá đêm đông cùng con chim lạnh đang ủ rủ trong quần vẫn quất quýt nhau với những nỗi buồn hiu quạnh.
Bàn tay nhỏ vuốt con chim nhỏ, chim không đủ to, không theo tiêu chuẩn của những bọn hay comment trên đây, chim không 20cm, nhưng chim đủ hỉ nộ ái ổ buồn vui, đủ vui mừng khi nó bắt đầu mở khóa xoay màn hình, đủ vui mừng khi nó vào trang web, ớ ớ ư ư, nó vui lắm, nó cùng bàn tay hòa vào nhau, lên xuống nhảy múa tưng bừng.
Nhưng nó vui chỉ được một lúc thôi, niềm vui nào chẳng tày gang, cuộc vui có được là mấy chốc, bàn tay bóp cổ nó "trào đờm", nó lại ủ rũ, khụy xuống và buồn theo muôn thở, buồn theo những tâm tư.
Con chim bé nhỏ, con chim lạnh giá giữa đêm đông, con chim chưa một lần khám phá những hang động kỳ bí, len lỏi vào những ngóc nhách huyền ảo kia mà vào thẳng. Nó bao giờ cũng vào sau một lớp vỏ bọc. Nó sợ. Nó sợ những thứ nước sương trong hang động nhỏ xuống người nó, có chuyện gì chủ nó sẽ buồn.
Bàn tay vuốt lấy con chim lạnh,
Trong một đêm đông nhớ một người.
Đêm nay con chim lại thổn thức, đó là con chim có lòng tự trọng và là con chim sống theo khoa học tự nhiên, con chim éo thèm quan tâm đến cái gọi no fap hay no nut november mả mẹ gì đó, khi chim vui thì lớn và khi chim xung thì chim khóc, chim khóc, những giọt nước mắt trắng nhờn chảy ra, nước mắt của sự khoái lạc và hạnh phúc, nhưng sau đó là sự đau khổ.
Chim tự trách mình, chim giận cho đời và giận cả cho ta. Bao nhiêu năm qua, ta sinh ra vốn dĩ để làm gì, ta sinh ra để khóc trong một hang động nào đó, một nơi mà ta có thể cư trú, tạm trú thường trú cả đời, cái hang động của cả sự gắn bó yêu thương, chứ khokng pahir ta khóc trên một nền khăn trắng...
...
Đêm nay chim lại buồn, chim nhớ về một cái cái hang động mà chim từng ảo tưởng, hang động của một nơi, có lẽ ngay lúc này với chim đó là hoa trong gương, là trắng dưới nước. Một hang động kỳ bí xa xăm, con chim lạnh bé nhỏ kia thoi thóp nằm chờ, còn không thể thấy chứ đừng nói bay vào.
Ngày mai, cái hang động đó tròn 24 năm hình thành, qua 24 năm, cái hang vẫn huyền bí với con chim lạnh đó, nó có rộng hơn hay khép kín tự thuở nào, nó có phủ đầy rong rêu hay bóng nhẵn giữa trời, con chim không hề biết, con chim muốn vào, nhưng nào có được đâu.
Chim lạnh muốn vào hang động đó, nó muốn vào bằng sự thiêng liêng nhất, như vào một cái hang mà nó muốn gắn bó cả đời, chứ không phải vào rồi ra, ngày mai kiếm cái hang khác.
Nó muốn dùng giọng nước nó rỉ ra, như loài chim yến rỉ ra nước bọt mà xây thành tổ, muốn thì muốn, chim có làm được gì, chim vẫn lạnh giữa cô đơn vẫn lạnh giữa trời đông buốt giá.
Một mùa đông nữa lại về, mùa đông của sự cô đơn và tuyệt vọng.
Dkm nó, cái cuộc đời này ruốt cuộc là thế éo nào, bao nhiêu năm qua, bao nhiêu mùa đông đi qua, đến bây giờ khi hiện tại lúc này, nó và bàn tay buốt giá đêm đông cùng con chim lạnh đang ủ rủ trong quần vẫn quất quýt nhau với những nỗi buồn hiu quạnh.
Bàn tay nhỏ vuốt con chim nhỏ, chim không đủ to, không theo tiêu chuẩn của những bọn hay comment trên đây, chim không 20cm, nhưng chim đủ hỉ nộ ái ổ buồn vui, đủ vui mừng khi nó bắt đầu mở khóa xoay màn hình, đủ vui mừng khi nó vào trang web, ớ ớ ư ư, nó vui lắm, nó cùng bàn tay hòa vào nhau, lên xuống nhảy múa tưng bừng.
Nhưng nó vui chỉ được một lúc thôi, niềm vui nào chẳng tày gang, cuộc vui có được là mấy chốc, bàn tay bóp cổ nó "trào đờm", nó lại ủ rũ, khụy xuống và buồn theo muôn thở, buồn theo những tâm tư.
Con chim bé nhỏ, con chim lạnh giá giữa đêm đông, con chim chưa một lần khám phá những hang động kỳ bí, len lỏi vào những ngóc nhách huyền ảo kia mà vào thẳng. Nó bao giờ cũng vào sau một lớp vỏ bọc. Nó sợ. Nó sợ những thứ nước sương trong hang động nhỏ xuống người nó, có chuyện gì chủ nó sẽ buồn.
Bàn tay vuốt lấy con chim lạnh,
Trong một đêm đông nhớ một người.
Đêm nay con chim lại thổn thức, đó là con chim có lòng tự trọng và là con chim sống theo khoa học tự nhiên, con chim éo thèm quan tâm đến cái gọi no fap hay no nut november mả mẹ gì đó, khi chim vui thì lớn và khi chim xung thì chim khóc, chim khóc, những giọt nước mắt trắng nhờn chảy ra, nước mắt của sự khoái lạc và hạnh phúc, nhưng sau đó là sự đau khổ.
Chim tự trách mình, chim giận cho đời và giận cả cho ta. Bao nhiêu năm qua, ta sinh ra vốn dĩ để làm gì, ta sinh ra để khóc trong một hang động nào đó, một nơi mà ta có thể cư trú, tạm trú thường trú cả đời, cái hang động của cả sự gắn bó yêu thương, chứ khokng pahir ta khóc trên một nền khăn trắng...
...
Đêm nay chim lại buồn, chim nhớ về một cái cái hang động mà chim từng ảo tưởng, hang động của một nơi, có lẽ ngay lúc này với chim đó là hoa trong gương, là trắng dưới nước. Một hang động kỳ bí xa xăm, con chim lạnh bé nhỏ kia thoi thóp nằm chờ, còn không thể thấy chứ đừng nói bay vào.
Ngày mai, cái hang động đó tròn 24 năm hình thành, qua 24 năm, cái hang vẫn huyền bí với con chim lạnh đó, nó có rộng hơn hay khép kín tự thuở nào, nó có phủ đầy rong rêu hay bóng nhẵn giữa trời, con chim không hề biết, con chim muốn vào, nhưng nào có được đâu.
Chim lạnh muốn vào hang động đó, nó muốn vào bằng sự thiêng liêng nhất, như vào một cái hang mà nó muốn gắn bó cả đời, chứ không phải vào rồi ra, ngày mai kiếm cái hang khác.
Nó muốn dùng giọng nước nó rỉ ra, như loài chim yến rỉ ra nước bọt mà xây thành tổ, muốn thì muốn, chim có làm được gì, chim vẫn lạnh giữa cô đơn vẫn lạnh giữa trời đông buốt giá.
Last Updated 12-11-2019 at 22:37
Một mùa đông nữa lại về, mùa đông của sự cô đơn và tuyệt vọng.
Dkm nó, cái cuộc đời này ruốt cuộc là thế éo nào, bao nhiêu năm qua, bao nhiêu mùa đông đi qua, đến bây giờ khi hiện tại lúc này, nó và bàn tay buốt giá đêm đông cùng con chim lạnh đang ủ rủ trong quần vẫn quất quýt nhau với những nỗi buồn hiu quạnh.
Bàn tay nhỏ vuốt con chim nhỏ, chim không đủ to, không theo tiêu chuẩn của những bọn hay comment trên đây, chim không 20cm, nhưng chim đủ hỉ nộ ái ổ buồn vui, đủ vui mừng khi nó bắt đầu mở khóa xoay màn hình, đủ vui mừng khi nó vào trang web, ớ ớ ư ư, nó vui lắm, nó cùng bàn tay hòa vào nhau, lên xuống nhảy múa tưng bừng.
Nhưng nó vui chỉ được một lúc thôi, niềm vui nào chẳng tày gang, cuộc vui có được là mấy chốc, bàn tay bóp cổ nó "trào đờm", nó lại ủ rũ, khụy xuống và buồn theo muôn thở, buồn theo những tâm tư.
Con chim bé nhỏ, con chim lạnh giá giữa đêm đông, con chim chưa một lần khám phá những hang động kỳ bí, len lỏi vào những ngóc nhách huyền ảo kia mà vào thẳng. Nó bao giờ cũng vào sau một lớp vỏ bọc. Nó sợ. Nó sợ những thứ nước sương trong hang động nhỏ xuống người nó, có chuyện gì chủ nó sẽ buồn.
Bàn tay vuốt lấy con chim lạnh,
Trong một đêm đông nhớ một người.
Đêm nay con chim lại thổn thức, đó là con chim có lòng tự trọng và là con chim sống theo khoa học tự nhiên, con chim éo thèm quan tâm đến cái gọi no fap hay no nut november mả mẹ gì đó, khi chim vui thì lớn và khi chim xung thì chim khóc, chim khóc, những giọt nước mắt trắng nhờn chảy ra, nước mắt của sự khoái lạc và hạnh phúc, nhưng sau đó là sự đau khổ.
Chim tự trách mình, chim giận cho đời và giận cả cho ta. Bao nhiêu năm qua, ta sinh ra vốn dĩ để làm gì, ta sinh ra để khóc trong một hang động nào đó, một nơi mà ta có thể cư trú, tạm trú thường trú cả đời, cái hang động của cả sự gắn bó yêu thương, chứ khokng pahir ta khóc trên một nền khăn trắng...
...
Đêm nay chim lại buồn, chim nhớ về một cái cái hang động mà chim từng ảo tưởng, hang động của một nơi, có lẽ ngay lúc này với chim đó là hoa trong gương, là trắng dưới nước. Một hang động kỳ bí xa xăm, con chim lạnh bé nhỏ kia thoi thóp nằm chờ, còn không thể thấy chứ đừng nói bay vào.
Ngày mai, cái hang động đó tròn 24 năm hình thành, qua 24 năm, cái hang vẫn huyền bí với con chim lạnh đó, nó có rộng hơn hay khép kín tự thuở nào, nó có phủ đầy rong rêu hay bóng nhẵn giữa trời, con chim không hề biết, con chim muốn vào, nhưng nào có được đâu.
Chim lạnh muốn vào hang động đó, nó muốn vào bằng sự thiêng liêng nhất, như vào một cái hang mà nó muốn gắn bó cả đời, chứ không phải vào rồi ra, ngày mai kiếm cái hang khác.
Nó muốn dùng giọng nước nó rỉ ra, như loài chim yến rỉ ra nước bọt mà xây thành tổ, muốn thì muốn, chim có làm được gì, chim vẫn lạnh giữa cô đơn vẫn lạnh giữa trời đông buốt giá.
Một mùa đông nữa lại về, mùa đông của sự cô đơn và tuyệt vọng.
Dkm nó, cái cuộc đời này ruốt cuộc là thế éo nào, bao nhiêu năm qua, bao nhiêu mùa đông đi qua, đến bây giờ khi hiện tại lúc này, nó và bàn tay buốt giá đêm đông cùng con chim lạnh đang ủ rủ trong quần vẫn quất quýt nhau với những nỗi buồn hiu quạnh.
Bàn tay nhỏ vuốt con chim nhỏ, chim không đủ to, không theo tiêu chuẩn của những bọn hay comment trên đây, chim không 20cm, nhưng chim đủ hỉ nộ ái ổ buồn vui, đủ vui mừng khi nó bắt đầu mở khóa xoay màn hình, đủ vui mừng khi nó vào trang web, ớ ớ ư ư, nó vui lắm, nó cùng bàn tay hòa vào nhau, lên xuống nhảy múa tưng bừng.
Nhưng nó vui chỉ được một lúc thôi, niềm vui nào chẳng tày gang, cuộc vui có được là mấy chốc, bàn tay bóp cổ nó "trào đờm", nó lại ủ rũ, khụy xuống và buồn theo muôn thở, buồn theo những tâm tư.
Con chim bé nhỏ, con chim lạnh giá giữa đêm đông, con chim chưa một lần khám phá những hang động kỳ bí, len lỏi vào những ngóc nhách huyền ảo kia mà vào thẳng. Nó bao giờ cũng vào sau một lớp vỏ bọc. Nó sợ. Nó sợ những thứ nước sương trong hang động nhỏ xuống người nó, có chuyện gì chủ nó sẽ buồn.
Bàn tay vuốt lấy con chim lạnh,
Trong một đêm đông nhớ một người.
Đêm nay con chim lại thổn thức, đó là con chim có lòng tự trọng và là con chim sống theo khoa học tự nhiên, con chim éo thèm quan tâm đến cái gọi no fap hay no nut november mả mẹ gì đó, khi chim vui thì lớn và khi chim xung thì chim khóc, chim khóc, những giọt nước mắt trắng nhờn chảy ra, nước mắt của sự khoái lạc và hạnh phúc, nhưng sau đó là sự đau khổ.
Chim tự trách mình, chim giận cho đời và giận cả cho ta. Bao nhiêu năm qua, ta sinh ra vốn dĩ để làm gì, ta sinh ra để khóc trong một hang động nào đó, một nơi mà ta có thể cư trú, tạm trú thường trú cả đời, cái hang động của cả sự gắn bó yêu thương, chứ khokng pahir ta khóc trên một nền khăn trắng...
...
Đêm nay chim lại buồn, chim nhớ về một cái cái hang động mà chim từng ảo tưởng, hang động của một nơi, có lẽ ngay lúc này với chim đó là hoa trong gương, là trắng dưới nước. Một hang động kỳ bí xa xăm, con chim lạnh bé nhỏ kia thoi thóp nằm chờ, còn không thể thấy chứ đừng nói bay vào.
Ngày mai, cái hang động đó tròn 24 năm hình thành, qua 24 năm, cái hang vẫn huyền bí với con chim lạnh đó, nó có rộng hơn hay khép kín tự thuở nào, nó có phủ đầy rong rêu hay bóng nhẵn giữa trời, con chim không hề biết, con chim muốn vào, nhưng nào có được đâu.
Chim lạnh muốn vào hang động đó, nó muốn vào bằng sự thiêng liêng nhất, như vào một cái hang mà nó muốn gắn bó cả đời, chứ không phải vào rồi ra, ngày mai kiếm cái hang khác.
Nó muốn dùng giọng nước nó rỉ ra, như loài chim yến rỉ ra nước bọt mà xây thành tổ, muốn thì muốn, chim có làm được gì, chim vẫn lạnh giữa cô đơn vẫn lạnh giữa trời đông buốt giá.
Một mùa đông nữa lại về, mùa đông của sự cô đơn và tuyệt vọng. Dkm nó, cái cuộc đời này ruốt cuộc là thế éo nào, bao nhiêu năm qua, bao nhiêu mùa đông đi qua, đến bây giờ khi hiện tại lúc này, nó và bàn tay buốt giá đêm đông cùng con chim lạnh đang ủ rủ trong quần vẫn quất quýt nhau với những nỗi buồn hiu quạnh. Bàn tay nhỏ vuốt con chim nhỏ, chim không đủ to, không theo tiêu chuẩn của những bọn hay comment trên đây, chim không 20cm, nhưng chim đủ hỉ nộ ái ổ buồn vui, đủ vui mừng khi nó bắt đầu mở khóa xoay màn hình, đủ vui mừng khi nó vào trang web, ớ ớ ư ư, nó vui lắm, nó cùng bàn tay hòa vào nhau, lên xuống nhảy múa tưng bừng. Nhưng nó vui chỉ được một lúc thôi, niềm vui nào chẳng tày gang, cuộc vui có được là mấy chốc, bàn tay bóp cổ nó "trào đờm", nó lại ủ rũ, khụy xuống và buồn theo muôn thở, buồn theo những tâm tư. Con chim bé nhỏ, con chim lạnh giá giữa đêm đông, con chim chưa một lần khám phá những hang động kỳ bí, len lỏi vào những ngóc nhách huyền ảo kia mà vào thẳng. Nó bao giờ cũng vào sau một lớp vỏ bọc. Nó sợ. Nó sợ những thứ nước sương trong hang động nhỏ xuống người nó, có chuyện gì chủ nó sẽ buồn.
Bàn tay vuốt lấy con chim lạnh, Trong một đêm đông nhớ một người.
Đêm nay con chim lại thổn thức, đó là con chim có lòng tự trọng và là con chim sống theo khoa học tự nhiên, con chim éo thèm quan tâm đến cái gọi no fap hay no nut november mả mẹ gì đó, khi chim vui thì lớn và khi chim xung thì chim khóc, chim khóc, những giọt nước mắt trắng nhờn chảy ra, nước mắt của sự khoái lạc và hạnh phúc, nhưng sau đó là sự đau khổ. Chim tự trách mình, chim giận cho đời và giận cả cho ta. Bao nhiêu năm qua, ta sinh ra vốn dĩ để làm gì, ta sinh ra để khóc trong một hang động nào đó, một nơi mà ta có thể cư trú, tạm trú thường trú cả đời, cái hang động của cả sự gắn bó yêu thương, chứ khokng pahir ta khóc trên một nền khăn trắng... ... Đêm nay chim lại buồn, chim nhớ về một cái cái hang động mà chim từng ảo tưởng, hang động của một nơi, có lẽ ngay lúc này với chim đó là hoa trong gương, là trắng dưới nước. Một hang động kỳ bí xa xăm, con chim lạnh bé nhỏ kia thoi thóp nằm chờ, còn không thể thấy chứ đừng nói bay vào.
Ngày mai, cái hang động đó tròn 24 năm hình thành, qua 24 năm, cái hang vẫn huyền bí với con chim lạnh đó, nó có rộng hơn hay khép kín tự thuở nào, nó có phủ đầy rong rêu hay bóng nhẵn giữa trời, con chim không hề biết, con chim muốn vào, nhưng nào có được đâu. Chim lạnh muốn vào hang động đó, nó muốn vào bằng sự thiêng liêng nhất, như vào một cái hang mà nó muốn gắn bó cả đời, chứ không phải vào rồi ra, ngày mai kiếm cái hang khác. Nó muốn dùng giọng nước nó rỉ ra, như loài chim yến rỉ ra nước bọt mà xây thành tổ, muốn thì muốn, chim có làm được gì, chim vẫn lạnh giữa cô đơn vẫn lạnh giữa trời đông buốt giá.
Bàn tay vuốt lấy con chim lạnh, Trong một đêm đông nhớ một người.
Đêm nay con chim lại thổn thức, đó là con chim có lòng tự trọng và là con chim sống theo khoa học tự nhiên, con chim éo thèm quan tâm đến cái gọi no fap hay no nut november mả mẹ gì đó, khi chim vui thì lớn và khi chim xung thì chim khóc, chim khóc, những giọt nước mắt trắng nhờn chảy ra, nước mắt của sự khoái lạc và hạnh phúc, nhưng sau đó là sự đau khổ. Chim tự trách mình, chim giận cho đời và giận cả cho ta. Bao nhiêu năm qua, ta sinh ra vốn dĩ để làm gì, ta sinh ra để khóc trong một hang động nào đó, một nơi mà ta có thể cư trú, tạm trú thường trú cả đời, cái hang động của cả sự gắn bó yêu thương, chứ khokng pahir ta khóc trên một nền khăn trắng... ... Đêm nay chim lại buồn, chim nhớ về một cái cái hang động mà chim từng ảo tưởng, hang động của một nơi, có lẽ ngay lúc này với chim đó là hoa trong gương, là trắng dưới nước. Một hang động kỳ bí xa xăm, con chim lạnh bé nhỏ kia thoi thóp nằm chờ, còn không thể thấy chứ đừng nói bay vào.
Ngày mai, cái hang động đó tròn 24 năm hình thành, qua 24 năm, cái hang vẫn huyền bí với con chim lạnh đó, nó có rộng hơn hay khép kín tự thuở nào, nó có phủ đầy rong rêu hay bóng nhẵn giữa trời, con chim không hề biết, con chim muốn vào, nhưng nào có được đâu. Chim lạnh muốn vào hang động đó, nó muốn vào bằng sự thiêng liêng nhất, như vào một cái hang mà nó muốn gắn bó cả đời, chứ không phải vào rồi ra, ngày mai kiếm cái hang khác. Nó muốn dùng giọng nước nó rỉ ra, như loài chim yến rỉ ra nước bọt mà xây thành tổ, muốn thì muốn, chim có làm được gì, chim vẫn lạnh giữa cô đơn vẫn lạnh giữa trời đông buốt giá.