[Tư vấn - Review] Vô tình hôn gái… em phải làm sao??

detuvoldo

New Member
Joined
Nov 21, 2019
Messages
53
Reaction score
1
Cay thật, làm đọc cả đêm từ chap 1 đến chap 60. Xong đọc qua chap cuối. Nghĩ ló chán


Sent from Xiaomi Redmi Note 6 Pro using vozFApp
 

minmin9920

New Member
Joined
Oct 1, 2017
Messages
202
Reaction score
1
- ...!

Vì quyển sổ em đưa anh, anh đã trả lại cho em rồi, nên anh sẽ viết vào đây, viết về mọi thứ và viết về em !..

-----

Ngày.. Tháng.. Năm :

Hôm nay thấy em đăng ảnh đi chơi, tựa đề em ghi là "with him", nhưng em không tag ai cả, ảnh chụp cũng chỉ có mỗi mình em và phong cảnh, nhìn em cười mà bất chợt anh cũng mỉm cười theo.. có lẽ em vẫn đang rất hạnh phúc. Anh lướt comment và thấy có người nói về anh, đó là bạn cùng lớp của hai chúng ta, em lặng lẽ bỏ qua comment đó mà không đáp lại.

Ít hôm trước ở sân trường anh vô tình gặp cái Mai, nó hỏi tại sao dạo này không thấy anh sang nhà chơi?. Anh cũng chỉ cười trừ và trả lời "anh bận", nó cười đáp lại rồi nhắc anh nhớ sang nhiều hơn.

Em à, dường như ở đây vẫn chưa ai biết rằng chúng ta đã chia tay .

-----

Ngày.. Tháng.. Năm

Đêm nay trời đổ mưa, mưa phùn cứ kéo dài không ngớt, cảm giác rất lạnh lẽo và cô đơn. Không hiểu từ lúc nào anh đã chạy xe sang nhà em và lại đứng trước cổng, cho dù anh biết là em đã không còn sống ở đó nữa, nhưng anh vẫn đứng đấy và nhìn lên phòng em, cũng chẳng biết từ bao giờ mà mặt anh đã ướt đẫm, là do mưa hay do nước mắt làm mờ mắt anh đây?.

-----

Ngày.. Tháng.. Năm

Chưa một ngày, một đêm nào mà anh ngừng nhớ về em, lúc nào trong đầu anh cũng nhớ em đến phát điên, nhưng anh lại không cho phép mình nhắn tin hay liên lạc với em, anh tự khóa fb của mình lại vì anh sợ anh sẽ lại vào trang cá nhân của em.. và lại nhớ em.

Thời gian rảnh rỗi của anh dành cho việc vào voz và đọc lại chính câu chuyện của mình, anh đọc rồi lại khóc, khóc xong lại đọc, cứ thế lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác. Đọc nhiều đến mức anh còn không thể hiểu nổi vì sao mà em lại thay đổi nhanh đến như thế, càng đọc anh lại càng không hiểu?

Tại sao thế em?.

-----

Ngày.. Tháng.. Năm

Hôm nay là valentine trắng em ạ, anh chạy xe sang tiệm hoa ở huyện bên cạnh để mua hoa hồng trắng. Anh có gặp lại chị chủ tiệm hoa cũ, lần này chị ấy có vẻ vẫn còn nhớ anh, chị ấy hỏi hình như đã gặp anh ở đâu rồi phải không, nhưng anh lại trả lời là không và trả tiền hoa rồi đi thật nhanh, anh cũng không biết vì sao mình lại làm thế nữa em ạ.

Cầm bó hoa trên tay nhưng lần này anh không còn phải suy nghĩ cầu kì xem nên tặng nó cho em như nào nữa, mà đơn giản là anh chỉ cần chạy xe qua nhà em và đặt nó ở giữa cổng rồi đi về thế thôi.

Gần tối anh nhận được cuộc gọi từ cái Mai, nó hỏi và nói là hai bác cảm ơn anh về bó hoa, bác trai còn vui tính gọi anh là "con rể" và mời anh qua nhà ăn cơm.

Anh bất chợt rùng mình, chẳng nhẽ ngay đến cả bác trai và cái Mai vẫn chưa biết chuyện hai đứa đã chia tay rồi hay sao?

Hay như ngay đến việc giữa em và "người ấy", em cũng chưa hề công khai trên fb, em chưa hề cho ai biết rằng em và anh đã chia tay rồi hay sao?

Cho dù chúng ta đã chia tay hơn 1 tháng rồi, em đang nghĩ gì vậy?

Hmmm.., em lại làm anh phải suy nghĩ nữa rồi..

-----

Ngày.. Tháng.. Năm

Sau hôm đó anh vẫn thường xuất hiện những suy nghĩ rằng việc em chia tay anh, và việc em có người yêu mới chỉ là những việc "bất đắc dĩ" mà em phải chọn. Cũng từng nhiều lần anh có suy nghĩ sẽ hỏi em về những điều đó, anh muốn hỏi em: "Vì sao chuyện chúng ta chia tay vẫn được em giữ kín một cách đầy bí ẩn như vậy ?".

Nhưng anh lại thôi, vì có người nói với anh rằng, nếu em đã muốn giấu anh ngay từ đầu, nếu em đã quyết định không nói ra, thì cho dù anh có hỏi thế nào cũng chưa chắc em đã trả lời.

Và vì anh cũng nghĩ là như thế, nên anh đã không đem chuyện đó ra hỏi em, em đã quyết định thì anh sẽ tôn trọng em.

Mặc dù anh vẫn đang rất rất tò mò về điều đó, em biết tính anh mà.

-----

Ngày.. Tháng.. Năm

Phải để cả một đống những thứ mình tò mò trong lòng nặng thật, rối thật !.

Là vào lần đấy, anh nghĩ rằng mọi thứ diễn ra trong gần 3 tháng qua chỉ là một trò đùa, rằng em sẽ dành tặng anh điều gì đó thật sự bất ngờ trong ngày sinh nhật, ngày kỉ niệm của hai đứa.

Hôm đó anh đợi thật lâu, anh còn đặt chuông báo thức ngay lúc 00:00 ngày 20/04, lúc điện thoại đổ chuông báo thức thì anh đã ngồi trước màn hình máy tính, anh còn đăng nhập sẵn cả nick fb và skype, để đợi 1 thông báo từ nick em.

10 phút - 20 phút và rồi hơn 30 phút trôi qua, anh lấy điện thoại và đặt lại chuông báo trong 1h tiếp theo, màn hình điện thoại chợt hiện lên đồng hồ hiển thị thời gian nơi em đang sinh sống, anh bật cười.. Anh quên mất rằng bên đó đang là buổi đêm, mình lệch nhau múi giờ là 4 tiếng..

Anh cười vì chẳng biết từ bao giờ anh lại lưu giờ bên đó, dù lần trước có nỡ xóa đi rồi, anh lại đoán chắc là em vẫn còn đang ngủ thôi, và còn vì anh lại có thêm hi vọng để đợi em..

Tính ra thì bên đó lúc ấy là khoảng 4h30p sáng, chắc là em sắp dậy rồi đấy, em hay có thói quen dậy sớm mà. Anh đặt lại chuông báo thêm 1h30p nữa, anh lại ngồi đợi, vừa xem phim vừa đợi em, anh chỉnh loa to lên một chút và tắt tiếng phim đi, chỉ coi phần phụ đề. Vì biết đâu chút nữa em sẽ nhắn tin qua để làm anh bất ngờ, và lúc đó anh sẽ trả lời em thật nhanh. Anh sẽ lại làm em bất ngờ như lúc còn yêu thôi, em nói anh rất giỏi việc đó mà, việc làm em bất ngờ ấy !.

Nhưng đợi hết vài phần phim rồi vẫn chưa thấy tin nhắn của em đâu, bên này ngoài kia trời đã sáng rõ rồi, vậy thì chắc bên kia em đang bận gì đó nên chưa có thời gian gửi tin nhắn sang thôi, tự nhủ với mình là thế rồi anh click chuột tắt máy, hmm..,trời sáng rõ rồi lại phải chuẩn bị đi học thôi.

Đến trường chạy cái vèo vào căn tin, gọi một lon red bull với bát mì, chống đói, chống buồn ngủ cái đã, không tí chẳng may em gọi mà anh lại không có sức rep tin nhắn thì buồn cười lắm, hehe.

Trong giờ học hôm nay thay vì để điện thoại ở chế độ rung thì anh lại để chuông, tất nhiên là kêu bé bé thôi, sợ em nhắn tin nó lại không kêu thì hỏng. Giờ học hôm nay lớp rôm rả lắm em ạ, chẳng phải vì các bạn hăng hái phát biểu bài, hay là thầy cô có hứng giảng bài, mà vì anh cứ gọi hết thằng này tới thằng khác để pha trò, để ép tụi nó phải nói chuyện, ép tụi nó phải mất trật tự, vì nếu không làm thế thì anh sợ không khí xung quanh lớp mà tẻ nhạt anh lại ngủ gật mất, nếu chẳng may mà thế thì lại hỏng hết việc, em nhỉ?

5 tiết học trôi qua nhanh chóng, hôm nay đứa nào cũng bảo anh ăn phải bả à mà cứ nhốn nháo hết cả lên thế, sao không rúc đâu mà ngủ như mọi khi đi?. Anh cười cười rồi chửi lại chúng nó xong phi một mạch về nhà, chúng nó thì biết cái gì em nhỉ?. Về đến nhà anh lại chạy một mạch lên phòng bật máy, vẫn là mấy thao tác đơn giản, màn hình máy tính lại hiện lên skype và fb. Hmm, anh lại đợi, trong đầu anh thì cứ xoay xoay vòng vòng suy nghĩ, không biết em đang làm gì mà off fb từ hôm qua tới giờ còn chưa onl nữa..

Rồi anh ngủ gật trên bàn phím trước màn hình máy tính lúc nào chẳng rõ, lúc anh tỉnh dậy nhòm ra ngoài thì mặt trời đã xuống quá nửa một vùng trời rồi, vội vàng quay quay chuột rồi nhìn vào màn hình, vẫn vậy, chẳng có thông báo nào của em cả.

Lắc đầu, xoay người, tự nghĩ ra thêm vài lí do cho sự "chậm trễ" của em, nghĩ chán chê thì chợt nhớ hôm nay quên nấu cơm nên anh phi ra quán ăn tạm, thực ra thì cơm quán ngon hơn cơm anh tự nấu rất nhiều, dù đã nhiều lần anh thực hành bài vở, sách dạy nấu ăn em để lại trước khi đi, cùng với lời hứa lúc em về sẽ đãi em một bữa do anh tự nấu thật hoành tráng, nhưng cơm anh nấu vẫn còn tệ quá, chưa cho em ăn thử được đâu, hehe.

Cả buổi tối hôm đó anh dành thời gian ngồi lì trước màn hình máy tính để đợi em, cho dù mấy lần anh nhìn đồng hồ thì bên này đã 22h tối còn bên em thì đã 2h sáng rồi, nhưng anh vẫn không từ bỏ được suy nghĩ "em sẽ làm anh bất ngờ", nhất là lại vào đúng dịp này, 20/04 sinh nhật anh và còn là ngày kỉ niệm của hai đứa.

23h đêm rồi lại 23h30p, mắt anh hết liếc nhìn đồng hồ điện thoại rồi lại đến màn hình máy tính, còn tay anh thì nhịp nhịp, gõ gõ vào bàn. Dù cho đến những phút cuối cùng trong ngày anh vẫn không ngừng tự huyễn hoặc bản thân rằng em sẽ làm anh bất ngờ thôi, hay là em sẽ tạo cho anh bất ngờ ngay bây giờ ấy mà.

Và rồi đồng hồ đã điểm tới 1h01p sáng của ngày mới, 21/04 vẫn chưa thấy gì từ phía em.

Anh lại cười, thật ra thì anh cũng chẳng biết rằng mình đang cười hay đang khóc, xung quanh anh là 4 bức tường, không gian yên tĩnh và tối đen như mực, thứ ánh sáng yếu ớt còn lại phát ra từ chiếc điện thoại anh đang cầm trên tay và từ màn hình máy tính trước mặt anh.

Lặng lẽ đứng dậy và giựt phắt cái phích cắm giữa máy tính và ổ điện rồi ném nó vào một góc, bây giờ anh chẳng cần tắt máy theo một quy trình nào cả, mà anh chỉ cần cái màn hình máy tính chết tiệt kia nó tối đen đi thật nhanh, thế thôi.

Tiến lại giường rồi nằm vật ra, lại có một vài suy nghĩ tích cực hiện lên trong đầu anh: "Thôi cứ ngủ đi, mai dậy chắc sẽ có tin nhắn cho mày thôi".. bla blo, một lô, một lốc những suy nghĩ như vậy hiện lên. Nhưng rút cuộc vẫn là do anh tự huyễn hoặc lên mà thôi, là tự anh nghĩ ra cái khung cảnh tươi sáng đấy, từ đầu đến giờ đều là do anh ảo tưởng mà ra cả. Vì vốn dĩ ngay từ đầu em đâu có hứa là sẽ làm cho anh bất ngờ, mà ngược lại, em còn rất thẳng thắn, rất dứt khoát trong việc nói lời chia tay với anh rồi cơ mà !.

Lần này anh thực sự hiểu ra rằng, bất ngờ to lớn và duy nhất em dành cho anh.. đó là lời em nói chia tay với anh.

-----

Ngày.. Tháng.. Năm

0:01 AM

Hôm nay là tròn 3 tháng mình chia tay rồi đấy, chắc em không còn nhớ cái ngày này đâu nhỉ?

1:33 AM

Nhớ em.., anh nhớ em..

2:23 AM

Buồn cười thật, vậy mà anh vẫn tự dặn lòng là mình đã quên em rồi.

3:35 AM

Em ơi, anh lại nhớ em rồi..

4:29 AM

Nhiều lần nhớ em đến phát điên mà anh vẫn chẳng dám nhắn tin cho em, anh cũng không biết vì sao. Đơn cử như vừa rồi, anh viết xong rồi, chỉ cần nhấn gửi nữa thôi, ấy vậy mà anh lại xóa hết đi..

5:45 AM

Vị rượu sáng sớm hôm nay ngọt ngào đến lạ.. em à !

-----

Ngày.. Tháng.. Năm

Đêm nay anh xem phim nên đi ngủ hơi muộn một chút, lên giường nằm một lúc vẫn không tài nào ngủ được, nên anh nằm đó suy nghĩ về tương lai của mình, nên làm gì, nên sống thế nào cho thật tốt, thật khỏe mạnh.. Rồi bất chợt anh lại nghĩ về em, hình ảnh em cứ lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của anh, dù cho anh đã cố gắng nhắm chặt mắt thì nó vẫn không chịu đi. Rồi anh quyết định buông xuôi, cứ để cho em chạy vòng vòng quanh suy nghĩ của anh, nhưng rồi nước mắt cứ thế mà trào ra, anh không ngăn được, đến khi bình tĩnh lại thì chiếc gối bên dưới đã ướt đẫm từ lúc nào chẳng hay..

Kỉ niệm càng đẹp càng khó phai, nỗi buồn càng lớn càng khó quên..

Kỉ niệm về em trong anh là như thế, rất đẹp nhưng cũng rất buồn, vậy em bảo anh làm sao để quên đây ?

Hôm nay, anh lại nhớ em rồi.. !.

-----

Ngày.. Tháng.. Năm

Hôm nay lớp mình đi chụp ảnh kỉ yếu em ạ, nhanh thật đấy !.

Mới ngày nào anh còn bỡ ngỡ bước vào lớp mình, lúc đó anh còn đang hậm hực vì bị bố mẹ bắt chuyển trường về đây học, ấy thế mà cũng rất nhanh thôi anh đã vui vẻ hòa nhập được cùng lớp, và cũng rất nhanh anh đã bị em cuốn hút.

Nhưng anh lại mất một khoảng thời gian khá dài để theo đuổi em, để làm cho em yêu anh.

Khoảng thời gian mình bên nhau, vui có, buồn có, giận hờn cũng có, nhưng nó cũng trôi qua rất nhanh, nhanh như cách mà em rời bỏ anh. Đến tận bây giờ anh cũng chẳng thể tin được, hừm.. nhanh quá..

À mà quên, anh đang định nói tới việc lớp mình đi chụp kỉ yếu mà, lạ thật, thế nào mà lại lan man sang chuyện với em rồi, nhưng chuyện chụp kỉ yếu cũng chẳng có gì đặc biệt cả đâu em ạ, bởi vì thiếu em mà...!

-----

Ngày.. Tháng.. Năm

Tròn 1 năm từ ngày em đi rồi ?

Tự hỏi em có khỏe không ?

Em sống thế nào ?

Em hạnh phúc chứ ?

Rồi lại tự ngồi suy nghĩ vu vơ, anh tưởng như những lúc nhớ về em, về quá khứ thì anh sẽ lại không giữ được bình tĩnh mà nấc nghẹn lên, nhưng không em à, ít nhất là lần này, anh chỉ thấy buồn thôi, anh không còn muốn vì em mà phải nghẹn ngào hay thổn thức nữa.

Tạm biệt em, cô gái à..!

-----

Ngày.. Tháng.. Năm

Hôm nay anh đang onl fb thì Mai nhắn tin cho anh, Mai mời anh qua nhà ăn cơm, rồi còn bảo trước khi đi em có kêu Mai phải coi chừng anh hộ em.

Anh giật mình, tay anh tự gõ phím trả lời lại mà đầu anh còn chưa kịp nghĩ kỹ, anh liền hỏi lại rằng em nói lúc nào. Mai kêu từ lúc em đi, nhưng anh chẳng biết nên hiểu là năm ngoái hay năm nay nữa..

Một nửa trong anh muốn từ chối lời mời, nửa còn lại thì rất muốn sang đó, nhưng cuối cùng thì anh vẫn đồng ý bởi vì lâu quá rồi anh chưa sang nhà em, lâu quá rồi anh vẫn cứ lần nữa không dám đối diện..

Tối hôm đó theo đúng hẹn với Mai anh qua nhà em, cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi đi rồi, nhưng đến cổng anh lại không dám bước vào, anh cứ chần chừ mãi.. rồi chẳng biết thế nào anh lại đưa tay lên bấm chuông, bấm xong mới giật mình lại đứng ngơ ra như trời trồng.

Vài phút sau thì thấy tiếng dép loạt xoạt từ trong nhà bước ra, là Mai..

- Ơ, mọi khi anh có bấm chuông cổng đâu, làm em tưởng là ai chứ.

- À ừ..

- Anh dắt xe vào đi, anh yên tâm hôm nay hai bác không có nhà đâu !

Nói xong nó nhe răng cười với anh, chắc nó thấy bộ dạng lóng ngóng, lại ngơ ngơ như gái mới về nhà chồng của anh nên nó nghĩ là do anh sợ hai bác có nhà đây mà.

Dắt xe vào sân rồi anh theo nó vào trong nhà, khung cảnh nhà em vẫn như ngày xưa chẳng thay đổi gì cả, vẫn như ngày em còn ở đây. Ngồi vào bàn nói chuyện vài câu rồi Mai lại đi chuẩn bị cơm nước, Mai còn nói đùa với anh thế này..

- Ơ anh Hoàng, sao anh cứ ngồi đấy thế ?

- Hả, gì cơ em?

- Anh không vào đây làm giúp em à, hay là anh thiên vị chị Trang đấy?

- Ơ không, anh vào đây.

Nói rồi anh lại cười buồn, lọc cọc đứng lên định vào giúp thì Mai nhăn mặt lườm lườm rồi đuổi anh ra ngoài, kêu cứ ngồi đấy đi. Ngồi chán chê anh lại thấy cuồng chân, đứng lên đi loanh quanh nhà em rồi ngắm đủ mọi thứ đồ vật bày biện quanh nhà, anh vào bếp ngắm ngía một hồi thì cũng được Mai cho ăn cơm. Bữa cơm cũng chẳng có gì đáng để nói, chỉ là cơm Mai làm có phần giống em quá, từ cách trang trí đồ ăn, đến cách dùng gia vị cũng giống với em, làm anh ăn cơm mà cứ ngây người ra nghĩ về em..

Ăn cơm xong anh được lo phần dọn dẹp và rửa bát, lúc anh rửa bát mà Mai cứ đứng bên cạnh lanh tranh giành việc lau bát rồi úp bát, lại càng làm anh nhớ những bữa cơm với em hơn. Rồi bất giác anh gọi tên em..

- Trang..

- Hả, chị Trang làm sao hả anh ?

- À không, ý anh là Trang có hay gọi về cho em không ấy .

- Dạ có, tuần nào chị cũng gọi cho em 1-2 lần hỏi chuyện ở nhà mà anh.

- À ừ..

Xong xuôi đâu đấy anh lại ra ngoài phòng khách ngồi coi TV, mọi việc được làm tuần tự như kiểu một thói quen khó bỏ khi anh ở nhà em ấy..

Đang xem TV mà chẳng hiểu sao mắt anh cứ chốc chốc lại hướng lên cầu thang chỗ cửa phòng em, rồi cái gì đến cũng phải đến em ạ.. khi anh chẳng thể nào kiềm chế nổi những băn khoăn, tò mò và cả mong nhớ trong lòng anh nữa..

- Mai ơi !

- Dạ ?

- Bây giờ em ngủ phòng nào thế ?

- Ơ, sao tự nhiên anh hỏi thế, em vẫn ngủ phòng em mà.

- À, tại anh nghĩ Trang không ở nhà nên em qua đó, tại thỉnh thoảng từ trước em vẫn ngủ chung với Trang mà, anh thấy lạ nên hỏi thôi, hihe @@.

- À mà anh lên phòng Trang coi chút nhớ.

- Dạ, mà làm gì anh?

- Ah, anh coi.. con gấu bông.

- Vâng, mà hai người suốt ngày facetime, với skype chung với nhau nhìn mặt chưa chán hả mà còn coi gấu bông, haha.

Nói xong nó cười hả hả còn anh thì cười trừ rồi cắm cúi mặt mũi mà bước lên phòng em, tự nhủ trong lòng rằng hôm nay mình nói dối trơ trẽn quá.. Nhưng thứ làm anh nặng lòng hơn là Mai vẫn chưa biết chuyện của anh và em.

Bước từng bước chân lên cầu thang mà anh nghe tiếng tim trong lồng ngực đập rõ mồn một, càng ngày càng gấp gáp.. Cho tới lúc anh đứng trước cửa phòng em thì tiếng nó đập càng gấp, càng rõ hơn, giây phút anh quyết định đưa tay mở cửa phòng em, mọi thứ như ngừng trôi vậy..

Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến, anh thu hết mọi can đảm dồn nén trong lòng bao lâu nay để đẩy cửa sang một bên rồi bước vào.

Phòng em từ trước đến giờ anh cũng chỉ bước vào trên dưới chục lần, nhưng lần nào khung cảnh đó cũng im đậm trong anh, nếu nói là không thể phai nhòa cũng không quá, em ạ..

Mọi thứ bên trong phòng em vẫn vậy, vẫn là mùi hương mà em quen dùng, vẫn là mọi thứ được xếp ngăn nắp, gọn gàng.

Vẫn còn con gấu anh tặng em năm nào, chỉ có điều là nhìn nó anh không còn thấy sự vui vẻ hiện ra nữa. Nhưng điều anh quan tâm nhất hiện giờ lại chẳng phải là con gấu đang nằm kia..

Mà anh vẫn biết rằng có một chỗ em để tất cả những vật dụng, những thứ mà em coi là quan trọng, tất cả chỉ ở trong một ngăn tủ đã được em khóa kín lại. Nhưng anh lại chẳng dám chắc rằng em có thay đổi chỗ cất chìa khóa kia không, nên anh cứ lần nữa không dám mở ngăn kéo đó ra.. Suy đi, nghĩ lại, đã lên đến đây rồi thì nhất định anh phải mở ra xem thử.. mở ngăn kéo ra, lật qua vài quyển sách thì cuối cùng anh cũng thấy chìa khóa.

Hóa ra là mọi thứ, mọi đồ vật xưa cũ vẫn chẳng hề thay đổi, có chăng chỉ là tình cảm của em thay đổi từ người này sang người khác mà thôi..

Lấy chìa khóa, rồi mở được ngăn tủ đó ra.. đúng là em vẫn giữ nguyên mọi thứ như cũ.. tất cả đồ anh trả lại cho em hôm đó đều nằm ở đây cả.

Tận tay anh lấy ra từng thứ một rồi xem lại, từng thứ của cả hai đứa hồi còn yêu nhau, em đều gom lại rồi để hết trong đây: nhẫn đôi, vòng đôi, lắc đôi, album,.. và hai quyển sổ của anh và em hôm đó.. còn cả bình hạc giấy, sao giấy mà em khoe anh còn đang gấp dở..

Mở quyển sổ ghi chép của anh mà em đưa cho ra đọc lại, anh thấy giấy hơi nhàu đi, sắc giấy cũng ngả màu nhiều, có lẽ là em cũng đã đọc qua cả rồi.. vậy cũng tốt, ít ra em cũng biết ở bên này anh đã làm gì khi không có em bên cạnh, và anh đã nhớ em như nào. Cuối trang giấy, em còn ghi 3 từ “Em xin lỗi”.

Lúc cầm quyển sổ ghi chép của em ở bên đó lên, anh còn lưỡng lự xem có nên đọc hay không, nhưng rồi anh vẫn quyết định mở ra và đọc, tính anh tò mò em cũng biết rồi mà.. với lại mình cũng đã từng có giao kèo rồi, em đã đọc quyển sổ của anh rồi, thì bây giờ cũng đến lúc cho anh đọc quyển sổ của em chứ, hì..

Mỗi một ngày em đều ghi rõ, ngày.. tháng.. năm của hôm đó.

Những ngày đầu em cũng chẳng có ghi chép gì đặc biệt cả, nhưng em vẫn viết vào trong đó rất nhiều, rất nhiều thứ, rằng những ngày đầu em nhớ anh nhiều như nào, những thứ mà lần đầu tiên em trông thấy, rồi những điều mới mà em biết được, hay những bạn mới mà em gặp.. rất rất nhiều thứ em đều viết vào trong quyển sổ đó, em viết chi tiết về cuộc sống của mình ở bên đó, cuộc sống khi không có anh bên cạnh..

Rồi cái gì đến cũng phải đến, càng ngày em càng viết thưa dần, có khi phải đến 2-3 ngày em mới viết một trang giấy, hoặc nửa trang giấy (mà anh cũng chỉ viết được có thế). Đó là từ khi em gặp được người bạn mới, người mà hiện tại là người yêu của em..

Em cũng viết về người đó, những lần mà người đó giúp đỡ em, quan tâm em, lo lắng cho em,.. rất nhiều thứ mà người đó làm cho em. Những khi em muốn nói về người đó, em đều viết to hai từ BẠN ẤY, còn khi muốn nói về anh, em đều viết to chữ ANH. Như thể em muốn tự nhắc nhở mình rằng, anh mới là người yêu của em, còn người đó chỉ là bạn.

Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó em nhỉ, anh thấy có một khoảng thời gian 2 tuần em bỏ lửng không viết gì trong quyển sổ ấy.. Và rồi 2 tuần sau em lại viết tiếp, lần này em chỉ viết đúng 3 từ : “EM XIN LỖI” thật to rồi bỏ đó.

Em lại bỏ lửng một khoảng trống trong quyển sổ đó mất 1 tuần nữa..

1 tuần sau em lại viết tiếp.. lần này em viết thật nhiều, thật nhiều, em viết như thể em đã dồn nén tất cả những từ ngữ, câu chữ đó trong liền 1 tuần trời vậy.. trong những trang giấy em viết đó lan đầy những khoảng ố, những vết mực. những màu chữ loang lổ, hoen ố.. phải rồi. Chắc lúc em viết ra những dòng chữ đó, em đã khóc nhiều lắm..

Liên tục những ngày sau, đều đặn ngày nào em cũng chỉ viết 3 từ “em xin lỗi”.. mỗi ngày em đều viết thật rõ, thật to 3 từ đó rồi thôi…

Gập quyển sổ lại mà sống mũi cay cay, mắt anh dưng dưng nước mắt trực trào ra lúc nào không hay..

Cất mọi thứ lại như cũ rồi anh khép cửa phòng đi xuống dưới nhà, thấy cái Mai đang ngồi xem TV nên anh kêu nó:

- Mai ơi, lần tới nếu em có gọi điện cho Trang thì đừng bảo là anh lên phòng Trang nhớ !

- Ư, sao lại thế hả anh?

- Thì.. con trai mà vào phòng người yêu để người yêu biết được.. ngại lắm.

- Hahaa, thế thì anh phải hối lộ em cái gì đi chứuu !

- Oke, chỉ cần em hứa là không mách Trang thôi, hehe.

- Okiii, đã nhận.

Nếu em đọc được những dòng này.. anh biết là thật trơ trẽn khi anh tự nhận em là người yêu của anh, nhưng xin em cho anh nói em là người yêu của anh.. nốt lần này thôi.. !
 

minmin9920

New Member
Joined
Oct 1, 2017
Messages
202
Reaction score
1
Lập Hạ năm ấy em còn nhớ?

“Chờ em anh nhé! Sẽ nhanh thôi”

Hết Hạ qua Thu tới Đông rồi

Xuân về em nói muốn chia đôi

Bối rối hỏi em lí do nào?

Tình cảm hai năm vội quên sao

Lặng yên hồi lâu em nhẹ đáp

Bởi vì “người ấy quan tâm em”

Xuân Hạ Thu Đông lại qua rồi

Chỉ còn đợi em về nữa thôi.







29 tết năm nay đang ngồi với chúng bạn thì điện thoại reo, là điện thoại của thằng Hiếu, nhưng lại là muốn gặp em. (Em không dùng điện thoại lâu rồi, khứa này chơi với cả em và thằng Hiếu).

- Ê, đòi gặp mày nè Hoàng, bạn cấp 3.

Nhận điện thoại từ tay thằng hàng xóm, giọng hớn hở.

- Gì đó mày, nhớ tao à ?

- Thằng này, mày với Trang có chuyện gì thế?

Chợt rùng mình đơ ra mất vài giây…, giọng nghiêm túc lại liền.

- Chuyện gì là chuyện gì ?

- Đkm lên fb coi.

- Ờ đợi tí.

Nói rồi em cúp máy, đăng nhập vào fb liền. Vừa mới vào đã thấy một đống thông báo, ấn vào xem thì hóa ra đều cùng một nội dung..

“ Abc, xyz… đã tag bạn vào một hình ảnh”

Hóa ra là ảnh của em và người ấy, nhìn em cười tươi tắn vô cùng, ảnh tiếp theo là chụp socola và quà em tặng người ấy. Chợt nhận ra rằng 29 tết năm nay trùng với ngày valentine 14/2, rồi lại đơ ra thêm vài giây nữa, cười nhạt một cái, cuối cùng thì cũng đến lúc em muốn công khai mối quan hệ em đã giữ kín bấy lâu nay.

Bên dưới là một loạt cmt của các bạn cùng lớp với “chúng mình” tag anh và em vào hỏi..

- Gì thế này Trang ? Hoàng ?

- Wtf ??

- ?? Trang ???

- Hai đứa này ?

- Cái gì thế này tụi mày ơi ??

- Thằng khứa nào kia ?

- Hoàng ?

- …..

Nhưng sau tất cả những cmt ấy, em không hề trả lời một ai cả, em không hề giải thích gì cả, em lại chọn cách im lặng.. Em khiến anh cảm thấy thật sự bối rối, em làm thế anh lại càng không biết phải xử lý ra sao cho phải, em đã chọn im lặng thì anh phải làm gì bây giờ, anh có nên giải thích, hay trả lời những cmt ấy không ?

Vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu anh ngay lúc ấy. Anh không biết phải trả lời thế nào, vậy nên anh cũng chọn im lặng..

Rồi sau đấy là một loạt tin nhắn của các bạn gửi cho anh, anh còn không dám ấn vào xem, lúc ấy anh thật sự muốn gọi điện hỏi em, hay ít nhất là muốn gửi tin nhắn cho em, để hỏi em lí do?. Tại sao em vẫn chọn cách im lặng sau bao nhiêu lâu như vậy?

Một năm rồi, tròn một năm rồi, em lại làm anh có cảm xúc bối rối, bối rối vô cùng, em ạ..

Trong lúc anh còn chưa biết phải làm thế nào, thì thằng Hiếu quay sang khều khều tay anh..

Anh quay sang thì nó giơ cái điện thoại lên, màn hình điện thoại hiện lên là số điện thoại của em, là tên em..

Anh lại đơ ra mất vài giây nữa, đã một năm rồi em mới gọi cho anh, cuộc điện thoại đầu tiên của em sau một năm, là ngay lúc anh đang bối rối nhất..

Cầm điện thoại ra ngoài rồi nghe, vài giây đầu em im lặng, anh cũng không nói gì..

- Anh à.. ?

Sau khoảng lặng đầu tiên thì em cũng chịu lên tiếng trước, sau từng ấy tháng ngày anh cũng được nghe tiếng “anh” từ em, nhưng sao cảm giác lạc lõng quá..

- Ừ.. ừm !

- Em gọi vào số của anh không được.. nên em gọi cho Hiếu !

- Ừ

- Anh khỏe không ?

- Ừm..

- Anh đừng trả lời em như thế nữa..

Ngay lúc đấy em lại muốn đáp trả gái bằng những từ cay nghiệt nhất, hay ít nhất vẫn là “ừ.. ừm” nhưng chẳng hiểu sao nghe gái xuống giọng như vậy em lại không nỡ, chẳng phải em vẫn nói là quên được rồi, hay không bận tâm nữa hay sao..Nhưng đúng là vào hoàn cảnh như này mới biết được cảm xúc thật sự là như nào, nực cười thật..

- Em gọi cho anh làm gì ?

- Em.. chỉ là, em muốn gặp anh thôi.

- Người yêu em có biết không ?

- Dạ !?

- Người yêu em có biết là em gọi cho anh không, có biết em muốn gặp anh không ?

Đúng rồi, phải thế, ít ra cũng phải mạnh miệng được như thế chứ Hoàng! Vậy mới phải chứ… - Em tự nhủ.

- Dạ biết..

Nghe câu trả lời của gái mà người em bất chợt run lên..

- Biết ??

- Vâng..

- Ừm, có gì không em ?

- Tối nay anh rảnh không? Em muốn gặp anh một chút..

- Người yêu em biết rằng em gọi cho anh, và biết rằng em muốn gặp anh ??

Em hỏi lại thêm một lần nữa như muốn khẳng định những điều em đã nghe và sắp được nghe là sự thật.

- Vâng !

- Gặp một mình em ?

- Dạ..

Em im lặng một chút, suy nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra một lần nữa, là để khẳng định rằng mình không nghe nhầm.. Có vẻ như gái thấy em im lặng lâu quá hay sao, mà còn nói thêm câu nữa như muốn nài nỉ em.

- Em chỉ xin anh một chút thời gian thôi, em biết rằng thời gian này anh đang rảnh mà…

Ngay lúc ấy em muốn từ chối gái, từ chối để còn giữ lại cho mình một chút tự cao cuối cùng với gái. Nhưng chẳng hiểu sao mồm lại nhanh nhảu thay não nói có, chẳng hiểu sao..

- Quán cũ, tối nay 8h, một mình em thôi .

Nói rồi chẳng để gái kịp trả lời, em cúp máy liền.. Thở dài một tiếng, không biết em đang nghĩ gì, em còn định làm gì nữa Trang ơi..

Quay sang đưa trả thằng Hiếu cái điện thoại, nó nhìn em lắc đầu rồi quay đi..

Cơm tối nay có vẻ nhạt mồm, nhạt miệng quá hay sao mà ăn được có vài miếng đã thấy chán, quạt vội thêm vài miếng vào mồm rồi dọn cơm luôn. 7h đang loay hoay không biết nên ăn mặc thế nào để đi gặp gái, thôi thì mình đi gặp người cũ nên phải thật đẹp trai mới được. Nghĩ là làm liền, tắm rửa, chải chuốt, lên đồ các thứ các thứ cũng tới 8h kém, phóng xe ra chỗ hẹn liền..

Vừa bước vào quán đã thấy em ngồi sẵn ở chiếc bàn quen thuộc, hít một hơi thật sâu rồi từ từ tiến lại..

Sau bao nhiêu lâu không gặp mà em.. vẫn xinh quá.. tim lại chẳng chịu nghe lời, loạn nhịp liên hồi. Kéo ghế ngồi xuống đối diện..

- Anh..

- Ừm, chào em.

- Lâu rồi không gặp, dạo này anh gầy quá, lại chẳng chịu ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ giấc hả ?

- Số anh khổ, ăn no, ngủ kĩ không quen

- Anh dạo này có khỏe không ?

Em lấy tay đập 3 cái vào ngực trái rồi đáp.

- Vẫn khỏe.

Gái nhìn em một hồi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nhẹ giọng đáp.

- Anh có thể nói chuyện bình thường với em được không..

- Được.. nếu giờ là 2 năm trước.

- Em.. xin lỗi..

Giọng gái rưng rưng.. trời má, cứ thấy gái kiểu này là em lại mủi lòng, may sao có anh quản lý ở đâu chạy tới order..

- Chào hai đứa, lâu quá rồi không gặp nhá.

- Dạ, em chào anh. – Gái đáp.

- Hai đứa uống gì gọi đi, lâu quá không gặp khách quý, nay anh giảm 50% luôn, hehe.

- Dạ cho em 1 vani và 1 socola ạ.

Gái gọi luôn đồ uống cho cả 2, mà thường thường thì đến quán này em với gái toàn gọi như thế thôi các thím ạ, chỉ là anh ấy ra order cho có rồi sẵn tiện chào hỏi thôi.

- Anh ơi thay em thành matcha nhé !

- Ủa, nay Hoàng không uống socola nữa hả em.

- Vâng anh, em đổi vị được 1 năm rồi.

Anh ấy cười cười rồi chào hai đứa xong đi ra quầy, gái thì nhìn nhìn em một thoáng rồi không nói gì cả.. Em quay ra hỏi gái..

- Em hẹn gặp anh có việc gì không ?

- Chỉ là em có một vài chuyện muốn nói với Hoàng thôi .

- Hửm, anh nhớ là em có nói chia tay được một năm rồi mà, hôm nay em muốn làm kỉ niệm một năm mình chia tay hả?

- Em.. không.. em biết mình có lỗi với anh, nhưng anh đừng nói giọng như vậy với em được không..?

- Em.. thấy anh nói kiểu đó.. không giống với anh chút nào.

- Ừm, kiểu đó không giống anh, vì anh ngày trước và anh bây giờ khác rồi, em cũng vậy thôi, em bây giờ và em của ngày trước đã không còn là người con gái anh yêu nữa.

Gái nhìn em vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn chút sợ sệt hồi lâu, rồi cúi mặt đáp..

- Em xin lỗi..

Em nhìn gái rồi cười nhạt một cái, còn gái thì cứ cúi xuống nhìn cốc nước đặt trên bàn.. hồi lâu thì gái bắt đầu tiếp lời.. nhưng vẫn cúi mặt nhìn xuống bàn.

- Em là người có lỗi với anh, dù bây giờ có nói gì thì cũng là.. em có lỗi, là.. em sai..

- Em không xin anh tha thứ.. chỉ mong anh không hành xử như vậy thôi..

- Em chỉ muốn.. nếu không thể.. thì mình vẫn có thể nói chuyện bình thường.. ít nhất là như cách anh.. đối với mọi người..

- Em.. thấy hành động, và cách mà anh nói với em.. em.. sợ..

Chỉ là, thấy anh.. khác quá.. em sợ.. thôi.

Nhìn cái cách gái vừa nói, vừa cúi mặt, người và giọng nói thi thoảng lại run lên vì sợ mà em thấy xót. Em chưa từng thấy gái như vậy bao giờ, ngay cả những lúc gái buồn nhất hay đang lo sợ một điều gì đó, từ trước tới giờ rồi, ít nhất bắt đầu từ lúc quen gái, em chưa bao giờ thấy gái như vậy cả. Người con gái em từng nghĩ là mạnh mẽ, và cứng cỏi nhất, bây giờ lại đang run lên và lạc cả giọng vì cách mà em hành xử, ngay trước mặt em..

- Được rồi, cuối cùng thì em gặp anh chỉ để nói vậy thôi ?

- Vẫn còn..

- Chuyện em im lặng một thời gian dài như vậy, em mong anh hiểu cho em.

- Không có ý gì đâu, nhưng anh không hiểu vì sao em lại chọn cách im lặng và giấu kín, ngay đến cả 2 bác cũng không biết, hay nói đúng hơn là không ai biết cả ?

- Em.. không biết phải nói sao.. nhưng anh à.

- Anh có thể coi như là thế, và không nói gì được không?

- Em bảo anh phải tiếp tục im lặng cùng em à ?

- Dạ.. cứ im lặng thôi anh, thời gian và mọi người.. rồi sẽ tự hiểu ra.

- Anh thật sự không hiểu em nghĩ gì, muốn gì ?

- Em muốn anh và em cùng im lặng, nhưng ngay chiều nay em lại đăng ảnh như muốn chứng minh rằng mình không còn là gì của nhau, rằng em đã yêu một người khác. Vậy sao còn phải im lặng làm gì nữa ?

Gái im lặng hồi lâu chẳng nói, chẳng giải thích gì với em cả..

- Được rồi, cứ cho là thế đi. Vậy sao ngay từ đầu em chọn cách im lặng và muốn giấu kín, mà em không hề nói gì với anh, rằng là “Mình cứ chia tay trong im lặng thôi, đừng để mọi người biết anh nhé” ngay lúc đầu ta chia tay đi ?

- Nếu ngày ấy em không nói thế, rồi anh không thể im lặng được nữa mà phô ra cho mọi người thấy thì sao?

- Em.. biết là nếu em không nói gì mà cứ im lặng.. thì anh cũng sẽ như vậy.. và im lặng giống như em thôi mà. – Gái nhẹ đáp.

- Vậy thì xem ra là em đã hiểu anh quá rồi Trang nhỉ ?

Lại thêm một khoảng lặng nữa giữa cả hai..

- Em biết là nói ra thì nghe sẽ rất vô lí và khó chấp nhận, nhưng mà.. đối với anh.

- Đời này, kiếp này, là em sai, em nợ anh.. em chỉ có thể nói xin lỗi anh mà thôi.., từ giờ đến mãi sau này.. cũng vậy.. lỗi đều là ở em.

- Mỗi lần gặp anh.. em chỉ còn biết nói xin lỗi anh thôi.

Nghe gái nói như vậy mà em không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình, em cười trong sự bất lực..

- Em chọn hạnh phúc cho mình thì em không sai, em không nợ anh gì cả, lời xin lỗi thì em có nói mãi cũng chỉ vậy thôi, không thể thay đổi điều gì cả.

- Em cũng đừng nói kiếp này hay kiếp sau, anh và em chỉ có kiếp này không còn kiếp sau, nếu đời này không làm được thì là không được, không còn kiếp sau.

- Còn chuyện im lặng.. anh không hứa trước với em được.

Nghe em nói xong mà gái cứ nhìn em trân trân, một khoảng lặng rồi gái lại thở dài..

- Em xin lỗi anh..

- Nếu em không còn chuyện gì nữa thì anh về trước đây, em về cẩn thận.

Nói rồi em đứng lên ra về, em cảm thấy thật sự chán ghét cái cách mà gái liên tục nói lời xin lỗi với em, nghe lời xin lỗi ấy chỉ làm em thấy rằng mình đang được nhận thêm sự thương hại từ gái mà thôi.
 

minmin9920

New Member
Joined
Oct 1, 2017
Messages
202
Reaction score
1
Chào anh em, mấy hôm rồi tôi lu bu chuyện quá nên hôm nay mới có thời gian lên đây kể lể với anh em..



Chuyện là tối hôm nọ đang ngồi onl fb thì có bạn cùng lớp nhắn tin đến.

- Ê Hoàng, hôm này có đi họp lớp không mày?

Nghĩ nghĩ một hồi rồi nhắn tin trả lời nó:

- Chưa biết nữa mày ơi.

Nhắn xong chạy qua nhà bên mượn thằng hàng xóm cái điện thoại liền, bấm bấm số một hồi rồi gọi cho gái. Đầu dây bên kia bắt máy, là giọng gái.

- Alo, Hiếu à?

- Không phải, anh đây. Anh gọi em giờ này có phiền không?

- Dạ không, anh gọi em có chuyện gì thế?

- Ừm, thế anh nói nhanh thôi.

- Năm nay em có đi họp lớp không ?

- Dạ em có.

- Ừm, anh chỉ hỏi thế thôi, không có gì đâu.

Nói xong em định tắt máy thì gái lên tiếng.

- Anh, khoan tắt máy, em nói đã.

- Họp lớp anh cứ đi đi, nếu anh ngại thì em ở nhà cũng được. Cả năm lớp mình mới họp một lần, anh cứ đi đi, đừng ngại em.

- Anh không ngại gì cả, chuyện mình như thế bạn bè cũng biết cả rồi, có gì đâu mà anh còn ngại nữa.

- Họp lớp cả năm mới có một lần nên em cũng đi đi, em đi xa cả năm mới về nên gặp các bạn mới phải, còn anh thì gặp các bạn suốt rồi đấy thôi.

Im lặng một lúc rồi gái đáp..

- Vâng, em biết rồi.

- Ừm, thôi anh tắt máy đây.

Nói rồi em tắt máy mang trả thằng hàng xóm cái điện thoại, không quên xóa luôn lịch sử cuộc gọi, thằng này mà thấy nó lại cằn nhằn bỏ mẹ ra


Đến hôm họp lớp cũng chẳng có gì đặc biệt đâu các thím ạ, tụi bạn em năm nay có vẻ trưởng thành và bớt tò mò đi nhiều rồi.

Đầu tiên là tập trung nhà lớp trưởng rồi đi chúc tết các thầy cô, sau đấy là tiết mục ăn uống, hát hò. Cơ mà em đến muộn nên chỉ tham gia được phần nửa sau của chương trình là “ăn uống và hát hò” thôi các thím ạ.

Nghe đâu các bạn kể lại là gái “một mình” cân hết phần ngoại giao phía thầy cô cho lớp, và “cho em” rồi..

(Sub cho thím nào không hiểu câu trên: Ý là, gái ngoại giao phía thầy cô cho lớp, và ngoại giao phía lớp cho em). =.=”

Nghe kể lại mà em chỉ biết cười trừ..

Đến phần ăn uống hát hò cũng chẳng có gì đáng nói cả, làm cơm thì lớp em tự mua đồ về làm chứ không ra hàng, cơ mà tụi nó lại không cho gái động tay vào làm chung các thím ạ. Hồi trước gái còn ở đây mà lớp cứ có vụ liên hoan hay ăn uống gì ấy, là y như rằng tụi nó đùn đẩy hết tất cả vào tay gái, ấy thế mà lần này lại không. Ăn ngon không thích lại thích ăn dở, em cũng chịu bọn này.

Ăn uống xong thì tụi nó lại phân công nhau dọn dẹp, cơ mà tới phần này thì y như rằng là em mất tích rồi, năm nào cũng thế, kiểu như thói quen rồi các thím ạ =))

Tìm chỗ thoáng mát trong vườn nhà lớp trưởng để né tạm phần dọn dẹp, cơ mà đang ngồi ghế đá nhâm nhi điếu thuốc, ngắm cảnh cây nhà lá vườn thì nghe tiếng vỗ bộp cái sau lưng. Hóa ra là gái..

- Anh lại trốn việc đấy à?

- Đâu có, tại thấy cảnh nhà lớp trưởng đẹp quá nên ra ngắm thôi em.

- Lần nào đi liên hoan anh cũng thấy cảnh đẹp hết hả ?

- Ừ, thì thế..

Em đang không biết phản biện thế nào thì gái nói tiếp:

- Hôm qua anh gọi em chỉ để hỏi hôm nay em có đi họp lớp hay không thôi hả ?

- Ừm, chứ còn gì nữa đâu.

- Thế em nói không đi thì sao ?

- Thì thôi chứ sao.

- Tức là dù em có đi hay không, thì anh vẫn sẽ đi họp lớp hả?

- Ừm, tất nhiên.

- Nếu đã là tất nhiên thì anh còn gọi hỏi xem em có đi hay không làm gì ?

Gái nhìn em như thể nắm được thóp em rồi ấy, mà đúng là gái nắm được thật rồi, còn em thì kiểu bị gái phát hiện nên mặt cứ đơ ra, mồm ú a ú ở chẳng nói lên lời, sau bao nhiêu năm.. con người này thật là chỉ có hơn chứ không kém.. @@!

Kiểu như nghĩ là mình đang trả lời thật cool ngầu, xong bùm một cái bị đối phương nắm thóp ấy các thím, lúc đấy em thề là vào ai thì mặt cũng đần thối như em cả thôi..


Sau một lúc chắc thấy em ngu người ra không nói lên lời, nên gái tiếp lời..

- Hôm qua ngay lúc anh gọi cho em trước, em biết là anh đã không còn giận gì em nữa rồi.

- Mà em nghĩ là anh ngại các bạn, ngại em, rồi không đi họp lớp cơ.

- Trước giờ anh có giận gì em đâu ?

- Em lại không hiểu anh à, giận ai anh cũng vậy, trước giờ là thế, không liên lạc, không gì cả, coi như người dưng.

Em cười cái rồi lảng sang chuyện khác liền..

- Gặp anh thế này, không sợ người yêu em ghen à?

Y rằng, nói đến chuyện tình cảm là gái im lặng liền các thím ạ..

- Hề, anh đùa thôi, em không cần biểu cảm như thế đâu.

- Vâng, nhưng anh dạo này hút thuốc à, trước giờ anh có chịu được mùi thuốc đâu ?

- Ừm, em cũng không chịu được mùi thuốc nhỉ.

Nói rồi em vứt điếu thuốc dở xuống đất rồi di di.

- Anh bỏ thuốc đi, không tốt đâu anh.

- Không tốt cho sức khỏe nhưng tốt tâm trạng em ơi, không có thuốc rồi thấy bứt rứt lắm.

Gái thấy em nói thế nên lại im im..

- À đúng rồi chuyện của em, mẹ anh có nói với anh hồi tết rồi. Em không cần cảm thấy có lỗi gì cả, nếu em đã chọn rồi thì hãy làm thật tốt.

- Mẹ anh còn nói trước khi đi, em có rảnh thì ghé qua nhà anh chơi, nhớ dẫn cả người yêu em tới nữa, vì dù gì mẹ anh cũng coi em như con gái rồi, với cả cũng lâu rồi mẹ anh chưa được gặp em.

- Xem ra, mẹ anh quý em còn hơn cả anh rồi.

Nghe em nói xong gái nhìn em một hồi, rồi cúi mặt xuống thút thít khóc, thấy gái khóc chỉ có vài lần, những lần như thế em đều không thể kìm lòng được. Định dang tay ra ôm gái vào lòng nhưng nghĩ lại nên thôi, em chỉ đưa tay giữ vai gái lắc nhẹ vài cái an ủi..

- Thôi nín đi em, các bạn thấy rồi lại tưởng anh bắt nạt em bây giờ ?

Câu nói nửa đùa, nửa thật của em không ngờ có tác dụng thật, nghe xong gái cũng chẳng khóc nữa, chỉ nấc nhẹ vài cái rồi thôi..

- Em sai, nếu có thể từ đầu nhất định, em sẽ chọn ở lại Việt Nam, ở đây… với anh..

Vừa nói gái vừa nấc, rồi lại sụt sùi.. em thì cười cười, không phải là thấy vui, mà là nghe gái nói em thấy cay đắng thật.

- Anh và em như bây giờ, không phải chỉ vì khoảng cách, nếu em còn yêu anh thì em sẽ không phải chọn giữa anh và người kia.

- Nhưng rút cuộc thì em cũng chọn rồi..

- Nói ra sao nhỉ, tức là, dù sớm hay muộn, dù có ở đây hay bên đó, một khi em hết tình cảm với anh rồi, thì thời gian, và địa điểm, không phải là nguyên nhân.

- Anh.. tới giờ em vẫn luôn luôn cảm thấy có lỗi với anh.

- Như anh vừa nói rồi đấy thôi, em đã chọn rồi, thì đừng nên cảm thấy có lỗi gì cả.

- Anh không trách móc gì em à ?

- Anh đâu thể trách móc em cả đời được, cái gì cũng chỉ có một thời thôi em à, yêu em hay trách móc em cũng chỉ một thời rồi thôi.

- Anh không muốn cứ ôm khư khư quá khứ về em mãi, nếu cứ như thế, anh làm sao yên ổn mà sống tiếp được.

- Em hiểu rồi, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.

- Cảm ơn anh gì cơ ?

- Vì mọi thứ anh làm cho em, từ trước đến tận bây giờ.

Em vừa cười vừa đáp lại liền..

- Ý anh là, em cảm ơn anh bằng cái gì kìa ?

Gái ngơ ngơ ra một chút , rồi chợt nghiêm mặt lại.

- Anh này, vừa nghiêm túc mà lại đùa cợt ngay được!

Lần này thì em bật cười thành tiếng luôn, gái cũng lạ thật, mới tỏ ra yếu đuối mà phát hiện bị em trêu cái là mặt nghiêm lại liền luôn..

*

HẾT REVIEW !.

*

Rút cuộc, hai con người giống nhau như vậy, cũng không thể đến được với nhau, có chăng chỉ là dĩ vãng.

Cái gì cũng chỉ một thời, nhưng thương em.. thời ấy, anh vẫn chưa thấy qua là sao?

Các thím đừng nói em lụy tình, chỉ là thấy vương vấn mãi chưa thôi.

*****

Còn dưới đây là câu chuyện xảy ra trước buổi họp lớp của em với gái vài hôm..

Nguyên văn câu chuyện diễn ra trước đấy là hồi tết em về chơi nhà, lúc vừa đi say sưa với đám bạn c2 về, mẹ em có gọi em ra nói chuyện.. mẹ em ít khi gọi nói chuyện lắm, mà y như rằng lần nào gọi là cũng tâm lý cực kì..

- Hoàng đi đâu về đấy..

- Dạ con đi với bạn mới về, con xin phép rồi mà.

- Ừ, ra đây mẹ mừng tuổi.

Nghe thấy mừng tuổi là em chạy tới liền, mừng xong xuôi mẹ em mới vào câu chuyện..

- Tết nhất gì ở nhà với bố mẹ mà mặt mũi cứ bí xị ra thế ?

- Dạ có gì đâu.

- Trang về chưa ?

Ngơ ngơ lúc rồi mặt em tỉnh rụi đáp liền..

- Dạ rồi mẹ.

- Ừ thế dẫn về đây chơi đi còn gì ?

- Dạ.

- Dạ cái kiểu gì mặt mũi cau có thế con ?

- Vâng

- Thế có làm được không ?

Em im im một lúc, rồi đang ngồi mẹ em vỗ cái vào lưng em kêu “ĐỘP” một tiếng to vang nhà.. cau mày em đáp liền.

- Ơ mẹ làm gì đấy?

- Con với chẳng cái, có mỗi một chuyện mà mày giấu bố mẹ mày cả năm trời xong còn hỏi mẹ làm gì, thế bố mẹ mày ở đây để làm cái gì?

- Ơ con giấu gì mẹ ?

Lúc này mặt em ngơ thật sự các thím ạ, tự nhiên ăn đánh xong mẹ em còn nói ở đâu đâu ấy.

- Chuyện mày với Trang chứ còn chuyện gì?

Nghe mẹ em nói xong mà em im luôn, kiểu “chỉ biết câm nín dối bời” ấy.

- Sao mẹ biết ạ ?

- Ừ, chứ đợi bạn bè mày biết hết thì mẹ mày mới được biết à?

- Ơ là sao ạ?

Nói rồi em mới nhớ ra là mẹ em cũng kết bạn trên fb với gái các thím ạ, nhớ ra xong mặt em ngáo ngơ thật sự luôn. Mẹ em kết bạn với gái trên các kiểu mạng xã hội, từ sdt, fb, skype, insta, bla bla.. nói chung là gái dùng cái gì cũng có kết bạn với cả mẹ em luôn, từ trước đến giờ cũng lâu lắm rồi @@!.

Rồi mẹ em ngồi mắng em một lượt từ đầu chí cuối, vì cái tội là chuyện xảy ra như thế mà không về nói chuyện, hay tâm sự gì với mẹ em cả. Mà trong khi đấy theo lời kể của mẹ em thì mẹ em còn biết chuyện gái có người mới trước cả em.. nghe xong mà em mông lung quá trời @@.

Ô mà em trình bày lan man quá, cơ bản em cũng không biết phải tóm tắt đoạn nói chuyện giữa em với mẹ em, và mẹ em với gái như nào cho các thím hiểu, đại loại là như này.. (theo lời kể của mẹ em)



Gái sang bên đó du học nhưng vẫn hay gọi điện nói chuyện với mẹ em lắm, lúc có người mới gái còn gọi điện xin lỗi, rồi hỏi ý kiến mẹ em, đợt đấy mẹ em cũng nói chuyện tâm sự với gái nhiều lắm.

Mẹ em bảo là không trách gì gái cả, vì mẹ em coi gái như con trong nhà rồi, nếu không làm con dâu mẹ em được thì cũng coi như là con gái.

Rồi từ đợt tết năm ngoái đến tận bây giờ là một năm, mẹ em với gái vẫn còn liên lạc đều đều..

- Mẹ không trách nó, thì mày cũng đừng trách gì nó cả. Việc nó giấu mày mấy tháng cuối là mẹ bảo, về đây rồi mới nói trực tiếp với mày cũng là mẹ bảo.

- Tính mày như nào mẹ biết, nội tâm, cố chấp, sĩ diện cao.

- Chuyện của mày với cái Quỳnh vẫn còn trước đấy, c2 mày trẻ con đã như thế rồi thì giờ còn thế nào, nên tốt nhất là một lần dứt điểm luôn rồi thôi.

- Nhưng tại sao từ đầu mẹ không nói với con luôn?

- Nói với mày rồi mày có chịu nghe không !? Còn chưa kể mày còn không chịu ngồi lại tâm sự với bố mẹ !

Nghe xong em đơ hết cả người ra, chuyện em nghĩ là chỉ có mình mình biết, thì hóa ra là bố mẹ em đã biết từ trước đấy lâu rồi.

Giờ nghĩ lại mới thấy, thảo nào mà đợt đấy em thấy bố mẹ em hiền với em đến lạ, em nói là quyết định không thi đại học bố mẹ em cũng chẳng phản ứng gì cả, rồi thì đợt này cũng thế, không giục em gấp gáp xem nên làm việc gì, mà cứ tàn tàn cho em làm gì thì làm thôi @@!.

Rồi còn cả gái nữa, đợt đầu mới chia tay em thấy gái up ảnh như kiểu muốn công khai đến nơi rồi ấy. Ấy thế mà đợt sau im hơi lặng tiếng vô cùng.

Mỗi người có một lựa chọn riêng, tha thứ được thì nên tha thứ, oán hận cứ ôm mãi trong lòng cũng chẳng được gì cả, chỉ mình mình biết, chỉ mình mình lo.

Nên em mong các thím cũng đừng trách móc gì gái cả.
 

minmin9920

New Member
Joined
Oct 1, 2017
Messages
202
Reaction score
1
Trước giờ cũng có nhiều thím inbox hỏi mình về các nhân vật trong chuyện đang làm gì, hay cuộc sống thế nào rồi. Nên tiện đây mình cũng nói luôn để các thím biết, và đỡ tò mò hơn.

Về phần thằng hàng xóm mình thì nó lấy vợ sinh con rồi, và hiện đang đi làm với mình. (Đúng hơn là mình đi làm cho nó
.)

Thằng Thăng thì đang đi học, gấu đẹp, tài chính ổn, nói chung là nó đang sống những ngày tháng đẹp vl của cuộc đời.

Thằng Bằng thì đang kinh doanh cùng gia đình, mà nói đúng hơn thì là đang dần dần kế thừa sự nghiệp của nhà nó rồi, kiểu kiểu giống thằng Hiếu vậy đó.

Thằng Quang thì đang đi học, nhưng mà có vẻ cu cậu dạo này đường tình duyên lận đận lắm hay gì đấy, mà suốt ngày thấy kêu than với hội bọn em, nó cũng hay rủ tụi em đi nhậu, mà do em ít về HN nên thi thoảng mới gặp được.

Thằng Nguyên cũng còn đi học, cậu bé có vẻ vẫn lưu luyến Quỳnh hay gì ấy các thím ạ, mà mỗi năm lại yêu một đứa, nhưng chỉ được hai, ba tháng gì đấy rồi lại đường ai lấy đi cả. Tết này em vừa về góp ý với cậu bé rồi, nếu vẫn còn tình ý với Quỳnh thì nên triển khai ngay đi kẻo lỡ, có gì em quân sư cho cậu bé, thế mà cậu bé cứ ậm ờ, ngáo ngơ cực.

Còn về phần Quỳnh thì như các thím cũng biết rồi đấy, hồi gái đi du học là Quỳnh có người yêu lâu rồi, yêu mãi đến tận gần đợt này thì chẳng hiểu sao đường ai lấy đi, em ngại hỏi lí do nên cũng coi như biết để đấy, vì em không có ý gì với Quỳnh hết, cũng vừa vì cả thằng Nguyên nữa. À quên mất, hiện tại thì Quỳnh đang đi học nha.

Còn hai anh em thằng Đức với cái Linh thì đang còn học lớp 12. Thỉnh thoảng em mới nói chuyện với chúng nó qua fb thôi, nên cũng không rành lắm.

Còn cái Mai thì năm vừa rồi cũng nhập học trên HN rồi, em với nó cũng hay nói chuyện qua lại, thỉnh thoảng em về HN mà nó còn trên đó thì em cũng dẫn nó đi chơi, đậu xanh con bé này tính thoáng cực, cứ bá vai bá cổ, ôm eo, mấy lần em đi cùng nó ngoài đường mà ngại vl. Em bảo thì nó kêu “em gái ôm anh trai là chuyện bình thường”
. À để các thím đỡ mất công thì em nó có người yêu rồi nhé, hai đứa yêu nhau cuối năm lớp 11, người yêu nó với nó cùng quê nên yêu xa mất hơn một năm, còn giờ thì đang học chung trường với nhau rồi, nghe con bé kể em mới biết đấy, mà chuyện tình của tụi nó kể ra thì cũng hay phết đấy các thím ạ
.

Bố mẹ em thì vẫn đi làm bình thường, thỉnh thoảng có gọi điện hỏi thăm em, hoặc là khi nào nhớ em thì cuối tuần rảnh rảnh lại gọi em về HN để gặp, bố mẹ em cũng dễ tính nên chẳng thúc giục hay phàn nàn gì về em cả đâu các thím ạ, hehe.

Còn về phần bố mẹ gái thì cũng đã biết chuyện của em với gái rồi các thím ạ, việc là thế này, để em kể lại cho các thím nghe.

Lần 14/3 năm 2018 vừa rồi em vẫn tặng hoa hồng trắng cho gái như thường, cũng chẳng có ý gì cả đâu các thím ạ, kiểu như thói quen thôi, đến dịp thì làm ấy mà. Lần đấy cái Mai còn đang học lớp 12 nên vẫn sống ở nhà gái, em mua hoa xong đem đến thì gọi nó ra lấy, lúc nhận thì nó có hơi ngạc nhiên vì nó biết chuyện của em và gái rồi mà, xong nó có mời em vào nhà uống nước mà em kêu có việc nên về luôn. Đến chiều tối thì nó nhắn tin fb cho em..

- Anh Hoàng ới ời ơi.. anh đang làm gì đấy ?

- Ơi, anh có làm gì đâu, ngồi nghịch fb tí thôi mà. – Em nhắn lại cho nó.

- Anh đã ăn gì chưa ?

- Đùa, đã đến giờ cơm đâu mà ăn @@?

- Thì em biết rồi nên mới hỏi anh thế, haha.

- Thế tí anh qua đây ăn cơm với em nhớ.

Con bé này hôm nay dở hơi, tự nhiên nhắn tin trêu em mới sợ chứ, nghĩ thế nên em định từ chối, mà đang viết dở câu từ chối thì nó chốt luôn vào mồm em tin này:

- Thôi không trêu anh nữa, hai bác mời anh qua ăn cơm đấy.

Đọc xong mà em hơi đơ ra một chút, vốn dĩ em cũng ngại việc phải gặp hai bác rồi, mà nhất là lại vào thời điểm này nữa chứ, hình như từ hồi gái đi du học đến giờ, em cũng chưa gặp nhị vị thêm lần nào nữa thì phải. Em đang nghĩ cách để từ chối, mà cứ như nó biết ý định của em hay sao ấy, nó liền chốt thêm câu nữa:

- Anh nhất định phải sang đấy, hai bác bảo muốn gặp anh !

Nghĩ nghĩ thêm một hồi thì em cũng đồng ý.

- Ừm, tối anh sang.

- Dạ.

Nói rồi nó gửi cho em cái sticker vẫy tay, còn em thì ngồi thừ ra nhìn cái màn hình máy tính, nghĩ ngợi một hồi.. nghĩ chán chê mê mỏi thì em quyết định mặc kệ, tối nay cứ sang nhà gái một chuyến rồi đến đâu nữa thì đến, dù gì cũng là chuyện đã rồi, chẳng xấu đi được, mà may ra thì có khi lại tốt lên. Nghĩ thế nên em đi mua ít hoa quả để chuẩn bị tối sang nhà gái gặp hai bác.

Mua đồ xong xuôi, tắm rửa kỹ càng, chải chuốt đầu tóc các kiểu ok hết rồi thì em ngồi onl fb đợi đến giờ sang bên đó, vừa đăng nhập vào thì thấy gái nhắn tin đến.. tim tự nhiên lại đập nhanh hơn bình thường một chút. Ấn vào xem thì thấy thời gian nhắn cách đây đã là nửa tiếng trước rồi.

- Anh vẫn còn nhớ ngày tặng em hoa hồng trắng à, cảm ơn anh nhé !

- Ừm, có gì đâu, tại hồi trưa anh có việc đi ngang qua đó nên tiện đường rẽ vào mua ấy mà.

- Dạ, mà chút nữa anh có qua nhà em không ?

- Anh có, thấy cái Mai bảo là hai bác mời mà, nên anh phải sang chứ.

- Hì, em còn sợ là anh ngại nên không muốn sang chứ.

- Anh ngại gì đâu, chỉ là sang ăn bữa cơm với hai bác thôi mà.

Tay thì gõ phím trả lời gái như thế, cơ mà đúng là trong đầu em đang mường tượng ra khung cảnh lát nữa ở nhà gái, thì cũng có chút căng thẳng thật, mà chẳng hiểu nghĩ nghĩ thế nào cái tay ngu ngu của em lại gõ thêm câu nữa..

- Mà hôm nay chắc bác gái cũng thoải mái hơn chứ nhỉ? Em đừng lo.

Má ơi, gõ ra rồi, ấn enter gửi đi luôn rồi.. trời ơi, tôi còn đang tỏ ra kiểu nhắn tin cool ngầu, thế mà lòi đâu ra dòng kia vậy trời ơi trờiii..

Gái thấy em nói thế nên hình như cũng muốn tiếp thêm sức mạnh cho em


- Dạ, thế anh cố gắng nhé, mẹ em vào mấy dịp như này thì vui tính lắm, hihi.

Gái nhắn kèm theo cái sticker cổ vũ.

Khỏi cần nhìn thấy tận mắt, thì em cũng biết chắc rằng bây giờ gái đang vừa đọc tin nhắn vừa cười em rồi, chỉ tại cái tay hại chủ, quê quá trời quê luôn mà.

- Ừm, mà thôi anh chuẩn bị đi đây, lát về nói chuyện sau.

- Dạ, anh cố lên.

Gái lại gửi kèm cái sticker cổ vũ khác như muốn trêu em làm em ngượng quá chừng mà


Nãy mạnh mồm nói là không sao, chứ thật ra khi đứng trước cổng nhà gái bây giờ đây.. em đang run lắm luôn. Hít thở thật sâu rồi em đưa tay lên bấm chuông, đợi vài giây sau thì nghe thấy tiếng dép loạt xoạt ra mở cổng, nhìn vào thì ra là cái Mai.

- Anh Hoàng hả, sao anh đến muộn thế ?

- Anh vào nhà đi, hai bác đang đợi anh nãy giờ luôn đó.

- Hả, thật á ?

Nó nhìn em cười cười rồi gật gật đầu, làm em hơi run, trong đầu em thì đang nghĩ đến việc tìm lí do để quay xe mà đi về luôn rồi đây này các thím ạ. Hình như thấy bộ dạng em thảm lắm hay sao, mà nó lại cười cười rồi nói tiếp.

- Em đùa đấy, haha, nhìn mặt anh buồn cười thế =)).

Mẹ, nghe nó nói xong mà mặt em đúng ngu luôn
, em còn chưa xử tội nó dám bép xép với gái chuyện hôm nay, thế mà nó lại còn dám troll em nữa chứ, thứ con gái gì đâu mất dạy
.

Lườm nguýt nó xong thì em dắt xe vào trong sân, tay cầm túi quà hiên ngang tiến về phía cửa nhà, tuy là người còn run nhưng vẫn phải làm bộ các thím ạ.

Vào trong nhà thì em thấy bác trai đang ngồi xem TV nên nhanh nhảu cúi chào luôn:

- Cháu chào bác ạ !

Bác trai quay ra thấy thế thì cười rồi tiếp lời :

- Hoàng hả, vào đây ngồi uống nước với bác.

- Dạ .

Em vừa ngồi xuống đặt gói quà lên bàn, còn chưa kịp nói gì thêm thì bác trai đưa em cốc nước rồi nói.

- Ơ hay, quà cáp làm gì cầu kỳ thế cháu?

- À dạ, cháu mua ít hoa quả thôi ạ.

- Ừm, lần sau sang đây với bác thì không cần mua gì nữa đâu nhớ.

Em cười cười rồi dạ vâng, nói thì nói thế chứ sang mà không có quà cứ ngại ngại các thím ạ.

Uống ngụm nước rồi em xin phép bác trai vào bếp chào bác gái, vào đến nơi thì thấy bác gái với cái Mai đang làm cơm..

- Cháu chào bác ạ, cháu mới tới.

- Ừm, chào cháu.

Bác gái đang bận làm cơm nên quay ra gật đầu cười mỉm với em rồi lại quay vào làm tiếp, thấy thế nên em lại dạ vâng rồi chạy lên phòng khách ngồi với bác trai tiếp, lần nào gặp mẹ gái em cũng run run hết, dù là lúc nét mặt bác gái cười hay là nghiêm nghị, híc.


- Hoàng này.

- Dạ.

- Lần này lại phải cảm ơn cháu đấy, nay bận quá bác còn chưa mua được hoa cho mẹ nó.

Vừa nói bác vừa cười, vừa rót thêm nước vào chén cho em, thấy thế nên em cũng vui vui mồm đáp lại.

- Ơ, thế bác gái có biết không ạ, mà biết thế thì bác gái có giận dỗi gì bác không ạ ?

Bác trai tự nhiên nghiêm mặt lại rồi trả lời em:

- Có chứ, không giận mới lạ đấy.

- Mà mẹ nó giận thì ghê lắm nhé, trên đường về bác hỏi han mà mặt cứ lạnh tanh, biết ý thế nên bác có dám hỏi han gì nữa đâu.

- Đi qua cửa hàng hoa nào bác cũng đỗ lại vào hỏi mà người ta đều bảo không có hoa, vừa đi vừa lo tối nay bị mẹ nó cắt cơm .

- Thế mà may sao về nhà lại thấy bình hoa của cháu trên bàn đấy chứ. Ôi, tí thì tối nay cả nhà phải nhịn đói, hà hà.

Em biết là bác trai chỉ vui tính nói thế, nhưng mà tự nhiên em lại thấy vui vui các thím ạ


- Dạ, thế lần sau mà cần hoa hồng trắng nữa bác cứ gọi cháu ạ.

- Úi thôi, bác chẳng dám có lần sau nữa đâu.

Nói rồi hai bác cháu cùng nhìn nhau cười, nói chuyện với bác trai thoải mái thật chứ. Ngồi nói chuyện thêm chút nữa thì cái Mai ra mời hai bác cháu vào ăn cơm.

Lần này không có gái ở nhà nên tưởng chừng như em phải tự gắp thức ăn, cơ mà thế nào vào bữa ăn thì em lại được cái Mai với bác trai chăm sóc tận tình cực kì các thím ạ, ngay cả bác gái cũng nhắc em nên ăn nhiều vào một chút, đừng làm khách. Nhờ thế mà khung khí bữa ăn cũng vui vẻ hơn rất nhiều, nếu phải so sánh với mấy lần được ăn cơm cùng hai bác từ trước tới nay, thì lần này là tuyệt nhất.

Ăn uống xong xuôi thì đến tiết mục hội đàm các thím ạ..

Sau khi hỏi han về học hành, công việc, cuộc sống hiện giờ của em thì hai bác cũng đi vào vấn đề chính, là chuyện của em và gái.. (Nói là hai bác thế chứ thật ra là bác gái nói thôi các thím ạ).



- Về chuyện của hai đứa, thì hồi tết Trang nó cũng kể với hai bác rồi..

- Mọi chuyện xảy ra như vậy, là con gái hai bác có lỗi với cháu, hôm nay hai bác mời cháu sang ăn cơm vừa là để xin lỗi, cũng vừa là để cảm ơn cháu.

- Ah.. dạ, cũng không có gì đâu ạ.

- Chuyện như vậy cũng là do cháu không quan tâm được cho Trang nhiều, cũng một phần là lỗi của cháu nữa, nên hai bác cũng đừng trách Trang ạ.

- Ừm, cháu nghĩ vậy thì hai bác cũng thấy thoải mái rồi, cảm ơn cháu !

- Dạ.

Nói xong thì bác gái cười, còn em thì hơi run run, chẳng hiểu sao cứ nói chuyện với bác gái là em lại run các thím ạ


- Anh không có gì muốn nói với Hoàng hả ?

Bác gái quay sang nói với bác trai xong hai bác nhìn nhau cười cười, còn em thì ở đối diện mặt cứ ngơ ra chẳng hiểu gì cả luôn á


- Hoàng !

- Dạ.

- Ra đây với bác chút.

- À, Mai giúp bác chuẩn bị đồ đi rồi mang ra đây nhé.

Em hơi ngơ ra nhìn cái Mai, thấy nó cũng ngơ ra chút, xong lại quay sang nhìn em cười cười, thế là sao ta ?

Bác trai dẫn em ra bộ bàn ghế ngoài vườn đợt nọ, rồi một lát sau em thấy cái Mai bê ra một mâm toàn đồ nhắm với ba chai rượu.. cái cảnh này làm em thấy quen thuộc quá trời luôn các thím ạ.

- Hề hề, nãy ăn cơm có mẹ nó nên uống rượu không tiện ha ?

Nói rồi bác trai rót ra hai chén rượu, bác đưa cho em một chén rồi cụng chén, hai bác cháu cùng uống.

- Chắc cháu cũng hiểu, mẹ nó trông thế thôi nhưng tâm lý lắm, có thể tuy mẹ nó không ủng hộ chuyện tình cảm của hai đứa, nhưng khi biết mọi chuyện xảy ra như vậy thì mẹ nó cũng buồn.

- Hồi nó mới đi, hai bác cũng nghĩ là đợi đến khi cái Trang học xong, thì chuyện của hai đứa, hai bác đều ủng hộ.

- Thế mà mới quay đi quay lại đã như vậy rồi, nên hai bác cũng cảm thấy có lỗi với cháu.

Nghe bác trai nói thế em cũng chỉ biết cười trừ, cụng thêm vài chén nữa thì bác trai lại tiếp lời..

- Cháu còn tình cảm với cái Trang nhà bác không ?

Nghe bác trai hỏi vậy em hơi bất ngờ, vì từ nãy đến giờ em toàn ngồi im rồi cụng chén với bác, hoặc là ngồi cười trừ, nên giờ nghe bác hỏi thẳng vậy em chẳng biết phải làm sao luôn ấy.

- Dạ.. cháu cũng không biết @@.

- Ơ kìa, có là có mà không là không, sao lại không biết ?

- À thì.. dạ.. cháu.. cũng không biết sao ạ.

- Con trai con đứa, phải quyết đoán nên chứ !

Nghe bác trai nói thế mà trong lòng em thấy hơn chùn, không phải vì sợ hay gì cả, mà vì em thấy bác trai nói đúng quá. Nghĩ lại thì thấy mình là đàn ông con trai mà thiếu tự tin thật..

- Dạ vì.. Trang có người yêu mới rồi nên.. cháu cũng..

- Cái thằng này hay nhỉ ?

- Uống rượu thì nhanh nhẹn, chén nào ra chén đấy, mà sao mấy cái chuyện này thì lại kém thế hả ?

Nghe bác trai nói thế mà em cứ ngồi im thít, hôm nay bác trai nói chuyện khác hẳn mọi khi luôn các thím ạ, kiểu như có bá khí ấy


- Nào ! Trả lời bác xem có hay là không, một câu nhất định !?

Nói rồi bác trai cầm chén rượu đưa lên cụng chén với em.. uống xong em hít một hơi thật sâu rồi trả lời..

- Dạ còn.. nhưng…

Thấy em trả lời ngập ngừng nên bác trai chặn ngay, không để em “nhưng nhị” gì cả.

- Không nhưng nhị gì cả, là con trai thì phải quyết đoán, tự tin lên cháu ạ.

- Đã còn thì phải chủ động, mình là con trai mà, không thể cứ ngồi im mà đợi được, phải chủ động chứ ?

- Còn về phần cái Trang, bác biết là nó vẫn còn tình cảm với cháu, không nhiều thì ít.

- Vì đến giờ cháu vẫn là đứa đầu tiên nó mang về giới thiệu với hai bác.

- Ơ… vâng.

Thấy em hơi ngạc nhiên nên bác trai cười rồi tiếp lời..

- Thế nên phải làm gì đi chứ nhỉ?

- Dạ... vâng.

- Ừm, được !. Bác chưa muốn mất bạn rượu này đâu đấy.

Em lại ngồi cười trừ rồi cầm chén rượu lên cụng với bác trai tiếp, cụng đi cụng lại hết đâu tầm hơn hai chai thì em xin phép nốt chén để về, bác trai nhìn nhìn lại rồi bảo.

- Ơ, chỉ tiêu là hết chỗ này cơ mà Hoàng ?

Nghe thế nên em lại im im ngồi cụng chén với bác trai tiếp, trời ơi.. sao còn có nửa chai nữa thôi mà lâu hết quá vậy nè các thím ơi


Ngồi lai dai thêm tầm đâu mất nửa tiếng nữa thì mới giải quyết xong, em mắt nhắm mắt mở đứng lên xin phép bác trai cho về.



Về đến nhà đánh răng, rửa mặt xong em bật máy lên onl fb, vừa vào thì thấy tin nhắn của gái được gửi tới từ bao giờ rồi.

- Hôm nay Hoàng sang nhà em thế nào rồi, bố mẹ em có nói gì không?

Kèm theo cái sticker trông vẻ mặt háo hức lắm.

Thấy gái hỏi thế nên em định kể lại cho gái nghe chuyện bác trai nói với em, cơ mà nghĩ lại thì bây giờ ở bên đấy đang là nửa đêm, chắc gái cũng đi ngủ rồi nên thôi.

Em tắt máy rồi lên giường đi ngủ mà trong người đang có hơi rượu nên nằm vật vỡ mãi chẳng ngủ được, lại ra bật máy lên onl tiếp, trong đầu thì cứ suy nghĩ mãi đến mấy câu mà bác trai nói, tay thì ấn vào fb của gái, rồi lại nghĩ xem có nên kể cho gái hay không, cứ thế ngồi ngắm fb của gái rồi thao thức cả đêm, nghĩ đi nghĩ lại về chuyện hồi tối với bác trai. Mấy lần viết ra câu đầu rồi lại xóa, cuối cùng thì em quyết định nên im lặng, tắt máy rồi đi ngủ
.



Quay lại chuyện của tết này nhé các thím..

Buổi chiều hôm đấy đang ngồi khởi nghiệp với bộ môn liêng thì có điện thoại gọi tới, là của cái Mai.

- Alo, gọi gì đấy? Tốc độ lên anh đang bận.

- Ơ hay, tết nhất có cô em gái gọi mà anh lại thế hả ?

- Thế có gì nào? Nhanh anh đang bận lại còn ?

- Em mới về nhà hai bác nè, tối đi chơi đâu đi anh đi ?

- Ừ để anh xem đã, thế nhớ !

Nói rồi em cúp máy luôn, phàm là mấy cái món khởi nghiệp ngày tết này mà dính vào dăm ba cái đứa con gái là xui vl xui luôn các thím ạ. Y như rằng sau khi em cúp máy là nó lại gọi tới 3,4 cuộc nữa, mà em không nghe, đang chơi là chịu hết.

Sau đấy em lên 8 lên 9 thì bị 9 to nó đè, lên liêng thì bị liêng hơn nó chặt. Cay đóe chịu được.

Sau một buổi chiều khởi nghiệp thất bại, cầm điện thoại lên xem thì lại thấy vài cái tin nhắn nữa của cái Mai..

- Tết nhất làm anh mà chẳng chịu nhường em gì cả thế hả ?

- Tối nay 8h quán cũ !

- Anh mà không ra thì cứ coi chừng cái nhà anh đấy
!

Đậu xanh, con gái con đứa gì ghê gớm thế, mang tiếng làm em mà cứ như chị hai người ta không bằng @@!

Mà thôi nói gì thì nói, cả năm có ngày tết nó mới về một lần nên em cũng ra gặp nó cái cho vui vẻ. Cơm nước, tắm rửa, chải chuốt xong xuôi, 8h kém thì em xách xe chạy qua gặp nó.

Đến nơi em ngó qua chỗ để xe thì đã thấy có xe nó ở đấy rồi, hóa ra nó cũng biết đến trước giờ hẹn để mình đỡ phải chờ, hè hè. Đang bước chân sáo vào quán, vừa tìm vừa nghĩ xem nên trêu nó như nào thì bắt gặp ngay một gương mặt quen thuộc, là gái.

Hai chân liền bị khựng lại, em đứng im đấy nhìn vào chỗ gái đang ngồi, cũng đúng lúc gái ngước ra nhìn thấy em, hai ánh mắt chạm nhau, mất vài giây định thần lại để em đi đến bàn hai chị em gái đang ngồi.

Em ngồi xuống cạnh gái rồi hỏi.

- Ủa, hai chị em đến sớm thế ?

- Xì, tại anh đến muộn ấy.

- Đâu có, anh đến đúng giờ luôn mà !

Nói rồi em rút cái điện thoại ra chìa vào mặt nó.

Thấy thế nên nó bĩu môi nhìn em, còn gái thì ngồi bên cạnh em cười cười. À mà quên, không phải em chủ định ngồi cạnh gái đâu, mà tại chỗ ngồi ở cái bàn này nó oái oăm lắm nhé.

Cái bàn này thì là cái bàn tròn, cơ mà lại chỉ có một cái ghế đôi và một cái ghế đơn, và gái thì đang ngồi ghế đôi còn cái Mai thì ngồi cái ghế đơn, thế nên lúc em đến thì “bất đắc dĩ” phải ngồi chung với gái thôi mà các thím à. Đoán được tâm ý của cái Mai nên em quay ra nhìn đểu nó cái rồi lại quay sang cười với gái một cái để tạo nét.

Hình như nó biết em nhìn đểu nó hay sao ấy, nên nó kêu liền.

- Lì xì của em đâu ?

Móa, nó nói em mới nhớ, lúc trước đi em cũng chuẩn bị cho nó rồi, nhưng mà nghĩ là có một mình nó thôi nên em mang đi có một cái à, giờ nó nhắc em mới giật mình, chẳng lẽ có cả gái ngồi đây mà lại rút ra đưa cho mỗi mình nó thì kì. Thế nên cuối cùng thì em cũng đưa lì xì cho… gái.

- Năm mới tuổi mới, lì xì của em nè.

Nói rồi em chìa ra trước mặt gái.

Hình như gái hơi bất ngờ vì em làm thế nên gái nhìn qua cái Mai rồi lại nhìn em cười..

- Em cảm ơn Hoàng.

Gái đưa tay nhận lấy lì xì rồi quay ra nháy mắt với cái Mai như kiểu để chọc tức nó, còn cái Mai thì cứ ngồi đấy, hết nhìn em rồi lại nhìn gái..

- Ù uôi, hai người.. được đấy nhớ.. ù uôi, lớn rồi còn hùa nhau bắt nạt trẻ con à?

Nói rồi nó dậm dậm chân, tay thì đập đập vào cái gối ôm.. nên cả em với gái đều cười cười trêu nó thêm. Cơ mà sau lúc đấy thì khung khí lại trầm xuống hẳn, ba người hết nhìn nhau nói dăm ba câu bâng quơ rồi lại nhìn cốc nước.

Thấy thế nên cái Mai nó mới mở đường đi trước.

- Ui trời, ngồi với anh chị chán chết, thôi em đi chơi với bạn đây.

- Tí anh Hoàng mang chị Trang về hộ em nhớ.

Nói rồi không kịp để em với gái phản ứng gì cả, nó cầm chìa khóa chạy một mạch ra cửa luôn.

Trời má, cứ nghĩ nó đi rồi thì em với gái sẽ thoải mái hơn, cơ mà khi nó đi xong thì khung khí xung quanh em kiểu như bị bóp nghẹt lại luôn ấy.

Tại em với gái vẫn đang ngồi chung một ghế nhưng em lại chẳng biết nói gì cả, định mở mồm ra nói gì đấy nhưng cứ ngại ngại nên lại thôi, cảm giác ngại ngùng cực kì luôn, còn ngại hơn cả hồi đầu mới tán gái ấy các thím ạ


Sau một hồi như thế thì em chuyển sang ngồi cái ghế đối diện cho nó thoải mái, mà đúng kiểu đổi chỗ, đổi phong thủy hay sao ấy, sang đây ngồi đối diện với gái lại đỡ ngại hơn hẳn lúc nãy ngồi cạnh gái các thím ạ.

- Trang về hôm nào thế ?

- Em về hôm 24, mà em tưởng.. Hoàng biết rồi chứ !?

- Hả.. đâu có đâu.

- Lúc về em có up ảnh fb mà, Hoàng có xem rồi còn gì.

- Hoàng nhấn like thật hay là auto ?

Nói rồi gái cười cười, còn mặt em lúc đấy ngơ ra kiểu đúng ngu luôn. Kiểu em định hỏi câu gì đấy để chữa cháy tình hình, cơ mà hóa ra lại tự đổ mẹ nó nước sôi vào chân mình ấy các thím ạ.

- Hì, em đùa đấy.

- Mà Hoàng dạo này đang làm gì rồi ?

- À thì anh vẫn đi làm cùng thằng Hiếu ấy mà, cũng có gì khác đâu.

- Dạ.

- Thế còn Trang thì bao giờ qua bên đấy ?

- Ra giêng em mới sang lại Hoàng ạ.

- Ừm..

Ngồi nói chuyện thêm chút nữa thì em đưa gái về, mà cũng không hẳn là nói chuyện đâu, chỉ là vài ba câu hỏi han qua lại linh tinh thôi. Tại giữa em với gái khi ngồi nói chuyện với nhau như này vẫn còn nhiều khoảng cách lắm, đơn giản vì là người cũ nên ngoài mấy câu hỏi thăm nhàm chán ra thì cũng chẳng có chuyện gì để nói cả.

Vừa về đến nhà thì cái Mai nó nhắn tin cho em.

- Tết này em sẽ support anh hết mình, nên anh phải cố lên đấy nhớ !!

Thấy nó nhắn thế nên em cũng nhắn lại một tin cho nó vui.

- Ừ, anh cảm ơn support có tâm nhất vbb =))

Một lúc sau thì nó nhắn lại.

- À mà năm nay lớp anh có họp lớp không anh ?

- Có, lớp anh năm nào chẳng họp.

- Thế lớp anh họp mùng mấy hả anh?

- Mùng 6, chủ nhật nè, mà sao thế ?

- Ok anh !

Thế là tối hôm mùng 5 đang ngồi với thằng hàng xóm thì có điện thoại, là của gái các thím ạ.

- Alo, sao thế Trang?

- Hoàng ơi, mai Hoàng có đi họp lớp không ?

- Anh có chứ.

- Vậy mai Hoàng cho em đi nhờ nhé, tại xe em cái Mai nó mượn đi rồi.

- À ừm, vậy sáng mai anh qua.

Tắt máy xong em cười cười, cái Mai này đúng nghịch thật luôn.

Sáng mùng 6 em chạy xe qua đón gái, vì trước lúc qua có nhắn tin trước rồi nên cũng không phải đợi lâu lắm, gái hôm nay mặc áo dài cách tân, đi đôi cao gót 5cm, trang điểm nhè nhẹ, môi tô chút son, má đánh chút phấn hồng thôi mà nhìn cute vãi, sau bao nhiêu năm lòng này ngủ yên mà giờ lại cứ thấy rung rinh, huhu.

Tới nơi thì đám bạn cứ trầm trồ, hết đứa này đến đứa lọ trêu làm em với gái ngại chết được.

- Ú ồi, ghê nha, hai anh chị này ghê nha.

- Ghê gì mà ghê, Trang không có xe nên tao qua đón thôi.

- Ai biết được nào, haha.

Má, đứng đây cho chúng nó trêu thêm tí nữa chắc chết mất, nên em đánh trống lảng liền.

- Ơ mà các bạn đâu hết rồi, gọi tập trung nhanh nhanh rồi còn đi sang nhà thầy cô nữa chứ, tốc độ lên không muộn bây giờ, lần mà lần mần 20 cái tuổi đầu rồi chứ ít à, bla bla..

Sau một tràng văn tế như thế để đánh lạc hướng thì chúng nó mới chịu thôi đấy các thím ạ, đợi thêm một lúc nữa thì lớp em bắt đầu lên đường đi sang nhà thầy cô giáo chúc tết.

Năm nay thì em được tận mắt chứng kiến tài ngoại giao của gái mà năm trước em đã bỏ lỡ các thím ạ. Bình thường đi đâu tụi lớp em nó cũng đùn đẩy nhau đủ các thứ, cơ mà năm nay có gái nên một mình gái lo hết, từ câu chúc tới trò chuyện, chuyện nọ chuyện kia, trên trời dưới biển, cái gì gái cũng nói được hết luôn á, híc.

Sau màn đi chúc tết thầy cô giáo thì đến màn ăn uống, nấu nướng, phần này thì cũng chẳng có gì cả, ngồi ăn thỉnh thoảng vui vui mồm là chúng nó lại đá đểu nhau, cơ mà thâm nhất là lúc chúng nó xếp em với gái ngồi cạnh nhau, làm cả buổi em chẳng ăn được cái mẹ gì vì chúng nó cứ trêu em với gái, còn mồm em thay vì ăn với uống thì lại phải đấu võ mồm với tụi nó. Thế nên phần dọn dẹp như mọi năm em lại trốn tiếp, đang trốn ngoài vườn ngắm cảnh thì gái đi ra hù em.

- Òa !

- Úi, giật mình.

- Anh lại trốn việc chứ gì ?

- Ừ thì lần nào chẳng thế, mà em giỏi thế. Lần nào cũng tìm được anh ?

- Hì, tại anh trốn kém đấy.

Em cười cười rồi đáp lại.

- Anh có trốn em bao giờ đâu.

Thấy em nói thế nên gái cười rồi im lặng luôn..

- Mẹ anh có bảo em về chơi với mẹ anh chưa ?

- Mấy hôm trước lúc em nói chuyện với bác gái, bác gái có nói rồi Hoàng ạ.

- Ừm đấy, thế mà hôm nọ anh về đây, mẹ anh cứ dặn đi dặn lại anh phải chuyển lời cơ.

Gái cười rồi nói tiếp.

- Chắc tại bác gái sợ em quên, hì hì.

- Mà Hoàng này !

- Hả ?

- Anh có định tương lai này làm gì chưa ?

- Làm gì là làm gì cơ Trang ?

- Thì.. là định hướng cho tương lai ấy, Hoàng có thích làm gì hay muốn làm gì không ?

- Anh thì có gì đâu mà phải lo, chắc để sau này rồi tính.

- Ơ mà,.. hình như mẹ anh bảo em chuyển lời đó hả ?

Gái im im rồi lắc lắc đầu..

- Ui trời, chứ còn gì nữa, lần nào về mẹ anh chẳng kêu anh như thế !

- Là bác gái lo cho anh thôi mà.

Em quay ra nhìn gái cười cái xong im luôn, thấy thế nên gái mấy máy môi định nói thêm gì nữa nhưng chắc nghĩ thế nào nên lại thôi.

Đứng được một lúc như thế thì em rủ gái vào trong, không có mỗi hai đứa đứng đây mà tí có đứa nào nhìn thấy lại trêu thì mệt.

Dọn dẹp xong thì đến kèo đi hát hò, mà hát hò cũng chẳng có gì đặc biệt cả các thím ạ. Nên xong xuôi buổi họp lớp thì em đưa gái về, vừa về đến nhà là cái Mai nó lại nhắn tin tới liền..

- Anh ơi hôm nay có gì hay không kể em với ?

- Họp lớp thì làm gì có gì mà hay kể @@?

- Ơ kìa, thế anh với chị Trang không đi lẻ gì à hả ?

- Không, đi họp lớp mà lẻ loi gì ?

- Xì, anh chán thế, mất công em support nhiệt tình thế rồi !!

- Thôi kệ đi em, tới đâu thì tới.

- Anh dở ghê.

Đọc xong tin nhắn em vứt máy đó đi tắm rồi đi nghỉ, đi cả ngày trời, mệt quá trời mệt.

-----

Đáng nhẽ em định up chap mấy hôm trước rồi, cơ mà nghĩ chắc là hôm nay sẽ có chuyện để review thêm, cơ mà không có.

Valentine thì FA có cái gì để mà review đâu cơ chứ, em đúng ngáo mà.

Thôi đăng bài xong em đi ăn đêm với thằng hàng xóm đây, valentine ngồi với nồi lẩu cùng vài ba chén cồn xem ra lại hay, hehe.

Chúc các thím valentine vui vẻ <3 .
 

minmin9920

New Member
Joined
Oct 1, 2017
Messages
202
Reaction score
1
Chào các thím, tôi đây !



Một hôm tôi đang ngồi xem phim thì có tiếng chuông điện thoại gọi đến, cầm lên xem thì hóa ra là em gọi. Lại ngẩn ngơ đôi chút, tự hỏi không biết tại sao em lại gọi cho mình lúc này nhỉ, nhưng rồi tôi cũng bắt máy.

- Alô, Trang à ?

Từ lúc tôi hỏi đến lúc em trả lời cũng nhanh thôi, vậy mà không hiểu sao cảm giác thời gian trôi qua chậm thế, chắc lâu rồi chưa được nói chuyện với em.

- Vâng, em đây. Hoàng dạo này thế nào, có khỏe không ?

- Anh vẫn thế thôi, hì.

- Trang mới về Việt Nam hả ?

- À, em về từ tuần trước rồi Hoàng ạ.

- Ơ thế à, mà sao Trang lại về tầm này, anh tưởng tết mới về chứ, hay mới đi mà đã nhớ nhà rồi hả ?

- Hì hì.

Em cười cười nhưng không trả lời tôi.

- Thế em gọi anh có việc gì hả ?

- Vâng, chiều mai Hoàng có rảnh không, em muốn gặp Hoàng một chút.

- Ừ ừm, anh rảnh.

- Thế thì chiều mai em hẹn Hoàng ở quán cũ, 5h nha.

- Ok, anh nhớ rồi.

- Dạ, em chào Hoàng .

Nói rồi em tắt máy, còn tôi thì đang cảm thấy hơi bất ngờ, vì chưa hiểu em tại sao lại về nước vào lúc này và muốn gặp tôi làm gì.

Nghĩ vu vơ một hồi rồi tôi lại xem phim tiếp, tự nhủ rằng, chẳng phải mai mình đi gặp em rồi sẽ biết hay sao?. Nghĩ thì nghĩ thế mà chẳng hiểu sao tôi lại tò mò, muốn mò vào facebook em xem thử. Nhưng cũng chẳng có gì ngoài mấy cái ảnh, một, hai status em post từ vài tháng trước cả, thế là cuối cùng vẫn phải ôm một bụng nghi hoặc đi xem phim tiếp.

Hôm sau từ 4h chiều tôi đã chuẩn bị để đi gặp em, trời ơi.. lần nào đi gặp em, tôi cũng hồi hộp hết các thím ạ. Bởi vậy mà em hẹn tôi lúc 5h nhưng từ 4h tôi đã lục tục chuẩn bị rồi đó mà.


Linh ta linh tinh, quần quần áo áo, đầu tóc vuốt vuốt, các thứ các thứ thì cũng đã là 4h40 rồi. Vội vàng lấy xe phi qua quán quen gặp em, chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có cảm giác mong chờ các thím ạ. Không phải cảm giác mong chờ như hồi còn yêu đương với em đâu, mà là cảm giác mong chờ để gặp lại một người mà lâu rồi mình chưa được gặp, để xem người ấy thay đổi ra sao, như nào rồi. Vì cũng lâu rồi.. chưa gặp em.

Bước chân vào quán mà cảm giác hồi xưa lại ùa về các thím ạ, tôi cũng không hiểu sao đột nhiên mình lại có cảm giác đó nữa. Bởi vì khi trước thỉnh thoảng lúc rảnh rang tôi vẫn hay qua đây ngồi một mình, ấy vậy mà chỉ duy có lần này là cái cảm giác kia lại ùa về, hay là do trong lòng tôi biết rằng lại sắp được ngồi cùng em ở đây chăng ?

Bật cười tự luyến bản thân mình nghĩ nhiều, rồi lại bước tiếp, mà khi ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy em ngồi ở một chỗ quen thuộc rồi.

Tôi còn đang nghĩ là mình sẽ tới trước em chứ, hóa ra là em đã tới trước chờ tôi rồi, vậy mà hồi đó em toàn bắt tôi đợi cả nửa tiếng đồng hồ dưới nhà..

Hơi khựng lại đứng đó nhìn em mất vài giây rồi mới bước tiếp, nhưng chắc em đang chú tâm vào việc gì đó, nên mãi tới khi tôi đến gần, em mới phát hiện ra thì phải, em nhìn tôi rồi cười một cái.

Lâu rồi tôi chưa thấy em cười, hóa ra bao lâu nay lúc em cười.. trông em vẫn xinh như vậy.

- Trang đến sớm thế, đợi anh lâu chưa ?

- Hì, em cũng mới đến thôi.

Nói rồi em giơ tay lên nhìn đồng hồ, xong lại nhìn tôi cười rồi nói tiếp..

- Mà Hoàng cũng tới sớm mà.

Tôi cũng cười cười rồi đáp lại em.

- Thì tới sớm, sẽ gặp được em lâu hơn mà.

Em nghe thấy tôi nói thế nên ngượng hay sao mà cười mỉm một cái, rồi với tay lấy cái menu đọc đọc gì đó, ra vẻ như đang tìm xem nên order cái gì.. mà đồ ở quán này em lại chẳng quen quá rồi hay sao, còn gì phải xem thêm nữa chứ
.

Thấy thế nên tôi cười cười rồi nói thêm.

- Anh nói đùa ấy mà, hahaa

Em nghe tôi nói vậy nên quay sang nhìn tôi cười chữa ngượng một cái rồi đáp:

- Hoàng dạo này lại biết đùa rồi ah?

- Thì từ xưa tới giờ tính anh vẫn vậy mà, lâu rồi Trang không gặp anh nên quên rồi hả.

- Hơ hơ, thế mà đợt trước có người còn tỏ ra cool ngầu với em nữa cơ.

- Ai cơ ? Ai lại đi tỏ vẻ lạnh lùng với em chứ ?

- Nè !

Em loay hoay lấy ra từ trong túi xách một cái gương rồi đưa ra chặn trước mặt tôi, hành động của em làm tôi thoáng chút bất ngờ, mà lúc nhìn lại thì đã thấy cái mặt mình chình ình trong gương rồi.

- Ơ..

- Hoàng “Ơ ơ,A a” cái gì ?

- Ai mà đẹp trai thế này Trang ?

Nghe tôi nói xong mà vẻ mặt em hơi ngưng lại rồi bất chợt bật cười, lại còn ra vẻ lắc đầu ngán ngẩm, tay thì gập cái gương lại rồi cất đi, miệng thì lẩm bẩm.

- Không chữa được rồi, không chữa được nữa rồi, thật là không chữa được nữa rồi..

Nói xong một câu là em lại cười, lâu quá rồi.. thật lâu rồi tôi không thấy em cười nhiều như vậy.

Tôi và em còn nói thêm vài câu chuyện nữa, về công việc của tôi, về việc học của em, về bố mẹ hai đứa, về bạn học hồi cấp 3,.. thi thoảng em lại bật cười thành tiếng khi nghe được tôi nói một câu nào đó vui vui.

Rồi đến một lúc em tỏ vẻ trầm ngâm như là đang suy nghĩ điều gì đó..

- Sao thế Trang ?

Thấy tôi hỏi, em nhìn tôi hơi lưỡng lự rồi cười nhẹ một cái, em lấy tay lật lật trong túi xách tìm kiếm một hồi, rồi mãi mới lấy ra một thứ cầm trong tay, nhưng em lại giấu dưới gầm bàn. Em quay lên nhìn tôi, vẻ mặt như nửa muốn đưa, nửa muốn thôi ấy..

- Em sao thế, có gì muốn đưa anh mà cứ thần thần bí bí thế?

Tôi cười cười rồi chìa tay ra trước mặt em:

- Đưa đây anh xem quà gì nào?

Hai mắt em nhìn thẳng vào tôi thật lâu rồi khẽ thở dài một hơi..

Thấy thế tôi còn cười cười, đang định mấp máy môi trêu em tiếp, nhưng còn chưa đợi tôi nói thì rất nhanh em đã lật tay đặt vật kia lên mặt bàn, rồi đẩy về phía tôi.

- Hử ?

Tôi đưa mắt nhìn sang thì hóa ra trên bàn là một tấm thiệp hồng, lúc đấy tôi có chút cảm giác không yên lòng rồi, nhưng mà vẫn nói đùa tiếp..

- Lớp mình lại có đứa nào cưới hả Trang?

- Đứa nào chơi gì kì thế, thiệp hồng mà cũng nhờ người gián tiếp đưa hộ cơ à?

Vừa nói vừa cười tôi nhìn sang em, thấy rằng em cũng đang nhìn tôi, là em nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt của em cũng rất nghiêm túc. Lúc nhìn thấy ánh mắt đó của em, cảm giác như có một dòng điện xoẹt qua người tôi vậy.

Em lại khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng tiếp lời:

- Là.. của em.

Em nói chỉ vỏn vẹn có ba từ vậy thôi, mà lại như đang cầm búa nện vào lồng ngực tôi.

Cố gắng nặn ra một nụ cười, tôi run run giọng hỏi lại em:

- Em.. đùa gì.. kì thế ?

Em vẫn im lặng ngồi đó nhìn tôi, cũng chẳng trả lời.

Cố gắng đè nén cảm xúc lại, tôi mới dám từ từ đưa tay ra cầm lấy tấm thiệp kia, lại hít vào một hơi thật sâu mới dám từ từ mở nó ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy họ tên em trong đó, cả người tôi run lên bần bật, hai tay đang cầm tấm thiệp mà cũng vội vàng buông ra, để giấu xuống dưới gầm bàn bấu chặt vào đùi, vì sợ em nhìn thấy.

Nhưng vẫn vậy, dù cho tôi có ra sức bấu chặt thế nào đi nữa, thì vẫn không thể làm mình hết run được.

Em ngồi phía đối diện tôi.. và hình như đã nhận ra rồi.

- Anh.. sao vậy ?

Em ngập ngừng, vẻ mặt lo lắng hỏi tôi..

Rồi em còn đưa tay với sang định nắm lấy vai tôi, nhưng tôi hơi né ra tránh cánh tay em đưa tới. Vì tôi sợ rằng khi em chạm vào vai tôi, em sẽ phát hiện ra người tôi đang run tới mức nào.

Rời mắt khỏi tấm thiệp, tôi đưa mắt nhìn sang phía em, thấy em cũng đang ngồi đó nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, em mấp máy môi vẻ như đang định nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi.

Tôi lại nhìn chằm chằm vào tấm thiệp hồng đang để trên mặt bàn, rồi cố gắng bình tĩnh lại, và còn phải mất một lúc tôi mới từ từ định thần lại được, lúc này mới dám mở lời hỏi em:

- Em.. sao lại vội thế ?

Thấy tôi mở lời, em nhìn sang tôi mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại như cũ, vẫn không trả lời tôi..

- Anh thấy.. vẫn là người kia phải không ?

- Vâng.

- Em có hạnh phúc không ?

- Dạ.. có.

Khẽ thở dài một hơi rồi tôi nói tiếp:

- Vậy.. chúc mừng em.

Em nhìn tôi, mặt có vẻ thoáng chút ngạc nhiên, rồi lại cúi xuống mím môi lặng yên..

- Em tìm được hạnh phúc, và còn thoải mái, vui vẻ như vậy là chuyện đáng chúc mừng mà.

- Anh không có ý gì khác đâu, chỉ thấy mừng cho em thôi.

- Nhưng.. anh cũng hơi hụt hẫng..

Hít vào một hơi thật sâu rồi tôi lại nói tiếp:

- Nhớ lại ngày đó, anh muốn sau này người làm cho em cảm thấy hạnh phúc sẽ là anh, luôn luôn là anh cơ.

- Nhưng bây giờ người làm được điều đó không phải là anh, mà lại là người con trai khác, vậy nên.. anh thấy hụt hẫng.

- Nhưng như em đã nói là em đang hạnh phúc, vậy thì mọi chuyện đều tốt rồi.

- Việc anh làm được bây giờ, cũng chỉ có thể nói chúc em hạnh phúc mà thôi.

Đợi tôi nói xong một hơi rồi ngưng lại, em mới ngẩng lên nhìn tôi dè dặt nói:

- Em.. cảm ơn anh, cũng.. xin lỗi.. anh.

Thấy em nói vậy, tôi cũng không biết nên nói gì thêm nữa, chỉ biết cười trừ vậy thôi.

Quay ra, thì trời đã đổ mưa tự khi nào rồi..

- Trời mưa rồi, anh lại không mang áo mưa, để anh gọi taxi cho em nhé ?

Em thoáng nhìn tôi một chút, rồi gật đầu vâng dạ. Em làm sao mà không biết là trong cốp xe tôi lúc nào cũng có áo mưa chứ ?, chỉ là.. em không nói ra mà thôi.

- Cũng lâu rồi, không ngắm mưa cùng em nhỉ?

Em ngồi đó nhìn ra ngoài cửa, yên lặng một lúc rồi nói với tôi:

- Anh.. có trách em không ?

- Anh nên trách em hả ?

Tôi nhìn em, em cũng nhìn tôi..

- Chuyện lâu vậy rồi, em.. còn nhớ làm gì? Em cứ nhớ mãi chuyện cũ như vậy, thì sẽ không thoải mái đâu.

- Vậy anh.. còn nhớ không ?

Thấy em hỏi thế làm tôi bật cười thành tiếng..

- Hahaa, anh là người hoài niệm mà.

- Thế mà anh còn nói gì em nữa chứ.

- Anh khác, em lại khác. Bây giờ em có hạnh phúc riêng rồi mà.

Thấy tôi nói vậy em cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn tôi cười nhẹ một cái xem như là đáp lời.

Ngồi thêm một lúc nữa thì điện thoại tôi reo lên, hóa ra là taxi đến rồi, đang chờ ngoài cửa quán.

- Xe đến rồi, để anh đưa em ra ngoài.

Em nhìn tôi cười gật gật đầu rồi xách túi đứng dậy theo tôi ra ngoài. Lúc chuẩn bị lên xe, em đứng ở đó cúi khom người, cười cười chào tôi rồi mới bước lên xe.

Trời ơi, lúc đó tim tôi bất chợt đập thình thịch luôn các thím ạ.

Bởi vì đó là hành động rất quen thuộc, nhưng cũng rất lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy từ em.

Đó là hành động mà em luôn làm với tôi mỗi khi tôi đưa em về.. nhưng là rất lâu rồi.



Chiều thu năm ấy trời đổ mưa

Vẫn quán quen cũ chỗ ngồi xưa

Tay em nhẹ đưa tấm thiệp hồng

Ước hẹn thiếu thời hóa hư không.



Hôm nay là ngày đầu tiên trong đám cưới em, em cũng đã thông báo cho tôi từ trước đó hai tuần, nhưng dù tôi có chuẩn bị thế nào đi nữa, hình như vẫn là không đủ.

Bởi vì có những chuyện cho dù rõ ràng trong lòng đã biết trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn rất đau.

Và cuối cùng thì ngày này cũng tới rồi.

Hôm nay lớp tôi có hẹn tập trung tại nhà lớp trưởng, rồi cùng nhau sang nhà em, lúc tôi tới nơi thì cũng đã có kha khá người rồi, chào hỏi dăm ba câu xã giao, nói chuyện học hành, công việc linh tinh, nhưng không thấy ai nhắc đến em với tôi. Đợi thêm vài đứa nữa thì cũng bắt đầu sang nhà em.

Lúc tới nơi thì đã thấy em đứng đợi sẵn ở cổng rồi, hôm nay em mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, em đứng đó cười nói còn tôi đứng ở đây nhìn em, nhìn kiểu gì cũng thấy em rất xinh.

Chào hỏi xong rồi em dẫn lớp đi vào uống nước, vào trong mới thấy rõ rạp đám cưới nhà em lấy màu hồng và màu trắng làm chủ đạo, cũng đúng là màu em thích.

Ngồi đó cùng lớp nói chuyện vài câu lại thấy cuồng chân, cuồng tay nên tôi đứng lên ra ngoài đi dạo một chút. Lúc ra tới cửa thì thấy ảnh cưới của em đặt ở đó, thật ra thì lúc vào tôi cũng thấy rồi nhưng chỉ nhìn thoáng qua thôi.

Bây giờ đứng đây nhìn kĩ lại, thấy em mặc áo cô dâu, cùng người đó nắm tay, cùng người đó chụp ảnh, cùng người đó cười, cùng người đó hạnh phúc.

Nhìn em cười trông thật xinh.

Lại thấy tim bắt đầu đập loạn, người lại hơi run, bất giác thở dài một hơi rồi quay đi tìm một chỗ vắng người dừng lại.

Trời hôm nay có gió heo may, lại là se lạnh, người này, cảnh này, có một điếu thuốc sẽ thấy thoải mái hơn.

Lấy điếu thuốc ra châm, rồi đứng đó nhâm nhi vài hơi, nghĩ lại những chuyện trước đây, rồi nghĩ về sau này..

Đang đứng đó thơ thẩn thì thấy em đi ra, tôi vội vứt điếu thuốc xuống đất di di..

- Sao em lại ra đây, không ở trong kia tiếp các bạn hả?

- Em có, mà thấy các bạn bảo là anh ra đây, em định ra xem anh làm gì chứ, hóa ra anh trốn đi hút thuốc hả ?

- Ừ ừm.. trời hôm nay hơi lạnh, anh hút một chút cho ấm ấy mà.

- Mà sao em lại ra đây tìm anh, hay là em sợ anh.. đốt rạp à ?

Em nhìn tôi nhíu mày cau mặt.

- Anh lại cứ đùa gì thế?

Rồi rất nhanh em lại bật cười nhìn tôi rồi nói.

- Mà vậy cũng tốt, anh thử đốt đi.

- Anh thử làm xem em..

Còn chưa đợi em nói hết câu thì tôi đã lấy cái bật lửa ra dứ dứ vào rạp, làm động tác “tách tách” như chuẩn bị châm lửa đến nơi rồi..

- Ơ ơ.. em đùa mà.

Em ngạc nhiên nhìn tôi định đưa tay ra ngăn lại.

- Hahaa, anh cũng đùa mà.

Nói rồi tôi cười cười cất bật lửa đi.

- Anh lại vẫn còn thích trêu em như vậy ah?

Em cũng cười cười hỏi lại tôi, nhưng tôi không nói gì, chỉ đứng đó chăm chú nhìn vào em. Tôi đứng đó nhìn em như vậy phải tầm ba phút, lúc đó em mới mở miệng hỏi tôi.

- Sao anh nhìn em lâu thế ?

- Thì.. em cũng có nói gì đâu, em chỉ đứng đó, cũng không nói gì.. vậy nên anh muốn nhìn em lâu một chút.

- Sau này cũng không còn cơ hội nữa, nếu đã là lần cuối tất nhiên phải chăm chú rồi.

Em nhìn tôi rồi cười, bất chợt có một cơn gió heo may thổi qua..

- Thôi mình vào trong đi, ngoài này lạnh rồi Trang.

- Ah, đúng rồi, em ra đây tìm anh vào ăn cơm, quên mất. Các bạn đang đợi ở trong đó rồi.

Nói rồi em cười cười vẫy tay ra hiệu cho tôi đi cùng em vào bên trong.

Bữa cơm cũng chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là lúc bác trai sang bàn mời rượu lớp tôi, vừa hay nhìn thấy tôi ngồi đó.

- Ah, con rể hụt của bố.

Lúc nghe được câu đó tôi cứ đơ cả ra, không biết là do bác đã uống nhiều rồi, hay do tôi đã hơi chếnh choáng nữa, còn bọn lớp tôi cứ nhao nhao hết cả lên.

- Ah.. à dạ, cháu chào bác.

- Giúp bố cái nào.

Nói rồi tôi lấy tay đỡ lấy chén của bác, múc rượu hộ bác rồi hai tay đưa lại.

Quay đi quay lại, đâu đó uống với bác ba chén mới thôi. Trước lúc rời đi bác có nói:

- Lần sau có rảnh, bố con mình lại uống tiếp nhé !.

Chỉ là tôi không biết, lần sau.. là bao lâu.



Hôm nay, ngày mai, đến mãi sau này

Em ơi, em của người ta mất rồi..



Lúc về đến nhà vừa hay gặp thằng hàng xóm, nó lại gọi đi uống tiếp, ừ thì đi thôi, cũng đang muốn uống.

Hôm sau tôi về Hà Nội từ sớm, để chuẩn bị chiều nay đưa mẹ tôi đi đám cưới, đám cưới chính của em hôm nay mới diễn ra các thím ạ.

Trước khi đi mẹ tôi còn hỏi tôi:

- Con có muốn đi không?

- Nếu không thì thôi, để mẹ bảo bố đưa đi cũng được.

- Dạ con đi được mà, sao thế mẹ?

- Ờ, sợ mày gặp cái Trang lại buồn thôi.

- Úi giời, con gặp nhiều rồi mà, mẹ cứ lo.

- Ừm, thì cứ biết thế.

Nói rồi mẹ tôi nhìn tôi kiểu khinh bỉ các thím ạ, chẳng hiểu sao luôn
?

Lúc đưa mẹ tôi đến nơi, trước khi xuống xe mẹ tôi còn quay lại hỏi tôi:

- Có muốn vào không?

- Hay thôi về trước đi tí mẹ bắt taxi về cũng được.

Tôi không nói gì mà quay sang nhìn mẹ tôi kiểu:

- ( -
-)* .

- Ờ thế kệ mày.

Nói rồi mẹ tôi quay đi luôn, cũng chẳng thèm đợi tôi rồi cũng vào nữa. Lúc đi lên thì đã thấy mẹ tôi đang đứng đó trò chuyện với em rồi.

Vừa thấy tôi lên là mẹ tôi gọi tôi tới sai phái liền:

- Hoàng ra đây.

- Dạ ?

- Chụp cho mẹ với Trang kiểu ảnh.

Em thấy tôi bị mẹ sai vặt nên cười cười ra vẻ thích thú lắm, tôi chụp đâu đó được tầm chục kiểu thì mẹ tôi gọi lại hỏi:

- Thế có muốn chụp với Trang không để mẹ chụp cho.

Đã thế mặt mẹ tôi còn kiểu cười cười trêu tức tôi nữa chứ, nhìn sang phía em thì thấy em cười cười vẫy tay gọi tôi tới đứng cạnh em:

- Hoàng vào đây đứng chụp với em nè.

Thế là tôi cũng gật gù vào đứng bên cạnh em, nhưng mà đứng cạnh em chẳng hiểu sao tim tôi lại đập nhanh thế chứ, lại còn kiểu đập nghe rõ mồn một luôn hay sao ấy, chỉ thấy em quay sang nhìn tôi cười rồi bảo:

- Không sao đâu Hoàng, chụp ảnh thôi mà.

Trời ơi, em không nói thì không sao rồi, em nói xong nó còn đập muốn to và rõ ràng hơn nữa kìa.

- Cười lên xem nào, chụp ảnh gì mà mặt cứ đơ ra thế?

Mẹ tôi đứng bên đó cầm cái điện thoại rồi bảo tôi cười, nhưng mà làm sao tôi cười hẳn hoi được chứ. Tôi cố lắm cũng chỉ cười mỉm được thôi ấy.

Bây giờ thì tôi hiểu cái cảm giác: “Rồi một ngày em mặc áo cô dâu, anh chụp cùng nhưng không là chú rể” rồi.

Chụp ảnh xong em quay ra nhìn tôi rồi nói:

- Hôm nay, em kết hôn rồi..

Nghe em nói vậy, tôi lại ngây người mất vài giây..

- Em xin lỗi.

Đã qua nhiều năm như vậy rồi, mà mỗi khi gặp lại em vẫn còn nói xin lỗi, chẳng lẽ tôi có nhiều lỗi như vậy sao ?

Tôi cười khổ rồi hỏi lại em:

- Sao em lại xin lỗi anh rồi ?

Em cười rồi trả lời:

- Anh nói là “anh muốn thấy em được hạnh phúc”, bây giờ em cũng đã được hạnh phúc rồi.

- Anh cũng nói là “nếu cứ nhớ mãi chuyện cũ thì sẽ không được thoải mái”, vậy nên em cũng sẽ quên đi.. anh cũng phải như vậy nhé.

- Bởi vì em cũng muốn thấy anh được hạnh phúc.

- Vậy nên anh hãy sống thật hạnh phúc nhé, bởi vì như vậy em mới không cảm thấy có lỗi với anh nữa.

- Và còn.. em vẫn đang đợi để được dự lễ cưới của anh nữa đấy !.

Cô ấy đứng đó, và nói rằng muốn thấy tôi được hạnh phúc, nhưng cô ấy lại không biết rằng, hạnh phúc của tôi cô ấy đã lấy đi từ lâu rồi.

Trước hôm nay, tôi thật sự không nghĩ rằng mình vẫn còn suy nghĩ về em nhiều như thế, hôm nay còn buồn hơn tết năm ấy gấp nhiều lần.

Hội trường cưới hôm nay cũng lấy màu hồng làm chủ đạo, hai dãy bàn bày tiệc hai bên, ở giữa là lối đi trải thảm trắng, hoa hồng ở hai bên.

Lúc em chuẩn bị tiến vào lễ đường, xung quanh cũng tắt hết đèn, chỉ còn lại duy nhất một ánh đèn lại là ánh đèn chiếu sáng em và người kia.

Em và người kìa cùng nắm tay nhau vào lễ đường, từng bước, từng bước một tiến lên, mỗi một bước như vậy là trong lồng ngực tôi lại run lên một nhịp.

Bên đó em sóng vai cùng người kia, còn tôi ở bên này chỉ biết ngồi nhìn, cứ như vậy.. người đi cùng tôi một thời thanh xuân, lại cùng người khác một đời sánh vai.

Em cứ như vậy mà bước đi, cứ như vậy.. em rời đi thật rồi.

Lúc cử hành hôn lễ cùng người kia, em cười rất tươi, nhìn em cười như vậy tôi cũng biết rằng em rất hạnh phúc

Nhưng chẳng hiểu sao nhìn em cười tươi như vậy, hạnh phúc như vậy.. mà tôi lại thấy buồn, buồn đến nao lòng luôn các thím à.



Hôm nay cô ấy kết hôn rồi

Nhưng người bên cạnh, chẳng phải tôi.



Lúc hôn lễ vừa cử hành xong, tôi cũng bước ra ngoài.. vì tôi không đủ dũng cảm để đợi em tới chỗ mình nữa, vì tôi rõ ràng đang cảm thấy nơi sống mũi cay cay..

Trên đường đi mà khóe mắt đã nhòe đi tự bao giờ rồi, tới lúc ngồi trong xe thì đã không thể nào ngăn được bản thân mình bật khóc nức nở.

Ngồi ở đấy mà những kỉ niệm cùng với em cứ lần lượt hiện về, rõ mồm một trong tâm trí tôi, dù cố mím chặt môi mà vẫn không thể ngăn được tiếng nấc, cứ nấc lên từng đợt, từng đợt.

Nước mắt cứ như thế mà trào ra, khô rồi lại ướt, lạnh rồi lại ấm.

Bây giờ tôi mới nhận ra, hóa ra bao nhiêu lâu nay tôi vẫn còn yêu cô ấy, chẳng qua là tôi không nhớ tới thì tình cảm này nó vẫn cứ ngủ yên mà thôi.

Các thím à, thật ra việc chỉ có một mình không đáng sợ đâu, mà đáng sợ là lúc nhận ra bản thân mình đang yêu một người hết lòng, lúc ấy mà là đáng sợ.. Bởi vì không yêu thì không đau.

Tận tới khi khô hết nước mắt rồi tôi vẫn còn thất thần ngồi đấy, cũng không biết đã qua bao lâu rồi, tới lúc mẹ tôi gõ vào cửa kính tôi mới định thần lại.

Mẹ tôi nhìn nhìn tôi rồi hỏi:

- Có còn đi được xe không đấy con?

- Được mẹ.

- Nãy cái Trang nó hỏi con đi đâu đấy.

Tôi cười cười rồi im không biết trả lời gì cả, thấy thế mẹ tôi nguýt cái rồi bảo:

- Lần sau cho ở nhà, bảo rồi còn cố mà đi.

- Làm gì còn lần sau hả mẹ?.





Một đời, một kiếp, trọn một đôi

Là em với ai, không phải tôi.

.
 

detuvoldo

New Member
Joined
Nov 21, 2019
Messages
53
Reaction score
1
Ô, tự nhiên ông Hoàng update nhiều thế này. Tem


Sent from Hàn Quốc xa xôi using vozFApp
 

afcvn

New Member
Joined
Nov 6, 2019
Messages
358
Reaction score
0
vừa đọc xong trên fb, dm cuối năm buồn như chó cắn thế này. thôi thì chuyện đã qua cố vượt qua nha cu em
 

x0xharryx0x

New Member
Joined
Apr 16, 2018
Messages
16
Reaction score
0
vừa đọc đc rw trên fb thì vào đây thấy thím update nhiều quá, chúc thím năm mới nhiều sức khỏe
 
Top