[Tư vấn] Gặp lại người mình từng nghĩ không bao giờ với tới. Nên tiếp tục không?

y3uthienthan

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
43
Reaction score
0
hnay đọc truyện của bác e lại nhớ đến hồi lớp 10 của e. Cũng na ná như thế này, có 1 dạo đang ngồi học xong ngó lên cửa sổ ngắm đường tự dưng gặp 1 con nhỏ đạp xe qua, nhìn lung linh lắm. Thế là nguyên 1 năm học chỉ hóng để ngắm nhỏ đap xe qua, hnao hên thì qua 3 4 lần, hnao đen thì éo thấy
. Hoài niệm vãi
))
 

BehindTheBlueEyes

New Member
Joined
Oct 3, 2017
Messages
136
Reaction score
2
Một ngày tháng Tư.



Chuông đt reo inh ỏi. Lúc đó đã quá nửa đêm rồi. Lầm bầm chửi thằng điên nào giờ này có phá đám. Thò tay định tắt chuông thì thoáng thấy tên người gọi, bật dậy dụi mắt bấm nghe liền. Bên kia, giọng một đứa con gái nhỏ nhẹ và run run. Là nhỏ.



- Anh ra sân bay đón em với.







Lật đật đi rửa mặt rồi chạy ra sân bay, chả kịp hỏi có chuyện gì, sịp còn chưa kịp mặc, chỉ nghe nhỏ nói vỏn vẹn thêm một câu, “Nhanh anh nha!” rồi tắt máy. Phóng như bay giữa trời khuya Sài Gòn chẳng thấy nổi một vì sao, lòng dợn lên bao nỗi lo lắng.



Đến nơi thấy nhỏ đứng chờ sẵn ở ngoài đường, tay kéo theo một chiếc vali to như đi du lịch. Nhỏ mặc một cái quần sọc jean, đi đôi giày thể thao, đội thêm cái mũ lưỡi trai và cái gối kê còn kẹp nơi cổ. Chả hiểu sao ngày nào cũng nhẵn mặt với nhau trên video call rồi, vậy mà lúc này cứ lúng túng thật khó hiểu. Mấy tháng rồi mới gặp lại, chỉ biết là mình nhớ nhỏ đến điên người.



- Sao thế, sao lại vào SG khuya khoắt thế này? Có chuyện gì à?



Nhỏ không trả lời, chỉ nói:



- Em kể sau nha. Giờ em hơi mệt. Tối nay cho em ngủ tạm ở nhà anh được không, khuya rồi gọi chị em không tiện.



Mình gật đầu rồi vác cái va li của nhỏ đặt lên xe. Nhỏ lặng lẽ leo lên phía sau, cấu nhẹ vào hông mình bảo đi thôi anh. Đường đêm Sài Gòn hơi lành lạnh, chỉ có vài tiếng rao đêm, dăm ba chuyến xe ôm muộn, và bóng một kẻ không nhà liêu xiêu bước đi dưới ánh đèn đường lúc mờ lúc tỏ.



Ngồi phía sau nhỏ rủ rỉ bên tai:



- Em ôm anh một cái nhá?



Mình phì cười. Cái câu mang thương hiệu của nhỏ không lẫn vào đâu được. Gật đầu bảo ô kê, lần sau cứ ôm thoải mái, không cần hỏi. Lúc này mới nghe nhỏ cười tủm tỉm, vòng tay qua eo ôm mình rất chặt. Hôm nay thấy nhỏ chẳng bình thường tẹo nào. Mà thôi kệ. Đời mình vốn có bình thường tí đéo nào đâu.



Mình ở nhà nguyên căn với 5 đứa bạn nữa, 3 nam 3 nữ. Không biết hôm nay nhỏ vào nên chẳng kịp sắp xếp gì. Vác chăn gối xuống phòng khách bảo nhỏ ngủ tạm đây một bữa nhé, nhỏ gật đầu ngoan như một chú mèo con, rồi đột ngột nói:



- Em mới bị đuổi việc.



Mình đứng khựng mất mấy giây. Phản ứng tiếp theo là một tràng cười như thể vừa trúng xổ số.



- Vui lắm hay sao mà cười? – Nhỏ bực bội.

- À…không…haha…anh không cố ý…haha…mà bị đuổi việc lúc nào?

- Vừa lúc chiều.

- Há há.

- Anh có ngậm mồm lại không thì bảo?

- Xin lỗi…haha…í chết…không hiểu sao thấy buồn cười quá.



Nhỏ cầm gối đập mình lia lịa. Mình vừa né vừa ôm bụng cười. Đợi cho nhỏ nguôi nguôi mới hỏi:



- Hóa ra vào SG giờ này vì chuyện đó đó hả?



Nhỏ gật đầu.



- Để anh kể cho em một bí mật nè, nghe không?



Nhỏ lại gật đầu. Mình e hèm một cái rồi ôn tồn nói:



- Thật ra… anh cũng mới vừa bị đuổi việc.



Lần này người phá lên cười là nhỏ. Nhỏ tròn mắt nhìn mình hỏi lia lịa, “Thật á, thật á?”. Ừ thật, nói điêu làm chó. Xong 2 đứa ôm bụng cười ngặt nghẽo.



Mình vẫn nhớ đó là một ngày cuối tháng 3. Bà sếp gọi mình vào văn phòng một cách rất trịnh trọng khác với mọi ngày. Mình biết là có điều gì đó không ổn nên cũng chuẩn bị tinh thần trước. Bả bảo mình ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn thẳng vào mắt mình nói:



- Chị mới nhận được thông tin tháng sau công ty sẽ tăng lương cho em. Và em sẽ là leader mới của team. Em vẫn muốn đi thật à?



Mình thoáng ngập ngừng một chút rồi gật đầu. Phải chia tay cái nơi mình đã gắn bó bao năm qua chưa bao giờ là điều dễ dàng cả. Nhưng mình đã suy nghĩ rất nhiều, mình cần một con đường nhiều thử thách hơn, mình cần phát triển nữa. Nên mình đã xin nghỉ việc như vậy đó, không phải bị đuổi. Mình nói dối nhỏ để nhỏ cảm thấy được an ủi, bớt tự trách bản thân hơn. Không phải là muốn tỏ ra thanh cao gì đâu, chỉ là mình nghĩ, nghỉ việc hay đuổi việc thì cũng là thất nghiệp cả, khác đéo gì nhau đâu. Và quan trọng hơn, mình không muốn con nhỏ phải buồn.



- Nè

- Dạ?

- Lần sau có lên cơn cũng đừng vô SG khuya khoắt vậy nghe chưa! Mà có gì báo trước cho anh. Đột ngột vậy lỡ người ta đang bận đi dảy đầm thì sao?

- Kệ. Thích vậy. Mà anh nè?

- Gì?

- Tự nhiên em thấy mình thất bại gì đâu á!

- Hâm. Ai mà chả một lần bị đuổi việc. Coi như nghỉ giải lao rồi đi tiếp. Có gì mà thất bại.

- Dạ. Mà anh nè?

- Gì nữa?

- Rồi anh định làm gì tiếp theo?

- Chưa biết. Chắc tiếp tục bán hàng online thôi.

- Em lại đi giao hàng cho anh nhá?

- Haha. Giao xong đừng block người ta là được.

- Hứa. Không block nữa đâu.

- Ứ tin.

- Tát cho vêu mồm giờ ><

- Haha.



Ngồi ngắm nhỏ. Dù gương mặt có đôi chút xác xơ vì mệt, nhỏ vẫn đẹp đến điên người. Tại sao mình lại bỏ lỡ nhau trong chừng ấy thời gian nhỉ? Vừa nghĩ vừa tủm tỉm cười. Nhỏ nheo mắt hỏi cười gì đấy, mình bảo à không có gì, tại thấy mặt em hơi ngu ngu nên buồn cười tí. Tưởng nhỏ sẽ sút cho mình một phát như thường lệ, ai ngờ nhỏ chả tỏ thái độ gì, chỉ nhìn mình kiểu e ấp xong hỏi:



- Có nhớ em hôn?



Mọe, tự nhiên hỏi câu nhiều sát thương vc. Mình ấp úng:



- Ờ thì…tớ cũng hơi hơi nhớ cậu.

- Nhớ vì cái chi nói nghe coi?

- Tớ biết éo đâu, chỉ nhớ là người cậu thơm như múi mít, ôm phê lòi.



Nhỏ cười ha hả xong sút cho mình một phát vào cơ quan trọng yếu, bảo cái đồ dâm dê, văn vẻ thì viết hay thế mà mồm thì toàn nói bậy. Xong rồi nhìn mình lườm lườm, “Mồm mép kiểu này chắc đong gái ghê lắm nhỉ!”. Mình phân bua, gái đâu ra mà đong, đong được mỗi cô này. Nhỏ hừ mũi, chưa biết ai đong ai đâu chàng ạ. Mình cười như được mùa, ờ thôi kệ đi, cơ mà đưa mặt đây cho hun phát. Còn lâu, anh cút đi.



….



Nhà trọ mình có thói quen dậy sớm đánh cầu lông tập thể dục, 3 trai 3 gái chia cặp ra đánh hơi bị vui. 6h giờ sáng mình chạy xuống gọi nhỏ:



- Dậy, dậy đi đánh cầu lông với anh.



Nhỏ cuộn tròn trong chăn, uể oải nói:



- Không. Anh đi đi. Em muốn ngủ.

- Ờ. Anh khóa cửa ngoài nha. Có gì gọi điện thoại cho anh.



Nhỏ gật đầu rồi trùm chăn ngủ tiếp. Một lát sau thằng Sáng, ở cùng phòng với mình, đi xuống. Thấy có đứa nằm ngủ trên ghế sofa, nó định mở miệng hỏi nhưng mình ra dấu bảo khẽ thôi, có gì chút nói. Lát sau nữa tụi còn lại đi xuống. Mình còn chưa kịp dặn dò gì thì con nhỏ Yến, ở phòng đối diện, bắn như loa phát thanh:



- Hé lô cả nhà. Hôm nay anh Bin cặp với em nghen? – Bin là tên thân mật của mình.



Mình chưa kịp phản ứng gì thì thấy nhỏ Uyên đang ngủ trên ghế tự nhiên ngồi bật dậy. Mình há hốc mồm. Mấy đứa xung quanh cũng há hốc mồm. Không chào hỏi gì ai, nhỏ Uyên nhìn mình lườm lườm:



- Em đi nữa.
 

tudeza

New Member
Joined
Sep 14, 2018
Messages
111
Reaction score
0
BehindTheBlueEyes said:
Một ngày tháng Tư.

Chuông đt reo inh ỏi. Lúc đó đã quá nửa đêm rồi. Lầm bầm chửi thằng điên nào giờ này có phá đám. Thò tay định tắt chuông thì thoáng thấy tên người gọi, bật dậy dụi mắt bấm nghe liền. Bên kia, giọng một đứa con gái nhỏ nhẹ và run run. Là nhỏ.

-Anh ra sân bay đón em với.



Lật đật đi rửa mặt rồi chạy ra sân bay, chả kịp hỏi có chuyện gì, sịp còn chưa kịp mặc, chỉ nghe nhỏ nói vỏn vẹn thêm một câu, “Nhanh anh nha!” rồi tắt máy. Phóng như bay giữa trời khuya Sài Gòn chẳng thấy nổi một vì sao, lòng dợn lên bao nỗi lo lắng.

Đến nơi thấy nhỏ đứng chờ sẵn ở ngoài đường, tay kéo theo một chiếc vali to như đi du lịch. Nhỏ mặc một cái quần sọc jean, đi đôi giày thể thao, đội thêm cái mũ lưỡi trai và cái gối kê còn kẹp nơi cổ. Chả hiểu sao ngày nào cũng nhẵn mặt với nhau trên video call rồi, vậy mà lúc này cứ lúng túng thật khó hiểu. Mấy tháng rồi mới gặp lại, chỉ biết là mình nhớ nhỏ đến điên người.

-Sao thế, sao lại vào SG khuya khoắt thế này? Có chuyện gì à?

Nhỏ không trả lời, chỉ nói:

-Em kể sau nha. Giờ em hơi mệt. Tối nay cho em ngủ tạm ở nhà anh được không, khuya rồi gọi chị em không tiện.

Mình gật đầu rồi vác cái va li của nhỏ đặt lên xe. Nhỏ lặng lẽ leo lên phía sau, cấu nhẹ vào hông mình bảo đi thôi anh. Đường đêm Sài Gòn hơi lành lạnh, chỉ có vài tiếng rao đêm, dăm ba chuyến xe ôm muộn, và bóng một kẻ không nhà liêu xiêu bước đi dưới ánh đèn đường lúc mờ lúc tỏ.

Ngồi phía sau nhỏ rủ rỉ bên tai:

-Em ôm anh một cái nhá?

Mình phì cười. Cái câu mang thương hiệu của nhỏ không lẫn vào đâu được. Gật đầu bảo ô kê, lần sau cứ ôm thoải mái, không cần hỏi. Lúc này mới nghe nhỏ cười tủm tỉm, vòng tay qua eo ôm mình rất chặt. Hôm nay thấy nhỏ chẳng bình thường tẹo nào. Mà thôi kệ. Đời mình vốn có bình thường tí đéo nào đâu.

Mình ở nhà nguyên căn với 5 đứa bạn nữa, 3 nam 3 nữ. Không biết hôm nay nhỏ vào nên chẳng kịp sắp xếp gì. Vác chăn gối xuống phòng khách bảo nhỏ ngủ tạm đây một bữa nhé, nhỏ gật đầu ngoan như một chú mèo con, rồi đột ngột nói:

-Em mới bị đuổi việc.

Mình đứng khựng mất mấy giây. Phản ứng tiếp theo là một tràng cười như thể vừa trúng xổ số.

-Vui lắm hay sao mà cười? – Nhỏ bực bội.
-À…không…haha…anh không cố ý…haha…mà bị đuổi việc lúc nào?
-Vừa lúc chiều.
-Há há.
-Anh có ngậm mồm lại không thì bảo?
-Xin lỗi…haha…í chết…không hiểu sao thấy buồn cười quá.

Nhỏ cầm gối đập mình lia lịa. Mình vừa né vừa ôm bụng cười. Đợi cho nhỏ nguôi nguôi mới hỏi:

-Hóa ra vào SG giờ này vì chuyện đó đó hả?

Nhỏ gật đầu.

-Để anh kể cho em một bí mật nè, nghe không?

Nhỏ lại gật đầu. Mình e hèm một cái rồi ôn tồn nói:

-Thật ra… anh cũng mới vừa bị đuổi việc.

Lần này người phá lên cười là nhỏ. Nhỏ tròn mắt nhìn mình hỏi lia lịa, “Thật á, thật á?”. Ừ thật, nói điêu làm chó. Xong 2 đứa ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Mình vẫn nhớ đó là một ngày cuối tháng 3. Bà sếp gọi mình vào văn phòng một cách rất trịnh trọng khác với mọi ngày. Mình biết là có điều gì đó không ổn nên cũng chuẩn bị tinh thần trước. Bả bảo mình ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn thẳng vào mắt mình nói:

-Chị mới nhận được thông tin tháng sau công ty sẽ tăng lương cho em. Và em sẽ là leader mới của team. Em vẫn muốn đi thật à?

Mình thoáng ngập ngừng một chút rồi gật đầu. Phải chia tay cái nơi mình đã gắn bó bao năm qua chưa bao giờ là điều dễ dàng cả. Nhưng mình đã suy nghĩ rất nhiều, mình cần một con đường nhiều thử thách hơn, mình cần phát triển nữa. Nên mình đã xin nghỉ việc như vậy đó, không phải bị đuổi. Mình nói dối nhỏ để nhỏ cảm thấy được an ủi, bớt tự trách bản thân hơn. Không phải là muốn tỏ ra thanh cao gì đâu, chỉ là mình nghĩ, nghỉ việc hay đuổi việc thì cũng là thất nghiệp cả, khác đéo gì nhau đâu. Và quan trọng hơn, mình không muốn con nhỏ phải buồn.

-Nè
-Dạ?
-Lần sau có lên cơn cũng đừng vô SG khuya khoắt vậy nghe chưa! Mà có gì báo trước cho anh. Đột ngột vậy lỡ người ta đang bận đi dảy đầm thì sao?
-Kệ. Thích vậy. Mà anh nè?
-Gì?
-Tự nhiên em thấy mình thất bại gì đâu á!
-Hâm. Ai mà chả một lần bị đuổi việc. Coi như nghỉ giải lao rồi đi tiếp. Có gì mà thất bại.
-Dạ. Mà anh nè?
-Gì nữa?
-Rồi anh định làm gì tiếp theo?
-Chưa biết. Chắc tiếp tục bán hàng online thôi.
-Em lại đi giao hàng cho anh nhá?
-Haha. Giao xong đừng block người ta là được.
-Hứa. Không block nữa đâu.
-Ứ tin.
-Tát cho vêu mồm giờ ><
-Haha.

Ngồi ngắm nhỏ. Dù gương mặt có đôi chút xác xơ vì mệt, nhỏ vẫn đẹp đến điên người. Tại sao mình lại bỏ lỡ nhau trong chừng ấy thời gian nhỉ? Vừa nghĩ vừa tủm tỉm cười. Nhỏ nheo mắt hỏi cười gì đấy, mình bảo à không có gì, tại thấy mặt em hơi ngu ngu nên buồn cười tí. Tưởng nhỏ sẽ sút cho mình một phát như thường lệ, ai ngờ nhỏ chả tỏ thái độ gì, chỉ nhìn mình kiểu e ấp xong hỏi:

-Có nhớ em hôn?

Mọe, tự nhiên hỏi câu nhiều sát thương vc. Mình ấp úng:

-Ờ thì…tớ cũng hơi hơi nhớ cậu.
-Nhớ vì cái chi nói nghe coi?
-Tớ biết éo đâu, chỉ nhớ là người cậu thơm như múi mít, ôm phê lòi.

Nhỏ cười ha hả xong sút cho mình một phát vào cơ quan trọng yếu, bảo cái đồ dâm dê, văn vẻ thì viết hay thế mà mồm thì toàn nói bậy. Xong rồi nhìn mình lườm lườm, “Mồm mép kiểu này chắc đong gái ghê lắm nhỉ!”. Mình phân bua, gái đâu ra mà đong, đong được mỗi cô này. Nhỏ hừ mũi, chưa biết ai đong ai đâu chàng ạ. Mình cười như được mùa, ờ thôi kệ đi, cơ mà đưa mặt đây cho hun phát. Còn lâu, anh cút đi.

….

Nhà trọ mình có thói quen dậy sớm đánh cầu lông tập thể dục, 3 trai 3 gái chia cặp ra đánh hơi bị vui. 6h giờ sáng mình chạy xuống gọi nhỏ:

-Dậy, dậy đi đánh cầu lông với anh.

Nhỏ cuộn tròn trong chăn, uể oải nói:

-Không. Anh đi đi. Em muốn ngủ.
-Ờ. Anh khóa cửa ngoài nha. Có gì gọi điện thoại cho anh.

Nhỏ gật đầu rồi trùm chăn ngủ tiếp. Một lát sau thằng Sáng, ở cùng phòng với mình, đi xuống. Thấy có đứa nằm ngủ trên ghế sofa, nó định mở miệng hỏi nhưng mình ra dấu bảo khẽ thôi, có gì chút nói. Lát sau nữa tụi còn lại đi xuống. Mình còn chưa kịp dặn dò gì thì con nhỏ Yến, ở phòng đối diện, bắn như loa phát thanh:

-Hé lô cả nhà. Hôm nay anh Bin cặp với em nghen? – Bin là tên thân mật của mình.

Mình chưa kịp phản ứng gì thì thấy nhỏ Uyên đang ngủ trên ghế tự nhiên ngồi bật dậy. Mình há hốc mồm. Mấy đứa xung quanh cũng há hốc mồm. Không chào hỏi gì ai, nhỏ Uyên nhìn mình lườm lườm:

-Em đi nữa.
Yêu toá đi mất :*:*:*
Được gửi từ iporn 5 plus 2 sim - vozForums
 

lenthiendang99

New Member
Joined
Sep 29, 2017
Messages
576
Reaction score
38
BehindTheBlueEyes said:
Một ngày tháng Tư.

Chuông đt reo inh ỏi. Lúc đó đã quá nửa đêm rồi. Lầm bầm chửi thằng điên nào giờ này có phá đám. Thò tay định tắt chuông thì thoáng thấy tên người gọi, bật dậy dụi mắt bấm nghe liền. Bên kia, giọng một đứa con gái nhỏ nhẹ và run run. Là nhỏ.

-Anh ra sân bay đón em với.



Lật đật đi rửa mặt rồi chạy ra sân bay, chả kịp hỏi có chuyện gì, sịp còn chưa kịp mặc, chỉ nghe nhỏ nói vỏn vẹn thêm một câu, “Nhanh anh nha!” rồi tắt máy. Phóng như bay giữa trời khuya Sài Gòn chẳng thấy nổi một vì sao, lòng dợn lên bao nỗi lo lắng.

Đến nơi thấy nhỏ đứng chờ sẵn ở ngoài đường, tay kéo theo một chiếc vali to như đi du lịch. Nhỏ mặc một cái quần sọc jean, đi đôi giày thể thao, đội thêm cái mũ lưỡi trai và cái gối kê còn kẹp nơi cổ. Chả hiểu sao ngày nào cũng nhẵn mặt với nhau trên video call rồi, vậy mà lúc này cứ lúng túng thật khó hiểu. Mấy tháng rồi mới gặp lại, chỉ biết là mình nhớ nhỏ đến điên người.

-Sao thế, sao lại vào SG khuya khoắt thế này? Có chuyện gì à?

Nhỏ không trả lời, chỉ nói:

-Em kể sau nha. Giờ em hơi mệt. Tối nay cho em ngủ tạm ở nhà anh được không, khuya rồi gọi chị em không tiện.

Mình gật đầu rồi vác cái va li của nhỏ đặt lên xe. Nhỏ lặng lẽ leo lên phía sau, cấu nhẹ vào hông mình bảo đi thôi anh. Đường đêm Sài Gòn hơi lành lạnh, chỉ có vài tiếng rao đêm, dăm ba chuyến xe ôm muộn, và bóng một kẻ không nhà liêu xiêu bước đi dưới ánh đèn đường lúc mờ lúc tỏ.

Ngồi phía sau nhỏ rủ rỉ bên tai:

-Em ôm anh một cái nhá?

Mình phì cười. Cái câu mang thương hiệu của nhỏ không lẫn vào đâu được. Gật đầu bảo ô kê, lần sau cứ ôm thoải mái, không cần hỏi. Lúc này mới nghe nhỏ cười tủm tỉm, vòng tay qua eo ôm mình rất chặt. Hôm nay thấy nhỏ chẳng bình thường tẹo nào. Mà thôi kệ. Đời mình vốn có bình thường tí đéo nào đâu.

Mình ở nhà nguyên căn với 5 đứa bạn nữa, 3 nam 3 nữ. Không biết hôm nay nhỏ vào nên chẳng kịp sắp xếp gì. Vác chăn gối xuống phòng khách bảo nhỏ ngủ tạm đây một bữa nhé, nhỏ gật đầu ngoan như một chú mèo con, rồi đột ngột nói:

-Em mới bị đuổi việc.

Mình đứng khựng mất mấy giây. Phản ứng tiếp theo là một tràng cười như thể vừa trúng xổ số.

-Vui lắm hay sao mà cười? – Nhỏ bực bội.
-À…không…haha…anh không cố ý…haha…mà bị đuổi việc lúc nào?
-Vừa lúc chiều.
-Há há.
-Anh có ngậm mồm lại không thì bảo?
-Xin lỗi…haha…í chết…không hiểu sao thấy buồn cười quá.

Nhỏ cầm gối đập mình lia lịa. Mình vừa né vừa ôm bụng cười. Đợi cho nhỏ nguôi nguôi mới hỏi:

-Hóa ra vào SG giờ này vì chuyện đó đó hả?

Nhỏ gật đầu.

-Để anh kể cho em một bí mật nè, nghe không?

Nhỏ lại gật đầu. Mình e hèm một cái rồi ôn tồn nói:

-Thật ra… anh cũng mới vừa bị đuổi việc.

Lần này người phá lên cười là nhỏ. Nhỏ tròn mắt nhìn mình hỏi lia lịa, “Thật á, thật á?”. Ừ thật, nói điêu làm chó. Xong 2 đứa ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Mình vẫn nhớ đó là một ngày cuối tháng 3. Bà sếp gọi mình vào văn phòng một cách rất trịnh trọng khác với mọi ngày. Mình biết là có điều gì đó không ổn nên cũng chuẩn bị tinh thần trước. Bả bảo mình ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn thẳng vào mắt mình nói:

-Chị mới nhận được thông tin tháng sau công ty sẽ tăng lương cho em. Và em sẽ là leader mới của team. Em vẫn muốn đi thật à?

Mình thoáng ngập ngừng một chút rồi gật đầu. Phải chia tay cái nơi mình đã gắn bó bao năm qua chưa bao giờ là điều dễ dàng cả. Nhưng mình đã suy nghĩ rất nhiều, mình cần một con đường nhiều thử thách hơn, mình cần phát triển nữa. Nên mình đã xin nghỉ việc như vậy đó, không phải bị đuổi. Mình nói dối nhỏ để nhỏ cảm thấy được an ủi, bớt tự trách bản thân hơn. Không phải là muốn tỏ ra thanh cao gì đâu, chỉ là mình nghĩ, nghỉ việc hay đuổi việc thì cũng là thất nghiệp cả, khác đéo gì nhau đâu. Và quan trọng hơn, mình không muốn con nhỏ phải buồn.

-Nè
-Dạ?
-Lần sau có lên cơn cũng đừng vô SG khuya khoắt vậy nghe chưa! Mà có gì báo trước cho anh. Đột ngột vậy lỡ người ta đang bận đi dảy đầm thì sao?
-Kệ. Thích vậy. Mà anh nè?
-Gì?
-Tự nhiên em thấy mình thất bại gì đâu á!
-Hâm. Ai mà chả một lần bị đuổi việc. Coi như nghỉ giải lao rồi đi tiếp. Có gì mà thất bại.
-Dạ. Mà anh nè?
-Gì nữa?
-Rồi anh định làm gì tiếp theo?
-Chưa biết. Chắc tiếp tục bán hàng online thôi.
-Em lại đi giao hàng cho anh nhá?
-Haha. Giao xong đừng block người ta là được.
-Hứa. Không block nữa đâu.
-Ứ tin.
-Tát cho vêu mồm giờ ><
-Haha.

Ngồi ngắm nhỏ. Dù gương mặt có đôi chút xác xơ vì mệt, nhỏ vẫn đẹp đến điên người. Tại sao mình lại bỏ lỡ nhau trong chừng ấy thời gian nhỉ? Vừa nghĩ vừa tủm tỉm cười. Nhỏ nheo mắt hỏi cười gì đấy, mình bảo à không có gì, tại thấy mặt em hơi ngu ngu nên buồn cười tí. Tưởng nhỏ sẽ sút cho mình một phát như thường lệ, ai ngờ nhỏ chả tỏ thái độ gì, chỉ nhìn mình kiểu e ấp xong hỏi:

-Có nhớ em hôn?

Mọe, tự nhiên hỏi câu nhiều sát thương vc. Mình ấp úng:

-Ờ thì…tớ cũng hơi hơi nhớ cậu.
-Nhớ vì cái chi nói nghe coi?
-Tớ biết éo đâu, chỉ nhớ là người cậu thơm như múi mít, ôm phê lòi.

Nhỏ cười ha hả xong sút cho mình một phát vào cơ quan trọng yếu, bảo cái đồ dâm dê, văn vẻ thì viết hay thế mà mồm thì toàn nói bậy. Xong rồi nhìn mình lườm lườm, “Mồm mép kiểu này chắc đong gái ghê lắm nhỉ!”. Mình phân bua, gái đâu ra mà đong, đong được mỗi cô này. Nhỏ hừ mũi, chưa biết ai đong ai đâu chàng ạ. Mình cười như được mùa, ờ thôi kệ đi, cơ mà đưa mặt đây cho hun phát. Còn lâu, anh cút đi.

….

Nhà trọ mình có thói quen dậy sớm đánh cầu lông tập thể dục, 3 trai 3 gái chia cặp ra đánh hơi bị vui. 6h giờ sáng mình chạy xuống gọi nhỏ:

-Dậy, dậy đi đánh cầu lông với anh.

Nhỏ cuộn tròn trong chăn, uể oải nói:

-Không. Anh đi đi. Em muốn ngủ.
-Ờ. Anh khóa cửa ngoài nha. Có gì gọi điện thoại cho anh.

Nhỏ gật đầu rồi trùm chăn ngủ tiếp. Một lát sau thằng Sáng, ở cùng phòng với mình, đi xuống. Thấy có đứa nằm ngủ trên ghế sofa, nó định mở miệng hỏi nhưng mình ra dấu bảo khẽ thôi, có gì chút nói. Lát sau nữa tụi còn lại đi xuống. Mình còn chưa kịp dặn dò gì thì con nhỏ Yến, ở phòng đối diện, bắn như loa phát thanh:

-Hé lô cả nhà. Hôm nay anh Bin cặp với em nghen? – Bin là tên thân mật của mình.

Mình chưa kịp phản ứng gì thì thấy nhỏ Uyên đang ngủ trên ghế tự nhiên ngồi bật dậy. Mình há hốc mồm. Mấy đứa xung quanh cũng há hốc mồm. Không chào hỏi gì ai, nhỏ Uyên nhìn mình lườm lườm:

-Em đi nữa.
Chap tiếp theo sẽ là cái chén nha các bác
 

etka.serious

New Member
Joined
Sep 29, 2017
Messages
159
Reaction score
0
Lâu lắm rồi ko đọc truyện voz, tình cờ vào thớt này tính lướt qua mà bác thớt viết hay quá


Vote 5* ủng hộ bác thớt, bác viết đều tay nhé
 

bemnhau

New Member
Joined
Apr 10, 2019
Messages
62
Reaction score
0
lenthiendang99 said:
Chap tiếp theo sẽ là cái chén nha các bác
BTTLG :sweat: bác theo cả sang fb à
Gửi từ OPPO A37f bằng vozFApp
 
Top