[ Tự truyện ] Nghiệp làm truyền thông ( lều báo ký sự truyện )

Unicity.Corp

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
276
Reaction score
2
chotolontq said:
Ảnh

Em biết các bác rất hóng nhưng máy tính của em lại giở chứng chưa tìm đc cách khắc phục, mong các bác thông cảm :(((
Đập đập nó như các cụ đập TV ấy thím :sogood::sogood:
Gửi bằng vozFApp
 

doccokiem888

New Member
Joined
Sep 24, 2018
Messages
62
Reaction score
0
Thread đưa link đi chứ mỗi lần đọc lướt mỏi tay quá :nosebleed:

Gửi từ Samsung SM-G610F bằng vozFApp
 

chotolontq

New Member
Joined
Sep 27, 2017
Messages
132
Reaction score
0
Chào các bác, mình trở lại rồi đây, 2 hôm vừa rồi cảm lạnh sml với lại máy tính hỏng nên bây giờ mới viết bài được, giờ này chắc các bác đang hóng anh Đỗ Nam Trung và anh Ủn rồi nhỉ, đừng quên xem tự truyện của em và ủng hộ để em có thể viết tiếp chaper 3 nhé :D
mod nào đọc bài này move bài viết giúp em sang f17 với, hoặc ai quen mod thì nói giúp em với, tại em không ngờ mọi người ủng hộ quá nên cũng muốn move sang f17 cho xôm

Chaper 2: Ba Vì, những mảnh đời và số phận

người xưa có câu :" không nghe cave kể chuyện, không nghe con nghiện trình bày, ấy vậy mà em đã từng nghe cả hai đối tượng trên kể chuyện đấy, đó là vào một ngày mùa hè nóng nực năm 2017, mình nhận được mail của sếp, nói rằng sắp tới mình sẽ cùng đội làm một đề tài xã hội, đó là tiếp xúc và phỏng vấn những học viên tại... trung tâm phục hồi nhân phẩm Ba Vì ( nơi cai nghiện và cải tạo cho những đối tượng nghiện hút, gái mại dâm, trẻ em HIV bị bỏ rơi ), vâng các bác nghe đã thấy rợn cả tóc gáy rồi đúng không :sosad:, trong phòng có 2 ông kỹ thuật viên, em và một ông nữa, ông kia thì sợ tái mét mặt bảo huhu em éo đi đâu em còn nhiều việc cần hoàn thành lắm, còn em thì nghĩ rằng đờ mờ nam tử hán đại trượng phu những chỗ nguy hiểm gian nan mình éo nhảy vào thì còn ai nữa, thế là em nhận đề tài, sau khi biên tập viên lên lịch và hẹn với ban quản lý trung tâm xong, sáng hôm đó 4 giờ sáng em đã phải có mặt ở tòa soạn, sắp xếp sửa soạn máy móc thật kỹ càng, các bác biết đấy, đi hàng chục km làm phóng sự mà có sự cố kiểu máy ảnh bật không lên hay quên thẻ nhớ thì cuộc đời bốc shit thay cơm



xe oto của đoàn phóng viên đang tiến vào cổng trung tâm phục hồi nhân phẩm Ba Vì

Sau cả tiếng đồng hồ ngồi oto ê ẩm hết cả người thì cuối cùng cũng đến trung tâm, sau khi làm một lô thủ tục, cuối cùng thì cũng qua được cửa kiểm soát, lãnh đạo trung tâm ra đón rất là tận tình, tận tình là phải, bây giờ báo chí toàn mấy tin bài lộ hàng với cả xì căng đan, mụ này tố mụ kia, giựt chồng đánh ghen v...v chứ còn mấy ai chịu bỏ thời gian, kinh phí đi đến những nơi hẻo lánh để làm những phóng sự đậm tính nhân văn cơ chứ... Cái đầu tiên để lại ấn tượng với mình khi đến đây, đó là diện tích trung tâm quá rộng, nói không phải chém gió chứ có khi rộng hơn cả một xã, rộng bằng mấy cái doanh trại quân đội gộp lại, có khu sản xuất, khu nhà trẻ, khu giải trí, thể dục thể thao, khu cho ban lãnh đạo, cơ quan hành chính... hệt như một thành phố thu nhỏ vậy, và đấy cũng là một cực hình đối với mình, vác gần chục cân máy móc trên lưng, đi bộ quanh trung tâm hàng cây số giữa mùa hè, mồ hôi ướt áo, dây quai đeo miết vào vai, vào lưng rát vô cùng, chân thì đau và rộp, mà trên đường đi thì có nhiều học viên đang lao động lắm, trai có gái có, mà gái xinh vờ lờ ra ấy, toàn da trắng mặt xinh, thấy zai đẹp đến là đứng cúi chào :beauty: các anh zai thì trông hổ báo, toàn đầu đinh đầu trọc, săm trổ rồng phượng kín mít người, cơ mà được cái các anh này cũng lễ phép lắm, gặp phóng viên đứng nghiêm cúi chào " em chào các anh ạ ", mình cũng thấy khá là lạ, không biết các lãnh đạo có bí kíp gì mà khiến các thanh niên hổ báo cáo chồn ngoan ngoãn lễ phép như thế, sau hỏi phong phanh mới biết là ngoài xã hội hổ báo thế nào không biết, vào trại mà không chào hỏi khách lễ phép, không lao động làm đúng nội qui hay giúp đỡ người khác thì đội ngũ quản trại đánh cho không còn thấy mặt trời
luôn, có những ông trước ngoài xã hội thì hàng trăm đàn em phục tùng, đi đến đâu dân sợ đến đó, vào trại quản trại " giáo dục " cho một tháng thì gặp ai cũng đứng nghiêm chào lễ phép, chẳng biết có thật không những nếu thật sự là như thế thì cũng là một điều tốt, bạo lực để biến một con sói hoang bất cần thành một con cún nhà ngoan ngoãn có ích thì cũng nên làm đúng không mọi người :shame:



một dãy nhà có hào nước bao quanh, có lẽ là vừa để sơn thủy hữu tình, vừa để hạn chế việc học viên trốn trại, hoặc các thế lực bên ngoài tấn công vào :gach:

Cuối cùng cũng đến phòng nghỉ, lịch trình công việc là buổi sáng sẽ chụp ảnh một số khu vực để viết báo, phỏng vấn 3 học viên có hoàn cảnh đặc biệt, sau đó nghỉ ngơi ăn trưa với ban lãnh đạo, chiều thì phỏng vấn cán bộ trại rồi về, nghe thì đơn giản đấy, nhưng mà để các học viên có thể nói ra hết những điều thầm kín về hành trình sa ngã, dấn thân vào tội lỗi không phải là điều đơn giản, bình thường có người hỏi ngày quay tay mấy lần còn đỏ mặt xấu hổ huống chi là hỏi về quá trình hút chích, làm gái :go:
Đi quanh khu trung tâm để chụp ảnh thì dễ, mà cái này chủ yếu là để viết báo chữ, một cán bộ dắt đi xung quanh và thuyết minh, khu nhà ăn, khu thể dục, khu chăn nuôi, khu lao động, khu dành cho trẻ HIV, khu y tế, có cả khu vui chơi, công viên, cả những thảm hoa vàng đẹp ơi là đẹp, có mấy con chó khá là thân thiện với người nữa, ở cái nơi chứa chấp những thành phần bị cách li, xa lánh, nơi mà con người trút bỏ tội lỗi này vẫn chó nhiều những thứ đẹp đẽ và đáng yêu lắm ấy



Cán bộ trại đưa các phóng viên đi quanh các khu vực trong trung tâm

vừa đi các cán bộ vừa kể về những câu chuyện về những mảnh đời bất hạnh, nào là các bé trong khu HIV phần nhiều là trẻ em bị bỏ rơi, không nơi nương tựa, những đứa trẻ được qui tụ về đây dạy dỗ học văn hoa, học lao động, chăm sóc ăn uống, có nhiều đứa thiếu hơi mẹ khóc suốt, các cán bộ phụ trách các em nhỏ HIV cũng chịu nhiều thiệt thòi, nhiều cô tốt nghiệp trường ĐH xã hội và nhân văn ra, khỏe mạnh không bệnh tật gì, nhưng nghe đến việc các cô chăm sóc cho trẻ em HIV thì xã hội xa lánh các cô lắm, có lần một cô đi ăn cưới cô bạn, những người trong mâm thì thầm ghé tai nhau rồi bỏ hết sang mâm khác để lại cô gái trẻ một mình một mâm trong sự ấm ức, một số cô mãi còn chẳng lấy được chồng nữa, nhưng nếu các cô bỏ đi thì những đứa trẻ kia sẽ ra sao :sosad: nghe đến đây mình cũng tẹo nữa rơi lệ nhưng cũng phải cố nhịn, đàn ông con trai không nên dễ khóc, nhưng quả thực mình cảm phục sự hi sinh quá lớn lao của những con người có tâm, có trách nhiệm với nghề, nghĩ đến mấy thằng phóng viên đồng nghiệp chỗ mình, động tí kho khăn lại dọa nhảy việc làm mình chán éo buồn nói, giá như mình là tỉ phú , mình sẽ hỗ trợ thật nhiều tiền cho các cô, và giúp các cô đỡ cô đơn hiu quạnh :shame: hí hí
Bữa cơm trưa hôm đấy rất hoành tráng, ban lạnh đạo quả là mến khách, cho nhà bếp thịt gà đãi khách luôn, rượu sịn lôi ra hết, cơ mà mình từ chối uống rượu vì muốn tỉnh táo để tác nghiệp, chứ lúc phê pha mà làm sai điều gì thì không ổn, ban lãnh đạo thì cũng không khá khẩm rảnh rang hơn các cán bộ là mấy, lãnh đạo thì lại phải kiêm nhiều công việc hơn từ chuyên môn đến quản lý, có những lúc tuần về nhà được một lần, tiền bạc xe cộ cũng chẳng có ý nghĩa gì khi mà vợ xa chồng, con xa bố, cháu xa ông, ở tòa nhà ban lãnh đạo có giường ngủ phòng sinh hoạt hết, và đa số các lãnh đạo sẽ nghỉ ngơi ở đó để trực tiếp quản lý hoạt động của trung tâm, chi phí hoạt động toàn nhà nước nuôi hết, cũng phải thôi, có mấy khi các doanh nghiệp đầu tư vào mấy cái trung tâm xã hội đâu, doanh nghiệp thì chỉ thực dụng và quan tâm đầu tư đến những cái nào có lợi nhuận thôi, còn những vấn đề khó nhai thì đến tay nhà nước nuôi 100%, các học viên ở đây ngoài được nuôi ăn ở, cho học nghề và lao động, ngoài ra hàng tháng còn được trợ cấp mỗi người hơn 1 triệu nữa, lúc nghỉ trưa mình còn chém gió với chị phóng viên " kể ra chủ nghĩa xã hội cũng có cái hay, qua bên tư bản nguyên nhổ răng khôn mất mẹ nó nghìn đô rồi huống hồ bỏ tiền nuôi ăn ở free với cho tiền :gach: "
Có lẽ các bác hóng lắm rồi đúng không, vâng, cán bộ báo là đã tìm được 3 học viên nữ đồng ý chia sẻ câu chuyện của mình, mình và chị cán bộ lóc cóc cài đặt máy quay máy ảnh, nhưng rồi lại bàn với nhau, mình nói " bây giờ quay mặt các học viên này rồi, sau này người ta hoàn lương, nhưng mặt mũi bị phơi lên báo chí, thế thì làm sao mà xã hội này để yên cho người ta được, làm mờ mặt thì không ổn, chả khác gì phim sex JAV cả :surrender: ", chị phóng viên cũng đồng ý, vậy là cả hai thống nhất sẽ lấy một cái đèn chiếu vào đối tượng phỏng vấn, chỉ quay cái bóng in trên tường của người được phỏng vấn, ahihi nghĩ lại thấy mình có tâm với thông minh vãi đái :beauty: , có 3 học viên nữ, phỏng vấn từng người một
Chị đầu tiên gần 40 tuổi, những năm 90 chị là con một giám đốc doanh nghiệp lớn , bố mẹ đi suốt chẳng biết bù đắp cho con cái gì ngoài tiền, chiều quá sinh hư, bà chị bắt cặp với bạn bè xấu, ba sàn rồi dính ma túy, mỗi lần về là lại xin bố mẹ tiền học thêm, tiền học ngoại ngữ, ma túy loại nào mới ra lò chị đều thử hết, sau đó công an bắt, đi cai nghiện một lần xong ra lấy ck, sinh con, nhưng mà ngựa quen đường cũ rồi lại tái nghiện, lúc đấy mẹ chị ấy ốm yếu lắm rồi, bà ấy biết mình không qua khỏi, nắm tay con và nói " mẹ có một ước muốn là một lần trong đời được nhìn thấy con của mẹ hết nghiện ", tình thương của mẹ giúp chị có nghị lực tự nguyện đi đăng ký cai nghiện một lần nữa, và chị đến trung tâm phục hồi nhân phẩm Ba Vì, đang trong quá trình cải tạo, chị nhận được hung tin là mẹ chị qua đời, chị sụp đổ hoàn toàn vì không hoàn thành được tâm nguyện của mẹ, một thời gian dài chị trầm cảm, nhưng rồi chị nghĩ đến chồng con, nghĩ đến nhà chồng quá tử tế khi giang tay chào đón một người nghiện ngập như mình, thế là chị lại đứng dậy và bước tiếp, chị muốn mong được ra trại và làm nghề lương thiện, chăm sóc con cái, có lẽ ở thời điểm mình viết bài này cho các bác đọc, chị đã hoàn thành cải tạo, đang làm một công việc lương thiện nào đó và hạnh phúc bên chồng và các con cũng nên, mình mong là như vậy :D
Chị thứ 2 thì không học hành, kiểu dân nhà quê học cấp 3 xong ra phố lao động ấy , làm cắt tóc gội đầu với phục vụ quán karaoke, nhưng phụ nữ lấy chồng như đánh canh bạc, bà này thì số đen gặp phải thằng chồng khốn nạn, có con cái rồi vẫn cờ bạc rượu chè, nợ nần rồi chủ nợ nó đến nhà bảo éo trả nợ nó xiên cả vợ lẫn con, thế là chị đành phải cày cật lực để trả nợ thay chồng, mà nghề gì ra tiền nhất các bác biết rồi đấy :shame: làm gái, ngày tiếp dăm lượt khác qua quán karaoke, khách rượu chè hát chán chê phê pha xong rồi thêm tiền để đi nhà nghỉ, nhiều khác chơi đồ, mà khách chơi thì gái cũng phải chơi, không thì khách nó kêu khi nó nó ngáo đá nó đánh cho lên bờ xuống ruộng, vậy là chị ấy nghiện, vừa là cave vừa là con nghiện luôn, cuối cùng trả hết nợ cho chồng rồi li dị, cố cày thêm và tiết kiệm được 1 khoản tiền, định hoàn lương nuôi con thì công an bắt , đi cải tạo nhớ con lắm, ông bà phải nói dối là mẹ đi làm xa con cố gắng đợi mẹ, ai cũng vậy, nếu có động lực thì luôn luôn có thể làm những điều phi thường, chị đầu tiên là vì mẹ, chị này thì vì con, mình hỏi rằng ra trại chị định làm gì, chị bảo là dùng tiền để dành thời đi làm để nuôi con, mình hỏi tiếp là chị dành dụm được bao nhiêu, chị nói là được tầm... hơn 2 tỷ :sweat: , đợt đó đập phá ma túy quá nên giờ còn có tầm 1 tỉ rưỡi, cũng đủ để làm lại cuộc đời... nghe đến đấy mình tụt hết cả cảm xúc, huhu cái đờ mờ chị em làm kỹ thuật viên quay dựng cày như con culi kiếm tiền nuôi thân với đi học còn éo đủ chị chỉ chịch với đập đá có hơn 2 tỉ, cuộc đời bất công vãi loằn ra ý các bác ạ :sosad:
Em thứ 3, em này thì câu chuyện ly kì hơn cả phim Quỳnh Búp Bê nhé , em ý sinh năm 97, thời xưa các bác biết chat ola đúng không, thời xưa chat ola là cái ổ đong gái bậc nhất VN ( thời đấy zalo chưa có tên tuổi ), em ấy được một anh tán rồi gặp nhau mấy lần, yêu đương hứa hẹn cưới xin các kiểu, rồi anh người yêu rủ đi du lịch trước khi cưới, du lịch... Trung Quốc, và thế là anh người yêu bán em ý cho nhà thổ của bọn tàu khựa luôn, vào đấy chúng nó đánh cho như cho, nhốt trong nhà giam lỏng, đi đâu cũng có người giám sát và không được đi quá 1km, chúng nó bắt em ấy tiếp khách liên tục, và đời em ấy lúc đấy kiểu buông xuôi luôn rồi, tiền túng tình tan tâm tư tồi tàn tư tưởng tàn tạ tiến tới tự tử :sweat: , cơ mà em chưa kịp thực thi kế hoạch tự tử thì có một ông người Việt Nam ở tàu buôn bán ghé qua nắn bóp các em ở quán, thấy có cô nv người Việt thì hỏi chuyện, biết em này bị lừa bản thì anh này đắn đo rồi lên kế hoạch giải cứu, anh ấy bỏ nhiều tiền thuê em này đi chơi cùng một hôm ( dĩ nhiên có cận vệ của quán đi cùng ), đang đi đến đường vắng gần biên giới anh ấy bảo dừng xe cho tao đi đái, nhân lúc bọn cận vệ quay mặt đi anh dúi cho con bé một xấp tiền và bảo em ơi chạy đi, chạy thẳng hướng này là về đến biên giới Việt Nam, con bé cắm đầu vào chạy, và kí ức cuối cùng của con bé về ông anh đó là tiếng hò reo của bọn người tàu và tiếng gào thét của ông anh người Việt vang vọng khắp núi rừng, không biết số phận anh ấy ra sao nữa, nhưng có lẽ dám để một con hàng đắt tiền của quán chạy thoát thì lành ít dữ nhiều, thật sự trong câu chuyện trên, anh trai ấy như một người anh hùng, dám xả thân để cứu vớt người đồng hương khỏi bầy lang sói bất chấp hi sinh tính mạng, trên đời này đâu phải ai cũng có thể làm được điều đấy đúng không các bác ? Về đến VN thì em ấy không dám về nhà, hiển nhiên, đi theo zai, bị bán, bị bắt làm gái thì mặt mũi nào về nhà, rồi bà con lối xóm bàn tán nhục mặt gia đình, thế là em đi lang bạt theo lũ bạn xấu, rồi dính đến ma túy, và hiển nhiên, em bị bắt vào trại này, mình hỏi em ấy tương lai em định làm gì, em bảo không biết, em không biết ra khỏi đây em sẽ làm gì, đi về đâu nữa, cuộc đời em bây giờ chẳng còn mục tiêu, chẳng còn lẽ sống hay nghĩa lý gì hết, đến đâu thì đến...
Khi cả 3 học viên đi hết rồi, mình nói với chị phóng viên, bảo rằng em sợ một ngày con bé thứ 3 lại quay về con đường cũ, dễ lắm, một người mà không còn mục đích sống thì việc quay lại con đường tăm tối chỉ ngày một ngày hay mà thôi, chị phóng viên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo bước chân 3 người học viên đang bước đi...

Chiều về, phỏng vấn cán bộ, đầu tiên là anh cán bộ y tế, to cao đẹp trai, ukm là bác sĩ đấy, nhưng có được ai coi trọng đâu, người ta chỉ coi trọng những bác sĩ làm bệnh viện lớn, chữa bệnh cứu người chứ bác sĩ chăm lo cho mấy đứa nghiện, mấy đứa bé HIV trong trung tâm phục hồi nhân phẩm thì người ra chẳng ai tôn trọng cả, mà kể cả có nhưng mà ít lắm, anh bác sĩ đây phải trực suốt, mà anh cũng giỏi võ lắm nhé, thằng nào săm trổ lên cơn ngáo đòi quậy là anh bác sĩ solo cho chúng nó nằm im giãy đành đạch ngay, toàn đòn hiểm, đòn yêu thích của anh là chiêu móc hàm đấm phát chết luôn như Phồng tôm huyền thoại trên diễn đàn vozforum này :D , trong ngăn tủ của anh ngoài thuốc thang có cả còng số 8 nữa, cả sự nghiệp của anh là những ngày đối mặt với những con nghiện lên cơn, rồi cắt cơn cho con nghiện, rồi cả những lần bọn học viên mất dạy kết bè cánh lên kế hoạch truy sát bác sĩ nữa, nhưng anh không sợ, anh vượt qua hết, trong công việc anh mạnh mẽ như thế nhưng trả lời phỏng vấn anh hiền khô các bác ạ, trông anh lúc đó như một cậu sinh viên bẽn lẽn ngượng ngùng, có nhiều học viên cải tạo xong cùng gia đình quay lại quà cáp cảm ơn bác sĩ, đối với mình anh là một siêu anh hùng, một siêu anh hùng thật sự, một người văn hay, võ giỏi, mà nghề bác sĩ kiếm đâu chả đc việc ngon, nhưng anh chấp nhận bám trụ ở một nơi nguy hiểm và hẻo lánh để âm thầm giúp những con người lầm lỡ hòa nhập lại với xã hội, quả là khâm phục ( mà mẹ anh không phải tên là Matha đâu nhé, hề hề )



Khu vực chăm sóc trẻ em cơ nhỡ, HIV, nơi chôn vùi thanh xuân của nhiều cán bộ trẻ

Phỏng vấn các cán bộ trước khi ra về, mới thấy ở đây nhiều cán bộ... ế lắm, đặc thù công việc mà, đâu phải ai cũng chấp nhận lấy một người làm cái nghề đặc thù này, trước kia có một cô già lắm mà chưa có chồng, một lần một nhóm phóng viên lên phỏng vấn cô và viết báo, à thời đó báo giấy là chủ yếu, liên lạc cũng chỉ thư từ điện thoại chứ làm gì có smatphone với facebook, zalo để cưa gái tiện lợi như anh em mình bây giờ, bài báo đó được phát hành, và một cựu chiến binh người miền nam đọc được, cảm động và thương cho số phận của cô gái hi sinh vì sự nghiệp cứu vớt những người lầm lỡ, thế là ông ấy gửi thư cho cô, hai người thư từ một thời gian rồi cuối cùng ông bay ra Bắc , đến trung tâm và hỏi cô " em đồng ý lấy anh chứ ", và cô đồng ý trong niềm hạnh phúc vỡ òa của hai con người tuổi đời đã đầu 4 đầu 5, đám cưới diễn ra tại trung tâm cùng sự chung vui của các cán bộ và ban lãnh đạo, nhưng tưởng rằng đây là ngày hạnh phúc thăng hoa, thì ngay trong ngày cưới, một nhóm học viên cai nghiện trốn trại, vậy là thay vì tiếng nhạc cưới kèn hoa thì tiếng chuông báo động lại vang lên, các cán bộ lại tức tốc truy lùng những đối tượng trốn trại nơi rừng núi hiểm trở, chỉ còn lại cặp vợ trồng già mới cưới cùng với một nỗi buồn, nỗi tủi nhục không ngôn từ nào có thể diễn tả...
Trước khi ra về, mấy cô cán bộ còn bảo biết đâu sau khi các phóng viên viết bài về bọn tôi bọn tôi lại có cơ may kiếm được người thương thì sao, ở đây nhiều người ế lắm chú ơi, rồi các cô cười , mình cũng cười, cười vì vui nhưng cũng cười vì có một chút đắng cay...

Những câu chuyện trên vẫn ám ảnh mình suốt chặng đường quay về thành phố Hà Nội, và vẫn ở trong thức mình đến tận bây giờ, trong xã hội này , có nhiều cán bộ tha hóa, nhũng nhiễu nhân dân, nhưng bên cạnh đó vẫn còn có những người cán bộ với tấm lòng như bồ tát, như phật, những con người mà báo lá cải chẳng bao giờ đoái hoài đến, những con người mà chẳng thể nào nổi trên mạng bằng mấy hot girl lộ hàng ngực to, da trắng, mặt xinh, những con người mà có thể đã rơi vào quên lãng của xã hội, nhưng những gì mà họ đã, đang và sẽ làm sẽ khiến xã hội này tốt đẹp lên rất nhiều, và qua những lần đi thực tế như vậy, mình mới cảm thấy rằng bản thân càng phải có trách nhiệm hơn đối với cái nghiệp mà mình đang làm, và cảm thấy tự hào vì bản thân có được những trải nghiệm mà không một lều báo, trang tin lá cải nào có thể trải nghiệm được, vì sao ư ??? vì chúng đéo xứng đáng

Hết chaper 2

Ngoài lề một chút, sau khi mình viết chaper một xong thì có khá nhiều người ủng hộ, nhiều người bàn tán, và một số người mò ra FB của mình ( vì avatar trong nick voz và avatar FB của mình là một ), và có vài người dùng clone rồi inbox kiểu chê bai chửi mình kiểu " mày là cái thá gì mà đánh giá người ta ", " mày làm được như người ta chưa mà đánh giá ", " óc chó ", " mày cẩn thận không bố mài gặp đc bố cho mày biết thế nào là lễ hội ", " anh hùng bàn phím " mình thì mình cũng không có vấn đề gì về việc tiếp nhận các ý kiến tiêu cực, nhưng các anh có dọa dẫm thì lôi nick chính ra hộ em cái, toàn nick trống hoắc avatar anime với avatar trắng xóa thì không biết ai mới là anh hùng bàn phím ở đây ???

Các bác muốn biết thêm về những câu chuyện ly kì, những góc sáng góc tối trong nghiệp làm truyền thông mà không phải ai cũng được biết ? ủng hộ nhiệt tình để em có động lực ra chaper 3, chaper 4... chaper 10, 20 nhé, cám ơn các bác nhiều và hẹn gặp lại
 

chotolontq

New Member
Joined
Sep 27, 2017
Messages
132
Reaction score
0
doccokiem888 said:
Thread đưa link đi chứ mỗi lần đọc lướt mỏi tay quá :chaymau:

Gửi từ Samsung SM-G610F bằng vozFApp
có đưa lên trang đầu rồi nhé :beauty:
 

hung kuuybi

New Member
Joined
Sep 27, 2017
Messages
152
Reaction score
0
thím viết hhay phết, ủng hộ thím :byebye: thím ra đều ae hóng nhé:beauty:
 

Quinx

New Member
Joined
Jan 31, 2019
Messages
27
Reaction score
0
Kiến thức rất bổ ích, cảm ơn chủ thread.

Được gửi từ iPhone 6s - vozForums
 

doccokiem888

New Member
Joined
Sep 24, 2018
Messages
62
Reaction score
0
Những bài review thực tế cuộc sống thực sự rất hút. Nó không hoa mỹ, không tâng bốc mà đi thẳng vào vấn đề :adore::adore: Tôi theo chủ nghĩa thực dụng nên mảng hiện thực này rất cuốn. Cảm ơn chủ thread :*

Gửi từ Samsung SM-G610F bằng vozFApp
 

doccokiem888

New Member
Joined
Sep 24, 2018
Messages
62
Reaction score
0
Những bài review thực tế cuộc sống thực sự rất hút. Nó không hoa mỹ, không tâng bốc mà đi thẳng vào vấn đề :adore::adore: Tôi theo chủ nghĩa thực dụng nên mảng hiện thực này rất cuốn. Cảm ơn chủ thread :*

Gửi từ Samsung SM-G610F bằng vozFApp
 
Top