Tổng hợp Truyện lão Hạc Wick - part 1, 2, 3

hoadainhanna

New Member
Joined
Oct 5, 2017
Messages
104
Reaction score
0
Last Updated 28-08-2019 at 09:19
Bắt đầu từ thớt này: https://forums.voz.vn/showpost.php?p=153580520&postcount=53
Từ ngày biết được con chó mà lão nhà báo người Nhật tốt bụng tặng mình là chó Shiba, lão Hạc yêu đời hẳn.
Chả trách mà khi tặng chó, ông người Nhật đã cam đoan "Rồi nhờ con chó này mà đời ông sẽ phât lên!", những chuyện diễn ra sau đó chưa bao giờ làm lão Hạc hết ngạc nhiên.
Con Shiba vừa đẹp, vừa béo tốt, lại quấn người, trên hết nó lại là chó hiếm không chỉ trên đất An Nam, mà còn cả cái Đông Dương này. Cũng vì lẽ đó mà khi ông Giáo qua nhà chơi và thấy con Shiba mà lão Hạc đặt tên là Vàng, gọi bằng cậu, ông gần như chết lặng.
Nhận biết được đây là giống chó gì, ông Giáo lập tức liên hệ với chính quyền, và may thay chính quyền là những kẻ hiểu chuyện, ít nhất là trong việc này.
Họ cấp tiền cho lão Hạc để nuôi chó, rồi còn tìm cả đội thú ý trực sẵn trong làng, người trong làng vì thế mà cũng được ưu đãi hơn, do là làng nuôi được chó hiếm. Cậu Vàng hễ mà hóc xương một cái, cả làng xúm lại lo. Cậu Vàng ngứa chân ngứa cẳng chạy đi chơi, có cả một nhóm chạy theo hộ tống, đề phòng lạc.
Từ ngày có cậu Vàng, lão Hạc sống tốt hẳn.
Không còn cực khổ chạy ăn từng bữa, lão sửa sang lại căn nhà, tích được một hũ tiền đủ làm đám cưới cho đứa con trai. Lão nghĩ thầm, ngày con lão về cũng là ngày lão tặng nó thêm được một mảnh đất, khỏi phải đi làm đồn cao su nữa.
Có ai ngờ đời lão sẽ thay đổi thật nhờ một chon chó, thế mới tài!
Nhưng mà ở đời, cái gì may quá cũng không tốt.
Có lần lão đang ở hàng nhậu với ông Giáo, lão bị một đám thanh niên lân la lại gần bắt chuyện. Trông chúng không giống người làng này, lão Hạc dù đã ngà ngà say nhưng vẫn nhận ra, nhất là tay thanh niên cứ săm soi cậu Vàng của lão.
"Chó đẹp quá cụ ơi."
"Cụ biết."
"Giống này lạ quá, cháu chưa thấy bao giờ."
Lão Hạc hất hàm, vẻ tự hào.
"Chó Nhật đấy, gọi là gì ông Giáo nhỉ?"
"Shiba thưa cụ."
"Phải rồi, là chó Shiba."
Tay thanh niên trầm trồ, hắn bắt đầu gõ tay lên bàn tranh.
"Bao nhiêu?"
"Bao nhiêu gì?"
"Con chó giá bao nhiêu?"
Thấy tên thanh niên không hiểu chuyện, lão Hạc lắc đầu.
"Chó này không bán."
"Cái gì cũng có giá của nó, cụ ạ."
"Nhưng riêng con chó này thì đéo."
Lão thẳng thắn, rồi có vẻ như sợ có ẩu đả, đồng bọn của tay thanh niên đó liền kéo nó đứng lên rồi bỏ đi, nhưng vẫn không quên nhướn mày cười nhẹ như muốn cảnh báo gì đó.
"Chào cụ nhé, mong sớm được gặp lại cụ."
Ông Giáo đã đánh hơi được chuyện chẳng lành, liền bảo lão Hạc đêm nay mang cậu Vàng qua nhà mình - Vũ Đại Motel (nơi an toàn nhất Đông Dương) để ngủ, nhưng lão Hạc chả để tâm chuyện đó.
Đúng như lo lắng của ông Giáo, đám thanh niên hồi sáng chỉ đợi đến nửa đêm liền đột nhập vào nhà lão Hạc. Chúng đập phá nhà lão, đánh đập lão. Cuối cùng, chúng còn thẳng tay giết chết cậu Vàng ngay trước mặt lão.
Nhìn con chó chẳng làm gì nên tội mà bị giết hại, lão lập tức ôm hận trong lòng. Đó chẳng phải đơn thuần chỉ là một con chó, nó là thứ giúp lão đổi đời, là hy vọng của lão, là tương lai của con trai lão.
Lão chẳng muốn làm điều này chút nào, nhưng lão biết là nợ máu phải trả bằng máu, lão không thể cho qua được.
Vậy là sau khi chôn cất cậu Vàng tử tế, lão ra ngoài vườn, và bắt đầu đào lên một cái rương cũ kĩ lão đã giấu từ thời còn là trai trẻ.
Đêm đó, trời đổ mưa to, còn lão Hạc thì cởi trần, khuôn mặt đen ngòm, toàn thân ướt sũng.
--------------------
Update part 1.2 (https://www.facebook.com/We.Are.vOzer/photos/a.335939019829228/2468768073212968/?type=3&theater)
Lão vất vả kéo cái rương cũ kĩ của lão lên, và kéo nó lê lết vào trong căn nhà rộng 500m2 mà Lão được chính quyền (những người hiểu chuyện) cấp cho lão.
Lão nặng nhọc mở cái rương đó ra, bên trong đó là tất cả những gì mà lão quý nhất... Sau 3s suy nghĩ, Lão kéo chiếc quần lấm lem bùn đất xuống tới đầu gối, âm thanh xè xè vang lên...
--------------
Lại nói về đám thanh niên hôm ấy.
Lúc này cậu Bá cùng đám gia nô đã về đến nhà, cười nói tíu tít. Cụ Bá Kiến chợp mắt được vài giấc bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Cụ nhíu mày so dép cầm ba toong bước ra, chỉ thẳng mặt đám gia nô cùng cậu Bá chửi đổng lên: "Gà còn chưa gáy mà chúng mày đã ầm ĩ cả cái làng này rồi ! Thằng Khảnh, mày đi đâu mà canh 3 mới mò về hả ?".
Cậu Bá Khảnh biết cụ Bá Kiến thương cậu nhất vì cậu là độc đinh nên chẳng sợ gì cả, nói hoạch toẹt ra hết: "Có lão khọm già ở cuối làng Vũ Đại nuôi được con chó Nhật, tôi hỏi mua mà lão không bán còn xấc láo nên tôi vừa dần cho lão một trận, tiện thể xiên luôn con khuyển của lão rồi !".
Mặt cụ Bá Kiến tái nhợt đi, 2 mắt long sòng sọc, tay run rơi cả cái ba toong. "Ra lò gạch gọi ngay thằng Chí về đây cho tao!" cụ Bá quát.
Bọn gia nô chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn điệu bộ thất thần của cụ Bá Kiến, chúng chạy đi ngay. Cậu Bá Khảnh không hiểu nổi bố cậu đang sợ cái gì. Mỗi lần có tranh chấp hay đi thu nợ lớn thì bố cậu mới tìm đến thằng bất cần Chí Phèo. Hắn chỉ cần con gà với cút rượi là có thể liều mạng chặt ngón tay hay cắt chân con nợ, rạch mặt chém giết là nghề của hắn. Ngoài những việc đó ra, tuyệt nhiên bố cậu không giao du gì với Chí. Nay cho gọi Chí Phèo ắt hẳn cậu đã gây ra đại sự.
"Có mỗi lão già ngắc ngoải thôi mà sao cụ lại phải gọi anh Chí, con giải quyết xong rồi mà !" Cậu Bá Khảnh hỏi.
"Giải quyết xong rồi à ? Mày gây chuyện lớn rồi đấy. Mày có biết trước thời của thằng Chí Phèo thì ai là người giúp tao đi cướp ruộng không ?" cụ Bá trợn mắt nói.
"Xưa con nghe cụ nói cụ được như ngày hôm nay là nhờ ông Quýt 4 Ngón, cái ông dùng đòn gánh mà đập vỡ đầu 3 thằng Mỹ cầm súng ấy !"
"Đúng, lão còn từng tham gia Cách Mạng, đến giờ lão vẫn là nỗi khiếp sợ của mấy thằng thực dân đấy !"
"Thì sao hả bố ?" cậu Bá Khảnh vẫn chưa hiểu cụ Bá Kiến định nói gì. Cụ Bá Kiến run rẩy nhưng lời nói của cụ nặng trĩu:
"Hắn còn được biết đến với tên gọi 'Baba YaHac'"
"Tên thật của Quýt 4 ngón là ...Hạc, lão khọm già mày đánh cùng con chó mày giết hôm nay ... Là của lão ... Lão Hạc !".
------------
(Update thêm đoạn mới của nhà văn phongvienHall)
''Nhưng hắn chỉ là 1 kẻ ốm yếu, bố hãy để tôi đi làm nốt phần còn lại mà tôi đã bắt đầu!''. Bá Khánh la lối trong sự khó hiểu...
'' Bốp''- đáp lại hắn là cú tát trời giáng của Bá Kiến. Lão gằn giọng: '' Tao đã tận mắt chứng kiến cái thằng ốm yếu mà mày nói giết chết 3 thằng Tây lông cao to chỉ với một cái đũa, 1 cái con mẹ nó đũa. Lão Hạc là 1 người luôn tập trung, giữ lời và kiên định. Mày sẽ chẳng thể làm được gì đâu! ''
Bá Kiến nặng nề gọi quản gia:
''Gọi bọn đầy tớ, trông điền đến đây !''
Lão quản gia mặt dò hỏi:
'' bao nhiêu thưa ông? "
Bá kiến ánh nhìn xa xăm:
''Tất cả''
-----
Đêm ấy.

Tối đen như mực, 1 đoàn người cầm AK, rìu, rựa lặng lẽ đi đến nhà lão Hạc. Gần chục gã lực điền đứng trước căn nhà đìu hiu im ắng. Chúng bắt đầu tách ra bao vây lấy căn nhà, cẩn thận áp sát vào.
Lão Hạc đứng trước cái gương đồng méo mó và ánh đèn tù mù từ cái đèn dầu hỏa, ánh mắt đầy sự hận thù ẩn trên khuôn mặt đầy đau khổ. Lão từ từ khoác chiếc áo cũ kĩ, che đi dòng chữ trên lưng '' MAY MẮN LUÔN ĐI KÈM LÒNG GAN DẠ''. Với tay vặn tắt cái đèn dầu hỏa, đưa cả căn nhà vào sự u tối, lão bắt đầu cuộc săn.
Khuya đó, làng Vũ Đại không còn yên bình như ngày xưa. Phát súng K54 đanh thép vang lên báo hiệu cuộc chiến bắt đầu.
''Đoàng, đoàng, đoàng''- những phát bắn dứt khoát đầy chuẩn xác nhắm thẳng vào đầu của lũ đầy tớ, không còn bóng dáng của lão Hạc mê rượu hay ngồi nhậu nơi cây đa đầu đình với ông Gíao, hay người thường cười hiền lành hay dắt cậu Vàng đi vòng vòng cho lũ trẻ ngắm, giờ đây chỉ còn Baba YaHac.
''Cạch ''- khẩu súng hết đạn, lão vứt khẩu súng, nhanh nhẹn không hề giống cái tuổi của mình, nhẩy vào tên lực điền, bằng 1 chiêu gõ vào yết hầu, khiến hắn phải ôm cổ họng, và kết thúc bằng 1 đòn bẻ cổ đầy kĩ thuật.
Thi thoảng vang lên những tiếng la hét, những phát đạn ak vu vơ, tiếng đổ vỡ của đống đồ trong nhà. Tuyệt nhiên cả làng Vũ Đại đều im lặng, chỉ có âm thanh phát ra ở căn nhà ấy,căn nhà của Lão Hạc, của Baba YaHac.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng như cái cách nó bắt đầu. Cả căn nhà trở về sự tĩnh mịch đầy chết chóc.
''Lão Hạc có nhà không?''- tiếng trưởng làng Lý Cường vang lên rụt rè,sợ hãi. Ánh mắt gã chăm chăm nhìn vào căn nhà như có tử thần đang nhìn ra, tấm lưng áo đã ướt đẫm.
Cánh cửa nhà kẽo kẹt mở cửa, lão Hạc mở cửa, cả người đầy máu cũng không biết là của lão, hay là cái lũ đang nằm trong kia. Khuôn mặt bình thường hiền hòa là thế, trong cái ánh lửa tù mù từ cây đuốc,dính chút máu và vết thương trở nên dữ tợn như của thần chết.
'' Chào trưởng làng''- Lão liếc nhìn Lý Cường, tay phải giấu sau lưng lăm lăm cái rựa, chỉ cần 1 động tĩnh nào đó khác thường là sẵn sàng bổ vào đầu hắn.
'' À, tôi thấy nhà Lão có tiếng ồn, có chuyện gì cần tôi giúp không? ''- Lão trưởng làng liếc vào trong căn nhà, dù tối nhưng lão cũng thấy vài cái xác nằm trong nhà, có cái còn nguyên cái liềm dính trên đầu.
'' Không có gì đâu, chỉ là tôi cần sắp xếp 1 vài thứ ''- lão Hạc lạnh lùng trả lời.
Dù sợ hãi nhưng sự tò mò lại lớn hơn cả sự sợ hãi của lão trưởng làng. Nuốt nước bọt đánh ực 1 cái lão thận trọng hỏi :'' lão Hạc..... à....ờ lão bắt đầu làm việc trở lại rồi à?''
'' Trưởng làng ngủ ngon''- nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, Lão Hạc ngồi bệt xuống sàn nhà

--------
------------
Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, Lão Hạc đi đến nhà ông giáo - lúc này đang ở Khách sạn Vũ Đại Motel. Thấy vẻ mặt của lão, ông giáo đoán ra ngay. Đi vào nhà rót cho lão một li nếp cẩm nút lá chuối ông giáo hỏi thẳng
- Thế giờ cụ tính sao
Lão Hạc nhấp một ngụm rượu rồi khẽ lấy trong túi ra một đồng vàng Đông Dương và nói
- bả chó, thật nhiều bả chó. Và tôi muốn đặt một cuộc hẹn
Làm việc với lão Hạc nhiều năm, "bả chó" ở đây là gì thì ông giáo thừa biết.
- Lão lại muốn làm việc trở lại à? Lão đã giải nghệ rồi, giờ quay lại thì không bước chân ra được một lần nữa đâu
Đáp lại chỉ là sự lặng im của lão. Thở dài, ông giáo thu dọn chén rượu, mở nắp chiếc bàn mà cả 2 đang ngồi cạnh...Một căn hầm tối hiện ra
-----------
Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, Lão Hạc đứng trước tấm gương đã vỡ mất 2 phần, lấy mực than xoa đều 3 đầu ngón tay và quệt ngang cặp xương gò má nhô cao trên khuôn mặt hốc hác của lão. Đôi mắt lão long lên sòng sọc, như đốt cháy chính mình trong chiếc gương. Buộc thật chặt chiếc khăn rằn lên trán, xốc lên vai khẩu AK47 và 4 băng đạn do ông Giáo vừa đưa...
----------
---------
Một ngày sau, Lão Hạc tìm đến nhà Binh Tư.
Gã đang ngồi thui giở con chó mới vừa mổ, thấy lão xách đồ nghề đến, như hiểu chuyện hắn mở lời
- chào lão Hạc, ngài lại đi làm à
Lão chỉ gật đầu nhẹ và hỏi lại một câu ngắn ngon
'Địa chỉ '
Binh tư khẽ giọng đáp
'Nhà Cụ Bá '
Lão Hạc ngật đầu quay đi thì Binh Tư nói với theo
' Chúc ngài làm việc vui vẻ '
--------------
--------------
Update part 1.4 (phongvienHall)
https://forums.voz.vn/showpost.php?p=153612135&postcount=48
Chí Phèo gặp Bá Kiến
Update part 1.6 (Maverick_ns) do 2 nhà văn khác nhau nên đoạn này độc lập với 1.4 nhé các anh em :beauty:
Bá Kiến ngỏm : đoạn này sao nó dễ dàng kiểu giề ấy nhỉ :D
https://forums.voz.vn/showpost.php?p=153609461&postcount=43
--------------
To be còn tí niu
Mời các nhà văn vozer tiếp tục viết tiếp hoàn thiện Part1 :gach::gach::gach:

Last Updated 27-08-2019 at 09:19
Bắt đầu từ thớt này: https://forums.voz.vn/showpost.php?p=153580520&postcount=53
Từ ngày biết được con chó mà lão nhà báo người Nhật tốt bụng tặng mình là chó Shiba, lão Hạc yêu đời hẳn.
Chả trách mà khi tặng chó, ông người Nhật đã cam đoan "Rồi nhờ con chó này mà đời ông sẽ phât lên!", những chuyện diễn ra sau đó chưa bao giờ làm lão Hạc hết ngạc nhiên.
Con Shiba vừa đẹp, vừa béo tốt, lại quấn người, trên hết nó lại là chó hiếm không chỉ trên đất An Nam, mà còn cả cái Đông Dương này. Cũng vì lẽ đó mà khi ông Giáo qua nhà chơi và thấy con Shiba mà lão Hạc đặt tên là Vàng, gọi bằng cậu, ông gần như chết lặng.
Nhận biết được đây là giống chó gì, ông Giáo lập tức liên hệ với chính quyền, và may thay chính quyền là những kẻ hiểu chuyện, ít nhất là trong việc này.
Họ cấp tiền cho lão Hạc để nuôi chó, rồi còn tìm cả đội thú ý trực sẵn trong làng, người trong làng vì thế mà cũng được ưu đãi hơn, do là làng nuôi được chó hiếm. Cậu Vàng hễ mà hóc xương một cái, cả làng xúm lại lo. Cậu Vàng ngứa chân ngứa cẳng chạy đi chơi, có cả một nhóm chạy theo hộ tống, đề phòng lạc.
Từ ngày có cậu Vàng, lão Hạc sống tốt hẳn.
Không còn cực khổ chạy ăn từng bữa, lão sửa sang lại căn nhà, tích được một hũ tiền đủ làm đám cưới cho đứa con trai. Lão nghĩ thầm, ngày con lão về cũng là ngày lão tặng nó thêm được một mảnh đất, khỏi phải đi làm đồn cao su nữa.
Có ai ngờ đời lão sẽ thay đổi thật nhờ một chon chó, thế mới tài!
Nhưng mà ở đời, cái gì may quá cũng không tốt.
Có lần lão đang ở hàng nhậu với ông Giáo, lão bị một đám thanh niên lân la lại gần bắt chuyện. Trông chúng không giống người làng này, lão Hạc dù đã ngà ngà say nhưng vẫn nhận ra, nhất là tay thanh niên cứ săm soi cậu Vàng của lão.
"Chó đẹp quá cụ ơi."
"Cụ biết."
"Giống này lạ quá, cháu chưa thấy bao giờ."
Lão Hạc hất hàm, vẻ tự hào.
"Chó Nhật đấy, gọi là gì ông Giáo nhỉ?"
"Shiba thưa cụ."
"Phải rồi, là chó Shiba."
Tay thanh niên trầm trồ, hắn bắt đầu gõ tay lên bàn tranh.
"Bao nhiêu?"
"Bao nhiêu gì?"
"Con chó giá bao nhiêu?"
Thấy tên thanh niên không hiểu chuyện, lão Hạc lắc đầu.
"Chó này không bán."
"Cái gì cũng có giá của nó, cụ ạ."
"Nhưng riêng con chó này thì đéo."
Lão thẳng thắn, rồi có vẻ như sợ có ẩu đả, đồng bọn của tay thanh niên đó liền kéo nó đứng lên rồi bỏ đi, nhưng vẫn không quên nhướn mày cười nhẹ như muốn cảnh báo gì đó.
"Chào cụ nhé, mong sớm được gặp lại cụ."
Ông Giáo đã đánh hơi được chuyện chẳng lành, liền bảo lão Hạc đêm nay mang cậu Vàng qua nhà mình - Vũ Đại Motel (nơi an toàn nhất Đông Dương) để ngủ, nhưng lão Hạc chả để tâm chuyện đó.
Đúng như lo lắng của ông Giáo, đám thanh niên hồi sáng chỉ đợi đến nửa đêm liền đột nhập vào nhà lão Hạc. Chúng đập phá nhà lão, đánh đập lão. Cuối cùng, chúng còn thẳng tay giết chết cậu Vàng ngay trước mặt lão.
Nhìn con chó chẳng làm gì nên tội mà bị giết hại, lão lập tức ôm hận trong lòng. Đó chẳng phải đơn thuần chỉ là một con chó, nó là thứ giúp lão đổi đời, là hy vọng của lão, là tương lai của con trai lão.
Lão chẳng muốn làm điều này chút nào, nhưng lão biết là nợ máu phải trả bằng máu, lão không thể cho qua được.
Vậy là sau khi chôn cất cậu Vàng tử tế, lão ra ngoài vườn, và bắt đầu đào lên một cái rương cũ kĩ lão đã giấu từ thời còn là trai trẻ.
Đêm đó, trời đổ mưa to, còn lão Hạc thì cởi trần, khuôn mặt đen ngòm, toàn thân ướt sũng.
--------------------
Update part 1.2 (https://www.facebook.com/We.Are.vOzer/photos/a.335939019829228/2468768073212968/?type=3&theater)
Lão vất vả kéo cái rương cũ kĩ của lão lên, và kéo nó lê lết vào trong căn nhà rộng 500m2 mà Lão được chính quyền (những người hiểu chuyện) cấp cho lão.
Lão nặng nhọc mở cái rương đó ra, bên trong đó là tất cả những gì mà lão quý nhất... Sau 3s suy nghĩ, Lão kéo chiếc quần lấm lem bùn đất xuống tới đầu gối, âm thanh xè xè vang lên...
--------------
Lại nói về đám thanh niên hôm ấy.
Lúc này cậu Bá cùng đám gia nô đã về đến nhà, cười nói tíu tít. Cụ Bá Kiến chợp mắt được vài giấc bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Cụ nhíu mày so dép cầm ba toong bước ra, chỉ thẳng mặt đám gia nô cùng cậu Bá chửi đổng lên: "Gà còn chưa gáy mà chúng mày đã ầm ĩ cả cái làng này rồi ! Thằng Khảnh, mày đi đâu mà canh 3 mới mò về hả ?".
Cậu Bá Khảnh biết cụ Bá Kiến thương cậu nhất vì cậu là độc đinh nên chẳng sợ gì cả, nói hoạch toẹt ra hết: "Có lão khọm già ở cuối làng Vũ Đại nuôi được con chó Nhật, tôi hỏi mua mà lão không bán còn xấc láo nên tôi vừa dần cho lão một trận, tiện thể xiên luôn con khuyển của lão rồi !".
Mặt cụ Bá Kiến tái nhợt đi, 2 mắt long sòng sọc, tay run rơi cả cái ba toong. "Ra lò gạch gọi ngay thằng Chí về đây cho tao!" cụ Bá quát.
Bọn gia nô chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn điệu bộ thất thần của cụ Bá Kiến, chúng chạy đi ngay. Cậu Bá Khảnh không hiểu nổi bố cậu đang sợ cái gì. Mỗi lần có tranh chấp hay đi thu nợ lớn thì bố cậu mới tìm đến thằng bất cần Chí Phèo. Hắn chỉ cần con gà với cút rượi là có thể liều mạng chặt ngón tay hay cắt chân con nợ, rạch mặt chém giết là nghề của hắn. Ngoài những việc đó ra, tuyệt nhiên bố cậu không giao du gì với Chí. Nay cho gọi Chí Phèo ắt hẳn cậu đã gây ra đại sự.
"Có mỗi lão già ngắc ngoải thôi mà sao cụ lại phải gọi anh Chí, con giải quyết xong rồi mà !" Cậu Bá Khảnh hỏi.
"Giải quyết xong rồi à ? Mày gây chuyện lớn rồi đấy. Mày có biết trước thời của thằng Chí Phèo thì ai là người giúp tao đi cướp ruộng không ?" cụ Bá trợn mắt nói.
"Xưa con nghe cụ nói cụ được như ngày hôm nay là nhờ ông Quýt 4 Ngón, cái ông dùng đòn gánh mà đập vỡ đầu 3 thằng Mỹ cầm súng ấy !"
"Đúng, lão còn từng tham gia Cách Mạng, đến giờ lão vẫn là nỗi khiếp sợ của mấy thằng thực dân đấy !"
"Thì sao hả bố ?" cậu Bá Khảnh vẫn chưa hiểu cụ Bá Kiến định nói gì. Cụ Bá Kiến run rẩy nhưng lời nói của cụ nặng trĩu:
"Hắn còn được biết đến với tên gọi 'Baba YaHac'"
"Tên thật của Quýt 4 ngón là ...Hạc, lão khọm già mày đánh cùng con chó mày giết hôm nay ... Là của lão ... Lão Hạc !".
------------
(Update thêm đoạn mới của nhà văn phongvienHall)
''Nhưng hắn chỉ là 1 kẻ ốm yếu, bố hãy để tôi đi làm nốt phần còn lại mà tôi đã bắt đầu!''. Bá Khánh la lối trong sự khó hiểu...
'' Bốp''- đáp lại hắn là cú tát trời giáng của Bá Kiến. Lão gằn giọng: '' Tao đã tận mắt chứng kiến cái thằng ốm yếu mà mày nói giết chết 3 thằng Tây lông cao to chỉ với một cái đũa, 1 cái con mẹ nó đũa. Lão Hạc là 1 người luôn tập trung, giữ lời và kiên định. Mày sẽ chẳng thể làm được gì đâu! ''
Bá Kiến nặng nề gọi quản gia:
''Gọi bọn đầy tớ, trông điền đến đây !''
Lão quản gia mặt dò hỏi:
'' bao nhiêu thưa ông? "
Bá kiến ánh nhìn xa xăm:
''Tất cả''
-----
Đêm ấy.

Tối đen như mực, 1 đoàn người cầm AK, rìu, rựa lặng lẽ đi đến nhà lão Hạc. Gần chục gã lực điền đứng trước căn nhà đìu hiu im ắng. Chúng bắt đầu tách ra bao vây lấy căn nhà, cẩn thận áp sát vào.
Lão Hạc đứng trước cái gương đồng méo mó và ánh đèn tù mù từ cái đèn dầu hỏa, ánh mắt đầy sự hận thù ẩn trên khuôn mặt đầy đau khổ. Lão từ từ khoác chiếc áo cũ kĩ, che đi dòng chữ trên lưng '' MAY MẮN LUÔN ĐI KÈM LÒNG GAN DẠ''. Với tay vặn tắt cái đèn dầu hỏa, đưa cả căn nhà vào sự u tối, lão bắt đầu cuộc săn.
Khuya đó, làng Vũ Đại không còn yên bình như ngày xưa. Phát súng K54 đanh thép vang lên báo hiệu cuộc chiến bắt đầu.
''Đoàng, đoàng, đoàng''- những phát bắn dứt khoát đầy chuẩn xác nhắm thẳng vào đầu của lũ đầy tớ, không còn bóng dáng của lão Hạc mê rượu hay ngồi nhậu nơi cây đa đầu đình với ông Gíao, hay người thường cười hiền lành hay dắt cậu Vàng đi vòng vòng cho lũ trẻ ngắm, giờ đây chỉ còn Baba YaHac.
''Cạch ''- khẩu súng hết đạn, lão vứt khẩu súng, nhanh nhẹn không hề giống cái tuổi của mình, nhẩy vào tên lực điền, bằng 1 chiêu gõ vào yết hầu, khiến hắn phải ôm cổ họng, và kết thúc bằng 1 đòn bẻ cổ đầy kĩ thuật.
Thi thoảng vang lên những tiếng la hét, những phát đạn ak vu vơ, tiếng đổ vỡ của đống đồ trong nhà. Tuyệt nhiên cả làng Vũ Đại đều im lặng, chỉ có âm thanh phát ra ở căn nhà ấy,căn nhà của Lão Hạc, của Baba YaHac.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng như cái cách nó bắt đầu. Cả căn nhà trở về sự tĩnh mịch đầy chết chóc.
''Lão Hạc có nhà không?''- tiếng trưởng làng Lý Cường vang lên rụt rè,sợ hãi. Ánh mắt gã chăm chăm nhìn vào căn nhà như có tử thần đang nhìn ra, tấm lưng áo đã ướt đẫm.
Cánh cửa nhà kẽo kẹt mở cửa, lão Hạc mở cửa, cả người đầy máu cũng không biết là của lão, hay là cái lũ đang nằm trong kia. Khuôn mặt bình thường hiền hòa là thế, trong cái ánh lửa tù mù từ cây đuốc,dính chút máu và vết thương trở nên dữ tợn như của thần chết.
'' Chào trưởng làng''- Lão liếc nhìn Lý Cường, tay phải giấu sau lưng lăm lăm cái rựa, chỉ cần 1 động tĩnh nào đó khác thường là sẵn sàng bổ vào đầu hắn.
'' À, tôi thấy nhà Lão có tiếng ồn, có chuyện gì cần tôi giúp không? ''- Lão trưởng làng liếc vào trong căn nhà, dù tối nhưng lão cũng thấy vài cái xác nằm trong nhà, có cái còn nguyên cái liềm dính trên đầu.
'' Không có gì đâu, chỉ là tôi cần sắp xếp 1 vài thứ ''- lão Hạc lạnh lùng trả lời.
Dù sợ hãi nhưng sự tò mò lại lớn hơn cả sự sợ hãi của lão trưởng làng. Nuốt nước bọt đánh ực 1 cái lão thận trọng hỏi :'' lão Hạc..... à....ờ lão bắt đầu làm việc trở lại rồi à?''
'' Trưởng làng ngủ ngon''- nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, Lão Hạc ngồi bệt xuống sàn nhà

--------
------------
Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, Lão Hạc đi đến nhà ông giáo - lúc này đang ở Khách sạn Vũ Đại Motel. Thấy vẻ mặt của lão, ông giáo đoán ra ngay. Đi vào nhà rót cho lão một li nếp cẩm nút lá chuối ông giáo hỏi thẳng
- Thế giờ cụ tính sao
Lão Hạc nhấp một ngụm rượu rồi khẽ lấy trong túi ra một đồng vàng Đông Dương và nói
- bả chó, thật nhiều bả chó. Và tôi muốn đặt một cuộc hẹn
Làm việc với lão Hạc nhiều năm, "bả chó" ở đây là gì thì ông giáo thừa biết.
- Lão lại muốn làm việc trở lại à? Lão đã giải nghệ rồi, giờ quay lại thì không bước chân ra được một lần nữa đâu
Đáp lại chỉ là sự lặng im của lão. Thở dài, ông giáo thu dọn chén rượu, mở nắp chiếc bàn mà cả 2 đang ngồi cạnh...Một căn hầm tối hiện ra
-----------
Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, Lão Hạc đứng trước tấm gương đã vỡ mất 2 phần, lấy mực than xoa đều 3 đầu ngón tay và quệt ngang cặp xương gò má nhô cao trên khuôn mặt hốc hác của lão. Đôi mắt lão long lên sòng sọc, như đốt cháy chính mình trong chiếc gương. Buộc thật chặt chiếc khăn rằn lên trán, xốc lên vai khẩu AK47 và 4 băng đạn do ông Giáo vừa đưa...
----------
---------
Một ngày sau, Lão Hạc tìm đến nhà Binh Tư.
Gã đang ngồi thui giở con chó mới vừa mổ, thấy lão xách đồ nghề đến, như hiểu chuyện hắn mở lời
- chào lão Hạc, ngài lại đi làm à
Lão chỉ gật đầu nhẹ và hỏi lại một câu ngắn ngon
'Địa chỉ '
Binh tư khẽ giọng đáp
'Nhà Cụ Bá '
Lão Hạc ngật đầu quay đi thì Binh Tư nói với theo
' Chúc ngài làm việc vui vẻ '
--------------
--------------
Update part 1.4 (phongvienHall)
https://forums.voz.vn/showpost.php?p=153612135&postcount=48
Chí Phèo gặp Bá Kiến
Update part 1.6 (Maverick_ns) do 2 nhà văn khác nhau nên đoạn này độc lập với 1.4 nhé các anh em :beauty:
Bá Kiến ngỏm : đoạn này sao nó dễ dàng kiểu giề ấy nhỉ :D
https://forums.voz.vn/showpost.php?p=153609461&postcount=43
--------------
To be còn tí niu
Mời các nhà văn vozer tiếp tục viết tiếp hoàn thiện Part1 :gach::gach::gach:

Last Updated 28-08-2019 at 09:19
Bắt đầu từ thớt này: https://forums.voz.vn/showpost.php?p=153580520&postcount=53
Từ ngày biết được con chó mà lão nhà báo người Nhật tốt bụng tặng mình là chó Shiba, lão Hạc yêu đời hẳn.
Chả trách mà khi tặng chó, ông người Nhật đã cam đoan "Rồi nhờ con chó này mà đời ông sẽ phât lên!", những chuyện diễn ra sau đó chưa bao giờ làm lão Hạc hết ngạc nhiên.
Con Shiba vừa đẹp, vừa béo tốt, lại quấn người, trên hết nó lại là chó hiếm không chỉ trên đất An Nam, mà còn cả cái Đông Dương này. Cũng vì lẽ đó mà khi ông Giáo qua nhà chơi và thấy con Shiba mà lão Hạc đặt tên là Vàng, gọi bằng cậu, ông gần như chết lặng.
Nhận biết được đây là giống chó gì, ông Giáo lập tức liên hệ với chính quyền, và may thay chính quyền là những kẻ hiểu chuyện, ít nhất là trong việc này.
Họ cấp tiền cho lão Hạc để nuôi chó, rồi còn tìm cả đội thú ý trực sẵn trong làng, người trong làng vì thế mà cũng được ưu đãi hơn, do là làng nuôi được chó hiếm. Cậu Vàng hễ mà hóc xương một cái, cả làng xúm lại lo. Cậu Vàng ngứa chân ngứa cẳng chạy đi chơi, có cả một nhóm chạy theo hộ tống, đề phòng lạc.
Từ ngày có cậu Vàng, lão Hạc sống tốt hẳn.
Không còn cực khổ chạy ăn từng bữa, lão sửa sang lại căn nhà, tích được một hũ tiền đủ làm đám cưới cho đứa con trai. Lão nghĩ thầm, ngày con lão về cũng là ngày lão tặng nó thêm được một mảnh đất, khỏi phải đi làm đồn cao su nữa.
Có ai ngờ đời lão sẽ thay đổi thật nhờ một chon chó, thế mới tài!
Nhưng mà ở đời, cái gì may quá cũng không tốt.
Có lần lão đang ở hàng nhậu với ông Giáo, lão bị một đám thanh niên lân la lại gần bắt chuyện. Trông chúng không giống người làng này, lão Hạc dù đã ngà ngà say nhưng vẫn nhận ra, nhất là tay thanh niên cứ săm soi cậu Vàng của lão.
"Chó đẹp quá cụ ơi."
"Cụ biết."
"Giống này lạ quá, cháu chưa thấy bao giờ."
Lão Hạc hất hàm, vẻ tự hào.
"Chó Nhật đấy, gọi là gì ông Giáo nhỉ?"
"Shiba thưa cụ."
"Phải rồi, là chó Shiba."
Tay thanh niên trầm trồ, hắn bắt đầu gõ tay lên bàn tranh.
"Bao nhiêu?"
"Bao nhiêu gì?"
"Con chó giá bao nhiêu?"
Thấy tên thanh niên không hiểu chuyện, lão Hạc lắc đầu.
"Chó này không bán."
"Cái gì cũng có giá của nó, cụ ạ."
"Nhưng riêng con chó này thì đéo."
Lão thẳng thắn, rồi có vẻ như sợ có ẩu đả, đồng bọn của tay thanh niên đó liền kéo nó đứng lên rồi bỏ đi, nhưng vẫn không quên nhướn mày cười nhẹ như muốn cảnh báo gì đó.
"Chào cụ nhé, mong sớm được gặp lại cụ."
Ông Giáo đã đánh hơi được chuyện chẳng lành, liền bảo lão Hạc đêm nay mang cậu Vàng qua nhà mình - Vũ Đại Motel (nơi an toàn nhất Đông Dương) để ngủ, nhưng lão Hạc chả để tâm chuyện đó.
Đúng như lo lắng của ông Giáo, đám thanh niên hồi sáng chỉ đợi đến nửa đêm liền đột nhập vào nhà lão Hạc. Chúng đập phá nhà lão, đánh đập lão. Cuối cùng, chúng còn thẳng tay giết chết cậu Vàng ngay trước mặt lão.
Nhìn con chó chẳng làm gì nên tội mà bị giết hại, lão lập tức ôm hận trong lòng. Đó chẳng phải đơn thuần chỉ là một con chó, nó là thứ giúp lão đổi đời, là hy vọng của lão, là tương lai của con trai lão.
Lão chẳng muốn làm điều này chút nào, nhưng lão biết là nợ máu phải trả bằng máu, lão không thể cho qua được.
Vậy là sau khi chôn cất cậu Vàng tử tế, lão ra ngoài vườn, và bắt đầu đào lên một cái rương cũ kĩ lão đã giấu từ thời còn là trai trẻ.
Đêm đó, trời đổ mưa to, còn lão Hạc thì cởi trần, khuôn mặt đen ngòm, toàn thân ướt sũng.
--------------------
Update part 1.2 (https://www.facebook.com/We.Are.vOzer/photos/a.335939019829228/2468768073212968/?type=3&theater)
Lão vất vả kéo cái rương cũ kĩ của lão lên, và kéo nó lê lết vào trong căn nhà rộng 500m2 mà Lão được chính quyền (những người hiểu chuyện) cấp cho lão.
Lão nặng nhọc mở cái rương đó ra, bên trong đó là tất cả những gì mà lão quý nhất... Sau 3s suy nghĩ, Lão kéo chiếc quần lấm lem bùn đất xuống tới đầu gối, âm thanh xè xè vang lên...
--------------
Lại nói về đám thanh niên hôm ấy.
Lúc này cậu Bá cùng đám gia nô đã về đến nhà, cười nói tíu tít. Cụ Bá Kiến chợp mắt được vài giấc bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Cụ nhíu mày so dép cầm ba toong bước ra, chỉ thẳng mặt đám gia nô cùng cậu Bá chửi đổng lên: "Gà còn chưa gáy mà chúng mày đã ầm ĩ cả cái làng này rồi ! Thằng Khảnh, mày đi đâu mà canh 3 mới mò về hả ?".
Cậu Bá Khảnh biết cụ Bá Kiến thương cậu nhất vì cậu là độc đinh nên chẳng sợ gì cả, nói hoạch toẹt ra hết: "Có lão khọm già ở cuối làng Vũ Đại nuôi được con chó Nhật, tôi hỏi mua mà lão không bán còn xấc láo nên tôi vừa dần cho lão một trận, tiện thể xiên luôn con khuyển của lão rồi !".
Mặt cụ Bá Kiến tái nhợt đi, 2 mắt long sòng sọc, tay run rơi cả cái ba toong. "Ra lò gạch gọi ngay thằng Chí về đây cho tao!" cụ Bá quát.
Bọn gia nô chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn điệu bộ thất thần của cụ Bá Kiến, chúng chạy đi ngay. Cậu Bá Khảnh không hiểu nổi bố cậu đang sợ cái gì. Mỗi lần có tranh chấp hay đi thu nợ lớn thì bố cậu mới tìm đến thằng bất cần Chí Phèo. Hắn chỉ cần con gà với cút rượi là có thể liều mạng chặt ngón tay hay cắt chân con nợ, rạch mặt chém giết là nghề của hắn. Ngoài những việc đó ra, tuyệt nhiên bố cậu không giao du gì với Chí. Nay cho gọi Chí Phèo ắt hẳn cậu đã gây ra đại sự.
"Có mỗi lão già ngắc ngoải thôi mà sao cụ lại phải gọi anh Chí, con giải quyết xong rồi mà !" Cậu Bá Khảnh hỏi.
"Giải quyết xong rồi à ? Mày gây chuyện lớn rồi đấy. Mày có biết trước thời của thằng Chí Phèo thì ai là người giúp tao đi cướp ruộng không ?" cụ Bá trợn mắt nói.
"Xưa con nghe cụ nói cụ được như ngày hôm nay là nhờ ông Quýt 4 Ngón, cái ông dùng đòn gánh mà đập vỡ đầu 3 thằng Mỹ cầm súng ấy !"
"Đúng, lão còn từng tham gia Cách Mạng, đến giờ lão vẫn là nỗi khiếp sợ của mấy thằng thực dân đấy !"
"Thì sao hả bố ?" cậu Bá Khảnh vẫn chưa hiểu cụ Bá Kiến định nói gì. Cụ Bá Kiến run rẩy nhưng lời nói của cụ nặng trĩu:
"Hắn còn được biết đến với tên gọi 'Baba YaHac'"
"Tên thật của Quýt 4 ngón là ...Hạc, lão khọm già mày đánh cùng con chó mày giết hôm nay ... Là của lão ... Lão Hạc !".
------------
(Update thêm đoạn mới của nhà văn phongvienHall)
''Nhưng hắn chỉ là 1 kẻ ốm yếu, bố hãy để tôi đi làm nốt phần còn lại mà tôi đã bắt đầu!''. Bá Khánh la lối trong sự khó hiểu...
'' Bốp''- đáp lại hắn là cú tát trời giáng của Bá Kiến. Lão gằn giọng: '' Tao đã tận mắt chứng kiến cái thằng ốm yếu mà mày nói giết chết 3 thằng Tây lông cao to chỉ với một cái đũa, 1 cái con mẹ nó đũa. Lão Hạc là 1 người luôn tập trung, giữ lời và kiên định. Mày sẽ chẳng thể làm được gì đâu! ''
Bá Kiến nặng nề gọi quản gia:
''Gọi bọn đầy tớ, trông điền đến đây !''
Lão quản gia mặt dò hỏi:
'' bao nhiêu thưa ông? "
Bá kiến ánh nhìn xa xăm:
''Tất cả''
-----
Đêm ấy.

Tối đen như mực, 1 đoàn người cầm AK, rìu, rựa lặng lẽ đi đến nhà lão Hạc. Gần chục gã lực điền đứng trước căn nhà đìu hiu im ắng. Chúng bắt đầu tách ra bao vây lấy căn nhà, cẩn thận áp sát vào.
Lão Hạc đứng trước cái gương đồng méo mó và ánh đèn tù mù từ cái đèn dầu hỏa, ánh mắt đầy sự hận thù ẩn trên khuôn mặt đầy đau khổ. Lão từ từ khoác chiếc áo cũ kĩ, che đi dòng chữ trên lưng '' MAY MẮN LUÔN ĐI KÈM LÒNG GAN DẠ''. Với tay vặn tắt cái đèn dầu hỏa, đưa cả căn nhà vào sự u tối, lão bắt đầu cuộc săn.
Khuya đó, làng Vũ Đại không còn yên bình như ngày xưa. Phát súng K54 đanh thép vang lên báo hiệu cuộc chiến bắt đầu.
''Đoàng, đoàng, đoàng''- những phát bắn dứt khoát đầy chuẩn xác nhắm thẳng vào đầu của lũ đầy tớ, không còn bóng dáng của lão Hạc mê rượu hay ngồi nhậu nơi cây đa đầu đình với ông Gíao, hay người thường cười hiền lành hay dắt cậu Vàng đi vòng vòng cho lũ trẻ ngắm, giờ đây chỉ còn Baba YaHac.
''Cạch ''- khẩu súng hết đạn, lão vứt khẩu súng, nhanh nhẹn không hề giống cái tuổi của mình, nhẩy vào tên lực điền, bằng 1 chiêu gõ vào yết hầu, khiến hắn phải ôm cổ họng, và kết thúc bằng 1 đòn bẻ cổ đầy kĩ thuật.
Thi thoảng vang lên những tiếng la hét, những phát đạn ak vu vơ, tiếng đổ vỡ của đống đồ trong nhà. Tuyệt nhiên cả làng Vũ Đại đều im lặng, chỉ có âm thanh phát ra ở căn nhà ấy,căn nhà của Lão Hạc, của Baba YaHac.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng như cái cách nó bắt đầu. Cả căn nhà trở về sự tĩnh mịch đầy chết chóc.
''Lão Hạc có nhà không?''- tiếng trưởng làng Lý Cường vang lên rụt rè,sợ hãi. Ánh mắt gã chăm chăm nhìn vào căn nhà như có tử thần đang nhìn ra, tấm lưng áo đã ướt đẫm.
Cánh cửa nhà kẽo kẹt mở cửa, lão Hạc mở cửa, cả người đầy máu cũng không biết là của lão, hay là cái lũ đang nằm trong kia. Khuôn mặt bình thường hiền hòa là thế, trong cái ánh lửa tù mù từ cây đuốc,dính chút máu và vết thương trở nên dữ tợn như của thần chết.
'' Chào trưởng làng''- Lão liếc nhìn Lý Cường, tay phải giấu sau lưng lăm lăm cái rựa, chỉ cần 1 động tĩnh nào đó khác thường là sẵn sàng bổ vào đầu hắn.
'' À, tôi thấy nhà Lão có tiếng ồn, có chuyện gì cần tôi giúp không? ''- Lão trưởng làng liếc vào trong căn nhà, dù tối nhưng lão cũng thấy vài cái xác nằm trong nhà, có cái còn nguyên cái liềm dính trên đầu.
'' Không có gì đâu, chỉ là tôi cần sắp xếp 1 vài thứ ''- lão Hạc lạnh lùng trả lời.
Dù sợ hãi nhưng sự tò mò lại lớn hơn cả sự sợ hãi của lão trưởng làng. Nuốt nước bọt đánh ực 1 cái lão thận trọng hỏi :'' lão Hạc..... à....ờ lão bắt đầu làm việc trở lại rồi à?''
'' Trưởng làng ngủ ngon''- nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, Lão Hạc ngồi bệt xuống sàn nhà

--------
------------
Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, Lão Hạc đi đến nhà ông giáo - lúc này đang ở Khách sạn Vũ Đại Motel. Thấy vẻ mặt của lão, ông giáo đoán ra ngay. Đi vào nhà rót cho lão một li nếp cẩm nút lá chuối ông giáo hỏi thẳng
- Thế giờ cụ tính sao
Lão Hạc nhấp một ngụm rượu rồi khẽ lấy trong túi ra một đồng vàng Đông Dương và nói
- bả chó, thật nhiều bả chó. Và tôi muốn đặt một cuộc hẹn
Làm việc với lão Hạc nhiều năm, "bả chó" ở đây là gì thì ông giáo thừa biết.
- Lão lại muốn làm việc trở lại à? Lão đã giải nghệ rồi, giờ quay lại thì không bước chân ra được một lần nữa đâu
Đáp lại chỉ là sự lặng im của lão. Thở dài, ông giáo thu dọn chén rượu, mở nắp chiếc bàn mà cả 2 đang ngồi cạnh...Một căn hầm tối hiện ra
-----------
Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, Lão Hạc đứng trước tấm gương đã vỡ mất 2 phần, lấy mực than xoa đều 3 đầu ngón tay và quệt ngang cặp xương gò má nhô cao trên khuôn mặt hốc hác của lão. Đôi mắt lão long lên sòng sọc, như đốt cháy chính mình trong chiếc gương. Buộc thật chặt chiếc khăn rằn lên trán, xốc lên vai khẩu AK47 và 4 băng đạn do ông Giáo vừa đưa...
----------
---------
Một ngày sau, Lão Hạc tìm đến nhà Binh Tư.
Gã đang ngồi thui giở con chó mới vừa mổ, thấy lão xách đồ nghề đến, như hiểu chuyện hắn mở lời
- chào lão Hạc, ngài lại đi làm à
Lão chỉ gật đầu nhẹ và hỏi lại một câu ngắn ngon
'Địa chỉ '
Binh tư khẽ giọng đáp
'Nhà Cụ Bá '
Lão Hạc ngật đầu quay đi thì Binh Tư nói với theo
' Chúc ngài làm việc vui vẻ '
--------------
--------------
Update part 1.4 (phongvienHall)
https://forums.voz.vn/showpost.php?p=153612135&postcount=48
Chí Phèo gặp Bá Kiến
Update part 1.6 (Maverick_ns) do 2 nhà văn khác nhau nên đoạn này độc lập với 1.4 nhé các anh em :beauty:
Bá Kiến ngỏm : đoạn này sao nó dễ dàng kiểu giề ấy nhỉ :D
https://forums.voz.vn/showpost.php?p=153609461&postcount=43
--------------
To be còn tí niu
Mời các nhà văn vozer tiếp tục viết tiếp hoàn thiện Part1 :gach::gach::gach:

Last Updated 27-08-2019 at 21:13
Bắt đầu từ thớt này: https://forums.voz.vn/showpost.php?p=153580520&postcount=53
Từ ngày biết được con chó mà lão nhà báo người Nhật tốt bụng tặng mình là chó Shiba, lão Hạc yêu đời hẳn.
Chả trách mà khi tặng chó, ông người Nhật đã cam đoan "Rồi nhờ con chó này mà đời ông sẽ phât lên!", những chuyện diễn ra sau đó chưa bao giờ làm lão Hạc hết ngạc nhiên.
Con Shiba vừa đẹp, vừa béo tốt, lại quấn người, trên hết nó lại là chó hiếm không chỉ trên đất An Nam, mà còn cả cái Đông Dương này. Cũng vì lẽ đó mà khi ông Giáo qua nhà chơi và thấy con Shiba mà lão Hạc đặt tên là Vàng, gọi bằng cậu, ông gần như chết lặng.
Nhận biết được đây là giống chó gì, ông Giáo lập tức liên hệ với chính quyền, và may thay chính quyền là những kẻ hiểu chuyện, ít nhất là trong việc này.
Họ cấp tiền cho lão Hạc để nuôi chó, rồi còn tìm cả đội thú ý trực sẵn trong làng, người trong làng vì thế mà cũng được ưu đãi hơn, do là làng nuôi được chó hiếm. Cậu Vàng hễ mà hóc xương một cái, cả làng xúm lại lo. Cậu Vàng ngứa chân ngứa cẳng chạy đi chơi, có cả một nhóm chạy theo hộ tống, đề phòng lạc.
Từ ngày có cậu Vàng, lão Hạc sống tốt hẳn.
Không còn cực khổ chạy ăn từng bữa, lão sửa sang lại căn nhà, tích được một hũ tiền đủ làm đám cưới cho đứa con trai. Lão nghĩ thầm, ngày con lão về cũng là ngày lão tặng nó thêm được một mảnh đất, khỏi phải đi làm đồn cao su nữa.
Có ai ngờ đời lão sẽ thay đổi thật nhờ một chon chó, thế mới tài!
Nhưng mà ở đời, cái gì may quá cũng không tốt.
Có lần lão đang ở hàng nhậu với ông Giáo, lão bị một đám thanh niên lân la lại gần bắt chuyện. Trông chúng không giống người làng này, lão Hạc dù đã ngà ngà say nhưng vẫn nhận ra, nhất là tay thanh niên cứ săm soi cậu Vàng của lão.
"Chó đẹp quá cụ ơi."
"Cụ biết."
"Giống này lạ quá, cháu chưa thấy bao giờ."
Lão Hạc hất hàm, vẻ tự hào.
"Chó Nhật đấy, gọi là gì ông Giáo nhỉ?"
"Shiba thưa cụ."
"Phải rồi, là chó Shiba."
Tay thanh niên trầm trồ, hắn bắt đầu gõ tay lên bàn tranh.
"Bao nhiêu?"
"Bao nhiêu gì?"
"Con chó giá bao nhiêu?"
Thấy tên thanh niên không hiểu chuyện, lão Hạc lắc đầu.
"Chó này không bán."
"Cái gì cũng có giá của nó, cụ ạ."
"Nhưng riêng con chó này thì đéo."
Lão thẳng thắn, rồi có vẻ như sợ có ẩu đả, đồng bọn của tay thanh niên đó liền kéo nó đứng lên rồi bỏ đi, nhưng vẫn không quên nhướn mày cười nhẹ như muốn cảnh báo gì đó.
"Chào cụ nhé, mong sớm được gặp lại cụ."
Ông Giáo đã đánh hơi được chuyện chẳng lành, liền bảo lão Hạc đêm nay mang cậu Vàng qua nhà mình - Vũ Đại Motel (nơi an toàn nhất Đông Dương) để ngủ, nhưng lão Hạc chả để tâm chuyện đó.
Đúng như lo lắng của ông Giáo, đám thanh niên hồi sáng chỉ đợi đến nửa đêm liền đột nhập vào nhà lão Hạc. Chúng đập phá nhà lão, đánh đập lão. Cuối cùng, chúng còn thẳng tay giết chết cậu Vàng ngay trước mặt lão.
Nhìn con chó chẳng làm gì nên tội mà bị giết hại, lão lập tức ôm hận trong lòng. Đó chẳng phải đơn thuần chỉ là một con chó, nó là thứ giúp lão đổi đời, là hy vọng của lão, là tương lai của con trai lão.
Lão chẳng muốn làm điều này chút nào, nhưng lão biết là nợ máu phải trả bằng máu, lão không thể cho qua được.
Vậy là sau khi chôn cất cậu Vàng tử tế, lão ra ngoài vườn, và bắt đầu đào lên một cái rương cũ kĩ lão đã giấu từ thời còn là trai trẻ.
Đêm đó, trời đổ mưa to, còn lão Hạc thì cởi trần, khuôn mặt đen ngòm, toàn thân ướt sũng.
--------------------
Update part 1.2 (https://www.facebook.com/We.Are.vOzer/photos/a.335939019829228/2468768073212968/?type=3&theater)
Lão vất vả kéo cái rương cũ kĩ của lão lên, và kéo nó lê lết vào trong căn nhà rộng 500m2 mà Lão được chính quyền (những người hiểu chuyện) cấp cho lão.
Lão nặng nhọc mở cái rương đó ra, bên trong đó là tất cả những gì mà lão quý nhất... Sau 3s suy nghĩ, Lão kéo chiếc quần lấm lem bùn đất xuống tới đầu gối, âm thanh xè xè vang lên...
--------------
Lại nói về đám thanh niên hôm ấy.
Lúc này cậu Bá cùng đám gia nô đã về đến nhà, cười nói tíu tít. Cụ Bá Kiến chợp mắt được vài giấc bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Cụ nhíu mày so dép cầm ba toong bước ra, chỉ thẳng mặt đám gia nô cùng cậu Bá chửi đổng lên: "Gà còn chưa gáy mà chúng mày đã ầm ĩ cả cái làng này rồi ! Thằng Khảnh, mày đi đâu mà canh 3 mới mò về hả ?".
Cậu Bá Khảnh biết cụ Bá Kiến thương cậu nhất vì cậu là độc đinh nên chẳng sợ gì cả, nói hoạch toẹt ra hết: "Có lão khọm già ở cuối làng Vũ Đại nuôi được con chó Nhật, tôi hỏi mua mà lão không bán còn xấc láo nên tôi vừa dần cho lão một trận, tiện thể xiên luôn con khuyển của lão rồi !".
Mặt cụ Bá Kiến tái nhợt đi, 2 mắt long sòng sọc, tay run rơi cả cái ba toong. "Ra lò gạch gọi ngay thằng Chí về đây cho tao!" cụ Bá quát.
Bọn gia nô chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn điệu bộ thất thần của cụ Bá Kiến, chúng chạy đi ngay. Cậu Bá Khảnh không hiểu nổi bố cậu đang sợ cái gì. Mỗi lần có tranh chấp hay đi thu nợ lớn thì bố cậu mới tìm đến thằng bất cần Chí Phèo. Hắn chỉ cần con gà với cút rượi là có thể liều mạng chặt ngón tay hay cắt chân con nợ, rạch mặt chém giết là nghề của hắn. Ngoài những việc đó ra, tuyệt nhiên bố cậu không giao du gì với Chí. Nay cho gọi Chí Phèo ắt hẳn cậu đã gây ra đại sự.
"Có mỗi lão già ngắc ngoải thôi mà sao cụ lại phải gọi anh Chí, con giải quyết xong rồi mà !" Cậu Bá Khảnh hỏi.
"Giải quyết xong rồi à ? Mày gây chuyện lớn rồi đấy. Mày có biết trước thời của thằng Chí Phèo thì ai là người giúp tao đi cướp ruộng không ?" cụ Bá trợn mắt nói.
"Xưa con nghe cụ nói cụ được như ngày hôm nay là nhờ ông Quýt 4 Ngón, cái ông dùng đòn gánh mà đập vỡ đầu 3 thằng Mỹ cầm súng ấy !"
"Đúng, lão còn từng tham gia Cách Mạng, đến giờ lão vẫn là nỗi khiếp sợ của mấy thằng thực dân đấy !"
"Thì sao hả bố ?" cậu Bá Khảnh vẫn chưa hiểu cụ Bá Kiến định nói gì. Cụ Bá Kiến run rẩy nhưng lời nói của cụ nặng trĩu:
"Hắn còn được biết đến với tên gọi 'Baba YaHac'"
"Tên thật của Quýt 4 ngón là ...Hạc, lão khọm già mày đánh cùng con chó mày giết hôm nay ... Là của lão ... Lão Hạc !".
------------
(Update thêm đoạn mới của nhà văn phongvienHall)
''Nhưng hắn chỉ là 1 kẻ ốm yếu, bố hãy để tôi đi làm nốt phần còn lại mà tôi đã bắt đầu!''. Bá Khánh la lối trong sự khó hiểu...
'' Bốp''- đáp lại hắn là cú tát trời giáng của Bá Kiến. Lão gằn giọng: '' Tao đã tận mắt chứng kiến cái thằng ốm yếu mà mày nói giết chết 3 thằng Tây lông cao to chỉ với một cái đũa, 1 cái con mẹ nó đũa. Lão Hạc là 1 người luôn tập trung, giữ lời và kiên định. Mày sẽ chẳng thể làm được gì đâu! ''
Bá Kiến nặng nề gọi quản gia:
''Gọi bọn đầy tớ, trông điền đến đây !''
Lão quản gia mặt dò hỏi:
'' bao nhiêu thưa ông? "
Bá kiến ánh nhìn xa xăm:
''Tất cả''
-----
Đêm ấy.

Tối đen như mực, 1 đoàn người cầm AK, rìu, rựa lặng lẽ đi đến nhà lão Hạc. Gần chục gã lực điền đứng trước căn nhà đìu hiu im ắng. Chúng bắt đầu tách ra bao vây lấy căn nhà, cẩn thận áp sát vào.
Lão Hạc đứng trước cái gương đồng méo mó và ánh đèn tù mù từ cái đèn dầu hỏa, ánh mắt đầy sự hận thù ẩn trên khuôn mặt đầy đau khổ. Lão từ từ khoác chiếc áo cũ kĩ, che đi dòng chữ trên lưng '' MAY MẮN LUÔN ĐI KÈM LÒNG GAN DẠ''. Với tay vặn tắt cái đèn dầu hỏa, đưa cả căn nhà vào sự u tối, lão bắt đầu cuộc săn.
Khuya đó, làng Vũ Đại không còn yên bình như ngày xưa. Phát súng K54 đanh thép vang lên báo hiệu cuộc chiến bắt đầu.
''Đoàng, đoàng, đoàng''- những phát bắn dứt khoát đầy chuẩn xác nhắm thẳng vào đầu của lũ đầy tớ, không còn bóng dáng của lão Hạc mê rượu hay ngồi nhậu nơi cây đa đầu đình với ông Gíao, hay người thường cười hiền lành hay dắt cậu Vàng đi vòng vòng cho lũ trẻ ngắm, giờ đây chỉ còn Baba YaHac.
''Cạch ''- khẩu súng hết đạn, lão vứt khẩu súng, nhanh nhẹn không hề giống cái tuổi của mình, nhẩy vào tên lực điền, bằng 1 chiêu gõ vào yết hầu, khiến hắn phải ôm cổ họng, và kết thúc bằng 1 đòn bẻ cổ đầy kĩ thuật.
Thi thoảng vang lên những tiếng la hét, những phát đạn ak vu vơ, tiếng đổ vỡ của đống đồ trong nhà. Tuyệt nhiên cả làng Vũ Đại đều im lặng, chỉ có âm thanh phát ra ở căn nhà ấy,căn nhà của Lão Hạc, của Baba YaHac.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng như cái cách nó bắt đầu. Cả căn nhà trở về sự tĩnh mịch đầy chết chóc.
''Lão Hạc có nhà không?''- tiếng trưởng làng Lý Cường vang lên rụt rè,sợ hãi. Ánh mắt gã chăm chăm nhìn vào căn nhà như có tử thần đang nhìn ra, tấm lưng áo đã ướt đẫm.
Cánh cửa nhà kẽo kẹt mở cửa, lão Hạc mở cửa, cả người đầy máu cũng không biết là của lão, hay là cái lũ đang nằm trong kia. Khuôn mặt bình thường hiền hòa là thế, trong cái ánh lửa tù mù từ cây đuốc,dính chút máu và vết thương trở nên dữ tợn như của thần chết.
'' Chào trưởng làng''- Lão liếc nhìn Lý Cường, tay phải giấu sau lưng lăm lăm cái rựa, chỉ cần 1 động tĩnh nào đó khác thường là sẵn sàng bổ vào đầu hắn.
'' À, tôi thấy nhà Lão có tiếng ồn, có chuyện gì cần tôi giúp không? ''- Lão trưởng làng liếc vào trong căn nhà, dù tối nhưng lão cũng thấy vài cái xác nằm trong nhà, có cái còn nguyên cái liềm dính trên đầu.
'' Không có gì đâu, chỉ là tôi cần sắp xếp 1 vài thứ ''- lão Hạc lạnh lùng trả lời.
Dù sợ hãi nhưng sự tò mò lại lớn hơn cả sự sợ hãi của lão trưởng làng. Nuốt nước bọt đánh ực 1 cái lão thận trọng hỏi :'' lão Hạc..... à....ờ You start working again?''
'' Trưởng làng ngủ ngon''- nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, Lão Hạc ngồi bệt xuống sàn nhà

--------
------------
Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, Lão Hạc đi đến nhà ông giáo - lúc này đang ở Khách sạn Vũ Đại Motel. Thấy vẻ mặt của lão, ông giáo đoán ra ngay. Đi vào nhà rót cho lão một li nếp cẩm nút lá chuối ông giáo hỏi thẳng
- Thế giờ cụ tính sao
Lão Hạc nhấp một ngụm rượu rồi khẽ lấy trong túi ra một đồng vàng Đông Dương và nói
- bả chó, thật nhiều bả chó. Và tôi muốn đặt một cuộc hẹn
Làm việc với lão Hạc nhiều năm, "bả chó" ở đây là gì thì ông giáo thừa biết.
- You start working again ? If you do this, you never get back
Đáp lại chỉ là sự lặng im của lão. Thở dài, ông giáo thu dọn chén rượu, mở nắp chiếc bàn mà cả 2 đang ngồi cạnh...Một căn hầm tối hiện ra
-----------
Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, Lão Hạc đứng trước tấm gương đã vỡ mất 2 phần, lấy mực than xoa đều 3 đầu ngón tay và quệt ngang cặp xương gò má nhô cao trên khuôn mặt hốc hác của lão. Đôi mắt lão long lên sòng sọc, như đốt cháy chính mình trong chiếc gương. Buộc thật chặt chiếc khăn rằn lên trán, xốc lên vai khẩu AK47 và 4 băng đạn do ông Giáo vừa đưa...
----------
---------
Một ngày sau, Lão Hạc tìm đến nhà Binh Tư.
Gã đang ngồi thui giở con chó mới vừa mổ, thấy lão xách đồ nghề đến, như hiểu chuyện hắn mở lời
- chào lão Hạc, ngài lại đi làm à
Lão chỉ gật đầu nhẹ và hỏi lại một câu ngắn ngon
'Địa chỉ '
Binh tư khẽ giọng đáp
'Nhà Cụ Bá '
Lão Hạc ngật đầu quay đi thì Binh Tư nói với theo
' Chúc ngài làm việc vui vẻ '
--------------
--------------

--------------
To be còn tí niu
Mời các nhà văn vozer tiếp tục viết tiếp hoàn thiện Part1 :gach::gach::gach:

Bắt đầu từ thớt này: https://vozforum.org/showpost.php?p=153580520&postcount=53
Từ ngày biết được con chó mà lão nhà báo người Nhật tốt bụng tặng mình là chó Shiba, lão Hạc yêu đời hẳn.
Chả trách mà khi tặng chó, ông người Nhật đã cam đoan "Rồi nhờ con chó này mà đời ông sẽ phât lên!", những chuyện diễn ra sau đó chưa bao giờ làm lão Hạc hết ngạc nhiên.
Con Shiba vừa đẹp, vừa béo tốt, lại quấn người, trên hết nó lại là chó hiếm không chỉ trên đất An Nam, mà còn cả cái Đông Dương này. Cũng vì lẽ đó mà khi ông Giáo qua nhà chơi và thấy con Shiba mà lão Hạc đặt tên là Vàng, gọi bằng cậu, ông gần như chết lặng.
Nhận biết được đây là giống chó gì, ông Giáo lập tức liên hệ với chính quyền, và may thay chính quyền là những kẻ hiểu chuyện, ít nhất là trong việc này.
Họ cấp tiền cho lão Hạc để nuôi chó, rồi còn tìm cả đội thú ý trực sẵn trong làng, người trong làng vì thế mà cũng được ưu đãi hơn, do là làng nuôi được chó hiếm. Cậu Vàng hễ mà hóc xương một cái, cả làng xúm lại lo. Cậu Vàng ngứa chân ngứa cẳng chạy đi chơi, có cả một nhóm chạy theo hộ tống, đề phòng lạc.
Từ ngày có cậu Vàng, lão Hạc sống tốt hẳn.
Không còn cực khổ chạy ăn từng bữa, lão sửa sang lại căn nhà, tích được một hũ tiền đủ làm đám cưới cho đứa con trai. Lão nghĩ thầm, ngày con lão về cũng là ngày lão tặng nó thêm được một mảnh đất, khỏi phải đi làm đồn cao su nữa.
Có ai ngờ đời lão sẽ thay đổi thật nhờ một chon chó, thế mới tài!
Nhưng mà ở đời, cái gì may quá cũng không tốt.
Có lần lão đang ở hàng nhậu với ông Giáo, lão bị một đám thanh niên lân la lại gần bắt chuyện. Trông chúng không giống người làng này, lão Hạc dù đã ngà ngà say nhưng vẫn nhận ra, nhất là tay thanh niên cứ săm soi cậu Vàng của lão.
"Chó đẹp quá cụ ơi."
"Cụ biết."
"Giống này lạ quá, cháu chưa thấy bao giờ."
Lão Hạc hất hàm, vẻ tự hào.
"Chó Nhật đấy, gọi là gì ông Giáo nhỉ?"
"Shiba thưa cụ."
"Phải rồi, là chó Shiba."
Tay thanh niên trầm trồ, hắn bắt đầu gõ tay lên bàn tranh.
"Bao nhiêu?"
"Bao nhiêu gì?"
"Con chó giá bao nhiêu?"
Thấy tên thanh niên không hiểu chuyện, lão Hạc lắc đầu.
"Chó này không bán."
"Cái gì cũng có giá của nó, cụ ạ."
"Nhưng riêng con chó này thì đéo."
Lão thẳng thắn, rồi có vẻ như sợ có ẩu đả, đồng bọn của tay thanh niên đó liền kéo nó đứng lên rồi bỏ đi, nhưng vẫn không quên nhướn mày cười nhẹ như muốn cảnh báo gì đó.
"Chào cụ nhé, mong sớm được gặp lại cụ."
Ông Giáo đã đánh hơi được chuyện chẳng lành, liền bảo lão Hạc đêm nay mang cậu Vàng qua nhà mình - Vũ Đại Motel (nơi an toàn nhất Đông Dương) để ngủ, nhưng lão Hạc chả để tâm chuyện đó.
Đúng như lo lắng của ông Giáo, đám thanh niên hồi sáng chỉ đợi đến nửa đêm liền đột nhập vào nhà lão Hạc. Chúng đập phá nhà lão, đánh đập lão. Cuối cùng, chúng còn thẳng tay giết chết cậu Vàng ngay trước mặt lão.
Nhìn con chó chẳng làm gì nên tội mà bị giết hại, lão lập tức ôm hận trong lòng. Đó chẳng phải đơn thuần chỉ là một con chó, nó là thứ giúp lão đổi đời, là hy vọng của lão, là tương lai của con trai lão.
Lão chẳng muốn làm điều này chút nào, nhưng lão biết là nợ máu phải trả bằng máu, lão không thể cho qua được.
Vậy là sau khi chôn cất cậu Vàng tử tế, lão ra ngoài vườn, và bắt đầu đào lên một cái rương cũ kĩ lão đã giấu từ thời còn là trai trẻ.
Đêm đó, trời đổ mưa to, còn lão Hạc thì cởi trần, khuôn mặt đen ngòm, toàn thân ướt sũng.
--------------------
Update part 1.2 (https://www.facebook.com/We.Are.vOzer/photos/a.335939019829228/2468768073212968/?type=3&theater)
Lão vất vả kéo cái rương cũ kĩ của lão lên, và kéo nó lê lết vào trong căn nhà rộng 500m2 mà Lão được chính quyền (những người hiểu chuyện) cấp cho lão.
Lão nặng nhọc mở cái rương đó ra, bên trong đó là tất cả những gì mà lão quý nhất... Sau 3s suy nghĩ, Lão kéo chiếc quần lấm lem bùn đất xuống tới đầu gối, âm thanh xè xè vang lên...
--------------
Lại nói về đám thanh niên hôm ấy.
Lúc này cậu Bá cùng đám gia nô đã về đến nhà, cười nói tíu tít. Cụ Bá Kiến chợp mắt được vài giấc bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Cụ nhíu mày so dép cầm ba toong bước ra, chỉ thẳng mặt đám gia nô cùng cậu Bá chửi đổng lên: "Gà còn chưa gáy mà chúng mày đã ầm ĩ cả cái làng này rồi ! Thằng Khảnh, mày đi đâu mà canh 3 mới mò về hả ?".
Cậu Bá Khảnh biết cụ Bá Kiến thương cậu nhất vì cậu là độc đinh nên chẳng sợ gì cả, nói hoạch toẹt ra hết: "Có lão khọm già ở cuối làng Vũ Đại nuôi được con chó Nhật, tôi hỏi mua mà lão không bán còn xấc láo nên tôi vừa dần cho lão một trận, tiện thể xiên luôn con khuyển của lão rồi !".
Mặt cụ Bá Kiến tái nhợt đi, 2 mắt long sòng sọc, tay run rơi cả cái ba toong. "Ra lò gạch gọi ngay thằng Chí về đây cho tao!" cụ Bá quát.
Bọn gia nô chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn điệu bộ thất thần của cụ Bá Kiến, chúng chạy đi ngay. Cậu Bá Khảnh không hiểu nổi bố cậu đang sợ cái gì. Mỗi lần có tranh chấp hay đi thu nợ lớn thì bố cậu mới tìm đến thằng bất cần Chí Phèo. Hắn chỉ cần con gà với cút rượi là có thể liều mạng chặt ngón tay hay cắt chân con nợ, rạch mặt chém giết là nghề của hắn. Ngoài những việc đó ra, tuyệt nhiên bố cậu không giao du gì với Chí. Nay cho gọi Chí Phèo ắt hẳn cậu đã gây ra đại sự.
"Có mỗi lão già ngắc ngoải thôi mà sao cụ lại phải gọi anh Chí, con giải quyết xong rồi mà !" Cậu Bá Khảnh hỏi.
"Giải quyết xong rồi à ? Mày gây chuyện lớn rồi đấy. Mày có biết trước thời của thằng Chí Phèo thì ai là người giúp tao đi cướp ruộng không ?" cụ Bá trợn mắt nói.
"Xưa con nghe cụ nói cụ được như ngày hôm nay là nhờ ông Quýt 4 Ngón, cái ông dùng đòn gánh mà đập vỡ đầu 3 thằng Mỹ cầm súng ấy !"
"Đúng, lão còn từng tham gia Cách Mạng, đến giờ lão vẫn là nỗi khiếp sợ của mấy thằng thực dân đấy !"
"Thì sao hả bố ?" cậu Bá Khảnh vẫn chưa hiểu cụ Bá Kiến định nói gì. Cụ Bá Kiến run rẩy nhưng lời nói của cụ nặng trĩu:
"Hắn còn được biết đến với tên gọi 'Baba YaHac'"
"Tên thật của Quýt 4 ngón là ...Hạc, lão khọm già mày đánh cùng con chó mày giết hôm nay ... Là của lão ... Lão Hạc !".
------------
(Update thêm đoạn mới của nhà văn phongvienHall)
''Nhưng hắn chỉ là 1 kẻ ốm yếu, bố hãy để tôi đi làm nốt phần còn lại mà tôi đã bắt đầu!''. Bá Khánh la lối trong sự khó hiểu...
'' Bốp''- đáp lại hắn là cú tát trời giáng của Bá Kiến. Lão gằn giọng: '' Tao đã tận mắt chứng kiến cái thằng ốm yếu mà mày nói giết chết 3 thằng Tây lông cao to chỉ với một cái đũa, 1 cái con mẹ nó đũa. Lão Hạc là 1 người luôn tập trung, giữ lời và kiên định. Mày sẽ chẳng thể làm được gì đâu! ''
Bá Kiến nặng nề gọi quản gia:
''Gọi bọn đầy tớ, trông điền đến đây !''
Lão quản gia mặt dò hỏi:
'' bao nhiêu thưa ông? "
Bá kiến ánh nhìn xa xăm:
''Tất cả''
-----
Đêm ấy.

Tối đen như mực, 1 đoàn người cầm AK, rìu, rựa lặng lẽ đi đến nhà lão Hạc. Gần chục gã lực điền đứng trước căn nhà đìu hiu im ắng. Chúng bắt đầu tách ra bao vây lấy căn nhà, cẩn thận áp sát vào.
Lão Hạc đứng trước cái gương đồng méo mó và ánh đèn tù mù từ cái đèn dầu hỏa, ánh mắt đầy sự hận thù ẩn trên khuôn mặt đầy đau khổ. Lão từ từ khoác chiếc áo cũ kĩ, che đi dòng chữ trên lưng '' MAY MẮN LUÔN ĐI KÈM LÒNG GAN DẠ''. Với tay vặn tắt cái đèn dầu hỏa, đưa cả căn nhà vào sự u tối, lão bắt đầu cuộc săn.
Khuya đó, làng Vũ Đại không còn yên bình như ngày xưa. Phát súng K54 đanh thép vang lên báo hiệu cuộc chiến bắt đầu.
''Đoàng, đoàng, đoàng''- những phát bắn dứt khoát đầy chuẩn xác nhắm thẳng vào đầu của lũ đầy tớ, không còn bóng dáng của lão Hạc mê rượu hay ngồi nhậu nơi cây đa đầu đình với ông Gíao, hay người thường cười hiền lành hay dắt cậu Vàng đi vòng vòng cho lũ trẻ ngắm, giờ đây chỉ còn Baba YaHac.
''Cạch ''- khẩu súng hết đạn, lão vứt khẩu súng, nhanh nhẹn không hề giống cái tuổi của mình, nhẩy vào tên lực điền, bằng 1 chiêu gõ vào yết hầu, khiến hắn phải ôm cổ họng, và kết thúc bằng 1 đòn bẻ cổ đầy kĩ thuật.
Thi thoảng vang lên những tiếng la hét, những phát đạn ak vu vơ, tiếng đổ vỡ của đống đồ trong nhà. Tuyệt nhiên cả làng Vũ Đại đều im lặng, chỉ có âm thanh phát ra ở căn nhà ấy,căn nhà của Lão Hạc, của Baba YaHac.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng như cái cách nó bắt đầu. Cả căn nhà trở về sự tĩnh mịch đầy chết chóc.
''Lão Hạc có nhà không?''- tiếng trưởng làng Lý Cường vang lên rụt rè,sợ hãi. Ánh mắt gã chăm chăm nhìn vào căn nhà như có tử thần đang nhìn ra, tấm lưng áo đã ướt đẫm.
Cánh cửa nhà kẽo kẹt mở cửa, lão Hạc mở cửa, cả người đầy máu cũng không biết là của lão, hay là cái lũ đang nằm trong kia. Khuôn mặt bình thường hiền hòa là thế, trong cái ánh lửa tù mù từ cây đuốc,dính chút máu và vết thương trở nên dữ tợn như của thần chết.
'' Chào trưởng làng''- Lão liếc nhìn Lý Cường, tay phải giấu sau lưng lăm lăm cái rựa, chỉ cần 1 động tĩnh nào đó khác thường là sẵn sàng bổ vào đầu hắn.
'' À, tôi thấy nhà Lão có tiếng ồn, có chuyện gì cần tôi giúp không? ''- Lão trưởng làng liếc vào trong căn nhà, dù tối nhưng lão cũng thấy vài cái xác nằm trong nhà, có cái còn nguyên cái liềm dính trên đầu.
'' Không có gì đâu, chỉ là tôi cần sắp xếp 1 vài thứ ''- lão Hạc lạnh lùng trả lời.
Dù sợ hãi nhưng sự tò mò lại lớn hơn cả sự sợ hãi của lão trưởng làng. Nuốt nước bọt đánh ực 1 cái lão thận trọng hỏi :'' lão Hạc..... à....ờ You start working again?''
'' Trưởng làng ngủ ngon''- nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, Lão Hạc ngồi bệt xuống sàn nhà

--------
------------
Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, Lão Hạc đi đến nhà ông giáo - lúc này đang ở Khách sạn Vũ Đại Motel. Thấy vẻ mặt của lão, ông giáo đoán ra ngay. Đi vào nhà rót cho lão một li nếp cẩm nút lá chuối ông giáo hỏi thẳng
- Thế giờ cụ tính sao
Lão Hạc nhấp một ngụm rượu rồi khẽ lấy trong túi ra một đồng vàng Đông Dương và nói
- bả chó, thật nhiều bả chó. Và tôi muốn đặt một cuộc hẹn
Làm việc với lão Hạc nhiều năm, "bả chó" ở đây là gì thì ông giáo thừa biết.
- You start working again ? If you do this, you never get back
Đáp lại chỉ là sự lặng im của lão. Thở dài, ông giáo thu dọn chén rượu, mở nắp chiếc bàn mà cả 2 đang ngồi cạnh...Một căn hầm tối hiện ra
-----------
Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, Lão Hạc đứng trước tấm gương đã vỡ mất 2 phần, lấy mực than xoa đều 3 đầu ngón tay và quệt ngang cặp xương gò má nhô cao trên khuôn mặt hốc hác của lão. Đôi mắt lão long lên sòng sọc, như đốt cháy chính mình trong chiếc gương. Buộc thật chặt chiếc khăn rằn lên trán, xốc lên vai khẩu AK47 và 4 băng đạn do ông Giáo vừa đưa...
----------
---------
Một ngày sau, Lão Hạc tìm đến nhà Binh Tư.
Gã đang ngồi thui giở con chó mới vừa mổ, thấy lão xách đồ nghề đến, như hiểu chuyện hắn mở lời
- chào lão Hạc, ngài lại đi làm à
Lão chỉ gật đầu nhẹ và hỏi lại một câu ngắn ngon
'Địa chỉ '
Binh tư khẽ giọng đáp
'Nhà Cụ Bá '
Lão Hạc ngật đầu quay đi thì Binh Tư nói với theo
' Chúc ngài làm việc vui vẻ '
--------------
--------------

--------------
To be còn tí niu
Mời các nhà văn vozer tiếp tục viết tiếp hoàn thiện Part1 :gach::gach::gach:
 

Krooz

New Member
Joined
Oct 2, 2017
Messages
264
Reaction score
0
đang mafia tự nhiên đan mấy cái tiên hiệp nhảm nhí vào, đọc tụt cả cảm xúc
 

trex

New Member
Joined
Apr 11, 2019
Messages
393
Reaction score
0
hoadainhanna said:
Bắt đầu từ thớt này: https://vozforum.org/showpost.php?p...0&postcount=53
Từ ngày biết được con chó mà lão nhà báo người Nhật tốt bụng tặng mình là chó Shiba, lão Hạc yêu đời hẳn.
Chả trách mà khi tặng chó, ông người Nhật đã cam đoan "Rồi nhờ con chó này mà đời ông sẽ phât lên!", những chuyện diễn ra sau đó chưa bao giờ làm lão Hạc hết ngạc nhiên.
Con Shiba vừa đẹp, vừa béo tốt, lại quấn người, trên hết nó lại là chó hiếm không chỉ trên đất An Nam, mà còn cả cái Đông Dương này. Cũng vì lẽ đó mà khi ông Giáo qua nhà chơi và thấy con Shiba mà lão Hạc đặt tên là Vàng, gọi bằng cậu, ông gần như chết lặng.
Nhận biết được đây là giống chó gì, ông Giáo lập tức liên hệ với chính quyền, và may thay chính quyền là những kẻ hiểu chuyện, ít nhất là trong việc này.
Họ cấp tiền cho lão Hạc để nuôi chó, rồi còn tìm cả đội thú ý trực sẵn trong làng, người trong làng vì thế mà cũng được ưu đãi hơn, do là làng nuôi được chó hiếm. Cậu Vàng hễ mà hóc xương một cái, cả làng xúm lại lo. Cậu Vàng ngứa chân ngứa cẳng chạy đi chơi, có cả một nhóm chạy theo hộ tống, đề phòng lạc.
Từ ngày có cậu Vàng, lão Hạc sống tốt hẳn.
Không còn cực khổ chạy ăn từng bữa, lão sửa sang lại căn nhà, tích được một hũ tiền đủ làm đám cưới cho đứa con trai. Lão nghĩ thầm, ngày con lão về cũng là ngày lão tặng nó thêm được một mảnh đất, khỏi phải đi làm đồn cao su nữa.
Có ai ngờ đời lão sẽ thay đổi thật nhờ một chon chó, thế mới tài!
Nhưng mà ở đời, cái gì may quá cũng không tốt.
Có lần lão đang ở hàng nhậu với ông Giáo, lão bị một đám thanh niên lân la lại gần bắt chuyện. Trông chúng không giống người làng này, lão Hạc dù đã ngà ngà say nhưng vẫn nhận ra, nhất là tay thanh niên cứ săm soi cậu Vàng của lão.
"Chó đẹp quá cụ ơi."
"Cụ biết."
"Giống này lạ quá, cháu chưa thấy bao giờ."
Lão Hạc hất hàm, vẻ tự hào.
"Chó Nhật đấy, gọi là gì ông Giáo nhỉ?"
"Shiba thưa cụ."
"Phải rồi, là chó Shiba."
Tay thanh niên trầm trồ, hắn bắt đầu gõ tay lên bàn tranh.
"Bao nhiêu?"
"Bao nhiêu gì?"
"Con chó giá bao nhiêu?"
Thấy tên thanh niên không hiểu chuyện, lão Hạc lắc đầu.
"Chó này không bán."
"Cái gì cũng có giá của nó, cụ ạ."
"Nhưng riêng con chó này thì đéo."
Lão thẳng thắn, rồi có vẻ như sợ có ẩu đả, đồng bọn của tay thanh niên đó liền kéo nó đứng lên rồi bỏ đi, nhưng vẫn không quên nhướn mày cười nhẹ như muốn cảnh báo gì đó.
"Chào cụ nhé, mong sớm được gặp lại cụ."
Ông Giáo đã đánh hơi được chuyện chẳng lành, liền bảo lão Hạc đêm nay mang cậu Vàng qua nhà mình ngủ, nhưng lão Hạc chả để tâm chuyện đó.
Đúng như lo lắng của ông Giáo, đám thanh niên hồi sáng chỉ đợi đến nửa đêm liền đột nhập vào nhà lão Hạc. Chúng đập phá nhà lão, đánh đập lão. Cuối cùng, chúng còn thẳng tay giết chết cậu Vàng ngay trước mặt lão.
Nhìn con chó chẳng làm gì nên tội mà bị giết hại, lão lập tức ôm hận trong lòng. Đó chẳng phải đơn thuần chỉ là một con chó, nó là thứ giúp lão đổi đời, là hy vọng của lão, là tương lai của con trai lão.
Lão chẳng muốn làm điều này chút nào, nhưng lão biết là nợ máu phải trả bằng máu, lão không thể cho qua được.
Vậy là sau khi chôn cất cậu Vàng tử tế, lão ra ngoài vườn, và bắt đầu đào lên một cái rương cũ kĩ lão đã giấu từ thời còn là trai trẻ.
Đêm đó, trời đổ mưa, còn lão Hạc thì cởi trần.
--------------------
Update part 1.2 (https://www.facebook.com/We.Are.vOze...type=3&theater)
Lão vất vả kéo cái rương cũ kĩ của lão lên, và kéo nó lê lết vào trong căn nhà rộng 500m2 mà Lão được chính quyền (những người hiểu chuyện) cấp cho lão.
Lão nặng nhọc mở cái rương đó ra, bên trong đó là tất cả những gì mà lão quý nhất... Sau 3s suy nghĩ, Lão kéo chiếc quần lấm lem bùn đất xuống tới đầu gối, âm thanh xè xè vang lên...
--------------
Bên trong chiếc rương là 1 mảnh phù văn bằng đồng cổ, có khắc hình một con quạ. Sau đó, lão bắt đầu kết thủ ấn, từng sợi pháp tắc đan xen vào tấm phù văn. Con quạ như sống lại, một tiếng tê minh vang lên. Nó phát ra khí tức tuyên cổ, khiến cho thiên địa dị tượng ngày một mạnh hơn. Rồi từng đợt lôi kiếp giáng xuống. Lão vẫn đứng đó, mặc cho từng thiên lôi oanh minh lên người...
Một lúc sau , mọi thứ trở lại bình thường, trong sương mờ, một thân ảnh hiện ra, chính là lão Hạc. Hai mắt lão tràn đầy từng tia sát khí...
------------
Lão hạc đi đến nhà ông giáo thấy vẻ mặt của lão ông giáo như đoán ra việc đi vào nhà rót cho lão một li nếp cẩm nút lá chuối ông giáo hỏi nhỏ
' thế giờ cụ tính thế nào '
lão Hạc nhấp một ngụm rượu rồi khẽ lấy trong túi ra một đồng vàng Đông Dương và nói
' Gun a lot of Gun'
Sau khi nghe tin con trai mình giết chó của lão hạc tại một biệt phủ nằm ở phố huyện ông bá Kiến đang cầm gậy đập cho thằng con trai một trận rồi chửi
' mày có biết mày đã làm gì không hả ' thăng con ông lồm cồm bò dậy và nói '
chỉ là một con chó thôi mà '
Lão bá kiếm rít lên một hồi rồi chửi
Nhưng đó là chó của Hạc tao từng chứng kiến hắn giết 5 người bằng một cái điếu cmn cày 5 người '
Sau khi lấy đc đồ từ nhà của ông giáo lão hạc chạy đến nhà Binh Tư binh tư đang ngồi thui giở con chó mới vừa mổ thấy lão xách đồ đến như hiểu chuyện hắn đến nói
' chào ngài Hạc ngài lại đi làm à '
Lão chỉ gật đầu nhẹ và hỏi lại một câu ngắn ngon
'Địa chỉ '
Binh tư khẽ giọng đáp
' nhà Cụ Bá '
Lão Hạc ngật đầu quay đi thì Binh Tư nói với theo
' Chúc ngài làm việc vui vẻ '
--------------
To be còn tí niu
Mời các nhà văn vozer tiếp tục viết tiếp hoàn thiện Part1
Hay :gach::gach::gach:
Sent from Nokia 1280 using vozFApp
 

hoadainhanna

New Member
Joined
Oct 5, 2017
Messages
104
Reaction score
0
Krooz said:
đang mafia tự nhiên đan mấy cái tiên hiệp nhảm nhí vào, đọc tụt cả cảm xúc:">:">:">
SẼ chỉnh sửa ngay bác ới, phải update dần dần cho nó hoàn thiện.
Đang chờ thêm các cao nhân viết nốt part 1 :beauty::beauty::beauty:
 

kawasaki_w175se

New Member
Joined
Jun 27, 2019
Messages
497
Reaction score
0
Ngồi hóng,

Dự là sau khi gặp cu hiệp thì lão hạc lấy lại cỗ xe ngựa đang cho cu hiệp mượn review đi tới bá kiến
 
Top