[Review, Tâm sự thật] Ánh sáng trong ngày giông bão

tailt01319

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
340
Reaction score
0
truyện hay nhất trong mấy năm gần đây mình từng đọc, bác chủ đừng drop nhé
 

Vi Vu Con Cu

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
120
Reaction score
0
hóng ạ, e tàu ngầm bao lâu rồi nhưng nay phải ngoi lên để gọi hồn bác về kể chuyện cho ae
 

sss123

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
36
Reaction score
0
Uầy thớt 5 sao rồi này
Cảm ơn các thím nhiều nhiều nhé.



Chap 13: Công tác



Kate và James thấy tôi trong tuần vẫn vui vẻ, bởi vì trong tuần tôi có đủ thứ để làm. Hầu như trong tuần tôi mò lên văn phòng suốt, đến khi quá số giờ quy định (ở Anh quy định sinh viên quốc tế chỉ được phép làm 20 tiếng/tuần) thì tôi lại ngồi ở thư viện làm bài tập với Kate. Nhà mới gần tuyến đường đi làm, nên tôi có thêm nửa tiếng rảnh rỗi buổi sáng để chạy bộ. Lên tàu tôi sẽ ôm truyện ngồi đọc rồi lấy sổ tay ra chuẩn bị cho công việc ngày hôm đó. Đến văn phòng thì tôi cắm đầu vào công việc để hạn chế bản thân khỏi nghĩ linh tinh. Tối về thì tôi sẽ đi tập gym, hoặc chơi game với chị em Kate với James sau bữa tối. Hai đứa mới được ông bà già cho cái TV khi chuyển sang nhà mới cùng tôi.



Ở chỗ làm thì tôi làm cùng với ba thằng người Anh, trong đấy một thằng tôi hay chơi cùng nhất là Sean vì nó cũng lầy lội giống tôi. Hai thằng kia thì cũng bựa, nhưng không phải kiểu bựa có thể bắt sóng ngay lập tức với tôi như thằng Sean. Thằng này là wibu chính hiệu, suốt ngày dụ tôi xem anime. Tôi thì tôi không vấn đề gì với văn hóa Nhật, chỉ là mấy bộ nó đưa tôi xem tôi đéo nuốt nổi. Thế mà nó không coi trọng quyền tự do thưởng thức nghệ thuật của tôi, suốt ngày ca cẩm là mày đéo phải dân châu Á, đúng là thằng mất gốc.




Dù mới vào công ty, lại là sinh viên làm part time, nhưng tôi cũng thuộc dạng cứng cựa trong team nhờ kinh nghiệm từ khi còn ở Việt Nam, nhất là sau khi đã bắt nhịp cùng với công việc mới. Sean thì hơn tuổi tôi, nhưng kinh nghiệm chuyên môn thì không nhiều bằng - thằng này trước làm nghề khác, mới chuyển sang làm công việc này được hơn một năm. Hai đồng chí kia thì còn non nớt, một thằng có bằng Thạc sỹ nhưng chưa đi làm bao giờ, thằng kia thì làm được một năm nhưng lại học trái ngành. Thế nên là chỉ sau hơn nửa năm gia nhập, tôi được đẩy lên làm team lead thay cho Sean - dĩ nhiên là lương phải cao hơn lúc làm anh lính ghẻ rồi




Nghe thì oai, nhưng nói thật là nó không giống kiểu lãnh đạo chỉ tay năm ngón cho ba thằng đệ mũi lõ làm đâu. Đại để là công ty tôi chia thành nhiều phòng ban cho từng phần cụ thể của dự án, mỗi phòng ban có nhiều nhóm nhỏ tương ứng với chuyên môn của từng nhóm. Khi ấy team lead chỉ là thằng tổng hợp công việc để cấp quản lý cao hơn nắm được tình hình công việc để tiện việc lên kế hoạch thôi. Cũng trên đe dưới búa lắm. Nhiều khi team chửi cấp trên thì phải lọc ra mà phản ánh lại để đảm bảo quyền lợi cho anh em, ngược lại khi cấp trên phê bình xuống thì mình cũng là thằng phải nghe đầu tiên. Nhưng được cái mấy anh em cũng khá dễ mến, luôn sẵn sàng thừa nhận sai sót và cùng nhau xắn tay vào giải quyết hậu quả. Các nhân sự cứng hơn từ các team khác cũng luôn sẵn sàng hỗ trợ chúng tôi miễn là chúng tôi chịu mở mồm hỏi. Thế nên là ăn hành cũng nhiều nhưng tôi cũng cải thiện trình độ tương đối so với hồi còn ở nhà.



Học kỳ 2 kết thúc từ tháng 5, giờ tôi chỉ cần túc tắc làm luận văn tốt nghiệp là xong bằng thạc sỹ. Tháng 6 ấy, công ty có cuộc gặp đối tác ở một nước Đông Nam Á, và dĩ nhiên tôi là team lead nên có một suất tham gia. Nghe tin tôi mừng húm, mình cũng được coi trọng đó chứ. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Tôi phi ra chỗ chị manager hỏi luôn:

- "Chị xinh gái ơi sau đợt công tác này em xin nghỉ phép thêm được không?"

- "Thoải mái em ơi, em còn phép mà."

- "Thế giờ em muốn đi thẳng từ nơi công tác về Việt Nam thì công ty có bao chi phí di chuyển cho em không?"

- "Ca này hơi khó, để chị thảo luận thêm với bên tài chính. Em soạn một cái email gửi cho chị, trình bày rõ ràng ra. Có gì chị sẽ thêm bên tài chính vào nói chuyện cho dễ."



Công ty này nhỏ nhưng khá quy củ, những công việc liên quan đến tiền nong đều phải qua email hết - đây là điều tôi rất thích, tính tôi vốn lười tranh cãi nên làm việc kiểu này đơn giản hơn hẳn, có gì cứ quăng email ra là xong đéo cần giải thích nhiều. Vậy là tôi viết một cái email trình bày là em sẽ đi công tác cùng công ty, nhưng xong việc thì em về Việt Nam thăm nhà, vì thế em muốn công ty chi trả chi phí di chuyển từ Việt Nam trở lại London cho em, chi phí từ nơi công tác về Việt Nam em tự lo. Buổi chiều thì có email chấp thuận từ phía công ty. Tốt, tôi gửi cho công ty ngày về Anh dự kiến từ Nội Bài để bên tài chính lo vé máy bay cho tôi. Đi gần một năm, không phải là quá lâu so với nhiều người, nhưng tôi nôn nóng về thăm nhà khủng khiếp. Tự nhiên trên trời rơi xuống chuyến về thăm nhà gần như miễn phí, tội đéo gì không đi




Có một vấn đề, đấy là công ty du lịch hè ngay sau khi chuyến công tác kết thúc. Trong một cơn cao hứng cách đó vài tháng, tôi lỡ mồm bảo thằng Sean là hôm ấy mày xem tao biểu diễn guitar đỉnh cao này. Nó nhắn tin chửi tôi ngay khi biết tin tôi sẽ về thăm nhà thay vì đi du lịch với anh em

- "Đmm con chó sao mày lại bùng kèo."

- "Thì tao về thăm nhà."

- "Thanh niên thời đại mới mà làm ăn lôm côm vcl." (anh em cho phép tôi dịch láo tí
)

- "Thôi thông cảm, hôm nào rảnh anh em đi open mic tao đàn cho mà nghe."

- "Nhớ đấy đmm, bùng kèo lần nữa bố xiên."

- "Rồi, tối đi pub không tao mời?"

- "Ok nhận kèo."



Lại mất thêm tí tiền đấm mõm cho thanh niên lớn tuổi mà hay mè nheo này mệt vcl
Thôi thì cũng yên tâm về thăm nhà.



….



Hà Nội. Đi có gần một năm mà nhớ nhà làm sao. Hồi bé cứ hay thắc mắc tại sao bố mẹ thích về quê, năm nào cũng về ba bốn bận, giờ đi xa nhà mới hiểu. Ai cũng có những thứ kể ra thì chả có gì nhưng với bản thân họ thì những thứ tưởng như nhỏ nhoi ấy lại là tất cả. Đấy là mới đi ngắn, không biết những người đi dài năm năm, mười năm họ còn cảm thấy như thế nào nữa.



Đẩy hành lý ra khỏi Nội Bài, tôi hít đầy buồng phổi cái bầu không khí thân thương này. Nói một cách khách quan thì bầu không khí Hà Nội không hề dễ chịu chút nào, nhất là vào cái thời tiết tháng 6. Trời nắng như đổ lửa, mặt đường thì hầm hập hơi nóng, không khí thì đặc quánh mùi mồ hôi và mùi mà tôi hay gọi đùa là mùi hận thù. Nhiều khi giữa trưa nắng người ta lao vào tẩn nhau sau khi va chạm ở ngã tư, chắc cũng tại cái bầu không khí này. Thế nhưng tôi vẫn hít lấy hít để cái bầu không khí đó như đứa trẻ xa bố mẹ lâu ngày.



Chờ tôi trước cửa sân bay là ba thằng bạn thân. Nhìn thấy tôi, chúng nó toe toét cười và chào tôi bằng tiếng "ĐMM" quen thuộc. Thằng H. còn mang theo thằng cu Bi nhà nó ra nữa, may mà nó chưa biết nói. Bế thằng Bi trên tay mà thấy nặng trĩu, trẻ con công nhận lớn nhanh thật, trước khi tôi đi thằng bé mới chỉ nằm gọn trong tay tôi. Thằng T. thì nhanh nhảu quăng va li của tôi vào cốp xe ô tô. Thằng V. nữa, ở tít tận trong Nam mà nghe tin tôi về nó xin nghỉ phép ba ngày phi ra chơi với tôi luôn.



Chúng nó chở thẳng tôi về nhà bố mẹ. Tôi chỉ ở nhà một quãng ngắn ngủi, nên biết tôi về chỉ có bố mẹ và ba thằng bạn. Hôm ấy bố mẹ tôi trông rất phấn khởi, hai ông bà cứ tíu tít cười suốt. Cơm nước thì cũng chẳng phải quá là trịnh trọng, chỉ có con gà và nổi lẩu, nhưng lâu lắm nhà mới đông người cười nói. Hàng ngày ông bà chỉ có đi ra đi vào, nói chuyện với hàng xóm, thi thoảng cho bọn trẻ con hàng xóm vào ăn bánh xem ti vi. Nghe ông bà kể chuyện cuộc sống hàng ngày mà thương ông bà đứt ruột. May mà nhà thằng H. thi thoảng tạt qua biếu ông bà mấy món độc độc, hoặc thó của ông bà cân giò quê, nên tôi cũng an tâm phần nào.



Cơm nước xong, hai ông bà đi nghỉ trước, chỉ có tôi và ba thằng bạn ngồi ở sofa với mấy cốc trà đá. Dù vẫn liên lạc thường xuyên, nhưng cuộc sống bận rộn nên không phải chi tiết nào bọn tôi cũng kể được với nhau. Thằng H. với T. đều ở Hà Nội nên chúng nó không lạ gì cuộc sống của nhau cả. Những thằng ở xa như tôi và V. thì khác, chúng tôi có rất nhiều thứ để nghe và để kể. Chuyện của tôi và em thì đây là lần đầu tiên chúng nó được nghe tôi kể từ đầu chí cuối, không giấu bất cứ ngóc ngách nào cả. Tâm sự chuyện tình cảm với mấy thằng này khác rất nhiều so với nói chuyện với Kate và James. Một là tôi tin tưởng chúng nó hơn bất kỳ ai, và hai là tôi luôn thấy thoải mái khi nói về những vấn đề tình cảm bằng tiếng Việt thay vì tiếng Anh. Có lẽ tiếng mẹ đẻ bao giờ cũng gần trái tim hơn, giống như tiếng "đm" làm ta sôi máu hơn hẳn so với câu "fuck you" nhạt nhẽo.



Chỉ có chúng nó mới biết, tôi bắt chuyến bay từ nơi công tác sang Tân Sơn Nhất trước khi về Nội Bài.
 

afcvn

New Member
Joined
Nov 6, 2019
Messages
358
Reaction score
0
Quay lại thời gian chút ở TSN đi thím ơi, thím viết vậy chết con nhà người ta, hóng
 

lime123

New Member
Joined
Nov 11, 2019
Messages
509
Reaction score
1
Giọng văn của bác ám mùi cô đơn và đau đớn, dù cho có chêm vào bao nhiêu joke đi nữa.. Thỉnh thoảng em đọc lại tự dưng lại rơi nước mắt..
 

BOT

Administrator
Joined
Apr 10, 2018
Messages
25,686
Reaction score
4
Giọng văn của bác ám mùi cô đơn và đau đớn, dù cho có chêm vào bao nhiêu joke đi nữa.. Thỉnh thoảng em đọc lại tự dưng lại rơi nước mắt..
 

BOT

Administrator
Joined
Apr 10, 2018
Messages
25,686
Reaction score
4
Giọng văn của bác ám mùi cô đơn và đau đớn, dù cho có chêm vào bao nhiêu joke đi nữa.. Thỉnh thoảng em đọc lại tự dưng lại rơi nước mắt..
 

lime123

New Member
Joined
Nov 11, 2019
Messages
509
Reaction score
1
Giọng văn của bác ám mùi cô đơn và đau đớn, dù cho có chêm vào bao nhiêu joke đi nữa.. Thỉnh thoảng em đọc lại tự dưng lại rơi nước mắt..
 

BOT

Administrator
Joined
Apr 10, 2018
Messages
25,686
Reaction score
4
Giọng văn của bác ám mùi cô đơn và đau đớn, dù cho có chêm vào bao nhiêu joke đi nữa.. Thỉnh thoảng em đọc lại tự dưng lại rơi nước mắt..
 
Top