Last Updated 06-01-2020 at 19:35
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f145 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Chap 2: Gặp mặt
Chap 3: Loạn nhịp
Chap 4: Phân vân
Chap 5: Kate
Chap 6: Rối ren
Chap 7: Tiến về phía trước
Chap 8: Về nhà thì nhắn cho anh nhé
Chap 9: Tạm biệt
Chap 10: Đương đầu
Chap 11: Tết
Chap 12: Chìm sâu hơn
Chap 13: Công tác
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f145 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Chap 2: Gặp mặt
Chap 3: Loạn nhịp
Chap 4: Phân vân
Chap 5: Kate
Chap 6: Rối ren
Chap 7: Tiến về phía trước
Chap 8: Về nhà thì nhắn cho anh nhé
Chap 9: Tạm biệt
Chap 10: Đương đầu
Chap 11: Tết
Chap 12: Chìm sâu hơn
Chap 13: Công tác
Last Updated 21-12-2019 at 03:56
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f145 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f145 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Last Updated 20-12-2019 at 03:56
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f145 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f145 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Last Updated 06-11-2019 at 01:41
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f148 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f148 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Last Updated 05-11-2019 at 01:41
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f148 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f148 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Last Updated 06-11-2019 at 01:41
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f148 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f148 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Last Updated 05-11-2019 at 01:41
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f148 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f148 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Mở đầu: Chào mọi người. Nằm vùng đã lâu, nhưng tâm trạng có quá nhiều thứ rối loạn bây giờ, nên hôm nay tôi nổi hứng muốn viết mấy dòng. Viết về nhiều thứ, hầu hết xoay quanh cuộc sống ở một đất nước xa lạ, nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Chuyện học, chuyện hoà nhập, chuyện làm lụng, và sẽ xen chút chuyện tình cảm vào - đây là f148 mà
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.
Tôi không viết bài này lên facebook hay bất kỳ blog cá nhân nào có bạn bè tôi theo dõi. Có những thứ mà bản thân tôi chỉ thoải mái chia sẻ khi tôi không là ai cả. Các bạn có thể coi đây là một câu chuyện vu vơ của một con người không có thật cũng được, đừng mất công tìm kiếm thông tin của các nhân vật. Mọi sự trùng hợp trong câu chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, vì review này chỉ có 50% là thật, 60% còn lại sẽ là hư cấu.
Chap 1: London: lạnh lẽo và cô đơn
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào đại học, tôi đã mơ về một ngày bước chân ra nước ngoài. Hồi ấy còn trẻ người non dạ, cộng thêm tư tưởng sính ngoại được tiêm vào đầu từ những người xung quanh, tôi luôn cho rằng Tây là nhất, học ở nước ngoài là xịn. Càng va vấp nhiều càng thấy mình từng thiển cận như thế nào, cái này tôi sẽ nói rõ hơn ở một chap khác.
Tốt nghiệp đại học trong nước rồi đi làm được vài năm, tôi bắt đầu rải hồ sơ đi học tiếp bậc cao hơn. Lý do thì rất nhiều. Tôi có kinh nghiệm và kỹ năng, giờ là lúc mài giũa thêm một vài kiến thức mới ở một môi trường mới. Tôi gặp một vài rắc rối trong đời sống cá nhân và muốn một sự thay đổi, hay nói thẳng ra là tôi muốn trốn tránh thực tế. Tôi muốn thực hiện ước mơ thời đại học. Tôi muốn sang Anh học nói giọng Anh cho nó sang chảnh.
Tôi đặt chân tới London vào một ngày cuối tháng 9 với cái đầu nặng trĩu những nỗi lo. Lo về khoản vay đi học vẫn luôn lơ lửng trên đầu. Lo về chi phí sinh hoạt khủng khiếp - riêng tiền nhà ở đã tốn khoảng 15 triệu VND (500 bảng), và đó là mức giá được coi là rẻ ở khu vực đó. Lo về kỳ vọng của bản thân, liệu mình có học được nhiều như kỳ vọng không.
Môi trường sống ở London khác một trời một vực so với Hà Nội. Sống ở đây hơn một năm, tôi nói thật là buồn và không có nhiều hoạt động để làm ngoài công việc. Ở nhà đi lại bằng xe máy, ở đây thì đi tàu xe công cộng. Ở nhà lười nấu thì cứ xách đít ra hàng ăn thoải mái, ở đây tiền ăn ngoài một bữa đủ mua đồ ăn tự nấu ba bốn ngày. Ở nhà cơm nước xong là bạn bè ý ới rủ nhau đi nước nôi, ở đây thì nghĩ đến việc đi 1 tiếng đến quán cà phê xong hôm sau lại phải dậy sớm đi làm đi học là lại phải tặc lưỡi từ chối. Mà quán xá ở đây buồn như chó cắn, 7 8h đã lục tục đóng cửa rồi. 8h ra ngoài đường thấy tối om như đi trong làng quê ở Bắc Giang. Ở Hà Nội, mọi thứ ồn ào mà bình yên, ở London, mọi thứ tĩnh lặng mà gấp gáp hối hả.
Những ngày đầu tiên tới London, tôi nhớ nhà cực kỳ. Người ta hay nói là đi xa thường có ba giai đoạn, 1 là giai đoạn háo hức, 2 là giai đoạn mất phương hướng, nhớ nhà và cô đơn và 3 là giai đoạn ổn định. Tôi gần như đã bỏ qua giai đoạn 1 và nhảy thẳng qua giai đoạn 2 bằng một cách nào đó, vì tôi chẳng có chút háo hức nào khi đặt chân tới Anh cả, tất cả những gì trong đầu tôi là lo lắng và nghi ngờ quyết định của bản thân.
Sau này tôi mới hiểu, tất cả đều quy về bài toán chi phí và doanh thu, chỉ là đơn vị ở đây không chỉ gói gọn trong tiền. Tôi ra đi bỏ lại mọi thứ quen thuộc lại phía sau: gia đình, bạn bè, nhà cửa để đổi lấy kiến thức. Trước khi "rút ví", tôi chỉ nghĩ là đó là điều bình thường, chỉ đến khi tôi thực sự trải nghiệm tôi mới thấy cái giá thật đắt đỏ. Điều này lại tăng thêm áp lực cho tôi, vì tôi lo rằng những gì thu được có thể không xứng đáng với những gì mình đã phải đánh đổi - mà về sau quá trình học củ lìn chỉ làm tôi lo lắng thêm. Quá trình học hành tôi sẽ đề cập ở một chương khác, chủ yếu là để mọi người có cái nhìn thực tế hơn về "môi trường giáo dục tiên tiến ở Anh".
Nói lạc đề chút, du học sinh về nước nhiều không phải là không có lý do. Và lý do trong rất nhiều trường hợp không phải họ kém. Nhiều người có cái nhìn là "bọn này học hành như cứt xong đéo ở lại được mới phải về", cái nhìn đó không đúng hoàn toàn và có phần khắc nghiệt.
Những ngày đầu ở London của tôi diễn ra đều đều. Sáng dậy nấu nướng để có đồ ăn trưa mang đi làm hoặc đi học. Đi làm thì đi tàu hơn tiếng để đến trung tâm London làm, còn đi học thì dễ thở hơn vì tôi chỉ cần đi bus 30 phút là tới nơi. Ngày nghỉ thì lủi thủi trong phòng, hết nằm lại đến ngồi đợi ngày kết thúc. Do tâm trạng tồi tệ của tôi dẫn đến lối sống đó, hay lối sống đó làm tệ tâm trạng của tôi, tôi không biết, chỉ biết rằng những ngày đó tôi thấy rất khó khăn và kinh khủng, chỉ muốn bỏ hết để về nhà. Nếu như trước khi đi tôi không có một kế hoạch rõ ràng tôi đã bỏ cuộc từ lâu.
Thậm chí, tôi đã nhiều lần suýt kệ mẹ kế hoạch và bỏ hết, nếu như không có em - nhân vật chính của bài này.