Một ngày nắng...!!!
Nay là cuối tuần, khoảng thời gian rảnh rỗi duy nhất mà tôi được nghỉ ngơi. Được phép dậy muộn, được phép dành cho mình những sở thích mà tôi vẫn khao khát từ lâu.
Nhưng...kì lạ ở chỗ, tôi lại đón bình minh khá sớm. Mắt tôi mở thao láo khi chỉ có vài tia sáng nhẹ, đang cố luồn lách qua khe cửa sổ cuối phòng. Cố thở đều, trấn an tư tưởng mà chẳng thể nào ngủ thêm được chút nào nữa.
Có lẽ, tôi đã trưởng thành, đã thoát ra khỏi cái tuổi ẩm ương, sớm nắng chiều mưa, để tiến thêm một bước, tiến thêm một nấc quan trọng trong cuộc đời.
Đặt khẽ đôi bàn chân lên sàn, tôi loay hoay mò mẫm cốc nước, rồi tu một ngụm nhỏ cho cơ thể bắt đầu hoạt động. Tỉnh táo lên đôi chút, tôi giật mình khi thấy con em vẫn nằm co ro trong góc giường. Hai bàn tay vắt chồng lên nhau, làm mái tóc dài của nó rối tung, che đi hết bản mặt nhăn nhó mà nó vẫn hay trưng dụng.
Tôi nhẹ nhàng kéo cái chăn mỏng đắp lại cho nó, rồi vuốt lại mái tóc dầy, vẻ xơ xác, bệt màu. Chẳng biết bao nhiêu lần tôi mắng mà chẳng lần nào nó chịu nghe. Hết uốn, hết nhuộm rồi sấy...vừa tốn tiền, vừa hại tóc. Cứ để tự nhiên có phải hơn không ?.
Nó năm nay cũng đã 22 sắp sửa 23 tuổi, mà chẳng biết nó là trẻ con hay thiếu niên nữa. Vẫn hay hạch sách tôi, làm nũng với tôi, trêu đùa, bám lấy tôi như lúc còn bé. Phải chăng nó là con trai thì tôi đỡ lo, đỡ nghĩ đi nhiều. Hay chỉ cần bằng một phần của Nhung thôi cũng được. Còn nó thì…ngơ ngơ, ít suy nghĩ sâu xa, cứ trốn chui trốn lủi trong cái vỏ bọc ấp ám do tôi tạo ra. Ở với nó lâu, đâm ra tôi vừa phải làm anh, vừa phải thay bố mẹ để chăm sóc, bao bọc cho nó thật cẩn thận. Khiến tâm hồn nó chưa thực sự chấp nhận rằng nó đã lớn.
Có cô em gái nào ngoài 20 mà vẫn sợ bóng tối, đêm ngủ trùm chăn kín mít chỉ để hở tí tóc. Mà không biết bao nhiêu lần nó làm tôi sợ chiết khiếp khi dậy đêm uống nước.
Có cô em gái nào ngoài 20 tuổi vẫn trưng cái mặt ngây thơ, ánh mắt long lanh chỉ để bắt anh nó mua này mua kia.
Vài năm trước, tôi đã lo, đã muốn đẩy nó ra ngoài xã hội, để nó có thể tự thân vận động. Để cho nó biết cuộc sống ngoài kia vốn không hề dễ dàng. Nhưng cứ nghĩ đến cái cảnh nó ngồi co rúm một khóc với đôi mắt sợ sệt, là tôi lại mủi lòng.
Ngày trước, có lần nó đi học buổi chiều, bố mẹ tôi thì lên thăm ông nội không về, tôi thì đi học ca tối. Khiến nó phải ở nhà tự nấu cơm, tự ăn một mình. Hơn mười giờ đêm, tôi giật mình khi thấy cả nhà sáng trưng, điện ngoài sân, điện sau nhà rồi điện tầng hai, tầng ba đều được bật. Tôi lò dò mở cổng bước vào, gọi nó nhưng không thấy đáp. Sợ nó làm sao, tôi cuống cuồng đi tìm. Vì mọi lần chỉ cần nghe thấy tiếng xe đạp, tiếng gạt chân chống là nó hớn hở ló cái mặt ra trêu tôi rồi.
Mất một lúc vật lộn, thở không ra hơi, tôi mới thấy cái bóng lấp ló của con em in mờ trên cánh cửa nhà tắm.
- TA hả, mày làm gì trong đấy thế ? sao tao gọi không nói – tôi đập cửa
- Hức….hức….
- Làm sao ? mở cửa ra tao xem nào ? nhanh lên
- Anh ơi…em sợ….hu hu
- Mở ra, mở cửa ra….- tôi hét toáng lên
Đập vào mắt tôi là cái dáng vẻ thất thần, tóc tai rũ rợi, hai bàn tay nó ôm chặt lấy chân, nước mắt nước mũi chảy ra trên má. Vừa thôi tôi, chẳng nói chẳng rằng nó ôm chầm lấy khóc nức nở.
Hóa ra là, từ bé đến giờ chưa bao giờ nó phải ở nhà một mình cả, ngủ thì luôn ngủ cùng mẹ. Tối lại mò sang phòng tôi bắt mở phim ma xem. Thành ra từ tâm thức nó đã hình thành nỗi một nỗi sợ không tên.
Và khi đó, nó mới học lớp hai.
…..
Lò dò vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, tay tôi bất giác chạm vào đống râu lún phún dưới cằm và cổ. Mới một ngày không cạo mà nó đã thi nhau dài lên, chen chúc đùn đẩy nhau trên lớp da vốn đã mỏng của tôi. Nhiều lần tặc lưỡi cứ kệ, kệ cho chúng mọc, kệ cho bản thân cảm thấy mình đã lớn. Thế nhưng ai ở công ty cũng chê, cũng bảo trông tôi quá già so với tuổi, rồi nhìn mày để râu không hợp.
Lâu rồi tôi không xuống ngõ ăn bún, chẳng biết có thay đổi gì không, bác có nhận ra bộ dạng gầy còm yếu đuối của tôi không, hay lại nhìn tôi với ánh mắt nửa ngờ nửa vực. Mọi lần bữa sáng đều do Nhung hoặc con em tôi nấu, còn hôm nay tôi dậy sớm nhất nên chẳng ai chăm tôi cả.
Chọn cho mình chiếc bàn trong góc, tôi hớn hở đứng dậy gọi to
· bác ơi, cho cháu bát bún riêu nhiều bún nhé
Chẳng cần chờ lâu, chất giọng ấm áp, đậm chất Hà Nội của bác vang lên
· mày giỏi nhỉ, lâu lắm không vác cái mặt xuống đây, lại còn không thèm chào tao một câu à
· cháu tưởng bác không nhận ra cháu nữa cơ - tôi đon đả đến chỗ bác, giúp bác chuyển đồ cho khách
· cái mặt mày, có vậy có nữa tao vẫn nhận ra nhé. Mà mới ốm dậy hay sao mặt mũi gầy nhom thế này - bác lườm lườm tôi
· tại lâu không bún bác nên gầy đấy ạ
· cha bố anh, nào...của anh đây, lại kia ngồi ăn đi cho nóng.
· dạ...cháu xin….
Mùi nước dùng, mùi hành, mùi cá từ bát bún quyện lên, xộc vào mũi tôi làm nước miếng ứa ra. Vài tuần rồi chưa được thưởng thức, vị giác tôi bị chúng kích thích mãnh liệt. Tôi ăn ngấu nghiến đến nỗi chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh. Quên hết muộn phiền, lo âu thường ngày.
· ăn từ từ thôi kẻo nghẹn - chị Nguyệt ngồi đối diện tôi từ lúc nào
· ơ chị...ực… - tôi ngạc nhiên
· ăn đi rồi nói, thằng này - chị nhăn mặt, đưa cho tôi tờ giấy ăn
· chị đến khi nào thế ? - lâu không thấy chị đến quán.
· từ sáng rồi, tao vừa ra ngoài mua ít đồ. Về thì thấy cu ngồi cặm cụi ăn ở đây.
· thế ạ, chị ăn sáng chưa ? ăn cùng em luôn, em trả, hề hề
· khỏi, tôi ăn từ lúc chú chưa dậy cơ. Mà sao dạo này nhìn gầy thế, lại cắm mặt cắm mũi đi kiếm tiền à ?
· được bao nhiêu rồi, cho bác vay. Đức…. - Bác nhìn tôi cười
· dạ….- tôi cười trừ
· thì em sáng đi tối về thôi, công việc của em như thế mà chị.
· Mày mới đi công tác về hả ? ở Hà Nội không ở, vào đấy làm gì cho nặng nhọc ra.
· ơ...vâng, em vào có 2 3 tháng thôi chị. Cũng có nặng nhọc gì đâu, chẳng qua là…
· chị còn lạ gì tính mày nữa. Thấy hở ra cái gì là giúp, ai nhờ gì cũng nghe, chẳng bao giờ quan tâm mày thiệt hay hơn. Bảo sao gầy hóp cả mặt…- chị lắc đầu ngao ngán
· thì...người ta có việc quan trọng, với lại...em cũng rảnh nữa…
· rảnh...mày thì rảnh chỗ nào...cái thằng....mày không thấy là giờ, ngoài cái TA ra, mày còn bé Nhung nữa à. Đàn ông con trai gì, vô tâm, vô lo, vô nghĩ...chẳng biết người yêu mình nghĩ gì, cần gì…
· ơ…
· không phải ơ, chị mày cũng thân với bé Nhung lắm đấy. Mày cố bớt bao đồng đi hộ tao. Ngu nga, ngu ngơ....haizzz
· vâng…
…..
Trưa, ba chúng tôi cùng đi chợ nấu cơm, cùng ngồi ăn vui vẻ trong căn phòng nhỏ. Tôi và N đi chợ, con em ở nhà cắm cơm, tôi nhặt rau, N làm cá...mọi việc diễn ra bình thản, yên bình, chẳng khác nào một gia đình nhỏ, đang từ từ lớn dần giữa lòng đô thị đông đúc.
- Anh ăn nhiều vào cho béo, gầy nhom gầy nhem – N gắp cho tôi miếng trứng rán
- Ui giời, vợ yên tâm, sau này anh ắt sẽ béo quay
- Cứ ăn cái kiểu nhường nhịn thế này thì còn lâu nhá
- Lâu là lâu thế nào, ra tết, cứ chờ đến lúc đấy đi – tôi cười nhăn
- Sao lại ra tết – con em trố mắt
- Thì lúc đấy anh có vợ rồi, lúc đấy anh sẽ béo – tôi nhìn N cười ranh mãnh
- Xì, thế giờ hai anh chị có khác gì vợ chồng không. Lại còn ra với chả tết
- Mày thì biết cái gì, tợp đi
- Kệ lão ý, ăn nhanh đi rồi chị em mình đi big C
- Thật á, tiện thể em đi mua quần áo luôn, hí hí
- Lại đấy, cấm em mua đồ, hay cho tiền nó nhé. Chiều nó quen đi, lớn tướng rồi
- Ơ, chị chiều em chứ chiều anh à. Anh ở nhà rửa bát đi, hờ
- Vợ tao chứ vợ mày à, đập cho trân giờ, nhờn quen
- Anh rửa bát đi, có gì tí nhiều đồ quá thì em gọi anh ra chở về
- Ơ…
- Ơ cái gì mà ơ, lần nào đi cùng anh cũng kêu mệt, kêu lâu còn gì. Anh ở nhà đi, có gì chị em em gọi cho.
- Nhớ mua anh cái áo đấy – tôi xị ra
- Em nhớ rồi, anh ở nhà ngoan nhé – N vòng tay qua cổ tôi nũng nịu
- Vẽ chuyện – con em bê đống bát vào trong
- Anh cứ như osin của hai chị em ấy nhờ - tôi giả vờ dỗi
- Lớn tướng thế này rồi còn đòi em dỗ nữa à – em nhéo má tôi
- Nhớ mua cho anh đấy
- Rồi, được rồi, khổ lắm ý
…..
Cả buổi chiều tôi ở phòng một mình, hết nghe nhạc rồi đến ngồi cày bộ phim mà em hay xem mỗi khi tôi gối đầu lên chân em ngủ. Hai con bé phòng đầu thi thoảng có sang chơi, nhưng chẳng được lâu. Đứa đã có người yêu, đứa thì bận sổ sách, giấy tờ. Đâm ra mối liên hệ giữa chúng tôi không còn được như trước.
Ba giờ chiều, một cuộc gọi từ N làm tôi tỉnh giấc. Đã khá lâu không được ngủ trưa nên đầu óc tôi, cơ thể tôi trở nên mụ mị, mệt mỏi. Dò dẫm tìm điện thoại trong đống giấy tờ, tôi cố mở mắt ấn nút nghe.
- ừ….
- Anh đang ngủ hả ? Dậy đi, dậy đến đón tụi em
- Mấy giờ rồi…
- Hơn ba giờ rồi, anh ngủ cả trưa đấy à ?
- ừm…ừ…chờ anh tí nhé – tôi uể oải ngồi dậy
- anh nhớ mặc áo dài vào, nắng lắm đấy.
- ừ…ừ
Rửa qua cái mặt, tôi mặc vội cái áo dài tay phai màu, xỏ tạm đôi dép lê ngoài cửa rồi đi nhanh xuống nhà. Tiện thể gọi í ới hai cô bé phòng đầu.
- trông nhà hộ a nhé hai đứa
- vâng, anh đi đón chị Nhung à – cái Phương nói vọng ra
- ừ, khổ ghê
- nhớ mang gì về cho bọn e ăn với nhé
- xem đã…
- thế mất đồ e không chịu đâu nhá
- mặc xác cô
Trời nắng, nên xe cộ lúc này không quá đông đúc. Chỉ có mấy chiếc xe bus, taxi hay vài bạn grap đang cố gắng đội cái nóng để chạy cho kịp giờ khách gọi. Giờ đang là cuối hè, cái hầm hậm, cái oi bức vẫn vương vấn ở đất Hà Nội, vốn đã ngột ngạt, đông đúc.
Gửi xe vào bãi, tôi cởi bớt chiếc cúc áo trên người cho thoát nhiệt. Vừa đi vừa phẩy phẩy vạt áo, tự nhiên tôi ngờ ngợ có cảm giác như ai đó đang nhìn mình. Nhưng vì chỗ để xe khá rộng, lại nhiều người ra vào nên có cố nheo mắt tìm quanh, tôi cũng chẳng biết là ai. Hoặc cũng có thể, tôi thần hồn nát thần tính, tự tưởng tượng ra vậy.
- vợ ơi, vợ với con quạ đang tọa lạc ở chốn nào đấy – tôi ngồi bệt xuống hiên, bấm điện thoại gọi cho em
- em đang ở khu đồ mỹ phẩm ý, anh đang ở đâu rồi ? – tiếng N pha lẫn tiếng loa thông báo
- anh đang ngoài sảnh. Vẫn chưa mua xong à ?
- em mua cho anh lọ sữa rửa mặt, với kem cạo râu. Cho a mặt anh bớt nhăn nhăn nhó nhó đây. Hừ
- ui giời, anh lấy của em dùng cũng được, mua làm gì.
- Da anh mỏng, không dùng loại của em được. Anh vào đi, nhiều đồ lắm
- Yes, madam
Tôi lững thững tiến vào, mà không hề biết rằng, buổi chiều hôm đó cô bé lại một lần nữa bước vào cuộc đời tôi.
Nay là cuối tuần, khoảng thời gian rảnh rỗi duy nhất mà tôi được nghỉ ngơi. Được phép dậy muộn, được phép dành cho mình những sở thích mà tôi vẫn khao khát từ lâu.
Nhưng...kì lạ ở chỗ, tôi lại đón bình minh khá sớm. Mắt tôi mở thao láo khi chỉ có vài tia sáng nhẹ, đang cố luồn lách qua khe cửa sổ cuối phòng. Cố thở đều, trấn an tư tưởng mà chẳng thể nào ngủ thêm được chút nào nữa.
Có lẽ, tôi đã trưởng thành, đã thoát ra khỏi cái tuổi ẩm ương, sớm nắng chiều mưa, để tiến thêm một bước, tiến thêm một nấc quan trọng trong cuộc đời.
Đặt khẽ đôi bàn chân lên sàn, tôi loay hoay mò mẫm cốc nước, rồi tu một ngụm nhỏ cho cơ thể bắt đầu hoạt động. Tỉnh táo lên đôi chút, tôi giật mình khi thấy con em vẫn nằm co ro trong góc giường. Hai bàn tay vắt chồng lên nhau, làm mái tóc dài của nó rối tung, che đi hết bản mặt nhăn nhó mà nó vẫn hay trưng dụng.
Tôi nhẹ nhàng kéo cái chăn mỏng đắp lại cho nó, rồi vuốt lại mái tóc dầy, vẻ xơ xác, bệt màu. Chẳng biết bao nhiêu lần tôi mắng mà chẳng lần nào nó chịu nghe. Hết uốn, hết nhuộm rồi sấy...vừa tốn tiền, vừa hại tóc. Cứ để tự nhiên có phải hơn không ?.
Nó năm nay cũng đã 22 sắp sửa 23 tuổi, mà chẳng biết nó là trẻ con hay thiếu niên nữa. Vẫn hay hạch sách tôi, làm nũng với tôi, trêu đùa, bám lấy tôi như lúc còn bé. Phải chăng nó là con trai thì tôi đỡ lo, đỡ nghĩ đi nhiều. Hay chỉ cần bằng một phần của Nhung thôi cũng được. Còn nó thì…ngơ ngơ, ít suy nghĩ sâu xa, cứ trốn chui trốn lủi trong cái vỏ bọc ấp ám do tôi tạo ra. Ở với nó lâu, đâm ra tôi vừa phải làm anh, vừa phải thay bố mẹ để chăm sóc, bao bọc cho nó thật cẩn thận. Khiến tâm hồn nó chưa thực sự chấp nhận rằng nó đã lớn.
Có cô em gái nào ngoài 20 mà vẫn sợ bóng tối, đêm ngủ trùm chăn kín mít chỉ để hở tí tóc. Mà không biết bao nhiêu lần nó làm tôi sợ chiết khiếp khi dậy đêm uống nước.
Có cô em gái nào ngoài 20 tuổi vẫn trưng cái mặt ngây thơ, ánh mắt long lanh chỉ để bắt anh nó mua này mua kia.
Vài năm trước, tôi đã lo, đã muốn đẩy nó ra ngoài xã hội, để nó có thể tự thân vận động. Để cho nó biết cuộc sống ngoài kia vốn không hề dễ dàng. Nhưng cứ nghĩ đến cái cảnh nó ngồi co rúm một khóc với đôi mắt sợ sệt, là tôi lại mủi lòng.
Ngày trước, có lần nó đi học buổi chiều, bố mẹ tôi thì lên thăm ông nội không về, tôi thì đi học ca tối. Khiến nó phải ở nhà tự nấu cơm, tự ăn một mình. Hơn mười giờ đêm, tôi giật mình khi thấy cả nhà sáng trưng, điện ngoài sân, điện sau nhà rồi điện tầng hai, tầng ba đều được bật. Tôi lò dò mở cổng bước vào, gọi nó nhưng không thấy đáp. Sợ nó làm sao, tôi cuống cuồng đi tìm. Vì mọi lần chỉ cần nghe thấy tiếng xe đạp, tiếng gạt chân chống là nó hớn hở ló cái mặt ra trêu tôi rồi.
Mất một lúc vật lộn, thở không ra hơi, tôi mới thấy cái bóng lấp ló của con em in mờ trên cánh cửa nhà tắm.
- TA hả, mày làm gì trong đấy thế ? sao tao gọi không nói – tôi đập cửa
- Hức….hức….
- Làm sao ? mở cửa ra tao xem nào ? nhanh lên
- Anh ơi…em sợ….hu hu
- Mở ra, mở cửa ra….- tôi hét toáng lên
Đập vào mắt tôi là cái dáng vẻ thất thần, tóc tai rũ rợi, hai bàn tay nó ôm chặt lấy chân, nước mắt nước mũi chảy ra trên má. Vừa thôi tôi, chẳng nói chẳng rằng nó ôm chầm lấy khóc nức nở.
Hóa ra là, từ bé đến giờ chưa bao giờ nó phải ở nhà một mình cả, ngủ thì luôn ngủ cùng mẹ. Tối lại mò sang phòng tôi bắt mở phim ma xem. Thành ra từ tâm thức nó đã hình thành nỗi một nỗi sợ không tên.
Và khi đó, nó mới học lớp hai.
…..
Lò dò vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, tay tôi bất giác chạm vào đống râu lún phún dưới cằm và cổ. Mới một ngày không cạo mà nó đã thi nhau dài lên, chen chúc đùn đẩy nhau trên lớp da vốn đã mỏng của tôi. Nhiều lần tặc lưỡi cứ kệ, kệ cho chúng mọc, kệ cho bản thân cảm thấy mình đã lớn. Thế nhưng ai ở công ty cũng chê, cũng bảo trông tôi quá già so với tuổi, rồi nhìn mày để râu không hợp.
Lâu rồi tôi không xuống ngõ ăn bún, chẳng biết có thay đổi gì không, bác có nhận ra bộ dạng gầy còm yếu đuối của tôi không, hay lại nhìn tôi với ánh mắt nửa ngờ nửa vực. Mọi lần bữa sáng đều do Nhung hoặc con em tôi nấu, còn hôm nay tôi dậy sớm nhất nên chẳng ai chăm tôi cả.
Chọn cho mình chiếc bàn trong góc, tôi hớn hở đứng dậy gọi to
· bác ơi, cho cháu bát bún riêu nhiều bún nhé
Chẳng cần chờ lâu, chất giọng ấm áp, đậm chất Hà Nội của bác vang lên
· mày giỏi nhỉ, lâu lắm không vác cái mặt xuống đây, lại còn không thèm chào tao một câu à
· cháu tưởng bác không nhận ra cháu nữa cơ - tôi đon đả đến chỗ bác, giúp bác chuyển đồ cho khách
· cái mặt mày, có vậy có nữa tao vẫn nhận ra nhé. Mà mới ốm dậy hay sao mặt mũi gầy nhom thế này - bác lườm lườm tôi
· tại lâu không bún bác nên gầy đấy ạ
· cha bố anh, nào...của anh đây, lại kia ngồi ăn đi cho nóng.
· dạ...cháu xin….
Mùi nước dùng, mùi hành, mùi cá từ bát bún quyện lên, xộc vào mũi tôi làm nước miếng ứa ra. Vài tuần rồi chưa được thưởng thức, vị giác tôi bị chúng kích thích mãnh liệt. Tôi ăn ngấu nghiến đến nỗi chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh. Quên hết muộn phiền, lo âu thường ngày.
· ăn từ từ thôi kẻo nghẹn - chị Nguyệt ngồi đối diện tôi từ lúc nào
· ơ chị...ực… - tôi ngạc nhiên
· ăn đi rồi nói, thằng này - chị nhăn mặt, đưa cho tôi tờ giấy ăn
· chị đến khi nào thế ? - lâu không thấy chị đến quán.
· từ sáng rồi, tao vừa ra ngoài mua ít đồ. Về thì thấy cu ngồi cặm cụi ăn ở đây.
· thế ạ, chị ăn sáng chưa ? ăn cùng em luôn, em trả, hề hề
· khỏi, tôi ăn từ lúc chú chưa dậy cơ. Mà sao dạo này nhìn gầy thế, lại cắm mặt cắm mũi đi kiếm tiền à ?
· được bao nhiêu rồi, cho bác vay. Đức…. - Bác nhìn tôi cười
· dạ….- tôi cười trừ
· thì em sáng đi tối về thôi, công việc của em như thế mà chị.
· Mày mới đi công tác về hả ? ở Hà Nội không ở, vào đấy làm gì cho nặng nhọc ra.
· ơ...vâng, em vào có 2 3 tháng thôi chị. Cũng có nặng nhọc gì đâu, chẳng qua là…
· chị còn lạ gì tính mày nữa. Thấy hở ra cái gì là giúp, ai nhờ gì cũng nghe, chẳng bao giờ quan tâm mày thiệt hay hơn. Bảo sao gầy hóp cả mặt…- chị lắc đầu ngao ngán
· thì...người ta có việc quan trọng, với lại...em cũng rảnh nữa…
· rảnh...mày thì rảnh chỗ nào...cái thằng....mày không thấy là giờ, ngoài cái TA ra, mày còn bé Nhung nữa à. Đàn ông con trai gì, vô tâm, vô lo, vô nghĩ...chẳng biết người yêu mình nghĩ gì, cần gì…
· ơ…
· không phải ơ, chị mày cũng thân với bé Nhung lắm đấy. Mày cố bớt bao đồng đi hộ tao. Ngu nga, ngu ngơ....haizzz
· vâng…
…..
Trưa, ba chúng tôi cùng đi chợ nấu cơm, cùng ngồi ăn vui vẻ trong căn phòng nhỏ. Tôi và N đi chợ, con em ở nhà cắm cơm, tôi nhặt rau, N làm cá...mọi việc diễn ra bình thản, yên bình, chẳng khác nào một gia đình nhỏ, đang từ từ lớn dần giữa lòng đô thị đông đúc.
- Anh ăn nhiều vào cho béo, gầy nhom gầy nhem – N gắp cho tôi miếng trứng rán
- Ui giời, vợ yên tâm, sau này anh ắt sẽ béo quay
- Cứ ăn cái kiểu nhường nhịn thế này thì còn lâu nhá
- Lâu là lâu thế nào, ra tết, cứ chờ đến lúc đấy đi – tôi cười nhăn
- Sao lại ra tết – con em trố mắt
- Thì lúc đấy anh có vợ rồi, lúc đấy anh sẽ béo – tôi nhìn N cười ranh mãnh
- Xì, thế giờ hai anh chị có khác gì vợ chồng không. Lại còn ra với chả tết
- Mày thì biết cái gì, tợp đi
- Kệ lão ý, ăn nhanh đi rồi chị em mình đi big C
- Thật á, tiện thể em đi mua quần áo luôn, hí hí
- Lại đấy, cấm em mua đồ, hay cho tiền nó nhé. Chiều nó quen đi, lớn tướng rồi
- Ơ, chị chiều em chứ chiều anh à. Anh ở nhà rửa bát đi, hờ
- Vợ tao chứ vợ mày à, đập cho trân giờ, nhờn quen
- Anh rửa bát đi, có gì tí nhiều đồ quá thì em gọi anh ra chở về
- Ơ…
- Ơ cái gì mà ơ, lần nào đi cùng anh cũng kêu mệt, kêu lâu còn gì. Anh ở nhà đi, có gì chị em em gọi cho.
- Nhớ mua anh cái áo đấy – tôi xị ra
- Em nhớ rồi, anh ở nhà ngoan nhé – N vòng tay qua cổ tôi nũng nịu
- Vẽ chuyện – con em bê đống bát vào trong
- Anh cứ như osin của hai chị em ấy nhờ - tôi giả vờ dỗi
- Lớn tướng thế này rồi còn đòi em dỗ nữa à – em nhéo má tôi
- Nhớ mua cho anh đấy
- Rồi, được rồi, khổ lắm ý
…..
Cả buổi chiều tôi ở phòng một mình, hết nghe nhạc rồi đến ngồi cày bộ phim mà em hay xem mỗi khi tôi gối đầu lên chân em ngủ. Hai con bé phòng đầu thi thoảng có sang chơi, nhưng chẳng được lâu. Đứa đã có người yêu, đứa thì bận sổ sách, giấy tờ. Đâm ra mối liên hệ giữa chúng tôi không còn được như trước.
Ba giờ chiều, một cuộc gọi từ N làm tôi tỉnh giấc. Đã khá lâu không được ngủ trưa nên đầu óc tôi, cơ thể tôi trở nên mụ mị, mệt mỏi. Dò dẫm tìm điện thoại trong đống giấy tờ, tôi cố mở mắt ấn nút nghe.
- ừ….
- Anh đang ngủ hả ? Dậy đi, dậy đến đón tụi em
- Mấy giờ rồi…
- Hơn ba giờ rồi, anh ngủ cả trưa đấy à ?
- ừm…ừ…chờ anh tí nhé – tôi uể oải ngồi dậy
- anh nhớ mặc áo dài vào, nắng lắm đấy.
- ừ…ừ
Rửa qua cái mặt, tôi mặc vội cái áo dài tay phai màu, xỏ tạm đôi dép lê ngoài cửa rồi đi nhanh xuống nhà. Tiện thể gọi í ới hai cô bé phòng đầu.
- trông nhà hộ a nhé hai đứa
- vâng, anh đi đón chị Nhung à – cái Phương nói vọng ra
- ừ, khổ ghê
- nhớ mang gì về cho bọn e ăn với nhé
- xem đã…
- thế mất đồ e không chịu đâu nhá
- mặc xác cô
Trời nắng, nên xe cộ lúc này không quá đông đúc. Chỉ có mấy chiếc xe bus, taxi hay vài bạn grap đang cố gắng đội cái nóng để chạy cho kịp giờ khách gọi. Giờ đang là cuối hè, cái hầm hậm, cái oi bức vẫn vương vấn ở đất Hà Nội, vốn đã ngột ngạt, đông đúc.
Gửi xe vào bãi, tôi cởi bớt chiếc cúc áo trên người cho thoát nhiệt. Vừa đi vừa phẩy phẩy vạt áo, tự nhiên tôi ngờ ngợ có cảm giác như ai đó đang nhìn mình. Nhưng vì chỗ để xe khá rộng, lại nhiều người ra vào nên có cố nheo mắt tìm quanh, tôi cũng chẳng biết là ai. Hoặc cũng có thể, tôi thần hồn nát thần tính, tự tưởng tượng ra vậy.
- vợ ơi, vợ với con quạ đang tọa lạc ở chốn nào đấy – tôi ngồi bệt xuống hiên, bấm điện thoại gọi cho em
- em đang ở khu đồ mỹ phẩm ý, anh đang ở đâu rồi ? – tiếng N pha lẫn tiếng loa thông báo
- anh đang ngoài sảnh. Vẫn chưa mua xong à ?
- em mua cho anh lọ sữa rửa mặt, với kem cạo râu. Cho a mặt anh bớt nhăn nhăn nhó nhó đây. Hừ
- ui giời, anh lấy của em dùng cũng được, mua làm gì.
- Da anh mỏng, không dùng loại của em được. Anh vào đi, nhiều đồ lắm
- Yes, madam
Tôi lững thững tiến vào, mà không hề biết rằng, buổi chiều hôm đó cô bé lại một lần nữa bước vào cuộc đời tôi.