[Official thread] Thơ ca Việt Nam - mỗi ngày một bài thơ hay

nguoilamvu0n

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
2,567
Reaction score
0
Last Updated 2019-07-17 ,11:29
Như tit ạ, thấy bên topic Tế Hanh sôi nổi quá, mới biết voz cũng nhiều bác yêu thơ.
Thơ ca Việt Nam, đặc biệt từ phong trào thơ mới, có rất nhiều nhà thơ và nhiều tác phẩm rất xuất sắc. Trong đó có tình yêu quê hương đất nước, tình yêu nam nữ, nhịp thở của thời đại, sự chuyển mình của đất nước.

Thế nên lập topic này cho các thím yêu thơ ca Việt Nam vào thảo luận, post thơ hay cho vui, cùng chia sẻ bình luận, nhớ lại những kỷ niệm :adore::adore::adore:

Em trước nhé, nhiều khi thấy cuộc sống nó cuốn mình đi nhanh quá, chả có thời gian tĩnh lặng nghiền ngẫm những thứ đã qua, nay đọc mấy câu thơ của Tế Hanh mà nhớ ngày xưa quá:


Nhớ con sông quê hương - Tế Hanh

"Quê hương tôi có con sông xanh biết
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Toả nẵng xuống giòng sông lấp loáng"
Có mấy câu thơ mà cả một bầu trời các thím ạ :pudency:

Rồi Bếp lửa của Bằng Việt, đọc bài này nhớ cái thời đun bếp củi, khói nghi ngút, nhớ ông bà nội :sosad:



Bếp lửa - Bằng Việt

Một bếp lửa chờn vờn sương sớm,
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa.
Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói,
Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi,
Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy.
Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu,
Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay.

Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa,
Tu hú kêu trên những cánh đồng xa.
Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà?
Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế,
Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế.

Mẹ cùng cha bận công tác không về,
Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe,
Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học,
Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc.
Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà,
Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa?

Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi,
Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi,
Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh.
Vẫn vững lòng, bà dặc cháu đinh ninh:
“Bố ở chiến khu bố còn việc bố,
Mày có viết thư chớ kể này kể nọ,
Cứ bảo nhà vẫn được bình yên”.

Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen
Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn,
Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng,
Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa
Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ,
Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm,
Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
Ôi kì lạ và thiêng liêng – bếp lửa!

Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở:
- Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?
Các thím có thể tìm đọc tập thơ Hương Cây - Bếp lửa của Bằng Việt và Lưu Quang Vũ.
Lưu Quang Vũ là nhà thơ em yêu thích nhất, thơ ca của ông gắn liền với sự chuyển biến của đất nước trong thời chiến tranh đầy biến động, sự chuyển biến của con người theo cùng hơi thở thời đại, xen và đó là tình yêu đôi lứa.

Hnay tặng các thím bài Nơi ấy - Lưu Quang Vũ:



Nơi ấy - Lưu Quang Vũ

Ở nơi ấy có một đồi mua tím
Có con đường đất mịn mát chân đi
Ở nơi ấy có một rừng bưởi chín
Có người em bé nhỏ ngóng ta về.

Tia nắng hạ sáng bừng trên lá cọ
Chim chào mào ăn hạt dẻ mùa thu
Rơm khô ủ những quả hồng chín đỏ
Ngọn gió chiều, hoa sở trắng như mưa.

Ở nơi ấy, suối thành sông mùa lũ
Xuyên qua rừng, ngập ướt cả bờ lau
Đèn nhựa trám tinh mơ em nhóm lửa
Sương mịt mù trước cửa, thấy em đâu.

Gương mặt ấy, nụ cười bên lửa thắm
Quả doi rừng trong nón để phần nhau
Ở nơi ấy vị măng vầu chẳng đắng
Củ sắn lùi ống nứa vẫn thơm lâu.

Hoa chẳng sớm và trái không quá muộn
Xuân không nhanh và đông chẳng kéo dài
Mỗi khóm lá một hương rừng bí mật
Nắng dong vàng thung lũng tiếng ong bay.

Tôi đã đi bao đường xa tít tắp
Bao mùa đông mùa hạ đã trôi qua
Bao cửa bể, xóm thôn, thành phố rộng
Một vùng quê nơi ấy ngỡ phai nhoà.

Nếu em biết những gì tôi đã sống
Những buồn vui tôi đã có trong đời
Nếu em biết bây giờ tôi khác lắm
Buổi cùng em kiếm củi ven đồi?


Người ta bảo: cả em giờ cũng khác
Đã con bồng, con dắt, nhớ chi tôi…
Có sao đâu: trái mùa thu vẫn thắm
Mây mùa thu vẫn trắng những chân trời.


Nếu em biết rằng tôi, tôi vẫn nhớ
Vẫn là con suối lũ của rừng xưa
Con tu hú dưới lùm hoa chuối đỏ
Ngọn lửa hồng em ủ giữa chiều mưa?


Vẫn nguyên vẹn những hoa rừng thơ dại
Đã dạy tôi biết chia ngọt sẻ bùi
Vầng trăng lớn mọc lên từ phía ấy
Ngọn gió rừng vẫn thổi giữa hồn tôi.
Các thím có gì hay post lên nhé :adore:

Last Updated 17-07-2019 at 11:29
Như tit ạ, thấy bên topic Tế Hanh sôi nổi quá, mới biết voz cũng nhiều bác yêu thơ.
Thơ ca Việt Nam, đặc biệt từ phong trào thơ mới, có rất nhiều nhà thơ và nhiều tác phẩm rất xuất sắc. Trong đó có tình yêu quê hương đất nước, tình yêu nam nữ, nhịp thở của thời đại, sự chuyển mình của đất nước.

Thế nên lập topic này cho các thím yêu thơ ca Việt Nam vào thảo luận, post thơ hay cho vui, cùng chia sẻ bình luận, nhớ lại những kỷ niệm :adore::adore::adore:

Em trước nhé, nhiều khi thấy cuộc sống nó cuốn mình đi nhanh quá, chả có thời gian tĩnh lặng nghiền ngẫm những thứ đã qua, nay đọc mấy câu thơ của Tế Hanh mà nhớ ngày xưa quá:


Có mấy câu thơ mà cả một bầu trời các thím ạ :pudency:

Rồi Bếp lửa của Bằng Việt, đọc bài này nhớ cái thời đun bếp củi, khói nghi ngút, nhớ ông bà nội :sosad:




Các thím có thể tìm đọc tập thơ Hương Cây - Bếp lửa của Bằng Việt và Lưu Quang Vũ.
Lưu Quang Vũ là nhà thơ em yêu thích nhất, thơ ca của ông gắn liền với sự chuyển biến của đất nước trong thời chiến tranh đầy biến động, sự chuyển biến của con người theo cùng hơi thở thời đại, xen và đó là tình yêu đôi lứa.

Hnay tặng các thím bài Nơi ấy - Lưu Quang Vũ:



Các thím có gì hay post lên nhé :adore:

Như tit ạ, thấy bên topic Tế Hanh sôi nổi quá, mới biết voz cũng nhiều bác yêu thơ.
Thơ ca Việt Nam, đặc biệt từ phong trào thơ mới, có rất nhiều nhà thơ và nhiều tác phẩm rất xuất sắc. Trong đó có tình yêu quê hương đất nước, tình yêu nam nữ, nhịp thở của thời đại, sự chuyển mình của đất nước.

Thế nên lập topic này cho các thím yêu thơ ca Việt Nam vào thảo luận, post thơ hay cho vui, cùng chia sẻ bình luận, nhớ lại những kỷ niệm :adore::adore::adore:

Em trước nhé, nhiều khi thấy cuộc sống nó cuốn mình đi nhanh quá, chả có thời gian tĩnh lặng nghiền ngẫm những thứ đã qua, nay đọc mấy câu thơ của Tế Hanh mà nhớ ngày xưa quá:
Nhớ con sông quê hương - Tế Hanh

"Quê hương tôi có con sông xanh biết
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Toả nẵng xuống giòng sông lấp loáng"
Có mấy câu thơ mà cả một bầu trời các thím ạ :pudency:

Rồi Bếp lửa của Bằng Việt, đọc bài này nhớ cái thời đun bếp củi, khói nghi ngút, nhớ ông bà nội :sosad:

Bếp lửa - Bằng Việt

Một bếp lửa chờn vờn sương sớm,
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa.
Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói,
Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi,
Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy.
Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu,
Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay.

Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa,
Tu hú kêu trên những cánh đồng xa.
Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà?
Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế,
Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế.

Mẹ cùng cha bận công tác không về,
Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe,
Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học,
Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc.
Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà,
Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa?

Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi,
Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi,
Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh.
Vẫn vững lòng, bà dặc cháu đinh ninh:
“Bố ở chiến khu bố còn việc bố,
Mày có viết thư chớ kể này kể nọ,
Cứ bảo nhà vẫn được bình yên”.

Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen
Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn,
Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng,
Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa
Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ,
Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm,
Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
Ôi kì lạ và thiêng liêng – bếp lửa!

Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở:
- Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?
Các thím có thể tìm đọc tập thơ Hương Cây - Bếp lửa của Bằng Việt và Lưu Quang Vũ.
Lưu Quang Vũ là nhà thơ em yêu thích nhất, thơ ca của ông gắn liền với sự chuyển biến của đất nước trong thời chiến tranh đầy biến động, sự chuyển biến của con người theo cùng hơi thở thời đại, xen và đó là tình yêu đôi lứa.

Hnay tặng các thím bài Nơi ấy - Lưu Quang Vũ:

Nơi ấy - Lưu Quang Vũ

Ở nơi ấy có một đồi mua tím
Có con đường đất mịn mát chân đi
Ở nơi ấy có một rừng bưởi chín
Có người em bé nhỏ ngóng ta về.

Tia nắng hạ sáng bừng trên lá cọ
Chim chào mào ăn hạt dẻ mùa thu
Rơm khô ủ những quả hồng chín đỏ
Ngọn gió chiều, hoa sở trắng như mưa.

Ở nơi ấy, suối thành sông mùa lũ
Xuyên qua rừng, ngập ướt cả bờ lau
Đèn nhựa trám tinh mơ em nhóm lửa
Sương mịt mù trước cửa, thấy em đâu.

Gương mặt ấy, nụ cười bên lửa thắm
Quả doi rừng trong nón để phần nhau
Ở nơi ấy vị măng vầu chẳng đắng
Củ sắn lùi ống nứa vẫn thơm lâu.

Hoa chẳng sớm và trái không quá muộn
Xuân không nhanh và đông chẳng kéo dài
Mỗi khóm lá một hương rừng bí mật
Nắng dong vàng thung lũng tiếng ong bay.

Tôi đã đi bao đường xa tít tắp
Bao mùa đông mùa hạ đã trôi qua
Bao cửa bể, xóm thôn, thành phố rộng
Một vùng quê nơi ấy ngỡ phai nhoà.

Nếu em biết những gì tôi đã sống
Những buồn vui tôi đã có trong đời
Nếu em biết bây giờ tôi khác lắm
Buổi cùng em kiếm củi ven đồi?


Người ta bảo: cả em giờ cũng khác
Đã con bồng, con dắt, nhớ chi tôi…
Có sao đâu: trái mùa thu vẫn thắm
Mây mùa thu vẫn trắng những chân trời.


Nếu em biết rằng tôi, tôi vẫn nhớ
Vẫn là con suối lũ của rừng xưa
Con tu hú dưới lùm hoa chuối đỏ
Ngọn lửa hồng em ủ giữa chiều mưa?


Vẫn nguyên vẹn những hoa rừng thơ dại
Đã dạy tôi biết chia ngọt sẻ bùi
Vầng trăng lớn mọc lên từ phía ấy
Ngọn gió rừng vẫn thổi giữa hồn tôi.
Các thím có gì hay post lên nhé :adore:
 
Last edited by a moderator:

Rossoneri

New Member
Joined
Sep 29, 2017
Messages
86
Reaction score
0
Và anh tồn tại

Lưu Quang Vũ



Giữa bao la đường xá của con người

Thành phố rộng, hồ xa, chiều nổi gió

Ngày chóng tắt, cây vườn mau đổ lá

Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài

Chỉ một người ở lại với anh thôi

Lúc anh ngủ người ấy thường thức đợi

Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới

Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương

Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn

Anh lạc bước, em đưa anh trở lại

Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi

Em là sớm mai, là tuổi trẻ của anh

Khi những điều giả dối vây quanh

Bàn tay ấy chở che và gìn giữ

Biết ơn em, em từ miền cát gió

Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng

Anh thành người có ích cũng nhờ em

Anh biết sống vững vàng không sợ hãi

Như người làm vườn, như người dệt vải

Ngày của đời thường thành ngày-ở-bên-em

Anh biết tình yêu không phải vô biên

Như tia nắng chúng mình không sống mãi

Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại

Ai biết ngày mai sẽ có những gì

Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi

Giữa thế giới mong manh nhiều biến đổi

"Anh yêu em... và anh tồn tại"

Em của anh ơi, đôi vai ấm dịu dàng

Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương

Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại

Em ở đấy, bàn tay tin cậy

Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày

Đôi mắt buồn của xứ sở có nhiều mưa

Ngọn đèn sáng rụt rè bên cửa sổ

Đã quen lắm, anh vẫn còn bỡ ngỡ

Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng sao.



P/S: không hiểu sao trong các bài thơ của Lưu Quang Vũ mình thích nhất bài này, mộc mạc, giản dị. "Anh yêu em... và anh tồn tại" thay vì nói "em là lẽ sống của đời anh" thấy nó chân thật hơn nhiều
 

galeonvze1

New Member
Joined
Oct 4, 2017
Messages
1,225
Reaction score
0
nguoilamvu0n said:
Như tit ạ, thấy bên topic Tế Hanh sôi nổi quá, mới biết voz cũng nhiều bác yêu thơ.
Thơ ca Việt Nam, đặc biệt từ phong trào thơ mới, có rất nhiều nhà thơ và nhiều tác phẩm rất xuất sắc. Trong đó có tình yêu quê hương đất nước, tình yêu nam nữ, nhịp thở của thời đại, sự chuyển mình của đất nước.
Chắc sẽ chủ yếu là thơ mới, hiện đại và hậu hiện đại. Tớ xin bắt chước 2 cụ Hoài Thanh và Hoài Chân, được post về cụ Tản Đà trước, gọi là kính trên nhường dưới:

Nước non nặng một nhời thề
Nước đi đi mãi không về cùng non
Nhớ nhời nguyện nước thề non
Nước đi chưa lại non còn đứng không
 

galeonvze1

New Member
Joined
Oct 4, 2017
Messages
1,225
Reaction score
0
Rossoneri said:
không hiểu sao trong các bài thơ của Lưu Quang Vũ mình thích nhất bài này, mộc mạc, giản dị. "Anh yêu em... và anh tồn tại" thay vì nói "em là lẽ sống của đời anh" thấy nó chân thật hơn nhiều
Mình thích Lưu Quang Vũ ở những bài về phố nghèo Hà Nội, nhất là bài này

Phố của ta
Những cây táo nở hoa
Mùa thu đấy
Thân cây đang tróc vỏ
Con đường lát đá
Nghiêng nghiêng trong sương chiều.

....

Em chờ anh trước cổng
Con chim sẻ của anh
Con chim sẻ tóc xù
COn chim sẻ của phố ta
Đừng buồn nữa nhá
Bác thợ mộc nói sai rồi
Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa
Tại sao cây táo lại nở hoa
Sao rãnh nước trong veo đến thế?
Con chim sẻ tóc xù ơi
Bác thợ mộc nói sai rồi.
 

potter

New Member
Joined
Nov 30, 2017
Messages
6,500
Reaction score
2
Thời cấp 3 mê bài này cực.




Sóng

Tác giả: Xuân Quỳnh

Biển Diêm Điền, 29-12-1967



Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể



Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ



Trước muôn trùng sóng bể

Em nghĩ về anh, em

Em nghĩ về biển lớn

Từ nơi nào sóng lên?



Sóng bắt đầu từ gió

Gió bắt đầu từ đâu?

Em cũng không biết nữa

Khi nào ta yêu nhau



Con sóng dưới lòng sâu

Con sóng trên mặt nước

Ôi con sóng nhớ bờ

Ngày đêm không ngủ được

Lòng em nhớ đến anh

Cả trong mơ còn thức



Dẫu xuôi về phương bắc

Dẫu ngược về phương nam

Nơi nào em cũng nghĩ

Hướng về anh - một phương



Ở ngoài kia đại dương

Trăm nghìn con sóng đó

Con nào chẳng tới bờ

Dù muôn vời cách trở



Cuộc đời tuy dài thế

Năm tháng vẫn đi qua

Như biển kia dẫu rộng

Mây vẫn bay về xa



Làm sao được tan ra

Thành trăm con sóng nhỏ

Giữa biển lớn tình yêu

Để ngàn năm còn vỗ.
 

nguoilamvu0n

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
2,567
Reaction score
0
Rossoneri said:
P/S: không hiểu sao trong các bài thơ của Lưu Quang Vũ mình thích nhất bài này, mộc mạc, giản dị. "Anh yêu em... và anh tồn tại" thay vì nói "em là lẽ sống của đời anh" thấy nó chân thật hơn nhiều
Bác rất giống mình, đây là những câu mình thích nhất thấy chân thực nhất từ ngày biết yêu luôn:

Anh biết tình yêu không phải vô biên
Như tia nắng chúng mình không sống mãi
Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại
Ai biết ngày mai sẽ có những gì
Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi
Giữa thế giới mong manh nhiều biến đổi
"Anh yêu em... và anh tồn tại"
 

ntc0222

New Member
Joined
Dec 11, 2017
Messages
1,491
Reaction score
0
Nhật ký trong tù - Uncle Lake



Đau khổ chi bằng mất tự do

Đến buồn đi ỉa cũng không cho

Cửa tù khi mở, không đau bụng

Đau bụng thì không mở cửa tù.
 

Rossoneri

New Member
Joined
Sep 29, 2017
Messages
86
Reaction score
0
Hồi ức chiến tranh

Phan Tùng Lưu

Khi tôi biết thế nào là yêu, những bông lau cuối mùa đã rụng đầy nơi ngày xưa tôi vẫn thường đội mũ, hoa lau chẳng thơm gì chỉ gợi buồn và nhớ, chốn hoang vu một thủa quân hành.

Ngày em tiễn anh, đôi mắt níu về lửa trong lồng ngực, mong manh quá áo quần em mặc, sắp nứt tung trên thân thể nảy mầm. Anh hành quân, hành trang trong tâm linh có mẹ già mếu máo, giọt tiễn con dấu vào thân áo, gió đồng quê nức nở khóm tre ngà.

Xa, rất xa sáu bảy tháng trời hành quân bộ, nhớ nao lòng em nữa, mẹ già ơi. Chiến trường là nơi tiền trạm, những người hành hương về bên kia thế giới, nơi ấy có thằng bạn con ra đi rất vội, đồng hương với nhau không kịp ngỏ câu chào. Mặt trời đi mau bỏ quên màu thu trên làn da và những bộ quần áo lính, bản năng tự tồn xua khỏi tâm can điều bịn rịn, cơn sốt cuối cùng chấm dứt chiến tranh.

Trời ơi, đất nước thanh bình, có ai sướng cuồng hơn những người cầm súng. Bạn bè tôi về các đoàn thay màu da ủng, và nhận thêm đôi chân không phải của mình. Tôi về mang trên đầu vết sẹo câu liêm, hình mảnh trăng gác trên đồi ngày cuối tháng. Ráng chiều đỏ cho màu quê hừng sáng, khói vô tư đưa rơm rạ lên trời. Mẹ chẳng thể chờ tôi hóa kẻ mồ côi, em khô héo trong mưa phùn trinh nữ, những túi đựng tình yêu căng đầy không còn nữa, em xơ mướp khô, anh bát đàn đã cũ, cọ vào nhau cho vũ khúc luân hồi. Quê hương mình có bao triệu lứa đôi, như anh như em của ngày xưa ấy. Dẫu tình yêu đã đi vào huyền thoại, thì Tổ quốc ta vẫn mãi mãi trường tồn.

Những ngôi nhà ngói đỏ như son, những công trình nguy nga tráng lệ. Chẳng có gì cách ngăn tình yêu tuổi trẻ, họ đến với nhau bất cứ lúc nào. Những tượng đài chẻ dọc trời cao, ghi công những đứa con nằm sâu nơi đáy mộ, bao mẹ già xưa nước mắt không còn nữa, đã rưng rưng khi thành Mẹ anh hùng.

Hai mươi năm qua, bao nỗi đắng cay, những đúng sai, thăng trầm vẫn vẹn toàn Đất Nước. Có một điều ít ai thấy được, Tình Yêu xưa mãi mãi không về./.



Bài này trước mình đọc trong tập thơ "Thơ tình người lính" từ hồi đầu những năm 2000, rất tiếc đã bị thất lạc và mình cũng chỉ nhớ theo trí nhớ thôi. Vừa rồi có đọc được một dị bản khác nhưng câu từ khác khá nhiều so với bài mình đã đọc

https://www.facebook.com/bookbuy.vn/...7709220248223/
 
Top