:sosad::sosad::sosad:f6tctn said:Hey, tớ sắp cưới...udency:
Đụ mẹ. Đêm 30 tết tây năm ngoái bị sốt xuất huyết đc hai ông bà đưa đi nằm viện, vào nằm một đêm ở cái phòng có 2 ông già chắc cũng chẳng sống đc bao lâu nữa, ông thì cạo trọc kiểu đi trị xạ nhiều rồi có đứa con gái cỡ cấp 2 chăm sóc, ông kia thì cỡ 60-70 tuổi, ko đi được luôn, mà chẳng ai chăm, nhìn hai ông đấy tôi thấy chán mẹ luôn. May hôm sau ông già xin chuyển cho ra phòng tự nguyện ở 1 mình 1 phòng phí 1tr5 một đêm. Nằm ở viện 4 ngày về tôi sờ troét nguyên mấy tuần và cứ nghĩ về việc sau này ko còn bố mẹ nữa. Đụ mẹ, từ xưa đến nay xưm phim cảm động đến máy đéo bao giờ khóc, hai cái tuần đấy nằm xem phim lol gì hơi xúc động tí là lại có nước mắt. Đọc mấy dòng của ông xong làm tôi như quay trở lại hai cái tuần kinh khủng đó :sosad:elnino_149 said:Lúc còn trẻ, thường ko mấy ai cảm nhận được sự hiện diện của bố mẹ xung quanh mình, vì nó là điều hiển nhiên. Chỉ khi ngoài 30, ra đời đủ lâu, nếm trải đủ thế nào là người dưng nước lã, mới thấy kinh hãi về 1 ngày ko còn xa nữa, sáng thức dậy ko còn bố mẹ. Ko còn bánh mì treo sẵn đầu xe. Bữa tối ko sẵn có, sập át ko có ai sửa, bát tự rửa, quần áo tự giặt. Hết tiền ko có ai để xin. Mình ta với ngôi nhà trống, ko có hai người già nằm đó như đã từng mấy chục năm qua. Còn ai quan tâm đến ta nữa ko ? Anh, chị ? Vợ con, bạn bè ? Nhân sinh là phù du, nhưng bố mẹ là thực, khi bố mẹ ko còn, nó là siêu thực, là thăm thẳm. Vũ trụ điên rồ, đạo lý nào, tôn giáo nào, đạo đức nào bắt ta phải chịu đựng chuyện này ?!!
Buồn vl
Đụ má nó, đang trải qua những ngày nhận ra ba mẹ đã già :sosad: mình thì chưa đủ lớn để gánh hết mọi thứ trong nhà. Nãy vừa chạy xe vừa cay mắt, nghĩ đến ba mẹ đã già mà việc gì cũng đến tay, thấy mẹ như muốn khóc thật to mà sợ nhà buồn mà gắng kìm lại, nghĩ tới đứa em và tương lai của nó, nghĩ đủ thứ, thứ gì cũng ngổn ngang...elnino_149 said:Lúc còn trẻ, thường ko mấy ai cảm nhận được sự hiện diện của bố mẹ xung quanh mình, vì nó là điều hiển nhiên. Chỉ khi ngoài 30, ra đời đủ lâu, nếm trải đủ thế nào là người dưng nước lã, mới thấy kinh hãi về 1 ngày ko còn xa nữa, sáng thức dậy ko còn bố mẹ. Ko còn bánh mì treo sẵn đầu xe. Bữa tối ko sẵn có, sập át ko có ai sửa, bát tự rửa, quần áo tự giặt. Hết tiền ko có ai để xin. Mình ta với ngôi nhà trống, ko có hai người già nằm đó như đã từng mấy chục năm qua. Còn ai quan tâm đến ta nữa ko ? Anh, chị ? Vợ con, bạn bè ? Nhân sinh là phù du, nhưng bố mẹ là thực, khi bố mẹ ko còn, nó là siêu thực, là thăm thẳm. Vũ trụ điên rồ, đạo lý nào, tôn giáo nào, đạo đức nào bắt ta phải chịu đựng chuyện này ?!!
Buồn vl
:sosad::sosad::sosad::sosad::sosad:elnino_149 said:Lúc còn trẻ, thường ko mấy ai cảm nhận được sự hiện diện của bố mẹ xung quanh mình, vì nó là điều hiển nhiên. Chỉ khi ngoài 30, ra đời đủ lâu, nếm trải đủ thế nào là người dưng nước lã, mới thấy kinh hãi về 1 ngày ko còn xa nữa, sáng thức dậy ko còn bố mẹ. Ko còn bánh mì treo sẵn đầu xe. Bữa tối ko sẵn có, sập át ko có ai sửa, bát tự rửa, quần áo tự giặt. Hết tiền ko có ai để xin. Mình ta với ngôi nhà trống, ko có hai người già nằm đó như đã từng mấy chục năm qua. Còn ai quan tâm đến ta nữa ko ? Anh, chị ? Vợ con, bạn bè ? Nhân sinh là phù du, nhưng bố mẹ là thực, khi bố mẹ ko còn, nó là siêu thực, là thăm thẳm. Vũ trụ điên rồ, đạo lý nào, tôn giáo nào, đạo đức nào bắt ta phải chịu đựng chuyện này ?!!
Buồn vl
Phải trả lời là "con cặt" thì mới ra dáng người đàn ông mai phen ạ, tháng 4 lấy xk rồi con nt thế này:go:bobo0512 said:Tháng 4 nó đi lấy ck
Giờ Ba nó mất nó nhắn tin cho mình vậy:sosad::sosad:
![]()
Hôm 30 tết.crow116ver1 said:Đụ mẹ. Đêm 30 tết tây năm ngoái bị sốt xuất huyết đc hai ông bà đưa đi nằm viện, vào nằm một đêm ở cái phòng có 2 ông già chắc cũng chẳng sống đc bao lâu nữa, ông thì cạo trọc kiểu đi trị xạ nhiều rồi có đứa con gái cỡ cấp 2 chăm sóc, ông kia thì cỡ 60-70 tuổi, ko đi được luôn, mà chẳng ai chăm, nhìn hai ông đấy tôi thấy chán mẹ luôn. May hôm sau ông già xin chuyển cho ra phòng tự nguyện ở 1 mình 1 phòng phí 1tr5 một đêm. Nằm ở viện 4 ngày về tôi sờ troét nguyên mấy tuần và cứ nghĩ về việc sau này ko còn bố mẹ nữa. Đụ mẹ, từ xưa đến nay xưm phim cảm động đến máy đéo bao giờ khóc, hai cái tuần đấy nằm xem phim lol gì hơi xúc động tí là lại có nước mắt. Đọc mấy dòng của ông xong làm tôi như quay trở lại hai cái tuần kinh khủng đó :sosad:udency:
Hôm 30 tết.crow116ver1 said:Đụ mẹ. Đêm 30 tết tây năm ngoái bị sốt xuất huyết đc hai ông bà đưa đi nằm viện, vào nằm một đêm ở cái phòng có 2 ông già chắc cũng chẳng sống đc bao lâu nữa, ông thì cạo trọc kiểu đi trị xạ nhiều rồi có đứa con gái cỡ cấp 2 chăm sóc, ông kia thì cỡ 60-70 tuổi, ko đi được luôn, mà chẳng ai chăm, nhìn hai ông đấy tôi thấy chán mẹ luôn. May hôm sau ông già xin chuyển cho ra phòng tự nguyện ở 1 mình 1 phòng phí 1tr5 một đêm. Nằm ở viện 4 ngày về tôi sờ troét nguyên mấy tuần và cứ nghĩ về việc sau này ko còn bố mẹ nữa. Đụ mẹ, từ xưa đến nay xưm phim cảm động đến máy đéo bao giờ khóc, hai cái tuần đấy nằm xem phim lol gì hơi xúc động tí là lại có nước mắt. Đọc mấy dòng của ông xong làm tôi như quay trở lại hai cái tuần kinh khủng đó :sosad:udency:
Haiz man, đoạn này có vẻ giống Nỗi đau của đom đóm do Quỉ Cổ Nữtatamina said:Toàn mấy câu tối nghĩa, luẩn quẩn về cái chủ đề Tình yêu là.. Cảm quan vozer nghèo nàn thế còn hay đi chửi nhạc Vpop thiếu muối.
Truyện cực ngắn này, mình vô tình đọc đúng vào lúc đang bi quan và tuyệt vọng nhất, chỉ vài dòng, nhưng làm bản thân sực tỉnh và nghĩ lại. Nên có ấn tượng khá sâu sắc.
Đoạn kết của Thiếu Nữ Đánh Cờ vây cũng buồn. Hồi năm 1 đọc xong, bị thẫn thờ mất 1 tuần
Gần đây thì có đoạn kết của Thời gian để sống, thời gian để chết. Khi nhân vật chính vừa chia tay vợ mới cưới. Anh quay trở lại mặt trận, cứu những người nông dân Nga, và rồi bị chính họ bắn chết.
Đọc xong truyện này mình cũng bị stun mất hơn tuần. Truyện nào của Remarque cũng buồn, riêng chuyện này có cái kết buồn nhất.
Bản dịch trên mạng ko hay bằng bản sách giấy đc XB