Gk_H2

New Member
Joined
Mar 30, 2020
Messages
15
Reaction score
0
*Re-up: Bên post chính bị "Awaiting approval before being displayed publicly." hỏi một ad rồi mà chưa thấy trả lời. nên mình post lại. nếu post chính được chấp nhận thì mình sẽ xóa post này. Xin Cảm Ơn*
Nhật Kí Của Một Gã Trai

Lời tựa: đây là câu chuyện của một thằng con trai (có lẽ đã yêu hết lòng nhưng chưa bao giờ được đáp lại). câu chuyện về một thằng si tình gần 10 năm.

Nó không theo thứ tự thời gian. Chỉ là những hoàn cảnh, những lúc nó còn nhớ về cái gì đó đủ đẹp. Nó viết ra, để quên đi.



Nhật kí của một gã trai: Hồi còn bé, khoảng cấp 1, nó chơi với con gái rất vô tư. Với việc đứng đầu lớp về học tập, nói chuyện và làm quen với con gái là chuyện hết sức nhẹ nhàng với nó. Nhưng rồi mọi chuyện có lẽ giống Nguyễn Nhật Ánh hay nói, càng lớn con gái càng khôn, còn con trai càng ngu đi. cuộc đời nó là một chuỗi yêu thương, như bao đứa con trai khác. Nó để ý một người con gái.


Vào cái hồi mới bước vào cấp 2, tôi đã bắt đầu để ý đến giới tính và biết thích người khác giới. Tôi gặp được người lần đầu tiên tôi thích cách tình cờ. Ngày đó vừa vào cấp 2, ba mẹ cho tôi đi học kèm môn toán trước khi bước vào năm học lớp 6, năm học đầu tiên cấp 2. Vào một buổi chiều, buồn ngủ ập đến như mọi ngày, tôi cố gắng để làm xong đóng bài tập được thầy giao cho. Đang trong con ngáp ngủ, có hai cô bạn đi xe máy max chạy tới trước cửa nhà thầy (max là một dòng xe gắn máy 50 phân khối mà bao nhiêu đứa mơ ước hồi đó). Hai người xuống xe, đến cửa và nói

“Thưa thầy, chúng em đến xin học ạ” – một cô bạn với nước da trắng như tuyết lên tiếng gọi và chào thầy.

“oh, em tới rồi đấy à. Vào đi, ghi danh với thầy rồi vào học luôn.” – Thầy cười hiền từ và đáp.

Tụi học trò đang học, nhao nhao bỏ bút, liếc trộm xem ai là học trò mới vào. Và rồi, đám tụi con trai tụi tôi như bị sét đánh. Và tôi cũng không ngoại lệ. Các bạn cũng đã biết, sét nó đánh thì bạn né không kịp đâu. Là một thành viên trong gia đình tổ tông họ hàng chuyên vật lý, tôi chấp nhận số phận rằng sét đánh thì chạy không kịp. Sét đánh thì tỉnh ngủ. Ngủ thế nào được khi mắt tôi lúc đó sáng còn hơn đèn ô tô. Mà lúc đó, cả đám mắt đứa nào cũng vậy, chứ đâu riêng gì tôi. Không khí thay đổi, cả thầy còn nhận ra. Tội nhận ra nụ cười đầy thú vị của thầy.

“Học bài đi, làm bài tập đi, tí thầy giảng bài mới” – thầy cảnh tỉnh những thằng học trò ngu muội vì sét đánh.

Như thể sự đời sắp đặt. Hai cô bạn đó ngồi cạnh tôi, bởi vì tôi chuyên gia buồn ngủ nên kiếm góc cuối lớp để ngồi. Hai cô bạn vào chỗ, cười chào tôi lấy lệ một cái. Cái nụ cười ấy, nó như một làn nước mát làm tâm hồn tôi được gội rửa. cả buổi, tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là không được ngó người ta vì sợ bị hiểm nhầm là thằng dê xồm. Còn nhỏ, tôi rất sợ bị biết là thích hay có tình cảm với một ai đó vì sợ bị trêu chọc. Một buổi học đầu tiên gặp cô bạn đó cứ thế qua đi, mà tôi vẫn không có cơ hội biết được tên hai cô bạn đó.

Vào buổi chiều thứ 4, hai ngày sau cái ngày có hai cô bạn mới. Cả lớp ai cũng hớn hởn, nhất là tụi con trai. Tụi nó kì này chăm học lạ thường. Và mục tiêu của tụi nó còn ai khác ngoài hai cô bạn gái kia. Hai cô bạn đã tới từ lúc nào khi tôi đạp xe đạp tới. Hai cô bạn nay đã ngồi đầu bàn, nhập hội cùng vài đứa con gái trong lớp. Còn tụi con trai đến sớm hơn tôi, thì đã nhảy tót lên bài thứ 2 trong khi tụi nó mọi ngày toàn giành nhau cái ghế chót của tôi. Tôi nhìn như kiểu, nay trời sắp mưa? Tôi bỗng nhận ra mấy nụ cười gian manh của lũ cướp bàn của tôi mọi ngày. Chợt hiểu. Tôi lắc đầu, vừa thấy hài vừa thấy vui và cũng có tí buồn. tôi thấy hài và vui vì mấy thằng cướp cạn nay đã đi, tôi không phải lo về vị thế của mình bị cướp nữa, buồn một tí vì hôm qua còn ngồi cạnh hai cô bạn xinh xắn, mùi thơm dễ chịu từ hai cô bạn làm tôi tỉnh cả ngủ (tôi tự viện cớ với mình như vậy), còn tưởng là sẽ gặp được hai cô bạn đó. Thế mà nay lại phải gặp mấy thằng đực rựa đầy mùi mồ hôi, mấy thằng giặc này ai them. Tôi bỗng thấy nực cười vì lại ghét cái chỗ yêu thích của tôi. Tôi tự nhẩm “đúng là sét đánh chưa tỉnh mà”.

Thầy giáo đi từ cửa ra và bảo mấy đứa tụi tôi ổn định rồi vào học. hôm nay, tôi được biết tên của hai cô bạn mới khi thầy gọi hai cô này lên giải bài tập. Cô bạn da trắng như tuyết tên là Th và cô bạn da ngăm ngăm rất duyên tên là H. Hai người cùng tuổi và lúc nào cũng có nhau. Và thế là Th đã thành một phần không thể thiếu trong những ngày học kế tiếp của tụi con trai mới lớn chúng tôi. Và lẽ dĩ nhiên, tôi vẫn chưa bao giờ có được một lần nói chuyện với Th và H. Tôi học kèm với thầy được một thời gian thì tôi xin nghỉ học. Một phần vì lười vì phải bỏ ngủ trưa, một phần vì tôi cảm thấy tôi có đủ kiến thức để tự học được rồi. Vậy là tôi quyết định không đi học nữa và nói với ba mẹ về quyết định này. Ngày tôi đến gặp thầy và nói xin nghỉ. Thầy có hỏi tôi lý do, tôi chỉ cười mà không dám nói câu nào. Tôi không biết nên nói lý do nào cho phải. Chả lẽ bảo do lười? Chả lẽ lại nói học đủ kiến thức rồi? nên tôi chỉ biết cười trừ với vẻ mặt áy náy và lo lắng không biết nên nói gì. Thầy cũng hiểu ý và không muốn hỏi them. Thầy chỉ cười mà nói, khi nào muốn học lại thì cứ đến nói với thầy. Tôi thấy vậy, chỉ biết cười ngại ngùng và cám ơn thầy. thế là tôi vẫn chưa được một lần nói chuyện với Th và H.

Nhật kí của một gã trai: cuộc đời cho bạn duyên, bạn cần cố gắng để duyên được tiến triển. cố gắng thì phận mới đến (mặc dù nhiều lúc cố gắng là vô vọng).

Đời là thứ rất kì lạ, nó lại xô đẩy con người, số phận xích lại gần nhau một cách kì lạ. Khi vào đầu năm lớp 6, tôi đăng kí đi học võ Taekwondo ở một nơi cách nhà tôi không xa lắm, chừng khoảng 1.5 cây số. Tôi học chung cùng ông anh ruột và 2 đứa anh họ của tôi. 4 đứa tụi tôi vào học được vài ngày đầu thì bọn tôi đã bắt nhịp cùng với những đứa ở đó. Có thể nói tụi tôi có khiếu. sau khi học được 3 tháng. Bọn tôi được đi thi thăng cấp. và bất ngờ là 4 đứa tụi tôi đều được vượt cấp từ đai trắng nhảy lên đai xanh, bỏ qua đai vàng. Việc nhảy cấp không phải là ít gặp, nhưng cũng ko có thường xuyên, đặc biệt việc có tận 4 người cùng một lò nhảy cấp một lần. Điều này làm cả 3 thầy chấm thi ấn tượng và nhớ tên tụi tôi ở những lần thi kế tiếp. vào một ngày đẹp trời, Th và H rủ nhau đến học lớp võ đó. Tôi giật mình. Phải không nhỉ, sao tự nhiên lại gặp họ ở đây.

Thế là tôi quyết định sẽ làm quen và nói chuyện với hai người họ vào lần tới nếu có dịp. Rồi cơ hội cũng tới, khi mọi người khởi động và tập những động tác cơ bản hàng ngày. Do là người mới (mặc dù đã đai xanh, lại còn bé do mới lớp 6), nên tui thường ở trên đầu. Th và H cũng vậy, ở trên đầu và đứng cạnh tôi. Vừa thấy tôi, Th và H nhận ra ngay và cười với tôi.

“Chào Th và H, trùng hợp quá nhỉ!” – tôi cười và mở lời.

“Chào bạn, bạn tên gì nhỉ, tụi mình chưa kịp biết tên bạn” Th và H không ngạc nhiên khi tôi biết tên hai người họ.

“Mình tên Duy” – tôi đáp khi chuyển sang động tác thứ 2 theo hiệu lệnh của thầy hướng dẫn.

Vài ngày sau thì Th và H được tập ở một góc khác dành cho người mới để tập những thế căn bản. Còn tôi và những người khác tập những thế của bài quyền. Do đã đai xanh, nên tôi phải tập 3 bài quyền, tương ứng cho đai trắng, vàng và xanh. Sau khi tập chung 3 bài quyền với mọi người. Tôi phải đi ra góc riêng và tập thế của bài quyền tiếp theo, và cũng đứng cạnh hai người bọn họ. Thế là tôi đã bắt chuyện được với bọn họ.

Những ngày kế tiếp, tôi có được một số thời gian được nói chuyện, làm quen. Có những lúc, họ nhờ tôi chỉ các thế, động tác họ quên trong các bài quyền, hay tư thế sao cho đúng. Cuộc sống cứ diễn ra như mơ như thế. Cho đến một ngày tôi nhận được một lá thư từ Th.
 

Gk_H2

New Member
Joined
Mar 30, 2020
Messages
15
Reaction score
0
Nhật kí của một gã trai: có những bất ngờ hay số phận mà bạn đinh ninh như thế. Thật ra, nó là những ẩn sâu trong đó.

Vào một buổi tối bình thường của đầu những năm lớp 6, tôi cùng các anh họ của mình trở về từ lớp học võ. Đi ngang qua nhà thằng Nh, bạn thân từ nhỏ cách nhà tôi 6 căn nhà. Nhà thằng bạn tôi rất giàu. Nhà nó làm nghề bán máy cày, người ta hay gọi là nông cơ vào thời gian đó. Nhà nó thì thuê thầy cô giáo giỏi để dạy kèm cho nó. Tôi thì bản tính không thích học kèm từ hồi xưa rồi, nên tôi chưa bao giờ học chung kèm chung với nó. Nhưng tối nay là một ngày lạ vì tôi nhìn thấy Th và H đang đứng trước của nhà nó chơi. Tôi chạy ngang qua và bất ngờ nhìn thấy Th và H cười với tôi. Tôi giật mình nghĩ là nằm mơ, kiểu tưởng bở ai cũng yêu mình.

(người lề: khi đang viết tới đây thì thấy facebook có tiktok gì mà nói yêu mình, mà lại mắng mình gì đó)

Tôi chưa bao giờ được bắt chuyện với Th và H mà. Tại sao lại cười với tôi nhỉ? Câu hỏi đặt ra trong đầu tôi thoáng qua rồi tôi lại đạp xe vượt qua hai người mà về nhà. Tối đó tôi luôn bị ám ảnh bởi nụ cười ấy. Rất đẹp!…

Những buổi sáng hôm sau đi học trên trường. tôi vẫn mộng mơ về nụ cười ấy. Những thằng con trai lớp tôi lâu lâu cũng vẫn nhắc về Th và H, nhưng chủ yếu là Th. Vào một buổi nắng sớm xuyên qua các kẽ lá bàng và phượng vào giờ ra chơi. Tầm 8h30 sáng, lúc này nắng vẫn còn dịu nhẹ và ấm, mọi người ai cũng phải xuống sân trường. Không một ai được quyền ở lại lớp học, mỗi lớp được tối đa 2 người ở lại coi lớp. Và hôm đó tới phiên tôi phải ở lại. Bởi vì phải coi lớp nên tôi không được quyền đi xa khỏi lớp. Tôi nhờ mấy thằng bạn mua cho vài bịch xoài non cắt miếng có bỏ thêm mắm ớt (nghĩ lại vị ngày xưa vẫn còn đọng lại hương luôn vậy). Thì vô tình tôi thấy Th cũng bước xuống dưới lầu và nói chuyện với H người đã mua ít đồ ăn vặt cho Th. Hóa ra cũng như tôi, Th phải ở lại trực lớp, lớp Th ở trên lầu còn tôi ở ngay lầu dưới một lầu. thanh xuống cầu thang để lấy đồ ăn rồi sẽ đi lên. Thấy tôi cũng được “tiếp tế,” cùng sự trùng hợp. Th lại mỉm cười với tôi.

Với vóc dáng còn non nớt của tuổi mới lớn, Th nhìn rất giống các nhân vật anime bây giờ (nên nói là giống nami trong one piece), cùng với làn da trắng như tuyết của mình, tôn lên vẻ quý phái của một tiểu thư. Nhưng không chỉ vậy, cùng khuân mặt có sự hài hòa về ngũ quan với khuân mặt trái xoan thật đẹp, với cằm không nhọn cùng mọi đường nét trên khuân mặt thanh mảnh lại không quá sắc, luôn tạo cảm giác bầu bĩnh và ưa nhìn cùng duyên dáng. Và đặc biết nhất là đôi mắt và nụ cười biết nói. Đôi mắt hai mí tròn, to, và rõ nét, lông mày hơi cong (có phần ngang hơi cong một tí), long mi dài đen, ấy thế mà khi cười lại tạo cảm giác có lỗ đen vũ trụ được tạo ra trong đôi mắt ấy.

Th cười như hòa vào từng tia nắng của một buổi sáng không thể quên trong tôi. Tôi như bị cuốn vào đôi mắt, nụ cười đó mà lạc hồn. Đây cũng là lần đầu tiên tôi biết được thế nào là hồn bay phách lạc. Tôi như thằng ngơ chỉ biết gãi đầu cười đáp lạ và đi vào lớp. Trái với ý nghĩ của tôi, Th có vẻ sững sờ. Lại lần nữa tôi không hiểu. Những dấu chấm hỏi ngày càng hiện ra nhiều? Tại sao Th hay cười với tôi thế nhỉ? Tối hôm đó và cả bây giờ. Hình như Th đâu có biết tôi? Và sao Th lạ sững sờ khi thấy tôi cười rồi vào lớp? Cả buổi học tôi bận rộn miên mang với những dòng suy nghĩ. Nhưng chủ yếu, tôi miên man vì tôi biết nụ cười đó là bầu trời xanh đầu tiên trong lòng tôi. Bầu Trời Xanh à!



Tôi biết Th là con tiểu thư nhà giàu có, vì hồi đó nhà tôi cũng thuộc dạng có tiếng của vùng. Nhà tôi không quen nhà Th nhưng nhìn cách ăn mặc cũng như việc đi xe Max vào thời điểm đó thì không phải nhà nghèo có được. Nhưng vì còn nhỏ, ai biết và để ý việc nhà đó có giàu hay không? Đó là điều tôi thấy thích của cái tuổi còn ngây thơ đó. Nó chỉ biết đến thích người đó bởi vì những lý do rất con nít mà thôi.



Những ngày sau đó, tôi lần đầu tiên được bắt chuyện được với Th ở lớp học võ…đầy tình cờ. Tôi chắc là số phận đưa đẩy…

Người anh dẫn dắt tôi từng bước từng bước những ngày đầu vào lớp võ, cũng là người tôi luôn kính trọng, là anh Đ. Anh ấy là thế hệ đầu tiên học võ ở đây, cũng là một trong những người giỏi nhất, tôi thuộc thế hệ thứ 2 hoặc 3. Hồi đó tôi đai trắng thì anh còn vừa vào đai nâu. Sau đó vì không ngờ tôi vượt cấp nên tôi rút ngắn khoảng cách với anh được một ít. Anh ấy hiền lắm, lại điềm tĩnh, anh ấy hơi còm giống tôi, nhưng được cái rất đẹp trai. Tôi rất quý anh ấy. Cho tới khi Th và H vào học võ, anh ấy vẫn tập cho tôi, nhưng nay chú ý hơn đến hai người Th và H. tôi cảm giác anh ấy quan tâm quá mức với Th và H. Tôi cũng thấy Th và H có vẻ thân thiết với anh ấy. Tôi đâm ra có chút ghen tị. Con nít mà, mình thích ai, mà người đó lại đi thân với một người con trai lạ khác, cảm giác thế nào? (tôi nghĩ ai cũng đã trải qua rồi, nó là cảm giác ghen tức mà bất lực.)

Tôi tỏ ra khá hậm hực, và hôm đó mặt tôi hơi đanh lại, không có vui vẻ mấy. Anh Đ thấy vậy lại hỏi:

  • Sao thế em, có gì à? – Anh Đ hỏi
  • Không có gì đâu ạ, em hôm nay hơi mệt thôi ạ - Tôi trả lời.
  • Oh, vậy hả, mệt thì xin thầy ra nghỉ tí, rồi vào tập tiếp – a lại ân cần quan tâm.
  • Dạ thôi, em tập tiếp được anh ơi- tôi cười trừ.
Vậy là anh Đ không hỏi nữa, và quay lại tập tiếp. Tí anh lại tụ tập nói chuyện với Th và H. Tôi thì lại thấy mấy người họ nhìn tôi và cười, nhưng có lúc anh Đ tỏ ra khá kì lạ khi nói gì đó với hai người. Rồi tối trước khi về, anh Đ cũng đợi hai người đó về chung. Tôi thì ngược hướng với 3 người nên chỉ đành ngậm im mà về dù rằng lòng đầy tơ vương.

Sáng hôm sau, vừa đá cầu cùng lũ bạn ngoài sân trường vào giờ giải lao, vào tới lớp, thằng bạn gọi tôi và đưa cho tôi một lá thư.

  • Ê D, mày có thư này – thằng bạn Đ nói (không phải a Đ nhé).
  • Hả? thư? Ai gửi tao? – tôi bất ngờ hỏi lại.
  • Đọc đi rồi biết, thư tình à nha – thằng bạn cười xảo trá nhìn tôi
  • Phải của tao không? Nhìn mày gian lắm, lừa tao chứ gì? – nhìn cái ánh mắt cộng nụ cười gian manh đó, tôi không thể tin được!
  • Không lấy thì tao vất đi ráng chịu à nghen? – quâ quâ lá thư trên tay và trọc tức tôi.
  • Đưa đây tao! Dù bị lừa cũng phải biết sự thật! – tôi lấy thư.
Hồi hộp lắm, thằng trai choi choi mới lớn như tôi, lần đầu tiên được biết đến “thư tình.” Hai chữ này nó thiêng liêng vô cùng và cũng là niềm tự hào của một thằng con trai mới lớn, mấy ai được biết? (có thì cho tôi biết với, và chia sẻ luôn nếu được ^^). Cả giờ học sau đó, tôi không dám đọc. Sợ đọc ngay thì bị tụi bạn nó lừa mà quê. Nên tôi quyết định về nhà mới đọc.

Vì nhà tôi cách trường học có tầm 200m, nên tôi thường hay đi bộ về nhà, còn Th và H thì xa hơn, tầm 2,3 cây lận nên đi xa Max. trên đường về nhà, Th và H đi ngang qua tôi và vẫy tay chào tôi cùng nụ cười tỏa nắng đó. Tôi thân hơn với Th và H từ ngày hai người bắt đầu học võ. Về đến nhà, điều đầu tiên tôi làm là lấy lá thư ra và liệng cái cặp qua một bên. Thư vẫn còn hơi mùi mới của mực và cùng cái bang dính đầy phong cách con gái! Tim tôi đập nhanh và gào rú “Thư tình, thư tình thiệt rồi”

Và rồi tôi mở ra. Điều đầu tiên tôi còn nhớ lúc này là sự choáng váng như bị sét đánh bởi 2 câu đầu tiên của lá thư này.

“Chào Duy,

Th đây, Duy khỏe không? Tại sao hôm đó khi Duy đi học võ về, đi ngang qua nhà Nh mà không vào mà lại đi luôn?”

Lá thư còn dài và có những điểm lưu ý mà tôi sẽ nói vào phần sau.

Tôi giật mình! Và vỡ lẽ ra tất cả. Thì ra, tối hôm đó, tôi không phải mơ, và cũng là lý do tại sao Th lại cười với tôi mặc dù tôi chưa bao giờ nói chuyện với Th. Và tại sao, tôi lại thấy Th ở nhà thằng bạn Nh của tôi mặc dù tôi không thấy bao giờ. Th cùng học kèm chung với thằng bạn tôi. Và thường kết thúc giờ học lúc 7h trong khi tôi đi học võ về lúc 7h30. Thì ra Th đợi ở đó chứ không phải “bỗng dung lại đến nhà thằng Nh bạn tôi chơi,” và thì ra, Th sững sờ trước hành động của tôi hôm sau đó. Là bởi vì tôi một thằng “dám viết thư hẹn” lại ngang nhiên làm mặt lạnh không thèm ở lại. Và cũng còn “dám” mặt lạnh, cười và bỏ đi. Để rồi vài ngày sau đó tôi thấy Th và H ở lớp học võ. Và vì sao khi tôi chào hỏi lần đầu thì Th và H không tỏ ra bất ngờ như tôi vẫn tưởng là “do học kèm chung nên biết mặt nhau và biết tên tôi.”

Đời lắm lúc, nó có những ẩn sâu lại tạo ra một tình huống đẹp.

Với Th, khi có nhiều người con trai quanh mình. Một thằng “khác biệt” (vô tội) lại có được sự chú ý đó từ Th, Bầu Trời Xanh đáng mơ ước của bao người.
 

Gk_H2

New Member
Joined
Mar 30, 2020
Messages
15
Reaction score
0
Nhật Kí Của Một Gã Trai:

Cả buổi tôi ngồi ở nhà miên man trong dòng suy nghĩ. Phải chăng có sự hiểu lầm. Tôi chưa bao giờ hẹn Th cả. Chưa được nói chuyện nữa thì hẹn làm sao?

Suy nghĩ rối tung rối mù, suy nghĩ đến cả buồi chiều tôi mới kết luận rằng thằng bạn Nh của tôi làm trò chứ không ai khác. Người có thể biết lịch trình đi học và giờ học võ của tôi thì chỉ có thể vài đứa bạn thân trong xóm từ bé của tôi mà thôi. Hẹn ở nhà nó, và học kèm chung, thì chỉ có thể là nó. Tui tức quá mà, dám đem tôi ra làm trò đùa đây mà. Tôi nghĩ vậy, chạy qua nhà nó ngay.

  • Nh có nhà không mày, ra đây coi – tôi gọi ới vào nhà.
  • Nh nó đi chơi rồi Duy, cháu kiếm nó có việc gì? – mẹ của thằng Nh chạy lên nhà và hỏi tôi.
  • Dạ, vậy thôi cô ơi. Con kiếm nó có tí việc ấy mà, nó không có nhà thôi con về đây cô. Con chào cô – Tôi trả lời và lủi thủi đi về.
Vậy là không có kết quả rồi. Lòng tôi như lửa đốt, muốn biết được sự thật. Tôi phải làm sao? Phải trả lời thư như thế nào đây? Viết trả lời lý do tôi không vào mà chạy luôn “buổi hẹn” trên trời rớt xuống này.

Nhưng nó không phải là duy nhất. Còn một điều mà tôi nóng ruột hơn cả là việc tối nay, tôi phải đi học võ. Trong thư, người anh lớp võ mà tôi rất quý mến lại là anh ruột của Th, và anh Đ đã đọc được lá thư “tôi” nào đó đã viết cho Th. Gì đây! Chuyện gì đang xảy ra thế này. Tôi phải đối mặt như thế nào đây. Tôi lo sợ như kiểu một đứa con nít bị bắt quả tang đang làm việc xấu vậy. (thật ra anh Đ đã biết và vẫn đối xử với tôi bình thường, nhưng tôi ngại, xấu hổ và có phần sợ). nên tôi quyết định nghỉ tối hôm nay để tránh mặt cả Th và anh Đ. Tôi thấy có hơi tiếc vì ngày thứ 6 ưa thích của tôi khi mọi người sẽ bắt cặp và đấu với nhau.

Tối đó, với lý do mà ai cũng biết là giả, là đau bụng. Tôi thành công trong việc viện lý do nghỉ học. Mấy ông anh của tôi không thèm đếm xỉa đến tôi. Thế là tôi ở nhà mà cứ ngó quá nhà thằng Nh trời đánh. Tôi phải chờ nó về mà hỏi cho ra lẽ.

Trời không phụ long người bao giờ. Sau vài tiếng đợi nó. Nó đã về với vẻ mặt tí tửng. Sao nhìn nó lúc này tôi thấy ghét cực.

  • Ê cu, mày đứng lại coi. Tao hỏi mày cái này – tôi vẫn nở nụ cười đầy chết chóc của mình.
  • Gì? Lẹ, tao mệt rồi, tao còn ăn cơm nữa. – nó càu nhàu sau một ngày đi chơi mệt mỏi.
  • Hôm bữa tụi con Th nó ở lại sau giờ học kèm là hẹn tao phải không? – tôi bắt đầu tra xét
  • Ờ, giờ mới nói, sao hôm đó chạy vậy ba. Nhát gái thế mà cũng bày đặt – nó tỉnh bơ nói như ai.
Á à, thằng này láo, chơi bố còn giờ sỉ nhục bố? “Có lẽ “lào”” thiên lý không thể dung nổi mày rồi con. Tôi định nhào vào xả nó ngay nhưng kìm lại.

  • Móa, tao đang định hỏi mày đây thằng kia. Hôm đó tao còn chẳng biết gì. Tao mới biết việc này khi Th viết thư cho tao đây – tôi bực dọc nói.
  • Đù? giỡn nhây mày? – nó chưng hửng và ngạc nhiên.
  • Đù? – tôi thấy mặt nó, tôi càng hoang mang. Ddufuuuuu?? Mày không viết thư? Mày không hẹn? – tôi hỏi lại cho chắc ăn.
  • Khùng mày, tao viết thư cho nó làm gì? Nó không phải gu tao. – thằng Nh trả lời.
  • Mẹ, vậy thằng nào? Có đứa nào biết việc này nữa? – tôi lại tra hỏi.
  • Đù, vụ này hay, chắc là thằng H, thằng T hay thằng Đ rồi. – nó nghĩ nghĩ hồi nói.
  • Móa, nhiều đứa biết vậy trong khi tao đếu biết gì? – tôi quạu rồi, rõ rang bọn này giỡn mặt mà.
  • Mai tao lên lớp hỏi thằng Đ- tôi bồi them.
  • Uh, tao ăn cơm đây. Có gì mai tao hỏi thằng T cho – thằng Nh không thể nhịn được nữa. Chạy vào nhà để ăn phần cơm ngon lành của nó.
Còn tôi thì đi về nhà mà lòng càng bực. đợi mấy tiếng công cốc mà còn lòi ra một đống thứ. Nguyên đêm ủ rũ không biết nên viết thư trả lời thế nào? Nói là tôi không hẹn? hay là bảo thằng khác viết thư cho Th? ĐÙA! kiểu này chết chắc. Rồi còn vụ anh Đ thì sao đây? Trả lời thư thế nào đây? thế là tôi đành viết một lá thư với lý do hết sức củ chuối là “ngại”. Vì ngại nên tui không dám vào. Còn chuyện anh Đ thì tôi bảo, anh biết rồi thì có sợ thật, nhưng cũng đã biết rồi, nên hay giờ không viết thư nữa nhé. Viết xong lá thư mà tôi căm thù thằng nào chơi xỏ tôi. Tôi tưởng tượng cảnh tôi dụng hình với nó và bức cung. Tôi không phải bao thanh thiên nên bức cung là điều tôi sẽ làm đấy. 3:>.

Sáng hôm sau, mặt sát khí nhưng khí giấu rồi, tôi vào lớp và xác định ngay mục tiêu. Thằng Đ kia rồi.

  • Oh đến rồi hả cu, sao? Đọc thư tình thấy sao? Kể nghe chơi – thằng Đ hí hửng hỏi vội.
  • Oh, hay ghê ha. mày biết tao có hẹn với con Th không? – tôi đang hết sức nhịn.
  • Biết chứ, tao là người viết thư đấy, haha – nó vô tư trả lời như chuyện quá bình thường.
  • Đù? – tôi ngạc nhiên vì thái độ tỉnh rụi của nó. – mày muốn chết à thằng kia. Tôi gằn giọng và không thể bình tĩnh được nữa.
  • Haha. Làm gì tao? Làm gì được tao? – nó nói với cái giọng khiêu khích đểu và chạy quanh quanh bàn ghế rồi ngoài sân, trong khi tôi rượt nó chạy quanh trường. Không biết là vô tình hay cố ý mà nó chạy tới chỗ của Th đang đi và hét lên:
  • Thằng Duy nó vũ phu này, bạo lực đòi đánh người này
  • Kệ mày, ăn đòn trước rồi tính gì tính – tôi rượt mà đâu có để ý gì xung quanh. Chạy qua Th rồi thì tôi mới hiểu tại sao nó hô hào như chết ai không bằng.
  • Hihi, chạy coi chừng té đó – Th cười nói.
Tôi đứng hình mấy giây, rồi quyết định không rượt nó nữa.

  • Ah, Thanh đợi tí nhé, để D đưa cho Th cái này. – tôi dừng lại, thở lấy hơi và nói.
  • Uh. Vậy Th đợi ở cầu thang lên lớp hôm bữa D không thèm cười với Th đó – Th còn nhớ vụ đó
  • haha– tôi không biết nói thế nào cho phải, chỉ biết gãi đầu. Vì tôi vô tội, biết thế nào giờ khi có thằng bạn trời đánh. Mà tôi chưa kịp đánh nó nữa. Tha cho nó vậy.
Sau khi đưa thư cho Th và đi về. Thằng Đ trời đánh đã đợi sẵn ở cửa và nói.

  • Sao? Gặp được người đẹp chưa? Cảm giác thế nào?
  • Không sao cả - tôi chả thèm chấp nó nữa sau một hồi chạy hồng hộc quanh trường
  • Mà nói tao nghe coi, mày viết thư khi nào? sao không tự viết đi, giả danh tao làm gì?
  • Có gì đâu, tại vui, và mày xấu đó mà, nên viết vậy mới hợp thiên nga cóc ghẻ - nó tiếp tục cà khịa
Nói thẳng ra thì tôi chả đẹp trai như ngôi sao, nhưng không có xấu. Nhưng nghe nó nói sao tôi ứa gan không chịu được, nhưng biết cũng chả làm gì được. Mọi chuyện đã xong, cũng không phải là chuyện mà cạch mặt nhau hay gì. Coi như không thôi. Vậy là nó kể ra viết sao, viết gì, hẹn sao cho tôi nghe. Tôi cần biết để còn ứng phó chứ.

Và giờ đây. Nghĩ lại, đúng là có những lúc, bạn không thể biết được điều gì xảy ra đâu. Nhiều lúc, một sự hiểu lầm nhỏ nhưng lại là những kỉ niệm đẹp. đây là kết thúc của bức thư tay đầu tiên tôi nhận được và cũng là bức thư tay đầu tiên tôi viết.
 

Gk_H2

New Member
Joined
Mar 30, 2020
Messages
15
Reaction score
0
Nhật Kí Của Một Gã Trai:

Cả buổi tôi ngồi ở nhà miên man trong dòng suy nghĩ. Phải chăng có sự hiểu lầm. Tôi chưa bao giờ hẹn Th cả. Chưa được nói chuyện nữa thì hẹn làm sao?

Suy nghĩ rối tung rối mù, suy nghĩ đến cả buồi chiều tôi mới kết luận rằng thằng bạn Nh của tôi làm trò chứ không ai khác. Người có thể biết lịch trình đi học và giờ học võ của tôi thì chỉ có thể vài đứa bạn thân trong xóm từ bé của tôi mà thôi. Hẹn ở nhà nó, và học kèm chung, thì chỉ có thể là nó. Tui tức quá mà, dám đem tôi ra làm trò đùa đây mà. Tôi nghĩ vậy, chạy qua nhà nó ngay.

  • Nh có nhà không mày, ra đây coi – tôi gọi ới vào nhà.
  • Nh nó đi chơi rồi Duy, cháu kiếm nó có việc gì? – mẹ của thằng Nh chạy lên nhà và hỏi tôi.
  • Dạ, vậy thôi cô ơi. Con kiếm nó có tí việc ấy mà, nó không có nhà thôi con về đây cô. Con chào cô – Tôi trả lời và lủi thủi đi về.
Vậy là không có kết quả rồi. Lòng tôi như lửa đốt, muốn biết được sự thật. Tôi phải làm sao? Phải trả lời thư như thế nào đây? Viết trả lời lý do tôi không vào mà chạy luôn “buổi hẹn” trên trời rớt xuống này.

Nhưng nó không phải là duy nhất. Còn một điều mà tôi nóng ruột hơn cả là việc tối nay, tôi phải đi học võ. Trong thư, người anh lớp võ mà tôi rất quý mến lại là anh ruột của Th, và anh Đ đã đọc được lá thư “tôi” nào đó đã viết cho Th. Gì đây! Chuyện gì đang xảy ra thế này. Tôi phải đối mặt như thế nào đây. Tôi lo sợ như kiểu một đứa con nít bị bắt quả tang đang làm việc xấu vậy. (thật ra anh Đ đã biết và vẫn đối xử với tôi bình thường, nhưng tôi ngại, xấu hổ và có phần sợ). nên tôi quyết định nghỉ tối hôm nay để tránh mặt cả Th và anh Đ. Tôi thấy có hơi tiếc vì ngày thứ 6 ưa thích của tôi khi mọi người sẽ bắt cặp và đấu với nhau.

Tối đó, với lý do mà ai cũng biết là giả, là đau bụng. Tôi thành công trong việc viện lý do nghỉ học. Mấy ông anh của tôi không thèm đếm xỉa đến tôi. Thế là tôi ở nhà mà cứ ngó quá nhà thằng Nh trời đánh. Tôi phải chờ nó về mà hỏi cho ra lẽ.

Trời không phụ long người bao giờ. Sau vài tiếng đợi nó. Nó đã về với vẻ mặt tí tửng. Sao nhìn nó lúc này tôi thấy ghét cực.

  • Ê cu, mày đứng lại coi. Tao hỏi mày cái này – tôi vẫn nở nụ cười đầy chết chóc của mình.
  • Gì? Lẹ, tao mệt rồi, tao còn ăn cơm nữa. – nó càu nhàu sau một ngày đi chơi mệt mỏi.
  • Hôm bữa tụi con Th nó ở lại sau giờ học kèm là hẹn tao phải không? – tôi bắt đầu tra xét
  • Ờ, giờ mới nói, sao hôm đó chạy vậy ba. Nhát gái thế mà cũng bày đặt – nó tỉnh bơ nói như ai.
Á à, thằng này láo, chơi bố còn giờ sỉ nhục bố? “Có lẽ “lào”” thiên lý không thể dung nổi mày rồi con. Tôi định nhào vào xả nó ngay nhưng kìm lại.

  • Móa, tao đang định hỏi mày đây thằng kia. Hôm đó tao còn chẳng biết gì. Tao mới biết việc này khi Th viết thư cho tao đây – tôi bực dọc nói.
  • Đù? giỡn nhây mày? – nó chưng hửng và ngạc nhiên.
  • Đù? – tôi thấy mặt nó, tôi càng hoang mang. Ddufuuuuu?? Mày không viết thư? Mày không hẹn? – tôi hỏi lại cho chắc ăn.
  • Khùng mày, tao viết thư cho nó làm gì? Nó không phải gu tao. – thằng Nh trả lời.
  • Mẹ, vậy thằng nào? Có đứa nào biết việc này nữa? – tôi lại tra hỏi.
  • Đù, vụ này hay, chắc là thằng H, thằng T hay thằng Đ rồi. – nó nghĩ nghĩ hồi nói.
  • Móa, nhiều đứa biết vậy trong khi tao đếu biết gì? – tôi quạu rồi, rõ rang bọn này giỡn mặt mà.
  • Mai tao lên lớp hỏi thằng Đ- tôi bồi them.
  • Uh, tao ăn cơm đây. Có gì mai tao hỏi thằng T cho – thằng Nh không thể nhịn được nữa. Chạy vào nhà để ăn phần cơm ngon lành của nó.
Còn tôi thì đi về nhà mà lòng càng bực. đợi mấy tiếng công cốc mà còn lòi ra một đống thứ. Nguyên đêm ủ rũ không biết nên viết thư trả lời thế nào? Nói là tôi không hẹn? hay là bảo thằng khác viết thư cho Th? ĐÙA! kiểu này chết chắc. Rồi còn vụ anh Đ thì sao đây? Trả lời thư thế nào đây? thế là tôi đành viết một lá thư với lý do hết sức củ chuối là “ngại”. Vì ngại nên tui không dám vào. Còn chuyện anh Đ thì tôi bảo, anh biết rồi thì có sợ thật, nhưng cũng đã biết rồi, nên hay giờ không viết thư nữa nhé. Viết xong lá thư mà tôi căm thù thằng nào chơi xỏ tôi. Tôi tưởng tượng cảnh tôi dụng hình với nó và bức cung. Tôi không phải bao thanh thiên nên bức cung là điều tôi sẽ làm đấy. 3:>.

Sáng hôm sau, mặt sát khí nhưng khí giấu rồi, tôi vào lớp và xác định ngay mục tiêu. Thằng Đ kia rồi.

  • Oh đến rồi hả cu, sao? Đọc thư tình thấy sao? Kể nghe chơi – thằng Đ hí hửng hỏi vội.
  • Oh, hay ghê ha. mày biết tao có hẹn với con Th không? – tôi đang hết sức nhịn.
  • Biết chứ, tao là người viết thư đấy, haha – nó vô tư trả lời như chuyện quá bình thường.
  • Đù? – tôi ngạc nhiên vì thái độ tỉnh rụi của nó. – mày muốn chết à thằng kia. Tôi gằn giọng và không thể bình tĩnh được nữa.
  • Haha. Làm gì tao? Làm gì được tao? – nó nói với cái giọng khiêu khích đểu và chạy quanh quanh bàn ghế rồi ngoài sân, trong khi tôi rượt nó chạy quanh trường. Không biết là vô tình hay cố ý mà nó chạy tới chỗ của Th đang đi và hét lên:
  • Thằng Duy nó vũ phu này, bạo lực đòi đánh người này
  • Kệ mày, ăn đòn trước rồi tính gì tính – tôi rượt mà đâu có để ý gì xung quanh. Chạy qua Th rồi thì tôi mới hiểu tại sao nó hô hào như chết ai không bằng.
  • Hihi, chạy coi chừng té đó – Th cười nói.
Tôi đứng hình mấy giây, rồi quyết định không rượt nó nữa.

  • Ah, Thanh đợi tí nhé, để D đưa cho Th cái này. – tôi dừng lại, thở lấy hơi và nói.
  • Uh. Vậy Th đợi ở cầu thang lên lớp hôm bữa D không thèm cười với Th đó – Th còn nhớ vụ đó
  • haha– tôi không biết nói thế nào cho phải, chỉ biết gãi đầu. Vì tôi vô tội, biết thế nào giờ khi có thằng bạn trời đánh. Mà tôi chưa kịp đánh nó nữa. Tha cho nó vậy.
Sau khi đưa thư cho Th và đi về. Thằng Đ trời đánh đã đợi sẵn ở cửa và nói.

  • Sao? Gặp được người đẹp chưa? Cảm giác thế nào?
  • Không sao cả - tôi chả thèm chấp nó nữa sau một hồi chạy hồng hộc quanh trường
  • Mà nói tao nghe coi, mày viết thư khi nào? sao không tự viết đi, giả danh tao làm gì?
  • Có gì đâu, tại vui, và mày xấu đó mà, nên viết vậy mới hợp thiên nga cóc ghẻ - nó tiếp tục cà khịa
Nói thẳng ra thì tôi chả đẹp trai như ngôi sao, nhưng không có xấu. Nhưng nghe nó nói sao tôi ứa gan không chịu được, nhưng biết cũng chả làm gì được. Mọi chuyện đã xong, cũng không phải là chuyện mà cạch mặt nhau hay gì. Coi như không thôi. Vậy là nó kể ra viết sao, viết gì, hẹn sao cho tôi nghe. Tôi cần biết để còn ứng phó chứ.

Và giờ đây. Nghĩ lại, đúng là có những lúc, bạn không thể biết được điều gì xảy ra đâu. Nhiều lúc, một sự hiểu lầm nhỏ nhưng lại là những kỉ niệm đẹp. đây là kết thúc của bức thư tay đầu tiên tôi nhận được và cũng là bức thư tay đầu tiên tôi viết.
 

Gk_H2

New Member
Joined
Mar 30, 2020
Messages
15
Reaction score
0
Nhật Ký Của Một Gã Trai:

Đừng bao giờ đối xử tệ với một ai vì bạn không biết họ sẽ là ai và giữ vị trí gì trong cuộc đời bạn.


Những ngày sau đó, tôi và Th đã có những bước tiến mới. Ngoài giờ học võ cùng nhau. Những ngày còn lại thì tôi gặp Th sau mỗi lần đi học võ về, ở nhà thằng Nh bạn tôi. Tôi và Th cứ như những người bạn thân, nhưng đâu đó lại có một chút gì đó nhen nhóm mà cả tôi và Th đều cảm nhận được nhưng không nói gì cả (tôi nghĩ vậy). Bởi vì còn trẻ con và cũng là lần đầu biết thích một ai đó, tôi còn khá ngu ngơ, nói chuyện không giỏi lại còn gặp người con gái xinh đẹp bên cạnh, nên tôi không biết nói gì nhiều. Thế nên, tôi và Th luôn gặp nhau khi có H bạn chị em với Th và bọn thằng bạn trời đánh là Nh, Đ, T và H, những thằng bạn thân từ nhỏ với tôi. Bọn chúng tôi bằng tuổi nhau nên có rất nhiều thứ nói. Ví dụ như nói xấu thầy này cô kia, rồi bàn về tiết kiểm tra tới, cả những vụ đánh nhau hay xô xát xảy ra quanh trường. Cũng từ đó, tôi biết thêm nhiều thứ về Th. Đúng thật Th là tiểu thư con nhà giàu. Bố Th là đại diên của hội phụ huynh của trường của chúng tôi. Cũng như việc Th có những bức thư tình của bọn con trai của trường từ lớp 6 cho đến lớp 9. Nhiều lúc còn cả mấy ông cấp 3. Nhưng tôi được chơi và gặp Th nhiều hơn cũng một phần vì anh Đ vì anh biết tôi và có vẻ yên tâm về tôi hơn là những thằng con trai khác. Từ sau khi biết chuyện anh Đ là anh ruột của Th. Tôi cũng ngại và sợ. Không ngờ tôi trẻ con giận dỗi và còn ghen với anh. Nhưng không sao, tôi sẽ luôn như thế, một thằng khờ khạo và đơn giản.

Ngày thứ 6, ngày tôi luôn mong đợi trong tuần vì hôm nay mọi người được mặc giáp đấu đối kháng với nhau. Mọi hôm, tôi thường đấu với V, và một vài đứa con nít khác. V là em trai của thầy L, thầy dạy võ bọn tôi. Không phải tôi nói quá, nhưng nhà thầy ai cũng giỏi. Hai người em trai của thầy đều giỏi. Anh lớn hơn V học cực kì giỏi. Anh luôn là người học đứng đầu trong trường tôi. Anh hơn tôi 3 tuổi, còn V thì nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Nói về học tập thì thật sự “tông ti họ hàng nhà tôi” cũng dữ dội không kém.

Bởi vì tôi và ông anh ruột cũng như 2 người anh họ, 4 người được đặc cách nhảy cấp, mà ngày thứ 6 này lại có sự khác biệt khi các lò võ khác đưa mấy ông anh đai nâu đến để tham dự vào buổi học cùng lò võ bọn tôi. Tối nay tôi sẽ đấu với H (không phải thằng bạn thân của tôi). Và trọng tài bắt đấu trận của tôi là anh Đ. Mặc giáp bảo vệ thân trên, mũ và giáp chân xong, tôi và H đi ra ngoài khoảng sân. Khoảng sân chỉ đủ cho 3 cặp đấu vì cần một khoảng không gian cho một cặp. Người trọng tài phải có nhiệm vụ trong coi và canh để không cặp nào va vào nhau. Lâu lâu cũng vẫn sẽ có va chạm giữa hai cặp nhưng không nhiều. Vì các anh lớn đủ sức để ngăn lại và vì chỉ đấu trong tinh thần thể thao. Không ăn thua bao giờ.

Lần này khi có những người khác từ lò võ khác. Bọn tôi hăng máu hơn bình thường thì phải. Buổi tối nay, tôi đã phạm một sai lầm. Chẳng là tôi cùng H đấu với nhau. Trận đấu rất hay. H là một cu cậu khá nhanh nhẹn. Khi tôi và H đấu nhau mà đều khiến mọi người phấn khích. Việc né đòn và đáp trả đều gây cấn cho đến khi tôi đá vào hông của H. Ngay sau đó, H gục xuống, cuộc đấu phải ngưng lại. Mọi người ầm ĩ lên. Thầy L tới và cùng anh Đ làm thao tác sơ cứu cho H. H thở dốc và anh Đ phải đứng đằng sau H, đưa hai tay ra trước và đặt trước ngực của H rồi nhấc nhẹ và sốc sốc H mấy cái để nó dễ thở H. Tôi như bất động và sợ. Nhưng sau đó, tôi phải ra ngoài và hít đất với nắm đấm (bình thường tôi xòe tay ra để hít đất, nhưng nay tôi nắm tay thành hình nắm đấm và hít đất). Bởi vì việc tôi đá vào hông của H được coi là đá hơi thấp nên bị phạt. Tôi ngơ ngác, và không hiểu lúc đó thật sự là tôi đã đá thấp hay sao? Tôi cảm giác điều khiển cơ thể tôi vẫn còn rất tốt mà. Nhưng thôi, tôi phải hít đất 20 cái. Vì chuyện này, mấy ông anh ở lò võ khác đều nói nhỏ với nhau. Vì tôi hít đất gần đó mà nghe được.

  • Tí nữa đấu nhớ phải cẩn thận, đá bậy đá bạ là bị phạt kia kìa.
  • Uh, mà tao thấy đâu có đá thấp đâu, nó đá cú đó có lực đấy chứ.
  • Thôi coi tiếp đi, lò võ người ta có quy định khác chắc.
Thế là tôi không biết nên vui hay nên buồn. Tôi cảm thấy cũng có lỗi với H. vì thế, khi ra ngoài, tôi xin lỗi H. H biết là không ai cố ý. Nó bảo:

  • Có gì đâu, tao đâu có dễ giận vậy. – thằng H nói như chả có gì
  • Uh, vậy là tốt rồi, xin lỗi mày, còn đau không? – tôi vẫn còn áy náy.
  • Không sao – nó cười và theo dõi mấy cặp đấu khác.
Cả buổi nó chả để ý gì đến vẫn đề vừa nãy. Vẫn còn say sưa bình luận các cặp đấu khác. Còn tôi, lần đầu tiên cảm thấy có lỗi cũng như sốc vì vấp phải điều này, tâm trạng tôi không tốt lắm. Quay về chỗ ngồi mà long cứ buồn buồn.

  • Hey, D ngồi đây mình làm gì? – Th đến và đập vào vai tôi.
  • Ah, D ngồi coi mọi người đấu thôi mà – tôi cười với Th.
Th ngồi xuống cạnh tôi, trong bộ võ phục trắng tinh từ đai cho đến võ phục càng toát lên vẻ đẹp đầy ma mị của Th. Người gì mà trắng, lại còn thơm thoang thoảng. Cái mùi vị mà tôi gọi là mùi con gái lúc đó. Được nhìn thấy nụ cười của bầu trời xanh đó, lòng tôi cảm thấy ấm lại. Hít một hơi thật sâu khi được ngồi cạch Th cùng mùi dễ chịu này. Tôi lại lạc đi mà không suy nghĩ gì cả. Th lại tưởng tôi vẫn còn buồn chuyện vừa rồi.

  • Còn buồn ha? – với cái đầu nghiêng qua ngó tôi và hỏi với giọng đầy tinh nghịch và quan tâm.
  • Uh, có hơi buồn, nhưng nói ra thì D nghĩ về việc rút kinh nghiệm để không bị nữa nhiều hơn – tôi trả lời thật lòng trong khi bừng tỉnh cơn mơ.
  • Uh, đừng buồn, vừa nãy T đi hỏi anh của T. Anh Đ nói D không có phạm luật đấu đâu. Nhưng do thầy L ra yêu cần phải tránh tối đa việc như thế này xảy ra. Khi đấu với người nhà mình, không được để thói quen này mà làm hại mọi người – Th lại tiếp tục an ủi tôi.
  • Oh, ra là vậy – tôi giờ hiểu ra. Thật vậy. Đá gần thấp là việc phải có kĩ thuật thật tốt để điều khiển cơ thể. Khi đấu giải. gặp phải những người như thế này thì bạn sẽ rất mệt vì bạn có thể sẽ bị knockout lúc nào không hay. Nhưng nó cũng dễ bị coi là phạm lỗi mà mất điểm.
  • Uh. Th muốn được đấu như D quá. – Th nói.
  • Oh, từ từ đi. Th mới học được vài tuần à. Đợi vài tuần nữa rồi thì sẽ được đấu thôi. Mà Th không sợ bị đau sao? – tôi hỏi.
  • Có chứ, ai lại không sợ đau, nhưng mà chạy trốn nó cũng đâu có được gì mà phải không. Với lại Th thấy mọi người đều có tinh thần thượng võ lắm. Nó khác với đánh nhau ngoài kia lắm chứ. – Th, người con gái đẹp lại hiền, trả lời. đúng như tôi nghĩ. Th là một người con gái có bản lĩnh. Người sẽ sợ nhưng không bao giờ trốn tránh trách nhiệm.
  • Ghê ta, mai mốt nếu đấu với D thì sao nhỉ? – Tôi bâng quâ nói,
  • Thì Th sẽ cho D nhừ tử - Th lại nghiêng đầu và nói đầy quả quyết.
  • Haha, Th nghĩ Th làm gì được D sao? Có gì thì xin thua cũng không sao mà. – tôi làm mặt xấu và khiêu khích.
  • Ah, lúc đó T gọi anh Đ thôi – Th tỉnh bơ đáp lại.
  • Hự - tôi cứng họng - ai lại chơi gợi sự giúp đỡ từ người thân quyền lực vậy chứ. - Nên tôi đành chấp nhận thua vậy.
  • Haha, sợ chưa? Biết vậy thì ngoan ngoan đi nha. – Th tinh nghịch giả vờ vỗ vỗ đầu tôi như thể hiện của kẻ bắt nạt đầy kinh nghiệp đang đứng trước thằng chuyện bị bắt nạt vậy.
  • Á à, kì này giỏi ta. – tôi và Th ngồi tại chỗ nhưng quậy tung trời đến nỗi mà anh Đ phải bảo hai đứa yên tĩnh lại một chút. Còn lườm tôi. Tôi cảm giác như có vài tia nhìn hình viên đạn đang nhìn chúng tôi. Phải nói là những tia đạn đó đang nhắm vào tôi. Một thằng đang vui đùa với Th, người con gái luôn ở chung tâm của sự chú ý.
Thế là tối đó, lần đầu tiên tôi được tiếp xúc và gần gũi hơn với Th.

Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh đến lạ kì hay do lòng tôi cảm thấy vậy. Bởi vậy người ta nói không sai, cảnh đẹp do lòng. Tôi phơi phới đến trường. Vừa thấy mặt hớn hở của tôi. Thằng Đ đến khịa ngay:

  • Đúng là thi hào Nguyễn Du nói không sai. “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, người vui nên cảnh sầu chẳng thấy đâu”- thằng Đ nói giọng đầy khinh bỉ.
  • Mày hôm nay bị sao à? Lôi cả Nguyễn Du ra đây. Lại còn nói tàm xàm cái gì? - Tôi vẫn chẳng để ý gì đến nó, thằng Đ nhiều trò lắm. Để ý làm gì cho mệt
  • Ah. Đâu có gì, chỉ nghe nói, có đứa mấy hôm trước đùa giỡn với hotgirl mà động tĩnh lớn lắm.
  • Ah! Kê tao. – lúc này tôi mới nhận ra nó đang nói cái gì. Vẫn giả vờ như không có gì. Để bị nó chọc là vào kế của nó. cứ giả như không thấy là được.
Có vẻ thấy không thành công. Nó xụi lơ mà chuyển đề tài:

  • Sao rồi, kể nghe coi. Tới đâu rồi? – nó hỏi.
  • ủa? không phải mày biết tuốt ah? Cả chuyện mấy bữa trước còn biết mà? – tôi được dịp cả khịa lại
  • hì hì, sao biết được. chỉ là những kẻ ngoài cuộc đang xem con cóc ghẻ đang dần hóa hoảng tử thôi – thằng Đ vẫn không quên cà khịa.
  • mía, mày không cà khịa mày không chịu nổi phải không? – nóng máu với nó rồi.
  • hê hê. Nói đùa đấy. sao? Tới đâu rồi? – nó lại hỏi mà bỏ lơ cái vẻ mặt tức giận của tôi.
  • Có gì đâu, bạn bè thôi mà – và tôi cũng tự hỏi với bản thân mình như vậy. Tôi và Th là gì của nhau nhỉ???
Sau đó tôi nói với nó như một nhà quân sư quạt mo về những gì tôi có thể làm. Làm gì để tiến gần hơn với Th. Nhưng nói ra thì tôi chẳng biết tại sao lại tin nó nữa? bởi vì nó là thằng đầu mối đã vô tình làm tôi và Th lại gần với nhau? Hay vì gì tôi cũng không rõ.

Vài bữa sau, tôi tham dự một bài kiểm tra toán để chọn học sinh giỏi toán. Bởi vì lớp 6 vừa vào trường, nên phải có bài kiểm tra xem ai đủ điểm để được vào lớp bồi dưỡng. Tôi đậu vào được lớp bồi dưỡng. Và bởi vì lớp học lại vào đúng buổi thể dục lớp tôi, nên tôi buộc phải đi học ké thể dục lớp khác. Bởi vì vừa vào, nên tôi cũng không có gì khác khi đi học ở lớp khác. Và thế là tôi chọn lớp của thằng bạn thân khác của tôi là H. Ở lớp này, tôi chỉ biết mỗi thằng T là bạn học chung lớp 5 và thằng H, một trong 4 thằng bạn thân từ nhỏ của tôi.

Và việc đi học thể dục cùng với thằng H và T, nên tôi được biết đến một người con gái khác là Tiểu Ly (biệt danh tôi gọi, không phải tên thật), một người con gái mà thằng T thích.
 

Gk_H2

New Member
Joined
Mar 30, 2020
Messages
15
Reaction score
0
Nhật Kí Của Một Gã Trai

Vào những năm đầu lớp 6, yahoo messenger cùng blog là những thứ không thể thiếu với bất kì một đứa trẻ mới biết về internet. Và tôi cũng vậy. Nhà tôi có đường truyền internet riêng, nhưng tôi lại thích không khí của các tiệm net hơn, vì nơi đó được gặp bạn bè, được cùng nhau bắn Couter Strike 1.3 với các map lịch sử như Italy hay Mansion. Tụi tôi rất thích chơi Mansion map cùng với chế độ nhảy cao 180 (tôi không nhớ code chính xác, nhưng còn nhớ là gravity gì đó ^^) vì map này nhỏ vừa đủ. Chiến đấu diễn ra nhanh hơn và cũng như đủ để tạo ra những pha hành động quyết liệt. Ngày đó tôi rất thích chơi súng 4.1 của bên cướp vì nó rất mạnh với loạt bắn 3 viên. Chỉ nhấp bắn 3 viên một lần để độ chính xác cao nhất. Ngoài súng tỉa thì nó có tầm sát thương ghê nhất. Bọn tôi cũng hay có thách đấu giả tiền net và chơi các cược nho nhỏ. Chúng tôi cũng chơi diablo 2. Chơi diablo 2 thì tôi thích chơi phù thủy (sorceress) và gọi đệ xương (Necromancer). Chơi diablo 2 mà nghe thêm “Heart on Fire của Hammerfall” thì hay cực. Những kí ức tuổi thơ này đối với tôi là không thể quên. Đến giờ tôi cũng vẫn chơi diablo 2 và vẫn nghe thể loại nhạc rock quen thuộc của mình. Và sau đó là empire 2 (hay còn gọi là đế chế mũ xanh).

Ngày đó quán net là nơi bao nhiêu chàng trai, cô gái lên yahoo chat và vào phòng tìm hiểu nhau và chat chít với nhau. Tôi cùng với 4 thằng bạn thân từ nhỏ luôn ở đây mỗi khi rảnh rỗi. Nhưng từ khi tôi phải học lớp Toán nâng cao để đi thi học sinh giỏi, thì tôi ít đi hẳn. Nên tôi chỉ ở nhà online Yahoo để nói chuyện với Th- bầu trời xanh. Tôi nói chuyện với Th giờ đã là thói quen. Chúng tôi như có giờ lên cố định để gặp nhau và nói chuyện. Cuộc sống cứ vậy cho đến khi tôi tình cờ ra quán net hay đến để cùng chơi game với mấy đứa bạn. Tôi vô tình gặp Tiểu Ly. Cô gái còm nhom, cả thân mình như con cò vậy. Nhưng có một khuân mặt khá sắc nét với đôi mắt to tròn cùng với mũi cao thon gọn. Tiểu Ly cười xinh do có răng khểnh nhưng cũng là khuyết điểm của Tiểu Ly vì hàm răng không đều. Tôi biết và nhận ra Tiểu Ly vì mới học ké thể dục lớp thằng H và T được vài tuần.
Tiểu Ly ở trong lớp đó cũng rất được các bạn trai để ý, nhưng trong đó, thằng T là thằng theo đuổi cách kì lạ nhất. Những lúc đi học thể dục thì thằng T luôn trêu chọc Tiểu Ly bằng cách ngồi sau lưng của Tiểu Ly rồi hết lấy que chọc, lấy đá nhỏ ném rồi còn chơi dại là lấy cây chọc chọc áo ngực của Tiểu Ly. Tôi ngồi cạch nó, luôn bị vạ lây từ những cái lườm đầy bực tức của Tiểu Ly. Kiểu như, mày chơi với nó, mày không làm gì thì cũng bị ghét. Vâng, đó là tôi, thằng đi học ké bị ghét. Và để chống đối lại điều đó…tôi gia nhập nhóm chọc tức bằng cách là cứ thằng T chọc, bị lườm là tôi đốp ngay. “Quay lên học đi, nhìn gì?” không thì tôi nói khác “nhìn gì nhìn hoài, yêu không mà nhìn?” và vô số câu nói khác, và mỗi lần nói xong tôi và thằng T đều cười khoái chí. Bởi vậy nên Tiểu Ly ghét tôi lắm. Với những màn chiến tranh lạnh như thế.

Cô ấy không phải là khách hàng thường xuyên ở quán này, vì tôi là khách thường xuyên và hay chơi game cùng với con của chủ quán net. Vậy mà giờ tôi gặp cô ấy ở đây. Đối mặt với tôi là Tiểu Ly với một bộ đồ khác hẳn đồ thể dục mà tôi hay thấy. Có vẻ như cô ấy mới đi tiệc hay gì đó hay đám cưới ai đó nên mặc một bộ đồ khác hẳn. Cô ấy đang mặc một đầm màu trắng xanh dài qua đầu gối và mái tóc dài được uốn nhẹ cùng mái rũ xuống che nửa trán chấm vừa tới lông mày. Trái ngược với Th là người thuộc mẫu người thanh nhã nhưng mộc mạc nếu như mặc cùng một bộ đầm này. Bởi vì cô ấy còm, nên khi mặc một bộ váy lại tôn lên vẻ đẹp đầy sắc sảo của cô ấy nhưng cũng thanh tao lắm. Cả Th và Tiểu Ly đều có khuân mặt đẹp theo hai trường phái khác nhau, đặc biệt nhất là cả hai người đều có nét đẹp mà không cần trang điểm. Vậy nên khi gặp cô ấy thời điểm này cùng lớp trang điểm khác ngày thường. Tôi đã xém không nhận ra. Đến khi nhận ra rồi. Tôi định lơ luôn vì chúng tôi chả vui vẻ gì với nhau. Vậy rồi Tiểu Ly lại là người nói trước

  • ồ, mọt sách cũng biết chơi net ah – Tiểu Ly đáp.
  • Ah, Lẹo còn biết đi chơi, thế nào mọt lại không? – tôi cũng đáp trả lại không kém. Lẹo là biệt danh thằng T đặt cho Tiểu Ly vì mỗi lần bị chọc, Tiểu Ly lườm và nguýt dữ lắm. Nói ra, ai lại không tức khi bị chọc hoài như vậy.
  • Hừ, - Tiểu Ly có vẻ không biết nói gì, nên chỉ có im lặng thôi.
  • Hơ hơ – tôi cười đắc thắng rồi khi thấy Tiểu Ly như thế, rồi còn vọng ra một câu khi Tiểu Ly đi ra gần đến cửa quán – Hành mấy con gà lươn Lẹo là thích nhất haha.
Tiểu Ly quay lại và có vẻ tức tối lắm. Nhưng không làm được gì cả. Mặc dù phá người ta thật, nhưng tôi chẳng có ác ý gì cả, vì lúc đó mọi thứ tôi đều tập chung hết về Trời Xanh rồi. Nhưng không thể phủ nhận, Tiểu Ly thật là đẹp lúc đó. Sau đó, tôi nói chuyện và kể về lần gặp đó với thằng T. Có vẻ thằng T có vẻ tiếc khi không được nhìn thấy khoảng khắc đó. Khi đi học, nó luôn chỉ được nhìn vẻ mộc mạc nhất của Tiểu Ly. Nhưng nó không biết rằng đó mới là điều đáng giá vì sự mộc mạc nhất mà làm nó có sự xao xuyến thì không thể phủ nhận sự thật rằng nó thích Tiểu Ly từ những điều giản dị nhất.

Có vẻ như việc tôi được gặp Tiểu Ly ở quán net làm cho mọi thứ thay đổi, cả về những hành động của thằng T nữa. Tôi không biết vì lý do gì mà thằng T có vẻ quá khích và khó chịu hơn. Hay do tôi, sau khi có cuộc gặp đó và còn vô tình biết được nhà của Tiểu Ly rất gần nhà tôi cũng như quán net mà tôi hay chơi. Khi con người có duyên thì luôn gặp nhau dù rằng vô tình, còn vô duyên thì cố tình cũng sẽ không bao giờ gặp được. Và một lần tình cờ, tôi thấy Tiểu Ly giúp đỡ một cụ bà. Hình ảnh đó khiến tôi có chút suy nghĩ về những gì mình làm, để rồi tôi không còn hứng thú vào hoạt động chọc ghẹo Tiểu Ly nữa. Như một giọt nước làm tràn ly. Thằng T đã chọc Tiểu Ly cách quá đáng dù là vô tình nhưng đã xô Tiểu Ly ngã. Cô ấy tức nhưng không còn lườm nữa, mà đã có những giọt lệ vương trên bờ mi đó. Ánh mắt đó khi không còn sự tức tối mà chỉ còn đọng lại sự buồn phiền gói gọn hết vào những giọt lệ ko rơi xuống mà chỉ vướng lại bờ mi, đó như muốn nói vạn lời nghẹn lại mà không phát ra một âm thanh nào.

  • Có vẻ hơi quá rồi mày ah – tôi nói với nó cùng ánh mắt áy náy.
Thằng T chỉ im lặng và nói lời xin lỗi rồi quay đi. Vậy là tôi cũng không biết nói gì. Chỉ còn ánh mắt áy náy nhìn Tiểu Ly rồi quay đi. Sau lần đó, tôi quyết định sẽ không tham gia chọc Tiểu Ly nữa. và cũng sẽ để cho cuộc sống tôi và Tiểu Ly không còn chạm vào nhau nhiều. Tôi không muốn mình trở thành một cái gì đó trong mắt một ai mà người đó không phải kẻ thù của tôi. Nhưng có vẻ thằng T chưa rút ra được bài học, hay là đây là cách nó thể hiện cảm xúc của nó, của một thằng con trai loi choi thích một đứa con gái. Tôi không biết và cũng không muốn tham gia vào trò đùa này nữa. Dù sao thì, đây không phải lần cuối tôi nhìn thấy Tiểu Ly khóc dù rằng tôi đã cố gắng để điều đó không xảy ra.

Những giọt nước mắt vì sao mà rơi, nó là những gì bạn có thể thấy hay là bạn phải cảm nhận? đây không phải là lần duy nhất tôi thấy những giọt nước mắt rơi. Nhưng bạn biết không, nước mắt của một người con gái quý giá lắm. Có nhiều lúc nó đã rơi, là rơi bởi vì người họ thương hoặc là trước người họ tin tưởng rất nhiều. Bạn hãy chân trọng những ai mà cho bạn thấy được những giọt nước mắt đó trước mặt bạn…
 

Hung.ph.89

New Member
Joined
Mar 11, 2020
Messages
13
Reaction score
3
Hay đấy bạn. Cố gắng duy trì cho mọi người đọc. Càng ngày càng hiếm truyện/chuyện quá mà
 
Top