Long Jin

New Member
Joined
Feb 1, 2018
Messages
80
Reaction score
0
Last Updated 08-04-2019 at 13:05
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap 4:
Nhác thấy dáng anh Hoàng Ruồi lấp ló sau cửa kính taxi, một dự cảm không được tốt cho lắm, cứ thấy bất an kiểu gì bủa vây trong đầu.
Nhỏ Diệu chẳng biết nghĩ gì cứ thế ôm chặt lấy tôi, bao nhiêu ánh mắt trong quán coffe đều đổ dồn về hai đứa.
Tất nhiên là với khung cảnh chướng mắt diễn ra ngay trước mặt, không cần giải thích cũng chẳng cần lý do lý trấu, tôi ăn ngay một đấm muốn trẹo quai hàm, đau thấu trời xanh.
Đấm tôi xong anh Hoàng Ruồi kéo nhỏ Diệu về phía mình, chỉ tay thẳng mặt tôi, hai mắt long lên sòng sọc:
- Tao nhịn mầy đủ rồi nha! Cấm mầy lại gần con Diệu, đừng để tao thấy lần nữa.
Thấy có đánh nhau, tiếng xì xầm bàn tán, tôi nghe rõ mồn một là người ta đang bàn về một vụ đánh ghen. Dù đang đau nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi, à không! Phải nói là cực kỳ phấn khởi, hóa ra suốt hai năm qua tôi giống như một thằng ngốc, người mình thương bấy lâu vẫn chưa thuộc về ai, lòng tự nghĩ " Anh Ruồi đấm cho em vài phát nữa cho em tỉnh ngộ ra". Đúng là cuộc sống có nhiều cái không đoán trước được mà.
Chỉ thấy thắc mắc là thái độ với cách hành xử của Diệu có gì đó không đúng. Trong khi tôi đang loay hoay, đầu óc còn say sẩm sau cú đấm trời giáng thì Diệu với anh Ruồi đã lên taxi đi mất. Mấy người trong quán thấy vậy lại được dịp thêu dệt, đúng thiệt là miệng lưỡi thế gian có muôn vàn lắt léo.
Sau khi trả tiền nước, tôi lủi thủi một mình trên những con đường tấp nập người qua lại, tay cầm áo khoác, tay cầm chiếc khăn lạnh chườm lên má cho đỡ đau.
Đà Lạt mộng mơ, đúng là tỉnh mộng mới thấy giấc mơ còn dang dở. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rồi cười tủm tỉm như người điên, điên vì tình thì có gì là sai!?
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt nghe tiếng " A" rồi thì tôi ngã luôn người ra phía sau, cũng may kịp đưa hai tay ra đỡ nên không bị va đập. Lưng vừa chạm đất còn chưa kịp định thần thì một người con gái xa lạ cũng đã nằm trên người tôi với một mùi hương dịu nhẹ phảng phất.
Lôm côm đỡ cô gái đứng dậy, chưa kịp nói gì thì đã bị người cho ăn một cái tát muốn trẹo quai hàm lần hai.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cô gái lớn tiếng vẻ giận dữ:
- Đi đứng mắt mũi để trên đầu hay sao mà không thấy đường, đụng người ta ngã dơ hết quần áo cũng không thèm xin lỗi, biến thái, lợi dụng.
Ngày gì đen đủi chưa tới hai chục phút ăn liền một cú đấm với một cái tát, chưa kể còn bị chửi nữa nên tôi cáu tiết:
- Làm gì chửi ghê dậy? Thì đi đường lỡ đụng chớ ai muốn, tát cái đau điếng, đẹp mà sao dữ như cọp dậy...
- Rồi sao? Rồi giờ quần áo dính đất cát hết tính sao đây?
- Ai biết! Ngã đè lên tui còn chưa nói...
- Nè! Tại ông không nhìn đường đụng dô tui còn nói gì nữa, tui không biết, muốn làm gì làm, đền bộ đồ mới cho tui.
Lúc này người đi đường chứng kiến vụ việc mới xầm xì chê trách cô gái kia có phần quá đáng, được thể tôi lấn tới:
- Dơ thì giặt, cởi ra đi đưa tui đem đi giặt, cho địa nhỉ nhà giặt xong tui đem qua trả, dơ có chút xíu làm quá.
Như bị ấm ức, cô gái răng thì cắn môi, mắt thì mở tròn hết cỡ nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng hậm hực:
- Nhớ mặt tui nghen! Đồ cái thứ...
Nói rồi nhỏ phủi phủi chỗ lấm đất xong dùng dằng bỏ đi, cứ vài bước chân thì ngoái lại liếc xéo tôi một cái, lại còn giơ tay nấm đấm nữa chứ, con gái con lứa gì mà khó ở quá.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap5:
Nghĩ lại thì người có lỗi là mình, đã vậy còn chịu khó đôi co với một đứa con gái, cứ thấy hèn hèn kiểu gì. Rồi chẳng hiểu lấy động lực từ đâu ra, tôi chạy theo gọi với nhỏ " cọp" đó lại:
- Ê nhỏ dữ dằn, đứng lại coi!
Vừa nghe tiếng tôi nhỏ liền quay ngoắt một trăm tám chục độ, giọng có chút chua ngoa:
- Gì nữa đây, ông đàn bà?
- Xin lỗi!
- Lỗi phải gì xin, đồ thứ đàn ông tính như đàn bà.
- Thì giờ xin lỗi còn gì, nãy ai muốn đụng đâu, chưa kịp nói gì tát cái đau thấy bà biểu sao không bực, gì thì cũng phải để cho người ta giải thích chớ, nằm đè lên tui rồi nói tui biến thái lợi dụng.
- Ê! Ông quê ở đâu dậy? Trên núi xuống hả? Nói kiểu như lỗi là do tui hả?
- Chớ bây giờ muốn sao?
- Nè! Đồ mới mua mới mặc lần đầu mà giờ coi đi, đồ cái thứ..., mới sáng gặp âm binh ám.
- Tóm lại là muốn sao nói luôn đi.
- Tiền! Tiền đây, đền tiền là xong!
- Nhiêu?
- Áo sáu " chăm", váy ba " chăm" bảy.
- Chém vừa thôi! Mấy đồ này vỉa hè bán đầy có mấy chục.
- Nè! Vừa phải thôi nghen! Nhịn đủ rồi nghen.
- Thì nói giá thiệt đi tui đền.
- Giờ có cần tui dắt tới shop hỏi giá hông? Đồ cái thứ đàn ông trả treo như đàn bà. Ê! Tên gì?
- Hiệp!
- Đồ Hiệp đàn bà.
- Tổng cộng một triệu đúng không?
- Ờ!
- Cho số điện thoại shop đi tui gọi hỏi giá đúng tui đưa tiền luôn, nhưng mà phải đưa lại bộ đồ dơ đang mặc cho tui.
- Biến thái!
- Biến thái gì, thì coi như tui bỏ tiền ra mua bộ đồ, không lẽ giờ khi không mất triệu bạc, tiền chớ phải lá mít đâu.
- Nhưng mà tui đang mặc.
- Thì ai biết! Giờ chịu thì tui đưa tiền, không thôi, ai buồn biết liền.
- Ê!
- Gì?
- Nhiêu tuổi?
- Hai sáu! Sao, có vấn đề gì?
- Rãnh dô quán nước ngồi nói chuyện đền bù, đứng giữa đường cãi nhau nãy giờ người ta nhìn hông thấy ngại hả?
- Sao giống má tui quá dậy!
- Đi.
Dứt câu chẳng cần biết tôi đồng ý hay không, nhỏ cứ thế quần áo lấm lem vào quán nước bên cạnh ngồi chễm chệ, tiện tay vẫy tôi vào ngồi kế bên. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp đứa con gái có tính cách...quái như này.
Câu chuyện bắt đầu bằng cái hất hàm của nhỏ:
- Mét mấy mà lùn có chút ét dậy ông?
- Mét năm sáu.
- Hèn gì! Nhỏ má cho uống sữa chuột hả?
- Nhỏ nhà nghèo uống nước cơm gạo chớ lấy đâu ra sữa.
- Ờ! Nãy nói tên gì quên rồi.
- Hiệp!
- Hai sáu tuổi đúng hông! Tui tên Trâm, Bích Trâm, hai mươi bốn mùa xuân.
- Rồi sao?
- Sao trăng gì, đang giới thiệu làm quen không thấy hả?
- Ở đâu ra mà từ đền bộ đồ giờ thành giới thiệu làm quen.
- Ê! Thấy tui sao, đẹp gái hông?
- Đẹp! Rồi sao?
- Chưa có người yêu.
- Ờ! Rồi sao?
- Biết tại sao hông?
- Ai biết! Không quan tâm.
- Tại tính tui nó cộc, ăn nói khô khan nên cứ thằng nào nhào dô tán được mấy bữa là tự động tháo chạy.
- Liên quan gì tới tui mà kể?
- Thì coi như bạn bè ngồi nghe tâm sự xíu đi. Biết nãy đi đâu hông?
- Đi đâu!?
- Hẹn hò với trai, người ta khen tui dễ thương các thứ, lúc đầu còn xã giao nhỏ nhẹ, nói chuyện được một lúc nó âm thầm tính tiền rồi nói đi vệ sinh xong trốn luôn, bà nó chứ.
- Chớ nói gì mà người ta trốn?
- Thì giống như đang nói với ông nè, bọn đàn ông con trai mấy người khó hiểu quá!
- Gì nữa! Đừng có tính tui dô trong đó.
- Tính hết! Mà nói nghe nè.
- Gì?
- Quê ở đâu nói giọng nghe dễ thương dậy?
- Hỏi chi!?
- Thì hỏi cho biết! Tui dân Long An mà tía gốc Đà Lạt, làm dưới Sài Gòn, hè rãnh mới lên đây thăm tía sẵn cua trai.
- Rồi sao!? Nói tràng giang đại hải nãy giờ không thấy cái nào liên quan tới tui.
- Ông chậm tiêu quá! Nãy tui thấy rồi.
- Thấy gì?
- Anh đẹp " troai".
- Ai!?
- Thì cái anh lúc nãy đấm ông chớ ai, người gì cao to đẹp trai dáng chuẩn, men nữa chứ.
- Ờ ờ! Rồi sao thấy hay dậy?
- Nãy ngang qua thấy mà, bận nhìn soái ca nên không để ý tới ông, cãi nhau với ông một lúc mới nhớ. Ê hai người quen nhau hả?
- Hên xui.
- Có số điện thoại hông cho tui, khỏi cần đền bộ đồ.
- Không có! Tự tìm đi, đang bực đừng chọc.
- Ê mà cho hỏi cái nữa?
- Gì!?
- Hồi nãy là..." quánh" ghen hả?
- Ờ!
- Biết ngay mà! Nhìn anh soái ca tung cú đấm cứ như Lý Tiểu Long.
- Nói xong chưa? Giờ có muốn đền hay không tui còn về.
- Từ từ coi, cho tui số điện thoại ông đi.
- Làm gì?
- Thấy nãy giờ nói chuyện cũng hợp, rãnh rãnh alo ra cà phê tán dóc chơi.
- Rãnh nữa! Có ở đây đâu mà gặp.
- Ủa!? Chớ hổng phải ở đây hả? Đi du lịch với gái bị bắt quả tang đánh ghen hả?
- Con lạy "mẹ"! Giờ thì con biết tại sao "mẹ" đẹp mà ế rồi. Nói như đúng rồi.
- Thì nói tính tui cộc hay nói thẳng rồi mà. Ờ cho số điện thoại đi.
- Nói là không có ở đây rồi mà!
- Chớ ở đâu? Sài Gòn?
- Ờ!
- Ngon! Thì xuống Sài Gòn cà phê, cho số điện thoại coi, người gì nói một lần tự hiểu đi, cứ để nhắc tới nhắc lui mắc mệt.
- Đưa điện thoại đây tui bấm số, sợ luôn! Người gì dai dễ sợ.
- Dai như dậy còn chưa ăn ai, ế " quài".
- Rồi đó! Nửa đêm đừng có gọi phá " con" ngủ.
- Hông có đâu mà! Làm người ai làm thế. Hỏi cái này nữa, anh đẹp trai đang ở đâu dậy, có gần đây hông?
- Mệt quá! Thôi tính tiền về, nhức cái đầu, hỏi cả ngày.
- Thì trả lời đi rồi về, ai bắt ở lại đâu.
- Chút có gì tui nhắn tin qua cho. Đang có chuyện gấp.
- Chuyện gì gấp, à à...lại đánh nghen lúc nãy...
- Thôi nha! Dì ơi tính tiền nước.
Tôi vội thanh toán tiền nước xong đánh bài chuồn gấp, thiệt tình chịu không nổi nữa, chưa thấy ai như như nhỏ này, đẹp mà ăn nói "có" duyên dễ sợ.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 6:
Xe vừa dừng trước khách sạn đã thấy anh Hoàng Ruồi ngồi dưới sảnh, bất giác thấy điềm chẳng lành, tôi vỗ nhẹ vai anh tài xế chạy xe thêm một vòng nữa, nhưng rồi tới vòng thứ hai, thứ ba, ngốn hết mấy trăm ngàn tiền taxi mà anh Hoàng Ruồi vẫn lầm lỳ một chỗ.
Cứ ngồi trên xe hoài cũng không phải cách, cùng lắm thì bị đấm thêm cái nữa chớ có gì đâu mà sợ. Tôi xuống xe, tằng hắng một cái xong hít luôn một hơi thật là dài rồi thở ra. Vừa bước được mấy bước thì bị anh Hoàng phát hiện nhưng thay vì thái độ giận dữ, anh ngoắc tay ra dấu bảo tôi tới ngồi cùng. Phen này không chết cũng trọng thương.
Thấy tôi có vẻ ngần ngại, anh Hoàng trấn an:
- Ngồi xuống nói chuyện chút.
- Dạ!
- Sao!? Mặt đỡ đau chưa?
- Dạ...bớt bớt rồi anh.
- Nãy giờ đi đâu?
- Dạ ngồi ở quán nước.
- Ờ! Nãy là do anh hơi nóng, có gì bỏ qua đi, đàn ông với nhau.
Ức chế thiệt chớ, khi không ăn nguyên cú đấm vào mặt xong giờ nói bỏ qua, nhưng mà thôi kệ, dù gì cũng là anh ruột của Diệu, tương lai có thể là anh rể, một điều nhịn chín điều lành, tôi hạ giọng:
- Có gì đâu anh! Chắc hiểu lầm gì đó.
- Ai nói mày hiểu lầm?
Đang bình thường thì anh Hoàng đổi giọng lẫn cách xưng hô khiến tôi toát mồ hôi:
- Dạ! Dạ, tại em không đúng, mà Diệu đâu rồi anh?
- Ngủ! Sẵn anh nói chú luôn, kể từ giờ trở đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con Diệu nữa.
- Là sao, anh?
- Nói một lần thôi không nói lại, đồ đạc chú anh gom bỏ trong balo sẵn, chú coi kiếm khách sạn khác thuê ở, còn không muốn đi đâu thì đi, đừng để con Diệu nó thấy, không vui chút nào đâu.
- Nhưng mà ít gì cũng phải cho em cái lý do, lỡ Diệu dậy không thấy em rồi sao?
- Chú khỏi lo! Nó có dậy cũng không đi tìm đâu.
- Sao anh biết?
- Biết vậy được rồi, còn nếu chú muốn ở lại thì ok! Anh với con Diệu chuyển khách sạn khác, cấm chú rình rập, anh mà phát hiện chú lần mò phía sau thì không hay đâu, anh nói được làm được.
- Dạ nhưng mà...
Không để tôi nói hết câu, anh Hoàng đứng dậy cầm lấy balo ném lên người tôi:
- Chú đi đi, tính anh không thích nói nhiều.
Đoán chừng nếu cứ tiếp tục đôi co sẽ xảy ra chuyện, tôi đưa mắt hướng lên trên cầu thang với hy vọng Diệu tỉnh giấc đi xuống giải thích cho tôi mọi chuyện, nhưng rồi vẫn không có gì xảy ra. Tôi đành xách balo lên, lủi thủi bước ra đường với hàng tá khúc mắc trong đầu, không hiểu sao anh Hoàng lại có vẻ bực tức khó chịu ra mặt với mình như vậy.
Vừa ra khỏi khách sạn, tôi vội lấy ngay điện thoại bấm số của Diệu nhưng lại sợ anh Hoàng bắt máy. Một thoáng ngập ngừng cuối cùng tôi quyết định...liều ăn nhiều. Nhưng hỡi ơi, gọi cả chục cuộc đều " thuê bao quý khách...". Cũng phải thôi, lâu rồi hai đứa đâu có liên lạc qua điện thoại, chắc Diệu đổi số rồi cũng nên.
Có chút thất vọng, tôi nghĩ bụng thôi thì kiếm khách sạn nào gần gần, tìm cách gặp riêng Diệu hỏi cho rõ ngọn nghành. Đang trong dòng suy tư thì điện thoại đổ chuông, số lạ gọi đến:
- A lô! Ai vậy ạ?
- Còn ai nữa, xin số điện thoại anh đẹp trai thì không cho, bộ đồ dơ thì không đền bỏ đi một lèo, rồi gọi nãy giờ cháy cái máy không được luôn là sao? Giỡn mặt tui hả?
- Cọp cái hả?
- Nói ai cọp cái, muốn chết hông? Đền bộ đồ cho tui.
Đang chưa biết đi đâu, suy nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, lại thêm nhỏ hung dữ cứ làm phiền suốt, tôi tắt máy ngay và luôn.
Nhỏ dữ dằn không để tôi yên, hết nhắn tin rồi đến nhá máy liên tù tì. Định bụng chặn số mà không nỡ nên đành gọi lại:
- Bị khùng hả? Rãnh không có gì làm sao phá quài dậy? Ở không rãnh mông hay gì?
Vẫn như cũ, giọng nhỏ tức tối:
- Đền bộ đồ cho tui, đồ biến thái.
Chịu hết nổi, tôi hét lại:
- Đồ cọp cái.
Nhỏ cũng không chịu thua:
- Biến thái, lợi dụng, lùn chút ét, mặt xấu xa đền bộ đồ cho tui.
- Ở đâu?
- Gì?
- Tui hỏi là đang ở đâu?
- Nói chuyện với con gái mà nạt nộ dậy đó hả, khó ưa.
- Giờ tui hỏi lại lần nữa đang ở đâu, tui tới đưa tiền xong đừng có làm phiền tui nữa, được chưa, nói tiếng Việt mà.
- Nè! Tui nói cho ông biết nghen! Không phải có tiền là muốn nói gì nói nghen.
- Ê! Nói nghe nè, nhỏ giờ bị ai đập chưa?
- Ý gì?
- À không! Nói vu vơ dậy thôi, mà nói cái nữa nè, coi mượn tiền ai mua bảo hiểm đi.
- Bảo hiểm gì ông cố nội?
- Bảo hiểm trinh tiết. Cái nết hả miệng ra là nói như chửi vào mặt người ta có chó nó dám lấy, đóng mạng nhện tới già mục xương.
- Ê! Vừa phải thôi nghen! Đừng có thấy tui hiền im im rồi làm tới nghen.
- Chốt lại giờ nhanh gọn, cho địa chỉ tui tới đưa tiền, không thì giải tán, nói nhiều nhức đầu quá!
- 31 Bùi Thị Xuân.
- Ờ! Ở im đó đi, tui qua.Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 7:
Hơn mười phút sau tôi đến điểm hẹn là một quán cà phê, nhỏ Trâm dữ dằn đã ngồi đợi sẵn, vừa trông thấy tôi nhỏ liền cười khẩy, ngoắc ngón tay như kiểu muốn nói " có ngon thì tới đây!".
Vừa kéo ghế ngồi chưa kịp gọi nước nhỏ đã nhảy dô trong họng:
- Nãy nói gì, ông kia! Coi liệu hồn với tui nghen.
- Nói gì tự hiểu đi, giờ muốn đền nhiêu, lẹ tui còn đi công chuyện.
- Đi đâu?
- Đi đâu kệ tui, liên quan gì mà hỏi.
- Thì tui quan tâm xíu thôi, làm gì ghê dậy! Ê, thấy tui sao, đẹp hông?
Nói mới để ý nhỏ đã thay bộ đồ khác với quần sooc jeen, áo thun hở rún, trông khá là sành điệu với gương mặt đẹp trông nhỏ thật sự rất dễ thương, nhưng ghét cái thái độ nên tôi đáp một cách lạnh lùng:
- Trẻ trâu.
- Xì! Nhìn cái mặt là biết không muốn chấp nhận sự thật là tui đẹp rồi, con người ích kỷ nhỏ nhen. Ờ! Đi đâu mà vác cái balo theo dậy?
- Mua đồ.
- Xạo sự! Mua đồ gì mà đựng cái balo.
- Kệ tui! Sao cứ thích quan tâm chuyện người khác quá dậy, lo cái thân mình đi, ăn mặc gì như mấy con "ấy".
- Con "ấy" là con gì?
- Tự soi gương đi rồi biết.
- Ganh tị...xì...cái này gọi là thời trang phang thời tiết.
- Thấy gớm! Tiền nè, tui đưa chẵn một triệu, xong rồi nha! Làm ơn đừng có phá nữa.
- Từ từ! Làm gì nôn dữ dậy! Ngồi nói chuyện chút coi.
- Nói không rãnh rồi mà, níu kéo quài dậy.
Tôi định đứng dậy thì nhỏ nhoài người qua ghì tôi xuống lại, trừng mắt:
- Không có đi đâu hết, ngồi im đó cho tui.
- Gì nữa đây? Quen biết gì hông mà làm như má tui không bằng.
- Nói nghe!
- Gì?
- Nhỏ lai tây lúc sáng là " ghệ" ông hả?
- Nhỏ nào?
- Thì vụ " quánh ghen" đó đó.
- Tào lao, ghệ gú gì, bạn...
Tôi nhấn mạnh chữ bạn mà giọng cứ ngập ngừng, nhỏ Trâm thấy vậy liền nháy mắt ra vẻ đắc ý:
- Tui biết mà! Đoán ngay chóc.
- Gì?
- Chuyện tình tay ba, không chia xa thì cũng chia cách, sách vở nói cấm có sai.
- Muốn nghĩ sao nghĩ.
- Mà...tui thấy có gì đó sai sai, nhỏ đó đẹp gái dậy không có lý nào lại quen cái người vừa lùn vừa xấu như ông, đơn phương phải hông?
Tôi im lặng, nhỏ được nước lấn tới.
- Con gái bây giờ đâu phải ai cũng dễ tính như tui, chỉ cần thương là đủ. Bọn con gái bây giờ thực dụng lắm, nhiều khi đẹp trai chưa đủ mà còn phải có tài nữa.
- Tài gì, tài sản hả?
- Đó! Tui biết ông là người thông minh mà, nói bốn năm lần hiểu liền. Thời buổi giờ yêu mà không có tiền thì kiểu gì cũng sắm vài cái sừng trên đầu.
- Kinh nghiệm quá ha!
- Thường thôi, chứ giờ bồ bịch mà đi ăn uống, đi chơi, mua sắm các thứ, đụng tới là tiền, gặp đứa con gái hiền hiền như tui thì không đòi hỏi gì nhiều chứ mà gặp mấy con nhỏ âm binh thử coi, sáng đi thằng A, chiều đi thằng B, tối đi thằng C, tới lúc dính bầu nhiều khi không biết là con của thằng D E G XYZ nào đó.
Đang nói giữa chừng thì điện thoại nhỏ để trên bàn đổ chuông, ngó qua thì thấy trên màn hình cuộc gọi tên " Trùm Cuối", nhỏ vội chụp lấy điện thoại rồi chạy một mạch vào nhà vệ sinh, không quên dặn tôi ngồi im không được bỏ đi.
Một lúc sau nhỏ quay lại chỗ ngồi, mặt hậm hực:
- Lớn rồi, hai bốn chớ có nhỏ em gì nữa mà lúc nào cũng gọi theo dõi, mệt gì đâu...
- Nói ai?
- Tía tui mới gọi chớ nói ai.
- Trùm Cuối hả?
- Ừa! Dữ lắm, cứ tui " hốt" được thằng nào vài bữa là y như rằng bị tía quậy nghỉ chơi, chán tía.
- Căng như dây đàn, hèn gì...
- Như bữa tuần trước nè, ông kia theo tán tui chưa chịu, rình mò tới nhà lấp ló ngoài cửa sổ bị tía phát hiện vác cái gậy rượt chạy té khói, tía còn hăm sẵn sàng ăn cơm tù. Không biết nói sao luôn.
- Thì bởi mới nói mua cái bảo hiểm trinh tiết trọn đời.
- Ê , ông! Cho tui số điện thoại anh đẹp trai đi, mà ảnh tên gì?
- Hoàng! Không có số.
- Kì vậy! Tưởng thân quen biết chớ.
- Thôi giải tán, đi kiếm chỗ ở nữa.
- Là sao? Chớ ông lên đây lúc nào mà giờ mới kiếm chỗ ở?
- Chuyện nó dài dòng, đừng hỏi.
- Ê! Tui biết chỗ này ở được, đẹp mà giá cũng rẻ, ngày có hai " chăm".
- Đâu?
- Tính tiền nước đi, theo tui chỉ cho, gần đây luôn.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 8:
Cứ ngỡ là xa, nhỏ dữ dằn dắt tôi vòng qua 2 cung đường, đến một ngôi kha khá rộng bên kia đường:
- Tới rồi.
- Đây là đâu?
- Nhà tui! Mà để từ từ, ông đứng đây đi, để tui dô trước coi có tía trong nhà không đã, lù lù dắt trai về là có án mạng như chơi.
- Chớ kêu tìm chỗ ở mà dắt tui về nhà làm gì dậy má.
- Im coi! Nhà rộng có hai người ở, còn trống một phòng cho thuê kiếm thêm, ông đứng im đó, chờ tui.
Dứt lời nhỏ đưa tay lên miệng ra dấu im lặng rồi chầm chậm rón rén mở cửa đi vào nhà. Cửa vừa mở thì bất chợt nhỏ khựng lại, mặt biến sắc, hai tay cứ ra hiệu vẫy vẫy liên tục như đuổi tà, lí nhí gì đó trong miệng, tôi càu nhàu:
- Nói gì nói lớn lên coi nghe không rõ.
Tôi vừa dứt lời thì ăn nguyên một cú bạt tai muốn cắm đầu xuống đất, lúc này nhỏ Trâm mới hét lớn:
- Chạy lẹ đi, tía tui đó.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, nghe nhỏ nói chạy là tôi liền chạy thục mạng, ngày gì vậy trời, hết đấm, tát rồi tới bạt tai, quá tam ba bận. Tôi chạy mà cứ nghe tiếng chửi với phía sau " Khốn nạn! Đứng lại chết m* mày nghe con...".
Chạy một hồi tôi dừng lại dưới tán cây ven đường ngồi thở hổn hển, chưa kịp hoàn hồn thì nhớ lại trước đó nhỏ dữ dằn có nói tía của nhỏ sẵn sàng ăn cơm tù. Đưa tay vuốt mồ hôi đang nhễ nhại tôi tự an ủi " may mà chạy kịp, may...".
Trong đầu thoáng lên ý nghĩ, hay là lên xe về lại Sài Gòn, nhưng còn Diệu thì sao? Bao nhiêu thắc mắc vẫn còn đó, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tôi vào thuê khách sạn gần đó. Vừa lên phòng là tôi vứt balo ra một góc, nhảy phịch lên giường ngủ một giấc cho quên hết sự đời, mệt!
Giấc ngủ chưa kéo dài được bao lâu thì hỡi ơi, cái điện thoại chết tiệt cứ đổ chuông liên tục, bắt máy thì nghe đầu dây bên kia giọng như thầm thì:
- Ông đang ở đâu? Có sao hông?
Lại là nhỏ dữ dằn, tôi nói như quát:
- Có sao! Mệt quá đang ngủ, làm ơn tha cho tui đi.
Dứt câu tôi khóa máy ném điện thoại sang bên, tiếp tục giấc ngủ dở dang.
Tỉnh dậy trời đã nhá nhem tối, tôi giật mình mở điện thoại, cứ sợ lỡ đâu Diệu gọi đến thì sao, nhưng rồi khi màn hình sáng đèn thì chỉ đúng một tràng hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ từ số của nhỏ dữ dằn, có chút hụt hẫng, tôi lại vứt điện thoại trên giường, tắm cho tỉnh táo rồi xuống bắt xe quay lại khách sạn cũ với hy vọng sẽ gặp được Diệu.
Không hiểu là cái số hay oan gia ngõ hẹp, nhỏ Trâm cứ như âm hồn bất tán, vừa mới bước chân ra khỏi khách sạn đã đụng mặt nhỏ, bốn mắt vừa chạm nhau là tôi liền quay đầu đi hướng khác, thấy vậy nhỏ liền đi theo, gọi giật:
- Hiệp! Ông đứng lại cho tui.
Tôi ngó lơ xem như không nghe không thấy gì, cứ tiếp tục đi thật nhanh, tôi đi nhỏ đi, tôi chạy nhỏ chạy, rượt đuổi nhau một hồi tôi dừng lại năn nĩ, chắp tay lạy mấy cái:
- Làm ơn tha cho tui đi mà! Sao cứ theo ám nhau quài dậy.
- Lạy gì! Tính tế sống tui hả? Kêu đứng lại thì đứng lại giùm cái đi, chạy như ma đuổi.
- Chứ giờ muốn sao mới chịu buông tha cho tui đây.
- Ê! Ông tưởng ông là ai, đang ảo tưởng sức mạnh hả? Ông tưởng ông có giá lắm hả? Tại tui thấy áy náy tía tui quánh ông nên quan tâm chút thôi, gọi hỏi tình hình mà bày đặt khóa máy đồ, tưởng ngon lắm hả, đồ cái thứ...
- Rồi giờ thấy tui không sao ok chưa? Chia tay nhau được chưa? Sao đẹp mà dai quá!
- Đi đâu đây?
- Nữa hả?
- Nãy là tui đang đi mua đồ cho tía, tình cờ gặp ông chớ tui phải thần thánh đâu mà biết ông ở chỗ nào.
Tôi lí nhí trong miệng:
- Tía má gì như bụi đời chợ lớn, hèn gì...
Nhỏ tiến tới sát trước mặt tôi, hai tay chống ngang hông:
- Mới nói gì đó?
Tôi cười mếu:
- Nói nhỏ chút xíu xiu dậy cũng nghe hả?
- Không được nói xấu tía tui, tía hơi dữ có chút mà làm quá. Giờ hỏi lại ông định đi đâu?
- Đi dạo.
- Biết đường hông mà đi, để tui đi chung chỉ cho.
- Thôi khỏi, lỡ tía thấy nữa chắc đoàn tụ ông bà.
- Ăn gì chưa? Đi ăn bánh ướt lòng gà với tui, chỗ này ngon.
- Ê nhỏ nói nghe nè nhỏ.
- Gì?
- Có thấy gì đó nó sai sai hông? Hình như mới quen chưa được nửa ngày mà đúng hông? Sao rủ đi ăn uống thấy thân quá dậy? Tính bỏ thuốc mê hay gì?
- Gớm, ọe! Soi gương lại giùm đi, cái mặt như cục than cháy.
- Ai biết được! Dạo này bắt cóc buôn nội tạng dữ lắm.
- Giờ có đi ăn hông thì nói?
Bất giác tôi buột miệng:
- Đi.
Cũng chẳng hiểu tại sao dù mới quen nhưng lại có cảm giác như biết nhau tự bao giờ, cái cách mà nhỏ nói chuyện tuy có hơi khô khan nhưng được cái thành thật, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.gười Yêu Tui 5 Tuổi.
C9:
Đà lạt về đêm tiết trời se lạnh, tôi thì với cái balo cỏn con nên cũng không kịp đem theo chiếc áo khoác, cứ vậy mà đi.
Nhìn nhỏ Trâm mặc đồ mà tôi thấy muốn lạnh giùm:
- Ê dữ dằn, không lạnh hả?
- Nói ai!?
- Ở đây có hai người, không lẽ tui tự nói tui.
- Ờ hớ! Lạnh chớ, nhưng mà chịu được, con gái mà! Với lại lên đây miết cũng quen rồi, ông lạnh hả?
- Cũng hơi sơ sơ.
- Nói chứ ông mặc áo khoác đi, không thì chút xíu nữa sương xuống teo " cờ him" ráng chịu.
- Nói quá!
- Thiệt mà! Mấy người đi lên đây du lịch cứ ỷ y, tối ra đường mà mặc như ông đi đã về ngủ bị sốc nhiệt liền, sáng dậy là ho lao sổ mũi, đi chơi mất vui, thiệt!
- Chợ âm phủ gần đây hông?
- Cũng gần, chi!?
- Mua cái áo khoác.
- Áo khoác ông đâu?
- Không có!
- Đi ăn xíu đã rồi ghé mua, ông có bận gì hông?
Dự định đi gặp Diệu nhưng nghĩ lại thì có lẽ nên để sáng mai, đêm nay cứ thư giãn cho qua đi một ngày căng thẳng mệt mỏi:
- Có làm gì đâu mà bận, ăn gì giờ? Cái gì lòng gà nãy nói hả?
- Bánh ướt lòng gà, bao ngon bao rẻ, mà nói trước tui tính tiền, ông trả tiền.
- Sao cũng được! Mà nãy nghe đi mua đồ gì cho tía mà, giờ đi ăn rồi tía chờ lâu đi tìm sao?
- Mua rồi mà không có, nãy gọi nói tía qua nhà bạn chơi, yên tâm, về trước mười một giờ không sao.
- Ê!
- Gì? Người ta có tên tuổi ba má đặt giấy khai sinh đàng hoàng, hở ra ê ê, quen con nào tên ê hả?
- Chớ giờ muốn kêu sao?
- Trâm! Thế thôi.
- Ờ! Trâm nè!
- Thôi dẹp! Nói gì nghe nhão nhoẹt, lông tay lông chân dựng đứng hết nè.
- Mệt quá! Chớ giờ em muốn anh nói sao?
- Đó, mới nói xong tức thì.
- Anh em hả?
- Ờ! Thì ông lớn hơn tui mà, với lại con gái có lớn hơn chục tuổi thì vẫn là em thôi.
- Rành quá ha!
- Xời! Thấy nai nai dậy chớ già đời lắm chớ giỡn. Tới rồi, dô lẹ giành ghế không thôi hết chỗ.
Nhỏ vừa nói vừa kéo tay tôi tới chỗ ngồi, bất giác trong lòng có chút gì đó xao xuyến...
- Dì ơi! Cho hai gà, trà thái luôn nghen dì- Nhỏ nói oang oang trong quán.
Tôi phẩy tay:
- Bớt bớt cái miệng lại, dịu dàng chút trai nó theo.
- Xì! Khỏi cần, tại không thích thôi chứ thiếu gì- Nhỏ bĩu môi.
- Mới sáng có người than ế mà!
- Giỡn thôi! Nhìn mặt tui đi, muốn ế cũng khó, tại sáng thấy ông ngáo ngáo dễ dụ mới chém gió cho có chuyện nói thôi. Mặt tui mà ế chắc ông mới là cái người phải đi mua bảo hiểm trinh tiết.
- Thôi ăn! Đói sáng giờ, ăn xong nói tiếp.
Tôi ăn liền một mạch hai dĩa bánh ướt với hai ly trà thái bự tổ chảng, cũng phải thôi, sáng giờ đủ thứ chuyện nên quên luôn cơn đói. Trong khi tôi có hơi háu ăn thì bù lại, nhỏ Trâm ăn rất từ tốn, để ý kỹ đúng là nhỏ dễ thương thật, so với Diệu thì cũng tựa tựa Thúy Kiều Thúy Vân. Nhìn nhỏ một tay vén tóc, một tay gắp thức ăn, đôi môi chúm chím cứ như tiểu thư trong phim hay thể hiện khí chất sang chảnh quý phái lúc ăn. Trong lòng lại thêm chút gì đó xao xuyến.
Đến khi tính tiền bữa ăn thì nhỏ giữ tôi lại:
- Xong hết rồi.
- Xong gì?
- Tui tính rồi.
- Nãy nói để tui trả mà! Con trai đi ăn ai để con gái tính tiền, kỳ cục.
- Thôi bớt ga lăng giùm, bữa nay tui mời, bữa khác ông mời lại, được chưa? Tính lấy le ghi điểm với tui hả?
- Biết cô đẹp rồi, giờ đi đâu?
- Ông no chưa!?
- Bụng như cái trống.
- OK! Giờ đi chợ âm phủ, mà đi bộ nghen, cho tiêu bớt chớ ăn cái này lâu tiêu, dễ bị thương thực.
- Sao cũng được, mà đi xa xa ra xíu.
- Gì nữa? Sợ tía đi tìm đập ông nữa hả? Giờ này tía ở nhà coi ti vi rồi, khỏi lo.
- Không phải...
- Chớ sao? Hay...à à, ái chà chà, à à à, ha ha,...hí hí...
- Cười gì biến thái quá!
- Hiểu rồi!
- Hiểu gì?
- Lùn đúng là một cái tội, mà thôi kệ đi, thì cứ coi như hai chị em, quan tâm người ta để ý làm gì cho mệt.
Nhỏ nói cũng đúng, với lại đâu ai biết mình là ai, thế rồi tôi, một thằng con trai thấp hơn đứa con gái mới quen một cái đầu chầm chậm bước chân trong đêm Đà Lạt lung linh sắc màu.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
C10:
Chợ âm phủ từ lâu đã không còn là chợ âm phủ theo đúng nghĩa của nó, phố xá nay đã sáng đèn với những gian hàng tấp nập kẻ bán người mua. Lần đầu tôi ghé thăm Đà Lạt cách đây cũng đã hơn mười năm, so với bây giờ cảnh vật , phố phường, mọi thứ đều thay đổi.
Trâm dắt tôi đi loanh quanh một hồi thì dừng lại một sạp quần áo vỉa hè, đưa hai tay lên thổi rồi xoa xoa cho đỡ lạnh, nhỏ hồ hởi:
- Lựa đi, ông! Coi cái nào vừa mặc thì xúc luôn khỏi phải nghĩ, không cần trả giá.
- Đại gia.
- Không phải! Tại ở đây bán toàn đồ si nhưng mặc cũng đẹp chán, giá bèo như con mèo, người ta bán không có thách như mấy chỗ khác.
- À! Đừng có nói bộ đồ dơ lúc sáng sáu, bảy " chăm" gì đó mua ở đây nha!
Nhỏ đưa tay gãi đầu cười khì, trông khá là dễ thương:
- Sao biết hay " dọ"?
- Nhìn cái màu là nghi nghi rồi! Nói mua đồ vỉa hè có sai đâu, còn dọa gọi cho shop check giá các thứ...
- Thì giỡn thôi chớ ai bắt đền thiệt đâu, người gì nhỏ nhen nhớ dai như quỷ.
Tôi nhắc lại chuyện cũ:
- Lại còn sấn tới tát cái muốn rụng răng.
Nhỏ làu bàu:
- Ăn gì thù dai dữ ông nội! Lúc đó hơi bực nên lỡ tay chớ ai muốn, hông ấy tát lại tui cái đi cho huề.
- Thôi khỏi! Con trai ai đi đánh con gái bao giờ, ý tui là mai mốt có đụng chuyện gì thì cũng từ từ coi tình hình đã...
Nhỏ ngắt lời:
- Rồi rồi, để tui lựa mua tặng ông cái áo coi như xin lỗi, được chưa? Ở nhà nghe tía " nhai" đủ nhức đầu giờ gặp ông nữa, như cụ non.
- Rồi ai trả tiền?
- Ông chớ ai, hỏi hay.
- Sao nói tặng?
- Tui nói tặng chớ có nói trả tiền đâu.
- Âm binh! Nói sao cũng được. Ờ thôi coi lựa giùm cái đi, đứng nãy giờ lạnh muốn sun vòi.
- Ọe! Người thì có chút ét bày đặt sun vòi.
- Xàm xí quá!
Sau một lúc nhỏ chọn cho tôi chiếc áo khoác màu xám tro, tuy size hơi rộng nhưng mặc tạm chống lạnh cũng không tới nỗi nào.
Rồi sẵn đó như một thói quen của con gái, nhỏ dắt tôi la cà hết chỗ này chỗ kia, đi một vòng khắp chợ, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nếu không phải người lạ vừa mới quen, trông tôi với nhỏ không khác gì một đôi tình nhân đang yêu nhau.
Đi đến nỗi mỏi chân, trời càng về đêm càng lạnh, tôi chủ động đưa nhỏ về thì nhỏ lắc đầu nguầy nguậy:
- Ông chỉ cần lấp ló trước nhà là tía phóng cái gậy bể đầu, nói không phải khoe chớ tía tui cứ như ninja, núp lùm dữ lắm, đánh hơi trai thì trùm luôn, như lúc sáng đó.
Khoản này thì đúng là tôi đã được trải nghiệm, tía của nhỏ đúng là có hơi hơi dữ:
- Thì tới ngoài đầu đường thôi! Chớ con gái đi đêm về một mình nguy hiểm.
Nhỏ háy mắt, vẻ mặt có chút bí hiểm:
- Ga lăng dữ ta!
- Lăng gì! Này bình thường.
- Ê! Hỏi thiệt nghen, ai ông cũng quan tâm như dậy hả?
- Ờ!
- Hiểu rồi!
Nói rồi tôi gọi taxi, trong lúc chờ đợi, nhỏ tiếp lời:
- Ông thấy tui có dễ dãi hông?
- Có! - Tôi đáp ngay không cần suy nghĩ.
- Có dễ dụ hông?
- Hên xui!
- Nói nghe! Ông còn ở đây bao lâu?
- Chưa biết! Có khi mai hay mốt về rồi.
- Sao không ở chơi mấy bữa nữa rồi về, tui dắt đi mấy chỗ đẹp lắm luôn.
- Không có tâm trạng.
- Vẫn nhớ vụ đánh ghen hả?
- Đã nói không phải rồi mà cứ...
- Chớ sao? Nói nghe thử coi.
Vừa lúc xe tới, ngồi trên xe cả hai chợt im lặng suốt đoạn đường về. Xe dừng đầu ngõ, đi được vài bước, nhỏ quay lại nhìn tôi, đưa tay tạm biệt:
- Ông về cẩn thận nghen! Tới nơi nhắn tin tui biết.
- Có lấy số anh đẹp trai không, để mai tui xin?
Nhỏ lấp lửng:
- Có cũng được, không thì thôi...
- Rồi! Có gì mai tui nhắn tin cho, ngủ ngon!
- Ngủ ngon!
Xe vừa quay đầu lăn được vài vòng bánh, điện thoại tôi báo có tin nhắn từ số lạ " mai nhớ gọi lại cho em số này, anh ngủ ngon!".Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 11> C20
Về đến khách sạn, lên phòng quấn chăn mới thấm được cái rét đêm của Đà Lạt.
Nằm suy nghĩ có nên để đến sáng hay gọi lại ngay để biết ai vừa nhắn tin cho mình. Đang lưỡng lự thì nhỏ Trâm gọi điện:
- Sao nữa?
- Ông tới nơi chưa? Sao không thấy ừ hử một tiếng cho tui biết.
- Tới rồi! Đang trùm mền chuẩn bị ngủ.
- Ê! Ông lưu tên tui trong điện thoại là gì dậy?
- Cọp rằn.
Nhỏ nói như nghiến răng:
- Muốn tui tát cho cái nữa hông, đổi ngay cho tui.
- Chớ dữ quá mà, hợp quá còn gì.
- Hợp cái đầu ông á! Đổi thành " pé Trâm cu te" cho tui.
- Thôi tui ngủ, có gì nói sau đi.
- Đổi tên cho tui rồi ngủ, nhanh!
- Rồi, đổi liền giờ, thôi nha, cúp máy à!
Đoán chừng kiểu gì nhỏ cũng gọi lại nên tôi chủ động tắt nguồn, vài phút sau đôi mắt dần nặng trĩu chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm trời vừa hửng nắng, việc đầu tiên tôi làm là gọi ngay vào số điện thoại nhắn tin đêm qua, dù không biết số của ai nhưng trong bụng cứ mong là Diệu.
Hai lần đổ chuông nhưng không có người bắt máy, đến lần thứ ba thì đầu dây bên kia, giọng của Diệu nói như thầm thì:
- Đừng có gọi nữa, ra quán nước nào ngồi rồi nhắn địa chỉ em chạy ra, nghen!
Vừa xong cuộc gọi với Diệu thì nhỏ Trâm gọi tới:
- A sờ lô! Nãy giờ gọi cho ai hay sao mà cứ báo máy bận hoài dậy, ông?
- Ờ! Bạn gọi, mà làm gì mới sáng gọi ám sớm dữ?
- Dậy lẹ đi, chút xíu tui qua đi ăn sáng, cà phê.
- Sáng nay bận rồi, có gì để chiều tối đi.
- Bận gì? Có hẹn với em nào hả?
- Ờ!
- Ai?
- Bà tám bà bớt nhiều chuyện giùm con, cái quần què gì cũng hỏi được.
- Thấy gớm! Không nói thôi làm gì nạt tui, làm gì làm đi, nhớ mặt tui nghen! - Nhỏ làu bàu.
Nhỏ Trâm có vẻ giận dỗi nhưng tôi mặc kệ, cái tôi quan tâm nhất bây giờ là gặp Diệu.
Thế rồi tình huống oái ăm mà tôi không ngờ tới lại xảy ra sau khi hẹn Diệu tại quán coffe hôm qua tôi ngồi với Trâm.
Trong lúc tôi ngồi đợi Diệu tới thì ma xui quỷ khiến kiểu gì, nhỏ Trâm lại lù lù ngay trước mặt, giọng đá đểu:
- Ông ngon há! Nói xạo tui há! Hết chối há! Bận dữ à nghen! Bận lắm luôn à nghen!
Đưa tay nhìn đồng hồ Diệu cũng sắp tới, tự nhiên lại dính cục nợ, đầu óc tôi bắt đầu rối như mì gói, nghĩ cách làm sao tống tiễn nhỏ Trâm đi gấp chứ không thì ba mặt chạm nhau khó nói một lời.
Trong lúc tôi còn đang gãi đầu gãi tai thì bên ngoài quán, chiếc taxi vừa mở cửa, Diệu bước ra...
Tôi nhanh tay kéo nhỏ Trâm sang một góc dặn kỹ:
- Làm ơn ngồi im chỗ đây giùm cho tui gặp người ta có chút chuyện, lát xong muốn gì tui cũng chịu, được chưa?
Nhỏ vùng vằng:
- Làm gì mờ ám hử? Thì coi như tui bạn ông đi, mắc gì kêu tui ngồi riêng, tui thích ngồi chung được hông, ý kiến lên phường.
Diệu đang đi vào, tôi chỉ biết chắp tay:
- Đừng có phá nữa mà! Giúp đỡ nhau chút đi, tui có chuyện khó nói thiệt, bà mà ngồi chung sao tui nói được, dễ gây hiểu lầm nữa, làm ơn...
Nhỏ lưỡng lự giây lát rồi liếc mắt:
- Thấy tội tha đó nghen! Nhưng mà nói gì chút phải kể cho tui nghe, liệu hồn.
- Rồi rồi, hứa.
Dứt câu tôi quay lại bàn ngồi, cũng vừa lúc Diệu đến bên cạnh. Diệu kéo ghế, xong hỏi tôi:
- Anh tới lâu chưa?
- Anh mới tới, à mà em...
- Dạ?
- Anh Hoàng đâu?
- Ở khách sạn, em nói em muốn đi mua sắm ít đồ một mình, năn nĩ lắm mới cho đi, khổ gì đâu.
- Sao ảnh khó dữ, hôm qua nữa...
Thấy tôi ngập ngừng, Diệu thắc mắc:
- Hôm qua sao?
- Thì...mà thôi, không có gì, em ăn sáng chưa?
- Em chưa, anh ăn gì hông, em gọi cho.
Đang nói với Diệu chợt thấy luồng khí lạnh lạnh sóng lưng, ngó ra đằng sau thì nhỏ Trâm tay cầm nắm đấm, hai mắt trừng trừng nhìn tôi, đáng sợ.
Thấy tôi im lặng, Diệu vỗ vai:
- Anh! Ăn gì sao hông nói, làm gì thất thần dậy?
- À...có đâu, ăn gì cũng được, em sao anh vậy, tại đang nghĩ chút chuyện.
- Nghĩ gì?
- Anh nghĩ em.
- Em sao?
- Sao trăng gì, thì hôm qua em hành động hơi khó hiểu, cả đêm anh nghĩ không ra tới mất ngủ.
Tôi nhấn mạnh hai chữ mất ngủ để quan trọng hóa vấn đề một chút trong khi đêm qua tôi ngủ say như chết.
Diệu ra vẻ không biết gì:
- Hôm qua em làm gì anh?
- Bộ em không nhớ thiệt hả?
- Không! Có chuyện gì hả anh?
- Thì cái lúc đang đứng tự nhiên em ôm anh, làm anh Hoàng đấm anh cái ê ẩm tới giờ.
- Có hả?
- Em không nhớ hay làm bộ không nhớ.
- Em...
Nét mặt Diệu chợt đượm buồn, rồi nhỏ lục lọi trong túi xách lấy ra một mảnh giấy có ghi chữ " Sáng mai anh Hiệp sẽ gọi, ở Đà Lạt".
Tới lượt tôi đực mặt ra:
- Là sao?
- Em cũng không biết, chỉ biết sáng ngủ dậy thay đồ thấy tờ giấy này dán trong ng...
- Ng?
- Chỗ tế nhị, em cũng không hiểu gì luôn. Mà sao anh lên Đà Lạt lúc nào, anh ở đâu, đi chơi hay làm gì trên này?
Đến đây thì tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, lẽ nào...
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 12:
- Em nói em bị mất trí nhớ, anh tin không?
- Tin!
- Vậy thôi hả? Anh không muốn hỏi em gì sao?
- Muốn chứ, nhưng em nói em không nhớ gì thì anh biết hỏi gì bây giờ.
Diệu thở dài rồi đưa mắt nhìn xa xăm, giọng đượm buồn:
- Em nói mà em còn không tin nữa là anh. Khi nãy ngủ dậy thấy mình nằm trong căn phòng lạ, trên người mặc bộ đồ lạ, em đơ ra một lúc thì anh hai gõ cửa, hai anh em ngồi nói chuyện hồi lâu em mới mơ hồ nhớ ra được một chút.
- Em nhớ được gì?
- Cũng không nhiều, nghe anh hai nói em bị hội chứng mất trí nhớ tạm thời, cứ khi nào ngủ dậy thì quên hết những gì xảy ra hôm trước.
Tôi nắm lấy tay Diệu:
- Đã không nhớ gì thì thôi không cần ráng, em có như thế nào thì anh vẫn...
- Anh vẫn sao?
- À...
- Cũng không hẳn là không nhớ gì, em coi bệnh án người ta nói ký ức em bị đóng băng từ thời điểm bị tai nạn.
- Em bị tai nạn gì, sao anh không biết.
- Anh hai nói em bị ngã trong bếp, đang nấu ăn thì Ịt Ịt nó giỡn làm em trượt chân.
- Ịt Ịt?
- Con chó corgy quà sinh nhật em! Nó chạy tông làm em ngã xuống đầu đập sàn bất tỉnh, vào viện khám bác sĩ nói trong não em có cục máu bầm đang tích tụ, nó chèn cái dây thần kinh gì không biết, nó càng tụ lại thì trí nhớ em càng giảm sút, riết rồi không nhớ gì luôn, tới giờ thì như anh hai nói, sáng nào ngủ dậy ảnh cũng phải vào phòng giải thích.
- Tóm lại là đang nấu ăn bị con chó nó đụng cái ngã rồi bị mất trí nhớ? Gì lãng xẹt dậy, xin lỗi anh không cố ý nhưng mà nghe nó cứ cấn cấn.
- Thì sáng nay nghe anh hai nói em cũng cấn cấn như anh, tin nỗi mới sợ, cái rồi ảnh đưa em coi mấy cuốn sổ tay...
- À à, sổ tay.
- À à là sao?
- Không có gì, em nói tiếp đi.
- Trong đó toàn bộ ghi nhật ký, nét chữ của em, bắt đầu từ ngày đầu tiên nằm viện nghe bác sĩ nói bệnh án cho tới ngày hôm qua.
Tôi xoa xoa trán ra chiều chưa hiểu lắm:
- Khoan cho anh nghĩ xíu! Nói như em thì lúc về Việt Nam là em bị mất trí nhớ rồi hả?
- Chính xác!
- Dậy lúc đó em đi chơi, coi phim, ăn uống với anh em đều ghi sổ hết hả?
- Ừa! Em đọc lướt qua có thấy ghi, tới mấy chục cuốn đọc sao hết.
- Hèn gì...
- Sao anh?
- Giờ mới hiểu tại sao hồi đó em cứ lạ lạ kiểu gì, anh nói gì em cũng ừ.
- Thì có nhớ gì đâu mà không ừ.
- Còn cái vụ valentine hồi đó...
- Valentine nào?
- Thì cái valetine hai năm trước đó, à mà quên, em mất trí nhớ mà, bỏ đi, không nhắc nữa.
- Để xíu em về đọc hết coi thử viết gì.
- Sao em không viết lên face hay zalo gì cho dễ, mà điện thoại em đâu, từ lúc ở nhà em cho tới khi lên trên này không thấy em dùng.
Nhỏ liền lấy trong túi xách ra con " cục gạch":
- Anh nói cái này hả? Anh hai nói hồi đó em sợ trên face canh lúc em ngủ người nhà vào sửa bài nên mua sổ tay viết bằng chính chữ của em cho chắc ăn, với lại trong điện thoại anh hai có ghi lại mấy cái clip để giải thích cho em tin. Còn cái cục gạch này, em không biết sao luôn.
- Rối như mì gói, nhưng mà cũng tạm hiểu sơ sơ rồi. Đầu tiên em bị chó đụng ngã tụ máu não làm mất trí nhớ, sao không ở bên đó điều trị mà về đây?
- Sao em biết, để lát về có gì em đọc lại nhật ký rồi nói anh biết.
- Ừ! Giờ em cứ ngủ dậy là không nhớ gì?
- Ừa!
- Ví dụ giờ anh "hấp diêm" em xong em ngủ dậy cũng không nhớ?
- Chắc vậy! Mà ví dụ kiểu gì biến thái dậy, kỳ cục.
- Lỡ miệng ví dụ đại. Nãy em nói lúc thay đồ thấy tờ giấy ghi sáng anh gọi, chắc cũng không nhớ gì luôn quá?
- Em cũng thắc mắc như anh đây, nhưng em nhớ số điện thoại anh mà. Lúc anh gọi là em đang nói chuyện giữa chừng với anh hai, để im lặng nên không biết, anh hai ra khỏi phòng em mò mò mới thấy cái cục gạch có cuộc gọi nhỡ của anh.
- Uầy! Thôi biết vậy được rồi, anh không hỏi nữa, càng nói càng rối. Nói nãy giờ chưa ăn gì luôn, đói.
- Giờ em phải về khách sạn, không thôi anh hai nghi ngờ.
- Nghi ngờ gì?
- Thì em gặp anh nè, mắc công ảnh đập anh nữa.
- Ủa nói mất trí nhớ mà sao biết anh bị đập, nhắc mới nhớ nãy giờ anh anh em em, không phải ông tui nữa hả?
- Em có đọc nhật ký ngày hôm qua mà, hơi bị chi tiết. Lớn rồi anh em cho nó thân mật, ông tui xa cách.
Nói rồi Diệu hôn nhẹ lên má tôi, xong nhỏ nhanh chân ra khỏi quán bắt taxi về khách sạn. Tôi vừa nhón chân định chạy theo thì nhỏ Trâm giữ lại, mặt hầm hầm:
- Đi đâu, ngồi im đó cho tui, bận vậy đó hả? Mới sáng mở con mắt ra anh anh em em rồi hun hít, mắc ói.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 13:
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác dường như nhỏ dữ dằn đang ghen thì phải:
- Thì bận gặp người ta nói chuyện chứ có gì. Mà cũng lạ, tui đi đâu làm gì thì có liên quan gì cuộc sống của nhau không mà hăm he tui?
- Ờ...thì không, nhưng mà ghét cái thái độ, khó ưa.
- Rãnh nữa! Làm như tui cần ưa chắc.
- Trời má! Nói chuyện với ông tui tức quá! - Nhỏ cay cú.
- Rồi nãy giờ ngồi nghe có hóng hớt được gì không?
- Tui đâu có rãnh xía dô chuyện của mấy người.
- Lấy số anh đẹp trai hông?
- Không cần.
- Mắc cười thiệt!
- Ai làm gì mắc cười, khùng.
- Anh thấy em hờn lẫy cứ như đang ghen kiểu bồ bịch.
Nhỏ dữ dằn nguýt một hơi dài:
- Xì...Lại ảo tưởng sức mạnh, quen biết gì nói tui ghen, ở đâu ra anh em ngọt xớt dậy? Tui là tui thấy chướng con mắt.
- Biết nhỏ đó là ai không?- Tôi hỏi.
Trâm khoanh tay lại lườm tôi:
- Thì là con nhỏ nào đó đó, hôm qua còn nhờ ơn người ta mà ăn một đấm méo mồm còn khoe.
- Có khoe đâu, không biết đầu đuôi ra sao bay dô chọt khúc giữa.
- Kệ tui!
- Ăn gì gọi đi, anh mời.
- Ê! Hông có anh em gì ở đây nha! Tui đang giảm cân, không muốn ăn, ăn gì ăn mình ông luôn đi, dọng dô bả họng cho ngập cái mặt.
- Làm gì mới sáng rủa thấy ghê dậy, ai chọc?
- Ai dám chọc tui, bực bội.
- Làm gì bực bội?
- Làm gì tự biết, coi chừng tui.
- Gì mà ngang như cua dậy? Thì sáng gọi nói bận rồi còn gì, ai biểu thò cái mặt ra đây chi rồi kêu chướng mắt bực bội, ai ép?
- Ê tui không có thò nghen! Tui uống cà phê quán này quán quen nghen! Đừng có mà lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
- Rồi, sao cũng được! Giờ có muốn tui kể cho nghe hông?
- Không rãnh, đang bận.
- Vậy thôi, không nói nữa.
Nghe vậy nhỏ lại lườm nguýt:
- Lỡ rồi, tui chịu khó ngồi nghe ông khóc kể chút cũng được.
Tôi cười:
- Muốn nghe thì nói đại đi, bày đặt chịu khó đồ.
- Kệ tui!
- Nói chứ ăn gì gọi đi rồi tui kể, đói không có sức.
- Không là không! Mà ở đây làm gì có bán đồ ăn sáng mà gọi, rãnh.
- Giờ sao?
- Sao là sao ai biết là sao? Hỏi tui tui biết hỏi ai.
- Hông ấy giờ đi ăn sáng rồi kiếm cái xó nào ngồi chút, đang tâm trạng.
- Tâm trạng gì? Mở mắt ra gái hun phê quá nên tâm thần bấn loạn hả?
- Em dịu dàng chút được hông?
- Dịu dàng hay dữ dằn gì thì kệ tía tui, ảnh hưởng gì tới bữa ăn sáng ông chưa...
- Không nói nữa, đi kiếm gì ăn đã, hết hơi rồi, cãi không lại.
- Chớ cửa đâu đòi cãi lại tui.
Tôi tính tiền nước xong cứ thế đi ra khỏi quán, nhỏ Trâm dùng dằng rồi cũng lẽo đẽo theo sau. Cũng may gần đó khá nhiều quán ăn, tôi ghé ăn có bát phở mà nhỏ cứ làu bàu bên tai nhức hết cả đầu.
Xomg bữa sáng, dù nét mặt vẫn có chút hờn dỗi nhưng nhỏ Trâm vẫn cứ quấn lấy tôi một cách khó hiểu khiến tôi có chút chột dạ:
- Em sao vậy?
- Gì, ông nội?
- Thích anh hả?
Nhỏ ôm bụng làm vẻ buồn nôn:
- Ọe! Không ấy giờ đi mua cái gương tui cầm cho ông tự soi, nhỏ giờ nghe câu cóc ghẻ thịt thiên nga chưa?
- Rồi, anh biết làm gì có con cóc ghẻ nào dễ thương như em, mỗi tội ăn nói cộc lốc.
- Quá khen! Gì? Nói gì? Ý ông nói ông là thiên nga còn tui là cóc ghẻ hả? Trời má thiệt chứ, nóng máu...
Tôi cười nhẹ:
- Khổ thân con bé, nói bốn năm lần mới hiểu.
- Nữa! Nói tui ngu chứ gì, muốn gì nói luôn đi, khỏi cần đá đểu.
- Giờ đi đâu?
- Ông muốn đi đâu!?
- Ai biết! Em rành đường ở đây mà, coi chỗ nào đẹp thì đi.
Thật ra thì tôi có ý nhờ nhỏ Trâm dẫn đi một số chỗ để lỡ có gì tôi còn biết đường mà đi với Diệu.
Bích Trâm vừa dậm chân vừa suy nghĩ, rồi nhỏ búng ngón tay:
- Có rồi, đi hái dâu?
- Hái ở đâu? Mùa này có dâu chưa?
- Chưa! Nhưng mà tui biết có chỗ dâu ra trái rồi, chưa chín hơi chua nhưng mà ăn được.
- Có mua vé gì hông?
- Tiếc tiền hả?
- Có đâu, tại đọc báo nhiều thấy cò mồi vườn dâu nên thắc mắc.
- Nhìn mặt tui giống cò lắm hả? Không có tốn ngàn nào, vườn dâu người quen, dạo dạo coi hái được trái nào thì hái, dâu ra trái mùa nên giá hơi cao xíu thôi, tiếc tiền thì đi chỗ khác.
- Rồi! Đi hái dâu, dẫn đường, mà gần đây hông?
- Kế bên, theo tui.
Cứ thế cả hai đi đến vườn dâu cũng là lúc rắc rối mới lại ập đến...
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 13:
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác dường như nhỏ dữ dằn đang ghen thì phải:
- Thì bận gặp người ta nói chuyện chứ có gì. Mà cũng lạ, tui đi đâu làm gì thì có liên quan gì cuộc sống của nhau không mà hăm he tui?
- Ờ...thì không, nhưng mà ghét cái thái độ, khó ưa.
- Rãnh nữa! Làm như tui cần ưa chắc.
- Trời má! Nói chuyện với ông tui tức quá! - Nhỏ cay cú.
- Rồi nãy giờ ngồi nghe có hóng hớt được gì không?
- Tui đâu có rãnh xía dô chuyện của mấy người.
- Lấy số anh đẹp trai hông?
- Không cần.
- Mắc cười thiệt!
- Ai làm gì mắc cười, khùng.
- Anh thấy em hờn lẫy cứ như đang ghen kiểu bồ bịch.
Nhỏ dữ dằn nguýt một hơi dài:
- Xì...Lại ảo tưởng sức mạnh, quen biết gì nói tui ghen, ở đâu ra anh em ngọt xớt dậy? Tui là tui thấy chướng con mắt.
- Biết nhỏ đó là ai không?- Tôi hỏi.
Trâm khoanh tay lại lườm tôi:
- Thì là con nhỏ nào đó đó, hôm qua còn nhờ ơn người ta mà ăn một đấm méo mồm còn khoe.
- Có khoe đâu, không biết đầu đuôi ra sao bay dô chọt khúc giữa.
- Kệ tui!
- Ăn gì gọi đi, anh mời.
- Ê! Hông có anh em gì ở đây nha! Tui đang giảm cân, không muốn ăn, ăn gì ăn mình ông luôn đi, dọng dô bả họng cho ngập cái mặt.
- Làm gì mới sáng rủa thấy ghê dậy, ai chọc?
- Ai dám chọc tui, bực bội.
- Làm gì bực bội?
- Làm gì tự biết, coi chừng tui.
- Gì mà ngang như cua dậy? Thì sáng gọi nói bận rồi còn gì, ai biểu thò cái mặt ra đây chi rồi kêu chướng mắt bực bội, ai ép?
- Ê tui không có thò nghen! Tui uống cà phê quán này quán quen nghen! Đừng có mà lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
- Rồi, sao cũng được! Giờ có muốn tui kể cho nghe hông?
- Không rãnh, đang bận.
- Vậy thôi, không nói nữa.
Nghe vậy nhỏ lại lườm nguýt:
- Lỡ rồi, tui chịu khó ngồi nghe ông khóc kể chút cũng được.
Tôi cười:
- Muốn nghe thì nói đại đi, bày đặt chịu khó đồ.
- Kệ tui!
- Nói chứ ăn gì gọi đi rồi tui kể, đói không có sức.
- Không là không! Mà ở đây làm gì có bán đồ ăn sáng mà gọi, rãnh.
- Giờ sao?
- Sao là sao ai biết là sao? Hỏi tui tui biết hỏi ai.
- Hông ấy giờ đi ăn sáng rồi kiếm cái xó nào ngồi chút, đang tâm trạng.
- Tâm trạng gì? Mở mắt ra gái hun phê quá nên tâm thần bấn loạn hả?
- Em dịu dàng chút được hông?
- Dịu dàng hay dữ dằn gì thì kệ tía tui, ảnh hưởng gì tới bữa ăn sáng ông chưa...
- Không nói nữa, đi kiếm gì ăn đã, hết hơi rồi, cãi không lại.
- Chớ cửa đâu đòi cãi lại tui.
Tôi tính tiền nước xong cứ thế đi ra khỏi quán, nhỏ Trâm dùng dằng rồi cũng lẽo đẽo theo sau. Cũng may gần đó khá nhiều quán ăn, tôi ghé ăn có bát phở mà nhỏ cứ làu bàu bên tai nhức hết cả đầu.
Xomg bữa sáng, dù nét mặt vẫn có chút hờn dỗi nhưng nhỏ Trâm vẫn cứ quấn lấy tôi một cách khó hiểu khiến tôi có chút chột dạ:
- Em sao vậy?
- Gì, ông nội?
- Thích anh hả?
Nhỏ ôm bụng làm vẻ buồn nôn:
- Ọe! Không ấy giờ đi mua cái gương tui cầm cho ông tự soi, nhỏ giờ nghe câu cóc ghẻ thịt thiên nga chưa?
- Rồi, anh biết làm gì có con cóc ghẻ nào dễ thương như em, mỗi tội ăn nói cộc lốc.
- Quá khen! Gì? Nói gì? Ý ông nói ông là thiên nga còn tui là cóc ghẻ hả? Trời má thiệt chứ, nóng máu...
Tôi cười nhẹ:
- Khổ thân con bé, nói bốn năm lần mới hiểu.
- Nữa! Nói tui ngu chứ gì, muốn gì nói luôn đi, khỏi cần đá đểu.
- Giờ đi đâu?
- Ông muốn đi đâu!?
- Ai biết! Em rành đường ở đây mà, coi chỗ nào đẹp thì đi.
Thật ra thì tôi có ý nhờ nhỏ Trâm dẫn đi một số chỗ để lỡ có gì tôi còn biết đường mà đi với Diệu.
Bích Trâm vừa dậm chân vừa suy nghĩ, rồi nhỏ búng ngón tay:
- Có rồi, đi hái dâu?
- Hái ở đâu? Mùa này có dâu chưa?
- Chưa! Nhưng mà tui biết có chỗ dâu ra trái rồi, chưa chín hơi chua nhưng mà ăn được.
- Có mua vé gì hông?
- Tiếc tiền hả?
- Có đâu, tại đọc báo nhiều thấy cò mồi vườn dâu nên thắc mắc.
- Nhìn mặt tui giống cò lắm hả? Không có tốn ngàn nào, vườn dâu người quen, dạo dạo coi hái được trái nào thì hái, dâu ra trái mùa nên giá hơi cao xíu thôi, tiếc tiền thì đi chỗ khác.
- Rồi! Đi hái dâu, dẫn đường, mà gần đây hông?
- Kế bên, theo tui.
Cứ thế cả hai đi đến vườn dâu cũng là lúc rắc rối mới lại ập đến...
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 14:
Đây là lần đầu tôi đi hái dâu vườn ở Đà Lạt, cảm thấy có chút thú vị, vừa vào cửa chủ vườn đưa cho tôi với nhỏ Trâm mỗi người một hộp xốp nhỏ để đựng dâu.
Nhỏ Trâm có vẻ rất thích nên trừ những trái nào còn xanh quá, còn lại chỉ mấp mé chuyển màu là nhỏ vặt cho vào hộp hết, chưa đi được nửa vườn thì hộp đựng dâu của nhỏ đã đầy nhóc, tôi thắc mắc:
- Ê dữ dằn! Trái gì xanh lè xanh lét cũng hái, ăn được hông mà hái bất chấp dậy?
- Ngon mà! Chua chua chấm muối, nhà tui có hủ muối Tây Ninh, chấm ăn là hết xẩy con bà bảy.
- Ờ ăn đi rồi ôm bụng chạy.
- Xời! Tui ăn hoài, có sao đâu, tui còn chế được món dâu ngâm đường nữa, ngon!
- Ờ ngon! Ăn một mình luôn đi, mà hái xong chưa? Ra tính tiền.
- Hộp ông chưa đầy mà, đưa đây tui hái cho.
- Thôi tha giùm! Ăn hết hông mà hái cho cố.
- Ông như vậy là chưa hiểu gì tâm lý con gái, còn non và xanh lắm.
- Nói chớ ra đi, nãy tui thấy có con rắn lục mà nó chạy nhanh quá.
- Ông sợ rắn hả?
- Không phải sợ mà lỡ bị rắn cắn thì phiền phức.
- Thấy chỗ nào, để ra nói chủ vườn bắt. Tui cũng không có sợ, đó giờ sợ mỗi con rắn đầu trọc.
- Rắn gì rắn đầu trọc?
Nhỏ giở giọng cười khá là gian:
- Biết còn giả bộ, mà thôi, không hái nữa ra tính tiền, để tui trả cho.
- Ờ! Xong cái này rồi đi đâu nữa?
- Để coi...đi hồ Suối Vàng, có cây thông cô đơn mới nổi, cũng đẹp.
- Ủa chỗ này mới hả?
- Ừa! Mới nổi được mấy tháng, chiều chiều ra đó ngồi dễ bị tự kỷ. Giờ còn sớm ít người, tranh thủ ra chụp mấy tấm sống ảo chứ chiều đông lắm.
- Gần không?
- Hơi xa xíu, để bắt xe chạy lên, coi mua ít bánh trái đem theo ngồi ăn cho đỡ buồn.
Quyết định xong điểm đến tiếp theo, mặc dù nhỏ giành trả tiền dâu nhưng tôi nhanh tay trả trước, dù sao tâm lý chung mấy ai để con gái tính tiền.
Nhỏ làm vẻ mặt khó chịu như không đồng ý nhưng chuyện cũng đã rồi, bởi vậy vừa ra khỏi vườn là nhỏ sáp ngay vào cửa hàng tạp hóa mua đủ thứ làm một túi to tướng. Tôi càu nhàu:
- Mua gì mua nhiều dữ, tính ăn trừ cơm hả?
- Nhiêu đây chưa đủ dính răng, mà ông gọi xe đi, lẹ lẹ còn đi chỗ khác nữa.
Tôi bấm số định gọi xe taxi thì vừa lúc có một chiếc chở khách tới dừng lại đó nên tôi bắt luôn.
Cánh cửa xe vừa mở, một anh thanh niên bước ra, mặt nhỏ Trâm liền biến sắc, anh thanh niên cũng khựng lại khi thấy nhỏ Trâm.
Thanh niên kia sau vài giây đơ ra thì cũng lên tiếng:
- Em mới về?
Nhỏ Trâm im lặng không trả lời, vội nắm lấy tay tôi kéo đi. Thấy vậy anh thanh niên liền bước tới gạt tay tôi ra, lớn tiếng:
- Em làm gì vậy, ai đây?
Nhỏ Trâm lại nắm tay tôi:
- Liên quan gì tới anh! Né ra cho tui đi.
Thanh niên kia lại gạt tay tôi lần nữa, giọng giận dữ:
- Em làm vậy là sao?
Xong quay sang chỉ mặt tôi:
- Mày là thằng nào?
Nhỏ Trâm liền đẩy thanh niên kia ra:
- Anh làm gì vậy, đây là bạn trai tui, tránh ra cho tụi tui đi, chó ngoan không cản đường.
Thanh niên kia cáu tiết:
- Em mới nói ai chó?
Nhỏ Trâm cũng không vừa:
- Tui nói anh là chó đó, rồi sao? Nói vậy là tui đang sỉ nhục mấy con chó chứ loại người như anh còn không bằng nó.
- Mất dạy!- Dứt câu thanh niên kia liền giơ tay định tát nhỏ Trâm thì tôi đỡ lại.
Nhỏ Trâm kéo tôi ra chỗ khác:
- Mình đi, anh! Dây dưa với loại người đó làm gì.
Thanh niên kia như hết kiên nhẫn liền lao tới đấm tôi một cái...
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 15:
Lại bị ăn đấm, cứ như tôi có duyên nợ gì ở cái xứ Đà Lạt.
Đối phương nhỉnh hơn tôi một cái đầu nhưng dáng thì có hơi mảnh khảnh so với chiều cao. Ăn quả đau, tôi cúi người đấm lại thanh niên kia một cú ngay bụng làm anh ta lăn ra, mắt trợn tròng, tay ôm bụng mặt nhăn nhó, cố gắng hít thở một cách khó khăn, cũng chẳng biết sao nữa, có lẽ là tôi đấm phải chỗ hiểm.
Lúc này người dân kéo đến khá đông, một vài người chứng kiến ngay từ đầu còn kêu tôi với Trâm đi nhanh, thằng kia bị như vậy là đáng.
Sau khi để lại cho thanh niên kia ánh mắt đầy căm phẫn, Trâm cứ thế nắm chặt lấy tay tôi mà đi.
Được một lúc khi đã đi khá xa, tôi mới hỏi nhỏ:
- Đi đâu đây?
Nhỏ không nói gì, tôi tiếp lời:
- Không ấy tấp vào chỗ nào ngồi xíu cho hạ hỏa rồi đi cây thông gì đó, nắng rồi.
Nhỏ dừng lại, vẫn giữ chặt lấy tay tôi không buông, đôi mắt như chực khóc. Bất giác tôi buộc miệng:
- Sao nữa?
Nhỏ đưa tay quệt nước mắt, giọng rung rung nấc nghẹn:
- Không...có...ó..gì...ì...
- Không có gì sao khóc? Còn cái tay...
Nhỏ nhìn thẳng mắt tôi:
- Cho tui nắm chút làm gì khó khăn.
Tôi chột dạ:
- Thì...nắm đi, ai nói gì đâu.
Nói vậy rồi nhỏ buông tay tôi ra, lững thửng một mình vào quán nước gần đó, kéo ghế ngồi gục mặt. Biết chắc giữa nhỏ với anh thanh niên kia có gì đó nhưng dù gì cũng chỉ mới quen nên tôi không hỏi gì nhiều.
Vào quán tôi gọi hai trái dừa nhưng để đó, nhỏ không uống tôi cũng chẳng buồn miệng.
Chán gục mặt, nhỏ lại ngẩng đầu nhìn xa xăm, hai hàng nước mắt cứ thế mà tuôn làm tôi cứ thấy bối rối kiểu gì:
- Bồ cũ?
- Ừ! -Nhỏ đáp gọn lỏn một cách vô thức.
Tôi không có khăn giấy, lại càng không thể đưa tay lau nước mắt cho nhỏ, nhìn nhỏ cứ sụt sùi tôi chịu không thấu:
- Nín giùm cái đi! Chia tay sớm bớt đau khổ chớ có gì đâu, không có thằng này thì có thằng khác.
- Ai nói chia tay?
Tôi gãi đầu:
- Ủa không phải hả? Chớ vụ gì chửi xối xả rồi nó lao tới đấm tui?
- Ai biểu ông không chịu đi, cứ đứng đó chi rồi nói.
- Gì? Ý là nói lỗi tại tui hả?
- Thì tui kéo đi ông cứ đứng lì nó đấm ráng chịu, kể lể gì nữa.
- Đù! Nói như đúng rồi.
- Mà...thôi bỏ đi, tui về đây, hết tâm trạng.
- Về rồi làm gì? Trùm mền tự kỷ hả? Ít nhiều gì cũng nói tui biết vụ gì, thằng đó là thằng nào?
- Mới nói bồ cũ xong giờ hỏi thằng nào.
- Sao nói chưa chia tay mà giờ nói bồ cũ là sao? Khó hiểu.
- Thì chưa chia tay, nhưng cắt liên lạc mấy tháng rồi.
- Làm gì cắt liên lạc?
- Thì...
Nhỏ ngập ngừng, tôi tiếp tục:
- Thì sao? Mọc sừng hay phát hiện nó bị lậu?
- Cái miệng nói gì đâu không...
- Chớ sao?
- Tại...tía tui đánh nó...
- Đù! Ca này căng, nhưng mà cũng đâu tới mức cắt liên lạc?
- Chưa nói xong mà cứ nhảy vô họng người ta. Tía đánh nó, nó đánh lại tía luôn.
- Óe! Thằng này được, rồi sao nữa?
- Thì tía chửi, nói tui quen cái thứ du côn, đuổi tui ra khỏi nhà. Nói tui còn quen nó thì từ mặt, nó đánh tía được thì đánh tui được.
- Nói cũng đúng...
- Bữa đó tui chửi nó một trận xong đổi sim xuống lại Sài Gòn. Tui nghỉ hết, không nói chuyện với ai.
- Hèn gì...mới tới đứng đầu cửa tát cái cắm đầu, hiểu rồi. Thì ra là do thằng ôn thần kia làm tui bị vạ lây.
- Ờ! Xin lỗi ông vụ đó luôn, tính tía hơi nóng.
- Hiểu mà, thắc mắc chút, tía đuổi ra khỏi nhà mà sao giờ ở đây?
- Tía giận lên nói vậy mà tui cũng bực bội trong người nên đi luôn. Được tuần tui gọi xin lỗi thì tía chửi tiếp, nói sao số điện thoại tui gọi không được, lúc đó mới giật mình nhớ là tui đổi số điện thoại hèn gì không thấy tía gọi, chứ bình thường tía la xíu là quên liền.
- À à... rồi giờ tía cứ gặp thằng nào cũng rượt kiểu đó mốt sao lấy chồng?
NYT5T.
Chap 16:
Trâm mặt bí xị:
- Thì tía nói tía thấy ưng thằng nào tía gả cho thằng đó, mà bực cái mình, thời buổi nào còn cái kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, tía gì kì cục dễ sợ, lỡ ưng ông nào mắt lé, bụng bự, đít to, răng hô, ờ! Lùn nữa, chắc bỏ xứ đi luôn.
Tôi chống cằm cười khì:
- Chắc tía nói dậy thôi chớ cứ mà cái kiểu đó thì chỉ còn cách quất nguyên cái bụng bầu chà bá rinh về nhà thử coi, gả hay không gả biết liền.
Nhỏ Trâm bặm môi:
- Khùng hả cha! Có bầu xong nó giở chứng đem con bỏ chợ rồi tui thành "sin gờ le mâm" hả cha, nói xàm xàm.
- Ai biểu tía khó quá mà! Cách đó là nhanh nhất rồi còn gì.
Nhỏ xua tay:
- Thôi dẹp, xúi dại thì có. Mà nói nghe nè, khi nào về lại Sài Gòn?
- Chưa biết nữa, để coi sao đã.
- Coi gì nữa?
- Thì...
- Nhỏ đó nữa hả?
- Ờ!
- Thứ ngu gái!- Trâm bĩu môi.
Tôi tặc lưỡi:
- Đơn phương mà...
Nhỏ hậm hực:
- Thì đó, thương thì nói thương, được hay không trả dép về kiếm mối khác, này giang hồ gọi là ngu lâu dốt bền khó đào tạo, thứ ngu gái, thanh xuân lãng phí, hứ.
Tôi cười trừ:
- Yêu mà! Cần gì phải có lý do...
- Do do cái đầu ông chớ do gì mà do. Như tui thấy không, thằng đó đó, nó nói chia tay tui ừ luôn, cũng may tui ừ sớm chớ không là giờ sừng mẹ đẻ sừng con thi nhau nhú.
- Ê dữ dằn!- Tôi khèo tay nhỏ, nhỏ giật lại:
- Gì vậy cha! Muốn gì thì nói, miễn động chạm.
- Thấy ghê! Tui hỏi cái vụ mà thằng đó nó bật chế độ đập tay đôi với tía sao kể nghe thử, rồi trận đó ai win?
Nhỏ lườm lườm:
- Hỏi chi, nhiều chuyện.
- Thì kể nghe chơi chớ giờ biết nói gì đâu.
- Ờ! Tiá ăn nó.
- Đù! Ghê vậy, nhìn tướng tía roi roi khô như xác mắm mà cũng mạnh dữ.
- Im! Để tui kể cho nghe, bữa đó nó canh tía không có nhà nó mò qua, tui đóng cửa không gặp, nó gọi điện đập cửa nhắn tin tui cho de hết. Nó tức quá nó leo rào dô, đúng lúc tía về nhà thấy tưởng ăn trộm, vác luôn cây gậy chạy tới bổ từ trên đầu bổ xuống, theo phản xạ nó đưa tay lên chụp khúc cây, tay kia nó quơ sao trúng mặt tía chúi cắm đầu, tui nhìn qua cửa sổ thấy mới la lên, nó mất hồn bỏ chạy thì tía chụp được cái chân làm nó ngã sấp mặt, tía cầm lại khúc gậy bổ nó một cái bể đầu xịt máu, nó ôm đầu máu chạy quên rớt đôi dép lại luôn. Kể từ hôm đó đôi ta chẳng thấy nhau...
Tôi thắc mắc:
- Ủa! Rồi có liên quan gì tới sừng mẹ sừng con đâu?
- Chưa kể hết mà, sau bữa đó tía cấm tui qua lại với nó, mà nghĩ lại cảnh đầu nó bê bết máu nên thấy lo lo, gọi điện nhắn tin nó chặn tui mới lên facebook thì thấy nó up status nói xấu tui với tía, nói quen tui như gái qua đường, rồi khoe xếp hình con này, á hự con kia, abc con nọ đủ loại..., nói chung là cái gì xấu xa nhất nó dồn hết cho tui, lật mặt nhanh còn hơn lật bánh tráng.

Last Updated 08-03-2019 at 18:22
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap 4:
Nhác thấy dáng anh Hoàng Ruồi lấp ló sau cửa kính taxi, một dự cảm không được tốt cho lắm, cứ thấy bất an kiểu gì bủa vây trong đầu.
Nhỏ Diệu chẳng biết nghĩ gì cứ thế ôm chặt lấy tôi, bao nhiêu ánh mắt trong quán coffe đều đổ dồn về hai đứa.
Tất nhiên là với khung cảnh chướng mắt diễn ra ngay trước mặt, không cần giải thích cũng chẳng cần lý do lý trấu, tôi ăn ngay một đấm muốn trẹo quai hàm, đau thấu trời xanh.
Đấm tôi xong anh Hoàng Ruồi kéo nhỏ Diệu về phía mình, chỉ tay thẳng mặt tôi, hai mắt long lên sòng sọc:
- Tao nhịn mầy đủ rồi nha! Cấm mầy lại gần con Diệu, đừng để tao thấy lần nữa.
Thấy có đánh nhau, tiếng xì xầm bàn tán, tôi nghe rõ mồn một là người ta đang bàn về một vụ đánh ghen. Dù đang đau nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi, à không! Phải nói là cực kỳ phấn khởi, hóa ra suốt hai năm qua tôi giống như một thằng ngốc, người mình thương bấy lâu vẫn chưa thuộc về ai, lòng tự nghĩ " Anh Ruồi đấm cho em vài phát nữa cho em tỉnh ngộ ra". Đúng là cuộc sống có nhiều cái không đoán trước được mà.
Chỉ thấy thắc mắc là thái độ với cách hành xử của Diệu có gì đó không đúng. Trong khi tôi đang loay hoay, đầu óc còn say sẩm sau cú đấm trời giáng thì Diệu với anh Ruồi đã lên taxi đi mất. Mấy người trong quán thấy vậy lại được dịp thêu dệt, đúng thiệt là miệng lưỡi thế gian có muôn vàn lắt léo.
Sau khi trả tiền nước, tôi lủi thủi một mình trên những con đường tấp nập người qua lại, tay cầm áo khoác, tay cầm chiếc khăn lạnh chườm lên má cho đỡ đau.
Đà Lạt mộng mơ, đúng là tỉnh mộng mới thấy giấc mơ còn dang dở. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rồi cười tủm tỉm như người điên, điên vì tình thì có gì là sai!?
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt nghe tiếng " A" rồi thì tôi ngã luôn người ra phía sau, cũng may kịp đưa hai tay ra đỡ nên không bị va đập. Lưng vừa chạm đất còn chưa kịp định thần thì một người con gái xa lạ cũng đã nằm trên người tôi với một mùi hương dịu nhẹ phảng phất.
Lôm côm đỡ cô gái đứng dậy, chưa kịp nói gì thì đã bị người cho ăn một cái tát muốn trẹo quai hàm lần hai.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cô gái lớn tiếng vẻ giận dữ:
- Đi đứng mắt mũi để trên đầu hay sao mà không thấy đường, đụng người ta ngã dơ hết quần áo cũng không thèm xin lỗi, biến thái, lợi dụng.
Ngày gì đen đủi chưa tới hai chục phút ăn liền một cú đấm với một cái tát, chưa kể còn bị chửi nữa nên tôi cáu tiết:
- Làm gì chửi ghê dậy? Thì đi đường lỡ đụng chớ ai muốn, tát cái đau điếng, đẹp mà sao dữ như cọp dậy...
- Rồi sao? Rồi giờ quần áo dính đất cát hết tính sao đây?
- Ai biết! Ngã đè lên tui còn chưa nói...
- Nè! Tại ông không nhìn đường đụng dô tui còn nói gì nữa, tui không biết, muốn làm gì làm, đền bộ đồ mới cho tui.
Lúc này người đi đường chứng kiến vụ việc mới xầm xì chê trách cô gái kia có phần quá đáng, được thể tôi lấn tới:
- Dơ thì giặt, cởi ra đi đưa tui đem đi giặt, cho địa nhỉ nhà giặt xong tui đem qua trả, dơ có chút xíu làm quá.
Như bị ấm ức, cô gái răng thì cắn môi, mắt thì mở tròn hết cỡ nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng hậm hực:
- Nhớ mặt tui nghen! Đồ cái thứ...
Nói rồi nhỏ phủi phủi chỗ lấm đất xong dùng dằng bỏ đi, cứ vài bước chân thì ngoái lại liếc xéo tôi một cái, lại còn giơ tay nấm đấm nữa chứ, con gái con lứa gì mà khó ở quá.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap5:
Nghĩ lại thì người có lỗi là mình, đã vậy còn chịu khó đôi co với một đứa con gái, cứ thấy hèn hèn kiểu gì. Rồi chẳng hiểu lấy động lực từ đâu ra, tôi chạy theo gọi với nhỏ " cọp" đó lại:
- Ê nhỏ dữ dằn, đứng lại coi!
Vừa nghe tiếng tôi nhỏ liền quay ngoắt một trăm tám chục độ, giọng có chút chua ngoa:
- Gì nữa đây, ông đàn bà?
- Xin lỗi!
- Lỗi phải gì xin, đồ thứ đàn ông tính như đàn bà.
- Thì giờ xin lỗi còn gì, nãy ai muốn đụng đâu, chưa kịp nói gì tát cái đau thấy bà biểu sao không bực, gì thì cũng phải để cho người ta giải thích chớ, nằm đè lên tui rồi nói tui biến thái lợi dụng.
- Ê! Ông quê ở đâu dậy? Trên núi xuống hả? Nói kiểu như lỗi là do tui hả?
- Chớ bây giờ muốn sao?
- Nè! Đồ mới mua mới mặc lần đầu mà giờ coi đi, đồ cái thứ..., mới sáng gặp âm binh ám.
- Tóm lại là muốn sao nói luôn đi.
- Tiền! Tiền đây, đền tiền là xong!
- Nhiêu?
- Áo sáu " chăm", váy ba " chăm" bảy.
- Chém vừa thôi! Mấy đồ này vỉa hè bán đầy có mấy chục.
- Nè! Vừa phải thôi nghen! Nhịn đủ rồi nghen.
- Thì nói giá thiệt đi tui đền.
- Giờ có cần tui dắt tới shop hỏi giá hông? Đồ cái thứ đàn ông trả treo như đàn bà. Ê! Tên gì?
- Hiệp!
- Đồ Hiệp đàn bà.
- Tổng cộng một triệu đúng không?
- Ờ!
- Cho số điện thoại shop đi tui gọi hỏi giá đúng tui đưa tiền luôn, nhưng mà phải đưa lại bộ đồ dơ đang mặc cho tui.
- Biến thái!
- Biến thái gì, thì coi như tui bỏ tiền ra mua bộ đồ, không lẽ giờ khi không mất triệu bạc, tiền chớ phải lá mít đâu.
- Nhưng mà tui đang mặc.
- Thì ai biết! Giờ chịu thì tui đưa tiền, không thôi, ai buồn biết liền.
- Ê!
- Gì?
- Nhiêu tuổi?
- Hai sáu! Sao, có vấn đề gì?
- Rãnh dô quán nước ngồi nói chuyện đền bù, đứng giữa đường cãi nhau nãy giờ người ta nhìn hông thấy ngại hả?
- Sao giống má tui quá dậy!
- Đi.
Dứt câu chẳng cần biết tôi đồng ý hay không, nhỏ cứ thế quần áo lấm lem vào quán nước bên cạnh ngồi chễm chệ, tiện tay vẫy tôi vào ngồi kế bên. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp đứa con gái có tính cách...quái như này.
Câu chuyện bắt đầu bằng cái hất hàm của nhỏ:
- Mét mấy mà lùn có chút ét dậy ông?
- Mét năm sáu.
- Hèn gì! Nhỏ má cho uống sữa chuột hả?
- Nhỏ nhà nghèo uống nước cơm gạo chớ lấy đâu ra sữa.
- Ờ! Nãy nói tên gì quên rồi.
- Hiệp!
- Hai sáu tuổi đúng hông! Tui tên Trâm, Bích Trâm, hai mươi bốn mùa xuân.
- Rồi sao?
- Sao trăng gì, đang giới thiệu làm quen không thấy hả?
- Ở đâu ra mà từ đền bộ đồ giờ thành giới thiệu làm quen.
- Ê! Thấy tui sao, đẹp gái hông?
- Đẹp! Rồi sao?
- Chưa có người yêu.
- Ờ! Rồi sao?
- Biết tại sao hông?
- Ai biết! Không quan tâm.
- Tại tính tui nó cộc, ăn nói khô khan nên cứ thằng nào nhào dô tán được mấy bữa là tự động tháo chạy.
- Liên quan gì tới tui mà kể?
- Thì coi như bạn bè ngồi nghe tâm sự xíu đi. Biết nãy đi đâu hông?
- Đi đâu!?
- Hẹn hò với trai, người ta khen tui dễ thương các thứ, lúc đầu còn xã giao nhỏ nhẹ, nói chuyện được một lúc nó âm thầm tính tiền rồi nói đi vệ sinh xong trốn luôn, bà nó chứ.
- Chớ nói gì mà người ta trốn?
- Thì giống như đang nói với ông nè, bọn đàn ông con trai mấy người khó hiểu quá!
- Gì nữa! Đừng có tính tui dô trong đó.
- Tính hết! Mà nói nghe nè.
- Gì?
- Quê ở đâu nói giọng nghe dễ thương dậy?
- Hỏi chi!?
- Thì hỏi cho biết! Tui dân Long An mà tía gốc Đà Lạt, làm dưới Sài Gòn, hè rãnh mới lên đây thăm tía sẵn cua trai.
- Rồi sao!? Nói tràng giang đại hải nãy giờ không thấy cái nào liên quan tới tui.
- Ông chậm tiêu quá! Nãy tui thấy rồi.
- Thấy gì?
- Anh đẹp " troai".
- Ai!?
- Thì cái anh lúc nãy đấm ông chớ ai, người gì cao to đẹp trai dáng chuẩn, men nữa chứ.
- Ờ ờ! Rồi sao thấy hay dậy?
- Nãy ngang qua thấy mà, bận nhìn soái ca nên không để ý tới ông, cãi nhau với ông một lúc mới nhớ. Ê hai người quen nhau hả?
- Hên xui.
- Có số điện thoại hông cho tui, khỏi cần đền bộ đồ.
- Không có! Tự tìm đi, đang bực đừng chọc.
- Ê mà cho hỏi cái nữa?
- Gì!?
- Hồi nãy là..." quánh" ghen hả?
- Ờ!
- Biết ngay mà! Nhìn anh soái ca tung cú đấm cứ như Lý Tiểu Long.
- Nói xong chưa? Giờ có muốn đền hay không tui còn về.
- Từ từ coi, cho tui số điện thoại ông đi.
- Làm gì?
- Thấy nãy giờ nói chuyện cũng hợp, rãnh rãnh alo ra cà phê tán dóc chơi.
- Rãnh nữa! Có ở đây đâu mà gặp.
- Ủa!? Chớ hổng phải ở đây hả? Đi du lịch với gái bị bắt quả tang đánh ghen hả?
- Con lạy "mẹ"! Giờ thì con biết tại sao "mẹ" đẹp mà ế rồi. Nói như đúng rồi.
- Thì nói tính tui cộc hay nói thẳng rồi mà. Ờ cho số điện thoại đi.
- Nói là không có ở đây rồi mà!
- Chớ ở đâu? Sài Gòn?
- Ờ!
- Ngon! Thì xuống Sài Gòn cà phê, cho số điện thoại coi, người gì nói một lần tự hiểu đi, cứ để nhắc tới nhắc lui mắc mệt.
- Đưa điện thoại đây tui bấm số, sợ luôn! Người gì dai dễ sợ.
- Dai như dậy còn chưa ăn ai, ế " quài".
- Rồi đó! Nửa đêm đừng có gọi phá " con" ngủ.
- Hông có đâu mà! Làm người ai làm thế. Hỏi cái này nữa, anh đẹp trai đang ở đâu dậy, có gần đây hông?
- Mệt quá! Thôi tính tiền về, nhức cái đầu, hỏi cả ngày.
- Thì trả lời đi rồi về, ai bắt ở lại đâu.
- Chút có gì tui nhắn tin qua cho. Đang có chuyện gấp.
- Chuyện gì gấp, à à...lại đánh nghen lúc nãy...
- Thôi nha! Dì ơi tính tiền nước.
Tôi vội thanh toán tiền nước xong đánh bài chuồn gấp, thiệt tình chịu không nổi nữa, chưa thấy ai như như nhỏ này, đẹp mà ăn nói "có" duyên dễ sợ.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 6:
Xe vừa dừng trước khách sạn đã thấy anh Hoàng Ruồi ngồi dưới sảnh, bất giác thấy điềm chẳng lành, tôi vỗ nhẹ vai anh tài xế chạy xe thêm một vòng nữa, nhưng rồi tới vòng thứ hai, thứ ba, ngốn hết mấy trăm ngàn tiền taxi mà anh Hoàng Ruồi vẫn lầm lỳ một chỗ.
Cứ ngồi trên xe hoài cũng không phải cách, cùng lắm thì bị đấm thêm cái nữa chớ có gì đâu mà sợ. Tôi xuống xe, tằng hắng một cái xong hít luôn một hơi thật là dài rồi thở ra. Vừa bước được mấy bước thì bị anh Hoàng phát hiện nhưng thay vì thái độ giận dữ, anh ngoắc tay ra dấu bảo tôi tới ngồi cùng. Phen này không chết cũng trọng thương.
Thấy tôi có vẻ ngần ngại, anh Hoàng trấn an:
- Ngồi xuống nói chuyện chút.
- Dạ!
- Sao!? Mặt đỡ đau chưa?
- Dạ...bớt bớt rồi anh.
- Nãy giờ đi đâu?
- Dạ ngồi ở quán nước.
- Ờ! Nãy là do anh hơi nóng, có gì bỏ qua đi, đàn ông với nhau.
Ức chế thiệt chớ, khi không ăn nguyên cú đấm vào mặt xong giờ nói bỏ qua, nhưng mà thôi kệ, dù gì cũng là anh ruột của Diệu, tương lai có thể là anh rể, một điều nhịn chín điều lành, tôi hạ giọng:
- Có gì đâu anh! Chắc hiểu lầm gì đó.
- Ai nói mày hiểu lầm?
Đang bình thường thì anh Hoàng đổi giọng lẫn cách xưng hô khiến tôi toát mồ hôi:
- Dạ! Dạ, tại em không đúng, mà Diệu đâu rồi anh?
- Ngủ! Sẵn anh nói chú luôn, kể từ giờ trở đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con Diệu nữa.
- Là sao, anh?
- Nói một lần thôi không nói lại, đồ đạc chú anh gom bỏ trong balo sẵn, chú coi kiếm khách sạn khác thuê ở, còn không muốn đi đâu thì đi, đừng để con Diệu nó thấy, không vui chút nào đâu.
- Nhưng mà ít gì cũng phải cho em cái lý do, lỡ Diệu dậy không thấy em rồi sao?
- Chú khỏi lo! Nó có dậy cũng không đi tìm đâu.
- Sao anh biết?
- Biết vậy được rồi, còn nếu chú muốn ở lại thì ok! Anh với con Diệu chuyển khách sạn khác, cấm chú rình rập, anh mà phát hiện chú lần mò phía sau thì không hay đâu, anh nói được làm được.
- Dạ nhưng mà...
Không để tôi nói hết câu, anh Hoàng đứng dậy cầm lấy balo ném lên người tôi:
- Chú đi đi, tính anh không thích nói nhiều.
Đoán chừng nếu cứ tiếp tục đôi co sẽ xảy ra chuyện, tôi đưa mắt hướng lên trên cầu thang với hy vọng Diệu tỉnh giấc đi xuống giải thích cho tôi mọi chuyện, nhưng rồi vẫn không có gì xảy ra. Tôi đành xách balo lên, lủi thủi bước ra đường với hàng tá khúc mắc trong đầu, không hiểu sao anh Hoàng lại có vẻ bực tức khó chịu ra mặt với mình như vậy.
Vừa ra khỏi khách sạn, tôi vội lấy ngay điện thoại bấm số của Diệu nhưng lại sợ anh Hoàng bắt máy. Một thoáng ngập ngừng cuối cùng tôi quyết định...liều ăn nhiều. Nhưng hỡi ơi, gọi cả chục cuộc đều " thuê bao quý khách...". Cũng phải thôi, lâu rồi hai đứa đâu có liên lạc qua điện thoại, chắc Diệu đổi số rồi cũng nên.
Có chút thất vọng, tôi nghĩ bụng thôi thì kiếm khách sạn nào gần gần, tìm cách gặp riêng Diệu hỏi cho rõ ngọn nghành. Đang trong dòng suy tư thì điện thoại đổ chuông, số lạ gọi đến:
- A lô! Ai vậy ạ?
- Còn ai nữa, xin số điện thoại anh đẹp trai thì không cho, bộ đồ dơ thì không đền bỏ đi một lèo, rồi gọi nãy giờ cháy cái máy không được luôn là sao? Giỡn mặt tui hả?
- Cọp cái hả?
- Nói ai cọp cái, muốn chết hông? Đền bộ đồ cho tui.
Đang chưa biết đi đâu, suy nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, lại thêm nhỏ hung dữ cứ làm phiền suốt, tôi tắt máy ngay và luôn.
Nhỏ dữ dằn không để tôi yên, hết nhắn tin rồi đến nhá máy liên tù tì. Định bụng chặn số mà không nỡ nên đành gọi lại:
- Bị khùng hả? Rãnh không có gì làm sao phá quài dậy? Ở không rãnh mông hay gì?
Vẫn như cũ, giọng nhỏ tức tối:
- Đền bộ đồ cho tui, đồ biến thái.
Chịu hết nổi, tôi hét lại:
- Đồ cọp cái.
Nhỏ cũng không chịu thua:
- Biến thái, lợi dụng, lùn chút ét, mặt xấu xa đền bộ đồ cho tui.
- Ở đâu?
- Gì?
- Tui hỏi là đang ở đâu?
- Nói chuyện với con gái mà nạt nộ dậy đó hả, khó ưa.
- Giờ tui hỏi lại lần nữa đang ở đâu, tui tới đưa tiền xong đừng có làm phiền tui nữa, được chưa, nói tiếng Việt mà.
- Nè! Tui nói cho ông biết nghen! Không phải có tiền là muốn nói gì nói nghen.
- Ê! Nói nghe nè, nhỏ giờ bị ai đập chưa?
- Ý gì?
- À không! Nói vu vơ dậy thôi, mà nói cái nữa nè, coi mượn tiền ai mua bảo hiểm đi.
- Bảo hiểm gì ông cố nội?
- Bảo hiểm trinh tiết. Cái nết hả miệng ra là nói như chửi vào mặt người ta có chó nó dám lấy, đóng mạng nhện tới già mục xương.
- Ê! Vừa phải thôi nghen! Đừng có thấy tui hiền im im rồi làm tới nghen.
- Chốt lại giờ nhanh gọn, cho địa chỉ tui tới đưa tiền, không thì giải tán, nói nhiều nhức đầu quá!
- 31 Bùi Thị Xuân.
- Ờ! Ở im đó đi, tui qua.Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 7:
Hơn mười phút sau tôi đến điểm hẹn là một quán cà phê, nhỏ Trâm dữ dằn đã ngồi đợi sẵn, vừa trông thấy tôi nhỏ liền cười khẩy, ngoắc ngón tay như kiểu muốn nói " có ngon thì tới đây!".
Vừa kéo ghế ngồi chưa kịp gọi nước nhỏ đã nhảy dô trong họng:
- Nãy nói gì, ông kia! Coi liệu hồn với tui nghen.
- Nói gì tự hiểu đi, giờ muốn đền nhiêu, lẹ tui còn đi công chuyện.
- Đi đâu?
- Đi đâu kệ tui, liên quan gì mà hỏi.
- Thì tui quan tâm xíu thôi, làm gì ghê dậy! Ê, thấy tui sao, đẹp hông?
Nói mới để ý nhỏ đã thay bộ đồ khác với quần sooc jeen, áo thun hở rún, trông khá là sành điệu với gương mặt đẹp trông nhỏ thật sự rất dễ thương, nhưng ghét cái thái độ nên tôi đáp một cách lạnh lùng:
- Trẻ trâu.
- Xì! Nhìn cái mặt là biết không muốn chấp nhận sự thật là tui đẹp rồi, con người ích kỷ nhỏ nhen. Ờ! Đi đâu mà vác cái balo theo dậy?
- Mua đồ.
- Xạo sự! Mua đồ gì mà đựng cái balo.
- Kệ tui! Sao cứ thích quan tâm chuyện người khác quá dậy, lo cái thân mình đi, ăn mặc gì như mấy con "ấy".
- Con "ấy" là con gì?
- Tự soi gương đi rồi biết.
- Ganh tị...xì...cái này gọi là thời trang phang thời tiết.
- Thấy gớm! Tiền nè, tui đưa chẵn một triệu, xong rồi nha! Làm ơn đừng có phá nữa.
- Từ từ! Làm gì nôn dữ dậy! Ngồi nói chuyện chút coi.
- Nói không rãnh rồi mà, níu kéo quài dậy.
Tôi định đứng dậy thì nhỏ nhoài người qua ghì tôi xuống lại, trừng mắt:
- Không có đi đâu hết, ngồi im đó cho tui.
- Gì nữa đây? Quen biết gì hông mà làm như má tui không bằng.
- Nói nghe!
- Gì?
- Nhỏ lai tây lúc sáng là " ghệ" ông hả?
- Nhỏ nào?
- Thì vụ " quánh ghen" đó đó.
- Tào lao, ghệ gú gì, bạn...
Tôi nhấn mạnh chữ bạn mà giọng cứ ngập ngừng, nhỏ Trâm thấy vậy liền nháy mắt ra vẻ đắc ý:
- Tui biết mà! Đoán ngay chóc.
- Gì?
- Chuyện tình tay ba, không chia xa thì cũng chia cách, sách vở nói cấm có sai.
- Muốn nghĩ sao nghĩ.
- Mà...tui thấy có gì đó sai sai, nhỏ đó đẹp gái dậy không có lý nào lại quen cái người vừa lùn vừa xấu như ông, đơn phương phải hông?
Tôi im lặng, nhỏ được nước lấn tới.
- Con gái bây giờ đâu phải ai cũng dễ tính như tui, chỉ cần thương là đủ. Bọn con gái bây giờ thực dụng lắm, nhiều khi đẹp trai chưa đủ mà còn phải có tài nữa.
- Tài gì, tài sản hả?
- Đó! Tui biết ông là người thông minh mà, nói bốn năm lần hiểu liền. Thời buổi giờ yêu mà không có tiền thì kiểu gì cũng sắm vài cái sừng trên đầu.
- Kinh nghiệm quá ha!
- Thường thôi, chứ giờ bồ bịch mà đi ăn uống, đi chơi, mua sắm các thứ, đụng tới là tiền, gặp đứa con gái hiền hiền như tui thì không đòi hỏi gì nhiều chứ mà gặp mấy con nhỏ âm binh thử coi, sáng đi thằng A, chiều đi thằng B, tối đi thằng C, tới lúc dính bầu nhiều khi không biết là con của thằng D E G XYZ nào đó.
Đang nói giữa chừng thì điện thoại nhỏ để trên bàn đổ chuông, ngó qua thì thấy trên màn hình cuộc gọi tên " Trùm Cuối", nhỏ vội chụp lấy điện thoại rồi chạy một mạch vào nhà vệ sinh, không quên dặn tôi ngồi im không được bỏ đi.
Một lúc sau nhỏ quay lại chỗ ngồi, mặt hậm hực:
- Lớn rồi, hai bốn chớ có nhỏ em gì nữa mà lúc nào cũng gọi theo dõi, mệt gì đâu...
- Nói ai?
- Tía tui mới gọi chớ nói ai.
- Trùm Cuối hả?
- Ừa! Dữ lắm, cứ tui " hốt" được thằng nào vài bữa là y như rằng bị tía quậy nghỉ chơi, chán tía.
- Căng như dây đàn, hèn gì...
- Như bữa tuần trước nè, ông kia theo tán tui chưa chịu, rình mò tới nhà lấp ló ngoài cửa sổ bị tía phát hiện vác cái gậy rượt chạy té khói, tía còn hăm sẵn sàng ăn cơm tù. Không biết nói sao luôn.
- Thì bởi mới nói mua cái bảo hiểm trinh tiết trọn đời.
- Ê , ông! Cho tui số điện thoại anh đẹp trai đi, mà ảnh tên gì?
- Hoàng! Không có số.
- Kì vậy! Tưởng thân quen biết chớ.
- Thôi giải tán, đi kiếm chỗ ở nữa.
- Là sao? Chớ ông lên đây lúc nào mà giờ mới kiếm chỗ ở?
- Chuyện nó dài dòng, đừng hỏi.
- Ê! Tui biết chỗ này ở được, đẹp mà giá cũng rẻ, ngày có hai " chăm".
- Đâu?
- Tính tiền nước đi, theo tui chỉ cho, gần đây luôn.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 8:
Cứ ngỡ là xa, nhỏ dữ dằn dắt tôi vòng qua 2 cung đường, đến một ngôi kha khá rộng bên kia đường:
- Tới rồi.
- Đây là đâu?
- Nhà tui! Mà để từ từ, ông đứng đây đi, để tui dô trước coi có tía trong nhà không đã, lù lù dắt trai về là có án mạng như chơi.
- Chớ kêu tìm chỗ ở mà dắt tui về nhà làm gì dậy má.
- Im coi! Nhà rộng có hai người ở, còn trống một phòng cho thuê kiếm thêm, ông đứng im đó, chờ tui.
Dứt lời nhỏ đưa tay lên miệng ra dấu im lặng rồi chầm chậm rón rén mở cửa đi vào nhà. Cửa vừa mở thì bất chợt nhỏ khựng lại, mặt biến sắc, hai tay cứ ra hiệu vẫy vẫy liên tục như đuổi tà, lí nhí gì đó trong miệng, tôi càu nhàu:
- Nói gì nói lớn lên coi nghe không rõ.
Tôi vừa dứt lời thì ăn nguyên một cú bạt tai muốn cắm đầu xuống đất, lúc này nhỏ Trâm mới hét lớn:
- Chạy lẹ đi, tía tui đó.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, nghe nhỏ nói chạy là tôi liền chạy thục mạng, ngày gì vậy trời, hết đấm, tát rồi tới bạt tai, quá tam ba bận. Tôi chạy mà cứ nghe tiếng chửi với phía sau " Khốn nạn! Đứng lại chết m* mày nghe con...".
Chạy một hồi tôi dừng lại dưới tán cây ven đường ngồi thở hổn hển, chưa kịp hoàn hồn thì nhớ lại trước đó nhỏ dữ dằn có nói tía của nhỏ sẵn sàng ăn cơm tù. Đưa tay vuốt mồ hôi đang nhễ nhại tôi tự an ủi " may mà chạy kịp, may...".
Trong đầu thoáng lên ý nghĩ, hay là lên xe về lại Sài Gòn, nhưng còn Diệu thì sao? Bao nhiêu thắc mắc vẫn còn đó, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tôi vào thuê khách sạn gần đó. Vừa lên phòng là tôi vứt balo ra một góc, nhảy phịch lên giường ngủ một giấc cho quên hết sự đời, mệt!
Giấc ngủ chưa kéo dài được bao lâu thì hỡi ơi, cái điện thoại chết tiệt cứ đổ chuông liên tục, bắt máy thì nghe đầu dây bên kia giọng như thầm thì:
- Ông đang ở đâu? Có sao hông?
Lại là nhỏ dữ dằn, tôi nói như quát:
- Có sao! Mệt quá đang ngủ, làm ơn tha cho tui đi.
Dứt câu tôi khóa máy ném điện thoại sang bên, tiếp tục giấc ngủ dở dang.
Tỉnh dậy trời đã nhá nhem tối, tôi giật mình mở điện thoại, cứ sợ lỡ đâu Diệu gọi đến thì sao, nhưng rồi khi màn hình sáng đèn thì chỉ đúng một tràng hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ từ số của nhỏ dữ dằn, có chút hụt hẫng, tôi lại vứt điện thoại trên giường, tắm cho tỉnh táo rồi xuống bắt xe quay lại khách sạn cũ với hy vọng sẽ gặp được Diệu.
Không hiểu là cái số hay oan gia ngõ hẹp, nhỏ Trâm cứ như âm hồn bất tán, vừa mới bước chân ra khỏi khách sạn đã đụng mặt nhỏ, bốn mắt vừa chạm nhau là tôi liền quay đầu đi hướng khác, thấy vậy nhỏ liền đi theo, gọi giật:
- Hiệp! Ông đứng lại cho tui.
Tôi ngó lơ xem như không nghe không thấy gì, cứ tiếp tục đi thật nhanh, tôi đi nhỏ đi, tôi chạy nhỏ chạy, rượt đuổi nhau một hồi tôi dừng lại năn nĩ, chắp tay lạy mấy cái:
- Làm ơn tha cho tui đi mà! Sao cứ theo ám nhau quài dậy.
- Lạy gì! Tính tế sống tui hả? Kêu đứng lại thì đứng lại giùm cái đi, chạy như ma đuổi.
- Chứ giờ muốn sao mới chịu buông tha cho tui đây.
- Ê! Ông tưởng ông là ai, đang ảo tưởng sức mạnh hả? Ông tưởng ông có giá lắm hả? Tại tui thấy áy náy tía tui quánh ông nên quan tâm chút thôi, gọi hỏi tình hình mà bày đặt khóa máy đồ, tưởng ngon lắm hả, đồ cái thứ...
- Rồi giờ thấy tui không sao ok chưa? Chia tay nhau được chưa? Sao đẹp mà dai quá!
- Đi đâu đây?
- Nữa hả?
- Nãy là tui đang đi mua đồ cho tía, tình cờ gặp ông chớ tui phải thần thánh đâu mà biết ông ở chỗ nào.
Tôi lí nhí trong miệng:
- Tía má gì như bụi đời chợ lớn, hèn gì...
Nhỏ tiến tới sát trước mặt tôi, hai tay chống ngang hông:
- Mới nói gì đó?
Tôi cười mếu:
- Nói nhỏ chút xíu xiu dậy cũng nghe hả?
- Không được nói xấu tía tui, tía hơi dữ có chút mà làm quá. Giờ hỏi lại ông định đi đâu?
- Đi dạo.
- Biết đường hông mà đi, để tui đi chung chỉ cho.
- Thôi khỏi, lỡ tía thấy nữa chắc đoàn tụ ông bà.
- Ăn gì chưa? Đi ăn bánh ướt lòng gà với tui, chỗ này ngon.
- Ê nhỏ nói nghe nè nhỏ.
- Gì?
- Có thấy gì đó nó sai sai hông? Hình như mới quen chưa được nửa ngày mà đúng hông? Sao rủ đi ăn uống thấy thân quá dậy? Tính bỏ thuốc mê hay gì?
- Gớm, ọe! Soi gương lại giùm đi, cái mặt như cục than cháy.
- Ai biết được! Dạo này bắt cóc buôn nội tạng dữ lắm.
- Giờ có đi ăn hông thì nói?
Bất giác tôi buột miệng:
- Đi.
Cũng chẳng hiểu tại sao dù mới quen nhưng lại có cảm giác như biết nhau tự bao giờ, cái cách mà nhỏ nói chuyện tuy có hơi khô khan nhưng được cái thành thật, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.gười Yêu Tui 5 Tuổi.
C9:
Đà lạt về đêm tiết trời se lạnh, tôi thì với cái balo cỏn con nên cũng không kịp đem theo chiếc áo khoác, cứ vậy mà đi.
Nhìn nhỏ Trâm mặc đồ mà tôi thấy muốn lạnh giùm:
- Ê dữ dằn, không lạnh hả?
- Nói ai!?
- Ở đây có hai người, không lẽ tui tự nói tui.
- Ờ hớ! Lạnh chớ, nhưng mà chịu được, con gái mà! Với lại lên đây miết cũng quen rồi, ông lạnh hả?
- Cũng hơi sơ sơ.
- Nói chứ ông mặc áo khoác đi, không thì chút xíu nữa sương xuống teo " cờ him" ráng chịu.
- Nói quá!
- Thiệt mà! Mấy người đi lên đây du lịch cứ ỷ y, tối ra đường mà mặc như ông đi đã về ngủ bị sốc nhiệt liền, sáng dậy là ho lao sổ mũi, đi chơi mất vui, thiệt!
- Chợ âm phủ gần đây hông?
- Cũng gần, chi!?
- Mua cái áo khoác.
- Áo khoác ông đâu?
- Không có!
- Đi ăn xíu đã rồi ghé mua, ông có bận gì hông?
Dự định đi gặp Diệu nhưng nghĩ lại thì có lẽ nên để sáng mai, đêm nay cứ thư giãn cho qua đi một ngày căng thẳng mệt mỏi:
- Có làm gì đâu mà bận, ăn gì giờ? Cái gì lòng gà nãy nói hả?
- Bánh ướt lòng gà, bao ngon bao rẻ, mà nói trước tui tính tiền, ông trả tiền.
- Sao cũng được! Mà nãy nghe đi mua đồ gì cho tía mà, giờ đi ăn rồi tía chờ lâu đi tìm sao?
- Mua rồi mà không có, nãy gọi nói tía qua nhà bạn chơi, yên tâm, về trước mười một giờ không sao.
- Ê!
- Gì? Người ta có tên tuổi ba má đặt giấy khai sinh đàng hoàng, hở ra ê ê, quen con nào tên ê hả?
- Chớ giờ muốn kêu sao?
- Trâm! Thế thôi.
- Ờ! Trâm nè!
- Thôi dẹp! Nói gì nghe nhão nhoẹt, lông tay lông chân dựng đứng hết nè.
- Mệt quá! Chớ giờ em muốn anh nói sao?
- Đó, mới nói xong tức thì.
- Anh em hả?
- Ờ! Thì ông lớn hơn tui mà, với lại con gái có lớn hơn chục tuổi thì vẫn là em thôi.
- Rành quá ha!
- Xời! Thấy nai nai dậy chớ già đời lắm chớ giỡn. Tới rồi, dô lẹ giành ghế không thôi hết chỗ.
Nhỏ vừa nói vừa kéo tay tôi tới chỗ ngồi, bất giác trong lòng có chút gì đó xao xuyến...
- Dì ơi! Cho hai gà, trà thái luôn nghen dì- Nhỏ nói oang oang trong quán.
Tôi phẩy tay:
- Bớt bớt cái miệng lại, dịu dàng chút trai nó theo.
- Xì! Khỏi cần, tại không thích thôi chứ thiếu gì- Nhỏ bĩu môi.
- Mới sáng có người than ế mà!
- Giỡn thôi! Nhìn mặt tui đi, muốn ế cũng khó, tại sáng thấy ông ngáo ngáo dễ dụ mới chém gió cho có chuyện nói thôi. Mặt tui mà ế chắc ông mới là cái người phải đi mua bảo hiểm trinh tiết.
- Thôi ăn! Đói sáng giờ, ăn xong nói tiếp.
Tôi ăn liền một mạch hai dĩa bánh ướt với hai ly trà thái bự tổ chảng, cũng phải thôi, sáng giờ đủ thứ chuyện nên quên luôn cơn đói. Trong khi tôi có hơi háu ăn thì bù lại, nhỏ Trâm ăn rất từ tốn, để ý kỹ đúng là nhỏ dễ thương thật, so với Diệu thì cũng tựa tựa Thúy Kiều Thúy Vân. Nhìn nhỏ một tay vén tóc, một tay gắp thức ăn, đôi môi chúm chím cứ như tiểu thư trong phim hay thể hiện khí chất sang chảnh quý phái lúc ăn. Trong lòng lại thêm chút gì đó xao xuyến.
Đến khi tính tiền bữa ăn thì nhỏ giữ tôi lại:
- Xong hết rồi.
- Xong gì?
- Tui tính rồi.
- Nãy nói để tui trả mà! Con trai đi ăn ai để con gái tính tiền, kỳ cục.
- Thôi bớt ga lăng giùm, bữa nay tui mời, bữa khác ông mời lại, được chưa? Tính lấy le ghi điểm với tui hả?
- Biết cô đẹp rồi, giờ đi đâu?
- Ông no chưa!?
- Bụng như cái trống.
- OK! Giờ đi chợ âm phủ, mà đi bộ nghen, cho tiêu bớt chớ ăn cái này lâu tiêu, dễ bị thương thực.
- Sao cũng được, mà đi xa xa ra xíu.
- Gì nữa? Sợ tía đi tìm đập ông nữa hả? Giờ này tía ở nhà coi ti vi rồi, khỏi lo.
- Không phải...
- Chớ sao? Hay...à à, ái chà chà, à à à, ha ha,...hí hí...
- Cười gì biến thái quá!
- Hiểu rồi!
- Hiểu gì?
- Lùn đúng là một cái tội, mà thôi kệ đi, thì cứ coi như hai chị em, quan tâm người ta để ý làm gì cho mệt.
Nhỏ nói cũng đúng, với lại đâu ai biết mình là ai, thế rồi tôi, một thằng con trai thấp hơn đứa con gái mới quen một cái đầu chầm chậm bước chân trong đêm Đà Lạt lung linh sắc màu.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
C10:
Chợ âm phủ từ lâu đã không còn là chợ âm phủ theo đúng nghĩa của nó, phố xá nay đã sáng đèn với những gian hàng tấp nập kẻ bán người mua. Lần đầu tôi ghé thăm Đà Lạt cách đây cũng đã hơn mười năm, so với bây giờ cảnh vật , phố phường, mọi thứ đều thay đổi.
Trâm dắt tôi đi loanh quanh một hồi thì dừng lại một sạp quần áo vỉa hè, đưa hai tay lên thổi rồi xoa xoa cho đỡ lạnh, nhỏ hồ hởi:
- Lựa đi, ông! Coi cái nào vừa mặc thì xúc luôn khỏi phải nghĩ, không cần trả giá.
- Đại gia.
- Không phải! Tại ở đây bán toàn đồ si nhưng mặc cũng đẹp chán, giá bèo như con mèo, người ta bán không có thách như mấy chỗ khác.
- À! Đừng có nói bộ đồ dơ lúc sáng sáu, bảy " chăm" gì đó mua ở đây nha!
Nhỏ đưa tay gãi đầu cười khì, trông khá là dễ thương:
- Sao biết hay " dọ"?
- Nhìn cái màu là nghi nghi rồi! Nói mua đồ vỉa hè có sai đâu, còn dọa gọi cho shop check giá các thứ...
- Thì giỡn thôi chớ ai bắt đền thiệt đâu, người gì nhỏ nhen nhớ dai như quỷ.
Tôi nhắc lại chuyện cũ:
- Lại còn sấn tới tát cái muốn rụng răng.
Nhỏ làu bàu:
- Ăn gì thù dai dữ ông nội! Lúc đó hơi bực nên lỡ tay chớ ai muốn, hông ấy tát lại tui cái đi cho huề.
- Thôi khỏi! Con trai ai đi đánh con gái bao giờ, ý tui là mai mốt có đụng chuyện gì thì cũng từ từ coi tình hình đã...
Nhỏ ngắt lời:
- Rồi rồi, để tui lựa mua tặng ông cái áo coi như xin lỗi, được chưa? Ở nhà nghe tía " nhai" đủ nhức đầu giờ gặp ông nữa, như cụ non.
- Rồi ai trả tiền?
- Ông chớ ai, hỏi hay.
- Sao nói tặng?
- Tui nói tặng chớ có nói trả tiền đâu.
- Âm binh! Nói sao cũng được. Ờ thôi coi lựa giùm cái đi, đứng nãy giờ lạnh muốn sun vòi.
- Ọe! Người thì có chút ét bày đặt sun vòi.
- Xàm xí quá!
Sau một lúc nhỏ chọn cho tôi chiếc áo khoác màu xám tro, tuy size hơi rộng nhưng mặc tạm chống lạnh cũng không tới nỗi nào.
Rồi sẵn đó như một thói quen của con gái, nhỏ dắt tôi la cà hết chỗ này chỗ kia, đi một vòng khắp chợ, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nếu không phải người lạ vừa mới quen, trông tôi với nhỏ không khác gì một đôi tình nhân đang yêu nhau.
Đi đến nỗi mỏi chân, trời càng về đêm càng lạnh, tôi chủ động đưa nhỏ về thì nhỏ lắc đầu nguầy nguậy:
- Ông chỉ cần lấp ló trước nhà là tía phóng cái gậy bể đầu, nói không phải khoe chớ tía tui cứ như ninja, núp lùm dữ lắm, đánh hơi trai thì trùm luôn, như lúc sáng đó.
Khoản này thì đúng là tôi đã được trải nghiệm, tía của nhỏ đúng là có hơi hơi dữ:
- Thì tới ngoài đầu đường thôi! Chớ con gái đi đêm về một mình nguy hiểm.
Nhỏ háy mắt, vẻ mặt có chút bí hiểm:
- Ga lăng dữ ta!
- Lăng gì! Này bình thường.
- Ê! Hỏi thiệt nghen, ai ông cũng quan tâm như dậy hả?
- Ờ!
- Hiểu rồi!
Nói rồi tôi gọi taxi, trong lúc chờ đợi, nhỏ tiếp lời:
- Ông thấy tui có dễ dãi hông?
- Có! - Tôi đáp ngay không cần suy nghĩ.
- Có dễ dụ hông?
- Hên xui!
- Nói nghe! Ông còn ở đây bao lâu?
- Chưa biết! Có khi mai hay mốt về rồi.
- Sao không ở chơi mấy bữa nữa rồi về, tui dắt đi mấy chỗ đẹp lắm luôn.
- Không có tâm trạng.
- Vẫn nhớ vụ đánh ghen hả?
- Đã nói không phải rồi mà cứ...
- Chớ sao? Nói nghe thử coi.
Vừa lúc xe tới, ngồi trên xe cả hai chợt im lặng suốt đoạn đường về. Xe dừng đầu ngõ, đi được vài bước, nhỏ quay lại nhìn tôi, đưa tay tạm biệt:
- Ông về cẩn thận nghen! Tới nơi nhắn tin tui biết.
- Có lấy số anh đẹp trai không, để mai tui xin?
Nhỏ lấp lửng:
- Có cũng được, không thì thôi...
- Rồi! Có gì mai tui nhắn tin cho, ngủ ngon!
- Ngủ ngon!
Xe vừa quay đầu lăn được vài vòng bánh, điện thoại tôi báo có tin nhắn từ số lạ " mai nhớ gọi lại cho em số này, anh ngủ ngon!".

Last Updated 03-03-2019 at 09:11
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap 4:
Nhác thấy dáng anh Hoàng Ruồi lấp ló sau cửa kính taxi, một dự cảm không được tốt cho lắm, cứ thấy bất an kiểu gì bủa vây trong đầu.
Nhỏ Diệu chẳng biết nghĩ gì cứ thế ôm chặt lấy tôi, bao nhiêu ánh mắt trong quán coffe đều đổ dồn về hai đứa.
Tất nhiên là với khung cảnh chướng mắt diễn ra ngay trước mặt, không cần giải thích cũng chẳng cần lý do lý trấu, tôi ăn ngay một đấm muốn trẹo quai hàm, đau thấu trời xanh.
Đấm tôi xong anh Hoàng Ruồi kéo nhỏ Diệu về phía mình, chỉ tay thẳng mặt tôi, hai mắt long lên sòng sọc:
- Tao nhịn mầy đủ rồi nha! Cấm mầy lại gần con Diệu, đừng để tao thấy lần nữa.
Thấy có đánh nhau, tiếng xì xầm bàn tán, tôi nghe rõ mồn một là người ta đang bàn về một vụ đánh ghen. Dù đang đau nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi, à không! Phải nói là cực kỳ phấn khởi, hóa ra suốt hai năm qua tôi giống như một thằng ngốc, người mình thương bấy lâu vẫn chưa thuộc về ai, lòng tự nghĩ " Anh Ruồi đấm cho em vài phát nữa cho em tỉnh ngộ ra". Đúng là cuộc sống có nhiều cái không đoán trước được mà.
Chỉ thấy thắc mắc là thái độ với cách hành xử của Diệu có gì đó không đúng. Trong khi tôi đang loay hoay, đầu óc còn say sẩm sau cú đấm trời giáng thì Diệu với anh Ruồi đã lên taxi đi mất. Mấy người trong quán thấy vậy lại được dịp thêu dệt, đúng thiệt là miệng lưỡi thế gian có muôn vàn lắt léo.
Sau khi trả tiền nước, tôi lủi thủi một mình trên những con đường tấp nập người qua lại, tay cầm áo khoác, tay cầm chiếc khăn lạnh chườm lên má cho đỡ đau.
Đà Lạt mộng mơ, đúng là tỉnh mộng mới thấy giấc mơ còn dang dở. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rồi cười tủm tỉm như người điên, điên vì tình thì có gì là sai!?
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt nghe tiếng " A" rồi thì tôi ngã luôn người ra phía sau, cũng may kịp đưa hai tay ra đỡ nên không bị va đập. Lưng vừa chạm đất còn chưa kịp định thần thì một người con gái xa lạ cũng đã nằm trên người tôi với một mùi hương dịu nhẹ phảng phất.
Lôm côm đỡ cô gái đứng dậy, chưa kịp nói gì thì đã bị người cho ăn một cái tát muốn trẹo quai hàm lần hai.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cô gái lớn tiếng vẻ giận dữ:
- Đi đứng mắt mũi để trên đầu hay sao mà không thấy đường, đụng người ta ngã dơ hết quần áo cũng không thèm xin lỗi, biến thái, lợi dụng.
Ngày gì đen đủi chưa tới hai chục phút ăn liền một cú đấm với một cái tát, chưa kể còn bị chửi nữa nên tôi cáu tiết:
- Làm gì chửi ghê dậy? Thì đi đường lỡ đụng chớ ai muốn, tát cái đau điếng, đẹp mà sao dữ như cọp dậy...
- Rồi sao? Rồi giờ quần áo dính đất cát hết tính sao đây?
- Ai biết! Ngã đè lên tui còn chưa nói...
- Nè! Tại ông không nhìn đường đụng dô tui còn nói gì nữa, tui không biết, muốn làm gì làm, đền bộ đồ mới cho tui.
Lúc này người đi đường chứng kiến vụ việc mới xầm xì chê trách cô gái kia có phần quá đáng, được thể tôi lấn tới:
- Dơ thì giặt, cởi ra đi đưa tui đem đi giặt, cho địa nhỉ nhà giặt xong tui đem qua trả, dơ có chút xíu làm quá.
Như bị ấm ức, cô gái răng thì cắn môi, mắt thì mở tròn hết cỡ nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng hậm hực:
- Nhớ mặt tui nghen! Đồ cái thứ...
Nói rồi nhỏ phủi phủi chỗ lấm đất xong dùng dằng bỏ đi, cứ vài bước chân thì ngoái lại liếc xéo tôi một cái, lại còn giơ tay nấm đấm nữa chứ, con gái con lứa gì mà khó ở quá.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap5:
Nghĩ lại thì người có lỗi là mình, đã vậy còn chịu khó đôi co với một đứa con gái, cứ thấy hèn hèn kiểu gì. Rồi chẳng hiểu lấy động lực từ đâu ra, tôi chạy theo gọi với nhỏ " cọp" đó lại:
- Ê nhỏ dữ dằn, đứng lại coi!
Vừa nghe tiếng tôi nhỏ liền quay ngoắt một trăm tám chục độ, giọng có chút chua ngoa:
- Gì nữa đây, ông đàn bà?
- Xin lỗi!
- Lỗi phải gì xin, đồ thứ đàn ông tính như đàn bà.
- Thì giờ xin lỗi còn gì, nãy ai muốn đụng đâu, chưa kịp nói gì tát cái đau thấy bà biểu sao không bực, gì thì cũng phải để cho người ta giải thích chớ, nằm đè lên tui rồi nói tui biến thái lợi dụng.
- Ê! Ông quê ở đâu dậy? Trên núi xuống hả? Nói kiểu như lỗi là do tui hả?
- Chớ bây giờ muốn sao?
- Nè! Đồ mới mua mới mặc lần đầu mà giờ coi đi, đồ cái thứ..., mới sáng gặp âm binh ám.
- Tóm lại là muốn sao nói luôn đi.
- Tiền! Tiền đây, đền tiền là xong!
- Nhiêu?
- Áo sáu " chăm", váy ba " chăm" bảy.
- Chém vừa thôi! Mấy đồ này vỉa hè bán đầy có mấy chục.
- Nè! Vừa phải thôi nghen! Nhịn đủ rồi nghen.
- Thì nói giá thiệt đi tui đền.
- Giờ có cần tui dắt tới shop hỏi giá hông? Đồ cái thứ đàn ông trả treo như đàn bà. Ê! Tên gì?
- Hiệp!
- Đồ Hiệp đàn bà.
- Tổng cộng một triệu đúng không?
- Ờ!
- Cho số điện thoại shop đi tui gọi hỏi giá đúng tui đưa tiền luôn, nhưng mà phải đưa lại bộ đồ dơ đang mặc cho tui.
- Biến thái!
- Biến thái gì, thì coi như tui bỏ tiền ra mua bộ đồ, không lẽ giờ khi không mất triệu bạc, tiền chớ phải lá mít đâu.
- Nhưng mà tui đang mặc.
- Thì ai biết! Giờ chịu thì tui đưa tiền, không thôi, ai buồn biết liền.
- Ê!
- Gì?
- Nhiêu tuổi?
- Hai sáu! Sao, có vấn đề gì?
- Rãnh dô quán nước ngồi nói chuyện đền bù, đứng giữa đường cãi nhau nãy giờ người ta nhìn hông thấy ngại hả?
- Sao giống má tui quá dậy!
- Đi.
Dứt câu chẳng cần biết tôi đồng ý hay không, nhỏ cứ thế quần áo lấm lem vào quán nước bên cạnh ngồi chễm chệ, tiện tay vẫy tôi vào ngồi kế bên. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp đứa con gái có tính cách...quái như này.
Câu chuyện bắt đầu bằng cái hất hàm của nhỏ:
- Mét mấy mà lùn có chút ét dậy ông?
- Mét năm sáu.
- Hèn gì! Nhỏ má cho uống sữa chuột hả?
- Nhỏ nhà nghèo uống nước cơm gạo chớ lấy đâu ra sữa.
- Ờ! Nãy nói tên gì quên rồi.
- Hiệp!
- Hai sáu tuổi đúng hông! Tui tên Trâm, Bích Trâm, hai mươi bốn mùa xuân.
- Rồi sao?
- Sao trăng gì, đang giới thiệu làm quen không thấy hả?
- Ở đâu ra mà từ đền bộ đồ giờ thành giới thiệu làm quen.
- Ê! Thấy tui sao, đẹp gái hông?
- Đẹp! Rồi sao?
- Chưa có người yêu.
- Ờ! Rồi sao?
- Biết tại sao hông?
- Ai biết! Không quan tâm.
- Tại tính tui nó cộc, ăn nói khô khan nên cứ thằng nào nhào dô tán được mấy bữa là tự động tháo chạy.
- Liên quan gì tới tui mà kể?
- Thì coi như bạn bè ngồi nghe tâm sự xíu đi. Biết nãy đi đâu hông?
- Đi đâu!?
- Hẹn hò với trai, người ta khen tui dễ thương các thứ, lúc đầu còn xã giao nhỏ nhẹ, nói chuyện được một lúc nó âm thầm tính tiền rồi nói đi vệ sinh xong trốn luôn, bà nó chứ.
- Chớ nói gì mà người ta trốn?
- Thì giống như đang nói với ông nè, bọn đàn ông con trai mấy người khó hiểu quá!
- Gì nữa! Đừng có tính tui dô trong đó.
- Tính hết! Mà nói nghe nè.
- Gì?
- Quê ở đâu nói giọng nghe dễ thương dậy?
- Hỏi chi!?
- Thì hỏi cho biết! Tui dân Long An mà tía gốc Đà Lạt, làm dưới Sài Gòn, hè rãnh mới lên đây thăm tía sẵn cua trai.
- Rồi sao!? Nói tràng giang đại hải nãy giờ không thấy cái nào liên quan tới tui.
- Ông chậm tiêu quá! Nãy tui thấy rồi.
- Thấy gì?
- Anh đẹp " troai".
- Ai!?
- Thì cái anh lúc nãy đấm ông chớ ai, người gì cao to đẹp trai dáng chuẩn, men nữa chứ.
- Ờ ờ! Rồi sao thấy hay dậy?
- Nãy ngang qua thấy mà, bận nhìn soái ca nên không để ý tới ông, cãi nhau với ông một lúc mới nhớ. Ê hai người quen nhau hả?
- Hên xui.
- Có số điện thoại hông cho tui, khỏi cần đền bộ đồ.
- Không có! Tự tìm đi, đang bực đừng chọc.
- Ê mà cho hỏi cái nữa?
- Gì!?
- Hồi nãy là..." quánh" ghen hả?
- Ờ!
- Biết ngay mà! Nhìn anh soái ca tung cú đấm cứ như Lý Tiểu Long.
- Nói xong chưa? Giờ có muốn đền hay không tui còn về.
- Từ từ coi, cho tui số điện thoại ông đi.
- Làm gì?
- Thấy nãy giờ nói chuyện cũng hợp, rãnh rãnh alo ra cà phê tán dóc chơi.
- Rãnh nữa! Có ở đây đâu mà gặp.
- Ủa!? Chớ hổng phải ở đây hả? Đi du lịch với gái bị bắt quả tang đánh ghen hả?
- Con lạy "mẹ"! Giờ thì con biết tại sao "mẹ" đẹp mà ế rồi. Nói như đúng rồi.
- Thì nói tính tui cộc hay nói thẳng rồi mà. Ờ cho số điện thoại đi.
- Nói là không có ở đây rồi mà!
- Chớ ở đâu? Sài Gòn?
- Ờ!
- Ngon! Thì xuống Sài Gòn cà phê, cho số điện thoại coi, người gì nói một lần tự hiểu đi, cứ để nhắc tới nhắc lui mắc mệt.
- Đưa điện thoại đây tui bấm số, sợ luôn! Người gì dai dễ sợ.
- Dai như dậy còn chưa ăn ai, ế " quài".
- Rồi đó! Nửa đêm đừng có gọi phá " con" ngủ.
- Hông có đâu mà! Làm người ai làm thế. Hỏi cái này nữa, anh đẹp trai đang ở đâu dậy, có gần đây hông?
- Mệt quá! Thôi tính tiền về, nhức cái đầu, hỏi cả ngày.
- Thì trả lời đi rồi về, ai bắt ở lại đâu.
- Chút có gì tui nhắn tin qua cho. Đang có chuyện gấp.
- Chuyện gì gấp, à à...lại đánh nghen lúc nãy...
- Thôi nha! Dì ơi tính tiền nước.
Tôi vội thanh toán tiền nước xong đánh bài chuồn gấp, thiệt tình chịu không nổi nữa, chưa thấy ai như như nhỏ này, đẹp mà ăn nói "có" duyên dễ sợ.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 6:
Xe vừa dừng trước khách sạn đã thấy anh Hoàng Ruồi ngồi dưới sảnh, bất giác thấy điềm chẳng lành, tôi vỗ nhẹ vai anh tài xế chạy xe thêm một vòng nữa, nhưng rồi tới vòng thứ hai, thứ ba, ngốn hết mấy trăm ngàn tiền taxi mà anh Hoàng Ruồi vẫn lầm lỳ một chỗ.
Cứ ngồi trên xe hoài cũng không phải cách, cùng lắm thì bị đấm thêm cái nữa chớ có gì đâu mà sợ. Tôi xuống xe, tằng hắng một cái xong hít luôn một hơi thật là dài rồi thở ra. Vừa bước được mấy bước thì bị anh Hoàng phát hiện nhưng thay vì thái độ giận dữ, anh ngoắc tay ra dấu bảo tôi tới ngồi cùng. Phen này không chết cũng trọng thương.
Thấy tôi có vẻ ngần ngại, anh Hoàng trấn an:
- Ngồi xuống nói chuyện chút.
- Dạ!
- Sao!? Mặt đỡ đau chưa?
- Dạ...bớt bớt rồi anh.
- Nãy giờ đi đâu?
- Dạ ngồi ở quán nước.
- Ờ! Nãy là do anh hơi nóng, có gì bỏ qua đi, đàn ông với nhau.
Ức chế thiệt chớ, khi không ăn nguyên cú đấm vào mặt xong giờ nói bỏ qua, nhưng mà thôi kệ, dù gì cũng là anh ruột của Diệu, tương lai có thể là anh rể, một điều nhịn chín điều lành, tôi hạ giọng:
- Có gì đâu anh! Chắc hiểu lầm gì đó.
- Ai nói mày hiểu lầm?
Đang bình thường thì anh Hoàng đổi giọng lẫn cách xưng hô khiến tôi toát mồ hôi:
- Dạ! Dạ, tại em không đúng, mà Diệu đâu rồi anh?
- Ngủ! Sẵn anh nói chú luôn, kể từ giờ trở đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con Diệu nữa.
- Là sao, anh?
- Nói một lần thôi không nói lại, đồ đạc chú anh gom bỏ trong balo sẵn, chú coi kiếm khách sạn khác thuê ở, còn không muốn đi đâu thì đi, đừng để con Diệu nó thấy, không vui chút nào đâu.
- Nhưng mà ít gì cũng phải cho em cái lý do, lỡ Diệu dậy không thấy em rồi sao?
- Chú khỏi lo! Nó có dậy cũng không đi tìm đâu.
- Sao anh biết?
- Biết vậy được rồi, còn nếu chú muốn ở lại thì ok! Anh với con Diệu chuyển khách sạn khác, cấm chú rình rập, anh mà phát hiện chú lần mò phía sau thì không hay đâu, anh nói được làm được.
- Dạ nhưng mà...
Không để tôi nói hết câu, anh Hoàng đứng dậy cầm lấy balo ném lên người tôi:
- Chú đi đi, tính anh không thích nói nhiều.
Đoán chừng nếu cứ tiếp tục đôi co sẽ xảy ra chuyện, tôi đưa mắt hướng lên trên cầu thang với hy vọng Diệu tỉnh giấc đi xuống giải thích cho tôi mọi chuyện, nhưng rồi vẫn không có gì xảy ra. Tôi đành xách balo lên, lủi thủi bước ra đường với hàng tá khúc mắc trong đầu, không hiểu sao anh Hoàng lại có vẻ bực tức khó chịu ra mặt với mình như vậy.
Vừa ra khỏi khách sạn, tôi vội lấy ngay điện thoại bấm số của Diệu nhưng lại sợ anh Hoàng bắt máy. Một thoáng ngập ngừng cuối cùng tôi quyết định...liều ăn nhiều. Nhưng hỡi ơi, gọi cả chục cuộc đều " thuê bao quý khách...". Cũng phải thôi, lâu rồi hai đứa đâu có liên lạc qua điện thoại, chắc Diệu đổi số rồi cũng nên.
Có chút thất vọng, tôi nghĩ bụng thôi thì kiếm khách sạn nào gần gần, tìm cách gặp riêng Diệu hỏi cho rõ ngọn nghành. Đang trong dòng suy tư thì điện thoại đổ chuông, số lạ gọi đến:
- A lô! Ai vậy ạ?
- Còn ai nữa, xin số điện thoại anh đẹp trai thì không cho, bộ đồ dơ thì không đền bỏ đi một lèo, rồi gọi nãy giờ cháy cái máy không được luôn là sao? Giỡn mặt tui hả?
- Cọp cái hả?
- Nói ai cọp cái, muốn chết hông? Đền bộ đồ cho tui.
Đang chưa biết đi đâu, suy nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, lại thêm nhỏ hung dữ cứ làm phiền suốt, tôi tắt máy ngay và luôn.
Nhỏ dữ dằn không để tôi yên, hết nhắn tin rồi đến nhá máy liên tù tì. Định bụng chặn số mà không nỡ nên đành gọi lại:
- Bị khùng hả? Rãnh không có gì làm sao phá quài dậy? Ở không rãnh mông hay gì?
Vẫn như cũ, giọng nhỏ tức tối:
- Đền bộ đồ cho tui, đồ biến thái.
Chịu hết nổi, tôi hét lại:
- Đồ cọp cái.
Nhỏ cũng không chịu thua:
- Biến thái, lợi dụng, lùn chút ét, mặt xấu xa đền bộ đồ cho tui.
- Ở đâu?
- Gì?
- Tui hỏi là đang ở đâu?
- Nói chuyện với con gái mà nạt nộ dậy đó hả, khó ưa.
- Giờ tui hỏi lại lần nữa đang ở đâu, tui tới đưa tiền xong đừng có làm phiền tui nữa, được chưa, nói tiếng Việt mà.
- Nè! Tui nói cho ông biết nghen! Không phải có tiền là muốn nói gì nói nghen.
- Ê! Nói nghe nè, nhỏ giờ bị ai đập chưa?
- Ý gì?
- À không! Nói vu vơ dậy thôi, mà nói cái nữa nè, coi mượn tiền ai mua bảo hiểm đi.
- Bảo hiểm gì ông cố nội?
- Bảo hiểm trinh tiết. Cái nết hả miệng ra là nói như chửi vào mặt người ta có chó nó dám lấy, đóng mạng nhện tới già mục xương.
- Ê! Vừa phải thôi nghen! Đừng có thấy tui hiền im im rồi làm tới nghen.
- Chốt lại giờ nhanh gọn, cho địa chỉ tui tới đưa tiền, không thì giải tán, nói nhiều nhức đầu quá!
- 31 Bùi Thị Xuân.
- Ờ! Ở im đó đi, tui qua.Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 7:
Hơn mười phút sau tôi đến điểm hẹn là một quán cà phê, nhỏ Trâm dữ dằn đã ngồi đợi sẵn, vừa trông thấy tôi nhỏ liền cười khẩy, ngoắc ngón tay như kiểu muốn nói " có ngon thì tới đây!".
Vừa kéo ghế ngồi chưa kịp gọi nước nhỏ đã nhảy dô trong họng:
- Nãy nói gì, ông kia! Coi liệu hồn với tui nghen.
- Nói gì tự hiểu đi, giờ muốn đền nhiêu, lẹ tui còn đi công chuyện.
- Đi đâu?
- Đi đâu kệ tui, liên quan gì mà hỏi.
- Thì tui quan tâm xíu thôi, làm gì ghê dậy! Ê, thấy tui sao, đẹp hông?
Nói mới để ý nhỏ đã thay bộ đồ khác với quần sooc jeen, áo thun hở rún, trông khá là sành điệu với gương mặt đẹp trông nhỏ thật sự rất dễ thương, nhưng ghét cái thái độ nên tôi đáp một cách lạnh lùng:
- Trẻ trâu.
- Xì! Nhìn cái mặt là biết không muốn chấp nhận sự thật là tui đẹp rồi, con người ích kỷ nhỏ nhen. Ờ! Đi đâu mà vác cái balo theo dậy?
- Mua đồ.
- Xạo sự! Mua đồ gì mà đựng cái balo.
- Kệ tui! Sao cứ thích quan tâm chuyện người khác quá dậy, lo cái thân mình đi, ăn mặc gì như mấy con "ấy".
- Con "ấy" là con gì?
- Tự soi gương đi rồi biết.
- Ganh tị...xì...cái này gọi là thời trang phang thời tiết.
- Thấy gớm! Tiền nè, tui đưa chẵn một triệu, xong rồi nha! Làm ơn đừng có phá nữa.
- Từ từ! Làm gì nôn dữ dậy! Ngồi nói chuyện chút coi.
- Nói không rãnh rồi mà, níu kéo quài dậy.
Tôi định đứng dậy thì nhỏ nhoài người qua ghì tôi xuống lại, trừng mắt:
- Không có đi đâu hết, ngồi im đó cho tui.
- Gì nữa đây? Quen biết gì hông mà làm như má tui không bằng.
- Nói nghe!
- Gì?
- Nhỏ lai tây lúc sáng là " ghệ" ông hả?
- Nhỏ nào?
- Thì vụ " quánh ghen" đó đó.
- Tào lao, ghệ gú gì, bạn...
Tôi nhấn mạnh chữ bạn mà giọng cứ ngập ngừng, nhỏ Trâm thấy vậy liền nháy mắt ra vẻ đắc ý:
- Tui biết mà! Đoán ngay chóc.
- Gì?
- Chuyện tình tay ba, không chia xa thì cũng chia cách, sách vở nói cấm có sai.
- Muốn nghĩ sao nghĩ.
- Mà...tui thấy có gì đó sai sai, nhỏ đó đẹp gái dậy không có lý nào lại quen cái người vừa lùn vừa xấu như ông, đơn phương phải hông?
Tôi im lặng, nhỏ được nước lấn tới.
- Con gái bây giờ đâu phải ai cũng dễ tính như tui, chỉ cần thương là đủ. Bọn con gái bây giờ thực dụng lắm, nhiều khi đẹp trai chưa đủ mà còn phải có tài nữa.
- Tài gì, tài sản hả?
- Đó! Tui biết ông là người thông minh mà, nói bốn năm lần hiểu liền. Thời buổi giờ yêu mà không có tiền thì kiểu gì cũng sắm vài cái sừng trên đầu.
- Kinh nghiệm quá ha!
- Thường thôi, chứ giờ bồ bịch mà đi ăn uống, đi chơi, mua sắm các thứ, đụng tới là tiền, gặp đứa con gái hiền hiền như tui thì không đòi hỏi gì nhiều chứ mà gặp mấy con nhỏ âm binh thử coi, sáng đi thằng A, chiều đi thằng B, tối đi thằng C, tới lúc dính bầu nhiều khi không biết là con của thằng D E G XYZ nào đó.
Đang nói giữa chừng thì điện thoại nhỏ để trên bàn đổ chuông, ngó qua thì thấy trên màn hình cuộc gọi tên " Trùm Cuối", nhỏ vội chụp lấy điện thoại rồi chạy một mạch vào nhà vệ sinh, không quên dặn tôi ngồi im không được bỏ đi.
Một lúc sau nhỏ quay lại chỗ ngồi, mặt hậm hực:
- Lớn rồi, hai bốn chớ có nhỏ em gì nữa mà lúc nào cũng gọi theo dõi, mệt gì đâu...
- Nói ai?
- Tía tui mới gọi chớ nói ai.
- Trùm Cuối hả?
- Ừa! Dữ lắm, cứ tui " hốt" được thằng nào vài bữa là y như rằng bị tía quậy nghỉ chơi, chán tía.
- Căng như dây đàn, hèn gì...
- Như bữa tuần trước nè, ông kia theo tán tui chưa chịu, rình mò tới nhà lấp ló ngoài cửa sổ bị tía phát hiện vác cái gậy rượt chạy té khói, tía còn hăm sẵn sàng ăn cơm tù. Không biết nói sao luôn.
- Thì bởi mới nói mua cái bảo hiểm trinh tiết trọn đời.
- Ê , ông! Cho tui số điện thoại anh đẹp trai đi, mà ảnh tên gì?
- Hoàng! Không có số.
- Kì vậy! Tưởng thân quen biết chớ.
- Thôi giải tán, đi kiếm chỗ ở nữa.
- Là sao? Chớ ông lên đây lúc nào mà giờ mới kiếm chỗ ở?
- Chuyện nó dài dòng, đừng hỏi.
- Ê! Tui biết chỗ này ở được, đẹp mà giá cũng rẻ, ngày có hai " chăm".
- Đâu?
- Tính tiền nước đi, theo tui chỉ cho, gần đây luôn.

Last Updated 02-03-2019 at 22:52
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap 4:
Nhác thấy dáng anh Hoàng Ruồi lấp ló sau cửa kính taxi, một dự cảm không được tốt cho lắm, cứ thấy bất an kiểu gì bủa vây trong đầu.
Nhỏ Diệu chẳng biết nghĩ gì cứ thế ôm chặt lấy tôi, bao nhiêu ánh mắt trong quán coffe đều đổ dồn về hai đứa.
Tất nhiên là với khung cảnh chướng mắt diễn ra ngay trước mặt, không cần giải thích cũng chẳng cần lý do lý trấu, tôi ăn ngay một đấm muốn trẹo quai hàm, đau thấu trời xanh.
Đấm tôi xong anh Hoàng Ruồi kéo nhỏ Diệu về phía mình, chỉ tay thẳng mặt tôi, hai mắt long lên sòng sọc:
- Tao nhịn mầy đủ rồi nha! Cấm mầy lại gần con Diệu, đừng để tao thấy lần nữa.
Thấy có đánh nhau, tiếng xì xầm bàn tán, tôi nghe rõ mồn một là người ta đang bàn về một vụ đánh ghen. Dù đang đau nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi, à không! Phải nói là cực kỳ phấn khởi, hóa ra suốt hai năm qua tôi giống như một thằng ngốc, người mình thương bấy lâu vẫn chưa thuộc về ai, lòng tự nghĩ " Anh Ruồi đấm cho em vài phát nữa cho em tỉnh ngộ ra". Đúng là cuộc sống có nhiều cái không đoán trước được mà.
Chỉ thấy thắc mắc là thái độ với cách hành xử của Diệu có gì đó không đúng. Trong khi tôi đang loay hoay, đầu óc còn say sẩm sau cú đấm trời giáng thì Diệu với anh Ruồi đã lên taxi đi mất. Mấy người trong quán thấy vậy lại được dịp thêu dệt, đúng thiệt là miệng lưỡi thế gian có muôn vàn lắt léo.
Sau khi trả tiền nước, tôi lủi thủi một mình trên những con đường tấp nập người qua lại, tay cầm áo khoác, tay cầm chiếc khăn lạnh chườm lên má cho đỡ đau.
Đà Lạt mộng mơ, đúng là tỉnh mộng mới thấy giấc mơ còn dang dở. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rồi cười tủm tỉm như người điên, điên vì tình thì có gì là sai!?
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt nghe tiếng " A" rồi thì tôi ngã luôn người ra phía sau, cũng may kịp đưa hai tay ra đỡ nên không bị va đập. Lưng vừa chạm đất còn chưa kịp định thần thì một người con gái xa lạ cũng đã nằm trên người tôi với một mùi hương dịu nhẹ phảng phất.
Lôm côm đỡ cô gái đứng dậy, chưa kịp nói gì thì đã bị người cho ăn một cái tát muốn trẹo quai hàm lần hai.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cô gái lớn tiếng vẻ giận dữ:
- Đi đứng mắt mũi để trên đầu hay sao mà không thấy đường, đụng người ta ngã dơ hết quần áo cũng không thèm xin lỗi, biến thái, lợi dụng.
Ngày gì đen đủi chưa tới hai chục phút ăn liền một cú đấm với một cái tát, chưa kể còn bị chửi nữa nên tôi cáu tiết:
- Làm gì chửi ghê dậy? Thì đi đường lỡ đụng chớ ai muốn, tát cái đau điếng, đẹp mà sao dữ như cọp dậy...
- Rồi sao? Rồi giờ quần áo dính đất cát hết tính sao đây?
- Ai biết! Ngã đè lên tui còn chưa nói...
- Nè! Tại ông không nhìn đường đụng dô tui còn nói gì nữa, tui không biết, muốn làm gì làm, đền bộ đồ mới cho tui.
Lúc này người đi đường chứng kiến vụ việc mới xầm xì chê trách cô gái kia có phần quá đáng, được thể tôi lấn tới:
- Dơ thì giặt, cởi ra đi đưa tui đem đi giặt, cho địa nhỉ nhà giặt xong tui đem qua trả, dơ có chút xíu làm quá.
Như bị ấm ức, cô gái răng thì cắn môi, mắt thì mở tròn hết cỡ nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng hậm hực:
- Nhớ mặt tui nghen! Đồ cái thứ...
Nói rồi nhỏ phủi phủi chỗ lấm đất xong dùng dằng bỏ đi, cứ vài bước chân thì ngoái lại liếc xéo tôi một cái, lại còn giơ tay nấm đấm nữa chứ, con gái con lứa gì mà khó ở quá.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap5:
Nghĩ lại thì người có lỗi là mình, đã vậy còn chịu khó đôi co với một đứa con gái, cứ thấy hèn hèn kiểu gì. Rồi chẳng hiểu lấy động lực từ đâu ra, tôi chạy theo gọi với nhỏ " cọp" đó lại:
- Ê nhỏ dữ dằn, đứng lại coi!
Vừa nghe tiếng tôi nhỏ liền quay ngoắt một trăm tám chục độ, giọng có chút chua ngoa:
- Gì nữa đây, ông đàn bà?
- Xin lỗi!
- Lỗi phải gì xin, đồ thứ đàn ông tính như đàn bà.
- Thì giờ xin lỗi còn gì, nãy ai muốn đụng đâu, chưa kịp nói gì tát cái đau thấy bà biểu sao không bực, gì thì cũng phải để cho người ta giải thích chớ, nằm đè lên tui rồi nói tui biến thái lợi dụng.
- Ê! Ông quê ở đâu dậy? Trên núi xuống hả? Nói kiểu như lỗi là do tui hả?
- Chớ bây giờ muốn sao?
- Nè! Đồ mới mua mới mặc lần đầu mà giờ coi đi, đồ cái thứ..., mới sáng gặp âm binh ám.
- Tóm lại là muốn sao nói luôn đi.
- Tiền! Tiền đây, đền tiền là xong!
- Nhiêu?
- Áo sáu " chăm", váy ba " chăm" bảy.
- Chém vừa thôi! Mấy đồ này vỉa hè bán đầy có mấy chục.
- Nè! Vừa phải thôi nghen! Nhịn đủ rồi nghen.
- Thì nói giá thiệt đi tui đền.
- Giờ có cần tui dắt tới shop hỏi giá hông? Đồ cái thứ đàn ông trả treo như đàn bà. Ê! Tên gì?
- Hiệp!
- Đồ Hiệp đàn bà.
- Tổng cộng một triệu đúng không?
- Ờ!
- Cho số điện thoại shop đi tui gọi hỏi giá đúng tui đưa tiền luôn, nhưng mà phải đưa lại bộ đồ dơ đang mặc cho tui.
- Biến thái!
- Biến thái gì, thì coi như tui bỏ tiền ra mua bộ đồ, không lẽ giờ khi không mất triệu bạc, tiền chớ phải lá mít đâu.
- Nhưng mà tui đang mặc.
- Thì ai biết! Giờ chịu thì tui đưa tiền, không thôi, ai buồn biết liền.
- Ê!
- Gì?
- Nhiêu tuổi?
- Hai sáu! Sao, có vấn đề gì?
- Rãnh dô quán nước ngồi nói chuyện đền bù, đứng giữa đường cãi nhau nãy giờ người ta nhìn hông thấy ngại hả?
- Sao giống má tui quá dậy!
- Đi.
Dứt câu chẳng cần biết tôi đồng ý hay không, nhỏ cứ thế quần áo lấm lem vào quán nước bên cạnh ngồi chễm chệ, tiện tay vẫy tôi vào ngồi kế bên. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp đứa con gái có tính cách...quái như này.
Câu chuyện bắt đầu bằng cái hất hàm của nhỏ:
- Mét mấy mà lùn có chút ét dậy ông?
- Mét năm sáu.
- Hèn gì! Nhỏ má cho uống sữa chuột hả?
- Nhỏ nhà nghèo uống nước cơm gạo chớ lấy đâu ra sữa.
- Ờ! Nãy nói tên gì quên rồi.
- Hiệp!
- Hai sáu tuổi đúng hông! Tui tên Trâm, Bích Trâm, hai mươi bốn mùa xuân.
- Rồi sao?
- Sao trăng gì, đang giới thiệu làm quen không thấy hả?
- Ở đâu ra mà từ đền bộ đồ giờ thành giới thiệu làm quen.
- Ê! Thấy tui sao, đẹp gái hông?
- Đẹp! Rồi sao?
- Chưa có người yêu.
- Ờ! Rồi sao?
- Biết tại sao hông?
- Ai biết! Không quan tâm.
- Tại tính tui nó cộc, ăn nói khô khan nên cứ thằng nào nhào dô tán được mấy bữa là tự động tháo chạy.
- Liên quan gì tới tui mà kể?
- Thì coi như bạn bè ngồi nghe tâm sự xíu đi. Biết nãy đi đâu hông?
- Đi đâu!?
- Hẹn hò với trai, người ta khen tui dễ thương các thứ, lúc đầu còn xã giao nhỏ nhẹ, nói chuyện được một lúc nó âm thầm tính tiền rồi nói đi vệ sinh xong trốn luôn, bà nó chứ.
- Chớ nói gì mà người ta trốn?
- Thì giống như đang nói với ông nè, bọn đàn ông con trai mấy người khó hiểu quá!
- Gì nữa! Đừng có tính tui dô trong đó.
- Tính hết! Mà nói nghe nè.
- Gì?
- Quê ở đâu nói giọng nghe dễ thương dậy?
- Hỏi chi!?
- Thì hỏi cho biết! Tui dân Long An mà tía gốc Đà Lạt, làm dưới Sài Gòn, hè rãnh mới lên đây thăm tía sẵn cua trai.
- Rồi sao!? Nói tràng giang đại hải nãy giờ không thấy cái nào liên quan tới tui.
- Ông chậm tiêu quá! Nãy tui thấy rồi.
- Thấy gì?
- Anh đẹp " troai".
- Ai!?
- Thì cái anh lúc nãy đấm ông chớ ai, người gì cao to đẹp trai dáng chuẩn, men nữa chứ.
- Ờ ờ! Rồi sao thấy hay dậy?
- Nãy ngang qua thấy mà, bận nhìn soái ca nên không để ý tới ông, cãi nhau với ông một lúc mới nhớ. Ê hai người quen nhau hả?
- Hên xui.
- Có số điện thoại hông cho tui, khỏi cần đền bộ đồ.
- Không có! Tự tìm đi, đang bực đừng chọc.
- Ê mà cho hỏi cái nữa?
- Gì!?
- Hồi nãy là..." quánh" ghen hả?
- Ờ!
- Biết ngay mà! Nhìn anh soái ca tung cú đấm cứ như Lý Tiểu Long.
- Nói xong chưa? Giờ có muốn đền hay không tui còn về.
- Từ từ coi, cho tui số điện thoại ông đi.
- Làm gì?
- Thấy nãy giờ nói chuyện cũng hợp, rãnh rãnh alo ra cà phê tán dóc chơi.
- Rãnh nữa! Có ở đây đâu mà gặp.
- Ủa!? Chớ hổng phải ở đây hả? Đi du lịch với gái bị bắt quả tang đánh ghen hả?
- Con lạy "mẹ"! Giờ thì con biết tại sao "mẹ" đẹp mà ế rồi. Nói như đúng rồi.
- Thì nói tính tui cộc hay nói thẳng rồi mà. Ờ cho số điện thoại đi.
- Nói là không có ở đây rồi mà!
- Chớ ở đâu? Sài Gòn?
- Ờ!
- Ngon! Thì xuống Sài Gòn cà phê, cho số điện thoại coi, người gì nói một lần tự hiểu đi, cứ để nhắc tới nhắc lui mắc mệt.
- Đưa điện thoại đây tui bấm số, sợ luôn! Người gì dai dễ sợ.
- Dai như dậy còn chưa ăn ai, ế " quài".
- Rồi đó! Nửa đêm đừng có gọi phá " con" ngủ.
- Hông có đâu mà! Làm người ai làm thế. Hỏi cái này nữa, anh đẹp trai đang ở đâu dậy, có gần đây hông?
- Mệt quá! Thôi tính tiền về, nhức cái đầu, hỏi cả ngày.
- Thì trả lời đi rồi về, ai bắt ở lại đâu.
- Chút có gì tui nhắn tin qua cho. Đang có chuyện gấp.
- Chuyện gì gấp, à à...lại đánh nghen lúc nãy...
- Thôi nha! Dì ơi tính tiền nước.
Tôi vội thanh toán tiền nước xong đánh bài chuồn gấp, thiệt tình chịu không nổi nữa, chưa thấy ai như như nhỏ này, đẹp mà ăn nói "có" duyên dễ sợ.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 6:
Xe vừa dừng trước khách sạn đã thấy anh Hoàng Ruồi ngồi dưới sảnh, bất giác thấy điềm chẳng lành, tôi vỗ nhẹ vai anh tài xế chạy xe thêm một vòng nữa, nhưng rồi tới vòng thứ hai, thứ ba, ngốn hết mấy trăm ngàn tiền taxi mà anh Hoàng Ruồi vẫn lầm lỳ một chỗ.
Cứ ngồi trên xe hoài cũng không phải cách, cùng lắm thì bị đấm thêm cái nữa chớ có gì đâu mà sợ. Tôi xuống xe, tằng hắng một cái xong hít luôn một hơi thật là dài rồi thở ra. Vừa bước được mấy bước thì bị anh Hoàng phát hiện nhưng thay vì thái độ giận dữ, anh ngoắc tay ra dấu bảo tôi tới ngồi cùng. Phen này không chết cũng trọng thương.
Thấy tôi có vẻ ngần ngại, anh Hoàng trấn an:
- Ngồi xuống nói chuyện chút.
- Dạ!
- Sao!? Mặt đỡ đau chưa?
- Dạ...bớt bớt rồi anh.
- Nãy giờ đi đâu?
- Dạ ngồi ở quán nước.
- Ờ! Nãy là do anh hơi nóng, có gì bỏ qua đi, đàn ông với nhau.
Ức chế thiệt chớ, khi không ăn nguyên cú đấm vào mặt xong giờ nói bỏ qua, nhưng mà thôi kệ, dù gì cũng là anh ruột của Diệu, tương lai có thể là anh rể, một điều nhịn chín điều lành, tôi hạ giọng:
- Có gì đâu anh! Chắc hiểu lầm gì đó.
- Ai nói mày hiểu lầm?
Đang bình thường thì anh Hoàng đổi giọng lẫn cách xưng hô khiến tôi toát mồ hôi:
- Dạ! Dạ, tại em không đúng, mà Diệu đâu rồi anh?
- Ngủ! Sẵn anh nói chú luôn, kể từ giờ trở đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con Diệu nữa.
- Là sao, anh?
- Nói một lần thôi không nói lại, đồ đạc chú anh gom bỏ trong balo sẵn, chú coi kiếm khách sạn khác thuê ở, còn không muốn đi đâu thì đi, đừng để con Diệu nó thấy, không vui chút nào đâu.
- Nhưng mà ít gì cũng phải cho em cái lý do, lỡ Diệu dậy không thấy em rồi sao?
- Chú khỏi lo! Nó có dậy cũng không đi tìm đâu.
- Sao anh biết?
- Biết vậy được rồi, còn nếu chú muốn ở lại thì ok! Anh với con Diệu chuyển khách sạn khác, cấm chú rình rập, anh mà phát hiện chú lần mò phía sau thì không hay đâu, anh nói được làm được.
- Dạ nhưng mà...
Không để tôi nói hết câu, anh Hoàng đứng dậy cầm lấy balo ném lên người tôi:
- Chú đi đi, tính anh không thích nói nhiều.
Đoán chừng nếu cứ tiếp tục đôi co sẽ xảy ra chuyện, tôi đưa mắt hướng lên trên cầu thang với hy vọng Diệu tỉnh giấc đi xuống giải thích cho tôi mọi chuyện, nhưng rồi vẫn không có gì xảy ra. Tôi đành xách balo lên, lủi thủi bước ra đường với hàng tá khúc mắc trong đầu, không hiểu sao anh Hoàng lại có vẻ bực tức khó chịu ra mặt với mình như vậy.
Vừa ra khỏi khách sạn, tôi vội lấy ngay điện thoại bấm số của Diệu nhưng lại sợ anh Hoàng bắt máy. Một thoáng ngập ngừng cuối cùng tôi quyết định...liều ăn nhiều. Nhưng hỡi ơi, gọi cả chục cuộc đều " thuê bao quý khách...". Cũng phải thôi, lâu rồi hai đứa đâu có liên lạc qua điện thoại, chắc Diệu đổi số rồi cũng nên.
Có chút thất vọng, tôi nghĩ bụng thôi thì kiếm khách sạn nào gần gần, tìm cách gặp riêng Diệu hỏi cho rõ ngọn nghành. Đang trong dòng suy tư thì điện thoại đổ chuông, số lạ gọi đến:
- A lô! Ai vậy ạ?
- Còn ai nữa, xin số điện thoại anh đẹp trai thì không cho, bộ đồ dơ thì không đền bỏ đi một lèo, rồi gọi nãy giờ cháy cái máy không được luôn là sao? Giỡn mặt tui hả?
- Cọp cái hả?
- Nói ai cọp cái, muốn chết hông? Đền bộ đồ cho tui.
Đang chưa biết đi đâu, suy nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, lại thêm nhỏ hung dữ cứ làm phiền suốt, tôi tắt máy ngay và luôn.
Nhỏ dữ dằn không để tôi yên, hết nhắn tin rồi đến nhá máy liên tù tì. Định bụng chặn số mà không nỡ nên đành gọi lại:
- Bị khùng hả? Rãnh không có gì làm sao phá quài dậy? Ở không rãnh mông hay gì?
Vẫn như cũ, giọng nhỏ tức tối:
- Đền bộ đồ cho tui, đồ biến thái.
Chịu hết nổi, tôi hét lại:
- Đồ cọp cái.
Nhỏ cũng không chịu thua:
- Biến thái, lợi dụng, lùn chút ét, mặt xấu xa đền bộ đồ cho tui.
- Ở đâu?
- Gì?
- Tui hỏi là đang ở đâu?
- Nói chuyện với con gái mà nạt nộ dậy đó hả, khó ưa.
- Giờ tui hỏi lại lần nữa đang ở đâu, tui tới đưa tiền xong đừng có làm phiền tui nữa, được chưa, nói tiếng Việt mà.
- Nè! Tui nói cho ông biết nghen! Không phải có tiền là muốn nói gì nói nghen.
- Ê! Nói nghe nè, nhỏ giờ bị ai đập chưa?
- Ý gì?
- À không! Nói vu vơ dậy thôi, mà nói cái nữa nè, coi mượn tiền ai mua bảo hiểm đi.
- Bảo hiểm gì ông cố nội?
- Bảo hiểm trinh tiết. Cái nết hả miệng ra là nói như chửi vào mặt người ta có chó nó dám lấy, đóng mạng nhện tới già mục xương.
- Ê! Vừa phải thôi nghen! Đừng có thấy tui hiền im im rồi làm tới nghen.
- Chốt lại giờ nhanh gọn, cho địa chỉ tui tới đưa tiền, không thì giải tán, nói nhiều nhức đầu quá!
- 31 Bùi Thị Xuân.
- Ờ! Ở im đó đi, tui qua.

Last Updated 01-03-2019 at 22:52
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap 4:
Nhác thấy dáng anh Hoàng Ruồi lấp ló sau cửa kính taxi, một dự cảm không được tốt cho lắm, cứ thấy bất an kiểu gì bủa vây trong đầu.
Nhỏ Diệu chẳng biết nghĩ gì cứ thế ôm chặt lấy tôi, bao nhiêu ánh mắt trong quán coffe đều đổ dồn về hai đứa.
Tất nhiên là với khung cảnh chướng mắt diễn ra ngay trước mặt, không cần giải thích cũng chẳng cần lý do lý trấu, tôi ăn ngay một đấm muốn trẹo quai hàm, đau thấu trời xanh.
Đấm tôi xong anh Hoàng Ruồi kéo nhỏ Diệu về phía mình, chỉ tay thẳng mặt tôi, hai mắt long lên sòng sọc:
- Tao nhịn mầy đủ rồi nha! Cấm mầy lại gần con Diệu, đừng để tao thấy lần nữa.
Thấy có đánh nhau, tiếng xì xầm bàn tán, tôi nghe rõ mồn một là người ta đang bàn về một vụ đánh ghen. Dù đang đau nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi, à không! Phải nói là cực kỳ phấn khởi, hóa ra suốt hai năm qua tôi giống như một thằng ngốc, người mình thương bấy lâu vẫn chưa thuộc về ai, lòng tự nghĩ " Anh Ruồi đấm cho em vài phát nữa cho em tỉnh ngộ ra". Đúng là cuộc sống có nhiều cái không đoán trước được mà.
Chỉ thấy thắc mắc là thái độ với cách hành xử của Diệu có gì đó không đúng. Trong khi tôi đang loay hoay, đầu óc còn say sẩm sau cú đấm trời giáng thì Diệu với anh Ruồi đã lên taxi đi mất. Mấy người trong quán thấy vậy lại được dịp thêu dệt, đúng thiệt là miệng lưỡi thế gian có muôn vàn lắt léo.
Sau khi trả tiền nước, tôi lủi thủi một mình trên những con đường tấp nập người qua lại, tay cầm áo khoác, tay cầm chiếc khăn lạnh chườm lên má cho đỡ đau.
Đà Lạt mộng mơ, đúng là tỉnh mộng mới thấy giấc mơ còn dang dở. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rồi cười tủm tỉm như người điên, điên vì tình thì có gì là sai!?
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt nghe tiếng " A" rồi thì tôi ngã luôn người ra phía sau, cũng may kịp đưa hai tay ra đỡ nên không bị va đập. Lưng vừa chạm đất còn chưa kịp định thần thì một người con gái xa lạ cũng đã nằm trên người tôi với một mùi hương dịu nhẹ phảng phất.
Lôm côm đỡ cô gái đứng dậy, chưa kịp nói gì thì đã bị người cho ăn một cái tát muốn trẹo quai hàm lần hai.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cô gái lớn tiếng vẻ giận dữ:
- Đi đứng mắt mũi để trên đầu hay sao mà không thấy đường, đụng người ta ngã dơ hết quần áo cũng không thèm xin lỗi, biến thái, lợi dụng.
Ngày gì đen đủi chưa tới hai chục phút ăn liền một cú đấm với một cái tát, chưa kể còn bị chửi nữa nên tôi cáu tiết:
- Làm gì chửi ghê dậy? Thì đi đường lỡ đụng chớ ai muốn, tát cái đau điếng, đẹp mà sao dữ như cọp dậy...
- Rồi sao? Rồi giờ quần áo dính đất cát hết tính sao đây?
- Ai biết! Ngã đè lên tui còn chưa nói...
- Nè! Tại ông không nhìn đường đụng dô tui còn nói gì nữa, tui không biết, muốn làm gì làm, đền bộ đồ mới cho tui.
Lúc này người đi đường chứng kiến vụ việc mới xầm xì chê trách cô gái kia có phần quá đáng, được thể tôi lấn tới:
- Dơ thì giặt, cởi ra đi đưa tui đem đi giặt, cho địa nhỉ nhà giặt xong tui đem qua trả, dơ có chút xíu làm quá.
Như bị ấm ức, cô gái răng thì cắn môi, mắt thì mở tròn hết cỡ nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng hậm hực:
- Nhớ mặt tui nghen! Đồ cái thứ...
Nói rồi nhỏ phủi phủi chỗ lấm đất xong dùng dằng bỏ đi, cứ vài bước chân thì ngoái lại liếc xéo tôi một cái, lại còn giơ tay nấm đấm nữa chứ, con gái con lứa gì mà khó ở quá.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap5:
Nghĩ lại thì người có lỗi là mình, đã vậy còn chịu khó đôi co với một đứa con gái, cứ thấy hèn hèn kiểu gì. Rồi chẳng hiểu lấy động lực từ đâu ra, tôi chạy theo gọi với nhỏ " cọp" đó lại:
- Ê nhỏ dữ dằn, đứng lại coi!
Vừa nghe tiếng tôi nhỏ liền quay ngoắt một trăm tám chục độ, giọng có chút chua ngoa:
- Gì nữa đây, ông đàn bà?
- Xin lỗi!
- Lỗi phải gì xin, đồ thứ đàn ông tính như đàn bà.
- Thì giờ xin lỗi còn gì, nãy ai muốn đụng đâu, chưa kịp nói gì tát cái đau thấy bà biểu sao không bực, gì thì cũng phải để cho người ta giải thích chớ, nằm đè lên tui rồi nói tui biến thái lợi dụng.
- Ê! Ông quê ở đâu dậy? Trên núi xuống hả? Nói kiểu như lỗi là do tui hả?
- Chớ bây giờ muốn sao?
- Nè! Đồ mới mua mới mặc lần đầu mà giờ coi đi, đồ cái thứ..., mới sáng gặp âm binh ám.
- Tóm lại là muốn sao nói luôn đi.
- Tiền! Tiền đây, đền tiền là xong!
- Nhiêu?
- Áo sáu " chăm", váy ba " chăm" bảy.
- Chém vừa thôi! Mấy đồ này vỉa hè bán đầy có mấy chục.
- Nè! Vừa phải thôi nghen! Nhịn đủ rồi nghen.
- Thì nói giá thiệt đi tui đền.
- Giờ có cần tui dắt tới shop hỏi giá hông? Đồ cái thứ đàn ông trả treo như đàn bà. Ê! Tên gì?
- Hiệp!
- Đồ Hiệp đàn bà.
- Tổng cộng một triệu đúng không?
- Ờ!
- Cho số điện thoại shop đi tui gọi hỏi giá đúng tui đưa tiền luôn, nhưng mà phải đưa lại bộ đồ dơ đang mặc cho tui.
- Biến thái!
- Biến thái gì, thì coi như tui bỏ tiền ra mua bộ đồ, không lẽ giờ khi không mất triệu bạc, tiền chớ phải lá mít đâu.
- Nhưng mà tui đang mặc.
- Thì ai biết! Giờ chịu thì tui đưa tiền, không thôi, ai buồn biết liền.
- Ê!
- Gì?
- Nhiêu tuổi?
- Hai sáu! Sao, có vấn đề gì?
- Rãnh dô quán nước ngồi nói chuyện đền bù, đứng giữa đường cãi nhau nãy giờ người ta nhìn hông thấy ngại hả?
- Sao giống má tui quá dậy!
- Đi.
Dứt câu chẳng cần biết tôi đồng ý hay không, nhỏ cứ thế quần áo lấm lem vào quán nước bên cạnh ngồi chễm chệ, tiện tay vẫy tôi vào ngồi kế bên. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp đứa con gái có tính cách...quái như này.
Câu chuyện bắt đầu bằng cái hất hàm của nhỏ:
- Mét mấy mà lùn có chút ét dậy ông?
- Mét năm sáu.
- Hèn gì! Nhỏ má cho uống sữa chuột hả?
- Nhỏ nhà nghèo uống nước cơm gạo chớ lấy đâu ra sữa.
- Ờ! Nãy nói tên gì quên rồi.
- Hiệp!
- Hai sáu tuổi đúng hông! Tui tên Trâm, Bích Trâm, hai mươi bốn mùa xuân.
- Rồi sao?
- Sao trăng gì, đang giới thiệu làm quen không thấy hả?
- Ở đâu ra mà từ đền bộ đồ giờ thành giới thiệu làm quen.
- Ê! Thấy tui sao, đẹp gái hông?
- Đẹp! Rồi sao?
- Chưa có người yêu.
- Ờ! Rồi sao?
- Biết tại sao hông?
- Ai biết! Không quan tâm.
- Tại tính tui nó cộc, ăn nói khô khan nên cứ thằng nào nhào dô tán được mấy bữa là tự động tháo chạy.
- Liên quan gì tới tui mà kể?
- Thì coi như bạn bè ngồi nghe tâm sự xíu đi. Biết nãy đi đâu hông?
- Đi đâu!?
- Hẹn hò với trai, người ta khen tui dễ thương các thứ, lúc đầu còn xã giao nhỏ nhẹ, nói chuyện được một lúc nó âm thầm tính tiền rồi nói đi vệ sinh xong trốn luôn, bà nó chứ.
- Chớ nói gì mà người ta trốn?
- Thì giống như đang nói với ông nè, bọn đàn ông con trai mấy người khó hiểu quá!
- Gì nữa! Đừng có tính tui dô trong đó.
- Tính hết! Mà nói nghe nè.
- Gì?
- Quê ở đâu nói giọng nghe dễ thương dậy?
- Hỏi chi!?
- Thì hỏi cho biết! Tui dân Long An mà tía gốc Đà Lạt, làm dưới Sài Gòn, hè rãnh mới lên đây thăm tía sẵn cua trai.
- Rồi sao!? Nói tràng giang đại hải nãy giờ không thấy cái nào liên quan tới tui.
- Ông chậm tiêu quá! Nãy tui thấy rồi.
- Thấy gì?
- Anh đẹp " troai".
- Ai!?
- Thì cái anh lúc nãy đấm ông chớ ai, người gì cao to đẹp trai dáng chuẩn, men nữa chứ.
- Ờ ờ! Rồi sao thấy hay dậy?
- Nãy ngang qua thấy mà, bận nhìn soái ca nên không để ý tới ông, cãi nhau với ông một lúc mới nhớ. Ê hai người quen nhau hả?
- Hên xui.
- Có số điện thoại hông cho tui, khỏi cần đền bộ đồ.
- Không có! Tự tìm đi, đang bực đừng chọc.
- Ê mà cho hỏi cái nữa?
- Gì!?
- Hồi nãy là..." quánh" ghen hả?
- Ờ!
- Biết ngay mà! Nhìn anh soái ca tung cú đấm cứ như Lý Tiểu Long.
- Nói xong chưa? Giờ có muốn đền hay không tui còn về.
- Từ từ coi, cho tui số điện thoại ông đi.
- Làm gì?
- Thấy nãy giờ nói chuyện cũng hợp, rãnh rãnh alo ra cà phê tán dóc chơi.
- Rãnh nữa! Có ở đây đâu mà gặp.
- Ủa!? Chớ hổng phải ở đây hả? Đi du lịch với gái bị bắt quả tang đánh ghen hả?
- Con lạy "mẹ"! Giờ thì con biết tại sao "mẹ" đẹp mà ế rồi. Nói như đúng rồi.
- Thì nói tính tui cộc hay nói thẳng rồi mà. Ờ cho số điện thoại đi.
- Nói là không có ở đây rồi mà!
- Chớ ở đâu? Sài Gòn?
- Ờ!
- Ngon! Thì xuống Sài Gòn cà phê, cho số điện thoại coi, người gì nói một lần tự hiểu đi, cứ để nhắc tới nhắc lui mắc mệt.
- Đưa điện thoại đây tui bấm số, sợ luôn! Người gì dai dễ sợ.
- Dai như dậy còn chưa ăn ai, ế " quài".
- Rồi đó! Nửa đêm đừng có gọi phá " con" ngủ.
- Hông có đâu mà! Làm người ai làm thế. Hỏi cái này nữa, anh đẹp trai đang ở đâu dậy, có gần đây hông?
- Mệt quá! Thôi tính tiền về, nhức cái đầu, hỏi cả ngày.
- Thì trả lời đi rồi về, ai bắt ở lại đâu.
- Chút có gì tui nhắn tin qua cho. Đang có chuyện gấp.
- Chuyện gì gấp, à à...lại đánh nghen lúc nãy...
- Thôi nha! Dì ơi tính tiền nước.
Tôi vội thanh toán tiền nước xong đánh bài chuồn gấp, thiệt tình chịu không nổi nữa, chưa thấy ai như như nhỏ này, đẹp mà ăn nói "có" duyên dễ sợ.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 6:
Xe vừa dừng trước khách sạn đã thấy anh Hoàng Ruồi ngồi dưới sảnh, bất giác thấy điềm chẳng lành, tôi vỗ nhẹ vai anh tài xế chạy xe thêm một vòng nữa, nhưng rồi tới vòng thứ hai, thứ ba, ngốn hết mấy trăm ngàn tiền taxi mà anh Hoàng Ruồi vẫn lầm lỳ một chỗ.
Cứ ngồi trên xe hoài cũng không phải cách, cùng lắm thì bị đấm thêm cái nữa chớ có gì đâu mà sợ. Tôi xuống xe, tằng hắng một cái xong hít luôn một hơi thật là dài rồi thở ra. Vừa bước được mấy bước thì bị anh Hoàng phát hiện nhưng thay vì thái độ giận dữ, anh ngoắc tay ra dấu bảo tôi tới ngồi cùng. Phen này không chết cũng trọng thương.
Thấy tôi có vẻ ngần ngại, anh Hoàng trấn an:
- Ngồi xuống nói chuyện chút.
- Dạ!
- Sao!? Mặt đỡ đau chưa?
- Dạ...bớt bớt rồi anh.
- Nãy giờ đi đâu?
- Dạ ngồi ở quán nước.
- Ờ! Nãy là do anh hơi nóng, có gì bỏ qua đi, đàn ông với nhau.
Ức chế thiệt chớ, khi không ăn nguyên cú đấm vào mặt xong giờ nói bỏ qua, nhưng mà thôi kệ, dù gì cũng là anh ruột của Diệu, tương lai có thể là anh rể, một điều nhịn chín điều lành, tôi hạ giọng:
- Có gì đâu anh! Chắc hiểu lầm gì đó.
- Ai nói mày hiểu lầm?
Đang bình thường thì anh Hoàng đổi giọng lẫn cách xưng hô khiến tôi toát mồ hôi:
- Dạ! Dạ, tại em không đúng, mà Diệu đâu rồi anh?
- Ngủ! Sẵn anh nói chú luôn, kể từ giờ trở đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con Diệu nữa.
- Là sao, anh?
- Nói một lần thôi không nói lại, đồ đạc chú anh gom bỏ trong balo sẵn, chú coi kiếm khách sạn khác thuê ở, còn không muốn đi đâu thì đi, đừng để con Diệu nó thấy, không vui chút nào đâu.
- Nhưng mà ít gì cũng phải cho em cái lý do, lỡ Diệu dậy không thấy em rồi sao?
- Chú khỏi lo! Nó có dậy cũng không đi tìm đâu.
- Sao anh biết?
- Biết vậy được rồi, còn nếu chú muốn ở lại thì ok! Anh với con Diệu chuyển khách sạn khác, cấm chú rình rập, anh mà phát hiện chú lần mò phía sau thì không hay đâu, anh nói được làm được.
- Dạ nhưng mà...
Không để tôi nói hết câu, anh Hoàng đứng dậy cầm lấy balo ném lên người tôi:
- Chú đi đi, tính anh không thích nói nhiều.
Đoán chừng nếu cứ tiếp tục đôi co sẽ xảy ra chuyện, tôi đưa mắt hướng lên trên cầu thang với hy vọng Diệu tỉnh giấc đi xuống giải thích cho tôi mọi chuyện, nhưng rồi vẫn không có gì xảy ra. Tôi đành xách balo lên, lủi thủi bước ra đường với hàng tá khúc mắc trong đầu, không hiểu sao anh Hoàng lại có vẻ bực tức khó chịu ra mặt với mình như vậy.
Vừa ra khỏi khách sạn, tôi vội lấy ngay điện thoại bấm số của Diệu nhưng lại sợ anh Hoàng bắt máy. Một thoáng ngập ngừng cuối cùng tôi quyết định...liều ăn nhiều. Nhưng hỡi ơi, gọi cả chục cuộc đều " thuê bao quý khách...". Cũng phải thôi, lâu rồi hai đứa đâu có liên lạc qua điện thoại, chắc Diệu đổi số rồi cũng nên.
Có chút thất vọng, tôi nghĩ bụng thôi thì kiếm khách sạn nào gần gần, tìm cách gặp riêng Diệu hỏi cho rõ ngọn nghành. Đang trong dòng suy tư thì điện thoại đổ chuông, số lạ gọi đến:
- A lô! Ai vậy ạ?
- Còn ai nữa, xin số điện thoại anh đẹp trai thì không cho, bộ đồ dơ thì không đền bỏ đi một lèo, rồi gọi nãy giờ cháy cái máy không được luôn là sao? Giỡn mặt tui hả?
- Cọp cái hả?
- Nói ai cọp cái, muốn chết hông? Đền bộ đồ cho tui.
Đang chưa biết đi đâu, suy nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, lại thêm nhỏ hung dữ cứ làm phiền suốt, tôi tắt máy ngay và luôn.
Nhỏ dữ dằn không để tôi yên, hết nhắn tin rồi đến nhá máy liên tù tì. Định bụng chặn số mà không nỡ nên đành gọi lại:
- Bị khùng hả? Rãnh không có gì làm sao phá quài dậy? Ở không rãnh mông hay gì?
Vẫn như cũ, giọng nhỏ tức tối:
- Đền bộ đồ cho tui, đồ biến thái.
Chịu hết nổi, tôi hét lại:
- Đồ cọp cái.
Nhỏ cũng không chịu thua:
- Biến thái, lợi dụng, lùn chút ét, mặt xấu xa đền bộ đồ cho tui.
- Ở đâu?
- Gì?
- Tui hỏi là đang ở đâu?
- Nói chuyện với con gái mà nạt nộ dậy đó hả, khó ưa.
- Giờ tui hỏi lại lần nữa đang ở đâu, tui tới đưa tiền xong đừng có làm phiền tui nữa, được chưa, nói tiếng Việt mà.
- Nè! Tui nói cho ông biết nghen! Không phải có tiền là muốn nói gì nói nghen.
- Ê! Nói nghe nè, nhỏ giờ bị ai đập chưa?
- Ý gì?
- À không! Nói vu vơ dậy thôi, mà nói cái nữa nè, coi mượn tiền ai mua bảo hiểm đi.
- Bảo hiểm gì ông cố nội?
- Bảo hiểm trinh tiết. Cái nết hả miệng ra là nói như chửi vào mặt người ta có chó nó dám lấy, đóng mạng nhện tới già mục xương.
- Ê! Vừa phải thôi nghen! Đừng có thấy tui hiền im im rồi làm tới nghen.
- Chốt lại giờ nhanh gọn, cho địa chỉ tui tới đưa tiền, không thì giải tán, nói nhiều nhức đầu quá!
- 31 Bùi Thị Xuân.
- Ờ! Ở im đó đi, tui qua.

Last Updated 02-03-2019 at 22:52
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap 4:
Nhác thấy dáng anh Hoàng Ruồi lấp ló sau cửa kính taxi, một dự cảm không được tốt cho lắm, cứ thấy bất an kiểu gì bủa vây trong đầu.
Nhỏ Diệu chẳng biết nghĩ gì cứ thế ôm chặt lấy tôi, bao nhiêu ánh mắt trong quán coffe đều đổ dồn về hai đứa.
Tất nhiên là với khung cảnh chướng mắt diễn ra ngay trước mặt, không cần giải thích cũng chẳng cần lý do lý trấu, tôi ăn ngay một đấm muốn trẹo quai hàm, đau thấu trời xanh.
Đấm tôi xong anh Hoàng Ruồi kéo nhỏ Diệu về phía mình, chỉ tay thẳng mặt tôi, hai mắt long lên sòng sọc:
- Tao nhịn mầy đủ rồi nha! Cấm mầy lại gần con Diệu, đừng để tao thấy lần nữa.
Thấy có đánh nhau, tiếng xì xầm bàn tán, tôi nghe rõ mồn một là người ta đang bàn về một vụ đánh ghen. Dù đang đau nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi, à không! Phải nói là cực kỳ phấn khởi, hóa ra suốt hai năm qua tôi giống như một thằng ngốc, người mình thương bấy lâu vẫn chưa thuộc về ai, lòng tự nghĩ " Anh Ruồi đấm cho em vài phát nữa cho em tỉnh ngộ ra". Đúng là cuộc sống có nhiều cái không đoán trước được mà.
Chỉ thấy thắc mắc là thái độ với cách hành xử của Diệu có gì đó không đúng. Trong khi tôi đang loay hoay, đầu óc còn say sẩm sau cú đấm trời giáng thì Diệu với anh Ruồi đã lên taxi đi mất. Mấy người trong quán thấy vậy lại được dịp thêu dệt, đúng thiệt là miệng lưỡi thế gian có muôn vàn lắt léo.
Sau khi trả tiền nước, tôi lủi thủi một mình trên những con đường tấp nập người qua lại, tay cầm áo khoác, tay cầm chiếc khăn lạnh chườm lên má cho đỡ đau.
Đà Lạt mộng mơ, đúng là tỉnh mộng mới thấy giấc mơ còn dang dở. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rồi cười tủm tỉm như người điên, điên vì tình thì có gì là sai!?
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt nghe tiếng " A" rồi thì tôi ngã luôn người ra phía sau, cũng may kịp đưa hai tay ra đỡ nên không bị va đập. Lưng vừa chạm đất còn chưa kịp định thần thì một người con gái xa lạ cũng đã nằm trên người tôi với một mùi hương dịu nhẹ phảng phất.
Lôm côm đỡ cô gái đứng dậy, chưa kịp nói gì thì đã bị người cho ăn một cái tát muốn trẹo quai hàm lần hai.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cô gái lớn tiếng vẻ giận dữ:
- Đi đứng mắt mũi để trên đầu hay sao mà không thấy đường, đụng người ta ngã dơ hết quần áo cũng không thèm xin lỗi, biến thái, lợi dụng.
Ngày gì đen đủi chưa tới hai chục phút ăn liền một cú đấm với một cái tát, chưa kể còn bị chửi nữa nên tôi cáu tiết:
- Làm gì chửi ghê dậy? Thì đi đường lỡ đụng chớ ai muốn, tát cái đau điếng, đẹp mà sao dữ như cọp dậy...
- Rồi sao? Rồi giờ quần áo dính đất cát hết tính sao đây?
- Ai biết! Ngã đè lên tui còn chưa nói...
- Nè! Tại ông không nhìn đường đụng dô tui còn nói gì nữa, tui không biết, muốn làm gì làm, đền bộ đồ mới cho tui.
Lúc này người đi đường chứng kiến vụ việc mới xầm xì chê trách cô gái kia có phần quá đáng, được thể tôi lấn tới:
- Dơ thì giặt, cởi ra đi đưa tui đem đi giặt, cho địa nhỉ nhà giặt xong tui đem qua trả, dơ có chút xíu làm quá.
Như bị ấm ức, cô gái răng thì cắn môi, mắt thì mở tròn hết cỡ nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng hậm hực:
- Nhớ mặt tui nghen! Đồ cái thứ...
Nói rồi nhỏ phủi phủi chỗ lấm đất xong dùng dằng bỏ đi, cứ vài bước chân thì ngoái lại liếc xéo tôi một cái, lại còn giơ tay nấm đấm nữa chứ, con gái con lứa gì mà khó ở quá.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap5:
Nghĩ lại thì người có lỗi là mình, đã vậy còn chịu khó đôi co với một đứa con gái, cứ thấy hèn hèn kiểu gì. Rồi chẳng hiểu lấy động lực từ đâu ra, tôi chạy theo gọi với nhỏ " cọp" đó lại:
- Ê nhỏ dữ dằn, đứng lại coi!
Vừa nghe tiếng tôi nhỏ liền quay ngoắt một trăm tám chục độ, giọng có chút chua ngoa:
- Gì nữa đây, ông đàn bà?
- Xin lỗi!
- Lỗi phải gì xin, đồ thứ đàn ông tính như đàn bà.
- Thì giờ xin lỗi còn gì, nãy ai muốn đụng đâu, chưa kịp nói gì tát cái đau thấy bà biểu sao không bực, gì thì cũng phải để cho người ta giải thích chớ, nằm đè lên tui rồi nói tui biến thái lợi dụng.
- Ê! Ông quê ở đâu dậy? Trên núi xuống hả? Nói kiểu như lỗi là do tui hả?
- Chớ bây giờ muốn sao?
- Nè! Đồ mới mua mới mặc lần đầu mà giờ coi đi, đồ cái thứ..., mới sáng gặp âm binh ám.
- Tóm lại là muốn sao nói luôn đi.
- Tiền! Tiền đây, đền tiền là xong!
- Nhiêu?
- Áo sáu " chăm", váy ba " chăm" bảy.
- Chém vừa thôi! Mấy đồ này vỉa hè bán đầy có mấy chục.
- Nè! Vừa phải thôi nghen! Nhịn đủ rồi nghen.
- Thì nói giá thiệt đi tui đền.
- Giờ có cần tui dắt tới shop hỏi giá hông? Đồ cái thứ đàn ông trả treo như đàn bà. Ê! Tên gì?
- Hiệp!
- Đồ Hiệp đàn bà.
- Tổng cộng một triệu đúng không?
- Ờ!
- Cho số điện thoại shop đi tui gọi hỏi giá đúng tui đưa tiền luôn, nhưng mà phải đưa lại bộ đồ dơ đang mặc cho tui.
- Biến thái!
- Biến thái gì, thì coi như tui bỏ tiền ra mua bộ đồ, không lẽ giờ khi không mất triệu bạc, tiền chớ phải lá mít đâu.
- Nhưng mà tui đang mặc.
- Thì ai biết! Giờ chịu thì tui đưa tiền, không thôi, ai buồn biết liền.
- Ê!
- Gì?
- Nhiêu tuổi?
- Hai sáu! Sao, có vấn đề gì?
- Rãnh dô quán nước ngồi nói chuyện đền bù, đứng giữa đường cãi nhau nãy giờ người ta nhìn hông thấy ngại hả?
- Sao giống má tui quá dậy!
- Đi.
Dứt câu chẳng cần biết tôi đồng ý hay không, nhỏ cứ thế quần áo lấm lem vào quán nước bên cạnh ngồi chễm chệ, tiện tay vẫy tôi vào ngồi kế bên. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp đứa con gái có tính cách...quái như này.
Câu chuyện bắt đầu bằng cái hất hàm của nhỏ:
- Mét mấy mà lùn có chút ét dậy ông?
- Mét năm sáu.
- Hèn gì! Nhỏ má cho uống sữa chuột hả?
- Nhỏ nhà nghèo uống nước cơm gạo chớ lấy đâu ra sữa.
- Ờ! Nãy nói tên gì quên rồi.
- Hiệp!
- Hai sáu tuổi đúng hông! Tui tên Trâm, Bích Trâm, hai mươi bốn mùa xuân.
- Rồi sao?
- Sao trăng gì, đang giới thiệu làm quen không thấy hả?
- Ở đâu ra mà từ đền bộ đồ giờ thành giới thiệu làm quen.
- Ê! Thấy tui sao, đẹp gái hông?
- Đẹp! Rồi sao?
- Chưa có người yêu.
- Ờ! Rồi sao?
- Biết tại sao hông?
- Ai biết! Không quan tâm.
- Tại tính tui nó cộc, ăn nói khô khan nên cứ thằng nào nhào dô tán được mấy bữa là tự động tháo chạy.
- Liên quan gì tới tui mà kể?
- Thì coi như bạn bè ngồi nghe tâm sự xíu đi. Biết nãy đi đâu hông?
- Đi đâu!?
- Hẹn hò với trai, người ta khen tui dễ thương các thứ, lúc đầu còn xã giao nhỏ nhẹ, nói chuyện được một lúc nó âm thầm tính tiền rồi nói đi vệ sinh xong trốn luôn, bà nó chứ.
- Chớ nói gì mà người ta trốn?
- Thì giống như đang nói với ông nè, bọn đàn ông con trai mấy người khó hiểu quá!
- Gì nữa! Đừng có tính tui dô trong đó.
- Tính hết! Mà nói nghe nè.
- Gì?
- Quê ở đâu nói giọng nghe dễ thương dậy?
- Hỏi chi!?
- Thì hỏi cho biết! Tui dân Long An mà tía gốc Đà Lạt, làm dưới Sài Gòn, hè rãnh mới lên đây thăm tía sẵn cua trai.
- Rồi sao!? Nói tràng giang đại hải nãy giờ không thấy cái nào liên quan tới tui.
- Ông chậm tiêu quá! Nãy tui thấy rồi.
- Thấy gì?
- Anh đẹp " troai".
- Ai!?
- Thì cái anh lúc nãy đấm ông chớ ai, người gì cao to đẹp trai dáng chuẩn, men nữa chứ.
- Ờ ờ! Rồi sao thấy hay dậy?
- Nãy ngang qua thấy mà, bận nhìn soái ca nên không để ý tới ông, cãi nhau với ông một lúc mới nhớ. Ê hai người quen nhau hả?
- Hên xui.
- Có số điện thoại hông cho tui, khỏi cần đền bộ đồ.
- Không có! Tự tìm đi, đang bực đừng chọc.
- Ê mà cho hỏi cái nữa?
- Gì!?
- Hồi nãy là..." quánh" ghen hả?
- Ờ!
- Biết ngay mà! Nhìn anh soái ca tung cú đấm cứ như Lý Tiểu Long.
- Nói xong chưa? Giờ có muốn đền hay không tui còn về.
- Từ từ coi, cho tui số điện thoại ông đi.
- Làm gì?
- Thấy nãy giờ nói chuyện cũng hợp, rãnh rãnh alo ra cà phê tán dóc chơi.
- Rãnh nữa! Có ở đây đâu mà gặp.
- Ủa!? Chớ hổng phải ở đây hả? Đi du lịch với gái bị bắt quả tang đánh ghen hả?
- Con lạy "mẹ"! Giờ thì con biết tại sao "mẹ" đẹp mà ế rồi. Nói như đúng rồi.
- Thì nói tính tui cộc hay nói thẳng rồi mà. Ờ cho số điện thoại đi.
- Nói là không có ở đây rồi mà!
- Chớ ở đâu? Sài Gòn?
- Ờ!
- Ngon! Thì xuống Sài Gòn cà phê, cho số điện thoại coi, người gì nói một lần tự hiểu đi, cứ để nhắc tới nhắc lui mắc mệt.
- Đưa điện thoại đây tui bấm số, sợ luôn! Người gì dai dễ sợ.
- Dai như dậy còn chưa ăn ai, ế " quài".
- Rồi đó! Nửa đêm đừng có gọi phá " con" ngủ.
- Hông có đâu mà! Làm người ai làm thế. Hỏi cái này nữa, anh đẹp trai đang ở đâu dậy, có gần đây hông?
- Mệt quá! Thôi tính tiền về, nhức cái đầu, hỏi cả ngày.
- Thì trả lời đi rồi về, ai bắt ở lại đâu.
- Chút có gì tui nhắn tin qua cho. Đang có chuyện gấp.
- Chuyện gì gấp, à à...lại đánh nghen lúc nãy...
- Thôi nha! Dì ơi tính tiền nước.
Tôi vội thanh toán tiền nước xong đánh bài chuồn gấp, thiệt tình chịu không nổi nữa, chưa thấy ai như như nhỏ này, đẹp mà ăn nói "có" duyên dễ sợ.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 6:
Xe vừa dừng trước khách sạn đã thấy anh Hoàng Ruồi ngồi dưới sảnh, bất giác thấy điềm chẳng lành, tôi vỗ nhẹ vai anh tài xế chạy xe thêm một vòng nữa, nhưng rồi tới vòng thứ hai, thứ ba, ngốn hết mấy trăm ngàn tiền taxi mà anh Hoàng Ruồi vẫn lầm lỳ một chỗ.
Cứ ngồi trên xe hoài cũng không phải cách, cùng lắm thì bị đấm thêm cái nữa chớ có gì đâu mà sợ. Tôi xuống xe, tằng hắng một cái xong hít luôn một hơi thật là dài rồi thở ra. Vừa bước được mấy bước thì bị anh Hoàng phát hiện nhưng thay vì thái độ giận dữ, anh ngoắc tay ra dấu bảo tôi tới ngồi cùng. Phen này không chết cũng trọng thương.
Thấy tôi có vẻ ngần ngại, anh Hoàng trấn an:
- Ngồi xuống nói chuyện chút.
- Dạ!
- Sao!? Mặt đỡ đau chưa?
- Dạ...bớt bớt rồi anh.
- Nãy giờ đi đâu?
- Dạ ngồi ở quán nước.
- Ờ! Nãy là do anh hơi nóng, có gì bỏ qua đi, đàn ông với nhau.
Ức chế thiệt chớ, khi không ăn nguyên cú đấm vào mặt xong giờ nói bỏ qua, nhưng mà thôi kệ, dù gì cũng là anh ruột của Diệu, tương lai có thể là anh rể, một điều nhịn chín điều lành, tôi hạ giọng:
- Có gì đâu anh! Chắc hiểu lầm gì đó.
- Ai nói mày hiểu lầm?
Đang bình thường thì anh Hoàng đổi giọng lẫn cách xưng hô khiến tôi toát mồ hôi:
- Dạ! Dạ, tại em không đúng, mà Diệu đâu rồi anh?
- Ngủ! Sẵn anh nói chú luôn, kể từ giờ trở đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con Diệu nữa.
- Là sao, anh?
- Nói một lần thôi không nói lại, đồ đạc chú anh gom bỏ trong balo sẵn, chú coi kiếm khách sạn khác thuê ở, còn không muốn đi đâu thì đi, đừng để con Diệu nó thấy, không vui chút nào đâu.
- Nhưng mà ít gì cũng phải cho em cái lý do, lỡ Diệu dậy không thấy em rồi sao?
- Chú khỏi lo! Nó có dậy cũng không đi tìm đâu.
- Sao anh biết?
- Biết vậy được rồi, còn nếu chú muốn ở lại thì ok! Anh với con Diệu chuyển khách sạn khác, cấm chú rình rập, anh mà phát hiện chú lần mò phía sau thì không hay đâu, anh nói được làm được.
- Dạ nhưng mà...
Không để tôi nói hết câu, anh Hoàng đứng dậy cầm lấy balo ném lên người tôi:
- Chú đi đi, tính anh không thích nói nhiều.
Đoán chừng nếu cứ tiếp tục đôi co sẽ xảy ra chuyện, tôi đưa mắt hướng lên trên cầu thang với hy vọng Diệu tỉnh giấc đi xuống giải thích cho tôi mọi chuyện, nhưng rồi vẫn không có gì xảy ra. Tôi đành xách balo lên, lủi thủi bước ra đường với hàng tá khúc mắc trong đầu, không hiểu sao anh Hoàng lại có vẻ bực tức khó chịu ra mặt với mình như vậy.
Vừa ra khỏi khách sạn, tôi vội lấy ngay điện thoại bấm số của Diệu nhưng lại sợ anh Hoàng bắt máy. Một thoáng ngập ngừng cuối cùng tôi quyết định...liều ăn nhiều. Nhưng hỡi ơi, gọi cả chục cuộc đều " thuê bao quý khách...". Cũng phải thôi, lâu rồi hai đứa đâu có liên lạc qua điện thoại, chắc Diệu đổi số rồi cũng nên.
Có chút thất vọng, tôi nghĩ bụng thôi thì kiếm khách sạn nào gần gần, tìm cách gặp riêng Diệu hỏi cho rõ ngọn nghành. Đang trong dòng suy tư thì điện thoại đổ chuông, số lạ gọi đến:
- A lô! Ai vậy ạ?
- Còn ai nữa, xin số điện thoại anh đẹp trai thì không cho, bộ đồ dơ thì không đền bỏ đi một lèo, rồi gọi nãy giờ cháy cái máy không được luôn là sao? Giỡn mặt tui hả?
- Cọp cái hả?
- Nói ai cọp cái, muốn chết hông? Đền bộ đồ cho tui.
Đang chưa biết đi đâu, suy nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, lại thêm nhỏ hung dữ cứ làm phiền suốt, tôi tắt máy ngay và luôn.
Nhỏ dữ dằn không để tôi yên, hết nhắn tin rồi đến nhá máy liên tù tì. Định bụng chặn số mà không nỡ nên đành gọi lại:
- Bị khùng hả? Rãnh không có gì làm sao phá quài dậy? Ở không rãnh mông hay gì?
Vẫn như cũ, giọng nhỏ tức tối:
- Đền bộ đồ cho tui, đồ biến thái.
Chịu hết nổi, tôi hét lại:
- Đồ cọp cái.
Nhỏ cũng không chịu thua:
- Biến thái, lợi dụng, lùn chút ét, mặt xấu xa đền bộ đồ cho tui.
- Ở đâu?
- Gì?
- Tui hỏi là đang ở đâu?
- Nói chuyện với con gái mà nạt nộ dậy đó hả, khó ưa.
- Giờ tui hỏi lại lần nữa đang ở đâu, tui tới đưa tiền xong đừng có làm phiền tui nữa, được chưa, nói tiếng Việt mà.
- Nè! Tui nói cho ông biết nghen! Không phải có tiền là muốn nói gì nói nghen.
- Ê! Nói nghe nè, nhỏ giờ bị ai đập chưa?
- Ý gì?
- À không! Nói vu vơ dậy thôi, mà nói cái nữa nè, coi mượn tiền ai mua bảo hiểm đi.
- Bảo hiểm gì ông cố nội?
- Bảo hiểm trinh tiết. Cái nết hả miệng ra là nói như chửi vào mặt người ta có chó nó dám lấy, đóng mạng nhện tới già mục xương.
- Ê! Vừa phải thôi nghen! Đừng có thấy tui hiền im im rồi làm tới nghen.
- Chốt lại giờ nhanh gọn, cho địa chỉ tui tới đưa tiền, không thì giải tán, nói nhiều nhức đầu quá!
- 31 Bùi Thị Xuân.
- Ờ! Ở im đó đi, tui qua.

Last Updated 02-03-2019 at 22:52
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap 4:
Nhác thấy dáng anh Hoàng Ruồi lấp ló sau cửa kính taxi, một dự cảm không được tốt cho lắm, cứ thấy bất an kiểu gì bủa vây trong đầu.
Nhỏ Diệu chẳng biết nghĩ gì cứ thế ôm chặt lấy tôi, bao nhiêu ánh mắt trong quán coffe đều đổ dồn về hai đứa.
Tất nhiên là với khung cảnh chướng mắt diễn ra ngay trước mặt, không cần giải thích cũng chẳng cần lý do lý trấu, tôi ăn ngay một đấm muốn trẹo quai hàm, đau thấu trời xanh.
Đấm tôi xong anh Hoàng Ruồi kéo nhỏ Diệu về phía mình, chỉ tay thẳng mặt tôi, hai mắt long lên sòng sọc:
- Tao nhịn mầy đủ rồi nha! Cấm mầy lại gần con Diệu, đừng để tao thấy lần nữa.
Thấy có đánh nhau, tiếng xì xầm bàn tán, tôi nghe rõ mồn một là người ta đang bàn về một vụ đánh ghen. Dù đang đau nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi, à không! Phải nói là cực kỳ phấn khởi, hóa ra suốt hai năm qua tôi giống như một thằng ngốc, người mình thương bấy lâu vẫn chưa thuộc về ai, lòng tự nghĩ " Anh Ruồi đấm cho em vài phát nữa cho em tỉnh ngộ ra". Đúng là cuộc sống có nhiều cái không đoán trước được mà.
Chỉ thấy thắc mắc là thái độ với cách hành xử của Diệu có gì đó không đúng. Trong khi tôi đang loay hoay, đầu óc còn say sẩm sau cú đấm trời giáng thì Diệu với anh Ruồi đã lên taxi đi mất. Mấy người trong quán thấy vậy lại được dịp thêu dệt, đúng thiệt là miệng lưỡi thế gian có muôn vàn lắt léo.
Sau khi trả tiền nước, tôi lủi thủi một mình trên những con đường tấp nập người qua lại, tay cầm áo khoác, tay cầm chiếc khăn lạnh chườm lên má cho đỡ đau.
Đà Lạt mộng mơ, đúng là tỉnh mộng mới thấy giấc mơ còn dang dở. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rồi cười tủm tỉm như người điên, điên vì tình thì có gì là sai!?
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt nghe tiếng " A" rồi thì tôi ngã luôn người ra phía sau, cũng may kịp đưa hai tay ra đỡ nên không bị va đập. Lưng vừa chạm đất còn chưa kịp định thần thì một người con gái xa lạ cũng đã nằm trên người tôi với một mùi hương dịu nhẹ phảng phất.
Lôm côm đỡ cô gái đứng dậy, chưa kịp nói gì thì đã bị người cho ăn một cái tát muốn trẹo quai hàm lần hai.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cô gái lớn tiếng vẻ giận dữ:
- Đi đứng mắt mũi để trên đầu hay sao mà không thấy đường, đụng người ta ngã dơ hết quần áo cũng không thèm xin lỗi, biến thái, lợi dụng.
Ngày gì đen đủi chưa tới hai chục phút ăn liền một cú đấm với một cái tát, chưa kể còn bị chửi nữa nên tôi cáu tiết:
- Làm gì chửi ghê dậy? Thì đi đường lỡ đụng chớ ai muốn, tát cái đau điếng, đẹp mà sao dữ như cọp dậy...
- Rồi sao? Rồi giờ quần áo dính đất cát hết tính sao đây?
- Ai biết! Ngã đè lên tui còn chưa nói...
- Nè! Tại ông không nhìn đường đụng dô tui còn nói gì nữa, tui không biết, muốn làm gì làm, đền bộ đồ mới cho tui.
Lúc này người đi đường chứng kiến vụ việc mới xầm xì chê trách cô gái kia có phần quá đáng, được thể tôi lấn tới:
- Dơ thì giặt, cởi ra đi đưa tui đem đi giặt, cho địa nhỉ nhà giặt xong tui đem qua trả, dơ có chút xíu làm quá.
Như bị ấm ức, cô gái răng thì cắn môi, mắt thì mở tròn hết cỡ nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng hậm hực:
- Nhớ mặt tui nghen! Đồ cái thứ...
Nói rồi nhỏ phủi phủi chỗ lấm đất xong dùng dằng bỏ đi, cứ vài bước chân thì ngoái lại liếc xéo tôi một cái, lại còn giơ tay nấm đấm nữa chứ, con gái con lứa gì mà khó ở quá.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap5:
Nghĩ lại thì người có lỗi là mình, đã vậy còn chịu khó đôi co với một đứa con gái, cứ thấy hèn hèn kiểu gì. Rồi chẳng hiểu lấy động lực từ đâu ra, tôi chạy theo gọi với nhỏ " cọp" đó lại:
- Ê nhỏ dữ dằn, đứng lại coi!
Vừa nghe tiếng tôi nhỏ liền quay ngoắt một trăm tám chục độ, giọng có chút chua ngoa:
- Gì nữa đây, ông đàn bà?
- Xin lỗi!
- Lỗi phải gì xin, đồ thứ đàn ông tính như đàn bà.
- Thì giờ xin lỗi còn gì, nãy ai muốn đụng đâu, chưa kịp nói gì tát cái đau thấy bà biểu sao không bực, gì thì cũng phải để cho người ta giải thích chớ, nằm đè lên tui rồi nói tui biến thái lợi dụng.
- Ê! Ông quê ở đâu dậy? Trên núi xuống hả? Nói kiểu như lỗi là do tui hả?
- Chớ bây giờ muốn sao?
- Nè! Đồ mới mua mới mặc lần đầu mà giờ coi đi, đồ cái thứ..., mới sáng gặp âm binh ám.
- Tóm lại là muốn sao nói luôn đi.
- Tiền! Tiền đây, đền tiền là xong!
- Nhiêu?
- Áo sáu " chăm", váy ba " chăm" bảy.
- Chém vừa thôi! Mấy đồ này vỉa hè bán đầy có mấy chục.
- Nè! Vừa phải thôi nghen! Nhịn đủ rồi nghen.
- Thì nói giá thiệt đi tui đền.
- Giờ có cần tui dắt tới shop hỏi giá hông? Đồ cái thứ đàn ông trả treo như đàn bà. Ê! Tên gì?
- Hiệp!
- Đồ Hiệp đàn bà.
- Tổng cộng một triệu đúng không?
- Ờ!
- Cho số điện thoại shop đi tui gọi hỏi giá đúng tui đưa tiền luôn, nhưng mà phải đưa lại bộ đồ dơ đang mặc cho tui.
- Biến thái!
- Biến thái gì, thì coi như tui bỏ tiền ra mua bộ đồ, không lẽ giờ khi không mất triệu bạc, tiền chớ phải lá mít đâu.
- Nhưng mà tui đang mặc.
- Thì ai biết! Giờ chịu thì tui đưa tiền, không thôi, ai buồn biết liền.
- Ê!
- Gì?
- Nhiêu tuổi?
- Hai sáu! Sao, có vấn đề gì?
- Rãnh dô quán nước ngồi nói chuyện đền bù, đứng giữa đường cãi nhau nãy giờ người ta nhìn hông thấy ngại hả?
- Sao giống má tui quá dậy!
- Đi.
Dứt câu chẳng cần biết tôi đồng ý hay không, nhỏ cứ thế quần áo lấm lem vào quán nước bên cạnh ngồi chễm chệ, tiện tay vẫy tôi vào ngồi kế bên. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp đứa con gái có tính cách...quái như này.
Câu chuyện bắt đầu bằng cái hất hàm của nhỏ:
- Mét mấy mà lùn có chút ét dậy ông?
- Mét năm sáu.
- Hèn gì! Nhỏ má cho uống sữa chuột hả?
- Nhỏ nhà nghèo uống nước cơm gạo chớ lấy đâu ra sữa.
- Ờ! Nãy nói tên gì quên rồi.
- Hiệp!
- Hai sáu tuổi đúng hông! Tui tên Trâm, Bích Trâm, hai mươi bốn mùa xuân.
- Rồi sao?
- Sao trăng gì, đang giới thiệu làm quen không thấy hả?
- Ở đâu ra mà từ đền bộ đồ giờ thành giới thiệu làm quen.
- Ê! Thấy tui sao, đẹp gái hông?
- Đẹp! Rồi sao?
- Chưa có người yêu.
- Ờ! Rồi sao?
- Biết tại sao hông?
- Ai biết! Không quan tâm.
- Tại tính tui nó cộc, ăn nói khô khan nên cứ thằng nào nhào dô tán được mấy bữa là tự động tháo chạy.
- Liên quan gì tới tui mà kể?
- Thì coi như bạn bè ngồi nghe tâm sự xíu đi. Biết nãy đi đâu hông?
- Đi đâu!?
- Hẹn hò với trai, người ta khen tui dễ thương các thứ, lúc đầu còn xã giao nhỏ nhẹ, nói chuyện được một lúc nó âm thầm tính tiền rồi nói đi vệ sinh xong trốn luôn, bà nó chứ.
- Chớ nói gì mà người ta trốn?
- Thì giống như đang nói với ông nè, bọn đàn ông con trai mấy người khó hiểu quá!
- Gì nữa! Đừng có tính tui dô trong đó.
- Tính hết! Mà nói nghe nè.
- Gì?
- Quê ở đâu nói giọng nghe dễ thương dậy?
- Hỏi chi!?
- Thì hỏi cho biết! Tui dân Long An mà tía gốc Đà Lạt, làm dưới Sài Gòn, hè rãnh mới lên đây thăm tía sẵn cua trai.
- Rồi sao!? Nói tràng giang đại hải nãy giờ không thấy cái nào liên quan tới tui.
- Ông chậm tiêu quá! Nãy tui thấy rồi.
- Thấy gì?
- Anh đẹp " troai".
- Ai!?
- Thì cái anh lúc nãy đấm ông chớ ai, người gì cao to đẹp trai dáng chuẩn, men nữa chứ.
- Ờ ờ! Rồi sao thấy hay dậy?
- Nãy ngang qua thấy mà, bận nhìn soái ca nên không để ý tới ông, cãi nhau với ông một lúc mới nhớ. Ê hai người quen nhau hả?
- Hên xui.
- Có số điện thoại hông cho tui, khỏi cần đền bộ đồ.
- Không có! Tự tìm đi, đang bực đừng chọc.
- Ê mà cho hỏi cái nữa?
- Gì!?
- Hồi nãy là..." quánh" ghen hả?
- Ờ!
- Biết ngay mà! Nhìn anh soái ca tung cú đấm cứ như Lý Tiểu Long.
- Nói xong chưa? Giờ có muốn đền hay không tui còn về.
- Từ từ coi, cho tui số điện thoại ông đi.
- Làm gì?
- Thấy nãy giờ nói chuyện cũng hợp, rãnh rãnh alo ra cà phê tán dóc chơi.
- Rãnh nữa! Có ở đây đâu mà gặp.
- Ủa!? Chớ hổng phải ở đây hả? Đi du lịch với gái bị bắt quả tang đánh ghen hả?
- Con lạy "mẹ"! Giờ thì con biết tại sao "mẹ" đẹp mà ế rồi. Nói như đúng rồi.
- Thì nói tính tui cộc hay nói thẳng rồi mà. Ờ cho số điện thoại đi.
- Nói là không có ở đây rồi mà!
- Chớ ở đâu? Sài Gòn?
- Ờ!
- Ngon! Thì xuống Sài Gòn cà phê, cho số điện thoại coi, người gì nói một lần tự hiểu đi, cứ để nhắc tới nhắc lui mắc mệt.
- Đưa điện thoại đây tui bấm số, sợ luôn! Người gì dai dễ sợ.
- Dai như dậy còn chưa ăn ai, ế " quài".
- Rồi đó! Nửa đêm đừng có gọi phá " con" ngủ.
- Hông có đâu mà! Làm người ai làm thế. Hỏi cái này nữa, anh đẹp trai đang ở đâu dậy, có gần đây hông?
- Mệt quá! Thôi tính tiền về, nhức cái đầu, hỏi cả ngày.
- Thì trả lời đi rồi về, ai bắt ở lại đâu.
- Chút có gì tui nhắn tin qua cho. Đang có chuyện gấp.
- Chuyện gì gấp, à à...lại đánh nghen lúc nãy...
- Thôi nha! Dì ơi tính tiền nước.
Tôi vội thanh toán tiền nước xong đánh bài chuồn gấp, thiệt tình chịu không nổi nữa, chưa thấy ai như như nhỏ này, đẹp mà ăn nói "có" duyên dễ sợ.
Người Yêu Tui 5 Tuổi.
Chap 6:
Xe vừa dừng trước khách sạn đã thấy anh Hoàng Ruồi ngồi dưới sảnh, bất giác thấy điềm chẳng lành, tôi vỗ nhẹ vai anh tài xế chạy xe thêm một vòng nữa, nhưng rồi tới vòng thứ hai, thứ ba, ngốn hết mấy trăm ngàn tiền taxi mà anh Hoàng Ruồi vẫn lầm lỳ một chỗ.
Cứ ngồi trên xe hoài cũng không phải cách, cùng lắm thì bị đấm thêm cái nữa chớ có gì đâu mà sợ. Tôi xuống xe, tằng hắng một cái xong hít luôn một hơi thật là dài rồi thở ra. Vừa bước được mấy bước thì bị anh Hoàng phát hiện nhưng thay vì thái độ giận dữ, anh ngoắc tay ra dấu bảo tôi tới ngồi cùng. Phen này không chết cũng trọng thương.
Thấy tôi có vẻ ngần ngại, anh Hoàng trấn an:
- Ngồi xuống nói chuyện chút.
- Dạ!
- Sao!? Mặt đỡ đau chưa?
- Dạ...bớt bớt rồi anh.
- Nãy giờ đi đâu?
- Dạ ngồi ở quán nước.
- Ờ! Nãy là do anh hơi nóng, có gì bỏ qua đi, đàn ông với nhau.
Ức chế thiệt chớ, khi không ăn nguyên cú đấm vào mặt xong giờ nói bỏ qua, nhưng mà thôi kệ, dù gì cũng là anh ruột của Diệu, tương lai có thể là anh rể, một điều nhịn chín điều lành, tôi hạ giọng:
- Có gì đâu anh! Chắc hiểu lầm gì đó.
- Ai nói mày hiểu lầm?
Đang bình thường thì anh Hoàng đổi giọng lẫn cách xưng hô khiến tôi toát mồ hôi:
- Dạ! Dạ, tại em không đúng, mà Diệu đâu rồi anh?
- Ngủ! Sẵn anh nói chú luôn, kể từ giờ trở đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con Diệu nữa.
- Là sao, anh?
- Nói một lần thôi không nói lại, đồ đạc chú anh gom bỏ trong balo sẵn, chú coi kiếm khách sạn khác thuê ở, còn không muốn đi đâu thì đi, đừng để con Diệu nó thấy, không vui chút nào đâu.
- Nhưng mà ít gì cũng phải cho em cái lý do, lỡ Diệu dậy không thấy em rồi sao?
- Chú khỏi lo! Nó có dậy cũng không đi tìm đâu.
- Sao anh biết?
- Biết vậy được rồi, còn nếu chú muốn ở lại thì ok! Anh với con Diệu chuyển khách sạn khác, cấm chú rình rập, anh mà phát hiện chú lần mò phía sau thì không hay đâu, anh nói được làm được.
- Dạ nhưng mà...
Không để tôi nói hết câu, anh Hoàng đứng dậy cầm lấy balo ném lên người tôi:
- Chú đi đi, tính anh không thích nói nhiều.
Đoán chừng nếu cứ tiếp tục đôi co sẽ xảy ra chuyện, tôi đưa mắt hướng lên trên cầu thang với hy vọng Diệu tỉnh giấc đi xuống giải thích cho tôi mọi chuyện, nhưng rồi vẫn không có gì xảy ra. Tôi đành xách balo lên, lủi thủi bước ra đường với hàng tá khúc mắc trong đầu, không hiểu sao anh Hoàng lại có vẻ bực tức khó chịu ra mặt với mình như vậy.
Vừa ra khỏi khách sạn, tôi vội lấy ngay điện thoại bấm số của Diệu nhưng lại sợ anh Hoàng bắt máy. Một thoáng ngập ngừng cuối cùng tôi quyết định...liều ăn nhiều. Nhưng hỡi ơi, gọi cả chục cuộc đều " thuê bao quý khách...". Cũng phải thôi, lâu rồi hai đứa đâu có liên lạc qua điện thoại, chắc Diệu đổi số rồi cũng nên.
Có chút thất vọng, tôi nghĩ bụng thôi thì kiếm khách sạn nào gần gần, tìm cách gặp riêng Diệu hỏi cho rõ ngọn nghành. Đang trong dòng suy tư thì điện thoại đổ chuông, số lạ gọi đến:
- A lô! Ai vậy ạ?
- Còn ai nữa, xin số điện thoại anh đẹp trai thì không cho, bộ đồ dơ thì không đền bỏ đi một lèo, rồi gọi nãy giờ cháy cái máy không được luôn là sao? Giỡn mặt tui hả?
- Cọp cái hả?
- Nói ai cọp cái, muốn chết hông? Đền bộ đồ cho tui.
Đang chưa biết đi đâu, suy nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, lại thêm nhỏ hung dữ cứ làm phiền suốt, tôi tắt máy ngay và luôn.
Nhỏ dữ dằn không để tôi yên, hết nhắn tin rồi đến nhá máy liên tù tì. Định bụng chặn số mà không nỡ nên đành gọi lại:
- Bị khùng hả? Rãnh không có gì làm sao phá quài dậy? Ở không rãnh mông hay gì?
Vẫn như cũ, giọng nhỏ tức tối:
- Đền bộ đồ cho tui, đồ biến thái.
Chịu hết nổi, tôi hét lại:
- Đồ cọp cái.
Nhỏ cũng không chịu thua:
- Biến thái, lợi dụng, lùn chút ét, mặt xấu xa đền bộ đồ cho tui.
- Ở đâu?
- Gì?
- Tui hỏi là đang ở đâu?
- Nói chuyện với con gái mà nạt nộ dậy đó hả, khó ưa.
- Giờ tui hỏi lại lần nữa đang ở đâu, tui tới đưa tiền xong đừng có làm phiền tui nữa, được chưa, nói tiếng Việt mà.
- Nè! Tui nói cho ông biết nghen! Không phải có tiền là muốn nói gì nói nghen.
- Ê! Nói nghe nè, nhỏ giờ bị ai đập chưa?
- Ý gì?
- À không! Nói vu vơ dậy thôi, mà nói cái nữa nè, coi mượn tiền ai mua bảo hiểm đi.
- Bảo hiểm gì ông cố nội?
- Bảo hiểm trinh tiết. Cái nết hả miệng ra là nói như chửi vào mặt người ta có chó nó dám lấy, đóng mạng nhện tới già mục xương.
- Ê! Vừa phải thôi nghen! Đừng có thấy tui hiền im im rồi làm tới nghen.
- Chốt lại giờ nhanh gọn, cho địa chỉ tui tới đưa tiền, không thì giải tán, nói nhiều nhức đầu quá!
- 31 Bùi Thị Xuân.
- Ờ! Ở im đó đi, tui qua.

Last Updated 02-03-2019 at 13:23
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap 4:
Nhác thấy dáng anh Hoàng Ruồi lấp ló sau cửa kính taxi, một dự cảm không được tốt cho lắm, cứ thấy bất an kiểu gì bủa vây trong đầu.
Nhỏ Diệu chẳng biết nghĩ gì cứ thế ôm chặt lấy tôi, bao nhiêu ánh mắt trong quán coffe đều đổ dồn về hai đứa.
Tất nhiên là với khung cảnh chướng mắt diễn ra ngay trước mặt, không cần giải thích cũng chẳng cần lý do lý trấu, tôi ăn ngay một đấm muốn trẹo quai hàm, đau thấu trời xanh.
Đấm tôi xong anh Hoàng Ruồi kéo nhỏ Diệu về phía mình, chỉ tay thẳng mặt tôi, hai mắt long lên sòng sọc:
- Tao nhịn mầy đủ rồi nha! Cấm mầy lại gần con Diệu, đừng để tao thấy lần nữa.
Thấy có đánh nhau, tiếng xì xầm bàn tán, tôi nghe rõ mồn một là người ta đang bàn về một vụ đánh ghen. Dù đang đau nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi, à không! Phải nói là cực kỳ phấn khởi, hóa ra suốt hai năm qua tôi giống như một thằng ngốc, người mình thương bấy lâu vẫn chưa thuộc về ai, lòng tự nghĩ " Anh Ruồi đấm cho em vài phát nữa cho em tỉnh ngộ ra". Đúng là cuộc sống có nhiều cái không đoán trước được mà.
Chỉ thấy thắc mắc là thái độ với cách hành xử của Diệu có gì đó không đúng. Trong khi tôi đang loay hoay, đầu óc còn say sẩm sau cú đấm trời giáng thì Diệu với anh Ruồi đã lên taxi đi mất. Mấy người trong quán thấy vậy lại được dịp thêu dệt, đúng thiệt là miệng lưỡi thế gian có muôn vàn lắt léo.
Sau khi trả tiền nước, tôi lủi thủi một mình trên những con đường tấp nập người qua lại, tay cầm áo khoác, tay cầm chiếc khăn lạnh chườm lên má cho đỡ đau.
Đà Lạt mộng mơ, đúng là tỉnh mộng mới thấy giấc mơ còn dang dở. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rồi cười tủm tỉm như người điên, điên vì tình thì có gì là sai!?
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt nghe tiếng " A" rồi thì tôi ngã luôn người ra phía sau, cũng may kịp đưa hai tay ra đỡ nên không bị va đập. Lưng vừa chạm đất còn chưa kịp định thần thì một người con gái xa lạ cũng đã nằm trên người tôi với một mùi hương dịu nhẹ phảng phất.
Lôm côm đỡ cô gái đứng dậy, chưa kịp nói gì thì đã bị người cho ăn một cái tát muốn trẹo quai hàm lần hai.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cô gái lớn tiếng vẻ giận dữ:
- Đi đứng mắt mũi để trên đầu hay sao mà không thấy đường, đụng người ta ngã dơ hết quần áo cũng không thèm xin lỗi, biến thái, lợi dụng.
Ngày gì đen đủi chưa tới hai chục phút ăn liền một cú đấm với một cái tát, chưa kể còn bị chửi nữa nên tôi cáu tiết:
- Làm gì chửi ghê dậy? Thì đi đường lỡ đụng chớ ai muốn, tát cái đau điếng, đẹp mà sao dữ như cọp dậy...
- Rồi sao? Rồi giờ quần áo dính đất cát hết tính sao đây?
- Ai biết! Ngã đè lên tui còn chưa nói...
- Nè! Tại ông không nhìn đường đụng dô tui còn nói gì nữa, tui không biết, muốn làm gì làm, đền bộ đồ mới cho tui.
Lúc này người đi đường chứng kiến vụ việc mới xầm xì chê trách cô gái kia có phần quá đáng, được thể tôi lấn tới:
- Dơ thì giặt, cởi ra đi đưa tui đem đi giặt, cho địa nhỉ nhà giặt xong tui đem qua trả, dơ có chút xíu làm quá.
Như bị ấm ức, cô gái răng thì cắn môi, mắt thì mở tròn hết cỡ nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng hậm hực:
- Nhớ mặt tui nghen! Đồ cái thứ...
Nói rồi nhỏ phủi phủi chỗ lấm đất xong dùng dằng bỏ đi, cứ vài bước chân thì ngoái lại liếc xéo tôi một cái, lại còn giơ tay nấm đấm nữa chứ, con gái con lứa gì mà khó ở quá.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap5:
Nghĩ lại thì người có lỗi là mình, đã vậy còn chịu khó đôi co với một đứa con gái, cứ thấy hèn hèn kiểu gì. Rồi chẳng hiểu lấy động lực từ đâu ra, tôi chạy theo gọi với nhỏ " cọp" đó lại:
- Ê nhỏ dữ dằn, đứng lại coi!
Vừa nghe tiếng tôi nhỏ liền quay ngoắt một trăm tám chục độ, giọng có chút chua ngoa:
- Gì nữa đây, ông đàn bà?
- Xin lỗi!
- Lỗi phải gì xin, đồ thứ đàn ông tính như đàn bà.
- Thì giờ xin lỗi còn gì, nãy ai muốn đụng đâu, chưa kịp nói gì tát cái đau thấy bà biểu sao không bực, gì thì cũng phải để cho người ta giải thích chớ, nằm đè lên tui rồi nói tui biến thái lợi dụng.
- Ê! Ông quê ở đâu dậy? Trên núi xuống hả? Nói kiểu như lỗi là do tui hả?
- Chớ bây giờ muốn sao?
- Nè! Đồ mới mua mới mặc lần đầu mà giờ coi đi, đồ cái thứ..., mới sáng gặp âm binh ám.
- Tóm lại là muốn sao nói luôn đi.
- Tiền! Tiền đây, đền tiền là xong!
- Nhiêu?
- Áo sáu " chăm", váy ba " chăm" bảy.
- Chém vừa thôi! Mấy đồ này vỉa hè bán đầy có mấy chục.
- Nè! Vừa phải thôi nghen! Nhịn đủ rồi nghen.
- Thì nói giá thiệt đi tui đền.
- Giờ có cần tui dắt tới shop hỏi giá hông? Đồ cái thứ đàn ông trả treo như đàn bà. Ê! Tên gì?
- Hiệp!
- Đồ Hiệp đàn bà.
- Tổng cộng một triệu đúng không?
- Ờ!
- Cho số điện thoại shop đi tui gọi hỏi giá đúng tui đưa tiền luôn, nhưng mà phải đưa lại bộ đồ dơ đang mặc cho tui.
- Biến thái!
- Biến thái gì, thì coi như tui bỏ tiền ra mua bộ đồ, không lẽ giờ khi không mất triệu bạc, tiền chớ phải lá mít đâu.
- Nhưng mà tui đang mặc.
- Thì ai biết! Giờ chịu thì tui đưa tiền, không thôi, ai buồn biết liền.
- Ê!
- Gì?
- Nhiêu tuổi?
- Hai sáu! Sao, có vấn đề gì?
- Rãnh dô quán nước ngồi nói chuyện đền bù, đứng giữa đường cãi nhau nãy giờ người ta nhìn hông thấy ngại hả?
- Sao giống má tui quá dậy!
- Đi.
Dứt câu chẳng cần biết tôi đồng ý hay không, nhỏ cứ thế quần áo lấm lem vào quán nước bên cạnh ngồi chễm chệ, tiện tay vẫy tôi vào ngồi kế bên. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp đứa con gái có tính cách...quái như này.
Câu chuyện bắt đầu bằng cái hất hàm của nhỏ:
- Mét mấy mà lùn có chút ét dậy ông?
- Mét năm sáu.
- Hèn gì! Nhỏ má cho uống sữa chuột hả?
- Nhỏ nhà nghèo uống nước cơm gạo chớ lấy đâu ra sữa.
- Ờ! Nãy nói tên gì quên rồi.
- Hiệp!
- Hai sáu tuổi đúng hông! Tui tên Trâm, Bích Trâm, hai mươi bốn mùa xuân.
- Rồi sao?
- Sao trăng gì, đang giới thiệu làm quen không thấy hả?
- Ở đâu ra mà từ đền bộ đồ giờ thành giới thiệu làm quen.
- Ê! Thấy tui sao, đẹp gái hông?
- Đẹp! Rồi sao?
- Chưa có người yêu.
- Ờ! Rồi sao?
- Biết tại sao hông?
- Ai biết! Không quan tâm.
- Tại tính tui nó cộc, ăn nói khô khan nên cứ thằng nào nhào dô tán được mấy bữa là tự động tháo chạy.
- Liên quan gì tới tui mà kể?
- Thì coi như bạn bè ngồi nghe tâm sự xíu đi. Biết nãy đi đâu hông?
- Đi đâu!?
- Hẹn hò với trai, người ta khen tui dễ thương các thứ, lúc đầu còn xã giao nhỏ nhẹ, nói chuyện được một lúc nó âm thầm tính tiền rồi nói đi vệ sinh xong trốn luôn, bà nó chứ.
- Chớ nói gì mà người ta trốn?
- Thì giống như đang nói với ông nè, bọn đàn ông con trai mấy người khó hiểu quá!
- Gì nữa! Đừng có tính tui dô trong đó.
- Tính hết! Mà nói nghe nè.
- Gì?
- Quê ở đâu nói giọng nghe dễ thương dậy?
- Hỏi chi!?
- Thì hỏi cho biết! Tui dân Long An mà tía gốc Đà Lạt, làm dưới Sài Gòn, hè rãnh mới lên đây thăm tía sẵn cua trai.
- Rồi sao!? Nói tràng giang đại hải nãy giờ không thấy cái nào liên quan tới tui.
- Ông chậm tiêu quá! Nãy tui thấy rồi.
- Thấy gì?
- Anh đẹp " troai".
- Ai!?
- Thì cái anh lúc nãy đấm ông chớ ai, người gì cao to đẹp trai dáng chuẩn, men nữa chứ.
- Ờ ờ! Rồi sao thấy hay dậy?
- Nãy ngang qua thấy mà, bận nhìn soái ca nên không để ý tới ông, cãi nhau với ông một lúc mới nhớ. Ê hai người quen nhau hả?
- Hên xui.
- Có số điện thoại hông cho tui, khỏi cần đền bộ đồ.
- Không có! Tự tìm đi, đang bực đừng chọc.
- Ê mà cho hỏi cái nữa?
- Gì!?
- Hồi nãy là..." quánh" ghen hả?
- Ờ!
- Biết ngay mà! Nhìn anh soái ca tung cú đấm cứ như Lý Tiểu Long.
- Nói xong chưa? Giờ có muốn đền hay không tui còn về.
- Từ từ coi, cho tui số điện thoại ông đi.
- Làm gì?
- Thấy nãy giờ nói chuyện cũng hợp, rãnh rãnh alo ra cà phê tán dóc chơi.
- Rãnh nữa! Có ở đây đâu mà gặp.
- Ủa!? Chớ hổng phải ở đây hả? Đi du lịch với gái bị bắt quả tang đánh ghen hả?
- Con lạy "mẹ"! Giờ thì con biết tại sao "mẹ" đẹp mà ế rồi. Nói như đúng rồi.
- Thì nói tính tui cộc hay nói thẳng rồi mà. Ờ cho số điện thoại đi.
- Nói là không có ở đây rồi mà!
- Chớ ở đâu? Sài Gòn?
- Ờ!
- Ngon! Thì xuống Sài Gòn cà phê, cho số điện thoại coi, người gì nói một lần tự hiểu đi, cứ để nhắc tới nhắc lui mắc mệt.
- Đưa điện thoại đây tui bấm số, sợ luôn! Người gì dai dễ sợ.
- Dai như dậy còn chưa ăn ai, ế " quài".
- Rồi đó! Nửa đêm đừng có gọi phá " con" ngủ.
- Hông có đâu mà! Làm người ai làm thế. Hỏi cái này nữa, anh đẹp trai đang ở đâu dậy, có gần đây hông?
- Mệt quá! Thôi tính tiền về, nhức cái đầu, hỏi cả ngày.
- Thì trả lời đi rồi về, ai bắt ở lại đâu.
- Chút có gì tui nhắn tin qua cho. Đang có chuyện gấp.
- Chuyện gì gấp, à à...lại đánh nghen lúc nãy...
- Thôi nha! Dì ơi tính tiền nước.
Tôi vội thanh toán tiền nước xong đánh bài chuồn gấp, thiệt tình chịu không nổi nữa, chưa thấy ai như như nhỏ này, đẹp mà ăn nói "có" duyên dễ sợ.

Last Updated 01-03-2019 at 20:20
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap 4:
Nhác thấy dáng anh Hoàng Ruồi lấp ló sau cửa kính taxi, một dự cảm không được tốt cho lắm, cứ thấy bất an kiểu gì bủa vây trong đầu.
Nhỏ Diệu chẳng biết nghĩ gì cứ thế ôm chặt lấy tôi, bao nhiêu ánh mắt trong quán coffe đều đổ dồn về hai đứa.
Tất nhiên là với khung cảnh chướng mắt diễn ra ngay trước mặt, không cần giải thích cũng chẳng cần lý do lý trấu, tôi ăn ngay một đấm muốn trẹo quai hàm, đau thấu trời xanh.
Đấm tôi xong anh Hoàng Ruồi kéo nhỏ Diệu về phía mình, chỉ tay thẳng mặt tôi, hai mắt long lên sòng sọc:
- Tao nhịn mầy đủ rồi nha! Cấm mầy lại gần con Diệu, đừng để tao thấy lần nữa.
Thấy có đánh nhau, tiếng xì xầm bàn tán, tôi nghe rõ mồn một là người ta đang bàn về một vụ đánh ghen. Dù đang đau nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi, à không! Phải nói là cực kỳ phấn khởi, hóa ra suốt hai năm qua tôi giống như một thằng ngốc, người mình thương bấy lâu vẫn chưa thuộc về ai, lòng tự nghĩ " Anh Ruồi đấm cho em vài phát nữa cho em tỉnh ngộ ra". Đúng là cuộc sống có nhiều cái không đoán trước được mà.
Chỉ thấy thắc mắc là thái độ với cách hành xử của Diệu có gì đó không đúng. Trong khi tôi đang loay hoay, đầu óc còn say sẩm sau cú đấm trời giáng thì Diệu với anh Ruồi đã lên taxi đi mất. Mấy người trong quán thấy vậy lại được dịp thêu dệt, đúng thiệt là miệng lưỡi thế gian có muôn vàn lắt léo.
Sau khi trả tiền nước, tôi lủi thủi một mình trên những con đường tấp nập người qua lại, tay cầm áo khoác, tay cầm chiếc khăn lạnh chườm lên má cho đỡ đau.
Đà Lạt mộng mơ, đúng là tỉnh mộng mới thấy giấc mơ còn dang dở. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rồi cười tủm tỉm như người điên, điên vì tình thì có gì là sai!?
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt nghe tiếng " A" rồi thì tôi ngã luôn người ra phía sau, cũng may kịp đưa hai tay ra đỡ nên không bị va đập. Lưng vừa chạm đất còn chưa kịp định thần thì một người con gái xa lạ cũng đã nằm trên người tôi với một mùi hương dịu nhẹ phảng phất.
Lôm côm đỡ cô gái đứng dậy, chưa kịp nói gì thì đã bị người cho ăn một cái tát muốn trẹo quai hàm lần hai.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cô gái lớn tiếng vẻ giận dữ:
- Đi đứng mắt mũi để trên đầu hay sao mà không thấy đường, đụng người ta ngã dơ hết quần áo cũng không thèm xin lỗi, biến thái, lợi dụng.
Ngày gì đen đủi chưa tới hai chục phút ăn liền một cú đấm với một cái tát, chưa kể còn bị chửi nữa nên tôi cáu tiết:
- Làm gì chửi ghê dậy? Thì đi đường lỡ đụng chớ ai muốn, tát cái đau điếng, đẹp mà sao dữ như cọp dậy...
- Rồi sao? Rồi giờ quần áo dính đất cát hết tính sao đây?
- Ai biết! Ngã đè lên tui còn chưa nói...
- Nè! Tại ông không nhìn đường đụng dô tui còn nói gì nữa, tui không biết, muốn làm gì làm, đền bộ đồ mới cho tui.
Lúc này người đi đường chứng kiến vụ việc mới xầm xì chê trách cô gái kia có phần quá đáng, được thể tôi lấn tới:
- Dơ thì giặt, cởi ra đi đưa tui đem đi giặt, cho địa nhỉ nhà giặt xong tui đem qua trả, dơ có chút xíu làm quá.
Như bị ấm ức, cô gái răng thì cắn môi, mắt thì mở tròn hết cỡ nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng hậm hực:
- Nhớ mặt tui nghen! Đồ cái thứ...
Nói rồi nhỏ phủi phủi chỗ lấm đất xong dùng dằng bỏ đi, cứ vài bước chân thì ngoái lại liếc xéo tôi một cái, lại còn giơ tay nấm đấm nữa chứ, con gái con lứa gì mà khó ở quá.

Last Updated 28-02-2019 at 20:20
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.
Người Yêu Tôi 5 Tuổi.
Chap 4:
Nhác thấy dáng anh Hoàng Ruồi lấp ló sau cửa kính taxi, một dự cảm không được tốt cho lắm, cứ thấy bất an kiểu gì bủa vây trong đầu.
Nhỏ Diệu chẳng biết nghĩ gì cứ thế ôm chặt lấy tôi, bao nhiêu ánh mắt trong quán coffe đều đổ dồn về hai đứa.
Tất nhiên là với khung cảnh chướng mắt diễn ra ngay trước mặt, không cần giải thích cũng chẳng cần lý do lý trấu, tôi ăn ngay một đấm muốn trẹo quai hàm, đau thấu trời xanh.
Đấm tôi xong anh Hoàng Ruồi kéo nhỏ Diệu về phía mình, chỉ tay thẳng mặt tôi, hai mắt long lên sòng sọc:
- Tao nhịn mầy đủ rồi nha! Cấm mầy lại gần con Diệu, đừng để tao thấy lần nữa.
Thấy có đánh nhau, tiếng xì xầm bàn tán, tôi nghe rõ mồn một là người ta đang bàn về một vụ đánh ghen. Dù đang đau nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi, à không! Phải nói là cực kỳ phấn khởi, hóa ra suốt hai năm qua tôi giống như một thằng ngốc, người mình thương bấy lâu vẫn chưa thuộc về ai, lòng tự nghĩ " Anh Ruồi đấm cho em vài phát nữa cho em tỉnh ngộ ra". Đúng là cuộc sống có nhiều cái không đoán trước được mà.
Chỉ thấy thắc mắc là thái độ với cách hành xử của Diệu có gì đó không đúng. Trong khi tôi đang loay hoay, đầu óc còn say sẩm sau cú đấm trời giáng thì Diệu với anh Ruồi đã lên taxi đi mất. Mấy người trong quán thấy vậy lại được dịp thêu dệt, đúng thiệt là miệng lưỡi thế gian có muôn vàn lắt léo.
Sau khi trả tiền nước, tôi lủi thủi một mình trên những con đường tấp nập người qua lại, tay cầm áo khoác, tay cầm chiếc khăn lạnh chườm lên má cho đỡ đau.
Đà Lạt mộng mơ, đúng là tỉnh mộng mới thấy giấc mơ còn dang dở. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ rồi cười tủm tỉm như người điên, điên vì tình thì có gì là sai!?
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt nghe tiếng " A" rồi thì tôi ngã luôn người ra phía sau, cũng may kịp đưa hai tay ra đỡ nên không bị va đập. Lưng vừa chạm đất còn chưa kịp định thần thì một người con gái xa lạ cũng đã nằm trên người tôi với một mùi hương dịu nhẹ phảng phất.
Lôm côm đỡ cô gái đứng dậy, chưa kịp nói gì thì đã bị người cho ăn một cái tát muốn trẹo quai hàm lần hai.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cô gái lớn tiếng vẻ giận dữ:
- Đi đứng mắt mũi để trên đầu hay sao mà không thấy đường, đụng người ta ngã dơ hết quần áo cũng không thèm xin lỗi, biến thái, lợi dụng.
Ngày gì đen đủi chưa tới hai chục phút ăn liền một cú đấm với một cái tát, chưa kể còn bị chửi nữa nên tôi cáu tiết:
- Làm gì chửi ghê dậy? Thì đi đường lỡ đụng chớ ai muốn, tát cái đau điếng, đẹp mà sao dữ như cọp dậy...
- Rồi sao? Rồi giờ quần áo dính đất cát hết tính sao đây?
- Ai biết! Ngã đè lên tui còn chưa nói...
- Nè! Tại ông không nhìn đường đụng dô tui còn nói gì nữa, tui không biết, muốn làm gì làm, đền bộ đồ mới cho tui.
Lúc này người đi đường chứng kiến vụ việc mới xầm xì chê trách cô gái kia có phần quá đáng, được thể tôi lấn tới:
- Dơ thì giặt, cởi ra đi đưa tui đem đi giặt, cho địa nhỉ nhà giặt xong tui đem qua trả, dơ có chút xíu làm quá.
Như bị ấm ức, cô gái răng thì cắn môi, mắt thì mở tròn hết cỡ nhìn tôi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng hậm hực:
- Nhớ mặt tui nghen! Đồ cái thứ...
Nói rồi nhỏ phủi phủi chỗ lấm đất xong dùng dằng bỏ đi, cứ vài bước chân thì ngoái lại liếc xéo tôi một cái, lại còn giơ tay nấm đấm nữa chứ, con gái con lứa gì mà khó ở quá.

Last Updated 28-02-2019 at 19:12
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.

Last Updated 27-02-2019 at 19:12
Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
NYT5T
Chap2:
Lắm lúc cũng tự hỏi bản thân đang cố gắng vì điều gì, tại sao!? Tự hỏi rồi tự tìm câu trả lời nhưng không có kết quả, yêu mà! Cần gì phải có lý do, đôi khi cứ ngu ngơ hóa ra lại bớt đau lòng, nhìn người mình thương sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Hơn nữa tâm phải kiên định lắm tôi mới cưỡng lại được những cử chỉ, hành động của Diệu đối với tôi, cứ như giữa hai người yêu nhau chứ không phải bạn.
Nói thì nói cho có vậy thôi chứ thấy cái cảnh đi ăn sáng, nhìn Diệu với ai kia gắp qua gắp lại miếng thịt bò trong bát phở cho nhau mà lòng cứ nhói từng cơn. Thôi thì thay vì ngồi đó thấy cảnh không muốn thấy, tôi xì xụp bát phở nhanh hết mức có thể rồi kiếm cớ đi vệ sinh, buồn!
Tiếp đó là chuỗi thời gian rong chơi, Đà Lạt nhấp nhô với những con đường dốc, những thung lũng với rừng thông reo trong gió, những chùm hoa dại mọc ven đường bên cạnh những bức tường đá rêu phong cổ kính.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi vô tình trở thành phó nháy bất đắc dĩ, chụp mười tấm thì hết chín tấm cảnh hai người bọn họ không ôm thì cũng hôn nhau. Đau, đau lắm, làm sao mà không đau cho được khi nhìn một thằng con trai âu yếm người thương trước mặt mình mà vẫn phải cười, hô to " một hai ba, chụp!". Cuộc sống mà, buồn!
Thi thoảng cũng có một vài tấm nhờ người đi đường chụp hộ cả ba, nhưng chắc là không có tấm nào đẹp khi mà một tấm hình ba sắc thái, thử hình dung trong một khung ảnh, người thì mếu vì buồn, người thì cười vô tư, kẻ thì mặt mày cau có khó chịu, chỉ tội thợ ảnh nào rửa tấm hình đó chắc phải vắt trán suy nghĩ dữ lắm.
Trong lúc cao hứng tôi đưa tay nựng hai má nhỏ Diệu, cũng may anh chàng kia không thấy. Cũng đã lâu rồi hai đứa không đi chơi cùng như thế này, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về nhưng lại không dám thể hiện ra, trong người cứ bứt rứt khó tả.
Đang giữa chừng thì anh người yêu kia như quên gì đó, nhăn mặt lầm bầm trong miệng lục túi trước lục túi sau, được một lúc dù không muốn nhưng vẫn phải bắt xe về khách sạn. Cơ hội là đây, kèo này đúng như sách vở nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, chờ mãi cuối cùng cũng có không gian riêng tư chỉ tôi với Diệu.
Khi chiếc taxi chở anh người yêu vừa khuất, tôi vội kéo Diệu vào quán coffe cóc ven đường. Thật ra thì tôi muốn cả hai tới một nơi nào đó riêng tư hơn nhưng hoàn cảnh không cho phép, ai mà biết được anh chàng kia quay lại lúc nào, không thấy tôi với Diệu thì kiểu gì cũng rùm beng một trận.
Diệu vẫn vậy, nét thơ ngây với mái tóc xõa ngang vai che đi bờ má hồng với lúm đồng tiền duyên cho lòng ai ngây ngất. Trong cơn say tình, bất giác tôi nhoài người sang hôn nhẹ vào má Diệu, đáp lại nhỏ chỉ nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi ghé sát tai tôi thầm thì:
- Thấy sao?
- Sao là sao!?
- Không chút cảm giác gì hết hở?
- À...có!
- Có sao tả nghe thử.
- Thì...hơi...phê phê.
- Nhiều hông?
- Cũng...nhiều.
- Rồi nghĩ gì?
- Có nghĩ gì đâu.
- Không nghĩ gì mà hai tay run run dậy đó hả?
- Thiệt! Chắc tại trời lạnh, Đà Lạt mà!
- Hiệp!
- Sao!?
- Có thương tui hông?
- Ai mà biết! Tự nhiên hỏi gì tào lao sao trả lời.
- Chỉ cần nói có hoặc không.
- Thì...có...chút chút.
- Chút chút là cỡ bao nhiêu, bằng hộp kẹo với bó hoa lúc đó hông?
- Gì!? Kẹo, hoa gì?
- Thì cái hôm valentine chứ gì. Mua chi rồi không tặng.
- Sao biết?
- Thấy mà! Giấu giấu diếm diếm bị phát hiện.
- Thì...tại người ta có người thương rồi, thấy cũng xứng đôi nên thôi.
- Người ta là ai? Tui quen hông?
- Không! Mà sao tự dưng nói cái gì không có liên quan chút nào, nói chuyện khác đi.
- Nói cho xong chuyện này đã, nhìn thẳng mắt tui nè!
- Có gì đâu mà nhìn.
- Giờ hỏi nè! Ai làm gì mà cứ hết trốn rồi tránh, bộ ghét tui lắm hở?
- Trốn hồi nào đâu, tại bận chớ ghét gì.
- Bận cũng lựa nữa hở! Sao toàn canh lúc thấy tui là bận, tui gọi điện rủ đi ăn, coi phim cũng bận, thậm chí kêu qua nhà nhờ sửa cái bóng đèn có mấy bước chân cũng không rãnh luôn là sao? Có ghét thì nói chứ làm vậy tui buồn ông nhiều lắm, biết hông?
- Bận thiệt mà! Tại mấy nay công việc nhiều, với lại có bồ thì rủ bồ đi chớ rủ tui chi.
- Bồ nào?
- Còn bồ nào nữa, đó đó! Mới về khách sạn đó.
- Há!
Tự dưng nhỏ há lên một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ:
- Ông bị gì dậy hở? Nghĩ sao kêu bồ.
- Chứ gì nữa mà không bồ. Không phải bồ mà ôm hun các thứ.
- Biết ngay là ông nghĩ như dậy mà! Hèn gì...
- Sao? Thì thấy sao nói dậy chớ ai biết gì đâu, mặt hầm hầm suốt.
- Tính ổng khó ở dậy từ hồi nào giờ chứ phải mới đây đâu.
- Ổng nào!?
- Thôi đợi chút xíu nữa ổng quay lại rồi ba mặt một lời.
- Thôi khỏi, cái nào khó quá cho qua đi. Mắc công ồn ào.
- Nói mới nhớ, tui để ý từ hôm qua tới giờ không thấy hai người nói chuyện với nhau. Sao? Ghen phải hông?
- Tào lao! Ai rãnh đâu ghen! Bồ ai nấy hưởng, dư hơi đi ghen bồ người ta, rãnh.
- Đã nói không phải bồ mà cứ...
- Từ bữa đó tới giờ tính ra cũng gần hai năm! Không phải bồ sao đeo bám dai dữ, đu như sam, ăn phở còn gắp thịt bò qua lại...
- À há! Để ý cũng kỹ quá ta! Giờ hỏi lại lần nữa, trả lời thật lòng nha!
- ...
- Có trả lời hông để còn biết đường hỏi nè, làm gì im ru?
- Thì Diệu hỏi đi, đang nghe đây.
- Mình lớn rồi, đổi cách xưng hô đi, ông tui nghe bần quá mà xưng tên thì nó sến sến.
- Chứ giờ muốn gọi sao?
- Anh với em dễ nghe hơn.
- Sao cũng được! Rồi giờ hỏi gì hỏi lẹ đi chớ "ông" bồ quay lại là khỏi hỏi.
- Anh!
- Mới nói gì?
- Anh!
- Lạy hồn! Nổi hết da gà.
- Đang nói nghiêm túc mà giỡn hoài.
- Rồi! Nghiêm túc nghe nè, hỏi đi.
- Anh...có thương em hông?

NYT5T
Chap 3:

Tôi im lặng với câu hỏi của Diệu, sau một lúc thấy tôi như không muốn trả lời nhỏ cũng không buồn hỏi nữa. Hai người nhìn về hai hướng với đôi dòng suy nghĩ khác nhau.
Thời gian như trôi qua một cách chậm chạp, chậm đến mức làm con người ta cảm thấy bức bối, đến lúc chịu không nỗi nữa tôi lại quay sang trách nhỏ:
- Em hỏi làm gì trong khi em đã có người thương, hỏi kiểu đó khác gì xát nước mắm tim anh.
Như chỉ đợi tôi mở lời, nhỏ liền vặn vẹo:
- Xát muối chớ! Nhỏ giờ mới nghe xát nước mắm.
- Thì kệ đi! Mắm muối gì cũng mặn, rát như nhau.
- Dậy là nãy giờ giận hờn không trả lời cũng không thèm nói chuyện luôn hở?
-...
- Có biết là gần hai năm rồi anh mới chịu ngồi với em như này hông? Hai năm, là hai năm chứ không phải một hai ngày.
- Rồi sao!? Thì trước em chưa có bồ mình còn đi chung được, có bồ rồi ai dám đi nữa, bạn là bạn mà bồ là bồ, cái nào ra cái đó. Mà sao đang ở bên Pháp tự nhiên về đây chi dậy? Đang yên đang lành...
- Giờ anh muốn kiếm cớ gây sự với em phải hông?
- Không!
- Nói không mà như muốn chửi vào mặt em dậy đó hở?
- Em bắt bẽ dữ quá! Mà nói gì khác đi, nói cái này nữa chắc cãi nhau thiệt.
- Anh quá đáng!
- Ừ! Anh quá đáng, được chưa? Cho xin cái lỗi, hỏi này xíu.
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
- Bồ em tên gì?
- Là sao? Chứ hồi đó tới giờ anh không biết hả?
- Ai nói đâu mà biết.
- Không biết thì phải hỏi chứ.
- Ai rãnh đâu đi hỏi tên bồ người ta.
- Dậy chớ sao giờ hỏi?
- Thì hỏi để dễ xưng hô chớ qua giờ cứ gườm gườm thấy ớn. Đi chơi mà cứ như đi đánh lộn, mặt lúc nào cũng gầm gầm gừ gừ.
- Anh không nhớ thiệt hả?
- Nhớ gì?
- Cái ông bồ mà anh nói đó.
- Rồi sao? Quen biết gì mà nhớ.
- Có quen mà! Hồi đó còn đi chơi chung nữa mà, ráng nhớ thử coi.
- Có hả?
- Có! Nhớ kỹ lại đi, cái mục ruồi dưới cằm, ngay chỗ này nè.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay chỉ vào phần cằm dưới bên trái, nhưng mà thiệt tình là với cái tâm trạng lúc đó tôi không cách nào nhớ ra được:
- Chịu! Nhỏ giờ có chơi với ai có mục ruồi đâu, thẹo thì có.
- Giỡn nữa! Hoàng Ruồi, nhớ chưa?
Tôi đưa tay gãi đầu gãi tai một lúc rồi đực mặt ra:
- Không nhớ thiệt mà! Quen lúc nào nói luôn đi chớ khơi khơi dậy gãi đầu bứt hết tóc cũng không nhớ.
- Thì cái hồi nhỏ xíu xiu, nói sao ta...à! Anh nhớ có lần bị chó rượt chạy té rách quần tét mông hông?
- Ai té rách quần tét mông, em hay anh?
- Anh chứ ai! Lúc đó hình như mới ba tuổi, em cũng không nhớ chính xác chỉ nghe kể lại.
- Ai kể?
- Thì anh Hoàng chứ còn ai, ảnh chạy ra dí lại con chó chạy xịt khói, mà nghĩ sao con chó con mà cũng sợ, bị nó rượt chạy tới nỗi té rách quần.
Nhỏ vừa nói vừa cười khúc khích, tôi ậm ừ:
- À ừ!
- Sao! Nhớ chưa mà ừ?
- Nhớ mang mán là có bị chó rượt, mà lúc đó nhỏ quá sao mà nhớ cho nổi.
- Cái mông giờ còn sẹo hông?
- Còn!
- Đó! Biết mà.
Nhỏ lại cười, tôi làm bộ dỗi:
- Đang nói anh Hoàng ruồi nào đó rồi lái sang sẹo ở mông. Chịu! Mà sao nãy giờ đi cũng lâu sao chưa thấy quay lại, hay là sáng ăn phở lạ bụng bị táo bón.
Nhỏ xùy một tiếng:
- Cái tật nói xàm không chịu bỏ! Ảnh về khách sạn lấy cuốn sổ tay.
- Thanh niên cao to đen hôi xài sổ tay, ghi đề hay gì?
- Cái miệng, nói bậy là giỏi, cuốn sổ của em.
- Chi? Điện thoại đâu sao không dùng, thời buổi nào còn ghi sổ.
- Thì có lý do mà, tại...
Nói tới đây giọng nhỏ chợt ngập ngừng, nét mặt có chút đượm buồn. Tôi thắc mắc:
- Tại?
- Thôi không có gì. Hai năm qua anh sống sao? Nhà sát bên mà muốn thấy cái mặt cười chào tiếng cũng khó, nhiều lúc ở nhà ngóng từ sáng tới tối không thấy bóng dáng luôn, núp gì mà kỹ quá!
- Anh đi làm mà!
- Chủ nhật cũng làm, lễ lạc cũng làm, làm ngày hai mươi bốn tiếng hở? Nói xạo không có sách vở.
- Móc họng quài. Quên nữa, Hoàng Ruồi là ai nói đi, cứ lấp lửng biết ai mà lần.
- Anh nhớ nhà em có mấy người hông?
- Uhm để coi..., bác trai bác gái, dì bảy, dì tám, em, hết rồi.
- Thiếu rồi, còn một người nữa.
- Đừng nói ông Hoàng ruồi gì đó nha! Không thấy chút liên quan gì luôn.
- Bỏ cái mục ruồi đi, hồi đó anh Hoàng mập ú như heo, đánh lộn khắp xóm không đối thủ.
- Gì? Khoan, cái người mà em nói anh nhớ hình như là anh Lợn lòi mà!?
- Thì biệt danh, còn tên thì Hoàng, sau lớn lên cái mục ruồi nó bự với body gọn lại nên kêu Hoàng Ruồi. Mà cũng có thể anh không nhớ, tại ảnh qua Pháp lúc em với anh còn bé xíu xiu.
- Em nói thiệt hả? Nói giỡn hay nói chơi?
- Thiệt chứ giỡn chơi gì.
- Không phải bồ thiệt hả?
- Nghĩ gì anh em ruột mà kêu bồ, muốn ông bà hiện về cạo đầu hả, nói tào lao.
- Dậy chứ lúc sáng anh nghe ồn ào trong phòng, cứ tưởng.
- Anh tưởng gì? Đầu óc đen tối, ảnh la em tự nhiên trước mặt người lạ, em nói anh với em thì có gì mà lạ, ảnh la quá trời.
- Thiệt hả?
- Thiệt!
- Chưa tin được, để lát ổng quay lại hỏi cho chắc.
- Thì em cũng đang định như dậy nè! Mà sợ ảnh đập anh.
- Làm gì đập anh?
- Thì ghét! Hông thấy qua giờ hăm he suốt hở? Kìa, phải chiếc taxi nãy ảnh đi hông?
Tôi ngó ra đường rồi gật gù:
- Ừa! Mới nhắc hiện hồn liền, linh như gì chắc chết không dám vái.

Chap1:
Vào cuối hè hơn bốn năm trước, nhỏ bạn thân đi chơi với người yêu và chuyện sẽ chẳng có gì nếu nó không rủ tôi đi cùng. Dù đã tìm mọi cách từ chối khéo nhưng bất thành, tôi miễn cưỡng gói vài bộ đồ cho vào balo, chuẩn bị hành trình làm kỳ đà cản mũi.
Sau khi đồng ý đi cùng thì hai ngày sau tôi sang nhà nhỏ, nói là sang chứ thực ra chỉ cách vài bước chân. Vừa đứng đầu ngõ nhà tôi hóng sang thì đã thấy anh người yêu của nhỏ ở đó với nét mặt hầm hầm không khác gì lúc trời chuẩn bị chuyển mưa. Lúc lên xe, nhỏ thì cứ vô tư cười đùa, còn tôi với anh chàng kia thì thi thoảng ngó nhau rồi quay mặt không ai nói ai tiếng nào.
Sau khi yên vị trên xe, điểm đến là Đà Lạt, xứ sương mù xứ của ngàn hoa, của những đồi thông mơ mộng nhưng lại " chết" cái tin đồn mười đôi yêu nhau đến đây hết tám đôi tình tan cốc vỡ, một đồn mười mười đồn trăm, thật giả lẫn lộn mà chỉ người trong cuộc mới biết được chứ một đứa làm bạn với cô đơn bao nhiêu năm nay như tôi, muốn trải nghiệm cái tin đồn chia tay một lần cho biết cũng bất khả thi. Số mà, trời cho ai nấy hưởng, đã ế thì cứ ế dài dài, buồn!
Sau gần bảy tiếng bốn mắt gườm nhau thì xe cũng dừng ở bến. Tôi cố tình lẳng lặng đẩy cửa xuống trước nhưng nào có yên, nhỏ bạn thân liền xuống theo giữ tay tôi lại với vẻ mặt ngây thơ, hớn hở:
- Ông biết chỗ nào đẹp đẹp dẫn tui đi đi, lần đầu lên đây cứ như người rừng xuống núi.
Đưa mắt sang anh chàng kia lúc này đã đứng cạnh nhỏ với ánh mắt hình viên đạn, tôi giật thót vội gạt tay nhỏ ra:
- Từ từ tới khách sạn cất đồ đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Từ bến xe đến khách sạn vỏn vẹn năm phút mà cảm tưởng dài cứ như năm năm, không khí ngột ngạt, nặng nề bao trùm.
Lúc lấy phòng tôi đề nghị lấy hai cái, tôi một, nhỏ bạn với người yêu một thì bị nhỏ gạt phăng:
- Lấy phòng đôi đi, có ba người với lại xa lạ gì đâu, anh há!
Nhỏ vừa nói vừa nháy mắt với anh người yêu, tôi chỉ biết cúi mặt quay sang chỗ khác, đến quỳ với nhỏ bạn vô tư hết nói nổi.
Vừa vào phòng nhỏ vứt balo lên giường rồi vào phòng tắm, ít phút sau nhỏ bước ra với khăn tắm quấn trên người, đến lúc này tôi chỉ biết đẩy cửa đi ra ngoài, cửa vừa đóng thì nghe có tiếng ồn ào bên trong, có vẻ như anh người yêu kia kềm chế không nổi nữa nên bộc phát tại chỗ.
Nói đi thì phải nói lại, năm sáu tuổi nhỏ đã sang Pháp, nhớ năm đó nhỏ về Việt Nam cũng đã hơn mười bảy, quãng thời gian đủ để tính cách nhỏ ảnh hưởng tây hóa.
Xuống dưới sảnh khách sạn ngồi nhâm nhi ly cà phê, trong dòng suy nghĩ vu vơ tôi chợt nhớ những ngày xưa cũ.
Hồi đó nhà tôi với Diệu ( tên nhỏ bạn thân) cách nhau một vách, nít ranh mới năm tuổi mà đêm nào hai đứa cũng rủ nhau lên sân thượng nhà nhỏ nằm phè phỡn, giả vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ngắm sao thề ước đủ thứ xong lại xuống nhà dưới ăn cơm cùng. Thi thoảng nhỏ lại sang nhà tôi và mọi thứ lặp đi lặp lại cứ như vậy cho tới ngày nhỏ theo gia đình ra nước ngoài. Đang yên đang lành chợt xa cách, tuổi hồn nhiên có chút hụt hẫng, nhà còn đó mà người thì không, buồn!
Bẵng đi cả chục năm không tin tức, khi nhỏ trở về thì đã là thiếu nữ, nét mặt có chút lai tây trông nhỏ khá xinh, lúc mới gặp lại có chút bỡ ngỡ, tôi ngại không dám nhận bạn vì sợ nhầm người, nhỏ thì cứ vậy lao tới ôm lấy tôi, khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra, thế nào là thiên duyên tiền định.
Ba năm tiếp đó nhỏ đi đi về về giữa Pháp với Việt Nam, đến năm thứ tư thì nhỏ về định cư hẳn. Vẫn ngôi nhà cũ sát vách nhà tôi nhưng đã sửa sang lại khang trang hơn.
Thường ngày hai đứa gặp suốt, trừ những lúc tôi đi làm, cứ rãnh ra là lại quấn lấy nhau đi chơi, xem phim, coffe,...không khác gì đôi tình nhân nhưng trên danh nghĩa lại là đôi bạn thân.
Thế rồi lễ tình nhân năm ấy chuyện gì đến cũng phải đến, người con gái tôi thầm thương đã vấn vương một ai đó. Bao nhiêu câu từ lãng mạn chuẩn bị sẵn chợt nhòa đi trong tâm trí, hộp kẹo chocolate với bó hoa nho nhỏ của tôi đã chậm hơn người ta với bó hoa hồng cả vòng tay ôm không xuể.
Đêm hôm ấy có một người không ngủ!
***
Ngồi dưới sảnh được một lúc thì Diệu từ phía sau choàng lấy vai tôi:
- Làm gì ngồi thù lù thấy ghê dậy? Mình đi ăn gì đi, đói.
Theo quán tính tôi ngước mắt nhìn lên cầu thang thì y như rằng đôi mắt sắc lạnh anh người yêu nhỏ đang chĩa thẳng vào tôi, tự dưng thấy ớn lạnh.
Đà lạt buổi sớm hơi mờ trong sương, trời nắng nhẹ với chút se lạnh, ngoài phố lưa thưa vài chiếc xe qua lại, cảm giác có chút thanh bình so với Sài Gòn hối hả.
Thay vì thuê xe máy, tôi chủ trương đi bộ để trải nghiệm, khám phá chân thực hơn nhịp sống, cảnh quan, con người Đà Lạt.
Vì là buổi sớm với lại gần nơi lưu trú nên cả ba chọn bờ hồ Xuân Hương tản mạn, nhìn những gợn sương mù tà tà dưới mặt sông mờ mờ ảo ảo làm tôi liên tưởng mấy khung cảnh trong phim kiếm hiệp tàu.
Chân cứ đưa vài bước thì nhỏ Diệu lại kêu đói một lần, chốc chốc còn nắm lấy tay tôi đung đưa ra chiều nũng nịu, kiểu như bất chấp sự hiện diện của anh người yêu cứ như người vô hình không tồn tại.
...
 

codon242

New Member
Joined
Sep 29, 2017
Messages
1,490
Reaction score
1
hóng màn combat giữa thớt với anh người yêu:sexy:
 

MayThichGi

New Member
Joined
Feb 27, 2019
Messages
18
Reaction score
0
coi said:
hóng:chaymau:
méo gì có kiểu vô duyên vậy. Đi 3 người, chung 1 phòng, 2 đứa làm tình, 1 đứa ra ngoài ngồi... :">:">:">
Được gửi từ iPhone 6s - vozForums
 
Top