goldenrosa said:
Cho mình hỏi tiếp, sau này thím còn mấy lần được như vậy?
Trong sự sinh hoạt hàng ngày sau 10 năm, thím so sự sáng suốt với khi ấy được bao nhiêu 100%?
Phải chăng lúc ấy không còn 1 ý nghĩ chỉ còn tiếng chim, rồi tiếng chim cũng không còn?
Mình thỉnh thoảng hay bị ngưng suy nghĩ và tạm thời cắt đứt liên lạc với chung quanh, không nghe thấy gì, tuy ngắn cỡ 1/2 -1/4 giây nhưng cũng khá thú vị (và cũng nguy hiểm nếu chạy xe), thím có thể nói đây là hiện tượng gì không?
Mình ngưỡng mộ thiền nhưng không tập, chỉ tìm hiểu, tại không có 1 bậc thầy nào để hướng dẫn luyên tập
Cũng có một vài lần nữa nhưng ít hơn, cơ mà thực ra về sau nó là củng cố thêm cho cái ngộ của mình thui
Nó không phải là không còn tiếng chim, giống như việc thở í, chúng ta thở hằng ngày nhưng không phải ai cũng nhận thức được là mình đang thở, cho tới khi ...bị nghẹt mũi
Thiền là việc chúng ta nhận thức được chúng ta đang thở như thế nào, rộng hơn thì chúng ta nhận thức được chúng ta sống như thế nào, tức nhận thức mọi trải nghiệm một cách chủ động hơn.
Nói nhận thức cũng không đúng, bởi từ đó là dùng cho trí não rồi, nhưng thiền không phải là hoạt động của trí não. Mà là chính sự trải nghiệm đơn thuần thì chính xác hơn.
Đơn cử quay lại với hơi thở, thì thiền không phải là suy nghĩ về hơi thở, mà là trải nghiệm việc thở, một cách chủ động, liên tục, và đơn sơ nhất.
Trải nghiệm ngộ của mình khi nghe tiếng chim, là khi đó mình chợt buông hết mọi phiền não, và trở về với trải nghiệm nghe tiếng chim lúc đó. Khi đó không còn bất kỳ vọng tưởng, khái niệm, phiền não gì nữa. Cũng không có suy nghĩ về tiếng chim, chỉ đơn thuần là lắng nghe thôi.
Nói chung, cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ, chỉ là chúng ta trải nghiệm lại việc sống một cách đơn sơ, trong trẻo, an nhiên, và không có phiền não thui
newbie_youtube said:
Thiền minh sát Vipasana như thế nào? Tâm buông ra nhưng mình ko buông được thì phải làm gì?
Cái thiền vipassana bác google cũng ra mà hehe, hoặc bác tìm cuốn Bản đồ hành trình tâm linh á, cuốn đó hay, nói về thiền vipassana
Câu hỏi của bác hơi ngộ, tâm buông, nhưng mình không buông ? ‘Mình’ ở đây là gì ?
