magicdesigner

New Member
Joined
Oct 10, 2017
Messages
76
Reaction score
5
Chap 11

Tối hôm đó, hai đứa chúng tôi đi song song với nhau trên con đường về. Tôi vẫn muốn thể hiện dù trong trường hợp nào đi nữa, tôi luôn là một thằng con trai đầy lịch sự và ga-lăng nên tôi đưa em về tới cổng rồi mới quay xe lại.

Nhớ lại hôm đó, càng đi tôi lại càng toát mồ hôi hột. Con đường ấy, hàng cây ấy… vô cùng quen thuộc. Tôi cứ ngỡ em dẫn tôi đến nhà Tr để làm điều gì đó nhưng hóa ra lo bò trắng răng, nhà em cách nhà Trâm tầm 5ph đi bộ. Hú cả hồn. Mà cũng có lẽ vì điều này nên em biết hết mọi chuyện của Tr, tôi và ai kia.

Mà không biết khi chúng ta buồn, ăn thật nhiều có làm vơi đi nỗi buồn như lời em nói không, chỉ biết tối hôm đó tôi đã có một giấc ngủ ngon đầu tiên kể từ ngày nói chuyện với thằng Giang.

Tính tôi vốn thoải mái. Vào thời điểm đó, trong đầu tôi chưa bao giờ xuất hiện suy nghĩ kiểu như ghét một ai đó. Chỉ đơn giản là chơi được thì chơi, không chơi được thì thôi. Chả ghét gì. Và đặc biệt là đối với một người con gái thì tôi lại càng không để chữ “ghét” đó nó len lỏi vào trong tâm trí làm tôi bận tâm. Nên tình cảm của tôi dành cho Tr chỉ đơn giản tụt lại mức bạn bè chứ cũng không đến mức tồi tệ gì cho lắm.

Hôm sau đến lớp, nụ cười dần xuất hiện lại trên môi, tôi bắt đầu tập phớt lờ đi ai đó ở tất cả những buổi học thêm. Và cũng từ hôm đó, tôi và Ly bắt đầu thân hơn.

Đúng như lời Ly nói, em cùng tôi đi ăn cho đến khi nào tôi xác nhận là hết buồn mới thôi. Nhưng cũng không đúng như lời em nói, khi tôi đã xác nhận là nỗi buồn đã không còn, chúng tôi vẫn có những buổi đi ăn chung đầy vui vẻ. Tôi nhận ra ở Ly một sự khẳng khái trong tâm hồn, sự dứt khoát trong cách giải quyết những vấn đề xung quanh, một bầu nhiệt huyết, yêu đời luôn căng tràn trong lồng ngực và bên cạnh đó là sự phớt lờ đến mức dửng dưng với miệng lưỡi của thế gian.

Dường như khi tiếp xúc với Ly một cách sâu sắc hơn, con người tôi cũng dần thay đổi, tôi bắt đầu yêu những hoạt động đoàn đội hơn, bắt đầu năng nổ và nhiệt tình hơn trong các hoạt động của lớp, của trường. Đôi khi tôi cũng thoáng hỏi mình rằng tôi thay đổi như vậy vì con người tôi vốn hướng ngoại, yêu thích những hoạt động cộng đồng hay chỉ đơn giản vì nơi đó có một người đã đến và … “ăn” giúp tôi một nữa nỗi buồn to lớn kia?!

Tôi còn nhớ, năm đó, vì nhận lời thách đấu của em mà lần đầu tiên trong đời tôi bước lên sân khấu ở một cuộc thi thanh lịch. Với hơn 18 cặp đôi dự thi đến từ khối 8 và khối 9, tôi chỉ tiến đến vòng loại cuối cùng khi còn 5 cặp đôi và nhận được giải khuyến khích an ủi, còn em thì xuất sắc giành lấy giải nhì của trường. (Tấm ảnh của tôi năm đó đến bây giờ tôi vẫn giữ. Nhiều khi mở ra xem lại, tôi lại bật cười với chính mình khi 1 thằng không biết gì về võ vẻ như tôi lại đăng ký thi tiết mục tài năng là múa võ trên nền bài Dòng Máu Lạc Hồng do bạn nữ thể hiện…Value(mà bạn nữ thi thanh lịch với tôi cũng có lắm chuyện để kể, đặc biệt là phần sau của câu chuyện. Người mà bám theo tôi từ cấp 2 tới đại học vẫn không buôn tha). Và tôi là người thua cuộc trong cuộc đấu đó. Kẻ thua cuộc thì phải chịu người thằng cuộc một điều kiện. Và điều kiện mà em đưa ra thật khiến tôi giật nảy :

- V về xin ba mẹ đi, ( viết đến đây các bác đừng có nghĩ tới chuyện cưới xin gì nha, còn nhỏ xíu. Hehe ) học thêm môn Lý với Ly.

Ôi! Cái này mà em cũng gọi nó là điều kiện được sao? Học thêm thêm một môn nữa, và chung với em. Mà lý thì tôi thiếu điều đi dạy người khác chứ có tệ gì đâu mà phải đi học thêm?! Nhưng đã giao kèo thì phải thực hiện. Hơn nữa điều kiện này với tôi thật ra cũng không quá khó là mấy. Bởi vì ba tôi vốn vô cùng thoải mái nếu tôi xin gì đó liên quan đến việc học. Và năm nay lại cuối cấp, nên sau khi tôi bóng gió nói “có khi năm nay thi tốt nghiệp có môn lý, không biết có nên đi học thêm không ba ơi?” Vậy là tôi được hưởng thêm một suất học bổng 100k/1 tháng cho môn lý “theo điều kiện” này.

Và từ đó, tôi và em bắt đầu gần gũi nhau nhiều hơn, thân một cách trên bạn bình thường. Không hiểu vào thời điểm ấy có phải do cú sốc về cuộc tình của tôi và Tr còn dư âm hay không mà khi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình lúc đó dường như bị đơ về cảm xúc. Vì khi ấy, thật sự mà nói, dù thân như vậy nhưng trong tận sâu tâm khảm của tôi, tôi vẫn chỉ xem em là một người bạn thân, em đã đến để giúp tôi chia sẻ đi những buồn chán của mối tình dang dở kia, và khi mối tình kia không còn gây ra trong lòng tôi những vướng bận nữa thì tôi và em lại nhờ nó mà trở nên thân thiết đến lạ thường.

Tôi muốn nhấn mạnh hai chữ “thân thiết” này, vì cái sự “thân” này nó đến mức, có lúc, trong giờ học anh, ngồi rảnh rỗi, tôi thấy mái tóc của em trước mắt vô cùng óng ả và mềm mượt, bất chợt tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đó mà quên mất điều này vô cùng đặc biệt đối với các bạn gái. Ấy vậy mà em cũng chẳng trách móc gì tôi, chỉ quay lại cười và nói nhỏ “Ly mới dập tóc đó, V thấy đẹp không?”
Còn tôi thì lại vô tư “Uh, tóc Ly mượt thật. Thấy là cứ muốn vuốt à.”
- Thì có ai không cho đâu. V cứ vuốt đi.
Mà công nhận nó đã tay thật các bạn ạ. Nên cứ một lát, rảnh tay là tôi vuốt nhẹ vài cái. Em thì cứ lắc lắc như trêu tôi, rồi cố dựa hẳn vào bàn tôi để tôi dễ vuốt hơn. Và điều này lọt vào mắt cô Thoa. Chẳng thà cô la hay phạt gì đó cũng được, đằng này cô lại cà khịa thêm vô “tóc bé Ly mượt không mà em vuốt hoài vậy V?” Tôi nghe xong quê muốn độn thổ và cạch luôn, không dám vuốt mái tóc ấy thêm một lần nào nữa. Còn em thì chẳng tỏ vè gì ngại ngùng. Lẽ nào khí chất của một chi đội trưởng nó đến như vậy sao ta?!
 

hunterx2710

New Member
Joined
Dec 24, 2017
Messages
306
Reaction score
2
:beauty::beauty:
Đọc truyện của thím kỉ niệm ùa về, nhớ những mối tình cấp 2 cấp 3. Thấy mình đã già nhanh thật.
 

hunterx2710

New Member
Joined
Dec 24, 2017
Messages
306
Reaction score
2
magicdesigner said:
Thks bác. Đợt này rảnh vài ngày, sẽ đều cho ae :):sogood:
Thím đừng drop nhé.
Rảnh rảnh ra chap cho a em đọc cho đỡ nghiện.
mình luôn ủng hộ
 

magicdesigner

New Member
Joined
Oct 10, 2017
Messages
76
Reaction score
5
hunterx2710 said:
:beauty::beauty:
Đọc truyện của thím kỉ niệm ùa về, nhớ những mối tình cấp 2 cấp 3. Thấy mình đã già nhanh thật.
Quay qua quay lại đã hết nửa cuộc đời với 30 cái xuân xanh :adore:
 

ryajautb

New Member
Joined
Nov 21, 2017
Messages
52,706
Reaction score
35
magicdesigner said:
Quay qua quay lại đã hết nửa cuộc đời với 30 cái xuân xanh :adore:
Nhanh quá. Ngồi nghĩ lại chỉ biết cười vu vơ.
Gửi từ Cancoi bằng vozFApp
 

magicdesigner

New Member
Joined
Oct 10, 2017
Messages
76
Reaction score
5
Chap 12

Tôi kết thúc quảng thời gian cấp hai với thật nhiều những kỷ niệm đẹp. Ở đó có thằng Giang, bạn thân tôi. Hai đứa cùng theo đuổi 2 mối tình để rồi cuối cùng chẳng thằng nào tìm được một kết thúc có hậu. Nó với bé Diễm chuyên văn nên cố thi vô Lê Quý Đôn để cặp với người đẹp nhưng tạch, trở về trường cấp 3 cùng với tôi, chỉ là khác lớp.

Bé Diễm thì bá đạo rồi nên khỏi nhắc cũng biết nó vô Lê Quý Đôn như lẽ tất nhiên. Top 3 đứa đứng đầu của lớp tôi chỉ có 2 đứa thi Lê Quý Đôn là nó với thằng Điền. Còn bé Phương, vì sức khỏe không tốt nên muốn học gần nhà, trời khéo sắp đặt sao lại vô học chung với tôi thêm 3 năm cấp 3 và 4 năm đại học sau này nữa.

Lê Quý Đôn là trường chuyên của Đà Nẵng, nơi tiếp nhận các thành phần bá đạo ở các bộ môn, kiểu như lò đào tạo vậy. Vô đó nghe nói đâu học ngày học đêm để đại diện Đà Nẵng đi thi thố với các tỉnh thành khác, rồi đủ khả năng thì bơi ra biển lớn mà thể hiện. Cũng chả biết nó đào tạo kiểu gì, chỉ biết năm lớp 10 bé Diễm về cứ hay alo cho tôi tâm sự nhớ trường nhớ bạn. Đôi khi nó khóc nữa, nó nói nó không biết lựa chọn của nó là đúng hay sai. Còn thằng Điền thì mãi về sau này tôi mới đọc được một status của nó nói về quảng thời gian đã qua, nó nhấn mạnh ước gì nó không phải là một học sinh chuyên lý của trường điểm thì nó đã có một tuổi thơ đẹp hơn nhiều rồi.

Vậy đó các bạn ạ. Không phải cứ cho con học thêm học bớt trường điểm trường chuyên là tốt cho con đâu. Hãy cho con của bạn được có tuổi thơ, được bay nhảy trên những cánh đồng lúa sau mùa gặt, được rong chơi khắp hang cùng ngõ hẻm nếu nó thích khám phá, được câu cá bắn chim vào những trưa hè oi ả. Và trên hết, là được trải qua thời học sinh của mình một cách thật tự nhiên và vui tươi nhất có thể. Để sau này, khi nhớ về, nó sẽ mỉm cười và thầm cảm ơn đã có một người bố, một người mẹ thật tâm lý bên cuộc đời nó, đó mới là điều tốt đẹp nhất mà bạn mang đến cho con.

Về phần Trâm thì cũng thi vào cùng trường cấp 3 với tôi, nhưng hai đứa khác lớp, khác luôn cả buổi sáng chiều. Tôi với Trâm vẫn là bạn bình thường, đôi khi tình cờ đi chung một con đường tôi vẫn hay trò chuyện cùng em. Chuyện tình cảm của em có vẻ cũng không khả quan gì lắm. Nghe em nói Hùng trẻ con, mệt mỏi đủ kiểu. Uhm. Mới lớp hết lớp 9 không trẻ con thì là gì. Cái này nói ra nó hơi thừa. Về phần Hùng thì năm đó học hành bê bết nên không vô được trường bọn tôi học mà phải vô Nguyễn Hiền, có lẽ vì chuyện này mà 2 đứa xích mích. Mặc, tôi cũng chả quan tâm mấy.

Ở Đà Nẵng vào khoảng năm 2002-2003 trường tiểu học và trung học gần như phường nào cũng có. Nhưng đến năm 2006, khi lên phổ thông thì cả Quận chỉ có một trường. Điều này làm tôi phải chia tay hầu hết tất cả những đứa bạn thời cấp một mà bước vào trường cấp 2 không quen 1 ai. Nhưng điều này cũng giúp tôi gặp lại những người bạn cũ thưở ấu thơ khi tôi bước chân vào ngôi trường phổ thông đầy hoài bão và mơ mộng.

Ngôi trường có những táng phượng già vào mùa hè luôn rực rỡ những chùm phượng vĩ đơm hoa và kết nụ. Ngôi trường với những thầy cô già kính mến luôn coi bọn tôi như những đứa con ngỗ nghịch đầy mơ mộng, luôn cần phải uốn nắn bằng tinh yêu thương và chăm lo bằng sự ân cần không mỏi mệt. Ngôi trường bé nhỏ với ba dãy phòng nằm nép mình bên con đường đất đầy nắng gió. Ngôi trường với bề dày hơn 50 năm thành lập và phát triển, đã đào tạo ra biết bao nhiêu người con mang về thật nhiều những vinh quang và tự hào cho địa phương, cho Đất Nước. Và đặc biệt, nơi đó là nơi đã chứng kiến một thằng V ở độ tuổi đầy nông nổi trưởng thành và hoàn thiện mình như một con sâu thoát khỏi kén vỗ cánh bay lên với bao nhiêu là ước mơ và hoài bão. Trường Hòa Vang – thuở ấy với đong đầy những kỷ niệm tuyệt vời mà tôi với tụi bạn đã cùng nhau trải qua, đã cùng nhau lớn lên và cùng nhau được đắm chìm, được tung tăng nhảy múa… :

Hoa Vàng Thuở Ấy

“Một chiều đi trên con đường này…”
Lời bài hát như dẫn vào ký ức
Tôi và lũ bạn cái thuở lấm lem mực
Cùng nhau cười đùa – cùng nhau hát ca
Sân trường rộng cầu lông ta cùng đá
Tán phượng già che nắng bầy trẻ non
Tà áo dài tha thướt không môi son
Đẹp giản dị cô nữ sinh nón lá
Chạm nhẹ tay lên những hàng ghế đá
Nơi ta ngồi trò chuyện những ngày xưa
Có nắng nóng – có rả rích cơn mưa
Tay em lạnh, trái tim ta thổn thức
Phải mùa hạ thêm ba lần rạo rực
Để ta đừng ngồi tiếc những tiếng ve
Hoa có vàng trên chót những tán me?
Mà Hòa Vang trong lòng ta không ngớt…
NPV
 

hunterx2710

New Member
Joined
Dec 24, 2017
Messages
306
Reaction score
2
Thím học DH ở Đà Nẵng luôn à.
TP đáng sống mong có thêm nhiều dịp vào đó chơi
 

kham_pha

New Member
Joined
Mar 27, 2019
Messages
3
Reaction score
0
Thím thớt ra chiêu tiếp đi chứ.

Gửi từ Cancoi bằng vozFApp
 

magicdesigner

New Member
Joined
Oct 10, 2017
Messages
76
Reaction score
5
Chap 14 ( không có chap 13 các bác khỏi tìm cho mệt nha. Hehe )

Năm ấy tôi thi vào trường Hòa Vang với số điểm ngót nghét 50. Nhớ lại hồi thi chuyển cấp,tôi không biết các bác ra sao chứ riêng tôi, đã không thi vào trường chuyên thì thôi, còn mấy trường còn lại trong thành phố, tôi chả buồn học bài, tự tin việc đậu là chắc cú rồi. Vậy nên thi học kỳ xong tôi vác luôn balo đi tham gia hội trại của thành phố ở chân núi Bà Nà, rồi tham gia các hoạt động đoàn ở Phường, hành quân về nguồn, tham gia các lớp khiêu vũ bên đoàn. Ba tôi có bảo học thì tôi nói “Ba khỏi lo, không biết dư bao nhiêu điểm thôi.hehe” Và tôi dư hơn 10d, lọt vào lớp 10/4 – 1 trong 4 lớp chuyên của trường khi đó. 10/1 chuyên Hóa, 10/2 chuyên toán, 10/3 chuyên Lý, 10/4 chuyên Anh. Cái sự thể cũng có phần trêu ngươi. Học anh thì trầm trầy trầm trật lại mang tiếng học lớp chuyên anh.

Ngày đi xếp lớp với tôi như một ngày gì đó vô cùng đặc biệt và trọng đại. Suốt 3 tháng hè vừa qua tôi tham gia biết bao nhiêu hoạt động, vác balo về quê băng sông băng mương câu cá bắn chim, vác balo lên núi trèo đèo lội suối. Trong khoảng thời gian 3 tháng đó nó khác hẳn những thời gian nghỉ hè của tôi trước đây, chỉ muốn về quê chơi rồi lại về học. 3 tháng năm nay tôi đã khác đi rất nhiều. Tôi muốn dấn thân, muốn khám phá, muốn được chui rèn, được lớn lên để hoàn thiện… muốn trở thành một con người khác mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn, sương gió hơn, và lãng tử hơn. Trong suy nghĩ của tôi luôn muốn trở thành một hình tượng kiểu như tâm điểm của sự chú ý, từ ngoại hình, tính cách đến kiến thức, kỹ năng… Tôi muốn khi tôi bước chân vào ngôi trường cấp 3, thì nơi đó phải là nơi tôi lung linh và rực rỡ chứ không như 2 năm cấp 2 vừa qua, buồn bã và làng nhàng. Vậy nên, hôm trước ngày xếp lớp, tôi ủi đồ phẳng phiu, thử đi thử lại trước gương. Đi mua cặp, mua giày, mua mũ, mua nịt… sao cho phải thật lãng tử, thật phong trần và phải đầy thu hút. Chiếc xe tôi đi tôi cũng sơn lại 2 màu trắng đen kết hợp với nhau vô cùng kiểu cách.

Ngày xếp lớp là một ngày vô cùng thú vị với bọn học sinh lớp 10. Bởi vì đó là ngày mình biết mình học lớp nào, ai chủ nhiệm, học chung với ai, chung buổi hay khác buổi với những ai. Và cho dù tôi có thay đổi bao nhiêu đi nữa thì trong đầu tôi vẫn là một thằng vô cùng yêu cái đẹp. Thả con xe trên đường đến trường mà bao nhiêu suy nghĩ cứ hiện ra trong đầu tôi, Như Quỳnh, Mẫn Trinh những cô bạn của thuở thơ ấu, liệu có bàn tay nào đó sắp đặt cho tôi cùng lớp với họ. Rồi lát nữa đây, với những gương mặt mới, không biết có ai dễ thương như Trâm, như Ly không? Giáo viên chủ nhiệm của mình là ai nhỉ?...

Mãi suy nghĩ, tôi đến trường lúc nào không hay. Đưa xe vào bãi gửi, tự nhiên tôi muốn nhắm mắt hít thật căng bầu không khí trong lành của một sáng đầu thu vào đầy trong lồng ngực, rồi từ từ mở mắt ra, nhìn ngắm ngôi trường này, nơi mà mình sẽ gắn bó với nó 3 năm tới. Tôi đảo mắt quan sát những cô cậu học sinh cũng như tôi, quần mới, áo mới, cặp mới, đang vô cùng hồi hộp và mong chờ những điều sắp đến. Xong đâu đó, tôi hùng hổ vác cặp lên vai bước vào…
- Ê, vé xe nè ku. Lanh quá!
- Dạ em xin lỗi, em quên. Quê ghê. hehe

Bước qua cổng trường, thấy mấy đứa chen nhau đứng xem bảng thông báo, nơi dán danh sách tên của từng lớp, tôi bước thẳng đến ghế đá và ngồi xuống. Tính tôi chả muốn chen lấn, vậy nên cứ thấy chen lấn là tôi lại né ra. Ngồi ghế đá được một lúc tôi tự nhiên thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Đôi má bầu bĩnh, mái tóc dài xõa ngang lưng, tà áo dài thon gọn và nhẹ nhàng. Vâng, đó là Như Quỳnh, cô bạn ngồi bên tôi những năm cuối cấp 1, không biết cô bé có còn nhớ tôi không, tôi vừa muốn gọi lại vừa không. Cứ quan sát thêm một tí đã.

- Ta với mi học chung lớp nè V, với bé Minh Thiết nữa. Hihi, có bạn là vui rồi. Bé Phương tới vỗ nhẹ vai tôi một cách thân thiết như kiểu kiều bào xa quê gặp đồng hương.

Tôi mỉm cười rồi đáp câu làm nó chưng hửng “có 3 đứa thôi mà vui vậy mi?”

- Ớ… Có tới 12 lớp khác nhau. Lớp 9 mình 40 đứa, hết 7,8 đứa thi trường khác còn lại tầm 34, 3 đứa tụi mình chung lớp mi còn đòi hỏi ít nhiều?

Tôi chợt nhớ nó là lớp trưởng ở cái lớp cấp 2 bá đạo của tôi. Nó thi vô Hòa Vang hình như thiếu 3 điểm nữa là tuyệt đối. Tránh voi chả hổ mặt nào, tôi thôi đôi co với nó mà chuyển chủ đề “lát nữa mình tập trung phòng nào vậy?”

“Phòng kia kìa, mà tới giờ rồi, đi luôn là vừa.” Nó vừa nói vừa ngoắc tôi theo vào căn phòng thứ 2 ở tầng dưới, gần cổng phụ của trường.

Tôi cũng bật dậy đi theo nó mà trong đầu dậy lên bao suy nghĩ. Để xem nào, không biết lớp có cô bé nào xinh xinh không đây?! Mà cũng chả hiểu sao đầu óc tôi vào thời điểm đó không quan tâm mấy tới những chuyện khác ngoài chủ đề này. Nhưng thật ra nếu đối với các bác chủ đề này có thể kém quan trọng thì đối với cá nhân tôi, việc trong lớp có cô bé nào xinh hay không lại cực kỳ quan trọng. Vì như tôi đã nói, lớp có girl xinh, tôi học cực tốt. Lớp nhiều girl xinh, tôi học bá cmn đạo luôn. Vậy nên đây là điều kiện tiên quyết chi phối trực tiếp tôi sẽ ra sao ở cái lớp này. Theo chân nó vô lớp, vẫn như cũ, nó chọn ngay bàn đầu ưa thích của nó vì nó cận khá nặng, lại nhỏ con. Tôi thì như một thói quen, đảo mắt nhìn quanh khi thấy lác đác vài đứa đang tìm chỗ ngồi rồi tôi đi luôn xuống bàn cuối.

Nói nghiêm túc thì trong lớp tôi rất muốn ngồi cuối cùng. Vì theo tôi, ở bàn cuối có thể quan sát một cách bao quát cả lớp một cách thoải mái mà không phải quay lưng. Thêm nữa không phải tiết học nào chúng ta cũng có cảm hứng, vậy nên khi trong một bất chợt nào đó chúng ta mất tập trung, uể oải, buồn ngủ hay đơn giản như đọc truyện, ăn uống trong giờ học, tâm sự những “bí mật thầm kín riêng tư”, thì bàn cuối luôn là sự lựa chọn tuyệt vời. Và tất nhiên, khi tôi hiểu, bạn hiểu, thì giáo viên người ta cũng hiểu điều đó. Vậy nên sẽ có đôi khi, vâng, chỉ là đôi khi thôi, bạn sẽ bị chiếu tướng liên tục. Nhưng cái giá như vậy là quá rẻ cho những lợi ích đạt được, nên đối với tôi, bàn cuối luôn là lựa chọn số 1.

Tôi ngồi xuống và bắt đầu nhìn ra cửa lớp. Lúc này lớp tôi, vâng, bây giờ thì 2 chữ lớp tôi này sẽ là 2 chữ mà các bác sẽ nghe rất thường xuyên. Đó chính là lớp 10/4 sau này là 11 và 12/4, là sân khấu chính của những gì tôi sắp viết ra sau đây.

Lúc này lớp tôi bắt đầu đông dần, các chỗ ngồi dần kín, và tôi vẫn nhìn ra cửa. Cũng hơn 30 thành viên vào rồi mà tôi chưa nhìn được ai có đủ “điều kiện” để tôi đưa vào tầm ngắm làm “động lực học tập” cả. Ôi! Gì thế này?! Ba tháng qua mình vất vả luyện tập vậy rồi thể hiện cho ai đây? Lớp gì thế này… Lại có người vào, chỗ ngồi dần kín. Hơn 40 rồi… Giáo viên vào… Thôi rồi…
Cả lớp đứng lên để chào giáo viên. Tôi cũng uể oải đứng lên, rồi phiền não ngồi xuống… Hay là chuyển lớp…
 
Top