Góc khuất - những truyện có thật chỉ kể đêm khuya Phần 2

diablo.vn

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
1,050
Reaction score
3
Cách đây vài năm em có việc phải về quê gấp. Hôm đó mượn xe máy của ô anh trai. Xe mới mua mới đi dc khoảng 10-15km. Lúc đó khoảng 2h chiều. Đường khá vắng. Em đang đi bên phần của mình tự nhiên thấy cái xe ô tô nhỏ, có lẽ là morning vì lúc đó e k phân biệt được các xe. Nó đang đi thẳng bên kia đường ngược chiều với em bỗng dưng quặt lái lao thẳng về phía xe em. Em hoảng hốt thực sự , lúc đó trong đầu thốt lên: mẹ thằng này định giết mình hay sao". Lúc đó cũng kịp phanh gấp , xe e gần như đứng yên tại đó. Thấy oành 1 cái. Sau đó thấy xe ô tô kia nó lao hẳn sang bên này đường, lái xe đi thêm tý thì dừng lại. Nhìn xuống thì xe ô tô vỡ tan cái gương bên trái rơi lăn lóc dưới đất. Em thì vẫn đứng yên giữa đường, ga xe vẫn bình thường, người cũng k sao. Quay lại ngó ô lái xe thấy ra khỏi xe, mấy người dân gần đấy họ ra chỉ trỏ. E k vấn đề gì nên cứ thế đi luôn. Sau đó về gần nhà thấy xe cứ lọc xọc trong cái hộp xích. Vào cửa hàng sửa xe bảo họ kiểm tra thì chỉ thấy mảnh nhựa của gương xe chỗ khớp gương ấy nó chui vào hộp xích, còn xe em k có một vết xước nào. Mà e cũng k hiểu phần nào xe em va với cái gương của ô tô kia. Về em cũng k bảo ô a là xe bị va vì nó vẫn bình thường và k hề có vết nào dù chỉ vết mờ. Việc đó làm em thắc mắc khá lâu, đến giờ chưa giải đáp được
 

diablo.vn

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
1,050
Reaction score
3
diablo.vn said:
 /9QWYlNWYKWmKJQWIu12NtKUHulxP6mxf szv Pkp6MnupRWYyuz/ cu KWtMy84/9WYZFmaoery J idKGm p9jN2ctP Gn 17iN5YYpKWsPB/jOV6kaeIm/luec1pc8Oxs82Cleikv/ Eke/A5/9 kOR8jdDL2uh4hsl4hMeKl7eUt FJUXhZW3WAg5RgcZKboaqOpKyWoLCx0um72OjIyd2ftvO10ed8iuD7/P Bj mgv O01PiAi7Ccu9q0v RGTnaAjeSjqLuVmKJOVoOnw/h7jc2AjOI6QnGxz//Dw9h9k8hkaIy 5f pxP/ // guf8 RoDF7f UmKrCxNpOW32Yrf Dluanv969vdN3hsaNpdP19/yEipiSrsihvvSWrfiVsNXGyN2Qk6OavddQWYpYZJWuyOKZq 6Usc2Ro an8N6h9HC4 tpfJdfaL6QpP3R0eOZq86u0P /wdeSocOoyPOctvaUnqp8id13hdxrcpxyf9aBlOyeveO12P hwOKgtdiKj5r/// eJazvAAAApElEQVQI12PQSOWPz7JvtKnn03FgyGM1iqs0NlH1EwiWYDAVljVsaYkqL FsEGWwsE3Kb25p8U7g4I1gyPByizFwaWlRlGZXY4j0V67wCWMOaEk2t2RoChRPdGfiYmgpyqxmKA7PVk9PsWopVSqsZSjjjhbUj20JFauTk2fQ1pQKaWkxy62StFZgsNOq0RPyFfFwklEpYHD21HVkc2VMY EJygEAfgIn9 io6kgAAAAASUVORK5CYII=

Chuyện bắt đầu từ ông bạn ở cùng em, tự dưng đang khoẻ mạnh bỗng cứ đêm là ú ớ, có đêm đang ngủ bỗng ngồi bật dậy lẩm bẩm không biết nói gì, rồi lại nằm ngủ tiếp. Sự việc cứ tiếp tục xảy ra như thế, có hỏi thì nó bảo tao không nhớ gì.. Nằm cùng phòng nó em cũng sợ, mịa tự nhiên nó mộng du, hay sao đó đang đêm nó bóp cổ mình thì cũng chết Gf/KAf//G55wSv//NP358 /Hk ng3f/// ja1PPs6SYeAVWogP69Aal7Zv rAf//S/7rYeelBf/9AO7Dif//Y5lJBuSnW65YBN2LJM66skVFQ8KbiLSIcv//K//FAfzlFv/2AfSbAOnp6fPVrf//RP//fP7sSrWDavTaFuatZdqCEf/eAf/lN//6Af/xAcZyLoo7CM3V3ffky///EvjRRf//bdnb2f//W u7eP//DOO3APPCN//pAZhbO0tIA96RK///jH1lSf/1rf/tAfrs2MfDyJZWJtuBAP lAf//JZ56U WeAQmPO///BeCYN nPrPPMAfW8Avfr5vTFAMrO1OSKDP/LKvPlAOGFAMmllP/WAf/TOOGdUdh8EvOiAOGXAPPqAf2hAFlbF///PfDMpb2XhP xAayBdf/aAd6SNQ1rLPzz4/TZA8Sikv//hCCWSzI0Lf36 f/QAe/k36ZxV/SLAP 2Af//UvGVAObaAuiyadh ANXCvf//dP337/G1AItJFdh7APTjgvXv7eCJAO2RAOy gu/Km8ytndh5AHsrC9mADNyJH CPAPLSpqh0Wv/BC7mQff/2FOSgRO6ufvPSAP/wcdh7Bu3w8ctzAdh9BP78 ffy8MOgjfnu4OyRCPqxAPmZAa6rANx/ANd3APv59/7 /rSinYaAALaWP6F1F71 AL6bkYODg3u3ktaRY vjO7KkotKml 67D8uol/fwAvKtAP/RDf/2kNuOU/X1OfX1GJllOeF5AP/wY8bGJf/qdaleKNDd5t6wlcS1arOGAP/2Rf7jYWmVdeCGDu/EAOqPAOfm5uPo5fXfweHPzfiWAOeNDNh1APDHFP38/P/dEP/8//jzAf/nKE9oG3pFAHJPNHRsH KXB/LTCvjsAZ9nTaF2TtGJAKN V5HHpKZvCunfoqJqHvD2 L9kALd2HcdwEsOlm8eaAPjcAY1NLpFSNtqFFu3tJPuiAPmkAP 8DfnUAOeycum4feq4dK2Uiv///yH5BAEAAP8ALAAAAAAoACgAAAj/AP8JHEiwoMGDCBMqXMiwYcE30hYpmrgowBuHDhGcaMFhU6E/IAtt4qDhBAKMCAVdgIQK0ZNbV/S9kJfJWYVIjSBdEISS4BQOXML9WCZMhSUSfbZZWBoDToVCkCT11CHAgQNXRt4Y0aRsgBAHQkxFuVGg7IhwqFqcbBjLgbdIreh4UEdEGDgHrMiYAmvvwIEzB0LcKiTl4kJR7jpJwEHMEDJDmlQM6LM0yq9hvlBM2AyYxZIhhhEiuMTlXj4tOJZpoqACxlESFm6EODNhBwYMO/agOOBZytqDfv6UUKOHkpYvMGBwGyFDRowoBQ7UzhEoUA4Me840EVeoBcIThZ5J/yAOQcSubNkAAJFBIkaPJmf2YEghR06KHDt23/DRSGpBBENwwcR4epRnhxcvqMeeBT2EgMIOOaRABBFyBILBBAcUYMEYHPBEUALCDUieCAcmuB5sDT4Y4YQVXnjADVHAUcgFBH0SIBMiFkgiggq29158GARS3335hXCDBTE8wcFvARTCB44EGsgjEEc4B510EFZ3XXZN9BCDBVQ0EsBAfixRBpRqqFEeAQi QOWCstFmG266ZRhFDCQAgYgfn/zzhhSI4DigBHroIQKbbJjI3nMFzKYZZwd0aQEJzT3RBhL/SFNPIjiWIUGUO5pYJWzQNeGXXyEU0MOkzckwyCMn/P8jyR9PQklogQSUqN6olZFVVgEwIknpEUdUUUgC/yRQSAlMlMIHHyWIIa0ug1xhLRWZyPPCC1tsMQ4ZW5BBRi4klCvDEUAAcUUhiiQrXBkZBHGOEko4UY4TBtAAzDn2EmJGN/2Wc868GYgBwLlAAADAuu2e4MmTNNRijD8R1IBFDUnQsIrFWHzjBhQPJDFPEhevQUMpL8iQcIKDFLLIPzZA8gwTGQDCTgdpcGKCCdAEAYjODRThxhxz6DCJAiZw0gEN97gJwLYvVFDPmKNxIUHNCzDAyAKqcD0JAwuEDQIzUECBzgepcN1BBmok AIbbHgRySWGgVjGBvAscAcjXYf/vQLYYX9whyxzyBJHHV3DsgEB28btRRWn0CjQG5t2ssYCDXQRdtiV3LF5Gg1oo0M0uKStSgSvvO2FF3bY8YQLohDEwxKnBKF3KJsvEIrnYYdySNiqdJE2NvT4AEDrdhDQcj8FCRJgBgzcUUnugm/eBShhp/JBHQtMk8E4bBBwKARcDOHhh1y0UwkDIPS9QPVhx4H9AqlUgs0CayQThfgi6IHII9I4iCjqwQUlxGES1OPdAirxuwWAon0KIAQtRgABCJACEZ7wz0H20YxOOAIPCQTeChoQtgZEYAHkaEUOKKEHMZxiagoRBSSqsYEguA8EgEsFHhrIAHKsYR1E EIJoxBRiEtgaiFoCMMo2rGC UUAcKAgx/wA4Yh0TAAHhSjEEGLlEH4o0RozOIYVyAE4BczjEFawRTHiEYVruEADAegTShQRhmokIhhh2EAvMIGJWWRgBu8wBxUAUIEWnK8n/whAGx5RjVGUIg QzEMpSkCKKlgKDYg0SB1OoAFIuKAZzchCNUAJCTCgIRWZREgqbLAIfrRAAy3gxyKk8ZtU2rIhAQEAOw==. Hôm nào thấy tiếng động là phải để ý, rồi việc đó cũng quen dần đến một hôm e đi về phòng và bắt gặp ông đang nằm đắp chăn, hỏi ông sao thế, nó kêu ốm đang sốt. Hỏi lạnh không để mua thuốc cảm nó bảo không chỉ thấy lạnh bên chân. E cũng chả biết làm gì chỉ đi mua đồ ăn, mấy viên thuốc. Đêm đó ông bạn đang nằm bỗng bật dậy bảo : mày dậy đi bóp tao cái chân tao đau qua, mắt nó long lên sòng sọc, e cũng kinh vội vàng đi lại bóp chân một lúc, mà cái cảm giác sờ chân nó đúng thật rất kỳ lạ như sờ khúc xương luôn. Càng bóp nó càng kêu đau,bóp cả cao ẫn kêu lạnh. Đêm ấy ông năm rên và hành hạ e cứ ngủ lại gọi cuối cùng thức trắng đêm. Kỳ lạ là sáng hôm sau hỏi lại thì vẫn bảo tao chả nhớ gì chỉ cảm giác người hơi sốt và lại đi học như thường. Việc cứ xảy ra cả tuần em đếch chịu nổi bảo mày phải gọi gia đình hoặc tao gọi bố mày lên không sao tao chịu được mà chuyển nhà thì cũng ngại chứ vẫn thế này thì ko thể chịu nổi. Nghe em nói lão bạn bảo mày cứ chuyển nhà cũng được tao chả sao đâu mà phải gọi.
Em thấy thằng này cũng lạ, không hiểu chuyện gì xảy ra, ngày đi làm tối về đắp chăn kêu đau chân, chả quan hệ với ai hay là ma nhập nó, thôi cứ đánh liều gọi bố, mẹ nó không thì mình chuyển nhà mà nó có chuyện gì cũng khó ăn nói. Hom đó, em về phòng thì không thấy nó đâu, ngồi một mình trong phòng bỗng cảm giác có gì đó cứ không tự nhiên, cảm giác ai đó đang nhìn mình...rất khó tả. Nhìn đống chăn ông bạn để chưa gấp em vội bước đến gaáp cho ngay ngắn, khi cầm chăn nó lên mùi rất khó chịu không biết do ẩm mốc hay mùi gì nhưng rất khó chịu, khi em đang gắp chăn thì bỗng nhiên có tiếng nói sau lưng: để đấy, đừng đụng đồ của tao, từ nay tao để chăn chiếu thế nào cứ để đấy không cần đụng vào. Em giật phắt người quay lại thì thằng bạn đã đứng sau lưng bao giờ. E định thần lại nhìn kỹ nó thì thấy quần ống thấp, ống cao mặt trắng bệt. Em vôihir ông đi đâu về, có đi làm không? Nó ậm ừ rồi lên giường tiếp tục đắp chăn kêu đau chân. Cơm nước cũng không đi ăn ( bọn em ăn cơm bụi) chả nấu nướng gì. Hôm đó em thật sự hoảng và có cảm giác rất bất an. Cũng nói qua về căn phòng bọn em thuê nó nằm trên tầng 2 ngôi nhà, trước có sân thượng phơi quần áo nhìn thẳng ra cánh đồng, bên cạnh vẫn có cầu thang ngoài trời để đi lên sân thượng và căn phòng phía sau. Nhiều hôm 2 thằng vẫn dẫn mấy ônng bạn về ngồi nhậu ở sân thượng này. Tiếp chuyện, đêm đó e cũng hãi ông bạn, chả hiểu chuyện gì đang sảy ra với nó. Ngồi đến đêm thì bỗng nhiên mất điện, em lên giường đắp chăn ngủ kệ nó nằm đấy, dự mai chuyển chỗ ở mới. Đang ngủ bổng nhiên em giật nảy mình, choàng tỉnh dậy thấy ông bạn đang mở cửa ra sân thượng, trên người mặc mỗi cái quần đùi, em nhìn theo thì thấy ra sân thượng ông bạnđứng giữa sân, mắt nhìn thẳng cánh đồng, em đứng dậy đứng sau xem nó làm gì nếu nhảy thì mình còn kéo lại. Chừng được mấy giây thì em bỗng hoảng hốt nhìn phía xa xa có ánh đốm sáng như ánh đèn chập của dân đi xoi cã, nhưng lạ điều đấy là nó không đi thẳng, đi lùi, mà cảm giác lúc gần lúc xa, ông bạn thì cứ dứng dõi theo ánh đén đó....
Em lúc này cảm giác rất bất an, vội bật điện thì điện mất, với tay tìm bật lửa, tìm nến. Đang lúi húi tìm mà mãi chắng thấy nến đâu, em cầm bật lửa bật lên tìm thì cửa mở bật lửa cú lúc đuọc lúc không, bỗng thấy lạnh hết sau lưng quay lại thì, trời ông bạn đã đứng sau lưng từ bao giờ...mà cha sinh, mẹ đẻ, ở với nó hơn năm em chưa thấy khuôn mặt nó đáng sợ như thế, nó trắng bệch, răng nghiến chặt, mắt hằn lên...em vội kêu T mày sao đấy, mày làm gì đấy..nó không nói gì và bộ dạng vẫn thế đứng nhìn em. Mà các cụ biết trời tối, mất điện, có mỗi cái bật lửa bật tạch tạch trên tay...cảm giác cực kỳ sợ hãi. Em vội kêu lên, cô H ơi, cô H ơi...thằng T nó sao ấy. Em kêu lên nó vẫn đứng đấy không nói gì em thì chạy ngay ra ngoài sân thượng đứng gọi xuống. Mấy phút sau bà chủ nhà và thằng con vội mở cửa tầng 1 chạy lên. Bà chủ nhà khi nghe em kể cũng không dám vào nhà, cả 3 người bọn em đứng ở sân thượng nhìn vào nhà, mấy nhà thuê cũng thức dậy cầm đèn pin đến, có ông đứng soi vào phòng bảo có thấy gì đâu. Rồi mọi người thống nhất cùng vào nhà. Vào đến nhà thì ông bạn em đã nằm đắp chăn và như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ngủ. Mọi người lôi chăn ra, đánh thức dậy thì ô bảo đang ngủ, người lạnh lắm, đang sốt, mà đúng thật nó sốt rát cao. Đo nhiệt kế đến 40,5 độ, tá hoả mọi người bảo phải đưa ông ấy đi viện. Nhưng ông bạn rất khoát không đi chỉ muốn ở nhà. Đêm ấy em rất hãi không dám ngủ mà xuống nhà ngồi nói chuyện cùng bà chủ và con trai bà đến sáng. Ngay sáng hôm sau em gọi về cho bố mẹ ông bạn đợi chiều bố, mẹ nó lên còn mọi người phân nhau trông ông bạn...
Lại tiếp chuyện tối đó em ngồi nói chuyện với mẹ con bà chủ nhà ở dưới tầng 1 mà không dám ngủ, lạ một điều là bà chủ nhà thì luôn cho rằng ô bạn em chắc là do cảm, sốt gì đó gây nên ảo giác nên chắc đi viện là khỏi. E thắc mắc hay do nó bị ma nhập hoặc thế nào đó thì bà luôn gạt đi bảo làm gì có, bà sống ở đây bao năm có thấy gì đâu. E cũng ngồi đợi trời sáng rồi đi học, có nhờ con trai bà chủ nhà cho ô bạn ăn, uống chiều e sẽ đón bố, mẹ nó từ quê lên. Bố, mẹ ô bạn lên hà nội vội vàng thăm con rồi cũng quyết định mang nó đến bệnh viện, nó không đi thì dứt khoát ép phải đi. Dỗ dành mãi ô bạn vẫn nằm đắp chăn không đi, bà mẹ chắc lúc này cũng nghĩ đến chuyện tâm linh nên có gọi điện về quê cho người chị họ làm nghề cô đồng nói sự việc, được bà chị tư vấn bà bắt em đi chặt một cành dâu, mượn con dao của chủ nhà cho bà. Bà mẹ cầm con dao chém vào thành giường, rồi cầm que dâu quất lên tiếp lên chăn và bảo” tao đánh chết vong nào nhập con tao, để tao mang nó đi bệnh viện không tao cho ăn dao”. Bà làm mấy lần tự nhiên thấy có tiếng khóc trong chăn, lật chăn lên thì thấy ô bạn đang ôm mặt khóc. Bà bảo có đi không thì không nói gì. Thấy vậy mọi người liền đến sốc nách đèo xe kẹp 3 đên bệnh viện, cũng không phản ứng gì. Chiều hôm đó tại bệnh viện đi xét nghiệm, chụp chiếu các kiểu xong bác sỹ cũng nói chả biết bệnh gì vì lúc sốt cao, lúc không. Có ông tiến sỹ còn nói chắc phải chọc đốt tuỷ sống để xét nghiệm...chờ theo dõi qua đêm thì mai mới làm tiếp. Tối đó do có bố, mẹ nó lên e chỉ ngồi chơi một lúc gần 8h tối thì đứng dậy ra về, lạ là nó vẫn nói chuyện nhát gừng, nhát tỏi lúc lại nhìn ra cửa, khi e chuẩn bị ra về thì nó chỉ ra cửa bảo “ nó đang ở ngoài kia đấy” e nhìn ra chả có ai nhưng cũng run run..
 

diablo.vn

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
1,050
Reaction score
3
Chuyện là thuở nhỏ em nghe chuyện ma cũng nhiều, sinh sống trên đất có người chết cũng từng và thấy được chuyện ma quái xảy ra xung quanh không ít. Điều em còn thắc mắc, là ngoại trừ những vong hồn bị chết một cách bất đắc kì tử, bị giết một cách dã mang, ghê rợn, trong tâm họ còn mang oán hận, thù hằn, không cam chịu sự chết nên khó siêu thoát, hay lang thang, vất vưởng đi chọc phá người khác đã đành. Nhưng có một số vong hồn còn sẵn sàng dẫn dụ, mê hoặc hay đoạt mạng của chính người sống. Nơi em ở từ nhỏ không ít chuyện thật việc thật, ma thần vòng dụ người thắt cổ, ma da kéo chân người bơi, ma xô xe, che mắt làm tai nạn xảy ra liên miên. Không biết đây là luật nhân quả vốn có, hay chỉ là sự bắt gặp, tình cờ một cách xui xẻo, không may của người sống. Tại sao người chết lại tác động mạnh mẽ đến nhịp sống bình thường của người trần nhiều như thế.

Thửa là ngày em còn nhỏ, có một gia đình từ miền Trung xa xôi chuyển vào đây để sinh sống và lập nghiệp. Để cho các cụ rõ, thì quê em là một tỉnh thuộc vùng núi Tây Nguyên, thửa trước còn rất hoang sơ. Dân tứ xứ thập phương di cư vào mua đất, sinh sống trà trộn và làm ăn với dân tộc ở bản địa. Người sống dạo đó còn thưa thớt và cách biệt nhau, hộ nào cũng được bao quanh bạt ngàn là rừng cà phê. Gia đình nọ cũng như bao người khác, họ mua được một lô đất trồng cà phê từ người dân tộc, cất một căn nhà gỗ đơn giản trong đấy để sinh sống cũng như dễ bề trông coi.

Gia đình gồm hai vợ chồng trẻ, đứa con nhỏ mới chỉ vài tháng tuổi cùng với bà mẹ già. Họ dọn đến căn nhà mới độ dăm ba tuần, cuộc sống chưa ổn định được bao lâu thì bà mẹ qua đời, bà lẵng lặng chết vào lúc nữa đêm, đến sáng ra người nhà mới hay biết. Gia đình em cũng như bao gia đình khác quanh đấy, cũng đều lay lắt dắt díu nhau đến đây kiếm kế sinh nhai, đồng cảm với hoàn cảnh và thuở đầu khó khăn nơi xa xôi hẻo lánh, ai cũng vào phụ một tay giúp họ phúng điếu và lo may chay. Nghe anh kể thì mẹ mình chưa qua tuổi 60, ban ngày còn rất khỏe mạnh, nói chuyện phụ việc giúp hai vợ chồng bình thường, việc bà ra đi quá đột ngột khiến ai cũng bất ngờ, mọi người an ủi và nghĩ rằng bà mất là do tuổi già, thôi thì số đã đến vậy, trời muốn mang ta đi khi nào rồi cũng phải chắp tay lễ phật mà đi. Điều kì lạ là lúc khâm liệm, người ta thấy trên cổ bà có một số vết hằn tựa như những ngón tay vẫn còn mờ hiện…

Sau đó đúng một tháng, nữa đêm, anh chồng đang ngủ thì gặp một giấc mơ kì lạ, anh mơ thấy mẹ mình hiện về với khuôn mặt thất thần, đau buồn không tả. Chẳng nói chẳng rằng mà cầm tay anh dắt đi, trong khung cảnh lờ mờ tối và ảm đạm, anh và bà mẹ đứng ngay trước cửa nhà mình nhìn vào thì thấy có một người đàn ông lạ, thân hình gầy gò, nhìn không rõ mặt, mang đồ lính chiến theo cửa chính đi vào nhà rồi bồng đứa con anh chạy ra ngoài. Vợ anh cũng hớt hãi đuổi theo, thằng lính vừa chạy vừa cười nham nhở và man dại, hai người giằng co nhau từ trong nhà ra đến cửa sau, cứ thế giật qua, giật lại (đứa con), rồi lao vào đánh nhau. Đến gần miệng giếng cạnh nhà thì vợ anh giành lại được đứa con, thằng lính đó quay sang xô vợ anh xuống nền đất rồi đè lên bóp cổ. Mọi thứ diễn thật như một thước phim. Bỗng dưng đứa con anh khóc thét lên, anh giật mình bật dậy khỏi cơn mộng mị, người ướt đẫm mồ hôi vì mệt và sợ, quay sang dỗ đứa con. Nhưng dỗ mãi mà đứa bé không nín, con khóc to như vậy mà lạ thây vợ anh nằm cạnh cũng chẳng đã động gì. Anh lây mạnh, gọi to vợ dậy mà cũng chẳng có biểu hiện, tát vào mặt cũng chẳng tỉnh. Nghĩ rằng vợ chết, anh sợ hãi ôm con đạp cửa tung người chạy đến nhà gần nhất thấp thỏm cầu cứu...

Sau cái chết của chị vợ thì công an vào cuộc, cũng lập án và ra sức điều tra, hai cái chết trong gia đình đều bí ẩn giống nhau, đều chết lúc nữa đêm và đều có vết hằn trên cổ. Bằng nghiệp vụ điều tra, cũng như khai quật cả mộ của người bà mất trước đó, công an kết luận cả hai chết là đều do bị chẹn cổ, tuy nhiên ai thực hiện thì họ không điều tra ra được và anh chồng không hay biết gì cả, không phải là hung thủ. Sau đó, anh chồng mang đứa con thơ bỏ chạy về quê sống. Để lại căn nhà hoang không có người ở và mục nát đến tận bây giờ. Đến nay thì dân cư đã đông, nhà cửa mọc lên thay thế, những rừng cà phê dần bị bỏ đi nhưng lô đất này vẫn phải bỏ hoang vì chẳng có người đứng bán và chẳng ai dám mua vì ám ảnh chuyện xưa.

Hồi sau em sẽ kể những chuyện ma quái về một con quỷ sống ngay sau đất nhà em. Thật sự đau buồn vì đó là nguyên nhân chính khiến gia đình em lụn bại ly tán, anh em rời bỏ nhau mỗi người mỗi nơi như hiện nay. Chỉ còn một mình bố em là trụ lại sống một mình lay lắt ở đó
 

diablo.vn

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
1,050
Reaction score
3
E có 3 đứa nv nữ từ ĐN vào SG để công tác. Hai đêm đầu tiên cty book cho KS trên đường Võ Văn Tần, đêm thứ 3 kỳ công tác đã xong, tiêu chuẩn hết mà tụi nó muốn ở lại chơi thêm nên bèn rủ nhau đổi sang một cái ks khác.
Sáng hôm sau tụi em có hẹn nhau 8h đi ăn sáng và uống cafe nhưng mới 6h tụi nó đã réo. Em chạy vội đến chỗ hẹn thì thấy 3 đứa mặt mũi bơ phờ, xung quanh lỉnh kỉnh hành lý. Chưa kịp hỏi thì tụi nó đã nói đêm qua tụi nó bị ma nhát ở ks, e tưởng tụi nó đùa nên trêu "ma nhìn thấy tụi bay chạy mất dép chứ nhát gì nổi". Một đứa bảo "chị đừng đùa nữa, thật đấy, con X bị, chị hỏi nó xem"... Lúc này em mới để ý con bé X mặt mũi xanh như tàu lá chuối, nét sợ hãi hiện rõ. Nó gật gật đầu rồi kể, giọng vẫn còn run run.
Khách sạn tụi nó trọ nằm trên đường Trần Huy Liệu Q3 và do bạn của một đứa trong nhóm book giúp. Phòng tụi nó ở lầu 3, loại phòng kín không có cửa sổ, con bé X vốn yếu ớt nhất đám. Nó bảo rằng, vừa bước vào phòng nó liền có cảm giác lạnh gáy và bị ức chế nên đòi tìm ks khác nhưng hai đứa kia bảo thôi ngủ tạm một đêm rồi mai đi tìm ks khác. Tối đó tụi nó đi chơi countdown tới hơn 1h sáng mới về phòng ngủ. X nằm trong cùng, sát tường. Nó vừa lơ mơ ngủ thì có cảm giác nhột nhột ở bàn chân như bị ai cù, nó nghĩ chắc đứa nằm cạnh cọ vào nên co chân lại ngủ tiếp. Trong quá trình ngủ lơ mơ nó thấy một bóng đen không đầu cứ đứng cuối giường kéo chân nó. Lúc nó nằm nghiêng thì người này cố lật ngửa nó ra sau đó nằm đè lên khiến nó không thở được. Nó ú ớ hét to làm đứa nằm cạnh thức giấc. Con bé L này quay sang X nó nhìn rõ một cái bóng đen đang đè lên X, nó muốn gọi X nhưng hai hàm răng cứ cắn chặt lại không tài nào gọi nổi, hoảng quá nó vớ lấy cái gối đập loạn xạ lên bóng đen kia. Đập liên tục chừng chục lần thì bóng đen bật ra, trong khi X vẫn còn ú ớ. L nhảy xuống giường định bật đèn, nó chưa kịp đến chỗ công tắc đèn ở cửa ra vào thì nó có cảm giác bóng đen kia lướt qua nó xuyên qua cánh cửa khiến nó rùng mình, hồn vía lên mây, nó phi nhanh lại và nhảy lên giường lay đứa còn lại đang ngủ say như chết dậy. X lúc này cũng tỉnh, nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. L hỏi X có thấy gì không, X lắc đầu rồi bảo "sao lúc nãy em ngủ chị cứ cù chân em rồi lại gác cả hai đùi lên ngực em làm em không thở nổi". X không nhắc gì đến giấc mơ cho đến khi L kể lại sự việc thì mặt X mới tái xanh, nó lẩm bẩm "vậy không phải em mơ..." rồi nó tường thuật sự việc mà nó nghĩ nó nằm mơ. Ba đứa hoảng hốt dậy thu dọn đồ đạc định trả phòng đi luôn nhưng nhìn đồng hồ đã hơn 4h sáng, tụi nó đành ngồi lại tới 5h30 rồi xuống trả phòng và đi khỏi ks.
 

diablo.vn

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
1,050
Reaction score
3
diablo.vn said:
 /9QWYlNWYKWmKJQWIu12NtKUHulxP6mxf szv Pkp6MnupRWYyuz/ cu KWtMy84/9WYZFmaoery J idKGm p9jN2ctP Gn 17iN5YYpKWsPB/jOV6kaeIm/luec1pc8Oxs82Cleikv/ Eke/A5/9 kOR8jdDL2uh4hsl4hMeKl7eUt FJUXhZW3WAg5RgcZKboaqOpKyWoLCx0um72OjIyd2ftvO10ed8iuD7/P Bj mgv O01PiAi7Ccu9q0v RGTnaAjeSjqLuVmKJOVoOnw/h7jc2AjOI6QnGxz//Dw9h9k8hkaIy 5f pxP/ // guf8 RoDF7f UmKrCxNpOW32Yrf Dluanv969vdN3hsaNpdP19/yEipiSrsihvvSWrfiVsNXGyN2Qk6OavddQWYpYZJWuyOKZq 6Usc2Ro an8N6h9HC4 tpfJdfaL6QpP3R0eOZq86u0P /wdeSocOoyPOctvaUnqp8id13hdxrcpxyf9aBlOyeveO12P hwOKgtdiKj5r/// eJazvAAAApElEQVQI12PQSOWPz7JvtKnn03FgyGM1iqs0NlH1EwiWYDAVljVsaYkqL FsEGWwsE3Kb25p8U7g4I1gyPByizFwaWlRlGZXY4j0V67wCWMOaEk2t2RoChRPdGfiYmgpyqxmKA7PVk9PsWopVSqsZSjjjhbUj20JFauTk2fQ1pQKaWkxy62StFZgsNOq0RPyFfFwklEpYHD21HVkc2VMY EJygEAfgIn9 io6kgAAAAASUVORK5CYII=

Chuyện là thuở nhỏ em nghe chuyện ma cũng nhiều, sinh sống trên đất có người chết cũng từng và thấy được chuyện ma quái xảy ra xung quanh không ít. Điều em còn thắc mắc, là ngoại trừ những vong hồn bị chết một cách bất đắc kì tử, bị giết một cách dã mang, ghê rợn, trong tâm họ còn mang oán hận, thù hằn, không cam chịu sự chết nên khó siêu thoát, hay lang thang, vất vưởng đi chọc phá người khác đã đành. Nhưng có một số vong hồn còn sẵn sàng dẫn dụ, mê hoặc hay đoạt mạng của chính người sống. Nơi em ở từ nhỏ không ít chuyện thật việc thật, ma thần vòng dụ người thắt cổ, ma da kéo chân người bơi, ma xô xe, che mắt làm tai nạn xảy ra liên miên. Không biết đây là luật nhân quả vốn có, hay chỉ là sự bắt gặp, tình cờ một cách xui xẻo, không may của người sống. Tại sao người chết lại tác động mạnh mẽ đến nhịp sống bình thường của người trần nhiều như thế.

Thửa là ngày em còn nhỏ, có một gia đình từ miền Trung xa xôi chuyển vào đây để sinh sống và lập nghiệp. Để cho các cụ rõ, thì quê em là một tỉnh thuộc vùng núi Tây Nguyên, thửa trước còn rất hoang sơ. Dân tứ xứ thập phương di cư vào mua đất, sinh sống trà trộn và làm ăn với dân tộc ở bản địa. Người sống dạo đó còn thưa thớt và cách biệt nhau, hộ nào cũng được bao quanh bạt ngàn là rừng cà phê. Gia đình nọ cũng như bao người khác, họ mua được một lô đất trồng cà phê từ người dân tộc, cất một căn nhà gỗ đơn giản trong đấy để sinh sống cũng như dễ bề trông coi.

Gia đình gồm hai vợ chồng trẻ, đứa con nhỏ mới chỉ vài tháng tuổi cùng với bà mẹ già. Họ dọn đến căn nhà mới độ dăm ba tuần, cuộc sống chưa ổn định được bao lâu thì bà mẹ qua đời, bà lẵng lặng chết vào lúc nữa đêm, đến sáng ra người nhà mới hay biết. Gia đình em cũng như bao gia đình khác quanh đấy, cũng đều lay lắt dắt díu nhau đến đây kiếm kế sinh nhai, đồng cảm với hoàn cảnh và thuở đầu khó khăn nơi xa xôi hẻo lánh, ai cũng vào phụ một tay giúp họ phúng điếu và lo may chay. Nghe anh kể thì mẹ mình chưa qua tuổi 60, ban ngày còn rất khỏe mạnh, nói chuyện phụ việc giúp hai vợ chồng bình thường, việc bà ra đi quá đột ngột khiến ai cũng bất ngờ, mọi người an ủi và nghĩ rằng bà mất là do tuổi già, thôi thì số đã đến vậy, trời muốn mang ta đi khi nào rồi cũng phải chắp tay lễ phật mà đi. Điều kì lạ là lúc khâm liệm, người ta thấy trên cổ bà có một số vết hằn tựa như những ngón tay vẫn còn mờ hiện…

Sau đó đúng một tháng, nữa đêm, anh chồng đang ngủ thì gặp một giấc mơ kì lạ, anh mơ thấy mẹ mình hiện về với khuôn mặt thất thần, đau buồn không tả. Chẳng nói chẳng rằng mà cầm tay anh dắt đi, trong khung cảnh lờ mờ tối và ảm đạm, anh và bà mẹ đứng ngay trước cửa nhà mình nhìn vào thì thấy có một người đàn ông lạ, thân hình gầy gò, nhìn không rõ mặt, mang đồ lính chiến theo cửa chính đi vào nhà rồi bồng đứa con anh chạy ra ngoài. Vợ anh cũng hớt hãi đuổi theo, thằng lính vừa chạy vừa cười nham nhở và man dại, hai người giằng co nhau từ trong nhà ra đến cửa sau, cứ thế giật qua, giật lại (đứa con), rồi lao vào đánh nhau. Đến gần miệng giếng cạnh nhà thì vợ anh giành lại được đứa con, thằng lính đó quay sang xô vợ anh xuống nền đất rồi đè lên bóp cổ. Mọi thứ diễn thật như một thước phim. Bỗng dưng đứa con anh khóc thét lên, anh giật mình bật dậy khỏi cơn mộng mị, người ướt đẫm mồ hôi vì mệt và sợ, quay sang dỗ đứa con. Nhưng dỗ mãi mà đứa bé không nín, con khóc to như vậy mà lạ thây vợ anh nằm cạnh cũng chẳng đã động gì. Anh lây mạnh, gọi to vợ dậy mà cũng chẳng có biểu hiện, tát vào mặt cũng chẳng tỉnh. Nghĩ rằng vợ chết, anh sợ hãi ôm con đạp cửa tung người chạy đến nhà gần nhất thấp thỏm cầu cứu...

Sau cái chết của chị vợ thì công an vào cuộc, cũng lập án và ra sức điều tra, hai cái chết trong gia đình đều bí ẩn giống nhau, đều chết lúc nữa đêm và đều có vết hằn trên cổ. Bằng nghiệp vụ điều tra, cũng như khai quật cả mộ của người bà mất trước đó, công an kết luận cả hai chết là đều do bị chẹn cổ, tuy nhiên ai thực hiện thì họ không điều tra ra được và anh chồng không hay biết gì cả, không phải là hung thủ. Sau đó, anh chồng mang đứa con thơ bỏ chạy về quê sống. Để lại căn nhà hoang không có người ở và mục nát đến tận bây giờ. Đến nay thì dân cư đã đông, nhà cửa mọc lên thay thế, những rừng cà phê dần bị bỏ đi nhưng lô đất này vẫn phải bỏ hoang vì chẳng có người đứng bán và chẳng ai dám mua vì ám ảnh chuyện xưa.

Hồi sau em sẽ kể những chuyện ma quái về một con quỷ sống ngay sau đất nhà em. Thật sự đau buồn vì đó là nguyên nhân chính khiến gia đình em lụn bại ly tán, anh em rời bỏ nhau mỗi người mỗi nơi như hiện nay. Chỉ còn một mình bố em là trụ lại sống một mình lay lắt ở đó
Sau một thời gian lập nghiệp, ổn định và phát triển thì gia đình em cũng đủ sống, nhưng vẫn không "phú" hơn các gia đình khác quanh đấy. Dạo ấy trong xóm em có một bà chuyên bán cá đồng ngoài chợ, thời gian sau, bã cũng ra chợ nhưng chẳng bán cái gì nữa, cứ ngồi như thế, ai ngang qua cũng nhìn mà phán hết điều này đến điều khác. Một hôm bà có việc mà đi ngang sang nhà em, thấy bà cứ đứng tần ngần trước cổng, nhìn lom dom vào nhà, hồi lâu sau gọi mẹ em ra mà dặn: “Mày lấy cho bà một ít đất trong vườn với tí nước giếng mang qua nhà bà bảo”. Mẹ em chẳng hiệu sự gì nhưng cũng làm theo lời bà.

Lúc đến nhà, bà đổ đất nhà em lên một mảnh ván hòm đã cũ, đổ hết nước vào một cái chai nước ngọt trong suốt, cứ thế nhìn qua miệng chai rồi soi xuống đống đất. Bà bảo bà nhìn thấy sau nhà tôi có một con quỷ từ đâu lạc vào rồi trú ngụ vào ngay bụi tre sau nhà, nó ác lắm, nó cho đồ đạc gia đình nhà mày đội nón ra đi hết, nó hại cho gia đình mày bao giờ ly tán đi hết thì thôi. Nó còn bắt cả người chết nước quanh đấy về hầu, ăn ở cẩn thận không nó bắt cả người trong nhà. Bà bảo vậy, thương gia đình em lắm nhưng bà không giúp gì được, bà không phải là thầy bắt ma, không đủ lực, con quỷ đó quá mạnh. Thôi thì tụi bây cứ ra cúng kiến, van nài thử xem nó có cho nhẹ bớt họa gia đình không.

Nhà em nằm trên một con dốc thoải, sau nhà là một dòng suối lớn mát lành, trong trẻo. Thuở bố e mới vào đây lập nghiệp, có kiếm đâu mấy bụi tre về trồng ngay ven bờ để nó khỏi sạt lở, sói mòn đất, cũng như lấy măng. Chẳng mấy chốc hàng tre xanh um tùm. Đoạn suối đó nhìn êm ả, yên bình nhưng vết đen nhiều không đếm xuể, mỗi năm lấy đi biết bao mạng người, nhỏ cũng chết, lớn cũng chết, không biết bơi chết đã đành mà biết bơi xuống đó cũng chết. Chỗ em gọi đó là suối vàng, chẳng phải vì nó màu vàng mà là cách gọi để ví von với con sông Hoàng Tuyền tận dưới Âm Phủ.

Thuở đó, vào giữa đêm khi mọi người đang ngủ, con chó nhà em – con chó ba em nhốt sau nhà cứ tru tréo như sói, ba em tưởng trộm lăm lăm chạy ra nghía thì chẳng có ai. Con chó cứ nhằm về hướng bụi tre mà vùng vằng lao đến căng cả xích, trầy cả mình. Thời gian sau, ảnh hưởng đến giấc ngủ của gia đình quá nên bố em dắt nó lên hẳn nhà trên, chẳng bao lâu thì tụi trộm chó liếm đi mất. Đợt có anh thanh niên từ đâu đến đoạn suối nhà em chích cá, anh men theo khúc cạn, đến gần nhà em mới hét toáng lên, vất cả dụng cụ, đồ nghề leo lên bờ chạy thục mạng. Ra đến đường dân gọi lại thì mới hoàng hồn, bảo rằng đoạn đến khu suối sau nhà em, nhìn lên bờ chỗ bụi tre thì thấy một hình nhân màu đỏ sáng rực, đầu loe que vài sợi tóc, dáng cao tòng ngòng, khuôn mặt lảnh khảnh từng miếng thịt như đầu lâu người chưa phân hủy hết...

Vài năm sau thì bố mẹ em cũng chia tay. Mẹ em ra đi trong sự tủi nhục mặc cho bao lời nói, cười của láng giềng, dòng họ. Em của em thì còn nhỏ lắm, em không ở với ba vì ba không hay ở nhà, cũng không theo mẹ tha phương được nên gửi lên nhà bà ngoại nuôi, đợt đó em đã vào cấp ba, theo một người cậu lên thành phố phụ việc và đi học. Còn ba em thì vẫn ở lại căn nhà đó, chỉ một mình… Và đúng là gia đình em cứ thể mỗi người mỗi ngã.

Bây giờ em đã lớn, đã cứng cõi, rắn chắc hơn trước. Mỗi lần về quê thăm ba, thỉnh thoảng vào lúc đêm tối, em hay tò mò ra sau vườn, đưa mắt tía lia lên mấy bụi tre. Ánh trăng sáng mờ ảo, ma mị treo trên đầu ngọn, thỉnh thoảng có vài đợt gió rít lên, lá tre khô đét bay là đà dưới mặt đất. Em biết con quỷ vẫn ở đó, nó chắc sẽ nhìn thấy em, nhưng nó chẳng bao giờ cho em gặp. Và trong tâm trí em luôn có khái niệm muốn được một lần gặp, trực tiếp đối mặt và tự tay bóp chết con quỷ này...
 

diablo.vn

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
1,050
Reaction score
3
diablo.vn said:
 /9QWYlNWYKWmKJQWIu12NtKUHulxP6mxf szv Pkp6MnupRWYyuz/ cu KWtMy84/9WYZFmaoery J idKGm p9jN2ctP Gn 17iN5YYpKWsPB/jOV6kaeIm/luec1pc8Oxs82Cleikv/ Eke/A5/9 kOR8jdDL2uh4hsl4hMeKl7eUt FJUXhZW3WAg5RgcZKboaqOpKyWoLCx0um72OjIyd2ftvO10ed8iuD7/P Bj mgv O01PiAi7Ccu9q0v RGTnaAjeSjqLuVmKJOVoOnw/h7jc2AjOI6QnGxz//Dw9h9k8hkaIy 5f pxP/ // guf8 RoDF7f UmKrCxNpOW32Yrf Dluanv969vdN3hsaNpdP19/yEipiSrsihvvSWrfiVsNXGyN2Qk6OavddQWYpYZJWuyOKZq 6Usc2Ro an8N6h9HC4 tpfJdfaL6QpP3R0eOZq86u0P /wdeSocOoyPOctvaUnqp8id13hdxrcpxyf9aBlOyeveO12P hwOKgtdiKj5r/// eJazvAAAApElEQVQI12PQSOWPz7JvtKnn03FgyGM1iqs0NlH1EwiWYDAVljVsaYkqL FsEGWwsE3Kb25p8U7g4I1gyPByizFwaWlRlGZXY4j0V67wCWMOaEk2t2RoChRPdGfiYmgpyqxmKA7PVk9PsWopVSqsZSjjjhbUj20JFauTk2fQ1pQKaWkxy62StFZgsNOq0RPyFfFwklEpYHD21HVkc2VMY EJygEAfgIn9 io6kgAAAAASUVORK5CYII=

Chuyện là thuở nhỏ em nghe chuyện ma cũng nhiều, sinh sống trên đất có người chết cũng từng và thấy được chuyện ma quái xảy ra xung quanh không ít. Điều em còn thắc mắc, là ngoại trừ những vong hồn bị chết một cách bất đắc kì tử, bị giết một cách dã mang, ghê rợn, trong tâm họ còn mang oán hận, thù hằn, không cam chịu sự chết nên khó siêu thoát, hay lang thang, vất vưởng đi chọc phá người khác đã đành. Nhưng có một số vong hồn còn sẵn sàng dẫn dụ, mê hoặc hay đoạt mạng của chính người sống. Nơi em ở từ nhỏ không ít chuyện thật việc thật, ma thần vòng dụ người thắt cổ, ma da kéo chân người bơi, ma xô xe, che mắt làm tai nạn xảy ra liên miên. Không biết đây là luật nhân quả vốn có, hay chỉ là sự bắt gặp, tình cờ một cách xui xẻo, không may của người sống. Tại sao người chết lại tác động mạnh mẽ đến nhịp sống bình thường của người trần nhiều như thế.

Thửa là ngày em còn nhỏ, có một gia đình từ miền Trung xa xôi chuyển vào đây để sinh sống và lập nghiệp. Để cho các cụ rõ, thì quê em là một tỉnh thuộc vùng núi Tây Nguyên, thửa trước còn rất hoang sơ. Dân tứ xứ thập phương di cư vào mua đất, sinh sống trà trộn và làm ăn với dân tộc ở bản địa. Người sống dạo đó còn thưa thớt và cách biệt nhau, hộ nào cũng được bao quanh bạt ngàn là rừng cà phê. Gia đình nọ cũng như bao người khác, họ mua được một lô đất trồng cà phê từ người dân tộc, cất một căn nhà gỗ đơn giản trong đấy để sinh sống cũng như dễ bề trông coi.

Gia đình gồm hai vợ chồng trẻ, đứa con nhỏ mới chỉ vài tháng tuổi cùng với bà mẹ già. Họ dọn đến căn nhà mới độ dăm ba tuần, cuộc sống chưa ổn định được bao lâu thì bà mẹ qua đời, bà lẵng lặng chết vào lúc nữa đêm, đến sáng ra người nhà mới hay biết. Gia đình em cũng như bao gia đình khác quanh đấy, cũng đều lay lắt dắt díu nhau đến đây kiếm kế sinh nhai, đồng cảm với hoàn cảnh và thuở đầu khó khăn nơi xa xôi hẻo lánh, ai cũng vào phụ một tay giúp họ phúng điếu và lo may chay. Nghe anh kể thì mẹ mình chưa qua tuổi 60, ban ngày còn rất khỏe mạnh, nói chuyện phụ việc giúp hai vợ chồng bình thường, việc bà ra đi quá đột ngột khiến ai cũng bất ngờ, mọi người an ủi và nghĩ rằng bà mất là do tuổi già, thôi thì số đã đến vậy, trời muốn mang ta đi khi nào rồi cũng phải chắp tay lễ phật mà đi. Điều kì lạ là lúc khâm liệm, người ta thấy trên cổ bà có một số vết hằn tựa như những ngón tay vẫn còn mờ hiện…

Sau đó đúng một tháng, nữa đêm, anh chồng đang ngủ thì gặp một giấc mơ kì lạ, anh mơ thấy mẹ mình hiện về với khuôn mặt thất thần, đau buồn không tả. Chẳng nói chẳng rằng mà cầm tay anh dắt đi, trong khung cảnh lờ mờ tối và ảm đạm, anh và bà mẹ đứng ngay trước cửa nhà mình nhìn vào thì thấy có một người đàn ông lạ, thân hình gầy gò, nhìn không rõ mặt, mang đồ lính chiến theo cửa chính đi vào nhà rồi bồng đứa con anh chạy ra ngoài. Vợ anh cũng hớt hãi đuổi theo, thằng lính vừa chạy vừa cười nham nhở và man dại, hai người giằng co nhau từ trong nhà ra đến cửa sau, cứ thế giật qua, giật lại (đứa con), rồi lao vào đánh nhau. Đến gần miệng giếng cạnh nhà thì vợ anh giành lại được đứa con, thằng lính đó quay sang xô vợ anh xuống nền đất rồi đè lên bóp cổ. Mọi thứ diễn thật như một thước phim. Bỗng dưng đứa con anh khóc thét lên, anh giật mình bật dậy khỏi cơn mộng mị, người ướt đẫm mồ hôi vì mệt và sợ, quay sang dỗ đứa con. Nhưng dỗ mãi mà đứa bé không nín, con khóc to như vậy mà lạ thây vợ anh nằm cạnh cũng chẳng đã động gì. Anh lây mạnh, gọi to vợ dậy mà cũng chẳng có biểu hiện, tát vào mặt cũng chẳng tỉnh. Nghĩ rằng vợ chết, anh sợ hãi ôm con đạp cửa tung người chạy đến nhà gần nhất thấp thỏm cầu cứu...

Sau cái chết của chị vợ thì công an vào cuộc, cũng lập án và ra sức điều tra, hai cái chết trong gia đình đều bí ẩn giống nhau, đều chết lúc nữa đêm và đều có vết hằn trên cổ. Bằng nghiệp vụ điều tra, cũng như khai quật cả mộ của người bà mất trước đó, công an kết luận cả hai chết là đều do bị chẹn cổ, tuy nhiên ai thực hiện thì họ không điều tra ra được và anh chồng không hay biết gì cả, không phải là hung thủ. Sau đó, anh chồng mang đứa con thơ bỏ chạy về quê sống. Để lại căn nhà hoang không có người ở và mục nát đến tận bây giờ. Đến nay thì dân cư đã đông, nhà cửa mọc lên thay thế, những rừng cà phê dần bị bỏ đi nhưng lô đất này vẫn phải bỏ hoang vì chẳng có người đứng bán và chẳng ai dám mua vì ám ảnh chuyện xưa.

Hồi sau em sẽ kể những chuyện ma quái về một con quỷ sống ngay sau đất nhà em. Thật sự đau buồn vì đó là nguyên nhân chính khiến gia đình em lụn bại ly tán, anh em rời bỏ nhau mỗi người mỗi nơi như hiện nay. Chỉ còn một mình bố em là trụ lại sống một mình lay lắt ở đó
Sau một thời gian lập nghiệp, ổn định và phát triển thì gia đình em cũng đủ sống, nhưng vẫn không "phú" hơn các gia đình khác quanh đấy. Dạo ấy trong xóm em có một bà chuyên bán cá đồng ngoài chợ, thời gian sau, bã cũng ra chợ nhưng chẳng bán cái gì nữa, cứ ngồi như thế, ai ngang qua cũng nhìn mà phán hết điều này đến điều khác. Một hôm bà có việc mà đi ngang sang nhà em, thấy bà cứ đứng tần ngần trước cổng, nhìn lom dom vào nhà, hồi lâu sau gọi mẹ em ra mà dặn: “Mày lấy cho bà một ít đất trong vườn với tí nước giếng mang qua nhà bà bảo”. Mẹ em chẳng hiệu sự gì nhưng cũng làm theo lời bà.

Lúc đến nhà, bà đổ đất nhà em lên một mảnh ván hòm đã cũ, đổ hết nước vào một cái chai nước ngọt trong suốt, cứ thế nhìn qua miệng chai rồi soi xuống đống đất. Bà bảo bà nhìn thấy sau nhà tôi có một con quỷ từ đâu lạc vào rồi trú ngụ vào ngay bụi tre sau nhà, nó ác lắm, nó cho đồ đạc gia đình nhà mày đội nón ra đi hết, nó hại cho gia đình mày bao giờ ly tán đi hết thì thôi. Nó còn bắt cả người chết nước quanh đấy về hầu, ăn ở cẩn thận không nó bắt cả người trong nhà. Bà bảo vậy, thương gia đình em lắm nhưng bà không giúp gì được, bà không phải là thầy bắt ma, không đủ lực, con quỷ đó quá mạnh. Thôi thì tụi bây cứ ra cúng kiến, van nài thử xem nó có cho nhẹ bớt họa gia đình không.

Nhà em nằm trên một con dốc thoải, sau nhà là một dòng suối lớn mát lành, trong trẻo. Thuở bố e mới vào đây lập nghiệp, có kiếm đâu mấy bụi tre về trồng ngay ven bờ để nó khỏi sạt lở, sói mòn đất, cũng như lấy măng. Chẳng mấy chốc hàng tre xanh um tùm. Đoạn suối đó nhìn êm ả, yên bình nhưng vết đen nhiều không đếm xuể, mỗi năm lấy đi biết bao mạng người, nhỏ cũng chết, lớn cũng chết, không biết bơi chết đã đành mà biết bơi xuống đó cũng chết. Chỗ em gọi đó là suối vàng, chẳng phải vì nó màu vàng mà là cách gọi để ví von với con sông Hoàng Tuyền tận dưới Âm Phủ.

Thuở đó, vào giữa đêm khi mọi người đang ngủ, con chó nhà em – con chó ba em nhốt sau nhà cứ tru tréo như sói, ba em tưởng trộm lăm lăm chạy ra nghía thì chẳng có ai. Con chó cứ nhằm về hướng bụi tre mà vùng vằng lao đến căng cả xích, trầy cả mình. Thời gian sau, ảnh hưởng đến giấc ngủ của gia đình quá nên bố em dắt nó lên hẳn nhà trên, chẳng bao lâu thì tụi trộm chó liếm đi mất. Đợt có anh thanh niên từ đâu đến đoạn suối nhà em chích cá, anh men theo khúc cạn, đến gần nhà em mới hét toáng lên, vất cả dụng cụ, đồ nghề leo lên bờ chạy thục mạng. Ra đến đường dân gọi lại thì mới hoàng hồn, bảo rằng đoạn đến khu suối sau nhà em, nhìn lên bờ chỗ bụi tre thì thấy một hình nhân màu đỏ sáng rực, đầu loe que vài sợi tóc, dáng cao tòng ngòng, khuôn mặt lảnh khảnh từng miếng thịt như đầu lâu người chưa phân hủy hết...

Vài năm sau thì bố mẹ em cũng chia tay. Mẹ em ra đi trong sự tủi nhục mặc cho bao lời nói, cười của láng giềng, dòng họ. Em của em thì còn nhỏ lắm, em không ở với ba vì ba không hay ở nhà, cũng không theo mẹ tha phương được nên gửi lên nhà bà ngoại nuôi, đợt đó em đã vào cấp ba, theo một người cậu lên thành phố phụ việc và đi học. Còn ba em thì vẫn ở lại căn nhà đó, chỉ một mình… Và đúng là gia đình em cứ thể mỗi người mỗi ngã.

Bây giờ em đã lớn, đã cứng cõi, rắn chắc hơn trước. Mỗi lần về quê thăm ba, thỉnh thoảng vào lúc đêm tối, em hay tò mò ra sau vườn, đưa mắt tía lia lên mấy bụi tre. Ánh trăng sáng mờ ảo, ma mị treo trên đầu ngọn, thỉnh thoảng có vài đợt gió rít lên, lá tre khô đét bay là đà dưới mặt đất. Em biết con quỷ vẫn ở đó, nó chắc sẽ nhìn thấy em, nhưng nó chẳng bao giờ cho em gặp. Và trong tâm trí em luôn có khái niệm muốn được một lần gặp, trực tiếp đối mặt và tự tay bóp chết con quỷ này...
 

told115

New Member
Joined
Dec 3, 2019
Messages
338
Reaction score
0
Xưa đọc còn sợ
Giờ chết còn đéo sợ nên đọc chẳng có cảm giác gì
 

told115

New Member
Joined
Dec 3, 2019
Messages
338
Reaction score
0
Xưa đọc còn sợ
Giờ chết còn đéo sợ nên đọc chẳng có cảm giác gì
 

diablo.vn

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
1,050
Reaction score
3
Tầm năm 2006-2007 em lúc đó còn sống ở Hải Phòng, thi thoảng có chạy xe qua bên Hạ Long làm việc. Lần đó em nhớ làm xong việc thì cũng đã khá muộn, em tặc lưỡi có hơn tiếng chạy về nhà ngủ cho thoải mái. Tính em chạy xe khá cẩn thận, bon bon tầm 60km/h em phi thôi ah. Trên đường chạy về HP em nhớ có một đoạn khúc cua hai bên đường trồng nhiều thông, ban ngày thấy bán nhiều rứa nữa thì phải. Em đang vào cua thì đạp phanh cắm đầu vì thấy có người đang chống gậy đi qua đường, đoạn đó không có đèn đường,cây um tùm nên rất tối, đèn pha em rõ ràng quét qua người đó. Phanh xe lại em quay quắt nhìn mà không thấy ai, mồ hôi đổ hột chạy về, vừa đi vừa xin đừng trêu con, cho xin đi đến nơi về đến trốn.
 

diablo.vn

New Member
Joined
Sep 28, 2017
Messages
1,050
Reaction score
3
Tầm năm 2006-2007 em lúc đó còn sống ở Hải Phòng, thi thoảng có chạy xe qua bên Hạ Long làm việc. Lần đó em nhớ làm xong việc thì cũng đã khá muộn, em tặc lưỡi có hơn tiếng chạy về nhà ngủ cho thoải mái. Tính em chạy xe khá cẩn thận, bon bon tầm 60km/h em phi thôi ah. Trên đường chạy về HP em nhớ có một đoạn khúc cua hai bên đường trồng nhiều thông, ban ngày thấy bán nhiều rứa nữa thì phải. Em đang vào cua thì đạp phanh cắm đầu vì thấy có người đang chống gậy đi qua đường, đoạn đó không có đèn đường,cây um tùm nên rất tối, đèn pha em rõ ràng quét qua người đó. Phanh xe lại em quay quắt nhìn mà không thấy ai, mồ hôi đổ hột chạy về, vừa đi vừa xin đừng trêu con, cho xin đi đến nơi về đến trốn.
 
Top