tuyen19587
New Member
- Joined
- Nov 22, 2017
- Messages
- 6
- Reaction score
- 0
Các bác có cảm nhận sao về việc đi đến quyết định hôn nhân với mình muốn?
Cay đắng quá các bác à. Em vừa ngồi nhâm nhi ly cafe vừa ngồi nghĩ lại một năm đã qua. Năm đầy sóng gió về chuyện tình cảm.
Em năm nay 29 tuổi, công việc mọi thứ ổn định ở Hà Nội. Năm vừa rồi em dự định tìm hiểu một em ở quê để tiến tới hôn nhân.
Đầu năm mẹ em có giới thiệu một em ở cùng khu phố, em liền liên lạc và qua đón. Ngay buổi đầu tiên em hẹn hò thấy họ không hào hứng. Nhưng em cứ đi đi về về quê liên tục. Hai đứa cũng hay đi cafe, xem film, ăn uống. Đi vậy nhưng em vẫn có cảm giác mình chưa nắm được phần chắc. Nhưng kệ, em cứ rủ đi dù biết có những hôm em ý ko muốn đi với mình. Người ta bảo đẹp trai không bằng chai mặt mà. Rồi một hôm ở Hà Nội em bị xe máy tông rách chân, bạn bè em liên hệ với em ý xem em ý có quan tâm không. Và thật buồn là em ý không mảnh may suy nghĩ gì, không hỏi han và quan tâm. Em đành dứt khoát từ bỏ. Chưa đầy 4 tháng sau em ý cưới một người khác làm cùng ngành, con nhà ông bà quan to.
Cuối năm vừa rồi em có người quen giới thiệu một em ở gần nhà làm ngân hàng. Nhắn tin qua lại cũng thấy hợp, rồi cũng rủ em ý đi cafe hẹn hò. Sau buổi hẹn hò đó chúng em cũng có cảm tình với nhau, nhưng đúng lúc ý mắc cái gia đình em đấy muốn em ý cưới năm 2019, sang năm sau sợ tuổi Kim Lâu. Nhà em ý đã chọn một người làm bác sĩ, nhưng em ý nhất quyết không lấy. Em đã rất cố gắng để làm quen và tìm hiểu nhau hơn. Biết em ý vừa từ chối mối quan hệ sắp đặt mình càng thương. Hẹn lần thứ 2 đúng vào hôm thằng bác sĩ ý đến nhà. Em phải chờ đến hơn 10h mới gặp được. Hôm đấy tự nhủ, nếu mình không cố gắng thì phụ lòng họ chờ đợi mình. Nhưng rồi hôm đấy mẹ và em đấy cãi nhau rất kịch liệt. Em ý có nói với mẹ về mình nhưng mẹ gạt đi, không đồng ý. Sau hôm đấy, mọi sự ngã theo một hướng khác. Em không thể rủ đi hẹn hò, nhắn tin qua lại tự nhiên ít hẳn đi. Vừa đầu tuần trước em còn qua cơ quan, đưa đồ ăn cho em ý. Hôm qua em cafe với bạn thì thằng bạn bảo nó vừa yêu thằng nào làm ở huyện đấy. Em liền hỏi bạn thân em ý thì nhận được tin là em ý hôm qua ăn hỏi. Em sốc, sốc thực sự vì sao họ không nói với em. Sao vừa đầu tuần gặp nhau mà giờ đã thành thế này. Còn bao dự định nữa mà. Nhưng ván đã đóng thuyền, em ý đã chọn một người làm ở huyện. Em có hỏi, và em đấy cũng rất buồn về chuyện tình cảm chúng em biết nhau quá muộn. Em ý phải lựa chọn vì gia đình thúc em, bà nội sắp mất nên mọi thứ phải gấp rút. Em nói quyết định gần 1 tháng nay, nên họ lảng tránh mình. Sao lại vậy, nếu vậy sao họ không cho em một câu trả lời cuối cùng. Mà vẫn im lặng để em nuôi hy vọng. Họ càng im lặng em càng điên cuồng càng mất phương hướng. Và rồi em chấp nhận sự thật rằng, đừng chờ nữa họ thương người khác rồi.
Cả ngày hôm nay em ngồi nghĩ lại. Thực sự con gái hiện tại quá thực dụng. Họ chỉ cần mối khác ngon hơn sẵn sàng bỏ qua tất cả hay sao? Mình càng thật lòng thì người tổn thương lại là mình. Đúng là trải qua nhiều việc, em mới thấy chỉ có người yêu mình thật lòng mới đồng hành cùng mình. Những người đã qua họ chỉ mến, chỉ cho mình cơ hội. Do mình không đành lòng, cố chấp nên mình là người buồn nhất.
Còn các cụ nghĩ sao ạ? Tâm trạng em giờ hụt hẫng quá.
Cay đắng quá các bác à. Em vừa ngồi nhâm nhi ly cafe vừa ngồi nghĩ lại một năm đã qua. Năm đầy sóng gió về chuyện tình cảm.
Em năm nay 29 tuổi, công việc mọi thứ ổn định ở Hà Nội. Năm vừa rồi em dự định tìm hiểu một em ở quê để tiến tới hôn nhân.
Đầu năm mẹ em có giới thiệu một em ở cùng khu phố, em liền liên lạc và qua đón. Ngay buổi đầu tiên em hẹn hò thấy họ không hào hứng. Nhưng em cứ đi đi về về quê liên tục. Hai đứa cũng hay đi cafe, xem film, ăn uống. Đi vậy nhưng em vẫn có cảm giác mình chưa nắm được phần chắc. Nhưng kệ, em cứ rủ đi dù biết có những hôm em ý ko muốn đi với mình. Người ta bảo đẹp trai không bằng chai mặt mà. Rồi một hôm ở Hà Nội em bị xe máy tông rách chân, bạn bè em liên hệ với em ý xem em ý có quan tâm không. Và thật buồn là em ý không mảnh may suy nghĩ gì, không hỏi han và quan tâm. Em đành dứt khoát từ bỏ. Chưa đầy 4 tháng sau em ý cưới một người khác làm cùng ngành, con nhà ông bà quan to.
Cuối năm vừa rồi em có người quen giới thiệu một em ở gần nhà làm ngân hàng. Nhắn tin qua lại cũng thấy hợp, rồi cũng rủ em ý đi cafe hẹn hò. Sau buổi hẹn hò đó chúng em cũng có cảm tình với nhau, nhưng đúng lúc ý mắc cái gia đình em đấy muốn em ý cưới năm 2019, sang năm sau sợ tuổi Kim Lâu. Nhà em ý đã chọn một người làm bác sĩ, nhưng em ý nhất quyết không lấy. Em đã rất cố gắng để làm quen và tìm hiểu nhau hơn. Biết em ý vừa từ chối mối quan hệ sắp đặt mình càng thương. Hẹn lần thứ 2 đúng vào hôm thằng bác sĩ ý đến nhà. Em phải chờ đến hơn 10h mới gặp được. Hôm đấy tự nhủ, nếu mình không cố gắng thì phụ lòng họ chờ đợi mình. Nhưng rồi hôm đấy mẹ và em đấy cãi nhau rất kịch liệt. Em ý có nói với mẹ về mình nhưng mẹ gạt đi, không đồng ý. Sau hôm đấy, mọi sự ngã theo một hướng khác. Em không thể rủ đi hẹn hò, nhắn tin qua lại tự nhiên ít hẳn đi. Vừa đầu tuần trước em còn qua cơ quan, đưa đồ ăn cho em ý. Hôm qua em cafe với bạn thì thằng bạn bảo nó vừa yêu thằng nào làm ở huyện đấy. Em liền hỏi bạn thân em ý thì nhận được tin là em ý hôm qua ăn hỏi. Em sốc, sốc thực sự vì sao họ không nói với em. Sao vừa đầu tuần gặp nhau mà giờ đã thành thế này. Còn bao dự định nữa mà. Nhưng ván đã đóng thuyền, em ý đã chọn một người làm ở huyện. Em có hỏi, và em đấy cũng rất buồn về chuyện tình cảm chúng em biết nhau quá muộn. Em ý phải lựa chọn vì gia đình thúc em, bà nội sắp mất nên mọi thứ phải gấp rút. Em nói quyết định gần 1 tháng nay, nên họ lảng tránh mình. Sao lại vậy, nếu vậy sao họ không cho em một câu trả lời cuối cùng. Mà vẫn im lặng để em nuôi hy vọng. Họ càng im lặng em càng điên cuồng càng mất phương hướng. Và rồi em chấp nhận sự thật rằng, đừng chờ nữa họ thương người khác rồi.
Cả ngày hôm nay em ngồi nghĩ lại. Thực sự con gái hiện tại quá thực dụng. Họ chỉ cần mối khác ngon hơn sẵn sàng bỏ qua tất cả hay sao? Mình càng thật lòng thì người tổn thương lại là mình. Đúng là trải qua nhiều việc, em mới thấy chỉ có người yêu mình thật lòng mới đồng hành cùng mình. Những người đã qua họ chỉ mến, chỉ cho mình cơ hội. Do mình không đành lòng, cố chấp nên mình là người buồn nhất.
Còn các cụ nghĩ sao ạ? Tâm trạng em giờ hụt hẫng quá.