phongit1995

New Member
Joined
Sep 28, 2022
Messages
2
Reaction score
0
chào các bác, em là vozer lâu năm, em mới lập nick này để chia sẻ các bác chuyện của em, em sn 95 đang gặp vấn đề về vợ sắp cưới, mong có được lời khuyên của các bác . chúng em yêu nhau được 8 năm rồi. vợ sắp cưới kém em 1 tuổi. Ngày trước lúc còn đi học thì cô ấy sống khá cá tính và thoải mái, vụng bếp núc nhưng được cái hiền, dễ thương, tốt tính. Em tán mấy năm mới đồ. 5 năm trước khi em rủ cô ấy sống chung thì gặp khá nhiều vấn đề về nấu nướng. Lúc đầu thì cô ấy nấu cho em những món đơn giản như cơn chiên trứng, thịt luộc, thịt rang, rau xào , em thấy không sao. Khi yêu nhau ăn gì cũng ngon, và lúc ấy em cũng hay nấu cho cô ấy. được mấy ngày đầu thì em phát hiện ra cô ấy có tính hay dỗi mà mỗi lần dỗi là im lặng , không nói không rằng rồi cứ lủi thủi khóc , em chán quá ra quán nét thâu đêm rồi sáng về ngủ. 3 tháng sau em lập nghiệp , em cũng rủ cô ấy làm cùng em, nên phải đến thành phố khác xa Hà Nội rất nhiều. Lúc ấy bọn em rất chật vật về tiền bạc , từng đồng từng hào em đều phải tính toán cẩn thận. Cô ấy thì không có gì nên một mình em phải lo cho cả 2. Cái gì em cũng phải chỉ cho, nấu ăn em cũng chỉ vì cô ấy nấu em chẳng ăn được. Công việc này , lúc ấy cô ấy không biết gì nên em phải chỉ cho. Nhưng cô ấy cứ hay dỗi vì những vấn đề vẩn vơ, ví dụ như buổi trưa em bảo cô ấy đi nấu cơm thì cô ấy bảo hay đi mua bánh mỳ ăn tạm vì nghỉ trưa 1 tiếng , nấu cơm bất tiện. Vì chúng em thuê nhà với văn phòng là 1 nên cô ấy ngại nhân viên. Em bảo cô ấy là thế mãi ăn bánh mì à, thì cô ấy lại bảo sau này chẳng lẽ vẫn thế này. Nên điên quá em nói cho mấy câu thì lại dỗi. sau 1,2 tuần làm việc cùng thì cô ấy tách ra tự làm. Hai đứa đều xa quê, không có bạn bè hay người quen gì ở đó, đi chợ, đi công việc đều đi bộ hoặc mượn xe. Nhưng cô ấy không hiểu em đang lo công việc, làm gì còn thời gian mà quan tâm nữa, lúc nào nhớ ra thì em vẫn quan tâm. công việc cô ấy thì em vẫn giúp đỡ, sau ấy thì công việc cô ấy không suôn sẻ cộng thêm nợ nần nên cô ấy cứ im im rồi ở phòng khóc. Sáng nhân viên em đi làm, cô ấy dậy đánh răng rồi ở trong phòng, trưa thì em gọi đi ăn, xong về thì em với nhân viên làm phòng ngoài, cứ như vậy cho đến khi 1 chiều em mở cửa thì em thấy cô đang khóc. em bảo hay anh đưa em về quê, để em làm việc em thích. cô ấy chẳng nói gì. rồi cô ấy quay trở lại tập trung công việc, em và cô ấy rồi cùng tàm tạm về công việc. cho đến tết dương lịch, tối đấy em hẹn với đám bạn chơi, em đã nói với cô ấy là em chơi thâu đêm rồi, 2 giờ sáng cô ấy ra hét em : anh không định đi ngủ à, đám bạn em cũng nghe thấy. Em tức quá, em kệ , em ở phòng ngoài ngủ ghế sopha. sau đó cô ấy nói chia tay rồi đi dâu cả ngày. em thuê khách sạn ngủ, thỉnh thoảng về ăn cơm tối . rồi 1 hôm về em thấy cô ấy khóc, em bảo em lựa chọn rồi thì phải tin lựa chọn đó tốt chứ. Mỗi lần giận dỗi cô ấy đều im im rồi khóc nức nở, em chán lắm. sau 2 năm thì bọn em cũng ổn. Cho đến 1 ngày bọn em chuyển đến 1 ngôi nhà riêng đẹp đẽ, hai đứa lại cãi nhau và em nói lời chia tay: lúc ấy em thấy hai đứa em không hợp. sau đấy thì em với cô ấy lại quay lại. rồi hai đứa cãi nhau vụ nấu nướng: chúng em cãi nhau vụ nấu nướng này nhiều lắm rồi. Anh em em đều là con trai, cô ấy nấu, em trai em thỉnh thoảng rửa bát cho hoặc cô ấy rửa luôn. em thấy chuyển chẳng có gì. nhưng đêm ấy cô ấy nói về vấn đề này với giọng điệu hậm hực, em điên quá đuổi cô ấy cút khỏi nhà. thế là cô ấy đi , nghe thằng em em nhắn là cô ấy ở nhà nghỉ em cũng yên tâm. sau đó em hẹn cô ấy ra nói chuyện : việc nhà là của cô ấy, lúc nào em muốn giúp em sẽ tự giúp em không muốn cô ấy sai em giúp và đó không phải trách nhiệm của em, em sẽ đưa tiền chợ cho cô ấy hằng tháng, tiền nhà , tiền điện tiền nước em lo. rồi chúng em cứ sống vậy, 2 đứa mỗi đứa lo công việc của mình, việc nhà cô ấy lo, thỉnh thoảng cô ấy cũng thêm thắt vào tiền chợ hay khi em quên thì cô ấy cũng trả tiền điện nước. Bọn em thì không hay có thói quen đi chơi hay ăn ngoài, nên 1 năm em dẫn cô ấy đi chơi nghỉ mát 1 lần, và 1 tháng thỉnh thoảng ra nhà hàng ăn, em thấy em cũng quan tâm cô ấy chu đáo. Sau đó em có việc về quê gấp nên cô ấy ở đó 1,2 tháng 1 mình, em vẫn điện hỏi thăm tình hình. năm nay cô ấy cũng về đây theo em, mỗi lần cô ấy đi về quê em đều đưa rước, cũng đưa người thân cô ấy đi chơi, em hỏi cô ấy là mình cưới nhau đi cũng chục lần rồi mà mãi cô ấy chưa đồng ý, hai bên gia đình thì cũng ra mắt hết rồi mà chưa đồng ý , em nghĩ chắc do công việc, em thì em không thích ép nên hai đứa cứ vậy cho đến tuần trước. Em đi xe máy từ chỗ làm về nhà để ăn cơm, đường thì tắc, đi xe thì bực cả mình, mãi 7 giờ về đến nhà, thấy chưa cơm em bực mình, em lớn tiếng có 1 câu. thế là cô ấy nấu xong lên phòng khóa cửa riêng, ngồi trong đó. em gọi không nghe, em tức quá cầm đồ qua văn phòng ở. Em méo biết chuyện gì nó xảy ra. Công việc đã đau hết cả đầu, về nhà lại gặp thái độ đó có tức không chứ. có việc gì mà em không phải lo cho. cô ấy làm việc tại nhà đâu phải đi lại như em đâu, thỉnh thoảng em cũng phụ nấu nướng tháng đôi lần chứ có phải không làm đâu. Mà em tức nhất là cái kiểu im im, không nói, gọi không thưa rồi rưng rức khóc, tức ko chịu được. Thế em chửi cho mấy câu rồi em đi ! Các bác nghĩ em có nên lấy cô làm vợ không ? vì em quen cô ấy cũng lâu rồi, em không muốn mất thời gian và mãi em mới chỉ bảo được như vậy. từ nấu nướng đến công việc, đều là em chỉ cô ấy biết mà làm. nhưng mỗi lần im im này em lộn tiết lắm. bây giờ cũng gần 2 tuần bọn em không nói chuyện hay liên lạc với nhau rồi, mỗi người một nơi. Lần này em cũng quyết không nhắn gì nữa. 1 là được 2 là thôi. các bác thấy em làm vậy có hợp lý không ? Mọi thứ bây giờ em đều có hết rồi thì lại dở chứng
 

Randoman

New Member
Joined
Feb 7, 2020
Messages
5
Reaction score
0
- Em cũng thấy là việc im lặng khi cãi nhau quá lâu đâm ra bực mình thêm, có gì im lặng 1 vài tiếng thôi rồi nói ra mới biết đường để chia sẻ và cũng góp ý cho cả 2 tốt lên.

- Nếu bác góp ý nhiều lần về việc im lặng khi cãi nhau rồi mà cô ấy vẫn thế thì đúng là khó sửa thật.
Sau về cứ im im như thế thì càng bực mình hơn.

-Đứng ở góc độ người trong cuộc em cũng cảm nhận được" bỏ thì thương, vương thì tội". Nhưng cá nhân em nghĩ nên cần thời gian tạm xa để suy sét kỹ hơn về quyết định cuối cùng này. 8 năm là một khoảng thời gian khà là dài với em, nếu như bác thấy tình hình có cải thiện hơn so với ngày đầu thìđây là một tín hiệu tốt. Cònchuyện 8 năm mà vẫn không thay đổi những lý do cãi nhau, cách2 người cãi nhau, xử lý khi cả 2 cãi nhau...v..v.. thì em thấy là sau có về làm vợ ( với nhiều vấn đề hơn xảy ra, như đối nộiđối ngoại chẳng hạn) cũng vẫn thế...

-à mà bên này hình như giờ toàn là clone đăng bài là chínhý bácơi, bác sang theNextVOZ nhé bác. Ở đóđông hơn.
 

phongit1995

New Member
Joined
Sep 28, 2022
Messages
2
Reaction score
0
- Em cũng thấy là việc im lặng khi cãi nhau quá lâu đâm ra bực mình thêm, có gì im lặng 1 vài tiếng thôi rồi nói ra mới biết đường để chia sẻ và cũng góp ý cho cả 2 tốt lên.

- Nếu bác góp ý nhiều lần về việc im lặng khi cãi nhau rồi mà cô ấy vẫn thế thì đúng là khó sửa thật.
Sau về cứ im im như thế thì càng bực mình hơn.

-Đứng ở góc độ người trong cuộc em cũng cảm nhận được" bỏ thì thương, vương thì tội". Nhưng cá nhân em nghĩ nên cần thời gian tạm xa để suy sét kỹ hơn về quyết định cuối cùng này. 8 năm là một khoảng thời gian khà là dài với em, nếu như bác thấy tình hình có cải thiện hơn so với ngày đầu thìđây là một tín hiệu tốt. Cònchuyện 8 năm mà vẫn không thay đổi những lý do cãi nhau, cách2 người cãi nhau, xử lý khi cả 2 cãi nhau...v..v.. thì em thấy là sau có về làm vợ ( với nhiều vấn đề hơn xảy ra, như đối nộiđối ngoại chẳng hạn) cũng vẫn thế...

-à mà bên này hình như giờ toàn là clone đăng bài là chínhý bácơi, bác sang theNextVOZ nhé bác. Ở đóđông hơn.
cảm ơn bác nhé để mình sang đó
 
Top