nhanthienthan
New Member
- Joined
- Oct 3, 2017
- Messages
- 201
- Reaction score
- 1
Last Updated 26-08-2019 at 16:16
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
Page back up nếu voz sập: https://www.facebook.com/Cô-Gái-Chạy-Ra-Khỏi-Lớp-Và-Biến-Mất-107896377244538
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Chap 65: Một ngày thứ Sáu mùa đông
Chap 66: Người đàn ông điên
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
Page back up nếu voz sập: https://www.facebook.com/Cô-Gái-Chạy-Ra-Khỏi-Lớp-Và-Biến-Mất-107896377244538
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Chap 65: Một ngày thứ Sáu mùa đông
Chap 66: Người đàn ông điên
Updating...
Last Updated 21-08-2019 at 18:17
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
Page back up nếu voz sập: https://www.facebook.com/Cô-Gái-Chạy-Ra-Khỏi-Lớp-Và-Biến-Mất-107896377244538
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Chap 65: Một ngày thứ Sáu mùa đông
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
Page back up nếu voz sập: https://www.facebook.com/Cô-Gái-Chạy-Ra-Khỏi-Lớp-Và-Biến-Mất-107896377244538
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Chap 65: Một ngày thứ Sáu mùa đông
Updating...
Last Updated 20-08-2019 at 18:17
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
Page back up nếu voz sập: https://www.facebook.com/Cô-Gái-Chạy-Ra-Khỏi-Lớp-Và-Biến-Mất-107896377244538
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Chap 65: Một ngày thứ Sáu mùa đông
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
Page back up nếu voz sập: https://www.facebook.com/Cô-Gái-Chạy-Ra-Khỏi-Lớp-Và-Biến-Mất-107896377244538
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Chap 65: Một ngày thứ Sáu mùa đông
Updating...
Last Updated 21-08-2019 at 18:17
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
Page back up nếu voz sập: https://www.facebook.com/Cô-Gái-Chạy-Ra-Khỏi-Lớp-Và-Biến-Mất-107896377244538
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Chap 65: Một ngày thứ Sáu mùa đông
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
Page back up nếu voz sập: https://www.facebook.com/Cô-Gái-Chạy-Ra-Khỏi-Lớp-Và-Biến-Mất-107896377244538
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Chap 65: Một ngày thứ Sáu mùa đông
Updating...
Last Updated 21-08-2019 at 10:01
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
Page back up nếu voz sập: https://www.facebook.com/Cô-Gái-Chạy-Ra-Khỏi-Lớp-Và-Biến-Mất-107896377244538
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
Page back up nếu voz sập: https://www.facebook.com/Cô-Gái-Chạy-Ra-Khỏi-Lớp-Và-Biến-Mất-107896377244538
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Updating...
Last Updated 20-08-2019 at 23:16
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Updating...
Last Updated 19-08-2019 at 23:16
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Updating...
Last Updated 20-08-2019 at 23:16
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Chap 64: Người lạ trong nhà
Updating...
Last Updated 15-01-2019 at 21:56
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Updating...
Last Updated 14-01-2019 at 21:56
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Updating...
Last Updated 15-01-2019 at 21:56
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Chap 63: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Updating...
Last Updated 09-01-2019 at 22:40
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Chap 62: Đêm dài nhất
Updating...
Last Updated 27-12-2018 at 22:18
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Updating...
Last Updated 26-12-2018 at 22:18
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Updating...
Last Updated 27-12-2018 at 22:18
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Chap 61: Ngồi chết trên cây
Updating...
Last Updated 22-12-2018 at 20:11
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Chap 60: Lại là chàng ta
Updating...
Last Updated 21-12-2018 at 10:31
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Chap 59: Kể cho anh nghe được không?
Updating...
Last Updated 14-08-2018 at 12:39
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Chap 58: Mùa đông đến rồi!
Updating...
Last Updated 04-08-2018 at 12:40
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Chap 57: Những con đường
Updating...
Last Updated 03-08-2018 at 00:44
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Chap 56: Cách nhau một khoảng trời bé nhỏ
Updating...
Last Updated 30-07-2018 at 23:40
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Chap 55: Có một người là số phận của một người...
Updating...
Last Updated 17-07-2018 at 13:21
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Chap 53: Kế hoạch bắt đầu
Chap 54: Quán Cây Bàng
Updating...
Last Updated 03-05-2018 at 18:17
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Chap 52: Điều tuyệt vời nhất của chúng ta
Updating...
Last Updated 02-05-2018 at 12:48
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Chap 50: Ai rồi cũng khác
Chap 51: May mà có em, đời còn dễ thương
Updating...
Last Updated 07-04-2018 at 18:54
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
PHẦN I
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
Chap 2: Đến nơi
Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?
Chap 4: Mếu máo không chịu về
Chap 5: Đan Chi
Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con
Chap 7: Một chút hố hàng
Chap 8: Một chút dạy đời
Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu
Chap 10: Liều doping
Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào
Chap 12: Băng Linh không đi học
Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy
Chap 14: Hai điều bất ngờ
Chap 15: Mắt biếc
Ảnh ọt
Chap 16: Đưa nhau đi trốn
Chap 17: Chuyển nhà
Chap 18:...
Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền
Chap 20: Xa xăm
Chap 21: Hình như có người không thích tôi
Chap 22: Ghen
Chap 23: Một ngày thật khác
Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ
Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe
Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ
Chap 27: Căn nhà hoang
Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ
Chap 29: Những cơn gió chớm đông
Chap 30: Bản anh hùng ca bị đánh mất
Chap 31: Kẻ chưa từng chiến đấu với quái vật, thường mơ ước trở thành anh hùng
Chap 32: Manh mối
Chap 33: Chạy trốn
Chap 34: Đừng sợ
Chap 35: Quý Đại Bàng
Chap 36: Bí mật của Băng Linh
Chap 37: Một năm về trước
Chap 38: Căn phòng màu xanh dương có bức tranh treo trên cửa
Chap 39: Và đêm đó tôi ngủ thiếp đi
Chap 40: Chẳng biết nói gì
Một vài dòng ngắn ngủi
PHẦN II
Chap 41: Gặp lại
Chap 42: Con đã hứa. Và con rất ngoan
Chap 43: Mẹ, bọn điên
Chap 44: Thấy vui
Chap 45: Hoa tím nở rộ
Chap 46: Lùi lại và đứng xa ra
Chap 47: Đừng khóc nữa, hồn nhiên của tôi ơi!
Chap 48: Anh!
Chap 49: Một chuyện quái quỷ
Updating...
Một câu chuyện tình yêu kỳ lạ, đẹp dịu dàng và bé bỏng. Tiếc nuối có tiếc nuối, giận hờn có giận hờn, say mê có say mê.
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118429881&postcount=4[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 2: Đến nơi[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118447417&postcount=9[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118522529&postcount=22[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 4: Mếu máo không chịu về[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118593993&postcount=30[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 5: Đan Chi[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118662065&postcount=34[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118763389&postcount=36[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 7: Một chút hố hàng[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118845141&postcount=42[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 8: Một chút dạy đời[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119000697&postcount=55[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119156581&postcount=63[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 10: Liều doping[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119320277&postcount=69[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119483001&postcount=81[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 12: Băng Linh không đi học[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119628265&postcount=89[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119760129&postcount=101[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 14: Hai điều bất ngờ[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=120034069&postcount=123[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 15: Mắt biếc[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showthread.php?p=120349177&posted=1#post120349177[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Ảnh ọt[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=120349177&postcount=137[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 16: Đưa nhau đi trốn[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=120622221&postcount=148[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 17: Chuyển nhà[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=120783217&postcount=155[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 18:...[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=121112569&postcount=172[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=121306921&postcount=177[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 20: Xa xăm[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=121918797&postcount=190[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 21: Hình như có người không thích tôi[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=122379025&postcount=204[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 22: Ghen[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=122640197&postcount=215[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 23: Một ngày thật khác[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=122937369&postcount=228[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=124600161&postcount=251[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=125028593&postcount=261[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=129801969&postcount=280[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 27: Căn nhà hoang[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=130142657&postcount=292[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=130934913&postcount=299[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 29: Những cơn gió chớm đông[/url]
Updating...
Truyện 100% bốc phét nhảm nhí, tưởng tượng, chém gió, đâm hơi tào lao. Mọi chi tiết giống với đời thực chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.
CÔ GÁI CHẠY RA KHỎI LỚP VÀ BIẾN MẤT
Chap 1: Bị lạc cùng trẻ con
Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.
Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:
- Giờ sao chú? Con sợ quá!
Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.
- Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.
- Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.
- Mình lạc rồi à…huhu.
Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:
- Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.
- Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.
- Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?
Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.
Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:
- Chú ơi, ở đây nè!
Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.
“Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh.”
Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.
- Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.
- Dạ, con biết rồi. - Nhỏ trả lời.
Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:
- Chú ơi, có nè!
Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:
- Sao vậy chú?
- Có bẫy.
Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.
Nhưng tôi đã lầm.
Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.
Một bịch ni-lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.
Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch-ni-lon-chết-chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.
Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.
- Chú im đi.
Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.
- Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.
- Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.
- Lạy hồn.
Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên quá khỏi những rặng cây. Tôi và nhỏ Linh vẫn cứ thế lạc trôi trên những cung đường rậm rạp. Chẳng biết có về sào huyệt kịp lúc hay không.
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118429881&postcount=4[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 2: Đến nơi[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118447417&postcount=9[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 3: Ai thấy trẻ con ở đâu không?[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118522529&postcount=22[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 4: Mếu máo không chịu về[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118593993&postcount=30[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 5: Đan Chi[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118662065&postcount=34[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 6: Trẻ con thì mãi là trẻ con[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118763389&postcount=36[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 7: Một chút hố hàng[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=118845141&postcount=42[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 8: Một chút dạy đời[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119000697&postcount=55[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 9: Tới nhà Đan Chi - Tập dượt trước giải đấu[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119156581&postcount=63[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 10: Liều doping[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119320277&postcount=69[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 11: Kẻ lạ mặt ngoài hàng rào[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119483001&postcount=81[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 12: Băng Linh không đi học[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119628265&postcount=89[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 13: Tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=119760129&postcount=101[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 14: Hai điều bất ngờ[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=120034069&postcount=123[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 15: Mắt biếc[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showthread.php?p=120349177&posted=1#post120349177[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Ảnh ọt[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=120349177&postcount=137[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 16: Đưa nhau đi trốn[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=120622221&postcount=148[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 17: Chuyển nhà[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=120783217&postcount=155[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 18:...[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=121112569&postcount=172[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 19: Em đi bên anh dịu hiền[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=121306921&postcount=177[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 20: Xa xăm[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=121918797&postcount=190[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 21: Hình như có người không thích tôi[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=122379025&postcount=204[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 22: Ghen[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=122640197&postcount=215[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 23: Một ngày thật khác[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=122937369&postcount=228[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 24: Băng Linh thay đổi. Nhanh đến bất ngờ[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=124600161&postcount=251[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 25: Chuyện tình cờ trong quán cafe[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=125028593&postcount=261[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 26: Một mảnh đời của nhỏ[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=129801969&postcount=280[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 27: Căn nhà hoang[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=130142657&postcount=292[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 28: Nhỏ rất giống tôi. Mỗi khi buồn sẽ bất cần với mọi thứ[/url]
[URL][URL][URL][URL][URL]https://vozforum.org/showpost.php?p=130934913&postcount=299[/URL][/URL][/URL][/URL][/URL]]Chap 29: Những cơn gió chớm đông[/url]
Updating...