ôi giời, giờ còn cười chi mệt. Ba t là 1 người tốt, tốt vs bạn bè, xã hội. Nhưng trong gia đình thì chả có gì tốt. Cờ bạc, vô tư, vô tư đến mức tàn nhẫn là thành vô tâm luôn đấy.
T nghĩ ổng như đứa con nít, tâm tính thiện nhưng mãi ko lớn đc. Ngày mẹ bệnh liệt giường túi còn vài ngàn ko có tiền mua thuốc. Ổng cũng vét nốt đi mua vài điếu thuốc lá, mặc kệ nhà gạo ko còn, tiền ko có.
Chưa kể cái tật cờ bạc báo gia đình từ thời trẻ đến già vẫn thế, cả trăn ngàn lần hứa hẹn chứ chả phải quá tam ba bận. Hiện h OBZ tôi ly thân cũng lâu rồi. T cứu ổng 1 lần cuối cùng trong cuộc đời rồi đường ai nấy đi, người dưng nc lã luôn chứ ko con người thân nữa :rofl:
T nghĩ ai có gia đình hoàn cảnh xíu sẽ hiểu lời t nói, khi cái giận nó còn, chứng tỏ tình yêu thương vẫn còn. Khi qua luôn cả mức độ đó, ko còn tí tình cảm nào. Thì giống như người dưng vậy, nhìn chả buồn giận cm gì hết. Gặp nhau vẫn cười chào bắt tay, có thể cũng vài ly bia, nhấp chén rượu xã giao bình thường. Nhưng tình cảm cha/con thì đéo có. Thế cho nhanh
Đợt cứu lần cuối cùng là bay cả sự nghiệp của t. Hơn 12 tỷ bạc :go:
Giờ t lại xây dựng mọi thứ lại còn nhiều hơn trước, riêng ổng vẫn phải bấu víu vạ vật vào mấy người bên dòng họ nội, ở căn nhà lụp xụp (như cái kho hàng của người nào đó bên nội chứ chả đc cái nhà), nhưng vẫn chứng nào tậy nấy, vẫn cờ bạc khi có tiền. Ko có bà chị t con gái dễ mềm lòng tài trợ ít tiền hàng tháng thì chắc cạp đất ăn thật :rofl: