khoicanyeu.1908

New Member
Joined
Oct 2, 2017
Messages
432
Reaction score
1
Đã từ rất lâu rồi mình không còn cảm nhận đc tình cảm với ông già, hình ảnh của ông trong mình hiện tại có khi còn thua cả người dưng nước lã. Vì người dưng nước lã chí ít vẫn có thể nói chuyện tâm tình, giãi bày tâm sự 1 cách bình thường được :go:.

Bản chất của ông thì không phải là người tồi nhưng ông thuộc kiểu người cục súc, cố chấp, bảo thủ và có phần gia trưởng, sĩ diện hảo. Cái gì cũng cho là mình đúng, biết hết và mưu trí hơn người.....đối với người ngoài thì sởi lởi nịnh nọt gần như muốn đội lên đầu còn với người trong nhà thì sồn sồn, cục cằn nhăn nhó....đụng chuyện gì máu sân cũng nổi lên đc, mặc dù có những chuyện rất nhỏ nhặt không đáng gì...nhưng lúc cục súc rồi thì nói rất hăng rất lớn tiếng, nói những lời rất khó nghe và nói dài nói dai nhưng càng nói lại càng lộ cái thiếu suy nghĩ :pudency:!

Từ bé mình đã có cuộc sống thiếu thốn so với bạn bè, ổng chưa bao giờ hỏi mình thích cái gì, chưa bao giờ có 1 món quà và mình cũng chưa bao giờ mở lời xin tiền ổng (Bố mình là người giữ tiền trong nhà). Thứ mình nhớ nhất về ổng chỉ là những trận đòn roi bầm cả đít ngày nhỏ, mà lí do thì mình cũng chả nhớ nổi. Là những lần mắng nhiếc cho sướng cái mồm, là những lần bắt dạ thưa lấy mình làm trò tiêu khiển cho những người bạn xa lạ. Rồi lớn dần cũng chả có định hướng gì cho mình để mình tự bơi giữa dòng đời, mà ngộ cái là mình muốn làm gì để đổi mới thì toàn cấm cản, bàn ra k cho làm rất nhiều lần làm cho mình cảm thấy nhục chí. Bản tính nhút nhát k dám dấn thân của mình cũng bắt đầu được sinh ra từ dây. Mình có cảm giác như chính bố mình kiềm hãm sự phát triển của mình :sosad:.

Có những lúc đi làm về mệt mỏi chỉ muốn chuyện trò cùng người thân thì 10 lần hết 10 lần, dù đã lựa lời để nói với bố thì kiểu gì cũng có chuyện để cãi nhau. Vì bố mình rất thích biến 1 cuộc trò chuyện chia sẽ thành 1 sàn đấu tranh luận, mà trong đó bố mình phải luôn auto win. Không thì chỉ kể về những "chiến công" thời trai trẻ của mình :sogood:. Thật sự từ bé tới lớn mình chả học hỏi được bài học nào từ bố, ngoài bài học cam chịu. Nên dần dà mình ít nói chuyện hơn, ông có hỏi gì cũng qua loa trả lời cho qua chuyện không khác gì nói chuyện xã giao với người lạ. Rồi dần dần chuyển thành vô cảm, ai làm gì bị gì thì cũng kệ hỏi thăm cho có lệ. Chắc cũng gần chục năm rồi dù ngày nào cũng đụng mặt nhưng 2 bố con không có nổi được 1 cuộc trò chuyện thâm tình đúng nghĩa :pudency:! Ngoài tính cách kì cục trên thì nói nào ngay bố mình không bị nhiễm phải thói cờ bạc, rượu chè hay trai gái, vũ phu....mình hiểu bản tính của ông là 1 người tốt....

Ai nói mình mất dạy hay bất hiếu gì cũng được nhưng có lẽ tuổi trẻ chưa trải sự đời nên mình cũng k hiểu được hết vấn đề. Nhưng càng lớn mình càng nhận ra rằng cũng như nhiều phụ huynh ở thế hệ trước, bố mình rất thiếu kĩ năng sống, kĩ năng làm bố mẹ. Thiếu mà còn k biết học hỏi trao dồi để đổi mới để bắt kịp theo thời đại thì chỉ còn biết áp đặt cho nó nhanh :sweat:! Thay vì vừa làm cha vừa làm bạn với con để dễ nắm bắt được tâm tư nguyện vọng thì đa phần chỉ muốn làm cha chứ không muốn làm bạn vì sợ ngang hàng phải lứa :stick:! Nhưng những người cha đâu nhận ra rằng mình đẻ ra nó, thì cũng là lần đầu mình làm bố. Xét ở 1 khía cạnh nào đó thì tuổi làm cha sẽ = với tuổi làm con và cái gì là lần đầu thì cũng mới lạ và đều cần phải học hỏi, trao dồi.....
 

IP2

New Member
Joined
Mar 26, 2012
Messages
111
Reaction score
1
khoicanyeu.1908 said:
Đã từ rất lâu rồi mình không còn cảm nhận đc tình cảm với ông già, hình ảnh của ổng trong mình hiện tại có khi còn thua cả người dưng nước lã. Vì người dưng nước lã chí ít vẫn có thể nói chuyện tâm tình, giãi bày tâm sự 1 cách bình thường được :go:.

Bản tính của ông thì không phải là người tồi nhưng ổng thuộc kiểu người cục súc, cố chấp, bảo thủ và có phần gia trưởng, sĩ diện hảo. Cái gì cũng cho là mình hay, biết hết và mưu trí hơn người trông khi đó ổng chỉ là bác bảo vệ đã về hưu....đối với người ngoài thì sởi lởi nịnh nọt gần như muốn đội lên đầu còn với người trong nhà thì sồn sồn, cục cằn nhăn nhó....đụng chuyện gì máu sân cũng nổi lên đc, mặc dù có những chuyện rất nhỏ nhặt không đáng gì...nhưng lúc cục súc rồi thì nói rất hăng rất lớn tiếng, nói những lời rất khó nghe và nói dài nói dai nhưng càng nói lại càng lộ cái thiếu suy nghĩ :pudency:!

Từ bé mình đã có cuộc sống thiếu thốn so với bạn bè, ổng chưa bao giờ hỏi mình thích cái gì, chưa bao giờ có 1 món quà và mình cũng chưa bao giờ mở lời xin tiền ổng (Ba mình là người giữ tiền trong nhà). Thứ mình nhớ nhất về ổng chỉ là những trận đòn roi bầm cả đít ngày nhỏ, mà lí do thì mình cũng chả nhớ nổi. Là những lần mắng chửi cho sướng cái mồm, là những lần bắt dạ thưa lấy mình làm trò tiêu khiển cho những người bạn xa lạ. Rồi lớn dần cũng chả có định hướng gì cho mình để mình tự bơi giữa dòng đời, mà ngộ cái là mình muốn làm gì để đổi mới thì toàn cấm cản, bàn ra k cho làm. Mình có cảm giác như chính bố mình kiềm hãm sự phát triển của mình :sosad:.

Có những lúc đi làm về mệt mỏi chỉ muốn chuyện trò cùng người thân thì 10 lần hết 10 lần, mở lời với bố thì kiểu gì cũng có chuyện để cãi nhau. Vì bố mình rất thích biến 1 cuộc trò chuyện thành 1 sàn đấu tranh luận, mà trong đó bố mình phải luôn auto win. Không thì chỉ kể về những "chiến công" thời trai trẻ của mình :sogood:. Thật sự từ bé tới lớn mình chả học hỏi được bài học nào từ bố. Nên dần dà mình ít nói chuyện hơn, ông có hỏi gì cũng qua loa trả lời cho qua chuyện không khác gì nói chuyện xã giao với người lạ. Rồi dần dần chuyển thành vô cảm, ai làm gì bị gì thì cũng kệ hỏi thăm cho có lệ. Chắc cũng gần chục năm rồi 2 bố con không có nổi được 1 cuộc trò chuyện thâm tình đúng nghĩa :pudency:!

Ai nói mình mất dạy hay bất hiếu gì cũng được nhưng có lẽ tuổi trẻ chưa trải sự đời nên mình cũng k hiểu được hết vấn đề. Nhưng càng lớn mình càng nhận ra rằng cũng như nhiều phụ huynh ở thế hệ trước, bố mình rất thiếu kĩ năng sống, kĩ năng làm bố mẹ. Thiếu mà còn k biết học hỏi trao dồi để đổi mới để bắt kịp theo thời đại thì chỉ còn biết áp đặt cho nó nhanh :sweat:!
Đặt title nghe như :lol:
 

acachuhu

New Member
Joined
Sep 29, 2017
Messages
42
Reaction score
0
Bố với con trai thường khắc khẩu mà. Đéo nc đc. Mình cũng thế, ko tâm sự cùng ông già. Cơ mà ông già mình là trọng tình cảm, yêu vợ con, sống có trách nhiệm. Đẻ ra và nuôi mình lớn, cho ăn học đầy đủ là đc rồi.

Sent from Samsung SM-A520F using vozFApp
 

mrluuvn

New Member
Joined
Jul 19, 2012
Messages
10
Reaction score
0
cùng hoàn cảnh :chaymau::chaymau: thớt nhiu t rồi ?
nói gì nói viết được vậy là vẫn còn thương ông già đó bạn ^^
 

lucifergod

New Member
Joined
Oct 3, 2018
Messages
532
Reaction score
1
Chẳng nói chuyện với bố được mặc dù có nhiều cái muốn nói. Toàn xin tiền :adore:

Gửi từ Xiaomi Redmi Note 5 bằng vozFApp
 

Sylla-_-Bear

New Member
Joined
Jun 8, 2012
Messages
2
Reaction score
0
Bố bạn sợ bạn giỏi hơn, làm ra nhiều tiền hơn nên kìm hãm bạn đó.
 

kehonnguoi

New Member
Joined
Sep 27, 2017
Messages
368
Reaction score
0
Nếu kể về lý do dẫn tới việc mất kết nối thì khá dài. Tóm tắt về tính cách thì gần giống như bác thớt: trong suốt thời gian e nhớ được, chưa 1 lần hỏi e đi làm về có mệt không, hay cái này con có thích không. Nhưng cái này thật ra mình k care lắm, nó chỉ là nhiều vấn đề nhỏ trở thành 1 vấn đề to đó là 2 cha con không có kết nối.

Đỉnh điểm là 2 vụ:
- Vụ 1, lần đó là hồi xây sửa nhà, đc bà bồ nhí vs bà nội cho tiền xây sửa, hỏi e chọn tấm rèm nào, cửa kính hay chỉ để rèm che. Hỏi là 1 chuyện, hỏi xong làm ngược lại 100% và rất nhiều lần như thế. Không biết vô tình hay cố ý, có lần e nói lại "thế thì bố hỏi con làm gì" thì bị bà nội chủi là "bố m hỏi để tham khảo m"( tất nhiên bà nói nhiều hơn nhưng tóm tắt lại thì ý là vậy), trong khi tham khảo xong có bh nghe đâu.
- Vụ 2, sau vụ này thì đúng là kệ luôn. 4 năm đó, mẹ e bị ung thư dạ dày nằm ở bệnh viện việt đức, ông bô thì đi cặp kè, rượu chè, cờ bạc, không 1 lần hỏi vào viện hỏi thăm. Em vẫn nhớ nhất 2 thứ mà em phải viết: giấy chấp nhận phẫu thuật( tỉ lệ thành công 40%), và giấy chấp nhận báo tử trong bệnh viện, cả 2 lần bệnh viện đều kêu chồng đến viết ký giấy nhưng không! Vâng, chính em là người phải viết 2 tờ giấy đó. Đó là 2 tờ giấy mà suốt đời, chắc chắn e sẽ khó có thể quên. Còn chưa kể k biết ổng nghĩ gì khi biết tin mẹ em mất, gọi điện báo tin ngay cho con bồ.

Bh e đi làm từ 7h30 sáng, 7h30 tối về hoặc muộn hơn, e về thì chào, còn câu đầu mà bố e đáp lại luôn là "m về muộn thế" hay "lại đi chơi à"??? Dù e có nói bnh lần là e đi làm về thì cũng vẫn thế. Con đi đâu, cứ đi ra khỏi nhà là mặc định con đi chơi, xong e cũng ok, dần dần e cũng kệ, k quan tâm nhiều đến những suy nghĩ của bố nữa.

Mọi chuyện dường như k dừng lại ở đó, thời gian gần đây ổng thành còn sâu rượu. Các bác nhìn các ông bợm rượu trông ntn thì bố e trông y như vậy, tất nhiên ổng k đụng tay chân nhưng rượu tàn phá cơ thể kinh khủng. Nhìn ổng lại mủi lòng thương, chuyện quá khứ thì cũng đã rồi, nhưng tính cách của ổng và những vấn đề ng trong nhà khuyên thì vẫn k bh sửa:sweat:
 

lycafekhongduong

New Member
Joined
Sep 27, 2017
Messages
918
Reaction score
1
đồng cảm với thớt, mình cũng i chang, thớt cũng sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ à?
mình nhiều lần cố gắng lắm mà ko được, giờ sinh ra dễ cáu gắt. nên quyết định lấy vợ để vợ làm sợi dây kết nối.
đời nó chán, nhiều khi chả muốn về nhà... chả ai hiểu cho vì họ ko ở trong cuộc.
 
Top