I love China said:
Ngày nhỏ sợ chết bỏ mẹ ra, cứ nghĩ đến ngày đó mình nằm xuống không biết xã hội thế nào, gia đình con cái ra sao, chết là biến thành vô tri, hóa cát bụi hết nên đầu óc trống rỗng, sợ hãi.:sosad::sosad:
hồi bé, tắt đèn đi ngủ, nằm nhìn lên trần nhà chỉ thấy 1 màu đen, nghĩ đến rồi ai cũng phải chết, mình cũng ko ngoại lệ, nếu sống đến trăm tuổi đi nữa, rồi trc sau mình cũng sẽ phải chết mình thấy sợ hãi và khóc,
nghĩ nếu như chết, mình bị chôn xuống đất sâu, cơ thể phân hủy giun dế nó ăn, mình ko được thở, ko được nhìn thấy gì, ko còn tư duy, mình thấy sợ hãi thực sự,
đến nỗi ông a đang nằm cạnh cũng thức dậy hỏi sao lại khóc? mình ko dám nói gì, ông a hỏi mãi ko được thì cáu nằm xuống ngủ tiếp
nhưng có khá nhiều đêm mình sợ hãi cái chết như vậy
bây h lớn rồi, đi làm mệt nên nằm xuống là ngủ nên bớt nghĩ quẩn, hôm nào dở giời nếu ko ngủ được thì bật đọc chuyện đêm khuya để cho mình ko nghĩ quẩn nữa