---HaNoiBuon---

New Member
Joined
Sep 30, 2017
Messages
117
Reaction score
0
Em nghẹn đắng thím à.
F145 chả bao giờ mất đi bản sắc nó cả. Buồn não lòng.
Cái bài hát của ông quang linh chắc ông nào cũng vào hoàn cảnh này mới viết được những dòng như vậy nhỉ.
Rồi một ngày em cũng phải dành tặng bài này cho anh em voz r :(
 

Nocountry_foroldmen

New Member
Joined
May 4, 2018
Messages
9
Reaction score
0
Đá lên phát. Dự là đêm nay có chap. Mà sao sau khi thím Cường yếu chia tay Mai mình lại k muốn đọc tiếp nữa nhỉ? Hụt hẫng quá :sosad:
 

WlINCIDENCE

New Member
Joined
Oct 9, 2017
Messages
265
Reaction score
0
Nocountry_foroldmen said:
Đá lên phát. Dự là đêm nay có chap. Mà sao sau khi thím Cường yếu chia tay Mai mình lại k muốn đọc tiếp nữa nhỉ? Hụt hẫng quá :sosad:
sau chuyện đó thì thớt tự cung và bây giờ thớt đã cuới 1 anh đập chai:beauty:không tin em à, thấy thớt bảo GMVĐ gọi à:sure: GMVĐ=gay mông vĩ đại nhá:)
 

ngochung897564

New Member
Joined
Apr 20, 2018
Messages
4
Reaction score
0
e đọc đc tới cháp 11 rồi. chỉ một từ "đắng" thôi. E thắc mắc, sao lúc gặp bố mẹ c mai hình như thớt chưa chuẩn bị để nói chuyện thì phải, thụ động thì tất yếu là ct rồi. Nếu lúc đó làm sao họ suy nghĩ về cái "sĩ diện" và hạnh phúc đứa con duy nhất(hình như mười mấy năm ms có thì phải) thì chắc sẽ kh có kết cục này. Chỉ trách số phận kh cho 2 người bên nhau, tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ. chúc thớt khỏe mạnh và công việc thuận lợi. hẹn gặp chủ thớt "giao thông" bên lx.us
 

truebluehpvn

New Member
Joined
Oct 5, 2017
Messages
913
Reaction score
0
Nocountry_foroldmen said:
Đá lên phát. Dự là đêm nay có chap. Mà sao sau khi thím Cường yếu chia tay Mai mình lại k muốn đọc tiếp nữa nhỉ? Hụt hẫng quá :sosad:
Chờ xem thím Chim và GMVD đến vs nhau như thế nào chứ,dự là k ít chông gai đâu,còn về chị Mai,theo lời Thánh bói đã nói từ đầu là có tiền duyên từ mấy kiếp trước,kiếp này không thành là do phận,kiếp sau hi vọng 1cái kết đẹp :)
 

qq1236

New Member
Joined
Oct 14, 2017
Messages
394
Reaction score
0
truebluehpvn said:
Chờ xem thím Chim và GMVD đến vs nhau như thế nào chứ,dự là k ít chông gai đâu,còn về chị Mai,theo lời Thánh bói đã nói từ đầu là có tiền duyên từ mấy kiếp trước,kiếp này không thành là do phận,kiếp sau hi vọng 1cái kết đẹp :)
Á đù. Quẩy nói đéo sai tí nào.like cho thím:byebye:
 

45minutes

New Member
Joined
Dec 11, 2017
Messages
769
Reaction score
1
Chap 12 : Cũ mà mới

Từ lúc về HN, mình gặp lại Chúc, khi đó em vẫn đang học năm cuối cùng. Chúc mặn mà hơn nhiều, cũng không có người yêu. Chính xác thì vẫn có 1 người theo đuổi nhưng em chưa nhận lời với họ, cũng không từ chối – thêm 1 trong những đặc điểm dễ thấy của phụ nữ.

Hẹn nhau, quán cafe. Mình cũng không hiểu sao mình đóng cửa với tất cả mọi người, trừ Chúc – có lẽ vì cái ban đầu ấy.

- Mai lấy chồng rồi à Cường?
- Tớ đi về đây – Đứng dậy
- Cường à, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu.
- Đừng nhắc lại nữa.
- Ừ. Dạo này Cường sống thế nào?
- Tớ bình thường
- Thỉnh thoảng ghé chỗ tớ chơi nhé
- Ừ, rảnh tớ ghé.
- Tí nữa đi ăn với tớ nhé?
- Ừ.

Đúng là trớ trêu thật, ngày xưa đèo Mai thì nhớ đến Chúc, bây giờ đèo Chúc đằng sau thì chỉ thấy hình bóng Mai thôi. Chúc vòng tay ra ôm lấy mình.

- Bỏ tay ra đi Chúc – Mình gắt lên
- Tớ xin lỗi
- Cường yêu Mai lắm đúng không?
Mình không nói gì
- Thực tế là thực tế Cường ạ, Cường phải mạnh mẽ lên, xung quanh Cường có rất nhiều người đang lo lắng cho bạn đấy.
- Tớ biết rồi, không cần bạn phải nhắc! Tớ muốn đến gặp bạn như gặp 1 người bạn lâu ngày để ngồi uống cafe với nhau, không phải để bạn lên lớp tớ đâu!
- Tớ chỉ nói thế thôi, còn Cường nghĩ thế nào sao tớ bắt được.

Những ngày sau đó, ngày nào mình cũng nhận được tin nhắn hỏi han của Chúc, thỉnh thoảng lại sang nhà Chúc ăn cơm – những bữa cơm 2 người. Mình cũng vài lần bỏ về giữa chừng, vì nhìn Chúc nấu cơm mà mình chỉ thấy hình ảnh Mai, mồ hôi lấm tấm, 1 bên tay dao thớt, 1 bên là google, thỉnh thoảng lại “ái”, “ối”.... Nhớ hình ảnh mình ôm Mai từ đằng sau, rồi đè ra xếp hình mặc kệ nàng ý gào thét. Cuộc đời lúc đó chỉ cần có thế, nhưng nó qua mất rồi. Giờ là lúc cần phải xếp lại, gói ghém lại. Mình chỉ cho phép cảm xúc trở lại 1 lần vào ngày cưới em mà thôi....

Chúc vẫn kiên nhẫn, không hề trách mình nửa lời. Mình gặp Chúc nhiều hơn, cuối tuần thỉnh thoảng cùng nhau về quê, mình không đóng cũng không mở lòng mình mặc dù mình biết Chúc đang trông chờ - lúc đó mình nghĩ vậy, nhưng sau mới biết là đã nhầm to.
Mọi thứ cứ đến thật bình yên. Gặp nhau, cafe, lang thang ăn vỉa hè, hồ tây.... Nhiều khi mình nghĩ rằng thứ tình cảm đang nhen nhóm với Chúc có là tình yêu? Hay là tình cảm xưa cũ còn khắc khoải chờ đợi, hoặc cũng là để lấp chỗ trống của Mai? Chẳng quan tâm, cứ đến với nhau như sắp đặt.... Cũng không biết cầm tay nhau khi nào, ôm, hôn lần đầu ở đâu và bao giờ, chỉ cứ bước bên nhau thế thôi, như bức ảnh cũ kĩ lấy ra lau chùi rồi trưng lên, vẫn đẹp, nhưng không thể hoàn hảo như ngày đầu.

Cái gì đến cũng phải đến, mình và Chúc yêu nhau, lặng lẽ – như điều ngày xưa mình từng hẹn ước. Không ai nói với ai, tự nhiên như đã hiểu nhau từ bao giờ, 2 mảnh ghép phải quay về đúng vị trí của nó. Có điều giờ một mảnh ghép đã bạc màu rồi.
Nhưng chẳng sao cả, quá khứ là quá khứ, hiện tại của mình là em. Mình và em rong ruổi khắp cái Hà nội, em vui lắm, vẫn nụ cười tươi tắn, đôi mắt ướt buồn ngày xưa mình từng mê đắm. Hình ảnh ai kia cũng dần dần phai nhạt, quên đi. Bạc bẽo.

Đêm

- Em có xác định nghiêm túc với anh không?
- Tất nhiên là có rồi! Sao anh hỏi thế?
- Anh trân trọng những tình cảm mình có từng ấy năm nay em ạ. Mình cố gắng giữ nhé, đừng để mất nhau lần nữa.
- Em biết mà anh.
- Anh nghĩ em nên dứt khoát hẳn với Đ đi. Nói chuyện 1 lần cho rõ ràng. Anh thấy em vẫn nói chuyện, nhắn tin với Đ, anh không thoải mái.
- Em yêu ai anh không biết hay sao? Em với Đ ngày xưa đến giờ vẫn có thói quen nhắn tin với nhau như thế mà.
- Đó là thói quen ngày xưa, giờ em có anh rồi, đúng không?
- Vâng, em sẽ cố gắng
- Không phải cố gắng mà là dừng ngay
- Được rồi mà.
- Mình yêu nhau, anh sẽ không làm điều gì có lỗi với em đâu, không bao giờ cả, nên chỉ cần em làm 1 điều gì có lỗi với anh thôi anh sẽ không bao giờ bỏ qua đâu! Em nhớ nhé.
- Anh yên tâm, nếu có em cũng không cho anh biết. Hihi - Nàng ôm chặt mình:
- Ừ, cứ đùa đi, anh không đùa đâu – Hình như gái không ý thức được sự nghiêm túc của mình

Đ là người đến với Chúc từ năm đầu tiên, và vẫn chưa lúc nào thôi ý định tán Chúc, nên bây giờ có sự xuất hiện của mình không làm nó bỏ cuộc mà còn tấn công điên cuồng hơn. Mình mặc kệ thôi, lòng dạ con người mà, thay đổi thì không thể níu kéo, nên mình chỉ hạn chế đến mức thấp nhất mà thôi. Thời buổi này cũng vậy, bảo em ra ngoài mua phong kẹo 15 phút cũng có thể được 1 shot, chẳng biết đường nào mà lần đâu, nên tin người thì tin vừa phải, tin để đỡ shock.

2 tháng sau khi chính thức yêu nhau là ngày sinh nhật mình, cả lũ bạn tụ tập. Đêm ấy lại đánh nhau.

Hôm đó ăn đồ nướng. Một thằng bạn của mình uống hơi nhiều, lúc đi vệ sinh về khật khờ nó đá vào 1 cái dép, vô tình bay vào chiếu của nhóm trẻ trâu khác đang ngồi. Lời qua tiếng lại, toàn bọn say với nhau, cả lũ bên kia nó lao vào bọn bên mình. Như mọi khi, mình lại chạy ra đỡ, cũng như mọi khi, lại ăn đòn, lần này có lẽ là đau nhất đời. Mình ăn 1 xiên của 1 thằng, nông thôi nhưng chảy rất nhiều máu, thằng bé xiên mình mặt cũng tái mét – Đúng là “không đánh được người mặt đỏ như vang, đánh được người mặt vàng như nghệ”. Trật tự phường đến, bọn kia thấy vậy thì chạy hết để lại một đống chiến trường, mình thì ngồi phệt xuống đất, Chúc thì chỉ biết khóc, Phương thì 1 tay gọi taxi 1 tay giữ chặt vết đâm của mình. Lũ bạn thì còn mỗi thằng D ở lại, cả lũ lên xe truy bọn kia.

- Bạn làm cái gì đấy? – Phương hỏi Chúc.
- Tớ gọi cho bố mẹ Cường
- Bạn điên à? Chưa đến mức ấy. – Phương giật điện thoại của Chúc ném xuống đất.

Taxi đến

- Phương: Bạn lên trên ngồi để tớ ngồi dưới, Dũng vào đây ngồi với tao đỡ Cường.
Chỉ nhớ đến thế, sau lúc đó thì lả đi vì mất máu.

Mình nằm viện mất gần 1 tuần, ngày nào Chúc cũng vào, ngày nào cũng gặp Phương, Trang hoặc riêng Phương. Ban đầu thì niềm nở nhưng được vài lần thì em tỏ thái độ ra mặt. Phương thì cứ vô tư như không, cười nói với bố mẹ mình – Phương rất giỏi trong việc lấy lòng người lớn, cái này là xuất phát từ thật lòng chứ không phải giả tạo như người khác.

Chúc đang đi xin việc nên hơi bận, còn con bé Phương thì nó rảnh không, chốc chốc lại chạy qua tám chuyện với mẹ mình, không hiểu sao nhìn nó rất giống mẹ, kể cả khuôn mặt lẫn cái cách nói chuyện nữa. Có lẽ vì thế mà mẹ mình cứ thấy nó đến là quên mình luôn. Và hình như mình lại nghĩ lung tung rồi.

Được 1 tuần thì về nhà nằm, xin nghỉ cũng không dám nói lí do, các thầy cô biết có mà ăn chửi té tát, có khi còn đuổi việc vì cán bộ còn đi đánh nhau. Chỉ tội mẹ phải lên ở hẳn trên này để chăm mình, ông bố thì cuối tuần mới đến.

Người đến với mình nhiều nhất trong thời gian đó lại là Phương, gọi điện nói chuyện nhiều cũng là Phương, có những hôm nhắn tin xuyên đêm mà hôm sau chẳng biết đọng lại được cái gì, có hôm thì nàng bị sếp hành cũng gọi điện mắng chửi mình như kiểu mình là ông ấy. Nhiều lúc mình nghĩ hay Phương có ý định gì? Nhưng lại gạt ý tưởng đó ra khỏi đầu ngay. Phương giờ đang làm kinh doanh cho 1 công ty nước ngoài, lương cao gấp đôi cái lương giảng viên chết đói của mình, facebook thì toàn khoe ảnh đi ăn với bọn khoai tây, check in nhà hàng này nọ. So về nhan sắc và cách phối đồ ăn mặc thì Phương > Mai > Chúc, nhưng mình đâu có quan tâm cái đó, miễn đừng có cá sấu lên bờ là được.

Chúc thường đến với mình vào cuối tuần, còn chủ yếu là liên lạc với nhau qua điện thoại. Em có vẻ bận rộn, điện thoại liên miên. Ngồi với mình mà chốc chốc lại phải chạy ra ngoài nghe điện thoại, tin nhắn thì liên tục. Mình không nghi ngờ gì cả, vì mình tin em, và em biết sẽ phải đón nhận điều gì nếu gian dối với mình rồi.
Dạo gần đây Chúc gặp Phương ở nhà mình và nàng cảm thấy có gì đó không hay. Nàng thể hiện ra mặt

- Phương sao hay đến vậy anh?
- Trước vẫn thế mà, em đừng nghĩ gì cả.
- Em không thể không nghĩ được, em nhìn là biết Phương thích anh!
- Biết thì em làm gì? Hì. Anh nói rồi, anh sẽ không làm gì có lỗi với em đâu, yên chí.
- Mà em cư xử cho lịch sự chút nhé, Phương nó chẳng làm gì quá đáng cả.
- Chưa gì anh đã bênh bạn hơn vợ rồi đấy!
- Đâu có, anh chỉ phân tích thôi, vợ mới là nhất chứ - Mình kéo Chúc vào.
- Em không biết – Rồi nàng vùng vằng bỏ về. Vì chuyện này mà nàng giận mấy hôm.

Hôm nay con bạn lại đến. Cầm ly cafe đưa cho mình, Phương hỏi:

- Chúc đâu?
- Đang giận nhau
- Sao thế?
- Chuyện linh tinh ý mà.
- Ông với Chúc tính thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Bao giờ cưới đây? Chúc học cũng xong rồi.
- À, cũng định Tết này về nhà cái đã xem thế nào.
- Tôi có 1 bí mật, nhưng thôi không nói được.
- Bí mật gì, kể tôi nghe đi.
- Không
- Gì kì vậy! Thế nó liên quan đến ai?
- Hỏi khôn thế, thôi nói cũng được: liên quan đến ông, tôi và Chúc.
- Liên quan đến cả bà á? Đừng làm tôi phải suy nghĩ nhé.
- Cứ suy nghĩ đi – hihi. Thôi tôi về đây, tranh thủ qua xem cu cậu thế nào.
- Ở lại chơi Phương ơi – giọng mama mình.
- Thôi, trưa nay cháu phải đi tiếp khách với sếp bác ạ. Có gì mai cháu rỗi cháu lại qua.
- Cảm ơn cháu nhé, cái thằng này chả được tích sự gì. Mà lần sau đừng mang gì đến cả!
- Vâng, cháu thấy giảm giá nên mua cho Cường ý mà bác, bác đừng lo, hihi.
- Mẹ thấy chưa? Mua đồ giảm giá đấy, không tốt đâu.
- Mày không chết đói là may rồi.

Phương về rồi, mẹ lại gần mình:

- Cái Phương với con là thế nào?
- Bạn bè mẹ, con đang yêu Chúc mà.
- Tùy con thôi, nhưng mẹ thấy cái Phương được hơn.
- Xời, mẹ cứ nghĩ con trai mẹ được quyền chọn chắc? Nó giờ lương gần 10 triệu, trai vây quanh nó đầy.
- Nhìn là tao biết nó thích mày rồi, con gái mà nó thích ai là chỉ có người đấy thôi!
- Thôi thôi mẹ ơi, mẹ lại bắt đầu kể ngày xưa mẹ với bố thế nào đấy!
- Tôi chỉ nói thế thôi, tùy anh. Anh xem từ ngày anh nằm nhà đến giờ con Chúc nó đến được mấy lần, hay toàn là cái Phương?
- Chúc nó đang đi xin việc mà mẹ.
- Con ấy ngắn người, nhìn không có hậu.
- Thôi mẹ ơi, bói với chả toán, giờ lại còn xem tướng nữa. Con chịu mẹ.
- Nhìn cái Phương hình dáng được, sinh con đẻ cái vừa khỏe khoắn lại vừa xinh xẻo.
- Chết mất, mẹ gọi nó đến bảo nó đẻ cho.
- Đừng đùa với tao. Nói là tao làm thật đấy.

Thực ra lúc này mình cũng có chút cảm giác với Phương, em nhẹ nhàng, đằm thắm, ý nhị, Phương giống Mai ở điểm khi nóng lên thường không kiềm chế được, ấn tượng ấy làm mình yêu Mai, bây giờ có vẻ nó lại lặp lại ở Phương.
Quên mất, gạt đi ngay, mình đang yêu Chúc mà.
 
Top